Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

30 228

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

277 5470

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

396 6056

Haiyore! Nyaruko-san

(Đang ra)

Haiyore! Nyaruko-san

Manta Aisora

Tự xưng là Nyarlathotep, Nyarko cho biết cô được lệnh đến để bảo vệ Mahiro, ngăn cậu bị tổ chức xấu xa tấn công… Và cứ thế, cuộc sống thường nhật kỳ lạ giữa Mahiro và Nyarko bắt đầu! Một vở hài kịch h

242 295

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

(Đang ra)

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

Ryu Hidari

– Khi cùng nhau trải qua những ngày tháng ấy, họ dần dần bị thu hút bởi nhau.

19 22

Vol 3 - Chương 81: Nơi cống ngầm dẫn đến

Tôi nhìn xuống xác con Ghoul đang dần tan biến, trong lòng thầm bực dọc.

Chết đến nơi rồi còn kịp để lại lời nói đầy ẩn ý.

…“Chủ nhân”, à.

Nếu đúng theo nghĩa đen, thì đằng sau nó vẫn còn kẻ mạnh hơn.

Mà nhìn số lượng quái xuất hiện thế này, cứ như cả một hang ổ khổng lồ đang nằm bên dưới vậy.

“Chậc… Tại Lloyd giành con cuối cùng nên giờ ai cũng hòa điểm hết. Vậy là… huề.”

“Đành vậy. Không có ai thắng thì khỏi thưởng luôn.”

“Em tính được đi hẹn hò với Lloyd mà… tiếc thật…”

3 người họ vừa làu bàu vừa thở dài, có vẻ mệt mỏi sau trận chiến kịch liệt.

“Gâu! Gâu!”

Shiro bất chợt sủa vang ở phía trước, ngay lối vào một đường hầm.

Nơi đó chính là chỗ đám Ghoul tràn ra ban nãy.

Nói cách khác, căn cứ của chúng có thể nằm sâu bên trong.

“Đi thử xem.”

Tôi để Shiro dẫn đường, tiến sâu vào đường hầm.

Dọc đường, tôi dùng Dương Quang để soi sáng, nhưng tuyệt nhiên không thấy thêm một con quái nào.

Lạ thật.

Nếu đây là hang ổ thì ít nhất cũng phải có vài tên chốt gác mới đúng chứ.

“Có gì đó không ổn thì phải…”

“Sao vậy, Sylpha?”

“Tôi có cảm giác như mình đang tiến gần về trung tâm thành phố.”

“Vị trí không khớp với mấy chỗ quái xuất hiện à?”

Quả thật, những điểm được ghi trong bảng nhiệm vụ toàn là khu vực cách xa trung tâm.

Nhưng giờ nhìn kỹ lại, nếu nối tất cả các vị trí đó lại thì điểm giao nhau chính là nơi chúng tôi đang hướng tới.

“Chỗ này là… nhà thờ sao?”

Cuối cùng, chúng tôi đến được đúng cái nhà thờ mà hôm trước từng ghé qua.

Leo lên chiếc thang rồi mở nắp cống, tôi nhận ra mình vừa bước ra từ ống thoát nước ở sân sau nhà thờ.

“Rốt cuộc chẳng gặp thêm con quái nào.”

Tôi không nghĩ nhà thờ lại là hang ổ của lũ quái… nghe vô lý quá.

Chưa kể là Ghoul hay Vampire gì đó vốn đã sợ gần nhà thờ rồi.

“Uuuuu…”

Nhưng Shiro vẫn đang gầm gừ không dứt.

Có vẻ vẫn còn gì đó…

“C-các người là ai vậy!?”

Một giọng nói vang lên từ sau bóng tối, là cha xứ.

Có vẻ chúng tôi vừa làm ông ta giật mình.

“Các người vào đây mà không xin phép là sao hả!?”

“Xin lỗi. Tụi con đang làm nhiệm vụ diệt quái cho Hội Mạo Hiểm, đi một hồi thì thấy lối ra ở đây. Tụi con không có ý gì xấu đâu, thành thật xin lỗi.”

Tao cúi đầu xin lỗi rất lịch sự, nhưng cha xứ lại nổi giận đến đỏ cả mặt.

“Cái gì!? Ý các người là nhà thờ này là ổ quái vật hả!?”

“Không không! Con không có nói vậy đâu mà!”

“Im miệng! Lũ hỗn láo! Cút ngay! Cả con chó này nữa! Cút! Biến đi!”

Vừa quát tháo, ông ta còn đạp Shiro ra xa.

…Kỳ lạ thật.

Tuy ông ta không ưa tôi, nhưng vốn là người khá đàng hoàng.

Lúc trước còn yêu quý Shiro nữa, vậy mà giờ lại xua đuổi không thương tiếc.

“Tôi từng gặp ông ấy vài lần, nhưng lúc đó hiền hòa hơn nhiều… Có gì đó sai sai.”

“Ừm, hôm bữa tôi thấy ông ấy rất hiền mà…”

“Fumu~ Giận dỗi gì đó hả?”

Tao nghiêng đầu, tỏ vẻ thắc mắc.

Cũng đúng.

Mà nghĩ lại thì ma thuật thần thánh có thể chữa cả tật xấu mà.

