“Cha xứ…? Cả chị Sylpha và mọi người nữa… Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy…?”
Escher đứng sững, bị bất ngờ hoàn toàn trước tình huống quá đỗi đột ngột.
Thật ra thì bọn tôi cũng chẳng khác gì.
Trong khoảnh khắc trống rỗng đó, kẻ ra tay chính là “Cha xứ bị quỷ nhập”, tên Wraith đang chiếm giữ thân thể.
Hắn nhảy phốc lên và quặp chặt lấy Escher từ phía sau.
“Kuhahahahahah! Tình thế đảo ngược rồi nhé, lũ người các ngươi! Dù ta bất ngờ vì ngươi không chỉ nhận ra thân phận thật của ta, lại còn phá hủy được Áo choàng Bóng tối, nhưng trò vui đến đây là hết rồi! Đừng có bước lại gần! Nếu không muốn con bé này xảy ra chuyện thì cứ thử xem!”
“Cha… Cha xứ!? Ngài đang làm gì vậy!?”
“Im đi! Cả ngươi cũng câm miệng lại!”
Escher vùng vẫy, gương mặt đầy sợ hãi.
Tên Wraith quát lên, khiến cô gái tội nghiệp càng run rẩy hơn.
“Chị Escher! Cha xứ đang bị ma vật chiếm giữ đấy!”
“Đừng manh động! Nguy hiểm lắm! Cứ bình tĩnh đã!”
“Ư…!”
Vai Escher khẽ giật lên.
Gương mặt tái nhợt, nước mắt bắt đầu rưng rưng nơi khóe mắt.
“Aah! Escher-tan đang rơi lệ kìa! Lloyd-sama! Mau cứu cô ấy đi! Ngay bây giờ! Không thể chờ được nữa!!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh. Với khoảng cách này, nếu sơ suất ra tay là có thể làm cô bé bị thương. Trong tình huống thế này mà hành động hấp tấp thì chỉ chuốc lấy hậu quả thôi.”
Grimo lên tiếng ngăn Jihriel đang luýnh quýnh chẳng khác gì gà mắc tóc.
Đúng thật, giờ mà ra tay liều lĩnh thì chỉ tổ hỏng việc.
Nhưng cứ đứng nhìn thế này mãi thì cũng chẳng giải quyết được gì.
…Thôi thì, dùng chiêu đó vậy.
Tôi khẽ nhúc nhích 1 ngón tay và ngay lập tức, tên Wraith gào lên.
“Này thằng nhóc kia! Đừng có động đậy, cũng đừng có nghĩ đến chuyện niệm ma thuật! Chỉ cần ta cảm thấy có gì bất thường là con bé này toi mạng ngay đấy!”
“Không có đâu. Ta sẽ không làm gì cả.”
—Vì tôi đã làm xong từ trước rồi.
Ngay lúc đó, mặt đất dưới chân bọn họ bất ngờ trồi lên, nhấc bổng cả hai người lên không trung.
Thổ hệ ma thuật, Chấn Nha.
Tên Wraith còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì đã buộc phải buông tay khỏi Escher.
“Cái… cái quái gì vậy!?”
“Kyaaaaaah!?”
Tôi đỡ lấy Escher đang bay tới từ trên cao.
Ổn rồi, cứu được rồi.
“Chị không sao chứ, chị Escher?”
“V…vâng… Cảm ơn… Cảm ơn em nhiều lắm…”
Chị ôm chặt lấy tôi.
Khá nặng đấy… nhưng không sao.
“Ra vậy, pháp sư thường dùng tay để thi triển ma thuật. Kẻ địch thông thường sẽ tập trung chú ý vào tay họ. Vậy nên, ngài cố tình nhúc nhích ngón tay để đánh lạc hướng, rồi âm thầm khởi động ma thuật từ đầu ngón chân, nơi xa tay nhất. Một ma thuật đơn giản, chỉ triển khai trong chớp mắt, lại còn cực kỳ nhỏ gọn… Không trách được tên kia không nhận ra. Tuyệt thật đấy.”
“Uooooo! Escher-tan gần quá trời luôn! Cảm giác mềm mại này! Ấm áp này! Đúng là sống đáng giá biết bao!! Haa! Haa!”
Grimo và Jihriel lại bắt đầu nói mớ.
Thôi kệ hai tên đó, việc chính bây giờ là không để bị bắt con tin thêm lần nữa.
“Khốn kiếp… nhưng ta chỉ cần chiếm lấy một kẻ khác là xong… Guhah!? Cái quái gì thế này!?”
“Là kết giới. Đề phòng đấy. Để ngươi chạy thoát thì phiền lắm.”
Ngay khi hắn buông Escher ra, tôi đã lập tức triển khai kết giới phong ấn thân thể của cha xứ.
“Không thể nào… Không thể nàooooo!!”
Tên Wraith vùng vẫy, cố đập phá kết giới, nhưng xem ra lực của hắn không đủ để thoát ra.
Giờ thì đến lúc thẩm vấn rồi.
Ngoài ma thuật thần thánh, tôi cũng muốn thử xem những loại ma thuật khác có tác dụng không.
Chứ nãy giờ chưa có cơ hội dùng thử.
