Chủ Nhật Vắng Bóng Chúa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

239 3146

Cựu Sát Thủ Chuyển Sinh Thành Tiểu Thư Quý Tộc

(Đang ra)

Cựu Sát Thủ Chuyển Sinh Thành Tiểu Thư Quý Tộc

Otonashi Satsuki

Hãy cùng theo dõi hành trình của nữ cựu sát thủ máu lạnh chưa từng biết đến tình yêu, khi cô không chút sợ hãi mà lao thẳng vào xã hội quý tộc!

23 54

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

2 18

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

2 12

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

226 3265

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

66 1331

Quyển 2 - Chương 2: Rồng Xấu (1)

Họ bước qua cánh cổng.

Khung cảnh thành phố hiện ra, trải rộng mênh mông trước mắt những người lữ hành, thoát khỏi sau bức tường thành đỏ sừng sững.

Trước mắt họ, mặt trời, lâu đài, núi non và một màu xanh bất tận cùng hiện diện.

Trên những dải đất bằng phẳng ít ỏi trải dài tới chân núi, lúa mì còn non tơ xanh mướt đã được gieo trồng. Dường như giống lúa ở đây lớn nhanh hơn nhiều so với loại lúa núi Ai vẫn quen thuộc: nhìn màu sắc đã thấy sắp sửa kết hạt rồi.

Vài người nông dân đang ngồi trên bờ ruộng, lặng lẽ ngắm nhìn mùa màng.

Ai đoán chắc mẩm rằng những người lớn như họ sẽ nói chuyện gì vào lúc này. Chẳng qua cũng là những câu chuyện cũ rích, nhạt nhẽo đã được lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần như: “Năm nay cây cối tốt tươi ghê,” “Ờ ha.”

Đôi mắt của đoàn lữ khách đã quen với màu xám xịt của vùng hoang dã từ lâu. Giờ đây, khi đột ngột đối diện với bạt ngàn sắc xanh tươi, cảnh vật xung quanh bỗng trở nên rực rỡ đến chói mắt, lạ lẫm vô cùng.

Bỗng một người nông dân phát hiện ra họ và vẫy tay. Những người còn lại cũng vẫy theo. Ai dụi mắt, vẫy tay đáp lại một cách yếu ớt.

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, rồi họ cũng bỏ lại những người nông dân phía sau để tiếp tục hành trình.

Một lúc sau, khi mặt trời bắt đầu ngả màu đỏ ửng sau rặng núi, đoàn lữ khách đã đến chân đồi.

Đi thêm một đoạn nữa là đến khu chợ. Mọi tòa nhà trước mắt đều đã được cải tạo thành các căn hộ chung cư, tầng trệt hoàn toàn là cửa hàng buôn bán tấp nập khách ra vào.

Toàn bộ khu chợ Ortus thực ra đều được xây bằng đá, kết hợp đá cẩm thạch, đất sét, gạch và nhiều vật liệu khác để tạo thành những khu chung cư nhỏ gọn, xếp chồng khít khao, lèn chặt cả những con phố vốn đã chật hẹp, gần như muốn vỡ tung.

Đường sá được bảo trì cực kỳ tốt, với những điểm nghỉ chân rộng rãi và thoải mái dọc hai bên đường. Các hộ gia đình dường như thi đua nhau trang hoàng cửa ra vào và cửa sổ bằng cây xanh non mơn mởn, sắp đặt những loài hoa theo mùa ở những vị trí nổi bật khác. Ngay trước mắt họ, một cụ bà đang thay chậu cây cảnh bên vệ đường. Những đứa trẻ chạy lướt qua họ từng tốp như những cơn gió, tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp nơi, trong khi dọc con đường, những ông lão nhăn nheo phì phèo tẩu thuốc, nhả ra những luồng khói đủ màu sắc và đặt cược vào những ván xúc xắc nhỏ.

Tất nhiên, tất cả mọi người đều đã chết.

Người chết trông như vừa cởi bỏ lớp áo cũ, cơ bắp teo tóp, khô quắt, có người gầy đét như sợi dây. Càng là người chết trẻ, họ lại càng trông kỳ dị.

Những bộ xương diễu hành trong bộ vest ba mảnh và cà vạt. Những phu khuân vác quấn xích quanh người để bù lại trọng lượng cơ thể đã mất. Phụ nữ thì được bao bọc trong ren đến nỗi trông như hòa quyện vào một sinh vật thời trang kỳ lạ nào đó, thanh niên cụt chân tay thay bằng chân tay giả, trông hệt như những con rối, sinh viên đại học thì kẹp sách thư viện dưới một nách, nách kia lại kẹp đầu mình.

Hầu hết người sống đều coi những người chết này là quái vật. Họ sẽ phản ứng giống hệt nhau khi chứng kiến cảnh tượng ấy: cho rằng đường phố Ortus là địa ngục đầy rẫy ma quỷ, sợ hãi nói rằng lẽ ra họ không nên đến đây, rồi vội vàng sắp xếp rời đi ngay lập tức. Việc này đã xảy ra nhiều đến nỗi Kiriko đã không còn tức giận nữa rồi.

Nhưng Ai thì khác.

Cô bé buồn bã áp mặt vào cửa sổ xe, ngắm nhìn những gương mặt người qua lại. Cô không hề nao núng trước vẻ ngoài khiến người khác kinh hãi, mà chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt họ.

Dù kỳ dị hay bình thường, xa lạ hay quen thuộc, gương mặt những người chết đều nở nụ cười. Ai quan sát, họ đùa giỡn, trò chuyện, tán gẫu và cười nói với những người thân cận. Trên gương mặt họ là những nụ cười rất đỗi đời thường.

