Chủ Nhật Vắng Bóng Chúa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

239 3146

Cựu Sát Thủ Chuyển Sinh Thành Tiểu Thư Quý Tộc

(Đang ra)

Cựu Sát Thủ Chuyển Sinh Thành Tiểu Thư Quý Tộc

Otonashi Satsuki

Hãy cùng theo dõi hành trình của nữ cựu sát thủ máu lạnh chưa từng biết đến tình yêu, khi cô không chút sợ hãi mà lao thẳng vào xã hội quý tộc!

23 54

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

2 17

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

2 12

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

226 3265

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

66 1331

Quyển 7 - Chương 1: Cô Đơn Của Gió (4)

Ai hoàn toàn không hay biết gì, thế nhưng nghe đâu, mấy hôm nay trong số 3 vạn cư dân lại có nhiều chuyện ầm ĩ. Chẳng phải chuyện tranh đấu với Phu nhân, mà là chuyện sống còn của cả cộng đồng.

Các cư dân Ostia hiện tại – ngoại trừ một số ít người bản địa – đa phần đều là nhóm người được ‘Alice cứu sống’. Hàng ngàn người thấy ở lại thị trấn này cũng chẳng còn ý nghĩa gì, và trong số những người muốn ở lại, có một vài người đương nhiên không muốn đối đầu với Phu nhân, cứ khăng khăng chấp nhận đề nghị hy sinh bản thân của Alice.

Không thể nào tập hợp tất cả họ lại một chỗ được.

Vậy nên, Bendo cùng các thành viên khác trong hội đồng thành phố đã quyết định chia Ostia làm hai.

Những người không muốn và không thể chiến đấu đã sơ tán đến các thị trấn bên kia hồ, chỉ những người muốn chiến đấu mới ở lại sườn đồi, dựng lên một số trại.

Trại này là một trong số đó.

Bên cạnh một chiếc thùng đang cháy bập bùng, Ai đang chăm sóc Alice.

Khu vực này có hàng loạt lều trại giống hệt nhau, xen kẽ là những chiếc thùng đỏ rực đang cháy. Đây là bãi đỗ xe của Skagen, một khách sạn lâu đời luôn được nhắc đến trong cẩm nang du lịch Ostia.

Ai liếc mắt, nhìn lên tòa nhà phía sau lưng. Tòa nhà trăm tuổi sừng sững đứng đó, không hề hấn gì sau bão gió mười mấy năm qua, giờ đây đang là nơi nương tựa, là căn cứ tiền tuyến cho người dân. Tiếng hò hét thỉnh thoảng vọng ra từ bên trong là từ một cuộc họp đang diễn ra. Một cuộc họp quan trọng để định đoạt số phận của thị trấn đang được tổ chức ở đó, và hai người họ phải đến đó sau khi vết thương được xử lý.

Và việc điều trị đã xong.

"—Ừm, xong rồi đó. Cậu tự điều chỉnh lại chút nhé."

Ai gập mép băng lại, vỗ nhẹ vào vai Alice.

"Cảm ơn."

Alice cảm ơn cụt lủn, rồi nhanh chóng luyện tập động tác rút súng để kiểm tra xem băng có cản trở mình không.

Thấy vậy, Ai “Haizz…” thở dài, thu dọn đồ sơ cứu.

"Cảm thấy thế nào?"

thumb.php?f=Kamisama_v07_Illustration_04.jpg&width=300

"Không tệ. Nhưng tay cầm hơi lỏng lẻo một chút."

"Tôi không hỏi chuyện đó…"

"?" Alice ngơ ngác. Có vẻ như cậu ta thật sự không biết cô đang hỏi gì.

Haizz… Lại thở dài, Ai đóng hộp sơ cứu lại.

"…Tôi đang hỏi về vết bỏng của cậu."

"À, cái này sao?"

Alice vẫy vẫy tay phải vẻ thờ ơ.

"Có gì to tát đâu—"

"Cậu nói dối."

Ai ngắt lời trước khi Alice nói hết, Alice trông như vừa cắn phải lưỡi mình.

"D-Dối là dối thế nào!?"

"Đúng là vậy đó. Người tự tay đốt cháy tay mình mà lại nói thế à? Nếu đó là ‘chuyện vặt’, thì mọi thứ trên đời này đều là ‘chuyện vặt’ hết."

"Ư!"

"…Xin cậu đừng giấu tôi chuyện này."

Ai ôm gối nhìn về phía đồi xa. Cô ấy thất vọng vô cùng. Thái độ của Alice khiến cô có cảm giác muốn khóc.

"…Những ngọn lửa đó là gì?"

Ở đằng xa, ngọn lửa cháy mãi không tắt, vẫn không ngừng thiêu đốt những con bọ sắt.

"Năng lực của cậu có thể làm được vậy sao?—Xin cậu đừng nói dối tôi. Hãy nói đi."

"Ư, đâu phải tôi muốn nói dối đâu."

"Vậy sao. Cậu chỉ là không chịu nói thật thôi, phải không?"

"……"

"Anh Alice."

"Thôi được rồi, được rồi, tôi nói… nên đừng nhìn tôi như vậy nữa."

Cậu ta giơ tay lên đầu hàng.

"Chỉ là sử dụng năng lực của tôi theo một cách khác thôi…"

Alice nói về bản chất khác của Buzzer Beater, năng lực điều khiển xác suất của mình. Nói cách khác, đó là cách cậu ta khống chế ngọn lửa.

"…Ra vậy. Thì ra là thế."

Cô ấy ít nhất đã bị thuyết phục.

"Thế nhưng. Nó không… nguy hiểm sao?"

"Thật ra thì đúng là vậy. Năng lực này luôn là bán tự động, nên khi tôi làm gì đó với phạm vi rộng thế này, tôi không thể đoán trước được kết quả. Ngay cả khi nào ngọn lửa đó sẽ tắt tôi cũng không biết. Sự ‘biến đổi’ này thực sự rất nguy hiểm, vì nó là một năng lực đến cả người sở hữu cũng không thể kiểm soát. Nó giống như một thảm họa tự nhiên vậy, chuyện gì cũng có thể xảy ra…"

"À, không, đó không phải điều tôi muốn nói.."

"À, không, đó không phải thứ tôi hỏi."

Ai ngắt lời Alice.

"Hả? Vậy còn gì nữa?"

Alice lại hiểu lầm lời Ai nói. Ai không ám chỉ năng lực của cậu ta khi hỏi nó có ‘nguy hiểm’ không.

"Không phải vậy… Tôi hỏi cơ thể cậu có ổn không?"

Đó mới là điều cô ấy muốn hỏi.

Cô hiểu lý thuyết đó. Thế nhưng, cô không thể không tưởng tượng được sẽ có bao nhiêu rủi ro khi tạo ra ngọn lửa đáng sợ đến vậy, một địa ngục kinh hoàng đến vậy. Đó là lý do Ai muốn hỏi, hy vọng Alice sẽ nói rằng cậu ổn.

"À, cậu nói chuyện đó hả? "

Alice lắc đầu, như ngụ ý rằng đó chẳng là gì.

Vừa thấy vậy, Ai đã biết cậu ta sắp nói gì rồi.

"Tôi ổn mà."

Alice nói.

"Vết bỏng ở tay phải tôi chỉ là bình thường thôi. Đừng lo."

