Như giọt nước hòa thành dòng, dòng nước hợp thành sông, sông rồi đổ ra biển cả. Bầy “côn trùng sắt” cũng tụ lại, tạo thành những con sóng.
“Ai, dậy đi!”
“Ưmmmmm… không, cháu là Strawberry…”
“Dậy đi, Strawberry!”
“…Ơ?”
Cô bé choàng tỉnh giấc và thấy mình đang ở trong một chiếc xe màu xanh lam thân thuộc.
Nhưng có gì đó không ổn. Chiếc xe xanh này có bao giờ cao đến thế này đâu? Nó cao đến mức ở trên cả mái nhà rồi…
“Cái-cái-cái-cái-cái gì thế này?!”
Mắt Ai mở to, cô bé vọt lên cửa sổ.
Chiếc xe xanh lam đang lướt trên những con sóng “côn trùng sắt” như chiếc lá trôi trong dòng nước xiết.
“Suỵt! Im lặng nào! Bọn chúng chưa phát hiện ra chúng ta đâu!”
“Ơ~?”
Thật khó tin, nhưng dường như đúng là vậy. Lũ “côn trùng sắt” thế hệ thứ ba đã học được từ các đòn tấn công của Ai và áp dụng chiến thuật bầy đàn, nhưng rồi chúng lại quên béng mất lý do vì sao phải học, cứ thế mà cuồn cuộn đổ dốc, tựa như đang tự hỏi ‘ủa, mình đang làm gì thế này?’.
“Ông Julie, nhanh lên! Khởi động xe đi!”
“Tôi đây!”
Brừmm. Âm thanh mô-tơ khởi động kêu ro ro vang vọng xung quanh, nhưng âm thanh đó lại thu hút sự chú ý của lũ “côn trùng sắt”.
Lũ “côn trùng sắt” vây quanh chiếc xe xanh bắt đầu tỏ ra hứng thú, dường như đang xì xào bàn tán: “Cái thứ này trông có vẻ khác lạ nhỉ?” “Để xem nào?” Những con bọ ngựa được tạo thành từ cầu dao điện đập mạnh vào nắp ca-pô, và đôi mắt nhện làm bằng đèn tín hiệu giao thông chuyển từ xanh sang đỏ.
“Ông Julie… nhanh lên, chúng sắp phát hiện ra rồi…”
“Tôi biết rồi….”
Thêm một vòng mô-tơ khởi động nữa, chắc chắn lũ “côn trùng sắt” sẽ phát hiện ra. Julie hít một hơi thật sâu, một, hai, ba…
Vroom vroom vroom!
Lũ “côn trùng sắt” chợt nhận ra: “Cái này khác rồi!”
“Nhanh lên nào! Cố lên!”
Những con sóng vỡ tan, lũ “côn trùng sắt” vung vẩy vũ khí của chúng. Nhưng những đòn tấn công không phối hợp với nhau ấy lại trở nên lộn xộn, vướng víu vào nhau như hàng trăm cái chân đang tự đá vào nhau.
Chiếc xe xanh lam trượt xuống làn sóng “côn trùng sắt” và vừa chuẩn bị chạm đất,
Vrrrroooommm!
“Tuyệt vời! Thành công rồi!”
Chiếc xe, không hề hay biết mình vừa bị trục trặc trước đó, lướt qua đám “côn trùng sắt” đang lao tới. Từ cú trượt đuôi, nó vọt lên ngọn sóng rồi thực hiện một cú lượn vòng đổi hướng.
Rầm. Hệ thống treo của xe rít lên, và chiếc xe xanh lam lại đáp xuống mặt đất.
“Ông Julie, ông đỉnh thật đấy!”
“Hahahahaha! Thấy sao hả?!”
Julie cười phá lên một cách điên cuồng, tự nhận công lao cho sự cố mà 50% là do may mắn và 40% là cơ hội. Chỉ có Scar, ngồi ở ghế phụ, đang nhăn mặt vì nhận ra mình chỉ đơn giản là đạp ga. Celica thì vẫn đang ngủ say tít.
