Thứ Hai, Chúa tạo dựng thế giới.
Thứ Ba, Chúa phân định trật tự và hỗn mang.
Thứ Tư, Chúa sắp đặt những con số của vũ trụ.
Thứ Năm, Chúa cho phép thời gian trôi chảy.
Thứ Sáu, Chúa khám phá mọi ngóc ngách trên thế giới.
Thứ Bảy, Chúa nghỉ ngơi.
Và rồi vào Chủ Nhật, Chúa từ bỏ thế giới.
Mười lăm năm trước, Chúa đột nhiên hiện ra trước mặt loài người và phán:
“Địa ngục và Thiên đàng giờ đã chật ních, chẳng mấy chốc trần gian này cũng sẽ vậy thôi. Ôi, ta đã thất bại rồi.”
Chúa chỉ để lại vài lời đó rồi biến mất không dấu vết. Khi ấy, loài người vẫn đang say sưa ca hát, ngợi ca thế giới tươi đẹp như mùa xuân của mình, bỗng nhiên hoảng sợ run rẩy. Loài người mới tồn tại chưa đầy một tỷ năm, đây là lần đầu tiên họ diện kiến Chúa; vậy mà những lời đầu tiên Người ban cho họ lại là lời từ biệt.
Từ ngày đó trở đi, loài người không còn chết nữa.
Dù tim ngừng đập, thân thể mục rữa, những người đã chết vẫn tiếp tục cử động.
Cũng từ ngày đó trở đi, loài người không còn được sinh ra nữa.
Cứ như thể một nhà máy thiêng liêng nào đó đã ngừng sản xuất, vĩnh viễn không còn tạo ra con người mới.
Và trong thế giới bị Chúa từ bỏ ấy, loài người gào thét trong tuyệt vọng. Hàng tỷ người than khóc, gào rống và la hét cho đến khi cổ họng khô khốc, ho ra máu, cho đến khi đứng bên bờ vực của cái chết. Người sống dần trở nên ít ỏi, và thế giới ngập tràn người chết.
Và sau đó, những Người Giữ Mộ xuất hiện.
Những Người Giữ Mộ là phép màu cuối cùng Chúa ban cho loài người.
Họ xây mộ và chôn cất những người chết không yên nghỉ, để ngăn họ quấy rầy sự bình yên của người sống. Chỉ khi đó, loài người mới có thể an giấc.
Trẻ con không được sinh ra; người chết vĩnh viễn lang thang; những Người Giữ Mộ không ngừng truy đuổi.
Đó chính là khung cảnh của ngày tận thế.
Ai là một Người Giữ Mộ, và cô có một giấc mơ.
Cô mơ được cứu lấy thế giới này.
Mẹ cô đã xây dựng Thiên đàng, cha cô đã khuất phục Địa ngục. Ai kế thừa ước mơ của họ và mong muốn có thể cứu thế giới.
Mặc dù cô không hề biết cách thực hiện điều đó, nhưng cô không muốn từ bỏ.
Vì hành trình chỉ vừa mới bắt đầu.
***
Chỉ một hành động đơn giản như lái xe ô tô tiến về phía trước cũng đủ khơi dậy vô vàn cảm xúc trong Ai. Chiếc xe làm cô kinh hãi bởi sự rung lắc không ngừng; cảnh vật lướt qua nhanh đến kinh ngạc, tốc độ nhanh hơn đi bộ biết bao; và khung cảnh hoang tàn vô tận phía trước khiến cô sợ hãi vì dù xe đi nhanh đến mấy, nó vẫn không hề thay đổi.
Ai kéo hết cửa sổ bên cạnh xuống, không bận tâm gió táp làm tóc cô bay tán loạn vào mặt, cũng chẳng để ý Scar khẽ tỏ vẻ không hài lòng; cô chỉ quan tâm đến việc cất tiếng chào vùng hoang dã với âm lượng lớn nhất có thể. Việc cô chờ đợi mãi mà không có tiếng vọng nào đáp lại khiến cô khó lòng hiểu được.
Dù là chiếc xe, cảnh vật hay gió hoang dã, đối với Ai tất cả đều là những điều kỳ diệu mà cô chưa từng thấy, chưa từng cảm nhận hay nếm trải bao giờ. Cô dùng mọi giác quan để đón nhận tất cả những gì xung quanh mình.
Lần đầu tiên Ai nhoài người ra ngoài cửa sổ xe, cô đã nhận ngay cái cốc đầu đầu tiên từ Yuri. “Đừng thò đầu ra ngoài cửa sổ.”
Ai sờ vào vết bầm còn đau nhói và tiếp tục nhìn ra vùng hoang dã.
Vùng đất đó cực kỳ rộng lớn, dường như vô tận.
“Ngắm đủ rồi thì đóng cửa sổ lại đi.”
Cô rất muốn từ chối.
“… Sẽ không tốt cho cơ thể của cậu ấy đâu.”
Ai nhận ra sự thật trong lời nói của Yuri và nhanh chóng vươn tay đóng cửa sổ lại. Miếng gioăng cao su hơi dính, khiến cô gặp không ít khó khăn; nhưng cuối cùng cô cũng đóng chặt nó lại với một tiếng “cạch”.
Tai Ai đã quen với tiếng ồn bên trong xe và tự động loại bỏ mọi tiếng động từ động cơ. Do đó, khi không còn tiếng gió rít, chiếc xe trở nên yên tĩnh lạ thường.
“…Kiriko, cậu tỉnh chưa?”
“Chưa, cậu ấy vẫn đang ngủ rất say.”
Ai lén nhìn về phía sau và thấy Kiriko đang ngủ rất say, chiếm trọn cả một hàng ghế.
Sau khi nói tên mình một lát trước đó, Kiriko lập tức đổ gục vì kiệt sức và mất ý thức. Có vẻ như việc đột ngột tỉnh dậy và cảm xúc dâng trào không hề tốt cho cơ thể cậu.
Ai thở hắt ra và nhìn chàng trai đang ngủ.
Mặt cậu tái mét và hơi thở nông. Lông mày cậu nhíu chặt lại, vẻ mặt tối sầm như đang gặp ác mộng: không còn một chút dấu vết nào của nét dịu dàng rạng rỡ trước đó. Ai bắt đầu tự hỏi đâu mới là Kiriko thật sự. Là một Kiriko mềm mại và dễ chịu, hay một Kiriko gai góc như nhím?
