Chủ Nhật Vắng Bóng Chúa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

239 3146

Cựu Sát Thủ Chuyển Sinh Thành Tiểu Thư Quý Tộc

(Đang ra)

Cựu Sát Thủ Chuyển Sinh Thành Tiểu Thư Quý Tộc

Otonashi Satsuki

Hãy cùng theo dõi hành trình của nữ cựu sát thủ máu lạnh chưa từng biết đến tình yêu, khi cô không chút sợ hãi mà lao thẳng vào xã hội quý tộc!

23 54

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

2 17

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

2 12

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

226 3265

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

66 1331

Quyển 1 - Chương 1: Chương 1: Cho ai thích huyền thoại (2)

Ai cắm sâu xẻng xuống đáy huyệt, một tay lau cổ bằng khăn. Nắng ấm mùa xuân không ngờ lại gay gắt đến vậy, khiến cô bé đầm đìa mồ hôi. Cô bé tu một ngụm nước lớn rồi bỏ mấy viên kẹo vào miệng. Kẹo lăn tròn trên lưỡi không ngừng nghỉ, vị dâu tây ngọt ngào lập tức lan tỏa khắp khoang miệng.

Ai thích dâu tây. Bởi vì chúng ngọt ngào.

Cô bé hét một tiếng lấy tinh thần, rồi nhặt xẻng lên, quay sang phía những cái hố. Sau một buổi sáng cặm cụi, cái hố vừa nãy mới chỉ sâu đến đầu gối giờ đã ngang thắt lưng.

Phần góc hố mà Ai đang đứng rõ ràng sâu hơn những chỗ khác.

(Mình đào quá nhiều vì nghĩ quá nhiều.)

Ai gật đầu, ngẫm lại một chút, rồi lại tập trung vào việc đào hố. Công việc tay chân đơn giản ấy, ngược lại, lại khiến đầu óc trống rỗng một cách không cần thiết.

Tại sao Yoki lại xin lỗi mình khi mình đang ngủ nhỉ?

Có những lúc Yoki sẽ say xỉn như vậy.

Có những lúc Ai sẽ đọc sách dưới ánh trăng, giữa đêm khuya.

Có những lúc cả hai việc này cùng xảy ra một lúc.

Vừa nghe tiếng cửa kẽo kẹt, Ai lập tức nhét sách xuống gối rồi giả vờ ngủ say. Yoki sẽ hỏi: “Ngủ rồi à?”, và cô bé sẽ ngáy khì khì đáp lại. Khi ấy, Ai nín thở, cảm thấy bồn chồn lo lắng trước ánh mắt săm soi đầy bất an đó, sợ Yoki sẽ nói: “Đừng giả vờ nữa” hoặc “Ngủ đi.” Cô bé sẽ nghe thấy tiếng sàn nhà kẽo kẹt, chờ anh ta rời đi. Thế nhưng, vào khoảnh khắc cuối cùng, anh ta luôn nói,

Anh ta luôn nói xin lỗi.

Chuỗi sự việc này đã xảy ra vài lần.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy nhỉ~?”

Ai lẩm bẩm một mình khi cắm xẻng xuống đất.

Yoki đã làm điều gì đó khiến anh ta phải xin lỗi mình, và cứ tiếp tục xin lỗi.

Sự kỳ lạ nhỏ bé này cứ thế mà lớn dần lên. Kể từ khi Ai nhận ra điều này, cô bé bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không đúng mỗi lần dân làng đối xử với mình như một người quản trang. Dân làng cứ liên tục quấy rầy Ai, khiến cô bé không thể làm tròn bổn phận của mình. Họ cho cô bé kẹo, giúp cô bé làm việc nhà, y như ngày hôm trước, rồi lại bị Yoki và chính cô bé (Ai) quở trách.

Ai bắt đầu có những suy nghĩ như vậy.

Hễ đã phát hiện ra điều gì, người ta sẽ bắt đầu để ý đến đủ thứ manh mối.

