Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

30 228

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

277 5470

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

396 6056

Haiyore! Nyaruko-san

(Đang ra)

Haiyore! Nyaruko-san

Manta Aisora

Tự xưng là Nyarlathotep, Nyarko cho biết cô được lệnh đến để bảo vệ Mahiro, ngăn cậu bị tổ chức xấu xa tấn công… Và cứ thế, cuộc sống thường nhật kỳ lạ giữa Mahiro và Nyarko bắt đầu! Một vở hài kịch h

242 296

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

(Đang ra)

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

Ryu Hidari

– Khi cùng nhau trải qua những ngày tháng ấy, họ dần dần bị thu hút bởi nhau.

19 22

Vol 3 - Chương 83: Hình như phía sau có một kẻ chủ mưu...

“…Hả! Đây… đây là đâu vậy? Ta… đã xảy ra chuyện gì?”

Cha xứ bật dậy, đưa mắt nhìn quanh.

“Gâu!”

“Uoh! …Ơ kìa, là chú chó lần trước à? Ừ ngoan, ngoan lắm. Này này, đừng có liếm kỹ quá như thế chứ, hahaha.”

Shiro nhảy phắt lên đùi cha xứ và bắt đầu liếm lấy liếm để khuôn mặt ông.

Có vẻ như ông đã hoàn toàn trở lại bình thường rồi.

“Cha không sao chứ? Vừa rồi ngài bị một con ma vật nhập vào người đấy.”

“Hửm… Vậy ra là Lloyd đã cứu ta à? …Xin lỗi nhé, hình như ta đã gây phiền phức cho mọi người rồi.”

“Không đâu ạ, thật ra thì cũng nhờ thế mà con giải quyết được nhiều việc.”

Rốt cuộc thì cũng bắt được tên Wraith, lại còn có dịp thử nghiệm đủ kiểu ma thuật.

Thêm một cái ơn từ cha xứ nữa, coi như quá lời rồi.

“Ừm? Cậu vừa nói gì đó à?”

“À không, không có gì đâu. Mà cha có nhớ được gì khi bị nhập không? Nếu được thì kể lại chi tiết giúp con với ạ!”

“Sao đột nhiên mắt cậu sáng rực lên thế kia!? …Tiếc là ta chẳng nhớ gì cả. Cảm giác như bị rơi vào giấc ngủ sâu vậy.”

“Ra vậy… Thế thì tiếc thật.”

Vậy là ký ức lúc bị nhập hoàn toàn trống rỗng, đúng là cụt hứng ghê.

Tôi thở dài thườn thượt, sụp cả vai xuống.

“Dù sao đi nữa, cảm ơn cậu rất nhiều, Lloyd. Hãy để ta nói lời cảm tạ.”

“Chị cũng muốn cảm ơn nữa! Cảm ơn vì đã cứu mạng mọi người, Lloyd!”

Cha xứ và Escher cùng cúi đầu cảm ơn tôi.

“Không cần khách sáo đâu ạ. Giờ thì, về tên này…”

Tôi vừa vẫy tay xua xua vừa liếc sang tên Wraith vẫn đang bị nhốt trong kết giới.

“Giờ thì, kể hết mọi chuyện ra đi nào.”

“Guh… Ngươi định hỏi vì sao ta nhập vào cha xứ à…?”

“Cũng có, nhưng điều ta thật sự muốn biết là cảm giác khi bị tấn công bằng mấy loại ma thuật đó thế nào cơ.”

Tôi thực sự tò mò cảm giác khi bị tác động bởi ‘Khí Âm’, ‘Khí Dương’, ma thuật thần thánh và còn thông qua cơ thể người nữa.

“E hèm… chắc chỉ có mỗi Lloyd-sama mới hứng thú với chuyện đó thôi đấy…”

“Ơ kìa, ta nghĩ ai cũng sẽ muốn biết chứ?”

“…Không, à… thôi, không có gì…”

Vì lý do nào đó mà Grimo lại lắc đầu thở dài.

Thật phi lý.

“Thật là… Nhưng dù sao thì cũng vô ích thôi. Ta sẽ không hé môi đâu. Ta không thể phản bội Chủ Nhân được!”

“Chủ Nhân… Cả tên Ghoul trước khi tan biến cũng nói lấp lửng điều gì đó. Vậy là thực sự có một kẻ chủ mưu đứng sau?”

“Fufu… các ngươi cứ đoán xem… Gufuh!”

Nói xong, thân thể Wraith như cát vỡ vụn mà tan biến giữa không trung.

“Ủa, hắn biến mất rồi.”

“Thể loại linh thể ấy mà, khi tinh thần gục ngã thì suy yếu rất nhanh. Với lại hắn cũng đã chịu tổn thương không nhẹ đâu, nên chắc là tan biến luôn rồi.”

“Vậy sao. Thật tiếc, còn bao nhiêu thứ muốn hỏi mà chưa kịp…”

Đúng là một cơ hội quý giá để khai thác thông tin, thế mà…

“Xem ra hắn đã tự hủy. Vậy là chúng ta đã vuột mất cơ hội biết về kẻ chủ mưu…”

“Ừm… Rốt cuộc ai là kẻ đã dẫn ma vật vào nhà thờ?”

