Ngày hôm sau, Albert ghé thăm phòng tôi, mang theo một đống kiếm khổng lồ.
Phải hơn cả trăm thanh là ít.
Đám tùy tùng kéo xe trông cực kỳ vất vả, nhưng Albert thì vẫn giữ nụ cười tươi rói thường ngày.
“Chào buổi sáng. Như đã hứa, anh đã gom hết kiếm của đám cận vệ rồi đây.”
“Từng này… thật sự ấn tượng đấy.”
“Sau khi kể cho họ chuyện hôm qua, sáng nay đã có người mang tới tận 30 thanh kiếm. Ai nấy đều mong muốn được em gia cố bằng khảm ma thuật lắm đấy.”
…Mặc dù nghe vậy, nhưng chắc không hẳn là vì khảm ma thuật.
Có lẽ chỉ đơn giản là Albert nhắc đến tôi, nên họ mới nhân cơ hội lấy lòng anh ấy thôi.
Nếu chủ nhân ra lệnh gom kiếm, thì mấy kỵ sĩ trung thành kia thừa sức kéo về cả chục thanh.
Tôi cũng chẳng nghĩ đến chuyện đó, nhưng mà… đúng là “lỗi vui vẻ” đáng hoan nghênh.
“Thật ra anh cũng muốn ở lại xem em thi triển khảm ma thuật, nhưng lại có tiết kinh tế. Tiếc quá, đành rút lui sớm vậy.”
“Cảm ơn, anh Albert.”
Albert mỉm cười, nháy mắt một cái rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Chà, tuyệt vời quá nhỉ, thưa ngài Lloyd. Từng này kiếm đủ để thoải mái luyện khảm ma thuậtrồi đấy.”
“Ừ. Khảm ma thuật đặt áp lực lớn lên vũ khí, lại dễ thất bại nữa. Có càng nhiều để thử nghiệm thì càng tốt.”
Dịch chất dùng cho khảm ma thuật gọi là ma tủy dịch, nếu chèn vào quá mạnh, nó có thể làm ô nhiễm vũ khí, khiến kết cấu kim loại bị phá vỡ và vũ khí gãy vụn.
Ngược lại, nếu dùng liều lượng quá yếu thì lại phí phạm nguyên liệu quý giá.
Không quá đặc, cũng chẳng được quá loãng, cân bằng rất khó đạt được.
Hơn nữa, 1 thanh kiếm có thể từng bị mỏi kim loại trước đó, khiến cho dù thuật thức giống nhau, vẫn dẫn đến kết quả khác nhau.
Chính vì vậy, để thực sự thành thạo khảm ma thuật, cần rất nhiều kinh nghiệm thực chiến.
“Thôi, bắt đầu luôn cho nóng.”
Tôi quyết định thử nghiệm với mấy thanh kiếm trông rẻ nhất trước.
…Mà nói là "rẻ", chứ thanh nào cũng thuộc loại hàng tốt.
Phần lớn là kiếm thép tôi luyện cao cấp, nhưng cũng có vài thanh nhìn sơ đã thấy rất đắt tiền.
Có khi là ma kiếm thật luôn ấy chứ?
Dù sao cũng là kiếm để gửi Albert, nên chắc không ai nỡ gửi đồ rẻ tiền.
Thôi thì, đành dùng tạm không khách sáo vậy.
Tôi cầm lên một thanh thép phổ thông, số lượng nhiều nhất để bắt đầu thử.
Pha một ít ma tủy dịch, tôi đan vào đó thuật thức, gồm ba lớp gia cố cường độ và một lớp tăng độ đàn hồi.
Cỡ như thanh đoản kiếm sắt hôm nọ là vừa.
Tôi quét dung dịch lên kiếm, dựng lên chờ khô.
“...Hửm?”
Chưa được bao lâu, một đường nứt mảnh xuất hiện ở giữa thân kiếm.
Kèm theo đó là âm thanh rạn nứt nhỏ dần lan ra và "cạch!", thanh kiếm gãy đôi.
“Ủa? Kỳ vậy? Thép mà sao gãy dễ thế?”
Thép lẽ ra cứng hơn sắt.
Cùng một thuật thức, sao thanh này lại không chịu nổi?
Đang gãi đầu thì Grimo lên tiếng:
“Có thể do ma tủy dịch là hàng mới, nên truyền hết uy lực. Mà ngài Lloyd thì ma lực lại quá mạnh, thép thường không gánh nổi cũng đúng thôi.”
“Ra vậy… Tức là hôm trước mình dùng ma tủy cũ, nên hiệu ứng yếu hơn? Ngươi cũng biết mấy chuyện này à?”
“À, về rèn kiếm thì tôi cũng biết kha khá đấy. Nói không phải khoe, Thợ Rèn Grimoire cũng có tiếng chút đỉnh bên Ma Giới đó nha. Heheh~”
Grimo cười khoái chí, có vẻ tự tin lắm.
Nếu đúng như vậy, chắc hắn có thể giúp tôi rất nhiều.
“Cảm ơn nhé, đúng là mừng vì đã chọn ngươi làm sử ma.”
Mấy cái ma thuật cổ đại của Grimo thì hơi lỗi thời, nhưng kiến thức rèn kim loại thì đúng là báu vật.
Dù sao, tôi cũng không quá rành mấy lĩnh vực ngoài ma thuật.
