Tôi ngồi lặng lẽ, vừa nghỉ ngơi vừa ngắm Ren đang thu dọn sau bữa ăn.
“Phải công nhận, Ren rành rẽ về rừng thật đấy.”
Có thể tìm được từng ấy loại cỏ và nấm ăn được thế kia, không phải chuyện thường.
Không biết cô ấy sống bao lâu trong rừng rồi mới thành thục được vậy?
“Không chỉ là rành đâu. Ren sống trong rừng từ hồi nhỏ luôn cơ mà.”
“Trong rừng à? Sao lại vậy?”
Tôi hỏi, Galilea trầm ngâm một lúc rồi mới đáp:
“…Mà, chắc kể cho ngài Lloyd thì cũng không sao đâu. Bọn tôi, những ‘Kẻ bị nguyền rủa’ đều bị ghét bỏ trong thành phố. Ai nấy đều từng bị đối xử tệ bạc. Nhưng với Ren thì còn tệ hơn gấp nhiều lần. Nghe đâu lúc còn rất nhỏ, Ren đã vô tình khiến cha mẹ chết vì chất độc tỏa ra từ cơ thể mình. Sau đó cô ấy bị đẩy qua hết họ hàng này tới họ hàng khác, đi tới đâu cũng bị xa lánh. Cuối cùng, chẳng còn chỗ nào để về nữa. Thế là Ren trốn vào rừng, sống một mình từ bấy đến giờ.”
“Người mà lúc nào cũng phát tán độc quanh mình thì đúng là mối họa với dân thành. Nói thật thì tôi cũng hiểu phần nào cảm giác của người trong thành phố.”
Con người luôn ghét bỏ những gì khác với mình.
Kiếp trước, lúc tôi còn nghiên cứu ma thuật, cũng từng bị soi mói, dè bỉu như thế.
“Và rồi Jade xuất hiện. Chính cậu ấy là người dạy cho Ren cách sống sót với tư cách ‘Kẻ bị nguyền rủa’, dạy cô ấy cách kiểm soát sức mạnh. Còn tặng cả bộ đồ được khắc trận pháp chặn độc khí rò rỉ ra ngoài. Nhờ vậy mà Ren mới có thể sống vui vẻ như bây giờ. Nên cô ấy xem Jade như anh ruột cũng là điều dễ hiểu thôi.”
Galilea nói với vẻ nặng nề.
Ra là vậy.
Ren luôn tin tưởng Jade tuyệt đối là vì lý do đó.
Cũng phải thôi.
“Chính Jade cũng là ‘Kẻ bị nguyền rủa’. Tuy sinh ra trong gia tộc quý tộc, chắc cũng từng chịu không ít thiệt thòi. Cậu ấy luôn nói: ‘Bằng bất cứ giá nào, tôi sẽ xây nên 1 thành phố mà chúng ta có thể sống mà không bị kỳ thị.’ Chúng tôi đi theo cậu ấy chính vì tin vào điều đó. Chẳng ai trong chúng tôi muốn tin rằng cậu ấy lại phản bội cả.”
Galilea nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt kiên định.
Thảo nào dù biết có thể là cái bẫy, họ vẫn quyết đến tận đây.
Không chỉ Galilea, mà cả Ren và những người khác cũng đều tin tưởng vào Jade như thế.
Tôi cũng muốn giúp họ nếu có thể.
Một thành phố nơi họ có thể sống yên ổn… sẽ là nơi lý tưởng cho rất nhiều nghiên cứu thú vị sau này.
“Lloyd-sama, sao ngài lại cười tủm tỉm thế kia?”
“Hử? Ta cười à?”
Lạ thật, tôi cứ nghĩ mình đang giữ nét mặt nghiêm túc cơ mà.
Grimo nhìn tôi đang cố mím môi lại, mặt vẫn đầy nghi hoặc.
■■■
Và rồi, chúng tôi nghỉ lại 1 đêm.
