Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

30 228

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

277 5470

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

396 6056

Haiyore! Nyaruko-san

(Đang ra)

Haiyore! Nyaruko-san

Manta Aisora

Tự xưng là Nyarlathotep, Nyarko cho biết cô được lệnh đến để bảo vệ Mahiro, ngăn cậu bị tổ chức xấu xa tấn công… Và cứ thế, cuộc sống thường nhật kỳ lạ giữa Mahiro và Nyarko bắt đầu! Một vở hài kịch h

242 296

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

(Đang ra)

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

Ryu Hidari

– Khi cùng nhau trải qua những ngày tháng ấy, họ dần dần bị thu hút bởi nhau.

19 22

Vol 2 - Chương 65: Hồi kết

“Cái… gì cơ!? N-Ngài nói tôi sẽ làm lãnh chúa vùng Lordost á…? Ngài Lloyd, ngài nói thật đấy chứ!?”

Nghe tôi nói xong, Galilea tròn xoe mắt, biểu cảm hoang mang cực độ.

“Ừ. Tôi muốn giao cho anh làm. Sau khi Jade mất, người đứng ra điều hành hội sát thủ chính là anh còn gì. Anh vốn quen làm thủ lĩnh rồi đúng không? Tôi tin anh đủ khả năng gánh vác chuyện này.”

Sau một hồi suy tính, tôi quyết định giao lại vị trí lãnh chúa cho Galilea.

Dù Charles và Albert có giới thiệu vài nhân tài, nhưng nếu để họ làm lãnh chúa thì tôi sẽ bị bó tay bó chân, không được tự do làm điều mình muốn.

Còn Galilea thì khác.

Người của tôi, tôi đặt niềm tin vào anh ta được.

Thêm nữa, anh ta tuy trông có vẻ lưu manh, nhưng thật ra lại khá biết điều và quan tâm đến người khác.

Tính ra, đây là lựa chọn hoàn hảo rồi còn gì.

“Không, không, không, không đời nào! Tôi chỉ là tên đầu gấu nửa mùa, sao có thể gánh nổi cái chức lãnh chúa to tướng đó được chứ!?”

Galilea quýnh quáng lắc đầu nguầy nguậy, rõ là đang chùn chân trước trọng trách này.

“Thử rồi mới biết chứ. Lưu manh hay lãnh chúa, rốt cuộc cũng là con người cả thôi. Công việc chắc cũng không khác lắm đâu, chỉ là quy mô lớn hơn chút thôi mà.”

“Ngài nói nhẹ như không vậy!? Chuyện lãnh đạo vài người trong hội với chuyện chăm lo cho mấy trăm dân thường khác nhau một trời một vực đấy!!”

“Thì tôi cũng đâu bỏ mặc. Tôi sẽ ghé thăm thường xuyên, hỗ trợ hết mức có thể. Tôi nói vậy là vì tin tưởng anh, Galilea.”

“Nhưng mà tôi…”

Anh ta vẫn chưa dám chắc, mặt cứ ủ ê không yên.

…Đành phải dứt điểm vậy.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Galilea, hỏi:

“Hay là chuyện ‘sẵn sàng liều chết vì tôi’ cũng chỉ là lời nói suông thôi?”

“! T-Tuyệt đối không phải vậy! Nếu vì ngài Lloyd, tôi sẵn sàng bỏ mạng luôn cũng được! Nhưng mà… lãnh chúa thì tôi thấy mình không gánh nổi thật… tôi lo lắm…”

“Trời ạ, thân hình to xác thế mà gan bé tẹo.”

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Galilea.

Là Talia.

Hai bên cạnh cô là Babylon và Crow.

“Chúng tôi sẽ cùng giúp anh mà. Hợp sức lại, mình có thể xây dựng một lãnh địa tuyệt vời.”

“Phải đấy. Mấy tên như tụi mình mà được làm lãnh chúa thì đúng là cơ hội ngàn năm có một. Hồi hộp quá trời luôn! Với lại này Galilea, biết đâu làm lãnh chúa còn kiếm được bổng lộc béo bở thì sao? Kukuku.”

“Tôi cũng sẽ làm hết sức mình. Cố gắng.”

“Nha, nhận lời đi mà, Galilea.”

