“Thưa ngài Albert! Chúng tôi đã mang chiến lợi phẩm về rồi ạ!”
“Tôi cũng vậy!”
“Bọn tôi bắt được một con nai to lắm!”
Chẳng mấy chốc, các cận vệ lũ lượt trở về, tay không hề trắng.
Thỏ, rắn, chim, cá, rồi cả hươu và lợn rừng, đủ loại thú rừng đều có mặt.
Trước cảnh tượng “trúng mánh” hiếm có ấy, Albert không giấu nổi sự kinh ngạc.
“Trời ạ, các cậu bắt được từng này ư? Mà cũng đâu mất nhiều thời gian lắm đâu nhỉ. Sao lại thế?”
“Bẩm ngài Albert, khu rừng này có vô số thú hoang! Và hơn nữa, chúng gần như chẳng cảnh giác gì cả! Bắt dễ như trở bàn tay ấy ạ! Nếu có thời gian, ngài thử đi săn xem sao?”
Các cận vệ hào hứng thuật lại, mặt mày rạng rỡ đầy phấn khích.
Ờ thì, bắt được từng ấy thì bảo sao chẳng vui.
Albert nhìn đống thú được xếp thành hàng ngay ngắn, đưa tay chống cằm suy nghĩ.
“…Hmm, dù vậy thì thú rừng cũng là tài nguyên quý giá của làng này. Dễ bắt không có nghĩa là muốn bắt bao nhiêu cũng được. Chúng ta chỉ cần đủ để ăn hôm nay là được rồi. Không cần săn thêm nữa đâu. Các cậu nhớ truyền đạt lại cho những người còn lại nhé.”
“R-Rõ ạ!”
Bị Albert nhắc nhở, đám cận vệ vội vã đứng nghiêm chào theo phản xạ.
Thế là chuẩn bị bữa tối được bắt đầu.
Thú được làm thịt, cắt tiết, làm sạch, sau đó thịt được đưa đến chỗ Sylpha.
Cô cắt, nấu, nướng và dọn từng món lên bàn một cách điêu luyện, khiến các cận vệ không khỏi trầm trồ thán phục.
“Xin cảm ơn vì đã chờ. Mời mọi người dùng bữa.”
Bữa tối thịnh soạn bày ra trước mắt.
Nào là bít-tết mọng nước, súp thỏ rừng, xiên nướng thịt chim, salad rau rừng... món nào cũng hấp dẫn đến chảy nước miếng.
Thấy các cận vệ ăn uống vui vẻ, tôi cũng bắt đầu cảm thấy đói.
“Mời hai người dùng bữa.”
“Cảm ơn cô, Sylpha.”
“Mình ăn thôi.”
Chắp tay trước khi ăn, tôi bắt đầu thưởng thức bữa tối.
Trước tiên là miếng thịt… nhai… ồ, ngon thật đấy!
Không ngờ thịt thú rừng mà lại mềm và thơm thế này.
“Ngon lắm, Sylpha!”
“Ừ, dù là thịt thú mới bắt về, vậy mà không có chút mùi tanh nào cả. Cô giỏi thật.”
“Tôi đã chọn phần ít máu nhất trong số các phần thịt rồi, thêm vào đó còn dùng rất nhiều gia vị hái được trong rừng để khử mùi nữa ạ.”
“Ghê thật đấy. Cô đúng là siêu phàm.”
“Đó là kỹ năng cơ bản của một người hầu mà.”
Sylpha cúi đầu một cách duyên dáng.
Còn tôi thì cứ thế mà ăn no nê.
“Phù… no quá là no.”
Sau khi thưởng thức trà tráng miệng, ai nấy đều thư giãn nghỉ ngơi.
Mặt trời cũng đã bắt đầu khuất sau rặng cây, nên buổi săn ma thú sẽ được dời sang sáng mai.
Vừa thưởng thức trái cây tráng miệng ngọt lịm, tôi vừa để ý thấy Albert đang cau mày trông có vẻ trầm ngâm.
“Có chuyện gì thế, anh Albert?”
“Ừm… anh thấy có gì đó kỳ lạ. Bọn họ bắt được quá nhiều thú trong một thời gian ngắn. Thỏ, nai, lợn rừng, đáng lẽ mùa hoạt động của chúng không trùng nhau. Thế mà giờ lại dễ bắt như vậy… hẳn là có gì đó bất thường.”
Albert đặt tay lên cằm, tiếp tục suy nghĩ.
Tôi thì chẳng rành về sinh thái thú rừng, nhưng nếu nghĩ lại thì, từ lúc bước chân vào khu rừng này đã có một cảm giác gì đó là lạ...
