“Sao cơ? Dầu à?”
Sáng hôm sau, tôi bắt chuyện với Sylpha khi cô ấy đang mang ga trải giường đi phơi.
Thành phần chính để điều chế ma tủy dịch là dầu, trước tiên, tôi cần một lượng lớn.
“Ừ, tôi cần đầy một bình. Định dùng để thí nghiệm ma thuật.”
“Không vấn đề. Nhưng…”
Sylpha chợt nhoẻn miệng cười đầy ẩn ý.
“Tôi sẽ đưa cho người, nếu người thắng tôi một trận… đấu kiếm.”
Tôi đoán trước kiểu gì cũng tới nước này.
Mỗi lần tôi nhờ vả gì, Sylpha đều kiếm cớ như thế để lảng tránh.
Những lần trước tôi đều bỏ qua, nhưng lần này thì không thể.
“Được thôi, chơi luôn, Sylpha.”
Tôi gật đầu.
Sylpha trợn mắt, có vẻ ngạc nhiên lắm.
“Thật... thật ạ? Không phải tôi nghe nhầm đấy chứ?”
“Ừ. Tôi cần nó mà. Tôi ra sân trước chuẩn bị trước nhé, cô cũng nhanh chân lên.”
Tôi quay lưng đi về phía sân, để lại Sylpha đang đứng đó, khẽ thở ra một tiếng lặng người.
Một lúc sau, cô ấy bước vào sân, vừa đi vừa chấm nước mắt bằng khăn tay.
“Uh… hu… Lloyd-sama lại nhiệt tình đến vậy… uhuh… tôi cảm động vô cùng…”
Không hiểu sao cô ấy vừa đi vừa rơi nước mắt vì xúc động.
Thú thật, được cảm động tới mức này thì tôi cũng thấy khó xử.
“Nói trước nhé Sylpha, tôi sẽ dùng cả ma thuật đấy.”
“Vâng, tất nhiên rồi. Dù có là Lloyd-sama thì chỉ dùng kiếm không thôi cũng khó mà thắng tôi được.”
Dù sao thì, tôi cũng đã định dùng từ đầu.
Miễn có lý do là được, để nếu thắng, tôi còn có cớ mà biện minh.
“Xin mời. Bất cứ lúc nào.”
“—Được.”
Tôi cầm thanh kiếm gỗ một tay, tay kia triệu hồi quả Hỏa Cầu.
Giới hạn chỉ dùng ma thuật cấp thấp, lực sát thương cũng điều chỉnh ở mức thấp nhất.
Trình độ như thế này thì một đứa trẻ thích chơi ma thuật cũng dùng được, không quá bất thường.
Dĩ nhiên, kỹ thuật kiếm của Sylpha tôi đã chép lại đầy đủ từ trước rồi.
“Vào đây!”
Tôi phóng quả Hỏa Cầu, vừa làm vừa lao theo sát phía sau.
Tốc độ bay của quả cầu được điều chỉnh chậm hết mức.
Bắn nhanh thì cô ấy né được ngay, nên tôi dùng làm tấm chắn thì hơn.
“Vô ích thôi!”
Sylpha vung kiếm gỗ, quả cầu lập tức bị đánh tan.
Tất nhiên, đúng như tôi dự đoán, quả cầu chỉ là mồi nhử.
Trong lúc tôi lao tới, tôi đã niệm sẵn Thổ Cầu.
Ngay khi ngọn lửa bị phá tan, một bức tường đất hiện ra chắn đường.
“—Hả!? Đ-... đất sao!?”
Thanh kiếm gỗ của Sylpha bị kẹt trong bức tường đất, không rút ra được.
Trong lúc cô ấy loay hoay tìm cách rút kiếm, tôi đã vòng ra phía sau.
—Trúng rồi.
Tôi vung kiếm gỗ, định chạm vào cổ cô ấy để kết thúc trận đấu… nhưng—
Không thấy Sylpha đâu cả.
Chỉ còn thanh kiếm gỗ kẹt trong tường đất.
Cô biến mất rồi!?
Tôi đảo mắt qua trái, phải, không thấy.
Phía sau!?
Tôi quay phắt lại, vẫn không có ai.