Thế là, Ai bắt đầu chú ý, nhận ra rằng, theo một cách nào đó, tất cả dân làng đều đang xin lỗi cô bé. Trong mắt họ, luôn ánh lên vẻ hối lỗi khi họ cho cô bé kẹo, giúp cô bé làm việc nhà, hay vỗ đầu cô bé.

Cả làng đều đang cố gắng lừa dối cô bé.

Kể từ khi phát hiện ra điều này, Ai không thể hỏi bất cứ điều gì.

Tất cả dân làng đều đã ngầm đồng ý giấu cô bé một điều gì đó. Có lẽ mọi chuyện bắt đầu từ khi mẹ cô bé qua đời, và tất cả dân làng đã chọn cách giấu kín sự thật này với cô bé.

Ai đã nhận ra điều này từ hai năm trước, và cô bé đã chọn cách “tỏ ra không biết gì”.

Cô bé quyết định tiếp tục sống, trong khi giả vờ không biết gì.

Chẳng trách. Bởi nếu cô bé truy hỏi, e rằng sẽ chọc vào tổ ong vò vẽ mất. Mà đây lại là nơi duy nhất cô bé có thể nương thân. Suốt bao năm nay, tất cả dân làng đều mong cô bé cứ thế này, và mãi đến tận hôm qua, cô bé mới có một người giám hộ. Thế nhưng, mọi điều phiền muộn vẫn cứ đeo bám cô bé không dứt.

Cô bé vẫn luôn suy nghĩ rành mạch, đưa ra những lựa chọn tốt nhất. Ít nhất thì cô bé đã nghĩ vậy.

Cô bé là một người quản trang mười hai tuổi.

Mười hai tuổi, nghĩa là cô bé không còn là một đứa trẻ mười tuổi nữa. Cô bé đã trưởng thành.

Mình nên làm gì đây? Mình đang cố gắng làm gì đây?

Lúc này, Ai không còn để ý đến ánh mắt của bất kỳ ai, hoàn toàn chìm vào suy tư. Nụ cười thường trực trên khuôn mặt cô bé đã biến mất không dấu vết, thay vào đó là vẻ mặt hoàn toàn vô cảm.

“Ưm.”

Cô bé nhìn xuống chỗ mình vừa cắm xẻng, chợt giật mình nhận ra mình vẫn đang đào đúng một chỗ đó.

Cô bé dừng lại, vô thức phủi bụi trên người, chỉnh lại mũ rơm, hít một hơi thật sâu, và vươn vai. Cúi người nửa ngày, xương cốt cô bé kêu răng rắc khi vươn vai, to đến nỗi khiến cô bé giật mình. Cô bé thực sự hy vọng rằng xương cốt mình sẽ không kêu răng rắc khi mới mười hai tuổi.

Sau khi vươn vai xong, Ai nhìn sang phía ngọn đồi. Một ngôi mộ nằm trước mặt cô bé, trên gò đất đã lún xuống khá nhiều. Ngôi mộ này đã được lấp đầy.

“…Mẹ ơi, con nên làm gì đây?”

Trong thế giới mà người chết lang thang là chuyện thường tình, người nằm trong ngôi mộ ấy vẫn im lìm không nói một lời. Bà đã được chôn cất, đi vào giấc ngủ vĩnh hằng. Chính Ai, chứ không phải ai khác, là người đã làm việc đó.

Bỗng nhiên, Ai mất hết động lực. Cô bé ném xẻng sang một bên, và ngồi xuống bên một ngôi mộ. Cô bé ngẩng đầu nhìn lên, thấy những áng mây xuân nhè nhẹ trôi qua, vài cụm mây đặc lại rồi tan dần, nhỏ dần.

Cô bé yếu ớt hạ tầm mắt. Có lẽ vì nhìn chằm chằm vào thứ gì đó quá lâu, giờ cô bé chỉ cảm thấy ngôi mộ kia sâu hun hút và tối tăm một cách kỳ lạ.