Đó chính xác là điều Ai muốn nghe.

"Với lại cậu cũng đã chăm sóc rồi, nên mọi thứ ổn thôi."

Nhưng Ai không còn nghe lọt tai lời Alice nói nữa. Cô chỉ quay đầu, vùi mặt vào giữa hai đầu gối.

"Đừng lo, tôi không bị thương ở đâu khác đâu…Khoan đã, cậu làm sao vậy? Đau bụng à? Hay ăn bậy ăn bạ gì rồi?"

Alice cố gắng chuyển chủ đề bằng một câu nói đùa dở tệ. Ai từ từ đưa mặt mình vào tầm mắt cậu ta, khiến cậu ta hoàn toàn á khẩu.

Giọt nước mắt đầu tiên lăn dài từ cằm cô.

"…Anh Alice, đồ nói dối…"

"L-Làm sao mà nói dối được!?"

Alice vẫn hoàn toàn không nhận ra mình đã làm gì.

"Rõ ràng là nói dối khi cậu bảo không có nguy hiểm gì…"

"……!?"

Lần đầu tiên, sắc mặt Alice thay đổi.

"…Anh Alice, cậu hoàn toàn không biết tại sao tôi lại tức giận và buồn bã đến thế vừa nãy…"

"C-Cái gì?"

"Tôi không tức giận vì cậu làm chuyện nguy hiểm, hay buồn vì cậu bị thương."

"……"

"Tôi chỉ buồn vì cậu đã cố gắng giấu giếm tôi chuyện này…"

"K-Không! Không phải vậy…."

Đến lúc này, Alice cuối cùng dường như cũng nhận ra mình đã làm gì.

"Không… cậu nói đúng."

Một khi đã nhận ra lỗi lầm, cậu ta nhanh chóng hạ quyết tâm. Cậu ta đứng thẳng dậy và cúi đầu thật sâu.

"Tôi xin lỗi."

"Cậu nói không có nguy hiểm gì, nhưng cuối cùng vẫn nói dối tôi…"

"Không, ừm, có lẽ là một chút…"

"Cậu lúc nào cũng vậy hết."

Ai không khách sáo chút nào với cái gáy đang cúi trước mặt mình. Cô không hề muốn tha thứ cho cậu ta chút nào.

"Tôi nghĩ tự mình quyết định, tự mình hành động, và giấu giếm những nguy hiểm không để ai xung quanh biết, đó là một việc làm rất cao cả, rất tốt bụng… nhưng, này Alice, anh nghĩ tôi, hay mọi người xung quanh anh, sẽ cảm thấy thế nào khi mọi chuyện vỡ lở ra?"

“……”

"Anh không biết sao? Chính những lúc như thế này, tôi lại thấy buồn đến thế…."

Nói rồi, một giọt nước mắt nữa lại rơi xuống.

"Tôi chẳng vui vẻ gì cả… khi anh lại tự mình nhận lấy nguy hiểm nhiều hơn, chỉ để tôi bớt đi phần nguy hiểm…"

"Xin lỗi."

Alice vẫn không ngẩng đầu lên.

"Là lỗi của tôi."

Gương mặt anh tràn ngập vẻ cay đắng.

"Tôi không cố ý đâu! Chỉ đến khi em nói, tôi mới nhận ra. Ngay cả tôi cũng thấy hơi sợ điều này rồi—"

"Thế thì còn tệ hơn."

"Tất nhiên rồi!"

Khác hẳn mọi khi, Alice hoàn toàn chịu thua, giọng điệu nghe như suy sụp hoàn toàn.

Ai xì mũi, tạm thời bỏ qua cho anh.

"Xin hãy nói thật cho em biết."

"… Được thôi."

Không hiểu sao lại bất ngờ về chính bản thân, Alice không hề cố lừa dối Ai.

"Những người bị biến đổi (Deformed) cũng có mặt trái… Người chết sẽ trở nên 'ích kỷ', những người canh giữ lăng mộ (Gravekeepers) thì 'trục trặc', còn người sống sẽ trở nên 'điên loạn'. …"

Trong chớp mắt, Alice nhặt thứ rác rưởi dưới chân lên, ném vào cái thùng phi. Món rác không hề trượt mục tiêu, bay thẳng vào thùng và bốc cháy dữ dội.

"—Người ta nói rằng, những người bị biến đổi sẽ trải qua một sự 'lột xác'."

"Lột xác…?"

"Đúng vậy, bọn anh những người bị biến đổi, có được năng lực dựa trên ước muốn của mình… nhưng những năng lực đó thường không thể thực hiện ước muốn một cách trọn vẹn."

Thêm một lần, rồi thêm một lần nữa, Alice tiếp tục ném rác. Tất cả số rác đều bay thẳng vào thùng.

"Con người cuối cùng bị năng lực của mình chi phối. Cứ như một lời nói dối, nếu cứ lặp đi lặp lại trăm lần sẽ trở thành sự thật vậy, bóp méo năng lực để biến ước muốn ban đầu của mình thành sự thật… Khi điều đó xảy ra, năng lực siêu phàm đó sẽ càng ngày càng biến đổi, và con người cũng không còn là con người nữa…"

"Vậy thì làm ơn đừng làm thế nữa."

"… Vâng."

"Nếu anh làm thế nữa, em sẽ buồn lắm đó, anh biết không?"

"… Vâng."

"Nếu anh làm thế nữa, hãy thành thật về chuyện đó. Nếu anh lại cố giấu em, em sẽ lại khóc đó, được không?"

"… Vâng."

"Khi đó, nhớ phải an ủi em đó. Anh có thể mua trà hay đồ ngọt cho em sau, như hôm nay ấy."

"…Không, tôi không thể hứa những gì mình không thể làm được. Vả lại, em mới là người phải mời tôi chứ, em biết không…"

"Anh hiểu không?"

"… Vâng."

"Anh chắc chắn chứ?"

"Vâng." Alice trả lời không hề phản bác.

"Không, nhưng mà, tôi cũng thấy buồn về chuyện này lắm. Tôi không biết mình lại giấu em chuyện này…"

Rồi Alice nhìn vào khoảng không xa xăm, dường như đang rất bối rối, và thở dài,

"Xin lỗi em, Ai."

"Anh tự dưng xin lỗi vì chuyện gì vậy?"

"Tôi nói trước điều này đã. Tôi chắc chắn sẽ lại làm em buồn và khóc nữa thôi…"

"Khoan đã, làm ơn đừng làm thế."

"Tất nhiên rồi, tôi sẽ cố gắng tránh hết sức có thể… nhưng nếu tình thế bắt buộc, tôi nhất định sẽ lại xem nhẹ tính mạng của mình."

Alice nhìn vào bàn tay phải đang băng bó của mình.

"Suốt mười lăm năm qua, tôi đã ước rằng mình sẽ bị hủy diệt… Tôi đã mơ rằng cái tôi giả dối này sẽ biến mất."

Ai chợt hít một hơi sâu.

"Con người cũ của tôi chắc không như thế này… nhưng tôi không thể nhớ mình đã từng như thế nào nữa…"

Đó là một khoảng trống mà chỉ có anh, người đã được đưa trở về từ vực sâu địa ngục sau khi biến mất mười lăm năm trước, mới thấu hiểu. Một nỗi tuyệt vọng mà chỉ có anh, người đã chết, không còn tồn tại và khao khát cái chết của mình được tiếp diễn, mới tường tận.