Hôm sau, tôi không dùng ‘Phi Tường’ vốn gây gánh nặng cho mấy người còn lại mà chọn đi bộ đến dinh thự Lãnh chúa Lordost.
Đi chậm hơn nhưng đến nơi cũng vừa khéo lúc chiều tà.
Dinh thự của lãnh chúa Lordost nằm trên đồi, tách biệt khỏi thành, được bao bọc bởi tường thành và con sông, trông không khác gì một pháo đài.
Nghe bảo vị lãnh chúa này rất ham đánh trận, nên mới xây kiên cố đến vậy.
Từng có nhiều trận đụng độ nhỏ với nước khác, nhưng chưa lần nào bị phá cả.
“Nhưng mà… có vẻ náo nhiệt ghê ha.”
Vừa ẩn mình tiến lại gần, chúng tôi đã thấy ánh đèn sáng rực từ xa và cảm nhận được sự hiện diện của rất nhiều người.
“Có lẽ họ đang chuẩn bị tiệc để đón tụi mình đấy!”
“Thì mong là vậy. Dù sao đứng ngoài đây cũng chẳng giải quyết được gì.”
Galilea nói rồi tiến lên phía trước.
“Tôi sẽ đi trước một mình. Có gì là tôi tẩu ngay.”
Dứt lời, khí tức của Galilea bỗng mờ đi hẳn.
Ồ, giống hệt như lúc Ren đột nhập vào dinh thự vậy.
Lần này nhìn kỹ, tôi mới để ý, cậu ta đã hoàn toàn cắt đứt luồng ma lực rò rỉ ra ngoài từ cơ thể mình.
Đúng là một kỹ thuật lạ.
Với pháp sư, việc cân nhắc lượng ma lực cần tỏa ra luôn là điều quan trọng, nên tôi chưa từng nghĩ đến hướng tiếp cận như thế.
Thường thì mọi người vẫn vô thức giải phóng một phần ma lực, và các cao thủ sẽ lần theo đó để dò ra vị trí.
Vậy nên, nếu triệt tiêu toàn bộ khí tức thì sẽ không bị phát hiện, logic rất hợp lý.
Phải thử xem sao.
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì Galilea đã dùng tơ nhện bám lên tường thành, men theo đó leo lên, di chuyển nhẹ nhàng như một con nhện, lướt qua mái nhà.
Chẳng mấy chốc, cậu ta đã tới gần dinh thự và ghé mắt nhìn qua cửa sổ.
Sau một hồi quan sát, Galilea quay trở lại.
“Họ thật sự đang chuẩn bị tiệc mừng. Có lính gác, nhưng vũ trang nhẹ. Có vẻ là tiếp đón thật.”
“Hừm… Vậy thì không còn lý do gì để chần chừ nữa.”
Dù gì đi nữa, tới đây rồi mà không vào thì cũng chẳng khác nào tự đánh mất cơ hội.
Chúng tôi tiến thẳng tới cổng chính.
Người lính gác ở đó niềm nở đón tiếp:
“Chào mừng quý vị. Các vị là bằng hữu của ngài Jade phải không? Xin mời vào trong. Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng cho buổi tiệc.”
“…Cảm ơn.”
Không như lo lắng ban đầu, chúng tôi được đưa vào rất suôn sẻ.
Bên trong, rất đông binh lính đang vừa trò chuyện vừa ăn uống vui vẻ.
Trên bàn bày đầy đồ ăn và rượu cao cấp, nhìn hoa cả mắt.
“Chủ nhân chúng tôi dặn rằng: cứ thoải mái dùng bữa ở đây trong lúc chờ đợi.”
“Woa! Đúng là yến tiệc hoàng gia! Món nào cũng đỉnh quá!”
“Có cả rượu tôi chưa từng thấy bao giờ!”
“Ăn món nào cũng được à? Kuku, đãi ngộ thế này đúng là hoành tráng.”
