Thế là bọn tôi quyết định lên đường tới dinh thự của Lãnh chúa Lordost.
Để tránh gây chú ý, cả nhóm rời khỏi căn cứ ẩn náu lúc đêm muộn và rẽ sang lối ra khỏi thành phố.
“Lãnh địa Lordost cũng khá xa đấy. Dù có thể đi bộ tới kịp, nhưng nếu bị ai đó phát hiện dọc đường thì phiền lắm.”
“Nghe lời ngài kể thì bọn tôi đang ngấp nghé bị truy nã còn gì. Có bị bắt lúc nào cũng chẳng lạ.”
“Càng tránh gây chú ý càng tốt. Cứ lặng lẽ như chuột mà đi là thượng sách. Kuku…”
“Sao đây…? Cậu tính làm gì vậy, Lloyd?”
Ren ngẩng lên nhìn tôi bằng ánh mắt trông chờ.
Đi bộ thì lười quá, mà tôi cũng chẳng cần giấu diếm ma thuật với họ nữa.
Chuyện di chuyển ấy mà, dùng ma thuật cho xong.
“Bay luôn cho lẹ.”
“Hảả!?”
Cả đám đồng thanh bật thốt.
“Tôi sẽ dùng ‘Phi Tường’. Chắc các người cũng từng thấy rồi nhỉ? Bay cái là tới liền thôi.”
Nghe vậy, Galilea lập tức vung tay xua lấy xua để.
“Ê ê ê, đó là ma thuật chỉ để tự mình bay thôi mà!? Quên luôn tụi tôi là sao!?”
“Với lại tôi nghe ‘Phi Tường’ là ma thuật cao cấp hiếm người dùng được đấy. Đã thế tốc độ lại chẳng nhanh lắm còn gì?”
“Yên tâm. Ma thuật của tôi có thể chở cả đám bay một lượt. Cứ đứng hết vào chỗ kia, và đừng có nhúc nhích. Lỡ lệch lực thì cổ gãy như chơi đấy.”
“Hih!?”
Giọng tôi vừa dứt, cả đám đã rú lên hoảng loạn.
“Mà nếu gãy thật thì tôi cũng chữa được bằng ma thuật trị liệu. Nhưng tất nhiên không gãy vẫn hơn, đúng không?”
“Ờ… ừ thì…”
Mọi người đồng loạt gật đầu như gà mổ thóc rồi đứng yên bất động tại chỗ tôi chỉ.
Chắc nhờ thế mà bớt lo phần nào rồi.
Theo như Sylpha từng bảo, khi có thêm thuộc hạ mới, điều quan trọng là trấn an họ.
Người đứng đầu phải biết để tâm, phải đảm bảo an toàn cho họ, và luôn giải thích kỹ càng trước khi làm điều gì đó.
Có thế mới xây dựng được niềm tin.
Ừm, tôi thấy mình làm cũng ổn phết đấy chứ.
“Cho tôi nói một câu, Lloyd-sama. Cái đó gọi là dọa nạt tinh thần đấy.”
“Hở? Thật á?”
Tôi có định dọa đâu… nhưng nhìn lại thì thấy mặt ai nấy cũng tái mét cả.
Chậc, đúng là tôi vẫn không hiểu nổi mấy cảm giác bình thường của người khác.
“Thôi kệ, lên đường thôi nào!”
Tôi kích hoạt Ma Thuật Không Gian, Khuếch Đại Lãnh Địa.
Đây là ma thuật có thể mở rộng phạm vi ảnh hưởng, có thể phối hợp được với nhiều loại thuật thức khác.
Ví dụ như dùng để tăng sức chứa trong túi chẳng hạn, rất tiện lợi.
Tôi liên kết nó với Phi Tường, rồi bắt đầu kích hoạt.
Cơ thể tôi lơ lửng lên cùng với cả nhóm.
“Awawawawah… L-lên cao rồi…!?”
“Đừng nói gì kẻo cắn phải lưỡi đấy.”
“Mgh—!”
