“Gì cơ!? Chị... chị làm Giáo hoàng kế nhiệm á!?”
Nghe xong lời tôi, Escher tròn mắt sững sờ.
Chuyện là, vài ngày sau sự kiện kia, tôi đã đến thăm nhà thờ để tìm gặp Escher.
Và tôi đã nhờ chị ấy… làm Giáo hoàng tiếp theo.
“Ừm, hiện tại vị trí ấy đang bị bỏ trống, nên em nghĩ… hay là nhờ Escher vậy. Chị lại còn rất được lòng tín đồ với vai trò ca sĩ nữa, cũng hợp mà, đúng không?”
“Không, không đời nào đâu! Làm sao chị có thể đảm nhiệm vị trí cao cả như Giáo hoàng được chứ!? Hoàn toàn không thể!”
Escher vội vàng lắc đầu quầy quậy, phản đối kịch liệt.
Ừ thì… đúng là tính cách chị ấy chẳng phù hợp với chức vụ này chút nào.
Nhưng tôi vẫn tới đây, dù biết có khả năng bị từ chối.
Vì có lý do chính đáng.
Từ sau cái đêm ấy, ngày nào cũng có tín đồ kéo đến xin gặp tôi, khóc lóc van nài:
“Xin ngài hãy trở thành Giáo hoàng của chúng con!”
Tôi từ chối hết lần này đến lần khác, nói mãi rằng đó không phải tôi.
Nhưng bọn họ lại khẳng định:
“Không, chắc chắn chính là ngài! Xin hãy dẫn dắt chúng con!!”
…Khổ sở vô cùng.
Cuối cùng, sau bao lần giằng co, tôi mới tạm thuyết phục được họ bằng cách:
“Được rồi, tôi sẽ là người chọn ra Giáo hoàng tiếp theo.”
Lúc đầu tôi còn nghĩ, “Ơ, Giáo hoàng mà ai cũng làm được à?”, nhưng bọn họ bảo rằng nếu là người do tôi chọn thì họ sẽ tuyệt đối tin tưởng và hỗ trợ.
Vậy nên tôi mới tìm tới Escher…
“Không đời nào chị nhận lời đâu!”
…Chị ấy lại từ chối dứt khoát như thế đấy.
Thật ra, nếu là Escher vừa quen biết với tôi, lại chẳng mấy mặn mà với ma thuật thì nếu lên làm Giáo hoàng, có khi chị ấy sẽ sẵn sàng chia sẻ cho tôi mấy cuốn sách quý về Ma Thuật Thần Thánh mà chẳng nghĩ gì.
Vậy nên tôi rất kỳ vọng.
“Lloyd-sama, dẫu sao thì bắt một người con gái bình thường như cô ấy làm Giáo hoàng là chuyện bất khả thi rồi. Từ chối cũng đúng thôi.”
“Dù là Escher-tan, thì chức Giáo hoàng có vẻ hơi quá sức… Nhưng nếu cô ấy thật sự đồng ý thì tất nhiên tôi sẽ ủng hộ hết mình!”
Grimo và Jihriel cũng tỏ vẻ dè dặt.
Quả thật, với tính cách của Escher, không thể kỳ vọng chị ấy sẽ gật đầu chỉ vì bị thuyết phục bằng lý lẽ.
Chính vì vậy… tôi đã chuẩn bị con át chủ bài.
Saria lúc này bước lên từ phía sau tôi.
“Này Escher, cô còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
“Saria!? …Ừm, hình như là tại buổi hòa nhạc của nhà thờ thì phải?”
Escher suy nghĩ một lúc rồi đáp.
“Ồ, tôi nhớ như in! Chính hôm đó là khởi đầu của huyền thoại mang tên Saria-tan! Một đứa trẻ nhỏ xíu mà chơi đàn khiến cả khán phòng lặng đi vì xúc động! Nhớ lại thôi tôi cũng muốn khóc rồi…”
Jihriel rưng rưng, mắt long lanh khi hồi tưởng lại.