“Được rồi, đến lúc hành động.”
Alice mở cửa sau xe.
“Mọi người nghe đây.”
Gió mạnh khiến gấu áo khoác của cậu bay phấp phới.
“Giờ tôi cần tập trung trong một phút.”
“…Thôi được.”
Ai vẫn còn lo lắng về lời nói của Bendo.
Liệu Alice rốt cuộc có phải hy sinh bản thân không?
“Không sao đâu.”
Alice xoa đầu Ai.
“Tôi sẽ không chết nữa đâu.”
“…Hiểu rồi. Cậu có một phút.”
Cô bé giơ xẻng lên và bước ra ngoài.
“Cứ giao cho tôi.”
+
“Yahoo~!”
Ai reo hò vui sướng, dù tình hình đang vô cùng nguy cấp. Cô bé muốn bắt chước những gì Julie đã làm trước đó.
“Êyyyy———!”
Julie giận đến bốc khói, hét lớn. Ai vờ như không nghe thấy, đạp lên xẻng để tăng tốc, gọi đó là “cưỡi côn trùng sắt”.
Ai lướt trên chiếc xẻng như lướt ván, còn lũ “côn trùng sắt” là những con sóng ống. Cô bé lướt đi cứ như đang biểu diễn trước cả một “bãi biển” những ánh mắt kinh ngạc.
“Nguy hiểm lắm! Này! Ai! Dừng lại ngay!”
“Khoan đã, ông già, điều đó lại hợp lý một cách đáng ngạc nhiên đấy. Cô bé có thể thu hút sự chú ý của lũ ‘côn trùng sắt’ và còn tự xoay sở di chuyển qua lại được nữa. Cô bé không chỉ đang đùa giỡn đâu—”
“Đúng rồi! Cháu không có chơi đâu! Yahoooiii!!”
“…Thôi, đúng là cô bé đang chơi rồi.”
Ai thực hiện cú ‘slashback’ cọ đất, lượn lách ngược lại từ “tàu lượn siêu tốc”. Cô bé lướt xuyên qua một bầy côn trùng hình ống dày đặc dài 30 mét, lấy đà từ cú lượn dưới đáy rồi thực hiện một cú lộn vòng vút lên trời. Một kỹ năng mà có lẽ bạn chưa từng nghe đến, nhưng quả thật tôi đã tận mắt chứng kiến.
“Giờ thì.”
Sau khi đã làm cho những con sóng (côn trùng sắt) tạm thời yên ổn phần nào, Ai nhìn lên trần chiếc xe xanh khi cô bé lơ lửng trên không.
———————!
Ở đó, Alice đang tập trung cao độ, cậu ta nhìn chằm chằm vào không trung, dường như đã quên hẳn sự tồn tại của lũ “côn trùng sắt”.
(Đến lúc rồi.)
Ai mơ hồ đoán được Alice sẽ làm gì.
Madame là một ‘Kẻ Chết’ có thể nhận biết và điều khiển bất kỳ bộ phận nhân tạo nào (tay, mắt) như thể chúng là một phần cơ thể mình. Có thể nói, lũ “côn trùng sắt” trước mặt họ chính là tay chân nhân tạo của Madame. Dù bà ta có tự mở rộng bản thân đến đâu, mối quan hệ ‘chủ thể và vật thể nhân tạo’ này vẫn không thay đổi.
Nói cách khác, thi thể của Madame vẫn tồn tại riêng biệt.
Vậy thi thể đó ở đâu? Chúng tập trung ở một nơi nào đó ư? Hay rải rác thành từng mảnh, lẫn lộn với đống phế liệu?
Ai dự đoán, có lẽ là trường hợp thứ hai.