Ren vội bụm miệng lại, mấy người còn lại cũng nín thở không dám ho he.
Tôi tập trung ý niệm, và cả nhóm phóng vút về phía lãnh địa Lordost.
—Bay được chừng 10 phút thì…
“C-chờ… chờ chút… chết mất…”
“Hở? Nói gì cơ?”
Tôi quay lại nhìn thì thấy Galilea mặt mày nhăn nhó như sắp gục đến nơi.
“Chắc là do không chịu nổi tốc độ của ‘Phi Tường’ thôi. Bay cao thế này thì khó thở lắm, mà tốc độ lại khủng khiếp, cơ thể cũng quá tải rồi. Hay là dừng lại nghỉ chút đi.”
“Mặc dù ta đã dựng kết giới bảo vệ rồi mà…”
Nghe Grimo nói, tôi thử để ý thì đúng thật, trông cả đám có vẻ khổ sở lắm.
Có người còn trông như sắp nôn.
Thôi được, hạ xuống cái đã.
Tôi giải trừ Phi Tường, hạ độ cao và đáp xuống mặt đất.
“Zee… zee… hii…”
Vừa chạm đất xong là cả đám ngồi bệt luôn, thở hồng hộc như cá mắc cạn.
Ngoại trừ Ren.
“Mọi người ổn chứ?”
“Ờ… không ổn tí nào…”
Ren lo lắng hỏi han, nhưng bản thân cô ấy thì vẫn tỉnh bơ như không.
Thật lạ.
“Tôi là ‘Kẻ bị nguyền rủa’, cơ thể luôn mang độc bên trong. Không rõ vì sao nhưng từ trước đến giờ, tôi chưa từng bị mệt hay đổ bệnh lần nào cả.”
“Ồ, hóa ra cũng có điểm lợi thế nhỉ.”
Cơ thể họ là dạng đặc thù, ma lực lẫn vào thể chất từ khi sinh ra, không thể tách rời.
Tuy có nhiều bất tiện, nhưng cũng không thiếu lợi thế.
Ren là kiểu người liên tục sinh độc và phát tán ra ngoài, nên có lẽ cơ thể cô đã phát triển khả năng vô hiệu hóa độc tố nội tại.
Thậm chí là kháng được cả những yếu tố khiến cơ thể suy yếu.
“Lợi thế… Đây là lần đầu tiên có người nói với tôi như vậy.”
“Mọi chuyện đều có hai mặt. Cái gì xấu thì cũng có cái hay. Với lại đừng tự gọi mình là ‘Kẻ bị nguyền rủa’ nữa.”
Từ góc nhìn của tôi, họ đâu phải bị nguyền rủa gì.
Chỉ là thể chất đặc biệt thôi.
Cứ tự hạ thấp mình như thế, nghe mà thấy khó chịu.
Ren lặng im một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu.
“Ừ… tôi hiểu rồi.”
Ừm ừm, hiểu được vậy là tốt rồi.
Mà này, sao mặt lại hơi đỏ vậy?
Không phải là cô miễn nhiễm với mọi bệnh tật sao?
Thôi kệ.
“À mà cho hỏi, vậy Ren không bị ảnh hưởng bởi độc à? Dù có là độc mạnh tới đâu?”
“Đ-đừng nhìn tôi với ánh mắt sáng rực như vậy chứ… Ờm, mấy loại độc từ cỏ dại hay nấm rừng thì tôi ăn được hết. Nhờ thế mà tôi cũng phân biệt được loài nào ăn được, loài nào ngon nữa đó. À đúng rồi! Hay là mình tranh thủ nghỉ ăn chút đi? Ai cũng đói rồi đúng không?”
“Nói mới nhớ…”
Từ nửa đêm đến giờ tụi tôi chưa dừng bước phút nào.
Giờ chắc cũng gần trưa rồi, bụng bắt đầu réo thật.
Ọc ọc ọc…
Tiếng bụng tôi kêu rõ ràng tới mức ai cũng nghe thấy.