“Ku…”
Bỗng nhiên, tên Wraith nở một nụ cười nham hiểm.
“Kuhahahahahah! Ta thua rồi, quả là sức mạnh đáng nể. …Nhưng ngươi có chắc muốn tiếp tục không? Tấn công ta, kẻ đang chiếm giữ thân xác cha xứ cũng đồng nghĩa với việc làm tổn thương ông ta! Nếu ta chết, thì hắn cũng sẽ chết theo. Tức là, chính ngươi giết hắn! Ngươi chịu nổi cái tội đó sao!?”
Gượm đã…
Ngẫm lại thì hắn nói đúng thật.
Ma Thuật Thần Thánh vốn không gây ảnh hưởng đến cơ thể người, nhưng khi tôi tấn công, thân thể cha xứ lại bốc khói trắng, dấu hiệu rõ ràng cho thấy đang bị thương.
“Thật đê tiện…!”
“Vậy thì không thể ra tay được…”
Sylpha và Ren nghiến răng nhìn nhau trong bất lực, còn tên Wraith thì phá lên cười đắc thắng.
“Fuhahahahaha! Thế đấy, các ngươi định làm gì đây!? Giết ta à!? Cứ thử xem nếu không quan tâm đến cái xác của hắn đi! Hahahaha!!”
…Nhưng, với tôi thì chẳng thành vấn đề.
Có rất nhiều cách để “dằn mặt” hắn mà không làm hắn chết.
Cùng lắm thì dùng trị liệu thuật là xong.
Tôi vẫn ung dung tiến lại gần, khiến tên Wraith biến sắc.
“N-này… Đừng lại gần! Ngươi không quan tâm đến mạng hắn sao!?”
“Fuh. Có cách để tiêu diệt ma vật mà không làm tổn thương cơ thể cha xứ đấy. Cậu để ý được rồi à, Lloyd. Giỏi lắm.”
Từ lúc nào không hay, Tao đã đứng cạnh tôi.
Cô ấy chớp mắt 1 cái đầy tinh quái.
“Nếu đẩy dòng ‘Khí’ mang thuộc tính Âm và Dương từ hai phía đối lập vào trong cơ thể, thì chúng sẽ trung hòa nhau. Như vậy, có thể vô hiệu hóa ma vật bên trong mà không làm cơ thể con người bị thương. Lloyd, cậu tính làm thế đúng không? Tôi sẽ dẫn ‘Khí’ Dương vào từ phía này, còn cậu dùng ‘Khí’ Âm từ phía đối diện. Tôi sẽ phối hợp nhịp, nên cậu cứ dốc hết sức đi.”
Ra là vậy.
Tôi vốn chưa nghĩ đến cách đó… nhưng nghe cũng thú vị phết.
Được, thử xem sao.
“Đ-đừng! Đừng làm vậy! Buông ta ra!”
“Cam chịu đi, ác linh! …Lloyd!”
“Ừ. Bắt đầu nhé.”
Tôi và Tao mỗi người nắm lấy một bên tay của cha xứ, rồi bắt đầu dẫn “Khí” vào người ông ấy.
Dưới cống đã từng thử qua một lần, chắc là cách này không sai đâu.
“Fuh!”
Tôi gom dòng “Khí Âm” đã luyện xong vào lòng bàn tay, rồi đồng thời truyền vào.
Tao cũng truyền “Khí Dương” vào cùng lúc.
“Gu!? Gyaaaaaaah!?”
Từ miệng cha xứ, một làn khói trắng như sương mờ tuôn ra.
Có vẻ đó chính là bản thể thực sự của tên Wraith.
Không để lỡ cơ hội, tôi lập tức dựng kết giới chỉ quanh khu vực đó.
“Xong rồi. Bắt gọn.”
Tên Wraith vùng vẫy điên cuồng, nhưng cũng vô ích thôi.
Kết giới của tôi đâu có lỏng lẻo đến mức để cho một ma vật hạng xoàng phá vỡ được.
“Cha xứ thì… ừm, không có vấn đề gì hết!”
Tao áp tay lên cổ cha xứ để bắt mạch, rồi gật đầu.
Xem ra đã thành công.
Dù chỉ bắt chước làm theo, nhưng kết quả thế này thì cũng xem như ổn áp rồi.
“Hmm, giỏi đấy Lloyd. Cách dùng ‘Khí’ mà tôi từng dạy, cậu đang dần nắm được rồi đó. Tốc độ tiến bộ thế này chứng tỏ mỗi ngày đều có luyện tập nghiêm túc. …Hả? Nhưng mà, hình như tôi chưa từng dạy gì về ‘Khí Âm’ và ‘Khí Dương’ thì phải… Mà thôi, không dạy thì sao cậu làm được, chắc là do tôi quên mất rồi.”
Tao lẩm bẩm một mình, nhưng tôi thì đang nghĩ đến chuyện khác, cha xứ có tỉnh lại không nhỉ?
Tôi thật sự muốn nghe ông kể thử xem cảm giác bị ma vật nhập là như thế nào.
Nghĩ đến đó, tôi bắt đầu tiến hành hồi sức cho cha xứ với một nỗi háo hức kỳ lạ trong lòng.