“… Scar-san, nếu Kiriko có chuyện gì, làm ơn hãy báo cho chúng tôi ngay lập tức nhé.”
“Được thôi.”
Scar đáp lại từ ghế sau. Hoàn thành nhiệm vụ chăm sóc Kiriko, Scar đã len lỏi ra phía sau xe để dọn dẹp mớ hỗn độn ở đó và hiện đang đối mặt với một chú heo đất bằng gốm sứ trông rất đáng yêu. Ai thầm thề với lòng sẽ tuyệt đối không làm phiền công việc của Scar.
Im lặng.
Yuri, như thể hòa vào làm một với chiếc xe, lặng lẽ lái đi.
Ai ngồi thẳng đơ ở ghế phụ lái, nhìn anh.
Im lặng.
Yuri, cảm nhận có một ổ gà phía trước, do dự không biết nên rẽ trái hay phải để tránh.
Ai nhìn khắp xung quanh, quan sát đủ thứ thiết bị được lắp đặt trên xe. Cô không tài nào hiểu được hai cái cần trên kính chắn gió có tác dụng gì.
Im lặng.
Cuối cùng Yuri quyết định rẽ phải để tránh ổ gà.
Ai chẳng còn gì để làm, đành nhìn ra phía trước.
Im lặng.
Vùng hoang dã dường như trải dài bất tận.
“Này, cứ thế này mãi sao?”
“…Cô lại nói cái thứ vớ vẩn gì thế?”
Ai chỉ tay ra vùng hoang dã rồi chỉ vào chính mình.
“Chỉ là… anh biết đấy… em chán quaaaá.”
Trên mặt Yuri hiện rõ mấy chữ to đùng “Cái gì vậy?”
“…Sao cô lại than vãn chuyện này với tôi làm gì?”
“Nhưng mà, nhưng mà! Không thấy cứ như sắp có chuyện gì đó xảy ra sao? Kiểu như một khi nó đã xảy ra thì mình sẽ không dừng lại được nữa ấy? Không phải sao?”
Yuri dẫm phanh cái rẹt.
Ai đập trán vào kính chắn gió.
“Ối, đau quá!”
“Xin lỗi, có ổ gà không thấy kịp.”
Yuri nhả phanh, xe lại vọt đi. Cảnh vật ngoài cửa sổ lại lướt qua như bay.
“Hành trình vốn dĩ buồn tẻ là thế mà.”
Yuri thật lòng nói vậy, nhưng Ai chẳng chịu nghe.
“Hừ!—Tôi không tin đâu.”
“… Đã chán thế này rồi thì mong cô sớm học được lái xe đi.”
“Ồ! Tôi lái được hả?”
Ai tươi rói hẳn lên vì hăng hái, nhưng Yuri nhanh chóng dội một gáo nước lạnh cho tắt ngấm.
“… Gì chứ, cô với tới bàn đạp sao?”
“…”
Một sự im lặng đầy nghiệt ngã bao trùm.
“…”
Từ lúc này, chiếc xe chìm vào tĩnh lặng, Ai cũng không nhắc lại từ “chán” thêm lần nào nữa.
* * *
“Trông có vẻ anh Kiriko sắp tỉnh dậy rồi.”
Mãi một lúc lâu sau đó, Scar mới lên tiếng, phá vỡ sự im lặng trong xe.
Ai lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi xem giờ. Cảm giác như thời gian trôi qua rất lâu rồi, nhưng thực tế vẫn chưa đến giữa trưa.
“Ai ‘ahhh…’ ngáp một tiếng nhỏ rồi nhìn về phía sau thì thấy Kiriko vẫn còn đang ngủ, sắc mặt đã khá hơn nhiều.
“Anh ấy trông vẫn đang ngủ mà.”
“Đúng vậy, cho nên tôi mới nói anh ấy sắp tỉnh dậy… Nhịp thở của anh ấy đã thay đổi, tôi tin rằng anh ấy sẽ sớm tỉnh lại.”
Dự đoán của Scar đã thành hiện thực chỉ trong vài giây.
Đắp một tấm chăn mỏng, Kiriko yếu ớt mở mắt, ánh mắt mơ màng nhìn xung quanh.
“Ồ, anh tỉnh rồi hả?”
“… Anh là ai?”
Vừa nói, anh ta lập tức thu lại vẻ mặt mơ hồ, thay vào đó là vẻ đề phòng cảnh giác.
“… Tôi bất tỉnh từ nãy đến giờ sao?”
“Ừm, anh vừa nói tên xong thì ngất đi đấy.”
Kiriko hình như vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được cơ thể, ánh mắt anh ta không ngừng lướt khắp xe, dò xét từng ngóc ngách nhỏ.
“Anh không cần phải cẩn trọng đến mức này bây giờ đâu chứ…”
“Việc có cần cẩn trọng hay không là do tôi tự quyết định.”
Ai khẽ thở dài. Có vẻ Kiriko cảnh giác và gai góc này mới là con người thật của anh ta. Nhìn anh ta, Ai chợt nhớ đến một con cáo bị thương cô từng gặp trên núi.
“… Mấy người đang đi đâu vậy?”
Kiriko nhận ra cảnh vật bên ngoài đang lướt qua nên đã hỏi.
“Đến Ortus.”
Ai đáp.
“Mấy người định làm gì…”
Đang nói dở, Kiriko chống tay định ngồi dậy, và anh ta phát hiện ra điều gì đó.
Để chống người lên, anh ta đã tự động đưa tay ra chống đỡ trọng lượng cơ thể.
“À, còng tay của anh không mở được nên chúng tôi tạm cắt xích đi rồi.”
“…”
Kiriko đưa hai tay lên như nhận một món quà, rồi ngắm nghía: Dây xích nối hai chiếc còng ở cổ tay anh ta quả thật đã bị cắt, toàn bộ không còn tác dụng gì nữa.
“… Mấy người định làm gì?”
Kiriko lại hỏi lần nữa.
“Không định làm gì cả.”
“……”
“… Tôi nói thật mà.”
