Xong việc ở Hội mạo hiểm giả, tôi rời đi.
Cô tiếp tân lúc tiễn tôi còn nài nỉ:
“Đã mất công kể cho biết bao nhiêu thứ rồi, nhận đại cái nhiệm vụ đi chứ!”
Nhưng tôi có nợ nần gì đâu mà phải nhận.
Với lại mấy cái yêu cầu đó cũng chẳng có gì hấp dẫn, lười quá nên thôi khỏi.
Cô ta nhìn tôi với ánh mắt như thể "thế là bất công lắm đấy!", nhưng… kệ chứ.
Dù sao thì mấy cái nhiệm vụ hạng D đâu đến lượt tôi làm, ai cũng làm được thôi mà.
“Hội Sát Thủ à, huh… Tôi cũng từng đụng độ với bọn họ một lần khi còn làm mạo hiểm giả.”
Trên đường về, Sylpha lẩm bẩm như đang nhớ lại.
“Hồi đó, tôi đang làm nhiệm vụ hộ tống một cỗ xe ngựa. Bọn chúng bất ngờ tấn công vào ban đêm. Đến sát bên rồi tôi mới nhận ra, không hề cảm thấy chút khí tức nào từ chúng cả. Cuối cùng cũng đẩy lui được, nhưng thật sự rất chật vật.”
“Ý cô là cô bị phục kích á?”
Khó mà tin nổi.
Cái người mà tôi có trốn trong thư viện cỡ nào cũng bị bắt gặp chưa tới 3 phút… mà lại bị phục kích?
Nếu đúng như thế thật, thì đó không đơn thuần là kỹ năng hay kỹ xảo nữa rồi.
Có lẽ có cả ma thuật gì đó mà tôi chưa biết cũng nên.
Trước giờ tôi vẫn nghĩ sát thủ với kẻ trộm cũng một giuộc thôi, nhưng… chuyện này bắt đầu thú vị rồi đấy.
“Sylpha, cô có biết Hội Sát Thủ đặt ở đâu không?”
“Không, dĩ nhiên là họ không ngu đến mức xây 1 trụ sở công khai. Nghe nói đâu đó trong thành phố có rất nhiều lối đi bí mật, và 1 trong số đó dẫn đến trụ sở chính của họ… Nhưng chẳng lẽ ngài người đến đó thật sao, thưa ngài Lloyd?”
“Gì chứ? Làm gì có! Haha, tôi chỉ hỏi vậy thôi mà, đâu có ý định gì đâu. Hahahaha”
“……Thật vậy không?”
Tôi bật cười gượng, còn Sylpha thì nhìn tôi chằm chằm với vẻ ngờ vực.
Không có đâu.
Chỉ là nếu tiện đường thì ghé thử xem thôi mà.
Cơ mà nếu không biết ở đâu thì chịu rồi.
Dù sao thì… nếu có cơ hội, tôi vẫn muốn đến 1 lần.
■■■
Tối hôm đó.
Tôi đang ngủ thì đột nhiên thức dậy.
Lý do ư?
Không hẳn là cảm nhận được gì, mà chính xác là không cảm nhận được gì cả.
Thế giới này lúc nào cũng tràn ngập khí tức, dù là của côn trùng, thú vật hay con người.
Thế nhưng… ở 1 khu vực kia, hoàn toàn không có gì.
Trống rỗng đến kỳ lạ.
Tôi chỉ nhận ra nhờ vào sự bất thường trong dòng chảy của ma lực quanh đó.
Cảm giác như thể 1 mảng không khí bị cắt rời khỏi thế giới này.
Một khoảng lặng hoàn toàn, nếu không nghe Sylpha kể chuyện ban chiều, chắc tôi đã bỏ qua rồi.
Thậm chí Shiro cực kỳ nhạy cảm với mọi chuyển động cũng vẫn đang ngủ ngon lành, thở đều đều.
“Khí tức đang di chuyển…”
Tôi tập trung cảm giác.
Chắc chắn có thứ gì đó đang chuyển động với mục đích rõ ràng.
Lẽ nào là sát thủ?