Một người mẹ bế con nhỏ quay lại, mỉm cười rạng rỡ với Ai. Cô bé vẫy tay và cười đáp lại, một nụ cười thuần khiết không chút ngạc nhiên, thương hại hay tức giận nào.

Một giọt nước mắt lăn dài trên má cô bé.

Kiriko, ngỡ mình vừa chứng kiến điều cấm kỵ, vội vã quay mặt nhìn thẳng về phía trước. Phía trên kia, trong vòm trời đã khoác lên mình màu áo đêm, anh nhìn thấy một ngôi sao cùng màu với giọt nước mắt, đang rải ánh sáng xuống thành phố.

Cùng lúc đó, tiếng “Oa…” vang lên từ phía sau khi Ai cũng nhìn thấy khung cảnh tương tự.

* * *

Trời đã tối mịt khi họ đến khách sạn. Lúc đó, cả hộp số của chiếc xe cũng bắt đầu trục trặc, và họ phải rất vất vả mới leo được lên đồi, chỉ dựa vào một chiếc đèn pha chập chờn để lái xe vào bãi đỗ.

Khách sạn trông khá khác biệt so với những căn hộ dưới phố, là một công trình cao lớn xây bằng đá. Xung quanh đó không hề có một tòa nhà nào khác, khiến nó dường như tách biệt hoàn toàn khỏi sự ồn ào náo nhiệt của khu chợ.

Bãi đỗ xe xa lạ với đoàn lữ khách, bởi thay vì được lát nền, mặt đất chỉ là đất nện cứng. Họ lấy hành lý từ xe và đi về phía tòa nhà. Trăng tròn vành vạnh, hoặc gần như vậy, soi sáng màn đêm cho những người lữ hành phía dưới.

“Một năm trước, đây là một trường học.”

Kiriko vừa đi vừa chỉ cho Ai thấy những đặc điểm của nơi ở: kia là bãi đỗ xe, đối diện là ký túc xá nam, bên kia là ký túc xá nữ, còn đây là tòa nhà trường học, cửa đóng then cài.

“Dạ…” Ai đáp lại một cách vô hồn.

“…Để tôi nói trước một điều.” Thấy Ai như vậy, Kiriko buộc phải nói ra những lời mà anh đã đắn đo từ nãy đến giờ.

“Cảm ơn cô đã cứu tôi. Tôi rất biết ơn… nhưng tôi không nghĩ cô nên ở lại đây. Ortus là một thành phố của người chết, một thành phố chỉ thuộc về người chết. Người sống không có lý do gì để đến đây mà đùa cợt cả. Nếu là tôi… tôi sẽ không cho phép cô vào đâu.”

“Ồ… Vậy sao… sao anh vẫn cho chúng tôi vào…?”

“Không phải tôi quyết định! Tôi không thể làm trái mệnh lệnh cấp trên được!”

“À… Ra là… vậy ạ…?” Ai dường như còn chẳng nghe anh nói. Kiriko mím chặt môi.

“Tôi mong cô sẽ rời đi ngay sau khi hoàn tất công việc ở đây.”

“…Hả, Kiriko-san này, anh đang nói lung tung gì thế…”

Người Ai nhỏ choắt lại giữa đống hành lý lỉnh kỉnh, bước đi loạng choạng không vững.

“…Anh vừa nói gì cơ?”

“Cô chẳng phải cũng đang sống hay sao?”

Kiriko nín thinh.

“…Kiriko-san… thật… lạ quá…”

“…Ai?”

Cô ấy có vẻ không ổn chút nào.

Người cô ấy lắc lư trái phải như đang chèo thuyền, rồi lảo đảo, ngã chúi sang một bên.

“Ai!”

Kiriko vươn tay, vừa kịp lúc đỡ được cô ấy.

“Chắc tại hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, đầu óc con bé mệt lử rồi.”

Yuri tháo ba lô của Ai ra, vắt lên vai mình. Vừa được trút bỏ gánh nặng, Ai liền ngả người ra, ngủ thiếp đi, trông mãn nguyện hệt như đứa trẻ sơ sinh no sữa vậy.

“…Xin lỗi nhé, Kiriko, cậu cõng cô bé hộ tôi được không?”

“Hả? À… ừ.”

Ngay khi Kiriko khom lưng xuống, Ai liền vòng tay ôm lấy cổ anh, rồi ngất lịm đi. Kiriko vội cặp lấy chân cô, khẽ “ứm” một tiếng rồi đứng dậy. Mãi lúc đó anh mới chợt nghĩ “Sao lại là mình chứ?” Nhưng Ai đã nằm gọn trên lưng anh, giờ mà đưa sang Yuri thì trông sẽ rất kỳ cục.

Ai khẽ ngáy đều đều. Gương mặt cô bé tái mét vì kiệt sức, chỉ còn vương lại chút hồng ở khóe mắt.

“…Này, Yuri-san.”

“Gì?”

“Ai… con bé bao nhiêu tuổi rồi?”

Lúc ấy, Kiriko không hề hay biết mình vừa phạm một quy tắc cấm kỵ.

“Ai mà biết? Cậu tự đi hỏi con bé ấy.”

Bất chợt, Ai khẽ lên tiếng.

“…Tôi đã bảo là tôi… không có ngủ mà… thật sự… tôi… không…”

“Có ai lại nói cái kiểu đó lúc đang ngủ mê đâu chứ?”

Kiriko chỉnh lại tư thế của Ai trên lưng, rồi tiếp tục bước về phía phòng của họ.