Ngay sáng hôm sau khi đưa Lamia về, tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi lặng lẽ đột nhập vào tổng hành dinh của Nhà thờ.
Trong tay tôi là chuỗi tràng hạt mà Lamia đưa.
Với thứ này, tôi có thể lần ra được thân phận thật sự của kẻ chủ mưu.
“Dù là ban đêm mà chỗ nào cũng thấy có người qua lại. Dù sao cũng đỡ hơn ban ngày.”
“Vẫn có những tín đồ thành tâm đến cầu nguyện sau khi tan làm. Nhà thờ không thể để trống được… Nhưng thưa ngài Lloyd, ngài xông vào đây như thế, chẳng lẽ đã có linh cảm về danh tính kẻ đứng sau rồi sao?”
“Cái đó... sắp biết thôi.”
Tôi vừa đáp lại Jihriel, vừa lướt đi trong bóng tối.
Nhờ sử dụng ngăn cách ma lực, không ai phát hiện ra tôi.
Tôi nhanh chóng tiến thẳng đến nơi cần đến, khu cư trú nằm sâu trong đại điện của Nhà thờ.
Tôi đẩy cửa bước vào.
Trong ánh sáng lờ mờ, có một ông lão đang ngồi đó, chính là Giáo hoàng.
“Ồ, khách lạ hiếm thấy ghé thăm vào giờ này.”
Giáo hoàng nở nụ cười dịu dàng khi đón tôi.
Gương mặt ông hiện rõ dưới ánh trăng, chầm chậm quay lại nhìn thẳng tôi.
“Chào buổi tối, thưa Giáo hoàng.”
“Cậu là… à, hình như là chàng trai đã biểu diễn ở buổi hòa nhạc? Lloyd, đúng không? Đến đây giữa đêm khuya thế này có chuyện gì sao? Không thể để đến sáng à?”
“Xin lỗi, nhưng đây là chuyện gấp. …Ngài có biết gì về những vụ mất tích do ma vật gây ra gần đây không?”
Nghe đến đó, vai Giáo hoàng khẽ giật lên.
Nhưng ông ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, nheo mắt buồn rầu.
“Ta không biết rõ lắm... nhưng hình như có chuyện nghiêm trọng đang xảy ra.”
“Vài ngày trước, Escher bị bắt cóc. Tôi lần theo dấu vết và đến được đường cống ngầm. Ở đó đang diễn ra các nghiên cứu dung hợp ma vật với con người.”
“...Chuyện đó… đúng là xúc phạm thần. Kinh khủng thật.”
“Và tôi đã tìm thấy cái này.”
Tôi rút từ trong áo ra chuỗi tràng hạt đã giấu.
Sợi xích bạc phản chiếu ánh trăng, ánh lên lấp lánh.
“Thứ này là của người trong Nhà thờ, đúng không? Hơn nữa còn có khắc mã số sản xuất. Nếu điều tra, sẽ biết ngay là của ai.”
“…Có thể… đúng vậy.”
“Escher bị bắt cóc ngay sau buổi hòa nhạc. Có lẽ kẻ chủ mưu tưởng chị ấy là người đã tiêu diệt ma vật nhập vào cha xứ hôm đó. Nếu kết nối các dữ kiện lại, thì rất có khả năng kẻ gây ra tất cả mọi chuyện là người đã có mặt trong Nhà thờ ngày hôm đó. Và người đó là ai, tôi nghĩ ngài biết rõ, phải không?”
“…Ai mà biết được chứ?”
Giáo hoàng mỉm cười như thể được dán sẵn trên mặt.
Không khí im lặng bao trùm một lúc.
“Thôi đủ rồi! Dài dòng quá!”
Người hét lên đầu tiên là Jihriel.
Cùng lúc đó, tay trái tôi phát sáng chói lòa, từ trong ánh sáng ấy, 2 cặp cánh vươn ra.
Luồng sáng ấy định hình thành hình dáng của một thiên sứ, đó là chân thân thật sự của Jihriel.
“Ta là thiên sứ của Thiên giới, Jihriel! Giáo hoàng, không, là Guitane! Mọi tội ác của ngươi đã bị phơi bày! Đừng tưởng còn có thể ngụy biện gì nữa!”
Jihriel trừng mắt gọi Giáo hoàng bằng tên thật, gương mặt đầy giận dữ.
“Ánh sáng đó… chẳng lẽ… ngài là… ngài Jihriel sao…?”
“Phải, đã lâu không gặp, Guitane.”
2 người họ lặng lẽ nhìn nhau.
“Có vẻ 2 người từng quen biết nhỉ.”
“Chắc là người đã ban ma thuật thần thánh cho ông ta.”
Chỉ những ai tu hành lâu năm, được thiên sứ công nhận, mới có thể lĩnh hội ma thuật thần thánh.
Với thân phận Giáo hoàng, Guitane hẳn từng có cơ hội ấy.
