Vậy là tôi đã khắc pháp trận cho từng người một.
Cơ thể họ không gặp phản ứng bất thường nào, và dường như đã có thể kiểm soát năng lực bản thân.
Dĩ nhiên, chỉ mới ở mức độ bật tắt được thôi, để làm chủ hoàn toàn thì chắc còn mất kha khá thời gian.
“Ô hô, ban đầu tôi còn nửa tin nửa ngờ, vậy mà đúng thật, năng lực không tự phát nữa rồi!”
“Tuyệt vời thật đấy. Kukuku.”
“Cảm ơn. Lâu lắm rồi… mới nói được tử tế như thế này.”
Ai cũng lần lượt gửi lời cảm tạ đến tôi.
Dù sao thì tôi cũng không cần họ cảm ơn, tôi làm chuyện này vì bản thân mình mà thôi.
“Nè, cô cũng nên cảm ơn đi chứ?”
Talia quay sang nói với Ren, người đang ngồi co ro ở 1 góc phòng.
“…Tự tiện chạm vào người tôi…”
Ren lầm bầm, gương mặt vẫn hầm hầm như cũ.
“Ôi dào, có mất miếng thịt nào đâu. Nhờ thế mà cô không còn lỡ tay phát tán độc lung tung nữa còn gì?”
“Nhưng… Ư… ừm… cảm… ơn…”
Ren lầu bầu lí nhí, tôi nghe cũng chẳng rõ.
Grimo thở dài ngao ngán.
“Haiz… Lại là chuyện ‘con gái xấu hổ’ nữa rồi. Con gái đúng là phiền phức, ở thế giới nào cũng giống nhau. Dù sao thì hồi còn ở Ma giới, tôi cũng từng khiến vài cô bật khóc vì mê tôi quá đấy. Ghê hông?”
Grimo cười nham nhở, kinh tởm thật sự.
“…Tôi… tôi xin lỗi!”
Trong lúc tôi đang bận nghĩ ngợi xem có nên đá Grimo một cái không thì Ren bỗng cúi đầu thật sâu.
“Tôi từng nghĩ cậu đang âm mưu khơi mào chiến tranh, nhưng… có vẻ tôi sai rồi. Cậu là một pháp sư đáng nể. Những thanh ma kiếm, cả đám ma thú ấy, tất cả đều có lý do để tồn tại.”
“Tốt rồi, miễn là cô hiểu cho tôi.”
Phải rồi, ban đầu Ren lẻn vào hoàng cung cũng vì nghi ngờ chuyện chiến tranh.
Nhưng mà thành ra lại dẫn xác đến tận đây… ngược lại còn giúp tôi có được nhiều thông tin quý giá, nói sao nhỉ, phải cảm ơn mới đúng ấy chứ.
“…Anh sẽ tha thứ cho tôi thật sao?”
“Ừ, không cần để tâm đâu.”
Tôi đáp lại, khiến gương mặt Ren bất giác ửng hồng.
“Haa… với những gì cô ấy đã làm, chỉ cần không bị chém đầu là may rồi, thế mà ngài ấy còn chẳng tỏ ra giận dữ gì cả. Người như vậy… đúng là…”
Galilea thì thầm một mình, ánh mắt khó đoán.
Gì vậy trời, có chuyện gì mà úp úp mở mở thế?
“Mà này, Ren. Chuyện ngăn chặn chiến tranh ấy, vì sao cô lại làm vậy?”
“Chuyện đó là—”
“Để tôi kể thay cho.”
Galilea chen ngang, giọng trầm xuống.
“Bọn tôi đều là những người từng mất nơi nương tựa vì chiến tranh. Kẻ thì mất gia đình, người thì mất kế sinh nhai… Mỗi người 1 lý do, nhưng tất cả đều mang trong lòng mối hận với chiến tranh. Vậy nên mục tiêu của hội sát thủ này là ám sát những kẻ định châm ngòi chiến tranh, triệt tiêu chúng trước khi chuyện xảy ra.”
Ra vậy, đất nước này mười mấy năm trước vẫn còn trong thời chiến.
Những người này là nạn nhân còn sót lại, họ chọn cách ngăn chặn chiến tranh bằng hành động cực đoan:
Ám sát.
Cách làm thì không hay ho gì, nhưng có lẽ đó cũng là một dạng “ác cần thiết”.
Thấy tôi trầm ngâm, Galilea hạ quyết tâm nói tiếp:
“Ngài Lloyd, tôi có một thỉnh cầu. Ngài… có thể trở thành thủ lĩnh mới của bọn tôi được không?”
Lời nói của hắn khiến cả hội sát thủ ngẩn ra.
“Chờ đã Galilea!”
“Anh điên rồi à!? Cậu ta chỉ là một đứa trẻ thôi đó!”
Tiếng phản đối vang lên, nhưng Galilea gật đầu quả quyết.
“Biết chứ. Biết rõ luôn. Cậu ấy là một đứa trẻ, hơn nữa ban nãy còn là kẻ đối đầu với bọn mình. Nhưng cậu ấy không khinh thường hay ghét bỏ chúng tôi, những ‘kẻ bị nguyền rủa’. Và cậu ấy còn đủ mạnh để khiến ai cũng phải công nhận. Quan trọng nhất, cậu ấy có một tấm lòng rộng lớn, sẵn sàng tha thứ cho chúng tôi dù trước đó hiểu lầm nhau. Chính vì Lloyd có thể chấp nhận cả tốt lẫn xấu, tôi mới muốn cậu ấy làm thủ lĩnh của chúng tôi!”
