Cuộc hành trình diễn ra suôn sẻ, giờ chúng tôi đã sắp đến cái hồ được nhắc đến.
Ngay lúc ấy, tôi chợt cảm thấy một ánh mắt lạ.
Không hẳn là địch ý, nhưng rõ ràng ai đó đang nhìn chằm chằm về phía này.
Cũng không phải kiểu cố ý giấu khí tức… ấy vậy mà không ai khác nhận ra.
“Sylpha, cô không cảm thấy gì sao?”
“……Hả? Ý người là gì?”
Sylpha nghiêng đầu, vẻ khó hiểu.
Lạ thật.
Đến cả Sylpha cũng không phát hiện được?
Không ổn rồi.
Chắc chắn có ai đó đang ở gần…
Thôi thì, để đối phương tự ra mặt vậy.
Tôi dùng ma thuật hệ phong cấp thấp nhất, “Phong Thiết”, hướng về phía có cảm giác kỳ lạ.
Một lưỡi gió mảnh như sợi chỉ bay ra từ đầu ngón tay tôi, lặng lẽ biến mất vào đám cỏ mà không ai nhận ra.
“Gyahーーー!”
Một tiếng thét vang lên, nghe cứ như tiếng chim quái.
Đám cận vệ lập tức rút vũ khí ra, cảnh giác.
Quả nhiên là có người.
Mà tiếng la ban nãy… nghe quen quen thì phải?
“Là ai đấy! Mau ra mặt!”
Albert lớn tiếng quát.
Một bóng người lồm cồm từ trong bụi rậm bước ra, tay xoa xoa như vừa bị ong đốt.
“Đau đau đau… Đột nhiên có con gì đó cắn vào tay…”
Người bước ra không ai khác chính là Tao, cô gái quyền thuật mà tôi từng gặp trước đây.
“Ta—”
Tôi suýt nữa thì buột miệng gọi tên cô ấy.
Nguy hiểm thật.
Mình phải vờ như không quen biết mới được.
“Ngài Lloyd, ngài quen cô nương kia sao?”
“B-bậy nào! Làm sao ta quen được!”
Bị Grimo chọc bất ngờ, tôi lúng túng trả lời, giọng còn hơi run.
“……Hmm, hay là lúc ngài ra ngoài lần trước, có tình cờ gặp cô ta?”
“Làm… sao ngươi biết được!?”
“Dạo gần đây tôi mới nhận ra… Lloyd-sama dối trá dở quá mà.”
Ánh mắt hắn nhìn tôi kiểu nửa thương hại, nửa khinh bỉ.
Đúng là “nuôi ong tay áo” mà…
“Tôi là Tao, một mạo hiểm giả. Không phải kẻ đáng ngờ đâu.”
Trong lúc tôi còn đang ngán ngẩm, Tao đã tiến đến chào hỏi Albert.
“Hmm, tôi là Albert de Saloum. Đệ nhị hoàng tử của vương quốc này.”
“Ô-Ôi trời, hoàng tử ạ!? …Xin thứ lỗi vì đã vô lễ! Tha thứ cho tôi nhé!”
“Không sao đâu. Cô không biết mà. Tôi không để bụng.”
“Cảm tạ ngài nhiều lắm, nhé.”
Tao lúng túng cúi đầu.
Ở Saloum vốn khá yên bình thì lỡ lời với hoàng tộc một chút không đến nỗi bị xử phạt ngay.
Bản thân chúng tôi cũng được chỉ đạo không nên tỏ thái độ kiêu ngạo chỉ vì là quý tộc.
Nhờ vậy, hoàng tộc ở đây rất được lòng dân.
Có khi đi săn ma thú còn được dân thường mời vào nhà đãi cơm.
“Nhưng mạo hiểm giả như cô sao lại xuất hiện ở nơi này?”
“Tôi nhận nhiệm vụ sửa chữa đền thờ ở cái hồ phía trước. Trên đường đi, thoáng thấy khuôn mặt một người trông giống người quen, nên… lỡ đuổi theo xem sao.”
Tao vừa nói vừa cúi đầu.
Nhưng ánh mắt liếc trộm Albert lại đầy vẻ khả nghi… Không ổn rồi.
Sylpha, mặt không đổi sắc, lặng lẽ xuống ngựa rồi đứng chắn trước mặt Tao.
“…Đáng ngờ lắm. Nếu chỉ thấy quen thì cứ gọi, sao lại lén lút tiếp cận? Cách nói chuyện của cô cũng khả nghi nốt.”
“Cái đó…! Đây chỉ là giọng địa phương thôi có được không!? Với lại, tôi đâu cố giấu khí tức, chỉ là thói quen hít thở của tôi nó như vậy thôi!”
À, thì ra là vậy.
Việc mọi người không nhận ra khí tức của Tao là nhờ kiểu dùng “Khí” trong quyền thuật.
Còn tôi cảm nhận được vì bản thân cũng dùng được “Khí”.
Đến gần mới thấy rõ, nhờ tuần hoàn nội khí, cô ấy không để “khí” phát tán ra ngoài, thành ra khó phát hiện.
“Thế còn ánh mắt đầy tà ý nhìn Albert-sama nãy giờ là sao?”
“C-cái đó chỉ là thấy anh ấy đẹp trai quá nên lỡ nhìn thôi mà! Làm gì có tà ý gì đâu!!”
Tao cuống cuồng phản bác, nhưng Sylpha lại áp sát thêm.
“Có hay không, nói rõ ràng vào.”
“—Sylpha, thôi được rồi. Còn cô là Tao đúng không? Cứ thoải mái đi.”
Albert lên tiếng, Sylpha liếc Tao thêm cái nữa rồi lùi về.
Tuy nhiên, ngón tay vẫn đặt sẵn trên chuôi kiếm, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
Tao dường như cũng trút được áp lực, thở dài một hơi rồi ngồi phệt xuống đất.
“Phù… Cảm ơn ngài, Albert-sama. Ngài cứu mạng tôi rồi. Cô kia tuy xinh thật đấy, nhưng đáng sợ quá trời luôn…”
“Này Tao, cô bảo tôi trông giống người quen, nhưng tôi chưa từng gặp cô. Có lẽ nhầm người rồi chăng?”
“……Hmm, đúng là người tôi tìm là ‘Robert’. Tên khác mà. Với cả khí chất của Albert-sama cũng không giống.”
Hể… Tao đang tìm tôi sao!?
À thì đúng là tôi đã bay vèo đi mất khi gặp cô ấy lần trước, nên cô tìm cũng không lạ.
Nhưng mà tôi đã thay đổi ngoại hình rồi, chắc không nhận ra đâu nhỉ…
Tôi liếc nhìn thì thấy Tao đang dán mắt vào tôi.
“Hmm hmm… Cậu nhóc kia trông giống Robert ở khí tức ghê… Nhưng ngoại hình thì rõ là khác. Mình nghĩ nhiều quá chăng…? Mà vẫn cứ thấy nghi nghi…”
Tao vừa nhìn tôi vừa lẩm bẩm.
Chắc chưa tới mức bị nhận ra… nhưng cũng khiến tôi hồi hộp muốn đứng tim.