Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

30 228

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

277 5470

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

396 6056

Haiyore! Nyaruko-san

(Đang ra)

Haiyore! Nyaruko-san

Manta Aisora

Tự xưng là Nyarlathotep, Nyarko cho biết cô được lệnh đến để bảo vệ Mahiro, ngăn cậu bị tổ chức xấu xa tấn công… Và cứ thế, cuộc sống thường nhật kỳ lạ giữa Mahiro và Nyarko bắt đầu! Một vở hài kịch h

242 296

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

(Đang ra)

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

Ryu Hidari

– Khi cùng nhau trải qua những ngày tháng ấy, họ dần dần bị thu hút bởi nhau.

19 22

Vol 1 - Chương 17: Chinh Phục Hầm Ngục Và Lời Tạm Biệt

“Rồi, giờ thì nhận kho báu rồi về thôi.”

Phía sau căn phòng nơi tên trùm bị hạ gục, có một gian phòng nhỏ hơn.

Ở đó đặt một chiếc rương báu cực kỳ lộng lẫy.

“Chắc là cái kia nhỉ. Rương kho báu. Robert, cậu mở đi.”

“Tôi mở được à? Gần như cả cái hầm ngục này cô đánh solo rồi còn gì.”

“Nhưng nếu không có Robert, tôi đã chết từ sớm rồi. Thế nên cậu hoàn toàn xứng đáng để mở nó.”

“Hiểu rồi. Nếu cô đã nói thế thì…”

Tôi bước đến trước rương báu và nhẹ nhàng mở nắp.

Bên trong là một thanh đoản kiếm.

“Ồ, kiếm ngắn à. Đưa tôi xem với.”

Tao, đứng sau lưng tôi từ nãy giờ, nheo mắt quan sát kỹ lưỡng thanh kiếm.

Rồi cô vỗ trán một cái bép.

“…Ái chà, tiếc thật, hàng phế rồi.”

“Thế à? Tôi cảm giác có chút ma lực đang lưu lại trên nó đấy…”

“Ừ thì đúng là kiếm có được phù ma thuật, nhưng chẳng có gì đặc biệt cả. Trước tiên, cái lưỡi kiếm này vốn chỉ là một con dao sắt bình thường, chẳng có hoa văn hay trang trí gì hết. Kiếm như thế thì không thể khảm ma thuật mạnh vào được đâu. Chắc ai đó dùng để luyện tập khảm thuật thôi.”

Ra vậy, một món vũ khí bị ai đó dùng làm đồ thử nghiệm khảm ma thuật.

Nhìn kỹ thì lưỡi kiếm cũng bị mẻ đôi chút, dấu hiệu rõ ràng của việc từng được sử dụng qua.

Cảm giác như là đồ của ai đó để quên lại hơn là kho báu của hầm ngục.

Khá là kỳ quặc.

Khi tôi còn đang suy nghĩ thì rương báu bắt đầu từ từ lún xuống đất.

“Không lẽ…”

Tôi lập tức triệu hồi phong hệ ma thuật, Phong Thiết, tạo ra một lưỡi gió rồi cắt phăng một phần chiếc rương.

Và từ mảnh rương bị cắt đó, tôi cảm nhận được một luồng ma lực cực mạnh.

…Ra vậy, đây chính là lõi của hầm ngục.

Thứ này thường sống dưới lòng đất, hấp thụ các ma cụ bị đánh rơi rồi phát triển thành hầm ngục.

Và khi cảm thấy sắp bị xâm nhập hoặc tiêu diệt, nó sẽ biến thành rương kho báu, đánh lạc hướng bằng cách “hiến tặng kho báu” rồi trốn đi.

Hay đấy.

Thiết kế thông minh thật.

“Robert? Cậu cười tủm tỉm cái gì thế?”

“À không, không có gì. Mà nếu thanh đoản kiếm này không có giá trị lắm thì tôi giữ được chứ?”

“Ban đầu là định cho cậu mà. Cứ tự nhiên.”

“Cảm ơn nhé.”

Thật ra tôi cũng đang muốn có một vũ khí đã được khảm sẵn ma thuật.

Trong lâu đài không thiếu vũ khí kiểu đó, nhưng toàn là hàng đắt đỏ, không tiện dùng để thử nghiệm hay tháo rời.