Một kẻ có thể triệt tiêu hoàn toàn cả khí tức lẫn ma lực…
Đúng là kỹ thuật chưa từng thấy.
Được rồi.
Đằng nào nó cũng đột nhập vào nhà mình, bị bắt thẩm vấn một chút cũng không oan đâu nhỉ.
Tôi nhẹ nhàng bật dậy, lần theo hướng di chuyển của khí tức.
May thay, mục tiêu đang ở ngoài vườn.
Ở đó làm ầm chút cũng không sao.
“Đối thủ là chuyên gia tàng hình, chắc chắn sẽ cảm nhận được bất kỳ chuyển động nào. …Thế thì dùng cái này vậy.”
Tôi niệm đồng thời 2 câu chú:
Phong hệ ma thuật, Phi Tường và Tốc Hành.
Ngay khi hoàn tất, 2 chân tôi lập tức được bao phủ bởi luồng gió cuộn xoáy.
Với tổ hợp ma thuật tốc độ cao này, tôi sẽ áp sát trước khi đối phương kịp tẩu thoát.
“――Rồi, đi thôi.”
Tôi đạp mạnh xuống đất, đoàng!
Tốc độ kinh hoàng kéo tôi lao thẳng về phía mục tiêu như 1 viên đạn.
Nhưng mà… chết rồi, nhanh quá!
Tôi không điều khiển nổi!
Trước khi kịp làm gì, tôi đã bay thẳng tới, suýt tông trúng đối phương.
Tôi vội phanh gấp, dừng lại sát mặt đất trong gang tấc.
“Whoa… xém tí nữa.”
Dù có ma lực bảo vệ nên không bị thương, nhưng đâm sầm vào vườn thì mấy bác làm vườn khổ chết.
Tôi nhẹ nhàng đáp đất.
Ngay trước mặt, có 1 bóng người đang ngồi bệt trong bụi cỏ, chân tay bủn rủn.
“Gì…!?”
Một tiếng thốt lên đầy kinh ngạc.
Kẻ trước mặt là một thiếu niên toàn thân bận đồ đen, kín mít từ đầu đến chân.
Tóc và mắt màu tím nhạt ánh lên dưới lớp mũ trùm, làn da ngăm nổi bật trong bóng tối.
Nhìn qua là biết ngay.
Chắc chắn đây chính là kẻ đột nhập.
“Nhóc con, sao lại ở đây giờ này?”
“Chết tiệt…!”
Không trả lời, cậu ta lập tức bật dậy và phóng ngược ra sau.
Nhưng vô ích.
Tôi đã thi triển Phong hệ ma thuật, Không Thiên Cái bao quanh khu vực từ trước.
Cậu ta đâm sầm vào bức tường không khí vô hình, kêu lên:
“Á… đau quá trời!”
Ôm đầu lăn lộn, đau đến nhăn nhó.
Toan chạy tiếp, nhưng rồi nhận ra đã bị phong tỏa, sắc mặt liền tái đi.
“Vô ích thôi. Cậu bị nhốt hoàn toàn rồi. Giờ thì nói chuyện một chút nhé?”
Nghe vậy, ánh mắt cậu ta cụp xuống như thể đã chấp nhận số phận.
“Dùng ma thuật sao… Hừm, tôi không muốn dùng chiêu đó với trẻ con đâu, nhưng đành chịu vậy.”
Nói xong, cậu ta lột bỏ lớp áo đen.
Bên dưới là một bộ đồ cực kỳ hở hang, trông như mảnh nội y bằng dây.
Và phần ngực được che hờ hững bằng lớp vải mỏng kia… rõ ràng đang nhô lên.
Không phải cậu ta.
Là cô gái.
Tôi ngớ người trong giây lát.
1 làn hương dịu ngọt như hương hoa nhẹ nhàng phảng phất quanh mũi.
“‘Hắc vụ’…”
Cô ấy khẽ thì thầm.
Ngay lập tức, trước mắt tôi mờ hẳn đi.
Chóng mặt, buồn nôn, tim đập dồn dập.
Là độc!?
Nhìn lại, 1 làn sương mờ đen sì đang bao phủ quanh người cô ấy.
