“Shu…!”
Con Lamia giơ cả 2 tay lên, bắt đầu vận khí ma lực.
Ồ, định tung ma thuật à.
Nhìn kỹ thì là “Lam Nha”, một ma thuật trung cấp hệ phong.
Tay phải của nó phát sáng rực rỡ, rồi vô số lưỡi dao gió phóng về phía chúng tôi.
—Nhưng tất cả đều bị lá chắn ma lực tự động của tôi triệt tiêu sạch sẽ.
“Haaaah!”
Sylpha nhanh chóng lao tới trong lúc đối phương sơ hở.
Thế nhưng cú chém của cô lại bị chặn lại giữa không trung, không chạm nổi vào thân thể Lamia.
Xem ra con quái cũng đã giăng một kết giới ma lực quanh mình.
Một ma thuật trung cấp đã khó nhằn, vậy mà nó còn đủ sức dựng khiên chắn cả đòn đánh của Sylpha nữa… đúng là đáng gờm.
“—Băng Quyền!”
Cả cú đánh bằng Khí lực của Tao lẫn đòn đánh từ góc chết của Ren đều bị cản lại bởi lá chắn ma lực.
Cứng thật.
Với sức 3 người thì đúng là không phá nổi lớp phòng thủ đó.
“Con Lamia này mạnh thật đấy, đã có ma lực cao mà còn biết dùng ma thuật nữa…”
“Chắc đúng như Lloyd-sama dự đoán, nó là sản phẩm của những thí nghiệm hắc ám.”
“Có thể lắm. Nếu đúng vậy thì… ta nên bắt sống nó.”
Từ xa cũng thấy rõ cơ thể Lamia được ráp lại bằng những ma trận phức tạp.
Nó được tổng hợp thế nào?
Khác gì với những ma vật khác?
Và vai trò của ma thuật trong cơ thể nó ra sao?
Chà… tôi muốn được nghiên cứu kỹ càng thật đấy.
Tuy nhiên, để phá lớp kết giới đó thì cần đến ma thuật tấn công hạng nặng.
Tôi thì tất nhiên làm được, nhưng nếu dùng mấy chiêu như vậy thì lộ hết sức mạnh pháp sư mất.
Dù tôi có sử dụng kết giới hay ma thuật thần thánh khó bị người thường hiểu được thì cũng vẫn đáng ngờ.
Mà điều đó thì tôi lại không muốn xảy ra.
Vậy nên…
“Ren, tôi muốn bắt sống nó. Cô có thể dùng độc để khống chế không?”
“Giao cho tôi.”
Ren hiểu ý gật đầu rồi hòa mình vào bóng tối lao đi.
Tự Ren thì không phá nổi kết giới Lamia, nhưng nếu có tôi hỗ trợ thì khác.
Tôi thi triển “Ảnh Kế”, một loại ma thuật không gian cho phép kết nối các vùng bóng tối bằng đường dẫn ma lực, giúp dịch chuyển cự ly ngắn.
Kết hợp với kỹ năng di chuyển sát thủ của Ren, tốc độ sẽ tăng đột biến.
Lamia cũng vội dựng lá chắn để đối phó, nhưng không kịp.
Zụp!
Con dao găm tẩm độc màu tím ghim sâu vào lưng Lamia.
“Gi—!?”
“Yên tâm, là thuốc mê thôi.”
Ren khẽ thì thầm, đỡ lấy cơ thể đang gục xuống của Lamia.
Cô đưa tay lên môi đối phương, kiểm tra hơi thở.
…Ừ, vẫn thở.
Chắc chắn chỉ trích ra thành phần gây mê.
Ren đúng là đã tiến bộ rồi.
“Vừa rồi em làm tốt lắm đó, Ren.”
“Cảm ơn chị Sylpha. Nhưng là nhờ ma thuật của Lloyd đó ạ.”
Này này, tôi đã bảo là giữ kín vụ đó mà.
Bộ cô không hiểu lý do vì sao tôi chỉ hỗ trợ à?
“Quả nhiên là Lloyd-sama sắp đặt. Trong không gian hẹp thế này, dùng ma thuật công kích là quá nguy hiểm. Người phán đoán tình huống cực kỳ chính xác khi chọn hỗ trợ thay vì đối đầu. Đúng là tài tình.”
…Sylpha lầm bầm gì đó, nhưng hình như không nghi ngờ gì thêm.