(Nàaaaaooo giiiiờrrrr, rút trái tim ra xem nàoooo, nếuuuu màáaa cóoooo thhểeee nháaaa! Đấy là nếuuuu màáaa tttôôôiii còn cóóóó đóóóó!)
Đó là những gì Madame đã hét lên, nhưng có gì đó lạ lùng trong cụm từ ‘nếu tôi còn có đó’. Với câu nói này, có khả năng chính Madame cũng không biết trái tim mình ở đâu.
Điều củng cố thêm giả thuyết của Ai là cấu trúc bên trong tòa án khi Ai lẻn vào. Việc tòa nhà được xây dựng giống như cơ thể người có lẽ là kết quả của sự phân tán các bộ phận cơ thể khác nhau.
Alice rất có thể sẽ dùng năng lực “Buzzer Beater” của mình để bắn xuyên phá và phân tán phần thân chính. Ai liếc nhìn chiếc xe xanh, nơi đáng lẽ ra đã phải được lắp đặt các vũ khí hạng nặng mà cậu ta đã thu thập được.
Nhưng dự đoán của Ai đã sai.
(Hả?)
Alice đứng giữa gió mạnh, tay cầm một chai bom xăng tự chế duy nhất.
+
“Kẻ nuốt súng (Buzzer Beater)”.
Đó là ‘khả năng ném trúng bất cứ thứ gì cậu ta muốn’.
Đó là cách Alice Color luôn miêu tả năng lực của mình.
Tuy nhiên, đó chỉ là một lời giải thích đơn giản, và Alice cảm nhận năng lực của mình theo một cách hơi khác.
(Sức mạnh thật sự của Buzzer Beater là nó có thể 'nâng cao xác suất trúng mục tiêu'.)
Gió táp vào mui xe, nhưng Alice phớt lờ, vẫn giữ sự tập trung cao độ. Cậu nhận thức rõ ràng về năng lực của mình và dồn toàn bộ ý chí vào đó.
(Đầu tiên là 1%. Rồi 0.1%. Mình biết mình làm được.)
Alice ý thức được khả năng 'thao túng xác suất' của mình.
Chẳng hạn, tên của năng lực này ra đời từ một tình huống như vậy, khả năng bắn hạ bất cứ thứ gì bằng súng lục. Alice không thể nhìn thấy viên đạn, nhưng năng lực của cậu vẫn hoạt động bình thường. Hiện tượng này cho thấy mục tiêu mà Buzzer Beater nhắm đến là một 'khái niệm', và bản chất của nó chính là 'thao túng xác suất'.
Điều này là do nguồn gốc năng lực của cậu.
Alice nhận ra năng lực của mình khi cậu muốn bắn một cú ném ghi điểm từ khoảng cách 25 mét. Cậu biết điều đó là bất khả thi đến mức nào. 25 mét là một khoảng cách mà việc nhắm bằng mắt thường trở nên vô nghĩa, và bản thân Alice vốn dĩ rất kém trong việc ngắm bắn. Đây cũng là một trong những lý do dù cố gắng đến mấy cậu vẫn không thể trở thành thành viên chính thức.
Nhưng vào khoảnh khắc đó, Alice không 'ngắm bắn'. Cậu chỉ đơn thuần đặt cược vào khả năng rằng nếu cậu ném quả bóng, nó có thể đi vào rổ.
Vì vậy, Buzzer Beater không phải là 'ngắm bắn', mà là thao túng các khả năng.
Đặt khả năng 1% lên hàng đầu, rồi đến 0.1%, và cuối cùng là biến khả năng 0.01% thành hiện thực.
Tuy nhiên, xác suất ở đây lại phụ thuộc vào nhận thức của Alice: Cậu có thể biến khả năng 0.1% thành công, nhưng đôi khi lại bỏ lỡ cơ hội 99%.
Ví dụ, giả sử Alice bắn một đứa bé ở khoảng cách một mét. Tuy nhiên, viên đạn của cậu chắc chắn sẽ trượt ở khoảng cách đó.