Vậy nếu là do tâm trạng thì chắc cũng chữa được.

Thử xem sao.

Tôi bước tới, áp tay vào ngực cha xứ.

“C-cậu… định làm gì!?”

“Cho phép con một chút.”

Tôi niệm “Vi Quang”, một ma thuật thần thánh nhẹ giúp xoa dịu cảm xúc.

Cơ thể ông ta lập tức bị ánh sáng bao phủ, lùi lại trong hoảng hốt.

Từ người ông ta, làn khói trắng bốc lên.

“Guaaaaah!? C-cái ánh sáng đó… Là ma thuật thần thánh!? Ngươi biết ta đang chiếm xác tên này từ lúc nào!?”

…Ủa, thiệt hả?

Tôi chỉ định chữa cho ông ấy vui vẻ lại thôi mà!?

Giờ nghĩ lại thì giống thật.

Khi tôi dùng kiếm ánh sáng đánh đám Vampire, cũng thấy khói bốc lên kiểu đó.

“Không ngờ thật… Dù thấy kỳ lạ, tôi cũng không nghĩ là có quái vật nhập vào cha xứ…”

“Khí tức vẫn rất giống người thường, hoàn toàn không thấy bất thường. Lloyd thật giỏi đó.”

“Ngay cả khi dùng ma thuật tập trung ma lực, tôi vẫn không phát hiện ra… Lloyd giỏi thật á!”

Cả 3 đều nhìn tôi bằng ánh mắt đầy kính phục.

…Ờ thì, tôi cũng không rõ mình làm gì giỏi nữa, nhưng kệ đi.

“Cái đó là Wraith đấy. Quái vật dạng linh hồn, chuyên nhập vào người sống. Khá phiền toái.”

“Hừm… Mà nó còn nói chuyện được. Vậy là thuộc dạng có trí tuệ cao rồi.”

“Trước hết phải trục xuất nó khỏi cơ thể cha xứ đã.”

Và sau đó là… tra hỏi.

Phải moi thông tin cho bằng sạch.

Lần đầu tôi đụng phải loại quái dạng linh thể.

Cũng có vài thứ muốn thử.

Được rồi, bắt đầu với “Thánh Quang”.

Từ bàn tay tôi, một luồng sáng dịu dàng tỏa ra.

“Hah! Thằng ngu! Ngươi tưởng ta xâm nhập nhà thờ mà không chuẩn bị gì chắc!? Chiếc áo choàng bóng tối này có thể chặn mọi loại ma thuật thần thánh!”

Tên Wraith vung áo choàng đen lên, che kín người.

Dòng sáng va vào vải, nhưng hắn chẳng hề hấn gì.

Ra vậy, đúng là chặn được thật.

Vậy thử xem… sức bền của nó đến đâu.

—“Cực Thánh Quang”!

Bàn tay tôi rực sáng hơn hẳn lúc trước, một tia sáng chói lòa đánh thẳng vào người cha xứ.

“Guh!? Sao… mạnh thế này!? Nhưng dù vậy, ngươi vẫn không phá nổi chiếc áo này…!”

Ghê thật.

Cả nó mà vẫn chưa xuyên nổi.

Tốt.

Vậy thì đến lượt Ma lực tập trung.

Tôi lập tức ngưng tụ toàn bộ ma lực trong cơ thể, dồn cả vào đầu ngón tay rồi chuẩn bị tung đòn tiếp theo.

Ma thuật cũng giống như nước, nếu thu hẹp phạm vi xuất lực, thì sức công phá sẽ càng tăng.

Một luồng sáng chói lóa hội tụ vào một điểm, khu vực đó bắt đầu chuyển sang đỏ rực vì nhiệt.

Khói bốc lên, mùi khét lẹt lan tỏa khắp không gian.

“C-cái gì thế này!? Không thể nào có chuyện đó đượccccc!!”

BOOOOOOOM!!

Một tiếng nổ lớn rung trời vang lên, ánh sáng nuốt trọn lấy tên Wraith.

Chết rồi… tôi hơi quá tay, tăng công suất mạnh quá.

Lỡ tay giết luôn thì phiền to.

Tôi nín thở quan sát khi làn khói mờ dần… may thay, cha xứ vẫn còn sống.

Phù, kịp thời ngắt kết giới nên không gây sát thương chí mạng.

“Không thể nào… Áo choàng bóng tối vốn là một trong những bảo vật tối thượng của Ma tộc, có thể chặn cả ma thuật thần thánh cấp Thần… mà ngài lại phá được dễ dàng như vậy… Quả đúng là… Lloyd-sama… quá đỗi phi phàm…”

“Kukuku… đến cả Áo choàng bóng tối còn chẳng ăn thua, thế mới xứng làm cơ thể tương lai của ta chứ!”

Grimol và Jihriel lại bắt đầu lảm nhảm như mọi khi.

Tôi phớt lờ bọn họ và bước tới gần cha xứ đang nằm bất động.

Nhưng đúng lúc đó—

“…L-Lloyd… là em sao?”

Một giọng nói vang lên từ phía sau.

Tôi ngoảnh lại nhìn và người đứng ở đó chính là Escher, nữ tu của nhà thờ.