Đào những ngôi mộ này có mục đích gì?

Ai là một người quản trang. Ngay từ khi sinh ra, cô bé đã được định sẵn là như vậy. Kể từ khi mẹ cô bé qua đời năm năm trước, cô bé trở thành người duy nhất có vai trò này trong làng. Công việc của một người quản trang là lo liệu việc chôn cất người chết và an ủi người sống. Nếu có linh hồn người chết nào lang thang, cô bé sẽ đưa họ trở về mộ, ban cho họ một nấm mồ, và mang lại bình yên cho những người sống đang đau buồn than khóc.

Thế nhưng, Ai chỉ làm công việc này duy nhất một lần, đó là khi chôn cất mẹ mình. Khi bảy tuổi, Ai không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô bé chỉ vâng lời dân làng mà vung xẻng.

Cô bé không thể nhớ rõ ràng những gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy mình đang làm theo hiệu lệnh của ai đó, được bảo đào ở đâu thì vung xẻng ở đó. Cô bé thực sự không thể nhớ nổi bất kỳ chi tiết nào.

Cô bé hoàn toàn không có chút tự tin nào.

Cô bé tin chắc mình là một người quản trang, nhưng trong mắt người khác, liệu cô bé có thật sự là như vậy không? Cô bé chỉ lo liệu mỗi một lần chôn cất, và chẳng có lấy một chỉ dẫn nào để tuân theo.

Chính vì vậy, Ai đã tự tay đào 47 ngôi mộ tại nơi này.

Mộ chỉ nên đào cho những người đã khuất thật sự. Đào tới 47 cái mộ chẳng có ích lợi gì, đến mùa đông thì mộ sẽ đầy tuyết, mùa xuân hạt cây rơi vào, đôi khi chim hoang còn làm tổ trong đó nữa. Đáng lẽ cô bé phải chăm chỉ học hành, miệt mài làm việc, kiên nhẫn chờ đợi.

Thế nhưng, Ai không thể chịu đựng được nữa. Ai biết mình là một người thủ mộ. Nặng gánh trách nhiệm này, cô bé phải tìm việc gì đó để làm. Cô bé đào một cái vào mùa xuân, một cái vào mùa hè, càng lớn tay đào càng nhanh, đến giờ chỉ mất ba ngày là xong một cái.

Chỉ một, hai nhát cuốc nữa thôi là cái mộ thứ 47 sẽ hoàn thành. Nắm chặt xẻng trong tay, Ai lại chần chừ. Xong việc này rồi, cô bé sẽ làm gì tiếp theo? Khi mộ đã đào xong, quan tài cũng đã chuẩn bị đầy đủ, vậy thì cô bé còn làm gì nữa đây?

Đến đây, cô bé buộc phải dừng lại.

Ai nhìn sâu vào trong mộ. Ai sẽ là người an nghỉ ở đây?

Yuto hay Daigo? Anna hay Yoki? Hay là...

Dù đã đào mộ, chuẩn bị quan tài, mọi thứ đều sẵn sàng, nhưng Ai vẫn chưa hiểu cái chết là gì.

"Cho đến lúc đó... mình có thực sự trở thành một người thủ mộ đúng nghĩa không?"

Cho đến lúc đó... Ai lại nghĩ về những điều này.

Mây trôi lững lờ không trả lời, người đã khuất vẫn ngủ yên.

Cô bé muốn được nghe một ai đó nói. Vừa nghĩ tới đó, tiếng quạ kêu chói tai tình cờ vọng lại từ trên trời.

Ai há hốc miệng nhìn lên trời. Cô bé cảm thấy mình thật bé nhỏ, đứng thẳng người, vung xẻng đâm mạnh xuống đất trong sự thất vọng, trút bỏ những bực dọc trong lòng.