Ren bật cười vui vẻ.
“Quyết định vậy nhé! Phần chuẩn bị cứ để tôi lo, mọi người nghỉ đi!”
Vừa dứt lời, Ren đã lao thẳng vào rừng.
Nhanh đến nỗi chớp mắt một cái là mất hút luôn rồi.
Sau một hồi chờ đợi, Ren cũng quay về với mớ nguyên liệu vừa hái, rồi bắt đầu chuẩn bị bữa ăn.
Cô nhóm bếp, đun nồi sôi sùng sục, chẳng mấy chốc mà hương thơm lan tỏa khắp xung quanh.
“Xong rồi đây! Lẩu dã chiến nhé!”
Trong nồi là một đống thứ kỳ lạ đang lềnh bềnh nổi lên.
“Ồ, cái gì đây? Trông lạ hoắc... Chưa thấy mấy nguyên liệu này bao giờ.”
“Là mấy loại cỏ dại và nấm tôi hái được đấy. À, còn có cả rắn với chuột rừng nữa.”
“Cái… gì cơ!?”
Nghe tới đó, mặt Galilea và mấy người khác nhăn tít lại.
“Trông đã độc hại rồi, mà lại do con bé đó nấu nữa… Biết đâu trong nồi có độc thật cũng nên đấy.”
Grimo nhìn nồi lẩu mà méo miệng cười khổ.
Không khí bỗng chốc im phăng phắc.
Chỉ còn tiếng sôi ùng ục trong nồi vang lên.
“Ờ… đúng là… ha, xin lỗi nhé. Nhìn thế này thì ai mà nuốt nổi. Không sao đâu, không cần ráng ăn đâu. Tôi ăn một mình cũng được…”
Ren cúi mặt, lặng lẽ cầm đũa lên.
Nhưng trước khi cô kịp gắp gì, tôi đã vươn tay trước, múc 1 miếng rồi cho thẳng vào miệng.
“Hmm… cũng ngon ra phết.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về tôi đầy sửng sốt.
Tôi thì cứ thế mà xì xụp ăn tiếp.
Hồi kiếp trước, lúc túng thiếu quá, tôi từng lấy rau củ dập, cỏ hoang với cả xác thú làm nồi lẩu.
Cũng không ít lần đau bụng hay nuốt không nổi.
So với mấy món đó thì nguyên liệu của Ren thật sự không tệ chút nào.
Ít ra là ăn được.
“…Tôi cũng ăn vậy.”
Người tiếp theo vươn tay là Crow.
Thấy cậu ta ăn ngon lành, mấy người khác cũng bắt đầu nhập cuộc.
“Ồ! Ngon thiệt đó chứ!”
“Thật đấy. Nhìn gớm mà ngon bất ngờ ha!”
“Heheh, đúng không? Tôi chọn kỹ lắm đó!”
Ren nãy còn tiu nghỉu, giờ thì cười hớn hở đầy tự hào.
“Ăn món người ta dọn lên một cách ngon lành là cách hay để tạo lòng tin. Nhưng mà món này… đến cả dân sống ở khu ổ chuột như tụi tôi còn phải chần chừ… Thế mà ngài Lloyd ăn tỉnh bơ luôn à… Ngài chắc là hoànv tộc thật đấy chứ?”
“Nhưng hiệu quả thì quá rõ ràng còn gì. Nhìn Ren kìa, từ nãy tới giờ cứ lén lút liếc Lloyd suốt. Má đỏ hây hây, đúng kiểu con gái mới lớn ấy nhỉ.”
“Kuku, hơn cả tưởng tượng nữa rồi đấy.”
“Tôi cũng thích Lloyd rồi đó.”
Mấy người kia bắt đầu thì thầm xì xào.
Này này, đang ăn đấy.
Giữ im lặng một chút đi chứ.
“Xì xụp… cho tôi bát nữa.”
“Vâng ạ!”
Tôi chìa bát ra, Ren liền tươi cười múc đầy 1 tô, đưa tới tay tôi không chút do dự.