Galilea cúi đầu thật sâu, vô cùng nghiêm túc.
“Tôi làm thủ lĩnh của hội sát thủ á? Nghe thôi đã thấy không ổn rồi.”
“Xin đừng nghĩ nặng nề như thế. Coi như là có thêm 5 đứa lính biết nghe lời cũng được. Như cậu nghe từ nãy đấy, bọn tôi mấy tháng trước đã bị ép phải bỏ trốn. Bị gài bẫy bởi cựu thủ lĩnh Jade.”
Ờ thì, cô tiếp tân có nhắc gì đó về việc hội sát thủ dạo này rối ren, mất kiểm soát vì thủ lĩnh biến mất.
Nhưng chuyện bị gài bẫy thì mới nghe lần đầu.
“Bị gài bẫy, là sao cơ?”
“Việc Jade mất tích là thật. Nhưng chúng tôi chẳng làm điều gì xấu cả. Đây là bằng chứng.”
Galilea lấy ra 1 chiếc huy hiệu, đưa cho tôi xem.
Trên mặt kim loại là biểu tượng đầu sói.
“Chúng tôi từng để lại thứ này tại hiện trường sau mỗi nhiệm vụ, coi như tuyên bố là việc của mình. Do chính Jade tạo ra, được khảm ma thuật đặc biệt, không thể làm giả. Vậy mà thời gian gần đây, tại những vụ việc xấu, lại thấy xuất hiện chính loại huy hiệu này. Chỉ có kẻ hiểu rõ phương thức hành động của chúng tôi mới làm được như thế.”
“Nghĩa là thủ phạm chính là Jade?”
“Rất có khả năng.”
Galilea gật đầu, các thành viên khác cũng tỏ ra đồng tình.
“Nếu ngài chịu làm thủ lĩnh, có lẽ chúng tôi sẽ có cơ hội rửa sạch tội oan. Chúng tôi không mong được tin ngay lập tức đâu. Chỉ cần khi nào ngài thấy đủ cơ sở để tin là bọn tôi vô tội, hãy giúp chúng tôi yêu cầu hội mạo hiểm giả hủy bỏ lệnh truy nã. Trước khi lập nên hội sát thủ này, chúng tôi bị ruồng bỏ, bị coi khinh, sống chui rúc như lũ chuột cống. Nhưng giờ chúng tôi có được một cuộc sống tạm gọi là bình yên, có đồng đội, có gia đình. Vì điều đó… dù là thí nghiệm ma thuật hay gì đi nữa, chỉ cần tôi làm được, tôi sẽ làm! Nên xin hãy… giúp chúng tôi!”
Nói đoạn, Galilea cúi rạp xuống, cả nhóm cũng lần lượt làm theo.
“Làm ơn giúp bọn tôi.”
“Tôi đồng ý với mọi người. Từ giờ, tôi sẽ coi cậu là thủ lĩnh. Kuku.”
“Tôi cũng xin nhờ…”
Nhìn từng người một cúi đầu trước mặt mình, tôi lặng lẽ suy nghĩ.
Bọn họ vẫn còn tiềm năng phát triển.
Tôi đã khắc pháp trận điều khiển lên cơ thể họ, giờ nếu họ luyện tập hàng ngày, chắc chắn còn tiến xa hơn nữa.
Làm thủ lĩnh thì hơi phiền thật, nhưng nếu lấy danh nghĩa đó để ra lệnh họ luyện tập, rồi mỗi lần có năng lực mới thì trình báo cho tôi… ừm, cũng tiện cho việc quan sát và nghiên cứu.
Biết đâu còn giúp ích cho đề tài ma thuật của tôi.
“…Được rồi. Tôi sẽ nhận lời làm thủ lĩnh của các người.”
“Thật sao!? Cảm ơn ngài nhiều lắm!!”
Tôi nắm lấy bàn tay mà Galilea chìa ra, rồi siết lại một cái thật chắc.
“……”
Bất chợt, tôi nhận ra Ren đang đứng phía sau với vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Galilea bắt được ánh mắt tôi nhìn về phía cô, bèn khẽ ừm một tiếng như hiểu ra điều gì.
“Ren nó vốn rất quý mến Jade. Nên chắc trong lòng chẳng thoải mái gì khi người làm thủ lĩnh lại là ngài Lloyd. Nhưng mà không phải nó không công nhận ngài đâu. Nhìn thái độ là biết nó biết ơn thật đấy, chỉ là khó mà nói ra thôi. Tính nó thế mà, chỉ cần thêm chút thời gian, rồi cũng sẽ chấp nhận ngài thôi.”
“Vậy à.”
Nếu đã nói là cần thời gian thì cứ để đó tính sau.
Tôi vẫn còn một đống năng lực cần kiểm tra, nghiên cứu từng người một.
Trong lúc ấy, họ cứ chủ động phát triển năng lực của mình là được.
“…Hử?”
Đang nghĩ vậy thì tôi bỗng cảm thấy pháp trận khởi động ngay phía trên đầu.
Ngẩng mặt lên, tôi thấy một khối ma lực đen sì đang lơ lửng giữa không trung, và từ đó một tờ giấy nhẹ nhàng rơi xuống.
Tôi đưa tay bắt lấy rồi lướt nhanh qua dòng chữ được viết trên đó.
“Gửi đến tất cả thành viên Hội Sát Thủ, từ Jade.”
Tôi vừa đọc lên xong thì đám người xung quanh ai nấy đều sửng sốt, mặt mày biến sắc.