Tại sao lại như vậy? Đó là bởi vì xác suất mà Buzzer Beater nâng cao không phải là khách quan, mà phụ thuộc vào nhận thức của Alice.
Alice Color, với tư cách một con người, có thể dễ dàng tưởng tượng ra khả năng cực lớn để bắn trúng một mục tiêu với xác suất 0.01%, nhưng lại không thể tưởng tượng bản thân mình giết một đứa bé.
"Đó là vì anh tốt bụng," Ai sẽ nói vậy.
Nhưng vào khoảnh khắc này—
(Chưa đủ!)
Alice nở nụ cười dữ tợn và nhìn chằm chằm vào những làn sóng côn trùng.
Buzzer Beater sẽ tuân theo bản chất của Alice và kiềm chế bạo lực.
Thế nhưng, vẫn có những lúc cậu buộc phải ra tay. Có những lúc cậu phải chống lại bản tính của mình và thực hiện hành vi bạo lực? Vậy thì cậu phải làm gì trong những tình huống như thế?
Alice biết câu trả lời. Cậu đã học được từ quá khứ của mình.
"Oa-a-a-a-a-a-a!"
Cậu gào lên như một con thú, như một quỷ dữ, và châm lửa quả bom xăng.
Nếu cậu vẫn khao khát hủy diệt.
Tất cả những gì cậu phải làm là thay đổi bản thân mình.
Cậu củng cố suy nghĩ. Cậu hình dung ra bản thân đang giết kẻ thù, bản thân tàn nhẫn, khát máu, muốn xé nát tay chân một đứa bé, giết bạn bè, hủy diệt thế giới. Cậu hình dung bản thân mình một cách mạnh mẽ đến thế!
*Choảng!* Chai vỡ tan trong tay Alice. Dầu làm lạnh buốt bàn tay phải của cậu rồi sau đó bắt đầu nóng lên như lửa địa ngục.
"Anh Alice!"
Giọng của Ai không còn nghe thấy được nữa.
"Anh Alice!"
Không cảm thấy nóng hay đau, Alice tóm lấy ngọn lửa.
"Cứ để nó cháy."
"Tiếng Còi Kết Thúc (Buzzer Beater)."
Ngọn lửa phép thuật cứ thế được giải phóng.
+
Ngọn lửa bay chầm chậm.
Ngọn lửa rời khỏi tay Alice, như một linh hồn con người yếu ớt hơn cả ngọn nến. Linh hồn chìm xuống một cách yếu ớt như một chiếc đèn lồng bị thả xuống biển.
Những con sóng dễ dàng nuốt chửng ánh sáng.
"Anh Alice!"
Ai đạp mạnh lên đỉnh sóng, lập tức nhảy lên mui xe.
"Anh bị sao vậy!?"
Trên mui xe sáng một cách kỳ lạ, như một ảo ảnh quang học, và ngọn lửa đang cháy trong bàn tay phải của Alice. Ai cố nén nước mắt khi cô bé kéo tay áo chiếc áo khoác.
"Anh đang làm gì vậy?"
"Đừng lải nhải nữa… đầu tôi đau quá…"
"Đ-đừng lải nhải là sao!? Anh định làm gì—"
"Cứ nhìn đi…"
Alice chỉ tay. Ai không hề có ý định vâng lời, nhưng sức mạnh tỏa ra từ bàn tay phải đang cháy rực của cậu đã điều khiển ánh mắt cô bé.
Những tia lửa bám vào một trong số những con bọ sắt và chỉ cháy một cách yếu ớt.
Những con bọ sắt chú ý đến ngọn lửa và giơ cánh tay phải hình bọ ngựa của chúng lên một cách khó chịu, đập vào đó.
Tuy nhiên, thay vì bị dập tắt, ngọn lửa lại bám chặt vào cánh tay và lớn dần lên.