Ai thở dài.
“Ai.”
Tay vẫn đặt trên vô lăng, Yuri nói với cô.
“Tôi biết cô nói thật, nhưng nói vậy với người lạ chỉ khiến người ta khó hiểu thôi. Đừng làm anh ta nhức đầu quá.”
Kiriko lấy tay chống vào cái đầu vẫn còn choáng váng rồi ngồi thẳng lên.
“… Rốt cuộc các người là ai?”
“Tôi không muốn anh tiếp tục hỏi về vấn đề này.”
Yuri lạnh lùng từ chối.
“… À, phải rồi. Xin lỗi vì tôi đã quá tự tiện.”
Dù bị từ chối thẳng thừng như vậy, Kiriko vẫn bình thản đáp lại bằng lời xin lỗi.
“… Xem ra anh là người khá hiểu chuyện.”
Điều này đương nhiên làm Ai không vui.
“…… Thế là anh nói tôi không hiểu chuyện à?”
“Ai, ở đời này thành thật không phải là một đức tính tốt đẹp gì đâu… À, thôi bỏ đi, cô cứ ngồi yên mà nhìn là được rồi.”
Nói rồi, Yuri bắt đầu nói chuyện với Kiriko, mắt không nhìn mắt.
“Tôi xin tự giới thiệu trước. Tôi là Yuri Sakuma Dmitriyevich, rất vui được gặp anh. Còn đây là Scar. Tay tôi đang bận, anh tốt nhất cứ nằm xuống nghỉ ngơi tiếp đi, nên chúng ta để sau hẵng bắt tay nhé.”
“Tôi là Kiriko Zubreska. Cảm ơn lòng tốt của các bạn… và cả đã cứu tôi nữa.”
“Nếu cảm ơn thì đừng quên hai người kia, họ đã lo lắng cho anh suốt đấy.”
“Ồ, vậy thì—hai vị, xin cảm ơn rất nhiều. Nhờ có hai vị mà tôi mới được cứu thoát.”
Ai với vẻ mặt kinh ngạc chấp nhận lời cảm ơn của anh ta. Khác hẳn với thái độ và cách nói chuyện lúc trước, hai người giờ đây trò chuyện vô cùng tự nhiên, cứ như đã tập dượt từ trước vậy.
“Vậy anh đã thành ra thế này như thế nào?”
“Xin lỗi, nhưng đây là vấn đề liên quan đến phúc lợi của cả thành phố, nên tôi đành phải xin các vị đừng hỏi thêm nữa… Tương tự, tôi cũng sẽ không hỏi sâu về việc riêng hay quá khứ của các vị.”
Trong mắt Kiriko lóe lên tia sáng sắc bén như chim ưng.
“… Dù sao thì, hoàn cảnh của các vị cũng thật lạ lùng… Các vị tự nhiên xuất hiện ở nơi đó bằng cách đi bộ… Lại còn, một phụ nữ và một cô gái của thế hệ trước… Trông cũng không giống người nhà…”
Những lời đe dọa này được anh ta nói ra hết sức lịch sự, nhưng Yuri như không hề để ý, gạt phắt đi.
“Gần đây Oreus thế nào rồi?”
“…… Anh vừa nói gì cơ?”
Trên mặt Kiriko lộ rõ vẻ kinh ngạc tột độ.
“Anh không trả lời cũng không sao, dù sao chuyện tôi không cần biết thì tôi cũng không có hứng thú tìm hiểu.”
Im lặng.
“Nhưng tôi nghĩ tốt nhất anh nên kể về việc mình bị bắt. Bởi vì chuyện đó có thể gây nguy hiểm ngay lập tức cho tất cả chúng tôi.”
“…”
“Hay anh không muốn tiết lộ cả chừng đó sao?”
Yuri đang ám chỉ rằng nếu Kiriko định làm vậy, anh ta sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải thay đổi ý định ngay.
“… Không, các vị nói đúng. Đây là chuyện tôi nên chủ động kể cho các vị nghe.”
Kiriko xin lỗi, và bắt đầu kể câu chuyện của mình từ đầu.
Cuộc nói chuyện diễn ra rất suôn sẻ, nhưng Ai lại cảm thấy không ưa cái cách tương tác giữa người đàn ông và thanh niên kia.
***
Kiriko sống ở một thành phố tên là Ortus, là một thực tập sinh làm việc cho nhà nước. Công việc chính hằng ngày của cậu là chạy việc vặt cho cấp trên, và không lạ gì việc cậu phải đi khắp thành phố để đưa một món đồ hay một tin nhắn. Đôi khi công việc còn đưa cậu ra khỏi thành phố: những lúc đó cậu phải đi xe máy đến các khu dân cư lân cận là điểm đến của mình. Lần này cậu cũng cầm thư lên xe như mọi khi, đi suốt một ngày dài trong vùng hoang dã.
Cậu ấy nói rằng cậu bị bắt cóc khi đang đi giao thư.
“…Chắc tôi không có quyền nói thế này, nhưng những kẻ bắt cóc tôi hoàn toàn là nghiệp dư, cả về trang bị lẫn phương pháp…”
Dù trí nhớ còn mơ hồ do thuốc, Kiriko vẫn nhớ rõ chi tiết này. Những kẻ bắt cóc có khoảng mười người; chúng đã giăng một cái bẫy sơ sài trên đường và tông ngã xe máy của Kiriko khi cậu đi ngang qua.
Nhưng những gì xảy ra sau đó thì khó giải thích: có vẻ như đã có xô xát nội bộ giữa những kẻ bắt cóc, và trước khi ai kịp nhận ra, Kiriko đã bị nhét vào chiếc xe này.
Hai chủ nhân chiếc xe này đã từng là người sống.
Kiriko nhấn mạnh từ “đã từng” ở đây, bởi vì hai người đó đã chết trong quá trình giải cứu cậu.
“Họ đã rất vui vẻ và chết trong sung sướng… Ngay từ đầu họ chưa bao giờ thật sự có ý định cứu tôi, mà chỉ muốn một cơ hội để có một cái chết “vinh quang” và hy sinh trong chiến đấu.”
Điều này giải thích cho việc họ được chôn cất vội vã.
