“Anh Albert, anh không sao chứ!?”
Sau khi đánh bại Pazuzu, tôi trở lại bờ và lay người anh Albert đang nằm bất động.
Dường như ảnh hưởng từ ma lực của Pazuzu đã biến mất, anh ấy nhanh chóng mở mắt.
“Ư… L… Lloyd…? Chuyện gì đã xảy ra vậy… Hả!? Mọi người có an toàn không!? Con ma nhân đâu rồi!?”
Anh bật dậy, hoảng hốt đảo mắt khắp xung quanh.
A… chết thật.
Biết giải thích sao giờ.
Không thể để lộ là tôi đã đánh bại hắn được…
“Bình tĩnh đã anh Albert… Ơ, ừm… Chuyện là… À đúng rồi! Em cũng bị ngất xỉu, đến khi tỉnh lại thì mọi người đều nằm la liệt, còn ma nhân thì đã biến mất rồi!”
Tôi cuống quýt nói đại một lý do.
Albert có vẻ vẫn hơi nghi ngờ, mặt cau lại đầy khó hiểu.
“Ra vậy… Xin lỗi, có vẻ anh hơi kích động quá. Trước hết, đánh thức mọi người đã.”
“Vâng ạ!”
May mà anh ấy không gặng hỏi thêm, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Những người khác cũng bắt đầu tỉnh dậy dần dần.
Albert xác nhận ai cũng an toàn rồi khẽ gật đầu.
“Mọi người, điều quan trọng nhất là tất cả đều bình an vô sự. Dù bị ma nhân tấn công mà vẫn toàn mạng trở về, quả thực là điều kỳ diệu. Tuy nhiên… Trong trận chiến, tôi bị thứ sương đen của hắn làm cho bất tỉnh, đến giờ vẫn không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra. Có ai thấy gì không?”
Anh nhìn quanh, nhưng không ai lên tiếng.
Cả Sylpha cũng lắc đầu.
Phù… thoát rồi.
Có vẻ bí mật của tôi vẫn an toàn.
“—Tôi thấy hết đó!”
“Phụt!”
Tôi suýt sặc khi nghe lời Tao nói.
“Có chuyện gì vậy, thưa ngài Lloyd?”
“À… không… không có gì đâu…”
Tôi ho sặc sụa, lưng được Sylpha vỗ nhẹ, còn lòng thì lo sốt vó.
Chẳng lẽ bị phát hiện rồi!?
Tôi nín thở lắng nghe Tao nói tiếp:
“Người đã cứu chúng ta và đánh bại ma nhân… chính là Robert!”
“Phụt!!”
Lần này thì tôi thật sự phun cả nước bọt.
“Ngài Lloyd!”
Sylpha lo lắng vỗ lưng tôi, tôi chỉ biết ho khù khụ mà không nói nổi lời nào.
“Robert… chẳng phải là mạo hiểm giả từng cứu cô Tao sao?”
“Đúng vậy đó! Khi tôi sắp bất tỉnh, tưởng rằng mình tiêu đời rồi, thì anh ấy xuất hiện đầy oai phong! Anh ấy đương đầu với ma nhân, lao vào một trận chiến kịch tính trên mặt hồ. Dù bị tấn công liên tục, anh ấy vẫn bình thản tung ra những ma thuật khủng khiếp, rồi giành chiến thắng một cách dễ dàng. Thật không hổ danh là người đã thề nguyện tương lai với tôi!”
Tao vừa nói, mặt vừa đỏ bừng, uốn éo người như thể đang mơ mộng.
Hóa ra cô ấy vẫn chưa ngất lúc đó…
Nhưng may mà hình như cô ấy đang hiểu lầm gì đó, chưa phát hiện ra sự thật.
…Mà này, lúc nào tôi đã thề nguyện tương lai với cô đâu chứ!?
Tôi hoàn toàn không nhớ chuyện đó!