Có thể nói, đây chính là sự lột xác của Alice.

"Vì sao tôi lại thành ra thế này…"

Tất nhiên rồi, đó là vì ước mơ của anh. Là ước mơ mà Alice đã phải gánh vác với quyết tâm lớn đến thế.

Thế nhưng, ước mơ mà anh tạo dựng đã thành hiện thực rồi tan biến, và tất cả những gì còn lại chỉ là cái vỏ rỗng.

Cái vỏ rỗng đó không còn tìm thấy giá trị của chính nó nữa, dù có cố gắng đến mấy.

"Thế thì, tôi sẽ rất vui lòng nhắc anh nhớ lại điều đó."

Nhưng ở đây, có một người đã tìm thấy giá trị trong cái vỏ rỗng đó.

Ở đây, có một người đã nắm lấy tàn tích đã hoàn thành sứ mệnh của mình, và mang nó về nhà.

Bộp,

Hai bàn tay nhỏ nhắn, ấm nóng véo vào má Alice, và đôi mắt rực cháy nhìn thẳng vào anh.

"Anh có thể cố gắng tự mình mạo hiểm một cách kín đáo, nhưng vô ích thôi. Chắc chắn em sẽ phát hiện ra, nhất định đấy."

"… Ai."

"Anh có cố làm mình đau để không ai khác bị tổn thương cũng vô ích thôi. Bởi vì em sẽ luôn làm anh đau lòng."

“……”

"Anh sẽ luôn nhớ. Giá trị của sự sống, và quá khứ của anh."

Rồi Ai ôm lấy cái đầu lạnh ngắt của Alice vào lòng và vỗ nhẹ.

"Th-thật ư…?"

"Vâng, anh sẽ nhớ mà."

"Cứ hy vọng là như vậy…"

Alice thường ngày chắc chắn sẽ ghét điều này, nhưng anh lại để Ai ôm mình mà không hề kháng cự.

Vòng tay cô bé giống như của một người mẹ, nhưng lại cũng như của một đứa trẻ, giống như sự ấm áp của một con thú chỉ biết sự khắc nghiệt nhưng thỉnh thoảng lại dụi bộ lông của mình lại gần.

Thế nên, lẽ dĩ nhiên, nó chẳng kéo dài được lâu.

"Ai~, Alice~? Hai đứa đang ở đâu thế~?"

“!!”

Hai người tách nhau ra nhanh như chớp.

"À, hai đứa đây rồi."

Scar bước ra từ khách sạn, còn Celica đang nhún nhảy trên chiếc địu.

"Thế ra hai đứa ở ngoài này à? Tìm mãi từ nãy đến giờ… có chuyện gì sao??"

"K-không-không-không-không có gì hết ạ!"

"Hả?"

Scar nghiêng đầu, nhưng Ai không thể tiếp tục giải thích vì đã cắn phải lưỡi, đau điếng người.

Alice, nói tiếp đi chứ! Cô bé dùng ánh mắt nài nỉ nhìn về phía người kia, nhưng trong những tình huống như thế này, Alice lại vô dụng đến lạ. Anh ta thường sẽ bị cuốn theo mà nói những điều không cần thiết. Vào lúc này, anh ta lại quay mặt ra sau, giấu đi vẻ ngượng ngùng.

"À, thôi được rồi."

Dù may hay rủi thì Scar lại là người ở đó, và vốn dĩ cũng chẳng cần phải viện cớ làm gì.

"Quan trọng hơn là, Julie bảo tôi 'đi gọi hai đứa'."

"…Cuộc họp có chuyện gì sao?"

"Không, anh ấy nói, 'Tôi có linh cảm rất xấu về hai đứa đấy'."

"Chuyện đó là sao vậy…? "

Những lời đó khiến Ai toát mồ hôi lạnh. Linh cảm của ông già này gần đây lại chuẩn xác một cách vô dụng.

"Thế thì, tôi nghĩ hai đứa nên được mời vào cuộc họp…"

"Em hiểu rồi."

Vì Scar đã quyết định như vậy, thì khả năng cao là đúng. Ai nhanh chóng đứng dậy, nhặt cái xẻng lên.

"Chúng ta đi chứ, Alice?"

"Ừm."

Họ bắt đầu bước đi. Phía trước họ là một khách sạn đang rung chuyển bởi cuộc hội nghị. Đó là một chiến trường mới, nơi những người đồng minh, chứ không phải kẻ thù, đang chiến đấu lẫn nhau.

+

Hơi nóng bốc lên ngùn ngụt.

Ba người len lỏi qua biển người, vừa đi vừa khẽ khàng xin lỗi, nhờ mọi người nhường đường để tiến vào trung tâm đại sảnh. Nơi đó có một chiếc bàn lớn, nơi các nhân vật chủ chốt trong thị trấn đã tề tựu đông đủ.

"—Từ giờ cứ hai người nói chuyện."

Julie ra hiệu bằng ánh mắt, như muốn nói "Hai người cũng đến rồi ư", rồi mời họ nhập tọa vào bàn.

"À ừm... Tôi thấy không có vấn đề gì."

Bendo, người đang ngồi giữa bàn, nhanh chóng ghi nhận sự có mặt của họ, và tiếp tục cuộc họp.

"Vậy thì... tôi hỏi Alice nhé... ngọn lửa kia là do cậu tạo ra phải không?"

Ánh mắt của cả đại sảnh đổ dồn về phía họ.

"Vâng, đúng thế."

Alice nói, trong khi đứng ở mép chiếc bàn lớn làm từ cây cổ thụ hóa thạch.

"Cậu có thể làm thế thêm hai ba lần nữa không?"

"À, không thể nào."

Alice đang định nói gì đó thì bị ngắt lời,

"Đòn tấn công đó có gây sát thương cho Tiểu Thư Madame, nhưng lại không gây tổn hại thực sự đến thể xác của bà ta. Đám bọ sắt vẫn sẽ tiếp tục xuất hiện chừng nào chúng ta chưa tìm được cách xử lý tận gốc cơ thể của Tiểu Thư Madame."

"Hmm, nhưng đám bọ đó có thể bị phá hủy mà, phải không?"

"Không thể nào. Dù chúng có hóa thành tro bụi, Madame vẫn có thể tạo ra những con bọ mới, mà làm vậy chỉ là câu giờ thôi... hơn nữa đòn tấn công đó cũng không tốt cho Alice đâu."

"Vậy sao? Tôi hiểu rồi."

"Vậy thì," Bendo tuyên bố, ngắt lời những người vẫn còn muốn hỏi thêm.

"...Vậy Ai này, để tôi hỏi cậu. Kỹ thuật Đào Mộ Sư của cậu thì sao? Có thể chôn vùi cái mà cậu gọi là 'thể xác thực sự' được không?"

Ai nhanh chóng tính toán.

"Có thể, nếu là từng cái một, trong hơn mười năm... nhưng đó là trong trường hợp Tiểu Thư Madame không kháng cự và cũng không có cái nào mới xuất hiện."

"Đó là nếu chỉ có một mình cậu, phải không? Nếu có các Đào Mộ Sư khác đến..."

