“…Ngạc nhiên thật đấy. Chị biết em có năng khiếu, nhưng không ngờ lại đến mức này.”
Bốn ngày sau khi bắt đầu luyện tập, Saria tròn mắt kinh ngạc khi nghe tôi chơi piano.
“Cứ như đang nghe chính mình biểu diễn vậy. Em thật sự rất giỏi.”
“Ahaha… cảm ơn.”
Tôi bật cười xã giao.
Thật ra tôi chỉ đang sao chép bản diễn của chị ấy thôi.
Ma thuật hệ điều khiển dùng để sao chép và tái hiện động tác đối phương gọi là ‘Chuyển Tả’.
Ban đầu tôi dùng nó để bắt chước kiếm kỹ của Sylpha, nhưng rõ ràng nó có thể áp dụng được trong nhiều lĩnh vực khác.
“Nhưng em vẫn chỉ là phiên bản phai nhạt của chị thôi. Nếu luyện thêm và tìm được phong cách riêng, chắc chắn em sẽ tiến xa hơn nữa. Mà thôi, không còn nhiều thời gian, nên chị tạm cho em đậu. Chúc mừng chúc mừng.”
Cũng đúng thôi, vì tôi chỉ bắt chước chuyển động mà.
Đòi hỏi phong cách cá nhân thì chịu rồi.
“Chúc mừng nhé, Lloyd! Em được Saria công nhận rồi đó.”
Escher vỗ tay tán thưởng.
Còn về phần hát, tôi đã vượt qua từ 2 ngày trước.
Escher dễ tính hơn nhiều, chỉ cần dùng ‘Chuyển Tả’ ở cấp độ 4/10 là đủ đậu.
Còn Saria thì đòi tới cấp 8 mới gật đầu.
Rất nghiêm khắc.
Rồi ngày diễn chính cũng đến, 3 chúng tôi, tôi, Escher và Saria tiến vào trụ sở trung ương của Nhà thờ.
Không mang theo hành lý, vì nghe nói trong trụ sở đã có sẵn một cây đại dương cầm khổng lồ.
Những người khác hiện đang tản ra điều tra các nghi phạm khác, nên chỉ có 3 đứa đến đây.
Khuôn viên rộng lớn được bao quanh bởi hàng rào sắt, bên trong có rất nhiều công trình khác nhau.
Cổng chính uy nghi có cả lính canh đứng gác.
“Haizz, lần nào tới đây cũng thấy nó to thật đấy. Không khéo còn to hơn cả lâu đài của tôi nữa.”
“Chắc không đến mức đó đâu… nhưng đúng là trụ sở trung ương có khác. So với nhà thờ tôi đang làm việc thì đúng là một trời một vực.”
Nhà thờ của Escher vốn đã to lắm rồi, vậy mà chỗ này còn to gấp 10 lần.
Chúng tôi nói chuyện với lính canh và được cho phép vào trong.
Bên trong có rất nhiều tín đồ tụ họp lại.
“Ui trời… đông ghê ha.”
“Vì mỗi khi tổ chức ở trụ sở trung ương thì họ sẽ thông báo rộng rãi mà. Người dân thường cũng được vào xem, nên lúc nào cũng đông như vậy đấy.”
“Chắc cũng là cách để chiêu mộ thêm tín đồ thôi. Đúng là khôn như ranh.”
Saria thở dài.
Để tránh dòng người chen chúc ở đại sảnh, chúng tôi đi vòng ra sau theo hướng dẫn của lính canh, tiến thẳng đến đại sảnh chính nơi buổi biểu diễn sẽ diễn ra.
“Dù sao thì, đúng là tòa nhà bề thế thật đấy. Không uổng câu ‘thầy tu làm giàu’. Không biết tốn bao nhiêu tiền để dựng nên chỗ thế này…”
“Cũng là vì niềm tin của dân chúng đặt vào họ thôi. Hừm, một tên Ma Nhân vô tích sự thì làm sao mà có được điều đó.”
“Này mày nói cái gì đấy hả!?”
“Hả? Muốn gì?”
Grimo và Jihriel lại bắt đầu cãi nhau.
2 tên này thật ra chắc cũng hợp tính lắm.
“Cuối cùng cũng tới nơi rồi.”
Sau một quãng đi bộ, cuối cùng bọn tôi cũng đến được đại điện chính.
Tòa nhà mái vòm khổng lồ có thể chứa đến hàng ngàn người.
Từ cổng sau, chúng tôi được dẫn vào phòng chờ.
“Khi nào chuẩn bị xong thì sẽ có người gọi, mấy người cứ nghỉ ngơi đi.”