“Hmm… nếu đánh bại được ma nhân thì hẳn là một mạo hiểm giả cực kỳ nổi tiếng. Phải tìm gặp để cảm ơn mới được.”
…Chết tiệt, Robert nào ở đây đâu.
Thôi kệ, cứ giả vờ không biết vậy.
“Gâu! Gâu!”
Đột nhiên, từ trong rừng vọng ra tiếng chó sủa.
Một đàn chó trắng muốt lao ra khỏi bụi cây và ùa đến bên tôi.
“Gì vậy tụi bay!?”
Nhìn kỹ thì nhận ra… chính là mấy con Bearwolf lúc nãy!
Dù hình dáng đã trở nên dễ thương hơn rất nhiều, nhưng khi chạm vào, tôi nhận ra luồng ma lực trong cơ thể chúng vẫn y hệt như trước.
Dù lượng ma lực có thể thay đổi theo quá trình trưởng thành hoặc rèn luyện, nhưng dòng chảy ma lực trong cơ thể thì gần như là dấu vân tay, không bao giờ giống nhau ở 2 cá thể khác biệt.
Vậy là đúng là chúng rồi… nhưng sao lại trở nên thế này?
“Ma thú mà tiếp xúc với loại ma lực mạnh mẽ thì dễ thay đổi hình dạng lẫn tính cách. Chắc tụi nó bị ma lực của ngài Lloyd ảnh hưởng rồi đó.”
“Gâu!”
Như để xác nhận lời Grimo, một con trong đàn vui vẻ sủa lên.
Nó ngồi phịch xuống ngay trước mặt tôi, rồi những con khác cũng làm theo.
Con đứng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh, đuôi quẫy liên tục như chong chóng.
“Có vẻ nó là con được Pazuzu trực tiếp điều khiển. Giờ thì nó đã xem ngài là chủ nhân rồi.”
“Trông vậy thật.”
Nhưng mang về lâu đài thì hơi khó nhỉ… dù nó dễ thương, nhưng vẫn là ma thú.
Tôi liếc nhìn Sylpha, định hỏi ý kiến.
“Chà chà, hình như chú chó này rất quý ngài Lloyd đấy!”
Nhưng trái với dự đoán, Sylpha lại mỉm cười trìu mến nhìn con chó.
Ủa?
Tôi tưởng cô ấy sẽ phản đối kịch liệt mới phải chứ?
“Ngài Lloyd ngạc nhiên gì thế? Chó là loài trung thành và là bạn đồng hành tuyệt vời của các chiến binh. Gia tộc Langlis của chúng tôi từ lâu cũng đã nuôi rất nhiều. Tôi vốn định tìm dịp để ngài nuôi một con, giờ chính là thời điểm thích hợp. Con này trông khỏe mạnh, nếu ngài đồng ý thì nên nhận nuôi đi ạ.”
Albert cũng gật đầu tán thành:
“Phải đó. Anh cũng rất thích chó. Với lại, chó trắng còn được xem là điềm lành nữa. Nếu nó đã quý mến em đến vậy, chắc chắn sẽ trở thành người bạn tốt của em đấy.”
“Gâu! Gâu gâu!”
Con chó sủa vang đầy hứng khởi, cứ như thể nó đang thúc giục tôi nhận nuôi.
Nếu cả 2 đều đồng ý thì chắc không vấn đề gì nhỉ.
Cũng hay, tôi cũng có vài điều muốn nghiên cứu thêm về ma thú.
…Không phải nghiên cứu kiểu đáng sợ gì đâu nhé!
“Lloyd, hãy đặt tên cho nó đi.”
“Tên à… ừm… Vậy gọi là Shiro nhé.”
“Gâu!”
Tôi đặt tên đơn giản theo màu lông của nó, vậy mà Shiro có vẻ rất thích.
Nó dụi đầu vào tay tôi như đòi vuốt ve.
Khi tôi xoa đầu nó, Shiro vẫy đuôi mừng rỡ đến mức tưởng chừng sắp bay mất.
Dễ thương quá trời.