Trong lúc tôi đang gật gù tán thành, Grimo lại… đơ người, miệng há ra chẳng nói nên lời.
“Hử? Sao thế?”
“À, không… Không có gì đâu ạ…”
Tuy nói thế, nhưng hắn lại lẩm bẩm trong miệng:
“Gì chứ… Nó vừa bảo thật tốt khi có một đại ma nhân như ta làm thuộc hạ á? Hừ, tưởng thế là ngon chắc! Nhưng… sao trong lòng lại không thấy khó chịu nhỉ… Cái quái gì vậy, bực ghê!!”
Chà, có vẻ lại lên cơn cảm xúc thất thường, nhưng chắc bình thường thôi.
Giờ thì quay lại với việc luyện khảm ma thuật tiếp vậy.
Sau hàng loạt thử nghiệm, tôi nhận ra:
Với kiếm thép, chỉ có thể thêm 2 lớp gia cố là tối đa.
Các loại vũ khí khác cũng gần như vậy, khảm nhiều lớp quá dễ làm vũ khí bị phá hủy.
À mà... tôi cũng làm gãy mất khoảng 40 số vũ khí rồi.
Hehe...
“Giờ chỉ còn lại cái này…”
Thứ cuối cùng là một đoản kiếm màu đỏ, vỏ bọc lẫn lưỡi kiếm đều được chạm khắc tinh xảo, hoa văn như phát sáng mờ mờ.
Có vẻ đã được đan sẵn thuật thức.
“Đây là ma kiếm rồi.”
“Chắc là của anh Albert nhỉ.”
Có lẽ anh ấy sợ tôi chán khi toàn dùng kiếm thép, nên mới tặng kèm cho luyện tay.
Khác với vũ khí được khảm sau khi rèn xong, ma kiếm là loại được nhúng trực tiếp thuật thức vào trong lúc rèn, từng lớp kim loại đều đan xen ma thuật.
Mỗi lần rèn, lại một lần đan phù, gấp lại, đan tiếp, cho tới khi thành hình.
Vì vậy, ma kiếm tinh vi hơn hẳn khảm thông thường, và đương nhiên cực kỳ đắt đỏ.
Tôi cũng là lần đầu tiên được thấy tận mắt.
“Cái thứ giá trị thế này mà cũng dám đưa ra cho luyện khảm, đúng là đất nước này giàu có thật.”
Không thể không đồng tình.
Có lẽ tôi được chơi bời tự do thế này là nhờ quốc gia đủ mạnh, đủ giàu.
Cha tôi, ngài Charles đúng là có công lớn.
“Vậy thử khảm lên ma kiếm xem sao.”
Do đã được nhúng sẵn ma thuật, việc phù chú lên ma kiếm rất nguy hiểm.
Nếu thuật thức xung đột, chúng có thể tự triệt tiêu nhau và làm kiếm nổ tung.
Phải cực kỳ cẩn thận.
Tôi đặt tay lên chuôi kiếm, tập trung tinh thần, bắt đầu đọc thuật thức bên trong.
“...Hmm, đây là thuật tăng cường ma thuật nhỉ.”
Ma kiếm có 2 loại:
1 là chứa sẵn ma thuật, 2 là tăng sức mạnh cho ma thuật của người dùng.
Thanh này là loại thứ 2.
Albert là pháp sư, nên có lẽ chọn đúng vũ khí hợp sở trường.
“Nếu là tăng cường, vậy thử viết lại thuật thức để tăng gấp đôi sức mạnh xem sao…”
Xem chừng hệ số tăng cường hiện tại chỉ nhỉnh hơn khoảng 20%.
Nếu nâng lên gấp đôi thì hiệu quả chắc chắn sẽ khác hẳn.
Có điều, dù chỉ chỉnh sửa 1 phần thôi, việc viết lại trận pháp cũng tiềm ẩn rủi ro không nhỏ.
Lỡ tay một cái là cả món vũ khí tan tành như chơi.
“Vậy thì mình nên khắc thêm trận pháp gia cố.”
Nói cách khác, là tăng cường độ bền cho nó.
Nếu phủ lớp đó lên, chắc sẽ chịu được... chắc thôi.
Mà thôi, có câu "liều ăn nhiều", làm thử coi sao.
Trước tiên là sửa lại trận pháp, chuyển từ hệ số tăng 20% lên gấp đôi.
Khi hoàn tất việc viết lại, một làn khói trắng bắt đầu bốc lên từ thanh kiếm.
“L-Lloyd-sama! Có mùi không lành rồi đấy!”
Tôi từng phá hỏng vài thanh kiếm trước đó, nên biết rõ cảm giác này.
Dấu hiệu sắp nứt vỡ rồi!
Phải mau chóng hoàn tất phần gia cố!
Tôi giữ nhịp thở thật đều rồi bắt đầu bôi lớp ma tủy dịch lên lưỡi kiếm.
Chẳng bao lâu, khói bắt đầu tan dần.
Có vẻ như trận pháp đã hòa vào bề mặt và dần ổn định trở lại.
“...Phù, suýt thì toi.”
Tí nữa thì cây ma kiếm đắt đỏ này gãy làm đôi rồi.
Dù mặt kiếm hơi rạn nhẹ, nhưng vẫn tạm ổn.
Vừa kịp lúc.
Dù có vài tổn thất nhỏ, nhưng nhìn chung, buổi khắc trận pháp đã hoàn tất suôn sẻ.