Có vẻ như Saria đã nổi bật từ thuở nhỏ.
“Lúc tôi diễn xong và định rời khỏi đó, cô đã gọi tôi lại. Mắt long lanh sáng rỡ, cô bảo: ‘Bản nhạc lúc nãy hay quá! Cô dạy tôi với!’…Tôi thì không dạy.”
Ơ kìa, lạnh lùng thế luôn!?
Saria nói tiếp, ánh mắt như đang nhớ lại chuyện xưa:
“...Nhưng cô vẫn không bỏ cuộc. Dù tôi lờ đi bao nhiêu lần, cô vẫn cứ đứng bên cạnh tôi mà hát. Cứ như thể đó là chuyện hiển nhiên vậy. Tôi còn nghĩ: ‘Cô gái này là ai thế nhỉ?’ Nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại không thấy ghét. Rồi lúc nào chẳng hay, bên cạnh tôi luôn là cô.”
Nói đoạn, Saria nhẹ nhàng bước tới đàn piano, kéo ghế ngồi xuống.
Cô khẽ đặt tay lên phím đàn, và rồi—
Âm thanh trong trẻo vang lên, ngân dài giữa căn phòng.
Escher thoáng giật mình, nhưng rồi như nhận ra điều gì, cô bắt đầu cất tiếng hát.
—♪
Là một khúc đồng dao xưa cũ.
Bài hát trẻ con vẫn thường hát nghêu ngao, nhưng giờ đây, qua tiếng đàn và giọng ca của 2 người, nó như được thổi hồn thành một tác phẩm khác hẳn, sâu lắng, trang nghiêm và đầy vẻ cổ kính.
Ánh sáng phản chiếu từ kính màu, đổ lên hình ảnh 2 người đang biểu diễn, trông chẳng khác nào một bức họa tuyệt mỹ.
Tôi cứ lặng thinh, chỉ biết chăm chú dõi theo.
—♪
Âm nhạc dứt, không gian vẫn lắng đọng trong dư âm.
Rồi Escher khẽ mở lời:
“Bài hát đó… tôi nhớ rồi, Saria. Lý do tôi hát… là để tiếng hát ấy vang khắp thế gian—”
Saria gật đầu nhẹ.
“Trước đây, tôi từng hỏi cô: ‘Tại sao lại muốn hát cùng tôi?’ Và cô đã nói: ‘Bởi vì nếu tiếng đàn của cô đệm cho giọng hát của tôi, sẽ có thêm nhiều người lắng nghe. Tôi vào nhà thờ cũng vì muốn hát cho thật nhiều người nghe. Rồi từng chút một, tôi sẽ khiến cả thế giới đều nghe được bài hát của tôi. Vì vậy mà tôi hát!’ Tôi đã nghĩ, cô gái này thật là bướng bỉnh, chẳng biết chọn cách… Nhưng đồng thời, tôi cũng thấy cô rất tuyệt vời. Không chần chừ, không do dự, dám tiến tới vì lý tưởng của mình. Chính vì thế mà tôi luôn đồng hành cùng cô cho tới bây giờ.”
“Phì… nói ra rồi mới thấy ngại quá. Mấy lời lúc nhỏ nghe đúng là xấu hổ thật.”
Escher đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.
“Thì đã sao chứ? Vậy nên cô hãy làm Giáo hoàng đi. Như thế, ngày mà bài hát của cô lan khắp thế gian sẽ đến nhanh hơn đấy. Và khi ấy, tôi sẽ vẫn bên cạnh cô, chơi đàn cho cô hát. Cứ yên tâm.”
“…Saria.”
Escher rưng rưng nhìn cô.
Rồi khẽ gật đầu.
“…Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nhận lời. Tôi sẽ trở thành Giáo hoàng.”
Escher ngẩng cao đầu, đôi mắt ánh lên một tia sáng quyết tâm.
Khuôn mặt chị lúc ấy, tràn đầy hy vọng.