"Tôi đoán là sẽ không có Đào Mộ Sư nào khác đến đây vì tôi đã có mặt rồi. Kể cả có, thì cũng chỉ có một, bởi vì dù Tiểu Thư Madame có mạnh đến mấy với tư cách là một Dead, bà ta vẫn chỉ là một thôi."

Hừm... Bendo đã hỏi xong những gì mình muốn, rồi đưa mắt nhìn xung quanh.

"Thế nên, thật không may, không thể tấn công vật lý để tiêu diệt đám thổ phỉ..."

Bendo xua đi không khí ảm đạm đang bao trùm đại sảnh.

"Cuối cùng, chúng ta sẽ phải đàm phán."

"Đàm phán ư?"

"Hừm? May mắn là chúng ta đã đánh bại kẻ địch một lần. Chúng ta nên có thể đạt được những điều khoản thỏa đáng—xin hãy phát tài liệu cho mọi người."

Thư ký của Bendo bắt đầu phát các bản in cho mọi người. Đó là tài liệu chứa thông tin chi tiết và phân tích về Coven.

—"Coven thực chất là một tổ chức chỉ gồm một người, Tiểu Thư Madame Bầy Ong (tên thật không rõ). Nó bắt đầu hơn mười năm trước, khi một 'Phù Thủy' đã biến đổi Madame, người khi ấy đã trở nên 'ích kỷ'."

—"Madame, người mà sự tỉnh táo đã được phục hồi phần nào nhờ Phù Thủy, tự xưng là "Coven" và bắt đầu hoạt động nhằm phá hủy các phép màu quy mô lớn. Phương pháp là các phiên xét xử phù thủy, trong đó bà ta áp dụng các luật lệ do chính mình tạo ra, dựa trên luật của Silenos, được thiết kế để có lợi cho bên buộc tội. Tỷ lệ thắng là hơn 99%, với trường hợp thua duy nhất được xác nhận là của Alice Color, người được Dee Ensy hỗ trợ. Ngoài ra còn một mánh khóe khác cho tỷ lệ thắng phi thường này: họ sẽ coi bất kỳ đối thủ nào không thể thắng là một 'siêu dị nhân' và không tiến hành xét xử. Với những điều này, Coven không phải là một tổ chức công bằng, mà là một tổ chức vì lợi nhuận theo đuổi mục tiêu riêng của mình. Biết được sự thật này, sẽ không khó để—"

"Đây là..."

Đó là một tài liệu và báo cáo cực kỳ chi tiết về Coven. Thậm chí còn có những 'thông số kỹ thuật' lố bịch giữa các tài liệu. Ai đời lại tìm được thứ như vậy?... Ai nhìn cô gái vẫn còn im lặng ở cuối bàn.

"Như các bạn có thể thấy trong tài liệu này, Coven không phải là một quái vật không thể giao tiếp, cũng không phải là một hiện tượng tuân thủ pháp luật, và hoàn toàn có khả năng đàm phán."

Ồ, một không khí thư thái lan tỏa khắp đại sảnh. Đây sẽ là một trường hợp khó khăn, sẽ có giao tranh, nhưng ít nhất, bây giờ đã thấy được lối thoát.

Tuy nhiên,

"Không thể đàm phán được."

Dee Ensy lên tiếng lần đầu tiên.

"...Ý cô là gì, thưa cô?"

Khoanh tay và vắt chéo chân tạo thành hình tam giác ở một đầu bàn, cùng với Ai và Bendo, Dee nói mà không mở mắt,

"Tất cả tài liệu kia vô dụng rồi, vì Madame đã sa ngã và trở nên 'ích kỷ'."

"...Thưa cô, 'sa ngã' và 'ích kỷ' mà cô nói là sao? Cô có thể giải thích rõ hơn được không?"

Bendo lên tiếng thể hiện sự khó chịu, và những người khác cũng đồng tình. Nhiều người dân Ostia đã bị giam cầm trong thế giới này ít nhất một thập kỷ, và không quen với những kiến thức thông thường của thế giới bên ngoài. Một số người thậm chí chưa từng thấy một Dead cử động.

Điều này đương nhiên dẫn đến việc họ không biết về người được mệnh danh là 'Bóng ma', và những người có mặt chỉ coi cô như một cô bé ngạo mạn.

Nhưng Dee không quan tâm đến những ánh mắt đó.

"—Nếu dùng từ ngữ của người sống, tôi sẽ nói nó tương tự như phát điên..."

Cô mở mắt lần đầu tiên, nhìn chằm chằm vào những người sống trong đám đông.

"Các vị thấy đấy, tất cả những người Dead đều sống với nguy cơ trở nên ích kỷ. Tâm trí mục rữa, lý trí tan biến, và họ trở thành một con quái vật chỉ biết nghĩ về một điều duy nhất... Các vị đã quên rồi sao? Những năm tháng trước khi các Đào Mộ Sư ra đời, cái thập kỷ trước khi Ortus phát minh ra phương pháp xử lý hậu tử, nơi đó từng là địa ngục như thế nào? Các vị đã sống bình yên trong Thành Phố Phong Ấn và quên hết mọi thứ rồi ư?"

Khắp nơi đều vang lên tiếng thở dốc.

"...Những người Dead như Madame, những người có thể 'pha loãng' bản thân, đặc biệt nguy hiểm. Đó là một khả năng đi kèm với sự sụp đổ cái tôi. Tôi luôn được cho biết rằng chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi bà ta 'trục trặc' trở lại. Dù Phù Thủy có xây dựng lại bà ta đến đâu, cũng không có cách nào ngăn chặn hiện tượng này. Và thật trùng hợp, nó lại xảy ra vào đúng thời điểm này."

Do đó, đàm phán là không thể. Dee kết luận.

Không ai lên tiếng. Họ rõ ràng là bối rối, như vừa bị đấm bất ngờ.

Chỉ có Bendo là kiên quyết,

…N-Nếu đã vậy thì, sao chúng ta không thử thương lượng với những kẻ chống lưng cho Phu nhân, thay vì chính bà ta? Chẳng phải chúng ta nên hỏi thử Mụ Phù thủy mà ngài nói đến sao…?

Lời đó đã chứng minh sự nông cạn của ngài.

Sao cơ?

Nhìn sau lưng ngài kìa.

Ông chính khách già quay đầu nhìn lại, và thấy ranh giới giữa lẽ thường bị vạch ra rõ ràng, như thể được phân định rành mạch bằng màu sắc. Những người đã cư trú ở Ostia một thời gian dài thì vừa ngơ ngác vừa hoang mang, trong khi những người mới đến thì tái mét mặt mày, trừng mắt nhìn Bendo với ánh nhìn ‘ngài điên rồi sao?’.

À, tôi đoán phản ứng của họ đã nói lên tất cả rồi. Dây dưa với Bà ta ư? Thôi đi, đừng đùa nữa.

Có vẻ là vậy…

Ngay cả Bendo cũng phải thừa nhận điểm này, nhưng ông không muốn bỏ cuộc.

Còn Ortus và Fellmigora thì sao? Bà ta đã dùng hai quốc gia đó để chống lưng cho mình, đúng không?

Tôi đã tính đến chuyện đó rồi.

Dee đáp gọn lỏn rồi nhìn ra sau lưng.

