“Chết tiệt... chẳng lẽ vì là trẻ con nên hít vào ít, thành ra độc khí không phát huy tác dụng? …Vậy thì, nếm trực tiếp luôn cho rồi!”
Pazuzu hít một hơi thật sâu, rồi phun ra một luồng khói đen kịt về phía tôi.
Làn khói đặc quánh tỏa ra, nhanh chóng bao trùm lấy tôi.
“Wah! Khụ khụ, khói gì thế này!?”
Tôi nhắm tịt mắt lại, vừa ho sặc sụa vừa vẫy tay loạn xạ để xua bớt khói.
Thật là, phun cái thứ kỳ quái gì không biết, hết hồn muốn chết.
Đã thế còn có mùi kỳ kỳ... có khi nào tên này chưa từng đánh răng không?
Vừa lồm cồm bước ra khỏi màn khói, tôi thấy Pazuzu đang đứng chết trân, mặt đầy kinh ngạc.
“Cái… gì cơ…?”
“Gì mà cái gì, đột nhiên phun thứ quái gì vào người ta vậy hả?”
Tôi thở dài ngao ngán.
Pazuzu thì như nuốt phải cục đá, mặt méo xệch.
“Ngươi… ngươi vừa hít phải ma lực của ta… mà vẫn không hề hấn gì sao!?”
“Ừ thì… cũng chẳng thấy gì đặc biệt lắm…”
Hắn ngạc nhiên gì dữ vậy ta?
Lẽ nào vừa rồi là đang tấn công tôi à?
Mà giờ nhớ lại… tôi có ngửi thấy mùi gì đó ngọt ngọt thì phải?
Tôi còn đang nghiêng đầu suy nghĩ thì Grimo đột nhiên bật nắp miệng:
“Haha! Hơi thối của mày chẳng ăn nhằm gì đâu!”
Pazuzu trố mắt khi nhìn thấy Grimo nằm gọn trong lòng bàn tay tôi.
“Mày là… ma nhân? Tại sao lại nằm trong tay một con người?”
“Im đi! Không liên quan gì tới mày hết! Tụi tao có lý do riêng!”
“…Ra là vậy. Mày đã bị buộc vào giao ước triệu hồi với tên nhóc này rồi sao? Có lẽ lúc phục sinh, mày bị đánh úp và buộc ký khế ước dưới trướng loài người chăng… Tủi hổ thật. Một ma nhân mà để rơi vào cảnh đó thì thật đáng xấu hổ.”
Ồ, vậy à?
Nghĩ lại thì Grimo đúng là đã bị phong ấn trong sách, chắc hồi đó yếu lắm.
“Nhưng tao thì không sơ suất như vậy! Tao đã chuẩn bị kỹ càng, hồi sinh một cách hoàn hảo, với thế lực hùng mạnh trong tay! Mày đã thấy quân đoàn của tao rồi đấy chứ!?”
À đúng rồi.
Mấy con ma thú vốn chẳng bao giờ sống bầy đàn, sao hắn gom được nhiều thế?
Tò mò quá, tôi không kiềm được mà hỏi:
“Làm sao ngươi tập hợp được từng ấy con Bearwolf vậy?”
“Kufufu… dễ hiểu thôi. Lũ ma thú vốn sống rải rác, không tụ tập thành bầy. Thế nên, ta dùng ma lực dụ thật nhiều chim thú về rừng này, biến nơi đây thành vùng đất trù phú cả mồi lẫn ma khí. Từ đó, ma thú đổ về ngày càng đông… rồi ta giết hết con đầu đàn, chỉ giữ lại đám con non, nuôi nấng, huấn luyện từ bé. Tập thành quen, chúng chẳng thấy việc sống bầy đàn là lạ gì cả. Công sức mấy chục năm ròng rã đấy! Nhưng kết quả thì sao? Ngươi thấy đấy, đội quân của ta không ai có thể cản phá được! Kuhahahahahahahaha!!”
Giết cha mẹ, bắt con mang về thuần hoá từ nhỏ… đúng là kẻ độc ác.
Ngay cả tôi cũng không làm chuyện thất đức như vậy.
Pazuzu vẫn cười sằng sặc, nhưng Grimo thì lên tiếng ngắt lời:
“Này, có chuyện muốn hỏi chút.”
“Cái gì? Thằng ma nhân ngu ngốc.”
“Mày bắt đầu làm mấy trò đó từ khi nào?”
“Chắc cũng tròn 1 thế kỷ rồi. Gian nan không kể xiết.”
“Ờ, nghe thôi đã thấy mệt thay cho mày rồi…”
Grimo thở dài ngao ngán.
100 năm nghe thôi đã thấy chóng mặt.
Và rồi Pazuzu tiếp tục khoe khoang:
“Sau khi hoàn tất mọi chuẩn bị, ta cẩn trọng ra tay tấn công vào ngôi làng đầu tiên! Quân đội của vương quốc chắc chắn sẽ đến tiếp viện. Khi tiêu diệt được họ, sức mạnh quân đoàn của ta sẽ được chứng minh rõ ràng! Và ta đã đại thắng! Trước lũ ma thú bất tử kia, các ngươi chẳng làm gì được! Giờ đây, đại chiến xâm lược có thể bắt đầu rồi! Fuhahahahahaha!!”