“…Có lẽ tôi sẽ tốt hơn nếu không có họ.”
Và thế là Kiriko kết thúc câu chuyện của mình.
“…Tôi không nghĩ cậu nên nói xấu những người đã cứu cậu như thế…”
Ai nói với vẻ không hài lòng.
“Đúng là vậy… Tôi đã quá khắt khe với họ.”
Việc cậu ta có thể rút lại lời nói dễ dàng như vậy khiến Ai càng thêm khó chịu với thái độ của cậu ta.
“…Cậu có thật sự nghĩ vậy không?”
“Tôi đã nói thế thì đương nhiên là tôi nghĩ vậy rồi.”
Cả hai nhìn nhau tóe lửa.
“Ừm, vậy là vùng quanh Ortus chắc không an toàn rồi…” Yuri mặc kệ hai đứa trẻ và bắt đầu suy nghĩ, hoàn toàn tập trung bỏ qua mọi thứ xung quanh.
“Được rồi, vậy thì chúng ta sẽ không đến Ortus nữa.”
“N-này!”
Hai người vừa nãy còn đang lườm nhau vội vàng cùng nhìn về phía Yuri.
“C-cái đó khác với những gì ông vừa nói!”
“Thôi nào, cả hai cứ bình tĩnh một chút đã.”
Nói rồi, Yuri dừng xe lại.
Ông ta lấy một tấm bản đồ từ trong áo ra và đưa cho họ xem.
“Ban đầu hai người định đến thị trấn này phải không?”
“…Vâng.”
“Được thôi, vậy tôi sẽ chở hai người đến đó.”
“…Tôi hiểu rồi. Được thôi, thế này thì lại càng tốt cho tôi… còn ông thì sao?”
“Chúng tôi sẽ quay lại sau khi đưa hai người đến thị trấn đó. Chúng ta sẽ nói lời tạm biệt ở đó.”
“Hả? Gì cơ? Tại sao?”
Chỉ có Ai là không thể chấp nhận diễn biến mới này.
“Ai, cháu hỏi lý do chuyện này, vậy nói ta nghe xem: tại sao cháu lại muốn đến Ortus?” Yuri hỏi ngược lại, vẻ mặt lộ rõ sự khó hiểu.
“Thì, rõ ràng là vì cháu muốn đến đó mà.”
“Ta đang hỏi cháu, tại sao cháu lại muốn đến đó?”
“Ông hỏi tại sao là sao chứ?... Là vì cháu muốn thế.”
“…Trời ạ, vậy à? Vậy chỉ vì cháu muốn thôi ư?” Vẻ mặt Yuri như đang cố chịu đựng một cơn đau đầu, một cơn đau đầu kinh khủng.
“Được rồi, thôi bỏ đi, chúng ta sẽ tìm một ngày khác để đến Ortus.” Nói rồi, Yuri nhấn ga. Ai vô cùng bực bội với thái độ của ông ta, nhưng không thể nói một lời nào.
***
Cô bé bị say xe.
Ai tự hỏi mình đã làm sai ở đâu. Có phải là do cô bé đã nghĩ về tương lai không, hay là do cô bé đã giúp Scar ở ghế sau dọn dẹp bức tượng thạch cao hình chồn lạ lùng kia? Hay là do cô bé, trong lúc buồn chán, đã đếm các phần răng cưa của khung cửa sổ lên đến tám trăm…?
Dù sao đi nữa, kết quả là Ai đã khiến mọi người trên xe đau đầu. Cô bé đổi chỗ với Kiriko và cố gắng ngủ ở hàng ghế giữa.
Với khuôn mặt được che nửa bằng khăn, cô bé vô định nhìn về phía trước. Cô bé có thể thấy ở ghế trước Kiriko và Yuri đều đang cúi nhìn bản đồ và thì thầm nói chuyện với nhau. Nhìn vào bản đồ là lại thấy buồn nôn, nên cô bé vội vàng nhìn sang chỗ khác.
“À, tỉnh rồi hả?” Kiriko đã nhận ra ánh mắt của cô bé.
“…Tôi luôn thức mà.” Ai nói thế, nhưng chẳng thuyết phục chút nào. Mà không hay biết, những cơn rung lắc khiến cơ thể cô bé chao đảo đã dịu đi phần nào, và cảm giác buồn nôn cũng giảm đi rất nhiều. Ai từ từ ngồi dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ, và thấy con đường đã rộng hơn nhiều so với trước đó: có vẻ như cô bé đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Cô bé nhìn đồng hồ và thấy kim giờ đã trôi qua hai tiếng so với lúc trước. Thời tiết không còn là sự trong xanh nắng chói chang của buổi trưa mà giờ đã âm u, những đám mây xám xịt tụ đầy trời trông đặc quánh như đá, và cũng cứng đờ như đá nữa.
Ai có thể thấy những tia chớp lóe lên ở xa tít trong tầm mắt, xa đến nỗi tiếng sấm đi cùng cũng hoàn toàn mất hút.
Và gần nơi những tia chớp lóe lên, cô bé còn có thể thấy một con rồng trắng cuộn xoáy.
“…Đó là lốc xoáy à?”
“Ở đâu!” Kiriko hỏi với vẻ mặt đanh lại, rồi nhìn theo tay Ai chỉ; và khi nhìn thấy, cậu ta thở phào nhẹ nhõm.
“À, vẫn còn xa thế… may mà cháu phát hiện sớm.”
Hai người nhìn qua cửa sổ xe. Những hạt mưa nhỏ bám vào kính, nhảy nhót theo nhịp xe rung rinh một cách đáng yêu. Bên dưới lớp mây tưởng chừng đặc quánh ấy, mưa trút xuống như trút nước, chớp lóe liên hồi, hoặc nổi thành những cơn lốc xoáy, nhưng ở những nơi khác mặt trời vẫn chiếu sáng rực rỡ và có thể nhìn thấy cầu vồng bắc ngang trời đất.
Mặt trời, cơn mưa, vòi rồng và bão tố. Tất cả những thứ đó cứ như dầu với nước, khác biệt một trời một vực, nhưng khi chúng tồn tại song song, không ai can dự vào việc ai, chúng lại hòa quyện vào nhau, tạo thành một khung cảnh kỳ vĩ đến khó tin, tựa hồ như một bức tranh vô thực.