Vậy thì... trên đầu!?
Tôi lập tức niệm Hỏa Cầu, bắn lên trời.
“Đáng tiếc, ở dưới cơ.”
Một giọng nói vang lên từ dưới chân.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, Sylpha đang chui ra từ giữa hai chân tôi, mỉm cười.
Tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị cô ấy tóm lấy hai chân và quật ngã.
Rồi cô nhảy lên, ngồi trên người tôi, ghì chặt tôi xuống đất.
Tôi nhìn lên gương mặt mỉm cười của cô ấy, lặng lẽ nhắm mắt.
“...Tôi thua rồi.”
“Vâng, tôi thắng rồi ạ.”
■■■
“Dắt xong rồi. Như thế này được chứ, Lloyd-sama?”
Sylpha cẩn thận đặt bình lớn chứa đầy dầu ở góc phòng tôi.
Bề mặt dầu gợn sóng nhẹ nhàng.
“Cảm ơn. Nhưng cô không cần đưa tôi đâu mà, tôi có thắng đâu.”
“Dù chỉ trong chốc lát, tôi cũng đã phải nghiêm túc. Với tôi, vậy cũng coi như bị người lấy 1 điểm rồi… Và hơn hết… Lloyd-sama đã chiến đấu nghiêm túc đến vậy, thật sự khiến tôi vô cùng cảm động… huhu…”
Sylpha lại rưng rưng nước mắt.
Thôi đi, ngại thật sự đấy.
Có vẻ việc tôi chịu nghiêm túc đấu kiếm khiến cô ấy cảm động thật lòng.
Mặc dù, phải nói là cái “nghiêm túc” đó cũng rất giới hạn rồi… nhưng nếu cô vui thì cũng tốt.
“Hôm trước, thấy người chiến đấu uể oải như người mất hồn, tôi cứ tưởng có chuyện gì… Giờ thấy người trở lại như xưa, thật nhẹ cả lòng.”
Sylpha mỉm cười hiền hòa, còn tay phải tôi thì run lên bần bật.
Tên Grimo ấy, chắc sợ quá nên từ nãy tới giờ trốn tiệt không ló mặt.
Chắc sau lần bị Sylpha “dạy dỗ” bữa trước, nó vẫn còn ám ảnh.
“Ahaha… hôm đó tôi hơi mệt trong người ấy mà…”
“Vâng vâng, chắc là đang trong ‘thời kỳ khủng hoảng’ thôi. Ai cũng có lúc như thế. Nhưng để vượt qua thì chỉ có cách là tiếp tục rèn luyện. Và hôm nay, tôi được chứng kiến phong độ thực sự của người. Sự phối hợp giữa kiếm và ma thuật… quả thật quá xuất sắc.”
Sylpha nói rồi cúi đầu thật sâu, trông rất thành kính.
“Kiếm pháp lẫn ma thuật của người vẫn chưa hoàn thiện, nhưng lại đang tiến bộ không ngừng với tốc độ chóng mặt. Kiếm sĩ biết dùng ma thuật vốn đã hiếm, mà người còn đang ở độ tuổi 10, vậy mà kỹ năng kiếm thuật không thua gì các hiệp sĩ. Ma thuật thì đến cả ngài Albert cũng phải thừa nhận tài năng. Ôi trời, tuyệt vời làm sao! Với đà phát triển này, sau này những danh hiệu như đoàn trưởng kỵ sĩ hay thậm chí là Kiếm Thánh cũng chẳng xứng tầm với người nữa… Được làm người hướng dẫn cho một nhân vật như vậy, với tôi là một vinh hạnh vô cùng to lớn!”
…Cô ấy đang lẩm bẩm gì đó mà nhìn tôi cứ như thể tôi là thánh nhân tái thế.
Nhìn ánh mắt cô ấy bắt đầu khiến tôi thấy sờ sợ.
Nhắc mới nhớ, trước đây Sylpha từng nói với Charles là cô ấy rất đánh giá cao kỹ năng kiếm của tôi.
Dù gì thì trận này tôi cũng dùng cả ma thuật, chắc cô ấy không nâng giá mình cao quá đâu nhỉ…
Tôi thực sự mong là vậy.