Grimo chỉ hừ mũi một cái.
“Chà chà, ‘đại thắng’ hả? Nhìn kỹ đi, rõ ràng vẫn còn một người đứng đây đấy thôi.”
“Hửm? …À, đúng là vậy. Một đứa trẻ ốm yếu và sử ma của nó. Không sao. Giết ngay bây giờ là xong.”
Pazuzu giơ tay ra hiệu.
Bầy Bearwolf lập tức bao vây lấy tôi, gầm gừ, ánh mắt đỏ ngầu đầy sát khí.
“Xông lên! Cắn xé bọn chúng ra từng mảnh!”
“GAOOOOOH!!!”
Ngay khi đám Bearwolf định nhảy xổ vào tôi, móng vuốt và nanh nhọn đã vung lên… thì chúng đột ngột khựng lại.
Rồi từng con nhẹ nhàng đáp xuống, nằm rạp xuống dưới chân tôi.
“Kyun~”
“Kyu kyun~”
Chúng rên lên, dụi đầu vào người tôi đầy thân thiết.
Có con còn lăn ra nằm ngửa, đưa cái bụng trắng mềm lên, vẫy đuôi lia lịa.
Cả chục con Bearwolf đều vây quanh tôi, nhốn nháo như mấy chú cún con.
“C-cái gì…!? Này, các ngươi làm gì thế!? Mau giết hắn đi!”
“Uuu…”
Pazuzu gào lên nhưng bọn Bearwolf chẳng buồn nghe.
Chúng không những không rời khỏi tôi, mà còn quay lại nhìn hắn với ánh mắt đầy đe doạ.
“—Ừ, chắc là thành công rồi.”
Tôi vừa tạo ra một luồng ma lực trắng, vừa thì thầm.
Làn khói trắng như sương mù lan toả quanh người tôi.
“…Ngài Lloyd, vừa rồi là ngài làm gì vậy?”
“Ta đang thử biến đổi thuộc tính ma lực đó. Tưởng tượng lại mùi vị miếng thịt hồi trưa, ngon quá trời rồi ép ý niệm đó vào ma lực.”
Đồ ăn của Sylpha thật sự quá ngon mà.
Chỉ nhớ lại thôi cũng đủ khiến tôi nuốt nước miếng rồi.
Đám Bearwolf rõ ràng cũng khoái mùi đó, bây giờ đang say mê nằm phơi mình trong luồng ma lực của tôi.
“GUOOOOAAAAA!?”
Cả con Bearwolf mà Pazuzu đang chiếm lấy cũng bắt đầu run rẩy.
Có vẻ nó cũng hít phải ma lực của tôi.
“N-này! Ngươi làm cái trò gì vậy!? Dừng lại! Đừng… kuh… GUOOOOOOOH!”
Nó bắt đầu chảy nước dãi ròng ròng, rồi từ miệng nhả ra một làn khói đen đặc.
Làn khói dần đặc lại thành hình người, chính là Pazuzu.
Ồ, thì ra đây mới là bản thể của hắn.
Con Bearwolf sau khi nôn hắn ra liền chạy về phía tôi, vẫy đuôi rối rít.
“Kun! Kun!”
Nó vòng quanh tôi không ngớt, vừa chạy vừa liếm, dễ thương không chịu nổi.
“Haa… haa… Kh-không thể nào… sao lại có thể như vậy được…!”
Pazuzu còn lại một mình, gương mặt vặn vẹo vì đau đớn, hơi thở trở nên gấp gáp.
“Không tha thứ! Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi! Thằng nhãi ranh chết tiệt! Dám phá hoại kế hoạch của Đế quốc Ma Thú bọn ta à! Ta sẽ xé xác ngươi ra từng mảnh!!”
Làn khói đen lởn vởn quanh đó nhanh chóng tụ lại, cuốn lấy cơ thể hắn.
Không khí rung lên dữ dội, bầy Bearwolf đang bám sát cạnh tôi lập tức gầm gừ, phản ứng đầy cảnh giác.
Pazuzu hấp thụ toàn bộ khói đen, ma lực của hắn tăng vọt không ngừng, như thể đang giải phóng toàn bộ sức mạnh tiềm ẩn.
Cơ thể hắn bắt đầu biến dạng, hóa thành một con vượn khổng lồ với bộ lông bạc và đôi cánh đen tuyền.
Đây chính là hình dạng thật sự của Pazuzu, một sinh thể không có hình dạng cố định, chỉ xuất hiện khi hắn bung toàn lực.
Lượng ma lực toát ra lúc này khác biệt hoàn toàn với ban đầu, như cách biệt giữa vực sâu và đỉnh trời.
“…Giết ngươi.”
Pazuzu khổng lồ gầm lên lời tuyên chiến cụt lủn rồi lao thẳng về phía tôi.