Mà có quen biết Jihriel thì cũng chỉ có thể là từ đó.
“Hahaah… Nhưng mà sao ngài lại xuất hiện ở đây vậy, Jihriel-sama?”
“Để phán xét tội lỗi của ngươi. Vụ án đó, kẻ chủ mưu chính là ngươi, Guitane! Mau thú nhận đi!”
Guitane im lặng một lúc rồi cúi đầu như đã buông xuôi.
“…Phải. Trước mặt ngài, tôi không thể nói dối. Tôi thừa nhận. Tất cả đều do tôi gây ra. Quả là các người đã nhìn thấu tất cả.”
Tôi tròn mắt.
Cái quái gì vậy…
Thật sự là hắn sao?
Tôi chỉ nghĩ Giáo hoàng là người đứng đầu Nhà thờ, có thể từ tràng hạt mà điều tra ra chủ nhân.
Ai ngờ đụng phát trúng ngay hung thủ!
“Đúng là tuyệt vời, Lloyd-sama. Chỉ với từng ấy thông tin mà cũng xác định được kẻ chủ mưu. Tôi cũng nghĩ có thể là người của Nhà thờ, nhưng chưa bao giờ dám chắc là hắn. Làm sao ngài suy luận ra vậy?”
“À, ừm… bí mật nhé.”
Không lẽ tôi lại nói là chỉ đến hỏi thử thôi, ai ngờ hắn tự khai thật…
Thế nên đành ậm ừ cho qua.
“Hừ, là chủ nhân của ta, ngài Lloyd thì làm sao có chuyện bị lừa được. Ngươi làm vậy vì lý do gì ta không rõ, nhưng giờ hãy chịu phán xét theo pháp luật đi.”
“Lloyd-sama, mình bắt hắn luôn đi.”
“Ừ, đúng rồi.”
Giờ kẻ thủ ác đã lộ mặt, chắc giao hắn cho Albert giải quyết là xong.
Nghĩ vậy, tôi bước lại gần Guitane.
“…Lloyd-kun, đúng không?”
Đột nhiên Guitane lên tiếng.
“Cậu nghĩ sao, khi một kẻ phụng sự thần như ta lại đi bắt cóc con người, giam giữ ma vật, rồi tạo ra những sinh mệnh mới?”
“Sao à…”
Tôi hơi nghiêng đầu, không rõ là ông ta có động cơ gì ngoài sự tò mò.
Guitane khẽ bật cười cay đắng rồi nói tiếp:
“Bởi vì ta đã từng hoài nghi sức mạnh của thần. Ta sinh ra ở một làng quê nghèo. Ngày nào cũng phải lao động cực nhọc để sống qua ngày. Rồi một ngày kia, bọn cướp tràn vào cướp sạch hoa màu, giết hết ai dám chống cự. Cha mẹ ta, cả mấy đứa em gái nhỏ nữa… đều bị sát hại. Không có sức mạnh thì sẽ bị cướp bóc, bị giết hại. Sau đó, ta tìm đến Nhà thờ để học ma thuật thần thánh. Vì tận mắt ta đã thấy thứ ánh sáng ấy khiến kẻ ác phải ăn năn hối cải. Ta tin rằng, chỉ cần có được sức mạnh đó, ta có thể đánh bại cái ác mà không phải làm hại ai. Ta đã dốc sức tu luyện, cuối cùng cũng lĩnh hội được ma thuật thần thánh. Ta trở thành cha xứ, rồi có cả gia đình riêng. Ta thực sự rất hạnh phúc… cho đến cái ngày đó.”
Guitane run vai cười khẽ, như thể cười vào chính mình.
“5 năm trước, nhà ta bị cướp. Tên cướp ấy gầy trơ xương, đói đến mức 2 má hóp lại, lồng ngực chỉ còn da bọc xương. Một kẻ đáng thương. Ta tin rằng đây là lúc nên dùng ma thuật thần thánh cứu lấy kẻ vô vọng, và bảo vệ chính mình. Vì đó là lý do ta học thứ ma thuật ấy. Nhưng ánh sáng thanh tẩy lại không có tác dụng với hắn. Ta chỉ biết được sau này… Ánh sáng ấy chỉ có thể cứu rỗi những linh hồn ô uế, những ai mang lòng đố kỵ, phẫn nộ, khinh miệt… nghĩa là những cảm xúc xấu bắt nguồn từ việc xem thường người khác. Nhưng tên cướp ấy thì không có gì trong đó. Hắn đói, thấy đồ ăn ngay trước mắt, và đơn giản là định lấy nó. Chỉ là khát vọng sống mãnh liệt thôi… Nên ánh sáng không hề tác động được.”
Tức là, Ma Thuật Thần Thánh thực chất là một loại tịnh hoá, xóa bỏ những cảm xúc tiêu cực trong tâm hồn đối phương.