“… Đây là lần đầu tiên cháu thấy vòi rồng đấy ạ.”
Một khung cảnh hoàn toàn khác biệt với núi non, hiện ra ngay trước mắt cô bé.
“… Cháu muốn đến gần hơn để xem ạ…”
“Không nên đâu.”
Kiriko đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc.
“Đừng coi thường vòi rồng chỉ vì nó trông nhỏ và mảnh khảnh. Khi đã nổi giận, nó có thể xé nát không chỉ xe cộ mà cả nhà cửa, còn con người thì chúng ta chẳng khác nào chiếc lá khô rơi rụng cả.”
“Thật ạ?”
“Thật đấy. Chính vì thế mà mọi ngôi nhà ở các thị trấn trên đồng bằng này đều có tầng hầm để làm nơi trú ẩn khi có vòi rồng.”
“Ố ồ. Nhà của anh Kiriko cũng có chứ ạ?”
“Không. Nhưng đó là vì ở Ortus hiếm khi có vòi rồng, do núi non luôn chắn và chuyển hướng gió về phía nam.”
Vừa nói dứt lời, Kiriko loay hoay với mấy nút bấm trên bảng điều khiển rồi bật radio lên. Từ chiếc loa rè rè của nó, một chương trình dự báo thời tiết vang lên, cảnh báo du khách về cơn vòi rồng đang hoành hành trong khu vực.
“C-cái gì đây ạ!”
“Cái gì là cái gì? Đây là radio mà… Cháu chưa từng biết sao?”
“À thì, đây là lần đầu tiên cháu thấy nó, hay đúng hơn là nghe thấy nó.”
“…… Cháu lạ thật đấy.”
“Khụ khụ!”
Đúng lúc này, một tiếng ho khan cố ý cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
“Giờ thì thấy rồi đấy.”
Yuri hất cằm về phía trước. Kiriko chăm chú xem bản đồ, còn Ai thì ghé đầu qua tựa lưng ghế trước, đôi mắt dán chặt vào kính chắn gió và cảnh vật phía ngoài.
Cô bé nhìn thấy những tòa nhà trải dài tít tắp chân trời.
“Đó là nơi nào thế ạ?”
“… Đó là một trạm tiếp tế kiểu cũ. Họ kiếm tiền chủ yếu từ quán trọ, trạm xăng và tiệm sửa chữa, những thứ tạo nên trung tâm kinh tế của thị trấn. Vẫn có người ở đó, như những người bán thức ăn, họ sẽ chạy ra đường chào mời mà bất chấp sự an toàn của bản thân, nên chúng ta tốt nhất nên cẩn thận.”
“Thức ăn hay người chết, cháu đều hoan nghênh cả.”
“Hả? Cái gì cơ? Không, ở đây chắc chắn không có người chết nào trong số cư dân đâu, bởi vì đây là một thị trấn của người sống mà.”
Yuri lại ho lớn tiếng, rõ ràng là để ngăn Ai nói ra những điều không nên nói.
Nhưng dường như không mấy hiệu quả.
“Anh Yuri, anh bị cảm à? Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé?”
Chiếc xe dừng lại, cửa xe bên ghế lái mở ra, và Yuri bước xuống. Anh nắm lấy cổ áo Ai, nhấc bổng cô bé ra khỏi hàng ghế giữa rồi đi mười bảy bước về phía bắc.
“Ai.”
“A-anh đang làm gì thế? Anh sẽ làm hỏng cổ áo mất…”
“Làm ơn, cháu hãy cố gắng che giấu thân phận là Người Giữ Mộ của mình.”
Ai chớp mắt liên tục mấy cái, rồi phớt lờ việc mình vẫn đang bị bế như một chú mèo con, giơ một ngón tay lên.
“Nói đúng ra thì cháu là một nửa con người, một nửa Người Giữ Mộ ạ.”
“… Thế thì cháu lại càng phải giấu đi. Nếu cháu đồng ý chuyện này, cháu sẽ giúp đỡ tất cả chúng ta rất nhiều đấy.”
Với vẻ mặt đầy vẻ không ưa, Yuri cố đẩy cái ý nghĩ đó ra xa khỏi mình.
“Ai này, ta sắp nói với cháu một điều rất quan trọng đấy. Cháu đừng cảm thấy bị tổn thương nhé.”
“Anh tự mình nói ra rồi lại bảo người khác đừng bị tổn thương. Thật là vô tâm quá đi mất, anh Yuri ạ! Đúng là phong cách của anh có khác.”
“Cháu đúng là thiên tài chọc tức người khác mà!”
“Cháu bị tổn thương rồi đây này.”
“Thật sao? Vậy thì cháu phải cố gắng hơn nữa rồi… Ai, nghe ta nói này.”
Nói đoạn, anh liếc nhìn Kiriko. Chàng trai vẫn rất lịch sự ở trong xe, thậm chí không một lần liếc nhìn về phía họ.
Yuri đột nhiên buông Ai ra và đặt cô bé xuống đất.
“Trong thời đại này, loài người mang lòng thù ghét với những Người Giữ Mộ.”
“Hả?”
“Cháu cứ thử nghĩ mà xem: người sống và Người Giữ Mộ chẳng liên quan gì đến nhau nên họ không bận tâm đến sự tồn tại của đối phương. Nhưng còn người chết thì sao… Những kẻ vẫn còn lang thang trên mặt đất hầu hết đều là những người không muốn cuộc đời mình kết thúc. Nếu cháu nói với họ rằng cháu là Người Giữ Mộ, họ sẽ giết cháu không chút do dự đâu.”
Miệng Ai há hốc ra, kinh ngạc nhìn lên Yuri.
“… Nhìn kìa, ở đằng kia.”
Yuri chỉ tay về một khoảnh đất có một cái cọc kèm tay cầm thò lên.
“… Cái gì thế ạ?”
“Đó là mộ của một Người Giữ Mộ.”
Nhìn kỹ hơn, cái cọc đó hóa ra là một chiếc xẻng cắm sâu xuống đất.
“Mộ của Người Giữ Mộ…”
“Rất có thể anh ta hoặc cô ta đã bị người chết giết, rồi được chôn cất ở đây.”