Những con bọ sắt hơi hoảng loạn, vung vẩy cánh tay, cố gắng dập tắt ngọn lửa bằng cách ép vào xung quanh.
Tuy nhiên, nhờ một sự trùng hợp nào đó, ngọn lửa tưởng chừng sắp tắt, lại bùng lên trở lại và từ từ cháy dữ dội hơn.
Những con bọ sắt bắt đầu mất kiên nhẫn và đập vào ngọn lửa, nhưng mỗi lần như vậy ngọn lửa lại càng lớn hơn, và cuối cùng, mỗi con bọ đều biến thành một quả cầu lửa.
Đến giai đoạn đó, hệ miễn dịch của những con bọ sắt cuối cùng cũng hoạt động. Những quả cầu lửa ngay lập tức được nhận diện là tổn thương và bị xé toạc thành từng mảnh. Ngọn lửa cuối cùng đã bị dập tắt, chỉ còn lại vài tia lửa nhỏ bay tán loạn.
Nhưng có đến hàng trăm con bọ sắt.
—Và rồi, những ngọn lửa trút xuống như mưa trên lũ bọ sắt.
Điều tương tự bắt đầu diễn ra.
"Đây là—"
Cả làn sóng (bọ sắt) bùng cháy.
Những tia lửa đốt cháy lũ bọ sắt mạnh mẽ đến mức người ta có thể nghe thấy tiếng nứt vỡ. Một mùi hăng nồng bao trùm màn đêm. Mặt trời, đang lặn xuống hồ phía tây, bắt đầu đốt cháy những ngọn núi phía đông.
"Grừừừừừừừừừừừừừừừừừừừừừ!!!"
Những con bọ sắt cố gắng hết sức để dập tắt ngọn lửa. Một con gấu được tạo thành từ bình chữa cháy phun hết chất chữa cháy ra, và một đàn châu chấu bay vút lên để thoát khỏi ngọn lửa.
Tuy nhiên, ngọn lửa như bị lời nguyền may mắn đeo bám, thoát khỏi mọi sự dập tắt, bay lượn trong không khí và thiêu đốt lũ bọ sắt.
"Đ-đây là..."
Ai nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, kinh hoàng.
Những con bọ sắt bất tử vẫn tiếp tục cháy như thể chúng đang bị tra tấn trong địa ngục. Ngọn lửa dị thường bám lấy lũ bọ sắt bằng một sự tình cờ nào đó, không chịu lan rộng ra thị trấn. Cô bé biết điều này là do Alice gây ra, và hiểu rằng ngọn lửa là đồng minh của họ.
Nhưng đây là nỗi kinh hoàng gì vậy, nỗi kinh hoàng đến buồn nôn này? Ngọn lửa rừng này đã thoát ra từ địa ngục nào?
"Anh Alice…"
Ai siết chặt tay áo.
"Cái gì…?"
Cô bé nhìn vào đôi mắt anh và thấy ánh lửa địa ngục phản chiếu trong đó, như thể đó chính là nơi cô bé đã khởi đầu.
Thoáng chốc, cô ngỡ đó là người mình không quen.
“...Xin lỗi, có gì cứ hỏi sau nhé...”
Nhưng Alice ngay lập tức nở nụ cười quen thuộc của mình.
“Tôi chịu hết nổi rồi—”
“Ế? Hả? Hảááá~?”
Cậu ta mất đi ý thức, đổ gục lên người Ai.
“K-khoan đã! Êh!? Giờ biết phải làm sao đây!?”
Giữa lúc Ai đang gào thét, chiếc xe màu xanh đã bỏ chạy mất dạng, để lại những con bọ sắt bị bỏ lại giữa biển lửa.
Thế là, đêm đó đã khép lại với chiến thắng thuộc về Ostia.
Nỗi kinh hoàng lớn nhất là Celica đã không hề tỉnh lại, mãi cho đến tận cuối cùng.