Đến trưa, các ngôi mộ đã được đào xong. Cuối cùng cô bé cũng đã hoàn thành công việc.

Ai kiểm tra từng ngôi mộ một, rồi tỉ mỉ rửa sạch từng dụng cụ để câu giờ. Cô bé không muốn về sớm chỉ vì đã làm xong việc.

Nhưng dù có kéo dài thời gian đến đâu, công việc của cô bé cũng hoàn tất vào lúc nghỉ giải lao lần thứ hai, và cô bé quyết định rời khỏi nghĩa địa trước khi trời tối. Trên đường về, cô bé cảm thấy buồn bã vì không chắc chắn, không biết ngày mai mình phải làm gì. Dù có hỏi dân làng đi chăng nữa, chắc chắn cũng sẽ có điều gì đó ngăn cản cô bé.

Tuy nhiên, sự ủ dột của cô bé chỉ kéo dài cho đến khi cô bé xuống đồi và trở về làng. Khi nhìn thấy ngôi làng của mình, một niềm hân hoan trỗi dậy trong lòng cô bé.

Có gia đình đang chờ đợi cô bé.

Gia đình! Nghe sao mà tuyệt vời làm sao. Má Ai vô thức giãn ra. Cô bé bất ngờ khi thức dậy, bởi vì Anna đã có mặt ở nhà từ trước khi mặt trời mọc, đánh thức cô bé dậy, chuẩn bị bữa sáng và bữa trưa. Ai tin rằng Anna đang chuẩn bị bữa tối. Dù Anna nêm nếm không ngon, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ rất vui nếu Ai đến giúp.

Anna thực sự giống như một người mẹ. Có lẽ cô ấy còn ra dáng mẹ hơn cả mẹ ruột của Ai.

Còn về Yoki thì...

Ai trầm tư một lúc. Cô bé chẳng biết gì về cha mình.

—Cha của con là một con búp bê ăn thịt người (Hampnie Hambert). Một ngày nào đó, cha sẽ đến thăm con.

Mỗi khi nhắc đến cha, mẹ Ai chỉ nói những lời này. Dù Ai không thực sự hiểu những lời đó nghĩa là gì, cô bé vẫn ghi nhớ chúng suốt. Tuy nhiên, cô bé vẫn không thể hình dung một người cha sẽ như thế nào.

"Về nhà thôi."

Ai lẩm bẩm một mình, mỉm cười và nhảy chân sáo về phía trước. Mong đợi những món ăn của Anna, cô bé bắt đầu ngân nga vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.

Và vì thế, cô bé không nhận ra ngay lập tức—

"?"

Có điều gì đó không đúng.

Làng không có một bóng người.

Cô bé không thấy một bóng người dân nào trên đường về. Đang là mùa vụ mà sao không ai ra đồng làm việc? Lại còn có một mùi lạ. Mùi thuốc súng. Còn quá sớm để xua đuổi côn trùng mà.

Dù bối rối, Ai vẫn không nhận ra điều gì đang xảy ra. Lạ thật, lạ thật, cô bé vừa gật gù vừa đi tắt qua con đường nhỏ như một lối vườn xuyên qua các ngôi nhà.

"À."

Đúng lúc này, cô bé gặp một người.

Với một tiếng "thịch" nhỏ, cô bé đâm sầm vào ai đó. Cả hai người đều loạng choạng lùi lại mấy bước.

Ai đã có một cuộc gặp gỡ định mệnh.

Đó là một cậu bé, đẹp đến lạ lùng. Tóc cậu bé bạc như tơ, mắt đỏ như hồng ngọc, làn da trắng như băng. Cậu bé nhỏ nhắn, và là một người bạch tạng toàn phần. Tuy nhiên, động tác của cậu bé không hề yếu ớt, thân hình mảnh khảnh lại tràn đầy sức mạnh, ánh mắt toát ra khí chất vương giả.