“Sao lại…”
Ai khuỵu xuống đất một cách bất lực.
“Chuyện này thật là không đúng chút nào.”
Yuri gật đầu đồng tình.
“Nhưng mọi chuyện là thế đấy. Nền văn minh giờ đã trở thành như vậy rồi… Từ cái ngày mười lăm năm trước, thế giới dần dần thay đổi từng chút một cho đến khi trở thành như bây giờ.”
Ai không đáp lời.
“Cháu hiểu chưa, Ai?”
“…”
“Ai.”
Yuri cần cô bé đáp lời. Thất vọng não nề, Ai nhặt một nắm cát, đứng dậy rồi dốc hết sức ném nó đi.
“… Cháu hiểu rồi, được thôi… Nhưng cháu không thể chấp nhận được…”
“Ta không yêu cầu cháu quá nhiều… Chỉ cần cháu biết điều đó là đủ rồi.”
“Nhưng…”
Ai tiếp tục nói. Cô bé ngước đôi mắt nhìn thẳng vào Yuri và đôi mắt xanh của anh, đầy vẻ kiên quyết.
Ánh mắt cô bé gần như nhìn thẳng đứng lên; không hề màng đến khoảng cách chiều cao giữa mình và Yuri, xa vời vợi, cô bé mở to mắt và cất lời.
“Cháu chắc chắn sẽ không thể kiềm lòng mà nói ra đâu.”
“Đến lúc đó, cháu có thể tự mình quyết định.”
Hai người quay lại xe. Trên đường trở về, Yuri mới đi được hai bước thì Ai đã đi ba bước, bỗng—
“Anh Yuri.”
“Hả?”
“Đau ạ.”
“…”
Khi hai người hoàn thành đoạn đường mười lăm và ba mươi bước tương ứng để trở lại xe, Kiriko chỉ chào đón họ bằng câu “Mừng hai người đã về” mà không hề hỏi bất cứ điều gì.
Yuri nhả phanh tay và nhấn chân ga.
Thị trấn ngày càng đến gần hơn.
“Thôi được rồi, xem ra đến đây là phải tạm biệt rồi… Dù nhiều chuyện xảy ra không phải lúc nào cũng vui vẻ gì, nhưng dù sao cũng xin cảm ơn tất cả.”
Phía trước, một tòa nhà trắng toát hiện ra, như mọc thẳng lên từ đường chân trời.
“… Nhanh thật đấy nhỉ…”
Yuri dán mắt nhìn thẳng về phía trước, lòng đầy nghi hoặc.
“Đâu có chuyện buồn gì xảy ra đâu mà.”
Do mấy tòa nhà đó à?
“Ai.”
“Hừ! Tùy cô đấy.”
“Ai!”
Yuri bỗng thốt lên một tiếng lớn.
“K-Khoan đã! Chuyện gì thế?”
“Nhìn thị trấn xem nào… À thôi, tôi thấy rồi. Chết tiệt! Cái trò đùa quái quỷ gì thế này!”
Thị trấn có cấu trúc tựa như một chiếc bánh sandwich. Những tòa nhà là lớp bánh, con đường là phần nhân kẹp ở giữa: “lớp bánh” thì xếp hàng ngay ngắn hai bên, còn “phần nhân” thì thẳng tắp dẫn đến tận đường chân trời. “Lớp bánh” của chiếc sandwich này rực rỡ hơn nhiều so với “nhân” bên trong: mỗi tòa nhà được sơn một màu khác nhau, thậm chí có cái còn nhiều màu, khiến cả thị trấn trông vừa tươi sáng vừa lòe loẹt.
Và chính cái phần đầy màu sắc ấy giờ đây đang nằm ngổn ngang đổ nát trước mắt họ.
“Chuyện gì đã xảy ra ở đây thế này…”
Cả đoàn cùng lúc há hốc mồm kinh ngạc. Không một căn nhà nào trước mắt họ còn nguyên vẹn: toàn bộ thị trấn đã bị tàn phá triệt để đến nỗi tường và cột nhà cũng vỡ vụn thành gỗ và đá, trôi dạt ngổn ngang như tàn tích của một cơn bão dữ.
“Chắc là lốc xoáy rồi…”
Kiriko lẩm bẩm trong vô thức.
“Chắc hẳn nó đã càn quét thẳng qua đây…”
Chiếc xe chậm dần rồi tiến vào thị trấn. Những gì còn sót lại của các ngôi nhà hai bên đường dường như quá ít ỏi so với sự tàn phá khủng khiếp đã xảy ra ở đây, và họ nhanh chóng hiểu ra lý do. Dọc con đường chất đầy những mảnh gỗ vỡ vụn và đồ đạc vương vãi. Các loại tạp chí bay lả tả trên mặt đất như những cánh hoa rơi, tạo nên một bầu không khí vừa siêu thực vừa mang màu sắc lễ hội cho toàn bộ khung cảnh.
Ai khẽ kéo tay áo Yuri.
“Yuri-san, làm ơn dừng xe…”
“Không, nguy hiểm lắm.”
“Nhưng lỡ như có người sống sót thì sao…”
“Chính những người sống sót mới là mối đe dọa lớn nhất đối với chúng ta.”
“Không thể nào…”
“… Lạ thật. Trên đường lại có rất ít mảnh vỡ. Cứ như thể chúng ta đang bị dẫn vào một cái bẫy vậy…”
Ai lén lút dịch chuyển từ ghế trước ra phía sau xe, rồi khẽ thì thầm vào tai Scar.
“Scar-san, ở đây có người chết nào không ạ?”
“Không; nếu có thì tôi đã không thể ở yên đây thế này được rồi.”
“… À, đúng rồi… Vậy thì, có người sống nào ở đây không?”
“Chuyện đó thì tôi không thể nói. Dù sao thì, với tư cách là Người Gác Mộ, chúng tôi chỉ có thể cảm nhận được sự hiện diện của người chết lang thang hoặc đã được chôn cất ở gần, cũng như những Người Gác Mộ khác mà thôi.”
Yuri hoàn toàn không hiểu đầu đuôi câu chuyện này là sao nữa.