◇◇◇
“Nhưng mà này, Saria, sao cô lại nhớ kỹ chuyện cũ như thế? Tôi thì quên sạch rồi ấy…”
“Làm sao mà quên được chứ… Cô là… một trong số rất ít bạn của tôi mà.”
Saria nói, rồi quay mặt đi, lúng túng gãi má.
Thấy thế, Escher mỉm cười rạng rỡ, không giấu được niềm vui.
“Saria!!”
Escher ôm chầm lấy Saria.
“Wa!? N-này! Làm gì vậy!?”
Bị ôm bất ngờ, Saria hoảng hốt.
Còn Escher thì nở nụ cười hạnh phúc, áp mặt vào vai cô bạn.
“Không có gì cả! Eheheh~”
“Trời đất…”
Dù có chút bối rối, nhưng Saria cũng khẽ vòng tay ôm lại.
Cả hai ôm lấy nhau, trông hệt như hai chị em thân thiết lâu năm.
“Ôôôôô…! Saria-tan và Escher-tan ôm nhau kìa… chuyện gì thế này, tuyệt vời quá… đẹp quá đi mất…! Đây chính là phép màu… thần đang ngự tại nơi này!”
Jihriel vừa run giọng nức nở vừa sụt sùi cảm động.
…Tôi không biết nên nói sao, nhưng hắn đúng là đang ở mức đỉnh cao của sự tởm.
“Lloyd-sama, ngài thật sự ổn chứ? Giữ một kẻ ghê rợn thế này bên cạnh ấy. Ngài nhìn cái mặt thô bỉ đó đi…”
Grimo lườm Jihriel bằng ánh mắt ghê tởm, vừa nói vừa rùng mình.
“Ừm… ta cũng thấy hơi ghê thật, nhưng nếu muốn dùng Ma Thuật Thần Thánh thì cũng đành chịu thôi mà.”
Công nhận là đáng sợ thật, nhưng hắn không hẳn là người xấu.
Chắc là vậy.
Với lại, hắn biết khá nhiều chuyện về Thiên giới, mà những thông tin đó lại cực kỳ tiện cho các nghiên cứu của tôi.
Dù sao thì… chuyện Escher chịu làm Giáo hoàng coi như đã chốt.
Vậy là ổn rồi.
◇◇◇
Lễ đăng quang của Escher được tổ chức trong tiếng reo hò vang dội của hàng vạn tín đồ.
Lẽ ra vương miện phải do Giáo hoàng tiền nhiệm trao lại, nhưng không hiểu kiểu gì tôi lại bị kéo ra làm thay.
Thật không hiểu nổi.
Tôi nhẹ nhàng đặt vương miện lên đầu Escher đang quỳ gối, mái tóc vàng óng ả của cô khẽ tung bay.
Khi Escher đứng dậy, vẫy tay về phía các tín đồ, tiếng hoan hô lại vang lên như sấm, đón chào vị Giáo hoàng mới.
Phù… vậy là xong một việc.
Cũng kỳ thật, xuất phát điểm là đi tìm ma thư mà lại dính luôn vào lễ đăng quang của Giáo hoàng.
Đúng là cuộc đời toàn những liên kết lạ lùng.
Mà, càng tiếp xúc tôi lại càng thấy… ma thuật quả thật sâu không đáy.
Ma Thuật Thần Thánh, rồi tới cả hợp thể với ma vật…
Tôi vẫn chưa thấy đáy đâu, nhưng chính vì thế mà càng thêm phần hứng thú.
Giờ lại có thêm một “nghiên cứu viên danh dự” mới, đồng nghĩa với việc cơ hội và tài nguyên cũng mở rộng hơn.
Giờ thì… tiếp theo sẽ là gì đây nhỉ?
Trong lòng háo hức như trẻ con gặp món đồ chơi mới, tôi vừa ngắm nhìn tân Giáo hoàng đang rực rỡ trong ánh sáng vinh quang, vừa thầm gửi đến chị lời chúc mừng từ tận đáy lòng.