“Có căng thẳng không? Nhưng chị tin em sẽ làm tốt thôi, Lloyd. Nếu lỡ có gì sai sót, bọn chị sẽ hỗ trợ em.”
Tôi sẽ chơi đàn hát mở màn, chỉ đơn giản vậy thôi.
Nghe nói là do Saria gài vào.
Đúng là muốn gì làm nấy thật.
Dù sao thì chỉ là sao chép, nên với tôi cũng không khó gì.
Mà nghĩ kỹ thì, đứng một mình trên sân khấu lại là điều kiện lý tưởng nhất nếu muốn hành động.
“Xin lỗi đã để quý vị đợi! Buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi, người biểu diễn mở màn chuẩn bị giúp nhé!”
Nghe người gọi, tôi đứng dậy.
“Ồ, tới lượt rồi. Vậy em đi đây.”
“Cố lên nha!”
“Chúc may mắn nhé.”
Escher và Saria tiễn tôi ra sân khấu.
Tôi bước ra trong ánh mắt khó hiểu của đám đông.
Chắc họ tưởng người biểu diễn là Escher và Saria, nên khi thấy tôi thì bị ngỡ ngàng.
Dù sao thì mục tiêu của tôi là Giáo hoàng, giờ chỉ cần xác định vị trí ông ta là được.
“…Kia rồi.”
Liếc qua khán phòng, tôi thấy một cụ ông mặc lễ phục đang mỉm cười hiền hậu, ngồi ở một khu vực trống trải giữa đám đông.
Xung quanh còn có nhiều người lớn tuổi khác mặc lễ phục cấp cao.
Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Giáo hoàng.
…Nhưng mà, không được để lộ sơ hở.
Tôi cúi đầu chào rồi ngồi vào đàn, bắt đầu biểu diễn.
――♪
Từng phím đàn ngân vang nhẹ nhàng.
Tôi vừa đệm piano vừa hát, một bản nhạc thiếu nhi đơn giản.
Tuy vậy, đó là bản sao hoàn hảo từ phần biểu diễn của Saria và giọng hát của Escher.
Lúc đầu đám đông còn ngỡ ngàng, nhưng dần dần, họ bắt đầu bị cuốn hút.
――Tốt, đến lúc rồi.
Tôi kích hoạt 『Vi Quang』, chỉnh lại công thức để không phát ra ánh sáng, rồi âm thầm tung ra.
…Nhưng chẳng ai trong khán phòng có phản ứng gì.
Cả Giáo hoàng cũng giữ nguyên gương mặt hiền hậu như cũ.
“Hmm, tôi cũng quan sát rồi, nhưng chẳng thấy ai có vẻ gì khác thường cả.”
“Làm sao có kẻ xấu trong nơi linh thiêng như nhà thờ được chứ. Có lẽ chúng ta nhắm nhầm đối tượng rồi.”
…Vậy thì thử lần nữa xem sao.
Lần này tôi kéo dài thời gian thi triển hơn một chút.
Tuy nhiên, vẫn không ai phản ứng.
Chỉ vài người chớp mắt, hoàn toàn không có biểu hiện gì bất thường.
Khi tôi còn đang suy nghĩ thì bản nhạc cũng kết thúc.
Tiếng vỗ tay vang lên, tôi rời khỏi sân khấu.
Escher và Saria đang chờ ở cánh gà.
“Hay lắm. Em không có vẻ gì là đang căng thẳng cả.”
“Phải đó, tuyệt quá! Trước mặt bao nhiêu người mà em vẫn giữ bình tĩnh, thật đáng khâm phục!”
“Cảm ơn 2 người.”
Nhưng tiếc là… tôi không đạt được mục tiêu.
Không một ai tỏ vẻ khả nghi.
Xem ra kẻ chủ mưu không có mặt ở đây.
Đành phải tiếp tục tìm kiếm manh mối ở nơi khác thôi.
“...Lần đầu biểu diễn mà đã như thế, vậy mà em vẫn chưa hài lòng sao... Hừm, đúng là con mắt của chị chưa từng sai. Lloyd, biết đâu rồi một ngày em sẽ trở thành nghệ sĩ vượt qua cả chị đấy.”
“Thật tuyệt vời, Lloyd. Yếu tố quan trọng nhất để trưởng thành chính là ‘không dễ dàng hài lòng’. Em đã chơi tốt đến thế mà gương mặt vẫn còn đầy vẻ chưa thỏa mãn... Chị tin chắc rằng em có thể trở thành ca sĩ xuất sắc hơn cả chị.”
2 người kia thì thầm với nhau như thế, nhưng… họ không tính lên sân khấu à?
Thôi thì cứ chờ mọi người báo cáo kết quả đã.