“…Mấy người…”

Nghe những lời đó, Galilea nghẹn ngào, mắt hoe đỏ.

Anh ta dụi mắt bằng cánh tay, rồi nhìn thẳng vào tôi.

“Được rồi, ngài Lloyd. Tôi, Galilea, xin nhận chức lãnh chúa vùng Lordost. Dù có phải liều mạng tôi cũng sẽ làm hết sức!”

“Ừ. Tôi giao cho anh đấy.”

“Vâng!”

Tất cả cùng cúi đầu đồng thanh đáp lại.

Nhìn cảnh đó, tôi cảm thấy gánh nặng trên vai nhẹ hẳn.

Chỉ cần thỉnh thoảng ghé thăm kiểm tra là được.

Nhân dịp đó còn có thể đánh giá thực lực của nhóm Galilea nữa, đúng là tiện cả đôi đường.

“…Nhưng mà, Lloyd-sama suy nghĩ kiểu gì mà lại giao vị trí lãnh chúa cho tụi như bọn tôi cơ chứ? …Khoan đã! Chẳng lẽ ngài muốn tụi tôi tiếp nối di nguyện của Jade!? Cậu ấy từng mơ về một nơi mà bọn ‘Bị Nguyền rủa’ như chúng tôi không bị kỳ thị, được sống yên ổn. Đó cũng là mơ ước của bọn tôi. Vì tin Jade, chúng tôi đã đến dinh thự dù nghi ngờ đó là bẫy. Nhưng cuối cùng cậu ấy chết, còn tụi tôi thì tuyệt vọng. Vậy mà Lloyd-sama lại dang tay cho chúng tôi một cơ hội… Ra là vậy… Ngài đã nhìn thấu tất cả từ đầu rồi… Đúng là Lloyd-sama… Tôi thề sẽ theo ngài suốt đời!”

Galilea bắt đầu lầm bầm gì đó, nhưng ở xa quá tôi nghe không rõ.

“Uooooo!! Xông pha thôi! Theo tôi nào!!”

Rồi bỗng hét toáng lên, làm tôi giật mình hết cả hồn.

…Thôi thì có tinh thần là tốt rồi.

“Này Lloyd-sama, còn cô bé tên Ren đâu rồi nhỉ?”

“Ờ ha, từ nãy không thấy đâu cả.”

Giờ mới để ý, Ren hoàn toàn vắng mặt từ lúc đưa nhóm Galilea đến Lordost.

Lúc đi thì vẫn còn thấy…

Giờ nghĩ lại thì không biết cô bé đi đâu.

“Chắc con bé đang lo việc gì đó thôi. Cũng không cần lo đâu.”

“Lloyd-sama à, thỉnh thoảng cũng nên quan tâm tới thuộc hạ một chút chứ…”

“Xúc phạm đấy nhé. Ta rất quý bọn họ mà.”

“Ý ngài là… quý kiểu đối tượng nghiên cứu ấy hả… À không, tôi không nói gì hết…”

Kệ Grimo lẩm bẩm gì đó, tôi phóng mình trở lại thành bằng Phi Tường.

■■■

“L-Lloyd… -sama… Mừng… ngài về…”

Vừa đáp xuống thành, tôi được chào đón bởi Sylpha và một cô hầu nhỏ nhắn chính là Ren.

“Ren à? Cô làm gì mà ăn mặc thế kia? Không đi cùng mọi người sao?”

“U… C-Chuyện đó là… tôi…”

Ren cúi mặt, ngón tay cứ lúng túng vân vê.

Khi tôi còn chưa kịp hỏi tiếp thì Sylpha lên tiếng.

“Trong thời gian Lloyd-sama tới Lordost, cô bé này đến tìm tôi, nói rằng muốn được ở bên cạnh ngài để giúp đỡ. Vì vậy, tôi đã đề nghị nếu thật lòng muốn vậy thì hãy bắt đầu làm hầu gái. Giờ phạm vi hoạt động của ngài Lloyd đã mở rộng, có thêm một người trợ lý biết chiến đấu cũng là chuyện nên làm. Vậy nên tôi cho phép với điều kiện cô bé sẽ được tôi trực tiếp đào tạo. Dĩ nhiên, nếu Lloyd-sama đồng ý.”

À, ra là thế.