Giống như Ai, cậu bé mang theo rất nhiều dụng cụ trên người. Giày, quần, thậm chí cả áo khoác của cậu bé đều màu đen; có lẽ gọi chúng là vũ khí còn đúng hơn là quần áo.

Ngoài quần áo ra, mọi thứ cậu bé mang theo đều là vũ khí thật sự. Những gì có thể nhìn thấy được là ba quả lựu đạn, một khẩu súng lục, cùng một khẩu súng trường tấn công vắt trên vai phải. Chiếc áo khoác nặng trịch kia có thể còn chứa những thứ khác nữa.

Ngoài ra, tay phải cậu bé còn cầm một khẩu súng săn.

Khẩu súng đó đang chĩa thẳng vào cô bé.

Ai ngơ ngác nhìn lại, và nhận ra cậu bé đã vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Đó là một khẩu súng săn nòng ngắn, lên đạn kiểu bơm, đã được độ lại. Khẩu súng này ban đầu được dùng để săn thú hoang dã ngoài trời, nhưng sau đó đã được cải biến thành vũ khí phù hợp để giết người trên đường phố.

Cậu bé xoay báng súng như xoay bút, rồi trượt về tay trái, tay phải đặt lên cò súng. Cậu bé đã nhắm chính xác, thật sự là vào giữa trán.

Với một tiếng "cạch" nhỏ, đạn đã lên nòng. Cậu bé siết chặt khuỷu tay, ánh mắt tập trung cao độ. Ngón trỏ cậu bé đã cong lại. Dường như cậu bé đã thoát khỏi trạng thái tập trung, bởi ngay sau đó, một vẻ mặt thả lỏng hiện ra.

"Xin lỗi."

Nòng súng chỉ đơn giản là rời đi, và cậu bé xin lỗi như thể vừa va vào ai đó.

Ai cũng vội vàng cúi đầu, lẩm bẩm mấy tiếng.

Nhưng mà, vừa nãy... sao ấy nhỉ?

"Cô bé là trẻ con ở đây à?"

Trước khi Ai kịp nói gì, cậu bé đã hỏi. Cô bé chỉ đành ngậm miệng lại, gật đầu.

thumb.php?f=Kamisama_V01_Illustration_02.jpg&width=300

"Chỉ có một mình cô bé thôi ư?"

Cô bé gật đầu xác nhận.

"Cô bé không nói được à? Hay là ngốc nghếch?"

"C-cháu không ngốc!"

Cô bé luống cuống nói. Cậu bé tuy đẹp nhưng tính tình lại tệ.

"Thế thì tốt. Vậy cô bé là ai?"

Nụ cười của cậu bé như một con mèo, nở nụ cười đầy hiểm ác như mèo rình mồi.

"Cháu là Ai, người thủ mộ."

Hừ. Đứa bé đáp, đôi mắt đỏ ngàu nheo lại, khẽ khụy gối xuống ngang tầm mắt Ai.

"C-cậu đang làm gì thế?"

*Áo mình bị tuột sao? Hay dây giày bị bung?*

"Cậu à? Người gác mộ của ngôi làng này sao?"

Đứa bé hỏi Ai, ánh mắt sắc như dao cau.

"...Có vấn đề gì sao?"

"Không, hoàn toàn không có… ừm, thôi kệ đi. Nếu thật sự là thế thì càng tốt. Tôi có vài điều muốn hỏi, được không?"

Ai gật đầu.

"Một câu hỏi, một cuộc tìm kiếm."

Đứa bé ngừng lại. Ai bối rối, nhưng cô bé vẫn giục:

"Tôi đang tìm một người tự xưng là Hana, sống hay chết đều được."

Ai chỉ đơn giản lắc đầu. Đứa bé lộ vẻ ngạc nhiên trước phản ứng đó.