Không biết là do bản thân quá đa nghi, hay là họ đã thực sự lao vào một cái bẫy, Yuri vẫn tiếp tục lái xe tiến về phía trước.
Họ lách qua những tấm ván gỗ vương vãi, những chiếc lò sưởi, cán qua những tấm thảm, nghiền nát những chiếc cốc gốm, và cứ thế tiến về phía trước. Hàng trăm vật thể vốn không nên có mặt trên đường nhưng lại ngổn ngang khắp nơi, tạo nên một bầu không khí căng thẳng đến mức rợn người, ngày càng đặc quánh và ngột ngạt.
Lách qua một bức tượng sư tử đang ngâm mình trong bồn tắm đầy bùn và vượt qua một chiếc chậu rửa mặt lớn bị vỡ, Yuri cuối cùng cũng đối mặt với cảnh tượng mà anh đã lo sợ bấy lâu nay.
Con đường đã bị chặn bởi một hàng rào làm từ đống đổ nát.
Thấy hàng rào chắn, Yuri lập tức nhấn ga.
Lực tăng tốc khủng khiếp đẩy họ dán chặt vào ghế, chiếc xe lao vút về phía chướng ngại vật với tốc độ chóng mặt. Yuri xoay vô lăng bằng những động tác nhỏ, chính xác, điều chỉnh từng chút một chuyển động thất thường của xe, hướng nó về phía phần mỏng manh và yếu nhất của hàng rào chắn.
Một cây bonsai gãy nát, cái vỏ lò nướng, và một tấm biển ghi “Sửa chữa và Kiểm tra Xe” chình ình ngay trước mắt họ—
Và chiếc xe đã đâm thẳng xuyên qua.
Cú va chạm làm chiếc xe rung lắc dữ dội, nhưng nó vẫn nguyên vẹn vượt qua bên kia. Những mảnh gỗ sơn đỏ, trắng, vàng bay tung tóe lên không trung, và vô số bồn cầu bay vút lên trong giây lát rồi vỡ tan tành khi rơi xuống đất.
Cũng lúc đó, Ai nhìn thấy bóng người giữa đống đổ nát. Một nhóm đàn ông cầm súng xuất hiện, la hét về phía chiếc xe của họ; những kẻ trẻ tuổi và nóng nảy hơn thậm chí còn nhắm bắn và nổ súng. Những phát đạn của chúng chệch xa, không trúng mục tiêu dù chỉ một lần. Yuri tăng tốc để cắt đuôi đám người có súng, và con đường nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt họ, thay thế vào đó là khung cảnh hoang dã mênh mông. Chiếc xe màu xanh tiếp tục lao đi với tốc độ cao nhất về phía chân trời.
* * *
Chiếc xe chạy về phía tây cho đến khi bầu trời nhuốm đỏ rực. Cuối cùng, dù trước đó Yuri đã hứa sẽ tìm chỗ trọ trong thị trấn, nhưng rồi họ vẫn phải cắm trại. Tận dụng những tia nắng cuối cùng còn sót lại, họ vội vã dựng lều. Ai sẽ ngủ cùng Scar, trong khi Kiriko và Yuri dường như đã tính trước sẽ ngủ ở ghế trước và ghế sau của xe.
Họ đốt lửa ngay khi mặt trời vừa lặn, dùng những khúc gỗ đã kẹt dưới nắp động cơ lúc chiếc xe đâm xuyên qua hàng rào chắn. Họ đã nhóm lửa sao cho phía đông được che khuất bởi chiếc xe, để không ai từ thị trấn có thể nhìn thấy ánh sáng của họ.
“Thế nào rồi?”
“Không ổn. Hệ thống giảm xóc hỏng rồi.”
Kiriko bò ra từ gầm xe, vừa nói vừa phủi tay.
Chiếc xe bắt đầu gặp trục trặc ngay từ khoảnh khắc họ đâm vào hàng rào chắn. Nó rung lắc dữ dội mỗi khi di chuyển, và khi cán phải ổ gà, cú va chạm sẽ truyền thẳng không chút giảm xóc lên người ngồi bên trong.
Nhưng dù sao thì họ cũng chẳng thể dừng lại ở đó. Chiếc xe màu xanh vẫn tiếp tục chạy, và khói đã bắt đầu bốc ra từ động cơ cách đây không lâu.
“Tôi vừa cố gắng sửa tạm ở phía tôi rồi.”
Yuri đi đến phía sau kiểm tra động cơ, hai tay dính đầy vết dầu mỡ đen sì. Mùn cưa từ những khúc gỗ đã lọt vào khe thông gió của xe làm gián đoạn hệ thống làm mát, cùng với dầu động cơ rò rỉ do rung lắc, đã khiến động cơ bốc cháy.
“Nhưng chúng ta vẫn phải sửa chữa tử tế sớm thôi, nếu không thì sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”
Ai mang bánh mì, thịt khô và trà đến cho hai người vừa xong việc, cả ba quây quần bên đống lửa, ăn uống ngấu nghiến.
“Vậy thì chúng ta đến Ortus thôi.”
Yuri nói trong khi nhấp trà.
“…Quả thật, có vẻ như chúng ta không còn lựa chọn nào khác.”
Kiriko, sau khi nuốt một miếng bánh mì lớn, cũng đồng tình.
“Tôi có thể lo liệu chuyện sửa chữa, chỗ ở miễn phí cho hai người. Chắc là được đấy.”
“Thế thì tuyệt quá. Nhưng anh làm vậy có sao không?”
“Thành phố luôn có nguyên tắc cứu giúp những lữ khách gặp khó khăn, nên giúp thêm chút nữa chắc không sao đâu. Nhưng tôi không dám chắc lắm…”
“Thế là quá đủ rồi. Cảm ơn anh rất nhiều.”
“…”
“…”
Ai im lặng lạ thường.
“Ai, con không sao chứ? Nãy giờ con chẳng nói gì.”
Trừ lúc ăn ra, cái miệng bình thường luôn líu lo không ngừng nghỉ của cô bé lại đóng chặt. Và tất nhiên, cô bé đã ăn tối xong nhanh hơn mọi người rất nhiều; cốc trà cũng đã uống cạn từ sớm.