Tôi cứ tưởng con bé trốn đi đâu rồi cơ.

“Được thôi. Tôi không phản đối.”

Nghe tôi nói vậy, gương mặt Ren rạng bừng lên.

“V-Vâng! Mong được ngài giúp đỡ… Lloyd-sama…”

“Ren, gọi Lloyd-sama bằng tên là sớm quá rồi. Phải gọi là chủ nhân mới đúng.”

“C-…Chủ nhân… ạ…”

Ren đỏ bừng mặt, lí nhí nói ra từ đó.

Tôi không nhịn được bật cười.

“Đừng có cười chứ!”

“Xin lỗi, xin lỗi.”

“Này! Còn phép tắc thì sao? Ren.”

“U… uuu…”

Chuyện vừa rồi đúng là có chút kỳ lạ thật, nhưng nếu Ren ở gần thì tôi cũng có thể trực tiếp quan sát và học hỏi kỹ năng cũng như năng lực sát thủ của con bé.

Nghĩ vậy thì… cũng không tệ chút nào.

Ren vừa theo bước Sylpha ra khỏi phòng thì bất chợt ngoảnh đầu lại, khẽ buông một câu như thì thầm.

“…Này, Lloyd. Thật sự ổn sao? Khi để một đứa như tôi, với độc tố trong người, ở bên cạnh cậu.”

“Hử?”

“Bây giờ, nhờ có cậu nên tôi mới phần nào kiểm soát được. Nhưng… tôi đã từng dùng loại độc này để giết không biết bao nhiêu người. Tôi từng bị căm ghét. Nghĩ đến việc nếu chuyện gì đó lại xảy ra lần nữa thì tôi…”

Ren cắn môi, ánh mắt lo lắng.

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu con bé.

“Vì khi đó cô vẫn còn non nớt thôi. Còn nhớ Jade chứ? Anh ấy đã học, nghiên cứu và rèn luyện không ngừng để biến năng lực của mình thành một dạng ma thuật có thể vận dụng được. Nếu cô cũng cố gắng hiểu rõ và làm chủ được sức mạnh bản thân, thì độc cô tạo ra hoàn toàn có thể được phân hóa chi tiết. Khi đến lúc đó, cô thậm chí có thể tạo ra cả thuốc nữa.”

“Độc của tôi… thành thuốc ư?”

Ren ngơ ngác hỏi lại, đôi mắt tròn xoe.

“Ừ. Độc và thuốc vốn chỉ cách nhau một ranh giới rất mong manh thôi. Về bản chất mà nói, thuốc cũng chỉ là độc với liều lượng điều chỉnh. Thực tế, hệ ma thuật liên quan đến độc còn có cả những ma thuật giải độc rất mạnh. Cô từ trước đến giờ chỉ biết chối bỏ và sợ hãi năng lực của mình, đúng không? Nhưng nếu cô dám đối mặt và thực sự hiểu rõ nó, thì tôi tin rằng trong tất cả các dạng năng lực, của cô là loại có tiềm năng phát triển lớn nhất. Ở cạnh một người có kiến thức chuyên sâu về độc hệ như tôi, học nghiêm túc thì chẳng mấy chốc cô sẽ trở thành dược sư hàng đầu đấy.”

Chất độc từng giết người nếu hiểu rõ, biết cách vận dụng, thì hoàn toàn có thể trở thành thuốc cứu người.

Khả năng nào cũng vậy cả.

Tất cả phụ thuộc vào cách nhìn, vào tri thức, và cả vào chính người sở hữu.

“Thế nên… cố gắng lên, Ren.”

“Vâng—vâng ạ! Tôi sẽ cố gắng hết sức!”

Ren đáp lời, đôi mắt ánh lên rực rỡ.

Không còn bóng tối, không còn sợ hãi như lúc nãy nữa.

Nếu Ren tự mình phát triển được năng lực, tôi cũng đỡ phải vất vả trông nom.

Lợi cả đôi bên.

Lại có thêm một "đối tượng nghiên cứu" mới, cuộc đời pháp sư của tôi ngày càng thêm phong phú rồi đây.

Tôi vừa tiễn Ren đang hớn hở vẫy tay chạy đi vừa thầm mong chờ những ngày sắp tới sẽ càng thú vị hơn nữa.