“Lửa bừng bừng thiêu đốt, Lửa cuồng vũ xoáy lửa, Lửa từ trời trút xuống, Ngọn lửa hủy diệt muôn loài không phân biệt. Hãy đến. Hãy đến. Hãy đến!――”
Albert bắt đầu đọc thần chú.
Đó là bài chú của đại ma thuật hệ Hỏa “Tiêu Nhiệt Viêm Nha”.
Tôi nhớ là trước đây Albert chỉ mới sử dụng được tới trung cấp ma thuật thôi mà…
Từ lúc nào anh ấy lại học được thứ này nhỉ?
Tuy nhiên, có vẻ như anh vẫn chưa dùng được “chú kết hợp” để niệm nhanh, nên phải dùng phương pháp niệm thông thường.
Mỗi khi câu chú được đọc lên, một vòng tròn ma thuật lại hiện ra quanh người Albert.
Hoa văn ma thuật sáng lên rực rỡ rồi dần tan biến, đẹp đến nao lòng.
Nếu dùng chú kết hợp thì tất cả những thứ này đều bị lược bỏ hết, trông cứ như món ăn bị bỏ hết gia vị vậy.
Mà đúng là ma thuật này cần niệm khá lâu thật.
Trong thời gian đó, chắc hẳn Tao và Sylpha sẽ cầm chân Pazuzu.
“Haah!”
“Iyah!”
Cả hai cùng xông lên tấn công, nhưng hầu như không gây được tổn hại gì đáng kể.
Không, thật ra vẫn có gây chút thương tích, nhưng chỉ một lát sau là nó đã lành lại.
Xem ra với ma nhân vốn là những sinh vật nửa linh thể thì đòn đánh vật lý không mấy hiệu quả.
“Thưa ngài Lloyd, dù có là đại ma thuật đi nữa thì với một kẻ là ma nhân, e là cũng vô dụng thôi!”
“Giờ ta mới nhớ ra trước đây ngươi từng nói vậy đấy. Nhưng mà lúc đó thấy ngươi cũng gục lẹ lắm mà?”
“Bị ăn một cú như thế thì đương nhiên là sụp thôi chứ còn gì nữa!?”
Trong lòng tôi thầm nghĩ:
Rốt cuộc ngươi nói câu nào mới đúng vậy hả!?
“Thôi bỏ đi. Này Grimo, ngươi có rành vụ biến đổi tính chất ma lực không?”
“Khoan, ngài vẫn còn dính vụ đó à!?”
Gì mà “vẫn còn”!
Đó là chuyện hệ trọng nhất lúc này còn gì!
“Thì… đúng là bọn ma nhân chúng tôi rất giỏi khoản biến đổi tính chất ma lực. Tôi cũng hiểu cách làm, nhưng mà… trong tình cảnh này mà bỏ mặc họ để dạy thì có hơi—”
Grimo liếc nhìn về phía Albert đang niệm.
“Không sao đâu. Ta đã bắt đầu dùng trị liệu ma thuật từ lúc nãy rồi.”
Chúng có thể tự hồi phục thì tôi cũng phải làm phần mình chứ.
Trước đó tôi đã bí mật gắn “Ấn chú ma lực” lên người họ.
Nó hoạt động giống như đánh dấu để tự động thi triển lên đối tượng, giúp không cần phải nhắm lại mỗi lần dùng ma thuật.
Ma thuật mà tôi đang dùng là trị liệu hệ, “Hô Hấp Hồi Phục” giúp vết thương dần lành lại tương ứng với độ sâu của từng hơi thở.
Vì có hiệu quả lâu dài nên rất hợp với việc dùng kèm ấn chú.
Hơn nữa, người ta cũng khó mà biết được do tôi dùng.
Chữa lành thì được, nhưng phục hồi thể lực hay ma lực thì lại không dễ chút nào.
Dẫu vậy, nhờ thế mà những người đã nằm gục nay cũng có thể gắng gượng đứng dậy.
Ừm, chắc không dễ gì bị hạ gục tiếp đâu.
“Quay lại chuyện ban nãy nhé.”
“Vâng vâng, tôi hiểu rồi… Khụm! Biến đổi tính chất ma lực là việc không nằm trong thuật thức, mà diễn ra ngay lúc tạo ra ma lực. Nếu thay vì cứ phóng ma lực bừa bãi, ta can thiệp vào nó ngay từ khâu sinh ra thì có thể thay đổi được tính chất.”
“Ồ? Chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó cả.”
Từ trước tới giờ, mình toàn tạo ma lực theo bản năng.
Nhớ lại mấy lần Grimo dùng ma thuật cổ đại với màu sắc hay hình dạng là lạ, hóa ra không phải do thuật mà là thay đổi tính chất thật.
Lúc đó cứ tưởng mấy thứ đó vô dụng, ai ngờ…
“Bước đầu tiên là thay đổi màu sắc. Ngài muốn thử không?”
“Tất nhiên rồi.”
“Cái này rất cần đến khả năng hình dung. Hãy tưởng tượng thật rõ ràng ma lực có màu sắc mà mình muốn. Nhưng mà, thường thì không thể nào làm được ngay trong một sớm một chiều đâu…”
Hình dung à?
Vậy thì giống như “Mô Tả Thân Hình” để biến hình rồi.
Nếu là trò này thì tôi rành lắm.
Tưởng tượng… màu xanh lam!