Trong mấy ngày qua, ba kẻ Dị Dạng vẫn luôn đứng đó, không rời đi nửa bước. Nhưng giờ phút này, chỉ còn lại một bóng hình duy nhất: chiến binh Maccia Electus, đang đứng khoanh tay.

Không còn dấu vết của Hồng Nữ (Dust) hay cậu bé lơ lửng (Noellfaen).

Tôi đã đưa họ về nhà rồi.

Ồ, mọi người đều trầm trồ ngạc nhiên, còn Dee thì hất mũi lên vẻ tự đắc.

Hừm, vậy thì, mọi người, giờ thì các người biết tầm ảnh hưởng của tôi lớn đến mức nào rồi chứ? Họ là những người đồng hành trung thành của tôi đấy.

Đừng có nói dối!

Maccia, người vẫn giữ im lặng từ nãy đến giờ, chợt lên tiếng.

Ngươi vừa rồi còn nhảy dựng lên và tức giận khi họ tự ý bỏ đi mà, phải không?

Nào nào, ngươi đang nói cái quái gì vậy?

Dee lảng mắt nhìn sang hướng khác, mồ hôi rịn ra.

…Dee, cô có những người bạn đồng hành thật thú vị đấy…

Bendo nhìn Dee với vẻ lo lắng hiếm thấy,

À này, Maccia, anh có sẵn lòng đứng về phía chúng tôi không?

Không.

Đó là một câu trả lời tức thì. Bendo nhíu mày, trông càng thêm lo lắng.

…Họ thực sự là bạn đồng hành của cô sao, Dee…?

C-Cô nhầm rồi! Họ chỉ là đang ngượng thôi! Chúng tôi thân thiết lắm! Đến lúc cần, họ sẽ giúp hết mình! Họ tuyệt lắm! Họ sẽ giúp tất cả mọi người!

À, ra vậy, Tất cả mỉm cười hiền lành và gật đầu.

Họ mỉm cười hiền lành và gật đầu. Dừng lại! Đừng tử tế nữa!

À này, chẳng có ích gì khi cố gắng thương lượng với Ortus hay Fellmigora đâu. Họ không có cách nào để thương lượng với những kẻ ‘ích kỷ’ cả. Con bé chỉ biết nói mà không có thực lực thì vô dụng ở đây thôi…

Ngươi phải tử tế với ta hơn chút chứ!

Dee vừa thét lên vừa đấm vào người gã to lớn, còn Maccia thì bực bội đẩy trán cô ra, không cho cô chạm vào mình.

thumb.php?f=Kamisama_v07_Illustration_05.jpg&width=300

…Nhưng có vẻ ta đã góp phần đẩy Phu nhân vào cơn điên cuồng. Ít nhất ta sẽ hộ tống các ngươi đến phía bên kia thị trấn.

Ồ!

Nhưng ta sẽ không cùng ‘chiến đấu’ với các ngươi. Nếu các ngươi muốn đánh, các ngươi là chiến binh. Ta không có lý do gì để giúp đỡ.

Tất nhiên rồi. Chỉ cần ngài bảo vệ người dân là đủ.

Bendo nở nụ cười đầy quyền uy, giơ nắm đấm lên không trung để khuấy động đám đông.

Mọi người! Chúng ta không cần phải lo sợ cho tương lai! Từ giờ trở đi, chúng ta có thể chiến đấu hết mình! Đừng sợ cái chết! Chúng ta sẽ chiến thắng vào cuối cùng!

Vâng! Nửa căn phòng đồng tình, nhưng nửa còn lại dường như không.

…Nhưng hãy đối mặt với sự thật đi, chúng ta chẳng có cơ hội nào đâu.

Đội trưởng đội an ninh râu quai nón đứng cạnh Dee nói.

Ôi ôi, sao người hùng của thị trấn chúng ta lại khiêm tốn vậy? Ta nghe nói về trận chiến ở cổng chính. Chẳng phải các ngươi đã giành chiến thắng áp đảo sao?

Đó là vì lũ bọ sắt đó không nghiêm túc. Chúng chỉ thực sự cố giết chúng ta vào phút cuối thôi.

Hừm… chuyện gì sẽ xảy ra nếu quân đội của các ngươi chiến đấu với những con bọ sắt đó khi chúng nghiêm túc?

Sẽ chẳng có ‘trận chiến’ nào đáng nói cả. Đó chỉ là một cuộc thảm sát một chiều mà thôi.

Những người dân trong thành phố không tham gia chiến đấu đều rúng động, nhưng những người đã từng ở đó thì im lặng.

Ai nghĩ, điều đó cũng dễ hiểu thôi. Đội trưởng nói vậy không phải vì ông ta hèn nhát hay gì cả, mà đó chỉ là sự thật. Người Sống không thể địch lại Phu nhân, hay lũ bọ sắt.

Chỉ có những Người Gác Mộ (Ai), Dị Dạng (Alice), và một loại người khác mới có thể làm được điều đó.

Tất cả chúng ta sẽ chết trước khi hạ gục được dù chỉ một con.

Đội trưởng không thuộc loại nào trong số đó.

Vậy là cuộc chiến thực sự sẽ bắt đầu.

Tuy nhiên, trở thành loại người cuối cùng lại rất dễ dàng.

…Khoan đã, Đội trưởng, anh định—

Bendo định nói gì đó thì đội trưởng ngắt lời.

Chúng tôi là năm mươi bốn thành viên của Đội An Ninh số Ba. Hãy để chúng tôi hiến dâng sinh mạng vì tương lai của thị trấn.

Ông ta cúi đầu cung kính.

Những kẻ duy nhất có thể chiến đấu với lũ bọ sắt là Người Gác Mộ, Dị Dạng — và Người Chết.

Vậy nên, hãy để chúng ta trở thành Quân Đội Bất Tử và đánh bại Quái Vật Bất Tử.

Nếu Phu nhân là ‘bất hoại’, thì phe của họ chỉ cần trở thành ‘bất hoại’ và chiến đấu.

Đó là điều mà đội trưởng đang ám chỉ.

Cuộc họp bị chấn động. Bendo hét lên,

Không, không, không! Đừng làm thế, Đội trưởng! Không thể nào!

Tại sao không? Ngài vừa nói chúng ta đừng sợ cái chết mà. Tại sao ngài phản đối?

Tôi… tôi không có ý đó! Thật kinh khủng khi nghĩ rằng ngài có thể làm điều này sau khi chết!

Ngài cũng cổ hủ quá đi thôi….

Hai người đàn ông cãi vã, đám đông cũng vậy.

Nếu chúng ta không làm thế, đằng nào thì chúng ta cũng chết thôi.

Tôi đang nói về phẩm giá! Về mặt logic, điều đó chẳng khác nào nói rằng chúng ta đã sai khi cứu Alice!!

Đó là một sự suy luận nhảy vọt!

Mọi thứ hỗn loạn.

Vì Bendo, người chịu trách nhiệm tổ chức cuộc họp, đã mất kiểm soát, nên cuộc họp biến thành một cuộc cãi vã giữa từng cá nhân. Những lời lăng mạ và chỉ trích bay tứ tung, các bản in tài liệu cũng bay vèo vèo, tình hình nhanh chóng biến thành một trận ẩu đả.

Trời đất ơi! Mọi người, chúng ta hãy nói chuyện tử tế nào!