“Anh Yuri…”
Khuôn mặt Ai được ánh lửa bập bùng chiếu rọi khi cô bé cất lời.
“Không có cách nào giúp những người ở đằng kia sao…”
Với vẻ mặt đau khổ, Yuri lắc đầu.
“Chúng ta không thể.”
Giọng điệu của anh ta không cho phép bất kỳ sự tranh cãi nào. Anh nói “không thể” chứ không phải “sẽ không giúp”, càng làm anh ta tỏ ra kiên quyết hơn trong chuyện này.
“Nhưng…”
“Con muốn biết tại sao à? Trong tất cả các lý do, điều cơ bản nhất là: chúng ta không có gì để giúp họ cả.”
Suy cho cùng, vấn đề của hàng trăm người vô gia cư đâu phải là thứ vài người có thể giải quyết được.
“Thứ hai, họ đã trở thành bọn cướp rồi. Thứ ba, họ đã tự tìm được cách sinh tồn cho mình. Cái lý do thứ hai kia chính là phương tiện sinh tồn của họ. Mà dù sao thì, tuy không có ích gì nhiều, nhưng chắc chắn trong cái thị trấn đó ít nhất cũng có một chiếc xe hơi hay xe máy chứ. Kiriko, tôi nói đúng không?”
Nghe Yuri hỏi, Kiriko nãy giờ vẫn im lặng, gật đầu.
“…Chắc hẳn vẫn còn xe trong nhà để xe ngầm khẩn cấp của họ… Và họ vẫn có thể liên lạc với các thị trấn hoặc làng mạc khác… Lý do duy nhất họ không nói gì với Ortus có lẽ là họ không muốn dựa dẫm vào thành phố đó, kể cả khi phải phó thác vào may rủi…”
“Họ có phải là những kẻ đã bắt cóc anh không?”
Kiriko ôm đầu gối, cắn móng tay, tâm trí như chìm vào biển sâu của những suy nghĩ.
“…Giờ nghĩ lại, hình như không có khả năng nào khác ngoài điều này.”
Ngọn lửa xanh biếc bao trùm những cục than đang cháy dở, còn trong đôi mắt u ám của Kiriko, một vẻ tự mãn thầm lặng lại lóe lên.
“Họ có lẽ muốn bắt tôi làm con tin để làm con bài mặc cả… Những con người này thật sự khó lường. Nghĩ mà xem, chúng ta đã giúp đỡ họ không ít lần trước đây, vậy mà họ không chỉ không cảm ơn, mà còn lấy oán báo ân.”
“…Xung đột giữa hai thị trấn ư?”
“Không phải xung đột, họ chỉ gây rối ở phía họ thôi.”
“Sẽ tốt hơn nếu mọi người có thể sống hòa thuận với nhau chứ?”
“…Tôi cũng nghĩ vậy.”
Cả hai đồng thanh thở dài.
“Thôi được rồi, bằng cách này Ortus sẽ sớm biết về thị trấn đó, và tôi tin chắc họ sẽ tìm được cách giúp đỡ. Chúng ta không cần lo lắng về chuyện này nữa.”
“Ừm…”
“Sao, con vẫn chưa hài lòng à? Mà hơn nữa, con đâu có họ hàng máu mủ gì với họ, vậy sao con lại muốn giúp họ chứ?”
“À thì, đó là vì…” Yuri lập tức cảm thấy người cứng đờ, anh ta lén lút cố ra hiệu cho Ai dừng nói.
“Đó là vì con là một hiệp sĩ công lý!”
“…Cái gì?”
Ngạc nhiên, không hiểu lời tuyên bố đó có nghĩa gì, Kiriko liếc nhìn Yuri. Anh ta thì đang lẩm bẩm đầy ngượng ngùng: “Con bé thực sự nói ra rồi…”
“Nếu người dân gặp rắc rối ở phía tây, chúng con sẽ đến giúp đỡ; nếu có kẻ gây rối ở phía đông, chúng con sẽ đến dạy cho chúng một bài học! Đó chính là hành trình cứu rỗi thế giới của con!”
“T-thật vậy sao?”
“Phải—À này, anh biết không, hành trình mới bắt đầu được ba ngày thôi đó.”
“Ngắn vậy! Vậy là con mới thực sự bắt đầu thôi mà!”
“Đó là lý do con muốn đi giúp họ…”
Ai kéo chân lại gần, gác cằm lên đầu gối, trông buồn bã hệt như một đứa trẻ nhỏ bé ở lứa tuổi cô bé có thể buồn đến nhường ấy.
“Hừm…”
Kiriko chống tay lên mặt. Còng tay kẹp chặt một cách vô dụng quanh cổ tay anh ta kêu lách cách một tiếng chói tai.
“—Thật là một giấc mơ ngốc nghếch.”
“S-sao anh có thể nói như vậy chứ…”
“Tôi nói sai sao? Tôi sẽ không hỏi lý do con có một giấc mơ ngớ ngẩn như vậy… Nhưng tôi nói cho con biết, có một giấc mơ không thể đạt được, rốt cuộc cũng chỉ là đuổi hình bắt bóng mà thôi.”
“…”
“Dù con có ước mơ lớn đến mấy, dù con có muốn làm bao nhiêu đi nữa, thì hiện tại con vẫn bất lực, không thể thực hiện được chúng.”
“Con biết chứ…”
“Họ cũng sẽ không mong con giúp đỡ đâu, mà tự tìm cách cho mình thôi.”
“Con đã nói rồi mà, con biết…”
Chính vì biết tất cả những điều này mà Ai mới đau khổ, mới u sầu đến vậy.
“…Con đi ngủ đây.”
Ai đứng dậy.
Cô bé nhìn quanh, chỉ thấy màn đêm đen kịt và bầu trời lấm tấm sao.
“…Con…”
Đêm lạnh lẽo và rộng lớn, dường như muốn nuốt chửng ngọn lửa nhỏ bé của họ.
“Con thật sự rất… nhỏ bé… phải không…”
Một sự tĩnh lặng, bất động bao trùm.
“…Thôi được rồi, con vẫn còn là một đứa trẻ mà.”
“Đúng vậy, vẫn còn là một đứa trẻ.”
Ai đá vào chân hai người đàn ông rồi chui vào lều.