Tôi bắt đầu hình dung màu xanh thật mạnh mẽ và tạo ma lực ra từ lòng bàn tay.
Ngay lập tức, ma lực màu xanh lam nhạt bắt đầu tuôn ra.
“Ôôh! Vậy là đây là biến đổi tính chất sao!?”
Tôi tiếp tục thử đổi màu theo ý mình, đỏ, trắng, xanh lá, chuyển biến cứ như trò chơi.
Nhìn thấy tôi vui sướng nghịch ma lực, Grimo trợn mắt kinh ngạc.
“Không thể nào… mới chỉ nghe qua mà đã làm được!?”
“Còn có thể điều khiển cho nó di chuyển nữa nè. Dù chắc là chẳng để làm gì…”
Tôi truyền hình ảnh ma lực di chuyển vào ý nghĩ, và nó bắt đầu uốn lượn theo nhiều hình dạng, thay màu liên tục.
Grimo nhìn tôi điều khiển dễ như chơi, miệng há hốc không khép lại được.
Ra là vậy.
Pazuzu thêm cả mùi hương và vị giác vào đấy, để khiến ma thú thích nghi tốt hơn.
――“Hỡi hỏa diễm, Hãy tụ hội, Hóa thành nanh vuốt, Nghiến nát vạn vật!. …『Tiêu Nhiệt Viêm Nha』!”
Ngay khi tôi đang mải mê nghiên cứu, thì tiếng chú niệm dứt điểm của Albert vang lên.
Ngay lập tức, Tao và Sylpha đồng loạt thoái lui, tách ra khỏi Pazuzu.
Tiếp đó, từng cột lửa bùng cháy đổ xuống như mưa, trút lên đầu Pazuzu.
“Gaaaaah!?”
Lửa thiêu đốt cả một vùng rộng lớn, khiến lũ Bearwolf gào thét và lần lượt ngã xuống.
“Thành công rồi! Uy lực khủng khiếp thật!”
“Quả không hổ danh là ngài Albert. Với đòn này, hẳn là hắn không thể gượng dậy nổi nữa đâu.”
Cả 2 cô gái đều mừng rỡ reo lên.
Trái lại, sắc mặt Albert lại dần trở nên u ám.
“Ừm… Mong là vậy…”
Anh ấy quỵ xuống, đầu gối chạm đất.
Nhịp thở gấp gáp, cả người run rẩy,rõ ràng là triệu chứng cạn kiệt ma lực.
Sắc mặt cũng đã tái xanh.
“Albert-sama!?”
“Ngài không sao chứ!?”
“Haha… Tôi đã dốc hết toàn bộ sức rồi… Ma lực cũng chạm ngưỡng giới hạn. Nếu hắn vẫn còn sống… thì chịu thôi…”
Tao và Sylpha đỡ lấy Albert đang lảo đảo.
Cả 2 người họ cũng đã mệt rã rời.
Trị liệu thì chữa vết thương được chứ không hồi lại ma lực hay giảm mệt mỏi.
Đám cận vệ cũng chỉ còn đứng trụ lại được chứ không còn sức đánh nữa.
Tất cả đều nín thở dõi theo đám lửa đang bùng cháy—
――ẦM!
Đất dưới chân rung chuyển.
Một bóng hình khổng lồ dập dềnh hiện ra giữa biển lửa.
“Kukuku… Kufufufufufu… Phải nói là, các người làm khá lắm, với tư cách con người ấy.”
Xé toạc màn lửa, xuất hiện trước mắt họ là Pazuzu không hề dính lấy một vết thương.
Phía sau hắn, bầy Bearwolf cũng đang loạng choạng đứng dậy.
Toàn bộ nhóm nhìn thấy cảnh đó đều như hóa đá, nỗi tuyệt vọng phủ trùm lên gương mặt từng người.
“K-Không thể nào…?”
Albert nghẹn lời, mặt biến sắc.
Pazuzu nhếch miệng cười lạnh:
“Ngây thơ quá rồi. Ta là ma nhân. Ma thuật của con người các ngươi chẳng thể chạm đến ta đâu.”
Pazuzu bật cười nham hiểm, phun ra làn khói đen kịt.
Lúc nhận ra thì màn khói đó đã bao trùm cả khu vực xung quanh.
“U…!?”
“Guh…!”
Đám cận vệ lần lượt bật ra những tiếng rên rỉ rồi đổ gục xuống.
Tao và cả Sylpha cũng không tránh khỏi.
Từng người một ngã xuống trong tiếng loạt soạt hỗn loạn.
“Kuhahahahah! Bất cứ kẻ nào hít phải ma lực của ta đều sẽ mất đi ý thức, trở thành con rối trong tay ta mà thôi! Các ngươi cầm cự được đến mức này đã là khá lắm rồi đấy! Nhưng đến đây là hết. An tâm đi, từ giờ ta sẽ cho các ngươi làm nô lệ dưới trướng ta, thật vinh dự biết bao, đúng không nào!?”
Pazuzu phá lên cười ngạo nghễ, nhưng chẳng mấy chốc, khuôn mặt gã đông cứng lại.
Ánh mắt gã hướng thẳng về phía tôi.
“Vô… vô lý!? Tại sao ngươi vẫn còn tỉnh táo sau khi hít phải ma lực của ta!?”
“Ơ? Ai mà biết…”
Tôi nghiêng đầu, nhún vai đáp lại kẻ đang hoảng loạn kia.