Ai cố gắng xoa dịu đám đông đang mất bình tĩnh, nhưng không ai nghe cô, Bendo thì đang giận mất khôn, còn Dee, người duy nhất cô có thể trông cậy, lại đang đổ dầu vào lửa thay vì dập tắt nó đi.

Ngay lúc Ai định bỏ cuộc với ý nghĩ rằng họ có thể sẽ phải đánh nhau cho đến khi nào thỏa mãn thì thôi.

Kư ha!

Một tiếng cười vang lên.

Khà khà khà, ha ha ha, á—ha ha ha ha ha ha!

Đó là một giọng nói nghe như thể đã hóa điên.

Sự hỗn loạn lập tức lắng xuống.

Cuộc giằng co này vốn là một cuộc đụng độ về tư tưởng, không phải chuyện có thể xoa dịu chỉ bằng vài lời lẽ qua loa.

Thế nhưng, sự vô cảm trong giọng cười ấy lại đột ngột cắt ngang tất cả.

"Tất cả các người là lũ ngốc hết sao!?"

Giọng nói ấy, cứ như thể một kẻ bàng quan, chế nhạo toàn bộ buổi họp.

Ai dõi mắt tìm kiếm chủ nhân của giọng nói. Một người đàn ông đang ngồi co ro ở góc đại sảnh, lưng tựa vào tường.

"Ôi giời, đau bụng quá. Haizzz—buồn cười chết mất thôi, khặc khặc khặc."

"…Anh là ai vậy?"

Bendo ngơ ngác hỏi.

Người đàn ông ngồi co ro ở góc tường ấy, mặc quần jean cũ kỹ, áo sơ mi rộng thùng thình, tay thì loay hoay với chai rượu, miệng cười ha hả như điên dại. Trông anh ta trẻ một cách đáng ngạc nhiên, có lẽ chỉ ngoài hai mươi. Hả? Ai nghiêng đầu. Cô có cảm giác mình đã từng gặp người này ở đâu đó. Thế nhưng, cô lại chẳng tài nào nhớ nổi một người đàn ông nào trông lại tiều tụy đến mức ấy.

"Hảaaaa? Cái quỷ gì thế này. Biết mình đang chào hỏi ai không, lão già kia?"

Người đàn ông nôn ọe, mặt đỏ bừng.

À. Cô nhớ ra rồi.

Mùi rượu nồng nặc vương trên lưng, và cả cái nhà trẻ cô đã bước vào trong đôi giày của anh ta.

thumb.php?f=Kamisama_v07_Illustration_06.jpg&width=300

"Vì ta chính là vị thẩm phán chủ tọa của Coven, nơi mà ngay cả một đứa trẻ cũng phải nín bặt khi nghe danh ta!"

Người đàn ông đó tên là Shaun Sullivan.

Anh ta thuộc về Coven.

+

"…Vâng, tôi thực lòng xin lỗi. Tôi thật sự, thật sự xin lỗi. Đáng lẽ tôi không nên cười cợt khi mọi người đang bàn chuyện nghiêm túc như thế này. Điều đó sẽ khiến các vị nổi giận. Tôi xin lỗi mà…"

Shaun bị hạ gục chỉ trong năm giây, và trong vòng ba mươi giây sau đó, đã bị cuộn tròn lại trong một tấm thảm.

"Tôi đang thật lòng kiểm điểm hành vi của mình đây mà, tôi sẽ không bỏ trốn hay gì đâu… nên Ai này, tôi van cô đấy… Làm ơn, trả lại chai rượu cho tôi đi mà…"

Ai đứng hình.

"Tôi cứ nghĩ anh sẽ yêu cầu cởi trói cơ đấy, ai ngờ lại đòi rượu?"

Ai, vốn dĩ đã chẳng có ý định đưa rượu cho anh ta dù có cởi trói đi chăng nữa, giơ cao chai rượu lên.

"Ối giời, Ai bé nhỏ, cô ác độc quá! Thôi được rồi! Tôi sẽ uống bia đổ trên sàn! Liếm liếm liếm liếm!"

"Này—dừng lại mau! Anh bẩn thỉu quá thể!"

Đúng lúc đó, Bendo, người cuối cùng cũng dỗ dành xong đám đông đang hỗn loạn, đi tới, tay vuốt vuốt mái tóc bù xù của mình.

"…Cả hai người làm ơn dừng cái trò hề này lại ngay."

Ai thầm mong mình không bị gộp chung vào vụ này.

"Àhh, ừm ừm, ngài Thị trưởng… hê hê, tôi xin lỗi về ch… hê hê."

"Chúng ta đi thẳng vào vấn đề. Anh đến đây làm gì?"

Đáp lại câu hỏi đầy hách dịch ấy, Shaun nở một nụ cười méo xệch, như nghiêng hẳn 90 độ.

"À thì, chẳng có gì to tát đâu, mọi người thấy đấy, mụ già đó đã trở nên 'ích kỷ' rồi. Tôi biết mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ nên đã chạy theo cùng mấy người đây."

"……Vậy ra anh cũng đi cùng chúng tôi à?"

"Tôi hoàn toàn không hề hay biết."

Đúng là hồi đó có rất nhiều người, với lại Shaun lại mặc trang phục bình thường chứ không phải bộ đồ lòe loẹt mà anh ta đã mặc ở phiên tòa. Với chút may mắn, chẳng ai nhận ra anh ta cả.

"Nhưng sao anh cũng chạy trốn? Anh chẳng phải người của Bà ta sao?"

"Anh nói cái gì vậy? Bà ta đã trở nên 'ích kỷ' rồi thì làm gì có người nào đi theo nữa chứ. À, phải rồi, tôi nhớ ra rồi, mấy người chưa quen với thế giới này đúng không? Hiểu rồi, thảo nào vừa nãy lại ngớ ngẩn như vậy, khặc khặc khặc…"

"Có gì mà buồn cười đến thế?"

Bendo giễu cợt.

"Không, tôi xin lỗi. Tôi không cười nữa đâu… khì khì khì khì."

"…Không sao đâu, cứ việc nói những gì anh muốn."

Hiểu ra rồi sao? Shaun nhếch khóe môi, như muốn trêu tức.

"Bởi vì các người quá đỗi ngây thơ, buồn cười đến mức khó tả!

Gya-ha-ha-ha. Hắn ta cười phá lên.

"Không, nghĩ mà xem… hì hì hì, thử nhìn xem các người đang ở thời đại nào rồi, mà lại còn đang tranh cãi ầm ĩ về một chuyện sống chết cỏn con! Cái thứ này là cái quái gì chứ! Chẳng phải đây là lý do để buồn cười sao!?"

Từ một vị trí thấp hơn tất cả, Shaun đang cười nhạo tất cả mọi người.

"Các người đang dùng cái thứ lẽ thường của thời đại nào vậy? Trong cái thời đại này, muốn đánh 'chiến tranh' thì phải chết trước đã! Mạng sống chẳng qua chỉ là cái giá rẻ mạt để được tham gia mà thôi! Còn cái lão già râu ria kia… phì, nói cứ như một vị anh hùng ấy! Đúng rồi! Chính là cái lão đã nói, "Tôi sẽ hiến dâng cuộc đời quý giá, quý giá của mình cho đất nước! Mấy người nghĩ 'mạng sống' của mình đáng giá bao nhiêu!?"