"Giờ đến một câu hỏi phụ, tôi đang tìm một người phụ nữ có những đặc điểm sau: Tuổi từ ba mươi đến bốn mươi, tóc nâu, mắt đen, khuôn mặt ưa nhìn, cao tương đương tôi, ngực nhỏ, và một lần nữa, sống hay chết đều được."

Câu hỏi của đứa bé bao gồm nhiều thuật ngữ lạ lùng.

Ai không thể hiểu hết, nhưng cô bé bắt đầu suy nghĩ. Người phụ nữ trẻ duy nhất trong làng là Anna, nhưng cô ấy lại có bộ ngực lớn. Trong các ngôi mộ cũng không có người như vậy.

Thế nên, cô bé lắc đầu.

"...Vậy thì, một cuộc tìm kiếm mơ hồ hơn. Có ai phù hợp với những đặc điểm này không… sống hay chết đều được."

Ai cố gắng gợi ra vài cái tên, và đứa bé hỏi về từng người một. Các khả năng nhanh chóng giảm về con số không.

"...Không có ở đây sao, hử?"

Đứa bé thở dài, đứng dậy và quay lưng bỏ đi không chút do dự.

"C-chờ đã!"

"Hả?"

Ai gọi theo mà không hề nghĩ ngợi. Sẽ không hay nếu người này chỉ hỏi rồi cứ thế bỏ đi. Nhưng một khi đã gọi, cô bé lại chẳng biết phải nói gì.

"Gì? Tôi đang bận…"

Khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó lại thành vẻ cau có. Ai thầm nghĩ, người này thật xinh đẹp, đến cả biểu cảm khó chịu cũng hợp.

*Mình phải nói gì đó!*

"C-cậu thật xinh đẹp!"

Cô bé lỡ lời. Đó chính là điều cô bé thật lòng nghĩ.

Đứa bé sững sờ trong giây lát. Như một diễn viên xuất sắc trong màn ứng biến, cậu bé lịch sự cảm ơn.

"Rồi sao?"

"Ơ… cậu, à đúng rồi! Cậu là ai!?"

"Tôi á? À à, vậy ra tôi chưa nói tên sao? Thì ra là thế… tôi là…"

Đứa bé mỉm cười. Trông cậu ta như một đứa trẻ sắp sửa bật ra một trò đùa lớn.

"Búp bê ăn thịt người (Hampnie Hambert)."

"Đã hiểu. Ngài Hampnie Hambert."

"Khoan đã! Đừng có tin thật chứ! Ai mà lại dùng cái tên như thế bao giờ!?"

Búp bê ăn thịt người (Hampnie Hambert) gắt lại.

"Hả? Nhưng chẳng phải cậu vừa giới thiệu thế sao…?"

"Đó chỉ là một trò đùa thôi mà! Xung quanh cô bé thật sự có ai tên là Hampnie Hambert sao?"

"À, đó là tên của bố cháu."

Húuuu!? Khuôn mặt đẹp như tượng tạc của Hampnie biến dạng thành vẻ nhếch nhác khi cậu ta trừng mắt nhìn cô bé, trước khi bình tĩnh lại,

"...Cô bé có bố mẹ sao? Sao chứ, bố của cô bé tự xưng là Hampnie Hambert ư?"

"Vâng. Mẹ cháu đã nói với cháu trước khi mất rằng “Bố con là búp bê ăn thịt người (Hampnie Hambert). Một ngày nào đó, ông ấy chắc chắn sẽ đến thăm con.””

Hm?

"Có lẽ nào…"

*Anh ta đáp ứng đủ điều kiện!* Ai chỉ tay vào cậu ta.

"Bố sao?"

"Tại sao?"

Hampnie gào lên,

"Cô bé đang nghĩ cái quái gì vậy? Làm thế nào mà cô bé lại nghĩ tôi là bố mình được chứ?"

Ai nhận ra mình đã mắc lỗi, liền nghiêng đầu,

"Kỳ lạ thật. Trông ngài Hampnie rõ ràng là chỉ mười bảy, mười tám tuổi thôi mà…"

"...Tôi đoán vậy."