Thôi kệ, miễn không bị lộ là được.
Dù sao, nơi đây chứa đầy tài liệu và vật mẫu quý hiếm.
Tôi muốn được nghiên cứu kỹ, mà để làm được vậy thì… phải đuổi hết mấy người này đi mới được.
“Được rồi, nơi này hết việc rồi, quay về thôi.”
“Tất nhiên rồi… nhưng Lloyd-sama sao trông gấp gáp quá vậy?”
Sylpha nghiêng đầu khó hiểu khi tôi hối cả nhóm rời đi.
Ặc, bén thật…
“Đâu có gấp gì đâu! À thì, phải đưa Escher về sớm cho chị Saria yên tâm nữa chứ!”
“Ừm, đúng là vậy. Ở chốn âm u này càng lâu càng dễ gặp nguy hiểm.”
“Chính xác đó!”
Hú hồn, suýt bị lộ.
Nếu cứ để họ lảng vảng quanh đây thì tôi chẳng rảnh tay mà nghiên cứu được.
“Giờ thì đốt chỗ này đi. Để lại cũng chỉ thêm nguy hiểm.”
Khi tôi vừa tiễn mọi người ra ngoài và thở phào nhẹ nhõm, Tao đã đặt bó đuốc ngay lối vào.
Khoan đã!?
Gì đấy!?
“Đúng rồi, nên thiêu rụi sạch sẽ. Ở đây đầy giấy tờ dễ cháy nữa nè… hự!”
Sylpha còn thuận tay vung luôn xấp tài liệu đã lượm được ra rải khắp sàn.
“Khoan—!”
Chưa kịp cản, ngọn lửa đã lan sang đống giấy, rồi nhanh chóng bén ra khắp phòng, cháy hừng hực.
Hỏng rồi…
Nhưng mà nếu tôi dập lửa ngay bây giờ thì sẽ bị nghi ngờ mất.
…Chết tiệt, đành chịu vậy.
Tôi quay lưng lại với phòng thí nghiệm, chậm rãi bước đi.
“…Ừ thì, coi như cái ác đã bị tiêu diệt rồi. Thôi về thôi.”
“Lloyd-samabhình như vẫn hơi khác thường từ nãy tới giờ… Người ổn chứ?”
“Không, không sao thật mà! Đừng để ý! Giờ phải về trấn an chị Saria chứ!”
“Vâng… Người nói vậy thì…”
Sylpha nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.
Nhưng dù gì đi nữa, chúng tôi cũng đã đưa được Escher về lâu đài an toàn.
◇◇◇
“Escher!”
Vừa về tới nơi, Saria đã chạy ào tới, nắm lấy tay Escher đầy lo lắng.
“Không sao đâu. Chị ấy chỉ bị ngất thôi.”
“…Thật may quá.”
“Chắc tối nay sẽ tỉnh lại. Khi đó hỏi thử xem, biết đâu tìm được manh mối về kẻ đứng sau vụ này.”
Sau khi đặt Escher nằm lên giường, chị ấy bắt đầu lẩm bẩm mơ màng trong giấc ngủ.
“Ưm… no rồi… không ăn nổi nữa…”
“…Trời ơi, lo chết đi được mà vẫn nằm mơ thấy đồ ăn…”
Saria bĩu môi rồi nhẹ nhàng bẹo má Escher.
Có lẽ chị ấy đã bớt lo.
Khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc giờ mềm mại hẳn ra.
Cả Sylpha và mọi người đều nhìn cảnh đó mà bật cười nhẹ.
◇◇◇
“Tốt rồi… mong là mọi thứ không hỏng bét…”
Đêm hôm ấy, tôi lén rời khỏi lâu đài, quay lại phòng thí nghiệm trong cống ngầm.
Bên trong lối vào cháy xém… nhưng may thay, vẫn nguyên vẹn.
Tốt lắm.
Kết giới hoạt động như dự tính rồi.
Ngay từ đầu, tôi đã đề phòng chuyện này xảy ra nên đã giăng kết giới quanh phòng thí nghiệm để ngăn nó bị ngọn lửa thiêu rụi.
Việc tôi cố đẩy 3 người họ về sớm cũng chính là để không bị phát hiện kế hoạch này.
Ừm, xem ra bên trong vẫn nguyên vẹn.
Tốt, như vậy tôi sẽ khai thác được kha khá thông tin đây.