Shaun bật cười. Hắn cười nhạo cái sự quyết tâm của đội trưởng an ninh, và cả sự phẫn nộ của tất cả mọi người.

"Ngày nay, ngay cả quân đội hiền lành của Fellmigora cũng phải chết trước cả khi kịp tấn công đấy!! Ôi, đau bụng quá!"

Sắc mặt của những người dân, ban đầu còn đỏ bừng vì giận dữ, giờ đây dần dần tái nhợt đi.

"Ôi, tuyệt vời làm sao. Lâu lắm rồi tôi mới được nghe một câu chuyện cười buồn cười đến thế. Đáng lẽ tôi phải cười ngay sau khi nghe xong chứ, nhưng mà tôi mà cười thì sẽ ợ hơi, rồi mọi người sẽ biết tôi đã uống rượu mất đúng không!? Tôi đã định nhịn cho đến khi tất cả mọi người đều bắt đầu cười cơ mà! Ấy vậy mà… Ấy vậy mà… Ấy vậy mà…"

Bendo và những người dân còn lại của Ostia cuối cùng cũng dần dần hiểu ra, rằng họ đã ẩn mình trong một chốn an toàn đến nhường nào, và thế giới bên ngoài đã thay đổi ra sao.

"Nhưng tại sao!! Các người lại thực sự có thể nghe hắn nói ra những lời đùa cợt lố bịch đến thế!! Các người là người nguyên thủy sao? Khặc khặc, kha kha, a ha ha ha ha!!!"

Khì khì khì khì, a ha ha ha ha, khặc khặc khặc khặc.

"…Làm sao có thể như vậy được chứ."

Nắm đấm của vị chính trị gia già run lên bần bật.

"Thế giới đã thay đổi nhiều đến mức đó rồi sao…"

"Không, à thì, tôi không định đổ lỗi cho những người dân thường đâu. Họ không chuẩn bị sẵn sàng cho điều đó cũng không sao cả. Nhưng tại sao, trong tất cả mọi người, người đứng đầu thành phố và những người lính lại có thể ngây thơ đến mức đó chứ, đúng không?—Nói xem nào, đúng không!?"

Đột nhiên, Shaun, vốn đang bò lổm ngổm trên sàn như một con rắn, ngẩng phắt mặt lên, trừng mắt nhìn tất cả mọi người rồi nói:

Ở góc phòng, một cô gái đang khoanh tay, nhắm mắt, lưng tựa sát vào tường.

"Nói xem… đó cũng là suy nghĩ của cô, đúng không, 'Bóng Ma'?"

Shaun cười khùng khục như một mụ phù thủy đang chìa ra quả táo độc.

Dee chậm rãi mở mắt, vẻ mặt hiện lên chút băn khoăn.

"Ừm, anh nói đúng đấy, nhưng mà…"

Cô ấy cứ thế cắn thẳng vào quả táo độc.

Câu trả lời thản nhiên ấy cũng khiến mọi người sửng sốt.

"Shaun à, xét theo lẽ thường của chúng ta ở thời đại này, thì những gì anh nói đúng hơn nhiều so với những gì họ đang nói đấy."

Tất cả những người dân lớn tuổi lập tức xôn xao bàn tán.

Dee nhìn họ, ánh mắt vừa buồn bã lại vừa nhân từ. Đó là ánh nhìn của một thực thể siêu việt đang dõi theo một loài vật ngốc nghếch nhưng đáng yêu.

"…Nhưng anh có thể tế nhị hơn một chút được không? Tôi vốn muốn nói cho mọi người hiểu theo một cách nhẹ nhàng hơn mà."

"Cái sự 'nhẹ nhàng' của cô ấy là để thách thức họ đóng vai anh hùng, đúng không?"

"Cái gì!? Anh ta đang nói cái quái gì vậy, cô gái?"

Khà khà, Ngài Thị trưởng coi chừng đấy. Con bé này là một Phù thủy, và có thể sống lại dưới dạng Hồn ma. Nếu không cẩn thận, cô ta có thể thao túng ngài, cả tâm trí lẫn trái tim ngài đấy."

Shaun nhếch mép cười. Đó là nụ cười của một kẻ xảo quyệt đang nhạo báng kẻ ngây thơ.

"Tức là, cô ta muốn biến những kẻ đang nói 'Tôi không muốn tiếp tục chiến đấu dù đã chết!' thành những kẻ thốt lên 'Chúng tôi sẵn lòng làm lính chết!'"

"Làm sao có thể chứ!?"

"Cô ta có khả năng đó đấy. Tôi vừa mới được chứng kiến kỹ năng của Hồn ma lần đầu, và quả thật là đáng kinh ngạc. Một bài học nhớ đời đấy. Tôi dám chắc, Ngài Thị trưởng, ngài sẽ tình nguyện tiếp tục sống dù đã chết, và còn tự nguyện làm vậy nữa chứ. Tôi có thể nói là ngài suýt nữa đã làm vậy rồi. Mọi người đều đã lún sâu vào cái bẫy của Hồn ma rồi."

"Vô lý!"

"Vậy sao? Đội trưởng đã gục rồi kia kìa."

Ánh mắt say xỉn của Shaun lướt qua Đội trưởng Đội bảo vệ.

"Ừm, Dee Ensy trông thật xinh đẹp khi là người đầu tiên thốt lên 'Tôi sẽ ở lại' trên ngọn đồi ấy. Cô ta cầm một vũ khí chẳng hợp với mình chút nào, và trông cứ như thể đang sẵn sàng đón nhận cái chết đau đớn vậy. Thảo nào Đội trưởng lại động lòng trước cô ta. Nhưng than ôi, sự thật còn hơn thế nữa. Hồn ma đã chờ đợi ngài nói vậy, nó liếm môi. Sau đó thì đơn giản thôi. Hãy để họ diễn lại những hành động anh hùng hy sinh bản thân từng phổ biến cách đây một thập kỷ. Dần dần… viết lại lẽ thường của các người. Chỉ với một lời 'thì thầm'… ngài thấy đấy… ngài từng cho rằng thế giới bên kia là điều cấm kỵ, và giờ thì ngài đang bàn tán về nó…"

"D-Dee!"

Bendo thốt lên một tiếng nghe như tiếng thét.

"Những gì hắn nói có thật không!?"

"À, ừ, cũng gần như vậy."

"Cái gì!?"

Bendo giận dữ hét lên.

"Ngươi ồn ào quá." — Nhưng Dee chỉ liếc mắt nhìn như vậy thôi.

"Thôi, dù sao thì đây cũng là cơ hội tốt để nói cho các ngươi biết suy nghĩ của ta. Trước hết, ta không xem tình cảnh của các ngươi là một cuộc khủng hoảng hay gì đại loại vậy."

"Thật lố bịch! Đây không phải khủng hoảng thì là gì? Ostia, thị trấn mà chúng ta đã vất vả lắm mới xây dựng lại, giờ đã bị hủy diệt! Một con quái vật từ đâu đó đang chiếm cứ khu vực ngay trên nó! Ngay cả việc tái thiết cũng sẽ bị trì hoãn rất lâu, và chúng ta có thể sẽ có người chết trong mùa đông này!"

"Chẳng qua là chết thôi mà?"

Bendo há hốc mồm như một con cá thiếu oxy.