“……Ngon Quá.”
Được binh lính mời mọc, nhóm Galilea bắt đầu ngồi vào bàn và ăn ngấu nghiến.
Chắc là đói lắm rồi.
“Lloyd-sama… tôi thấy có gì đó rất… không ổn…”
“Phải. Không khí ở đây có mùi ‘thú vị’ rõ rệt.”
Mật độ ma lực trong không gian xung quanh cao một cách bất thường.
Cả binh lính nơi này cũng mang một luồng ma lực mạnh mẽ khác hẳn người thường.
Và hơn hết… từ tầng cao nhất của dinh thự, tôi có thể cảm nhận được một luồng khí rất lạ đang toát ra.
Bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không có gì lạ.
“Mà nói chứ… mấy người đó ăn bốc cả lên rồi đấy, ngài thấy ổn không? Lỡ trong đó có độc thì…”
“Ta đã dùng ‘Giám Định’ xem qua rồi. Không có dấu hiệu gì là độc cả. Bọn lính ở đây cũng ăn, nên chắc phần đó ổn thôi.”
‘Giám Định’ là một loại ma thuật phân tích, có thể nhìn thấu bản chất của vật thể.
Nếu có độc thật thì đã hiện ra ngay rồi.
…Dù vậy, tôi vẫn không thấy ngon miệng gì mấy.
Đang quan sát xung quanh, một người lính bất chợt lên tiếng gọi tôi.
“Ồ, ngài không uống sao?”
“Tiếc là ta không thấy khát.”
“Thật đáng tiếc! Đây là loại rượu ngon nhất vùng này đấy! Ngon cực kỳ luôn!”
Hắn vừa cười vừa tu ừng ực rượu vang, đỏ cả khóe miệng.
Ánh mắt hắn thì trống rỗng, không tiêu điểm, nụ cười cứ cứng đờ mà không hề chạm đến ánh nhìn.
Cái cảnh tượng hắn hớn hở uống như vậy trông thật… rợn người.
Và không chỉ riêng hắn mà mọi người trong sảnh tiệc đều có biểu hiện tương tự.
“Lloyd… chuyện này… đáng sợ quá…”
Ren lặng lẽ nép vào cạnh tôi.
Có vẻ cô ấy cũng cảm nhận được sự kỳ lạ đang lan khắp căn phòng.
“Chắc chắn có chuyện gì đó không ổn. Sao mọi người không nhận ra vậy?”
“Chắc bị ảnh hưởng bởi thứ ma lực kỳ lạ đang trôi nổi quanh đây rồi.”
Một luồng ma lực mạnh mẽ, bất thường đang lan tỏa khắp nơi, chắc chắn do một kẻ nào đó phát ra.
Người thường, không có sức chống chịu, sẽ nhanh chóng rơi vào trạng thái mê muội.
Ren thì khác.
Cái thể chất đặc biệt giúp cô ấy miễn nhiễm với hầu hết tình trạng bất ổn, kể cả ảnh hưởng từ ma lực.
Giữa không khí quái dị ấy, tôi cảm nhận được một luồng khí đang dần chuyển động từ tầng trên.
Tiếng bước chân vang lên, cộc… cộc… lạnh lùng và khô khốc.
Một bóng người dần hiện ra ở đầu cầu thang.
Cả đại sảnh vốn đang huyên náo bỗng lặng ngắt như tờ.
“Chào các đồng đạo. Cảm ơn vì đã đến.”
Một chàng trai với mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt đen sâu thẳm, xuất hiện.
“Jade…?”
Ren thì thầm, giọng nghèn nghẹn.
Nhưng gương mặt cô ấy lúc này… không còn ánh sáng ngưỡng mộ hay tin tưởng như trước nữa, mà là sự hoang mang xen lẫn nỗi sợ.
Jade khẽ mỉm cười khi nhìn thấy Galilea và những người khác vẫn đang ăn uống vô tư không chút nghi ngờ.