“UOOOOON!!”
Tiếng gầm ghê rợn của một con thú vang vọng khắp khu rừng.
Tôi và mọi người đồng loạt quay về hướng phát ra tiếng động từ trong rừng sâu, một con sói khổng lồ chậm rãi bước ra.
“L-Là ma thú!!”
Đám cận vệ đang thư giãn lập tức vồ lấy vũ khí, vây quanh con quái vật.
Bộ lông đen nhánh như sợi thép, đôi mắt đỏ rực như máu, hàm răng sắc nhọn lấp ló dưới cái mõm há rộng, cơ thể to lớn đến mức khó tin nổi là sói, phải nói là to như một con gấu.
Đó chính là Bearwolf, loài ma thú có cơ thể phình to nhờ hấp thụ ma lực.
“Chuẩn bị chiến đấu! Lloyd, đi thôi!”
“Vâng!”
Không cần nhắc thêm, tôi lập tức đứng dậy, chạy sát sau lưng Albert.
“GAOOOOO!!!”
Bearwolf rống lên, lao về phía trước như một cơn lốc.
Các cận vệ vung kiếm đón đánh nhưng vô ích.
Nó hoàn toàn không hề hấn gì trước những đòn chém, quét sạch các cận vệ ra 2 bên chỉ bằng vài cú tạt vuốt.
Nó tiếp tục lao đến phía chúng tôi với uy lực kinh hoàng.
“Xin 2 người lùi lại phía sau!!”
Sylpha xoay người 1 vòng, vạt váy tung bay rồi đứng chắn trước mặt chúng tôi.
Phía sau lớp váy vừa hé mở, tôi kịp nhìn thấy hàng loạt dao găm giấu kỹ.
Và rồi, trong nháy mắt, Sylpha tung dao!
Một lưỡi găm ghim vào trán con thú, 2 chiếc khác xuyên qua mắt trái, chiếc cuối cùng găm thẳng vào họng nó qua cái miệng đang há rộng.
“UGOOOOOO!?”
“Viêm Liệt Hoả Cầu!”
Albert niệm ma thuật, tạo ra một quả cầu lửa khổng lồ, ném thẳng vào ma thú đang quằn quại.
ẦM!
Ngọn lửa bùng lên, bao trùm lấy Bearwolf, thiêu đốt toàn bộ bộ lông của nó.
Dù giãy giụa dữ dội, ma thú cuối cùng cũng khuỵu xuống, hơi thở yếu dần.
“Ga… A…”
Bearwolf thét lên những tiếng rên đau đớn cuối cùng, rồi ngã gục xuống đất, hoàn toàn bất động.
Các cận vệ chứng kiến cảnh đó liền vỡ òa trong reo hò.
“Uooooo!! Đúng là ngài Albert, quá tuyệt vời!!”
“Ma thuật đỉnh thật!!”
Chẳng mấy chốc, Albert đã bị vây quanh bởi đám cận vệ phấn khích nom như họ sắp nhấc bổng anh lên tung hô đến nơi.
“Tch. Là nhờ thanh ma kiếm của ngài Lloyd cả đấy. Tên kia chả làm được gì đâu. Bọn này đúng là mù mắt hết rồi.”
Grimo lẩm bẩm với vẻ khó chịu, thái độ rõ ràng không vui.
“Ngươi cáu cái gì vậy?”
“Cáu chứ sao không! Người nên được ca ngợi là ngài Lloyd mới đúng, chứ không phải hắn…!”
Grimo nói được nửa chừng thì bỗng khựng lại.
“…Khoan đã, mình đang nói cái quái gì thế này…? Nếu thằng nhóc đó mà nổi tiếng thì sau này sẽ khó thao túng hơn chứ sao. Chẳng phải cứ để tên kia nhận công thì lại tốt cho mình à…? Khốn thật… mình chẳng hiểu nổi bản thân nữa… Nhưng mà, cảm giác bực bội này là sao chứ…?”
Và rồi, như mọi khi, hắn lại bắt đầu lầm bầm một mình.
Đúng là chẳng hiểu nổi tên này đang nghĩ cái quái gì.
“Lloyd ơi—!!”
Từ trong nhóm cận vệ, Albert bỗng hét to gọi tôi.
“Nhờ ma kiếm em khảm đấy nhé!!”
Vừa nói, anh ấy vừa vẫy tay lia lịa.
Tôi nở một nụ cười xã giao rồi cũng vẫy tay đáp lại y hệt.
Ít nhất thì xem ra ma kiếm tôi đã khảm hoạt động rất tốt.
Ừm, tốt lắm.