"Sao mọi người không chết luôn bây giờ đi. Nếu chúng ta đều chết hết, việc tái thiết sẽ dễ dàng hơn nhiều."

"Thật vô nghĩa!"

"Sao lại không có lý?—khoan đã, ta không nên độc ác ở đây… À, ý ta là, ta hiểu rồi. Ta biết các ngươi đang nghĩ gì. Trong quá khứ, điều này sẽ không thể chấp nhận được… Đó là lý do tại sao ta muốn nói cho các ngươi biết một cách nhẹ nhàng hơn…"

Chính vào lúc đó, Ai mới nhận ra rằng Dee đã hành động vì mục tiêu của mình từ rất lâu rồi. Cô ấy là người đầu tiên sẵn sàng đón nhận cái chết trên ngọn đồi ấy, tuyên bố rằng họ sẽ đánh bại Madame, và rồi những gì cô ấy nói, tất cả đều là vì…

"Mục tiêu của ta là chiếm lấy bề mặt đen."

Dee nói thẳng ra điều mà ai trong căn phòng cũng đang chú ý đến.

Bề mặt đen, tàn dư kỳ diệu của thành phố bị phong ấn, giờ đã bị Madame nuốt chửng. Một cánh cổng dẫn đến thế giới khác, được cho là do Isola tạo ra, cô gái duy nhất trong số 30.000 cư dân không bao giờ quay trở lại.

Đó là lý do vì sao Dee thì thầm. Cô ấy đã phá vỡ lẽ thường của những người ghê sợ cái chết và thế giới bên kia.

Không. Cô ấy không phá hủy nó. Họ mới là những người đã phá vỡ nó. Cô ấy chỉ nói, và để họ tự mình quyết định, để rồi chính tay họ tự mình phá hủy nó.

"P-phu nhân. Người là…."

Bendo, hay đúng hơn là tất cả mọi người trong phòng, đều nhìn chằm chằm vào Dee.

Cuối cùng họ cũng nhận ra rằng cô gái trước mặt mình không chỉ là một cô bé, mà là một Phù thủy mang danh hiệu 'phương Tây'.

"—Hừm, thật thô lỗ."

Shaun nói, nhận xét thẳng thừng về Dee Ensy.

"À há, anh nói đúng. Ta thừa nhận, ta thô lỗ thật."

Không mảy may tỏ vẻ bị xúc phạm, Hồn ma thừa nhận.

"Nhưng để ta sửa lại cho anh một điều, Shaun."

"Hả? Là gì?"

"Họ không phải là đang 'đóng vai anh hùng'."

Dee nhìn thẳng vào Shaun.

"Dù ta có thô lỗ đến mấy, dù ý nghĩ của họ có lỗi thời đến mấy, câu chuyện ở đây không phải là về việc 'đóng vai anh hùng'."

Lời nói của cô ấy quá mạnh mẽ để chỉ là một lời 'thì thầm', đôi mắt cô ấy quá sống động để chỉ là một 'Hồn ma'.

"Ta công nhận hành động của họ. Ta, Dee Ensy, đã chứng kiến tất cả bi kịch và hài kịch trên thế giới này, và ta bảo đảm cho họ. Dù đây chỉ là một mô típ cũ rích của một bi kịch đời thường, nhưng,"

Dee đang nói bằng những lời cô tin tưởng.

"Câu chuyện của họ là thật… và ta, một mình ta, phải thừa nhận điều đó…"

Đột nhiên, Dee rơi lệ.

Cuộc họp chìm trong sự ngỡ ngàng chưa từng có. Những người đàn ông tài văn võ song toàn bỗng xáo động chỉ vì một giọt nước mắt, và họ không khỏi tự hỏi tại sao. Tại sao cô ấy lại khóc? Cô ấy đã nhìn thấy điều gì?

"Cô sẵn lòng khóc vì chúng tôi sao, Dee?"

Đội trưởng mỉm cười, trông có vẻ bối rối.

"Haha… tôi không nghĩ cô sẽ là người đầu tiên khóc vì chúng tôi. Tôi cứ nghĩ cô sẽ cười phá lên như cái tên kia chứ…"

"Tất nhiên là tôi sẽ khóc rồi. Bởi vì…"

Nước mắt cứ thế tuôn trào như suối nguồn tươi mát.

"Bởi vì, rốt cuộc thì, một bi kịch đã thực sự xảy ra rồi…"

Đội trưởng gãi đầu ngượng ngùng và cúi đầu chào Dee cùng với những người lính bên cạnh mình.

Biểu cảm của anh ta là,

Hoàn toàn lạnh lẽo.

"Không thể nào—"

Làm sao cô ấy lại không nhận ra chứ? Ai quay sang nhìn Scar, người khẽ lắc đầu trong im lặng.

Những người khác cũng bắt đầu nhận ra. Gương mặt của Đội trưởng quá đỗi lạnh lẽo…

"…Ra là vậy, đúng không?"

Rốt cuộc thì Shaun mới là kẻ vượt quá giới hạn.

"Đó đúng là một cách nói 'cầm đèn chạy trước ô tô'. Ngươi đã chết rồi, phải không?"

Ai bật phắt khỏi ghế và lao vọt xuống từ trần nhà, lập tức đứng trước mặt Đội trưởng và không chút do dự nắm lấy tay anh.

Không có mạch đập.

Đội trưởng lạnh buốt như luồng khí lạnh từ bên ngoài cửa sổ thổi vào. Những người khác đứng cách xa Đội trưởng và những người còn lại, cứ như thể đang xua đuổi cái chết, và một số thậm chí còn hét lên.

"Tại sao…?"

Ai không buông tay anh ta ra, lẩm bẩm trong cơn choáng váng.

"Tôi cứ nghĩ, tôi đã cứu được mọi người rồi…"

"Làm ơn đừng lo lắng về điều đó, cô Ai… Tôi đã chết rồi khi cô thoát ra…"

Đội trưởng nhìn Ai, có vẻ hơi đờ đẫn.

"Tôi xấu hổ khi phải nói, nhưng còn hai người khác không chết trong chiến đấu. Mà là trong một vụ nổ hỏa hoạn và một vụ tai nạn xe hơi…"

"Không thể nào…"

"… Cô Ai, đây là Chiến tranh, và có tới 30.000 cư dân, một con số lớn như vậy… người ta sẽ chết dù cô có giúp họ hay không."

Những lời lẽ vốn dĩ để an ủi Ai, giờ lại như một đòn giáng mạnh vào trái tim cô.

Không màng đến vết thương, viên đội trưởng bỗng nhiên thì thầm, như thể đang trăng trối một lời di nguyện đã lãng quên.

"...Cô Ai. Khi trận chiến này kết thúc, tôi có một việc muốn nhờ cô."

Ai biết mặt ông ấy, nhưng không rõ tên. Viên đội trưởng mà nàng chỉ biết qua loa như vậy lại cúi đầu với một đứa trẻ như nàng một cách khách sáo đến kỳ lạ.

"Khi trận chiến này kết thúc, xin hãy chôn cất chúng tôi."

Ai lặng thinh.

"Đó sẽ là vinh dự của tôi."

Thế giới chưa bao giờ ngưng vòng xoay dù chỉ một khắc, tựa như một cối xay nghiền nát sinh mạng con người.

Ngay khoảnh khắc đó, những con bọ sắt bốc cháy gào thét xông vào.