“Hmm… Cha xứ, cha có nhớ được gì không ạ?”

Nghe Tao hỏi, cha xứ đưa tay vuốt cằm trầm ngâm suy nghĩ.

“…Không, ta chẳng nhớ gì cả mấy ngày vừa rồi. Có lẽ Escher sẽ nhớ rõ hơn. Con có thấy điều gì khác thường không?”

“Ừm… để xem… Hình như từ sau hôm Thánh Xan Hội, cha xứ bắt đầu có dấu hiệu lạ thì phải.”

“Giờ con nói vậy… ta cũng thấy trí nhớ bắt đầu lẫn lộn từ khoảng thời gian đó.”

“Vậy tức là… trong số người tham dự Thánh Xan Thức hôm ấy, có kẻ đã khiến ma vật nhập vào cha xứ!?”

Câu nói của cha xứ khiến tất cả chúng tôi đều nín thở.

“Bất cứ ai cũng có thể tham gia Thánh Xan Hội phải không ạ?”

“Phải, chỉ cần là tín đồ… Nhưng chúng ta có lưu danh sách người tham gia. Ngoài ra còn có vài người trong nội bộ nhà thờ cũng có mặt hôm đó.”

“Vậy trong số đó chắc chắn có kẻ khả nghi. Hơn nữa, một vài người trong đó là giới tài phiệt, có thể đang tiến hành những thí nghiệm mờ ám…”

“Để tôi điều tra! Mấy chuyện lén lút là sở trường của tôi mà. Không thể tha cho kẻ dám thả ma vật vào thành phố được!”

“Vậy tôi sẽ đến Hội Mạo Hiểm để tìm thông tin. Có gì tôi sẽ báo lại ngay.”

Mọi người bắt đầu phân công nhiệm vụ.

Mặc dù không rõ sự tình cụ thể, nhưng cá nhân tôi thì không mấy hào hứng với chuyện điều tra.

Thôi cứ để họ làm đi, khi nào có kết quả thì gọi tôi là được.

Tôi còn nhiều điều muốn hỏi tên trùm nữa.

Hôm sau, chúng tôi được Escher mời đến nhà thờ.

Nghe nói chị ấy muốn cảm ơn vì đã cứu giúp hôm trước.

“Chào mừng mọi người đến! Lloyd-kun, và cả Tao-san, Ren-chan, Sylpha-san nữa… Thật sự cảm ơn mọi người vì hôm đó!”

“Không cần phải làm rình rang thế đâu mà.”

“Không được! Mọi người đã cứu mạng tôi mà. Phải cảm ơn đàng hoàng mới được!”

Escher nói mà mắt sáng rực, như thể không làm vậy thì không yên lòng.

Mà… cũng không cần quá trịnh trọng vậy đâu ha.

“Thôi nào, tôi thì mừng lắm. Tôi vốn theo chủ nghĩa: ‘cái gì cho được thì cứ nhận, trừ bệnh tật ra’. Vậy hôm nay được đãi gì thế? Tôi trông chờ lắm đó.”

“Đương nhiên rồi! Gần đây có một tiệm pancake rất ngon. Tôi muốn mời mọi người đến đó.”

“Pancake á!?”

Tôi bật thốt lên không kiềm được.

Pancake là một trong những món tôi cực kỳ yêu thích.

Thỉnh thoảng Sylpha cũng làm cho ăn, nhưng cô ấy bảo ăn ngọt nhiều không tốt nên thường xuyên giới hạn khẩu phần.

Mà đường thì tốt cho não đấy chứ!

“Ô, Lloyd-kun thích pancake sao? Vậy thì tuyệt quá!”

“Ừ, tôi mê đồ ngọt lắm. Đúng không, Sylpha?”

“Dĩ nhiên là được rồi. Nếu được ăn món do đầu bếp chuyên nghiệp làm, biết đâu tôi sẽ học thêm được vài bí quyết mới. Xin cảm ơn trước.”

Sylpha cũng có vẻ hào hứng.

Nghĩ đến việc món pancake quen thuộc sẽ còn ngon hơn nữa, tôi cảm thấy rất phấn khởi.

“Pancake… là gì vậy?”

Giữa lúc mọi người vui vẻ, Ren tròn mắt ngơ ngác hỏi.

Cuộc sống nghèo khổ trước đây khiến cô bé chưa từng được ăn món đó bao giờ.

“Ren chưa biết bánh pancake à? Đó là món bánh ngọt mềm xốp, ngọt ngào và ngon cực kỳ luôn đấy.”

“Thế à? Nghe hấp dẫn ghê!”

Ren lập tức háo hức trước lời giới thiệu của Tao.

Nghe tới đó, tôi cũng bắt đầu chảy nước miếng theo.

Escher trông thấy cả lũ như vậy thì bật cười khúc khích.

“Fufuh, vậy thì chúng ta đi ngay thôi nào. À, đừng lo về tiền nhé, tôi đã được cha xứ chu cấp rất hào phóng rồi, cứ ăn thoải mái đi nha! Vậy, xuất phát nào!”

Dẫn đầu bởi Escher, chúng tôi háo hức kéo nhau đến tiệm bánh pancake.