Ngược lại, nếu đối phương không mang trong mình những cảm xúc như vậy thì sẽ không có tác dụng.
“Ánh sáng tịnh hoá chỉ có thể chữa lành những cảm xúc tội lỗi đã được kinh điển xác định là tà ác. Với những người bị dồn vào đường cùng, hoặc chẳng hề nghĩ mình làm sai… thì coi như vô dụng.”
Ma thuật ảnh hưởng đến cảm xúc con người vốn đã tồn tại, nhưng thường đi kèm với những giới hạn khắt khe.
Bởi nếu không có ràng buộc gì, người ta có thể dễ dàng điều khiển tâm trí kẻ khác theo ý mình và thế giới sẽ sụp đổ trong hỗn loạn.
“Có lẽ tên cướp tưởng ta đang tấn công nên nổi điên, đâm vợ con ta rồi bỏ chạy. Ta đã cố cứu họ bằng Ma Thuật Thần Thánh… nhưng vô ích. Lưỡi dao xuyên qua kẽ sườn, đâm thẳng vào tim… cái chết ngay tức khắc. Ta đã gào lên. Ôi, lạy Chúa! Sao quyền năng của Người lại bất lực đến thế? Ta bắt đầu oán trách, rồi sợ hãi chính đức tin của mình. Nếu cả một kẻ như ta, kẻ đã tận tâm tu hành, vẫn không thể bảo vệ được người mình yêu thương… thì ta sợ rằng một ngày nào đó chính ta cũng sẽ chết một cách vô nghĩa.”
“Và thế là ông mới hướng ánh mắt sang… ma vật.”
“Đúng vậy. Từ lâu ta đã tò mò về khả năng sinh tồn dị thường của chúng. Thế là ta bắt đầu nghiên cứu, kết hợp ma vật với con người, tạo ra một hình thái sống hoàn toàn mới. Qua bao năm tháng, hàng đống tiền của và vô số sinh mạng hy sinh, cuối cùng ta đã hoàn thành nó…!”
Guitane vừa nói vừa thò tay vào ngực áo.
Ngay lập tức, từ cơ thể gầy gò của ông ta phóng ra một luồng nhiệt khủng khiếp.
“Cái gì…!? Guitane, ông định làm gì vậy!?”
“Dù sao thì ta cũng không muốn rời bỏ vị trí Giáo hoàng đâu, nên đành phải loại bỏ cậu bằng vũ lực thôi.”
Khói mù mịt tỏa ra khắp phòng.
Bóng dáng Guitane, đang bị nuốt chửng bởi làn khói ấy, bắt đầu phình to lên từng chút một.
Và rồi, khi làn khói tan đi—
——Trước mắt chúng tôi là một hình thể quái dị, như thể kết hợp từ đủ loại ma vật khác nhau.
Thân người là nền tảng, nhưng 4 cánh tay mọc ra mang vuốt sắc như thú hoang, cơ bắp cuồn cuộn, lớp lông dày chắn chắn như áo giáp.
Mắt kép như côn trùng, lớp vỏ ngoài cứng như giáp xác.
Cánh chim mọc bên lưng, trên mặt lộ ra chiếc mỏ sắc nhọn…
Không thể đếm xuể bao nhiêu đặc trưng của ma vật đang hội tụ trong hình hài đó.
“Đây chính là thực thể tối thượng kết hợp mọi điểm mạnh của ma vật. Chà, hãy gọi nó là Thần Ma Sinh Vật đi. Kukuh… kukukukuh…!”
Tiếng cười nghẹn ngào vọng ra từ miệng Guitane khiến Jihriel nghẹn lời.
“…Thật là dị hình dị dạng… Guitane, ngươi đã từ bỏ nhân tính rồi sao…!”
“Con người? Tầm thường! Tôi xin chào tạm biệt ngài, Jihriel-sama. Từ giờ, tôi sẽ bước ra khỏi con đường của nhân loại.”
Dứt lời, Guitane dồn sức vào đôi chân chuẩn bị nhảy vọt.
Bắp đùi phình ra gấp 3 lần, trương phồng đến cực hạn rồi—!
“—!? Cái gì vậy!?”
…Hắn không thể nhảy.
Bởi tôi đã triển khai kết giới, giam hắn vào trong.
“Xin lỗi nhé, nhưng tôi không để ông muốn làm gì thì làm được đâu.”
Cái thân thể đó… là một tập hợp khủng khiếp của những loại ma thuật.
Để có thể dung hợp các đặc tính của vô số ma vật, hắn đã sử dụng hàng loạt thuật thức lạ chưa từng thấy, đan xen, kết nối, tổ hợp lại một cách tinh vi.
Tôi muốn tận mắt quan sát kỹ cấu trúc ấy.
Vì vậy—
“Thằng nhãi… vẫn dám cản đường ta sao…!”
Guitane, nay đã không còn là người, gườm gườm nhìn xuống tôi, tràn ngập căm phẫn.