Có vẻ là thứ gì đó như túi độc được kích hoạt.
Nhưng không sao.
Chỉ cần dùng ma thuật giải độc là được.
Ma thuật trị liệu, Tịnh Hoá.
Loại ma thuật này có thể xóa sạch độc tố từ côn trùng, thực vật, thậm chí cả độc được điều chế.
Với ma thuật này thì…hử?
“Sao… không giải được!?”
Độc lẽ ra phải bị thanh tẩy tức thì, nhưng lần này, không có dấu hiệu gì hết.
Tôi loạng choạng quỳ xuống, còn cô gái thì đứng trên nhìn xuống tôi.
“Vô ích thôi. Độc của tôi không ai có thể thanh tẩy được đâu.”
Chỉ cần dùng Tịnh Hoá là mọi độc tố hiện hữu sẽ bị loại bỏ.
Nói cách khác, nếu có thứ gì không bị loại bỏ được, thì nó vốn dĩ không phải là độc tố bình thường.
Vậy độc mà cô gái này đang dùng rốt cuộc là gì—
“…Là do ma lực, đúng không?”
“Chính xác. Dù biết rồi thì cậu cũng chẳng làm gì được đâu.”
Cô gái lạnh lùng đáp lại, ánh mắt như thể đang nhìn 1 kẻ sắp chết.
Trong thế giới này, có những người sinh ra đã sở hữu ma lực.
Phần lớn học được cách kiểm soát nó khi lớn lên.
Nhưng vẫn có những người không thể tự kiểm soát nổi.
Do bản chất ma lực quá đặc biệt, nên rất khó để tự làm chủ—
Giống như khả năng thu hút động vật của Alieze cũng là một dạng như vậy.
Những người như thế thường không thể điều tiết khả năng của mình, và nếu năng lực đó có tính nguy hiểm, họ rất dễ mất mạng từ khi còn nhỏ.
Người ta e ngại, xa lánh họ, thậm chí đặt cho họ một cái tên đáng sợ:
"Kẻ bị nguyền rủa".
“…Như cậu đoán đấy, tôi chính là 1 Kẻ bị nguyền rủa.”
Cô gái thở ra 1 tiếng rồi tiếp lời.
“Tôi sinh ra đã mang trong mình loại thể chất tự phát tán độc tố. Vì thế người ta mới gọi tôi là Ren Độc Ngài.” Bình thường tôi luôn mặc những bộ đồ dày cộp để che chắn cơ thể, nhưng một khi lột bỏ chúng thì như cậu thấy đấy. Ai mà dính phải độc trực tiếp từ tôi thì… cũng khó toàn mạng. Cơ mà, độc cậu hít vào chỉ là chút ít thôi, chắc cũng không đến nỗi—”
Ren, cái tên mà cô tự xưng bỗng trợn tròn mắt.
Vì tôi, người đang quỳ xuống tưởng như sắp gục, bất ngờ đứng thẳng dậy.
“Cái… cái gì!? Tại sao độc của tôi lại không ăn thua!?”
“Nó vẫn hiệu quả đấy. Chỉ là tôi đang phục hồi liên tục nên độc chưa kịp phát huy.”
Tôi đang vận đồng thời 2 kỹ năng:
Ma thuật trị liệu, Hô hấp Hồi phục và "Khí" mà tôi học từ Tao.
Cả 2 đều là kỹ thuật hỗ trợ hồi phục thể lực thông qua điều hòa hô hấp.
Bằng cách duy trì cả 2 cùng lúc, tôi bù đắp liên tục phần sức lực bị tổn hại do độc gây ra.
Mặc dù tôi vẫn chưa hiểu hoàn toàn nguyên lý hoạt động của loại độc này.
Có thể là biến dị ma lực, hoặc có liên quan đến vật trung gian, hoặc là do lý do nào đó khiến cô ta phải để lộ làn da—
Nói chung, còn rất nhiều điều tôi muốn tìm hiểu.
“Xin lỗi nhé, nhưng tôi sẽ phải nghiên cứu kỹ một chút đấy.”
Tôi mỉm cười, tiến thêm 1 bước về phía Ren.