Khi tôi vừa bước vào và chuẩn bị lục lọi xem xét thì…
“Ơ… ừm…”
Tiếng gọi đột ngột vang lên khiến tôi cảnh giác quay phắt lại.
Đứng đó, chính là con Lamia mà tôi đã hạ gục lúc ban ngày.
Ngay trước khi kịp tung ma thuật, tôi thoáng thấy vẻ mặt hoang mang như mất hồn của nó mà khựng lại.
“Awawah, làm ơn đừng giết tôi màà!”
Lamia hoảng loạn ôm đầu ngồi thụp xuống đất.
Tôi cũng từ từ hạ tay xuống.
Trông nó… có vẻ hơi kỳ lạ.
“Cái con này hình như khác hẳn lúc sáng thì phải?”
“Hừm… có lẽ sau khi bị Lloyd-sama đánh bại thì nó đã tỉnh táo trở lại. Nhìn kỹ thì cũng khá dễ thương đó chứ. Tuy chưa đến mức để tôi ‘đẩy thuyền’.”
Cả Grimo và Jihriel hình như cũng nhận ra điều tương tự.
Nếu nói chuyện được thì… cứ thử hỏi xem sao.
“Này, cô còn giữ được ý thức con người không?”
“Dạ… có ạ! Nhưng mà… tôi không nhớ tên, cũng chẳng biết gì hết… Lúc tỉnh lại thì đã ở đây rồi… lại còn mang hình dạng thế này nữa… Tôi… tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa…”
Lamia bắt đầu sụt sùi, nước mắt giàn giụa.
“Có vẻ nó vốn là con người thật đấy. Tôi ngửi thấy mùi của phụ nữ loài người.”
“Dám ghép con người với ma vật… đúng là tội lỗi trời không dung!”
Ra vậy, tụi nó dùng ghoul để bắt cóc dân làng và mấy mạo hiểm giả làm vật thí nghiệm.
Chắc còn tẩy não nữa, nhưng chưa hoàn chỉnh nên trong lúc chiến đấu mới bị phá giải.
“Vậy thì tạm thời cứ gọi cô là Lamia nhé. Cô có nhớ gì về kẻ đã bắt mình không?”
“Không… phần ký ức đó cũng không còn… À! Nhưng mà, tôi nhặt được cái này!”
Từ ngực áo, Lamia rút ra một chuỗi tràng hạt.
“Cái này… chẳng phải của người trong nhà thờ sao? Quả nhiên tên chủ mưu đang ẩn mình trong đám đó!”
“Không hẳn. Cũng có thể là cái bẫy để dẫn nghi ngờ về phía nhà thờ. Lloyd-sama, không nên vội vàng kết luận.”
Dù là thật hay giả, thì đây vẫn là manh mối quan trọng.
Tôi nhận lấy chuỗi tràng hạt từ Lamia rồi cất vào trong áo.
“Vậy… tôi phải làm sao đây… Với cơ thể thế này, người ta sẽ tưởng tôi là ma vật mất… Tôi… tôi không thể sống như người thường nữa sao…”
Lamia lắp bắp hỏi, mắt cụp xuống đầy lo sợ.
Trông yếu đuối đến nỗi tôi tự hỏi liệu có sống nổi với nghề mạo hiểm giả không.
Nhưng mà với tôi thì càng dễ xử lý càng tốt.
“Ừ, đúng là với hình dạng này thì cô không thể quay lại thành phố được rồi.”
“Ra là vậy… chẳng lẽ tôi phải sống như ma vật mãi sao…”
“—Không, tôi không nghĩ vậy đâu.”
Lời tôi vừa dứt, Lamia tròn xoe mắt, ngỡ ngàng.
“Lamia, cô may mắn đấy. Tôi có một người quen… cũng là dạng người đặc biệt như cô. Tôi tính nhờ anh ta chăm sóc cô một thời gian. Tất nhiên, nếu cô bằng lòng.”
“Thật ạ!? Xin hãy cho tôi theo với!”
“Ừ, cứ giao cho tôi. Giờ thì đi thôi nào.”
Nói rồi tôi kích hoạt dịch chuyển không gian.
Cảm giác lơ lửng quen thuộc thoáng qua, rồi cảnh vật trước mắt mở ra.
Không cần nói cũng biết, đây chính là dinh thự lãnh chúa vùng Lordost.