Thế nên đến giờ tôi vẫn chưa nghiên cứu gì nhiều về hệ khảm thuật.

Có được món đồ này, tôi có thể bắt đầu rồi.

Tôi nhét thanh kiếm và mảnh rương vào túi.

Ngay sau đó, mặt đất bắt đầu rung chuyển ầm ầm.

“Chết, quên mất! Hầm ngục sẽ biến mất khi kho báu bị lấy đi!”

“Ừ, chạy nhanh ra ngoài thôi!”

Tôi và Tao lập tức cắm đầu chạy ra ngoài.

Khi thoát ra được thì trời đã sẩm tối.

“Ối trời ơi… chết rồi…”

Tôi hoàn toàn quên béng mất chuyện của Grimo.

Không biết để hắn một mình lâu như vậy có sao không…

“Gì vậy Robert, trông cứ thấp thỏm sao ấy.”

“...Xin lỗi, tôi chợt nhớ ra việc cần làm. Tôi đi trước nhé.”

Tôi vội nói lời xin lỗi rồi thi triển Phi Tường, bay vút lên không trung.

“Nè! Cậu định đi đâu đấy?!”

“Xin lỗi! Tôi có việc gấp!”

“Khoan đãーーー! Ít nhất thì để lại cách liên lạc chứーーー!”

Tiếng hét vang vọng của Tao dội theo phía sau tôi khi tôi bay về phía lâu đài.

Tiếc thật.

Có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp lại cô ấy nữa.

Dù sao thì chuyến đi này cũng quá tuyệt rồi:

Tôi học thêm được nhiều điều về Khí, gặp đủ loại ma vật thú vị, lại còn nhặt được vài món đồ lạ trong hầm ngục nữa.

Một ngày trọn vẹn đáng nhớ.

■■■

Tôi quay lại lâu đài bằng cách ẩn thân y như lúc ra đi.

Về đến phòng với khuôn mặt đầy mãn nguyện, tôi thấy Grimo đang ở trong hình dạng giống hệt tôi nằm gục trên giường.

“Ta về rồi… À ừm, Grimo? Ngươi ổn chứ?”

Tôi cất tiếng gọi, và hắn từ từ quay đầu lại nhìn tôi.

Biểu cảm của hắn… y như người vừa chết sống dậy.

“…Thưa ngài Lloyd, tôi đã thông báo mấy lần là có hầu gái đến tìm ngài rồi đấy nhé…”

“Hahaha… Xin lỗi, ta quên khuấy mất.”

Xem ra hầu gái đến thật, mà tôi thì mải mê săn quái, chẳng nhớ gì nữa.

Lại một lần nữa tôi không kiểm soát được sự tập trung của mình rồi…

Phải sửa thôi.

“Vâng, tôi cũng đã cố lấp liếm và kéo dài cuộc trò chuyện bằng mọi cách có thể. Nhưng cuối cùng vẫn phải làm theo yêu cầu… chơi đấu kiếm với cô ta. Kết quả thì, tôi bị đánh như tử. Mà cô hầu gái đó, mạnh khủng khiếp luôn…”

“Tôi đoán mà.”

Cơ thể mà Grimo đang dùng vốn là bản sao hoàn hảo của tôi, cả về ngoại hình lẫn thể chất.

Mà tôi thì có “năng khiếu đặc biệt”… về việc vụng về trong vận động.

“Giá mà chỉ dừng lại ở đó thì cũng đỡ. Vấn đề là, sau khi đánh gục tôi, cô ấy lại bật khóc rồi hét lên: ‘Tôi sẽ rèn lại ý chí bạc nhược của ngài Lloyd!’ đấy.”

“A…”

Chắc cô ấy tưởng tôi đang lười biếng đây mà.

Bình thường tôi toàn dùng ma thuật để bắt chước kỹ thuật kiếm của Sylpha, nên chẳng ai biết thực lực thật sự.

Mà thực lực thật của tôi thì… đúng là thảm hại.

“Thế nên tôi vừa phải đấu tay đôi với cô ta từ trưa tới giờ đấy. Liên tục.”

“…Xin lỗi.”

Tôi cúi đầu nhận lỗi.

Có vẻ tôi nên tạm dừng mấy chuyến phiêu lưu lại một thời gian rồi.