"Người bố cháu tưởng tượng là một người đàn ông mạnh mẽ khoảng 40 tuổi. Trong cảnh ra mắt, sẽ rất kỳ lạ nếu ông ấy không gào thét và chiến đấu với thứ gì đó."

"...Tôi nghĩ đó không phải là điểm kỳ lạ duy nhất đâu…."

"À, đó chỉ là một vấn đề nhỏ thôi."

"Cô bé đang suy diễn mọi thứ hơi quá đấy."

"Ba ba, ba ba."

"Hả? Tại sao cô bé lại nói vậy?"

Ai tự tin nói điều này,

"Cháu cảm thấy đây là định mệnh. Đó là bản năng của cháu."

*Không cần giải thích thêm đúng không?* Ánh mắt cô bé nói lên điều đó. Bực mình trước vẻ mặt đó, Hampnie nói,

"...Cô bé hoàn toàn không định trò chuyện tử tế với tôi chút nào đúng không?"

"Đương nhiên là không rồi? Ba ba."

"Ba ba…"

Hampnie lẩm bẩm từ này một cách khẽ khàng. Đôi mắt đỏ ngàu của cậu ta lướt đi lướt lại giữa Ai và ngôi làng, trầm tư suy nghĩ điều gì đó. Ai tưởng cậu ta sắp hỏi gì đó, liền căng thẳng.

"Thôi được rồi. Cứ gọi tôi thế nào tùy cô bé."

Tuy nhiên, Hampnie chỉ gạt phắt điều đó sang một bên khi cậu ta quay đi. Lần này, cậu ta thật sự rời đi.

"Ba ba. Anh đi đâu thế?"

"…"

Đương nhiên, Ai đi theo. Hampnie thở dài,

"Cô bé nói mình là người gác mộ. Chuyện đó là thật sao?"

Ai tự hỏi sao cậu ta lại hỏi điều hiển nhiên như vậy, liền khẽ gật đầu. Với vẻ nghi ngờ, Hampnie thở dài, rồi nhếch mép cười,

"Nếu cô bé đã khăng khăng như vậy, tôi có một việc cần cô bé làm, hỡi người gác mộ."

"Việc gì vậy?"

"Người gác mộ còn có việc gì khác ngoài việc đó chứ?"

Chưa dứt lời, Hampnie đã tủm tỉm cười bước đi trước. Cậu ta phủi gấu áo khoác, đôi chân thon dài thoăn thoắt bước, khiến Ai phải chạy theo mới bắt kịp.

Hai người bước vào làng, đi trên con đường.

Tất cả mọi người đều đã chết. Có lẽ vậy. Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy xác chết, và trong thời đại này, thật khó để xác định liệu một người có thật sự đã chết hay không. Tuy nhiên, nếu một người bị chặt đầu, thì rất có thể người đó đã chết rồi.

Con đường cô bé vừa đi qua đã hoàn toàn thay đổi. Trên tường chi chít những vết đạn, gà vịt kêu quang quác chạy tán loạn khỏi những chuồng trại đổ nát, và vài tòa nhà đã sập.

Khắp khung cảnh đó là những xác chết. Tất cả đều lộ ra vẻ mặt ghê tởm mà Ai chưa từng thấy, chết khi vẫn còn cầm súng trên tay.

Ai lập tức quỵ gối xuống.

"Cô bé có thể chôn cất họ." Hampnie nói.

Những lời đó như cứa vào sâu thẳm trái tim Ai. Cô bé chỉ đơn thuần tìm kiếm thứ gì đó để làm chỗ dựa cho bản thân, ép mình phải nghĩ về điều này.

Người chết thì phải được chôn cất.

Đó hẳn phải là suy nghĩ của một người gác mộ.

Cô bé đã nghĩ rằng đã đến lúc rồi. Cuộc thử thách để xác định khí phách của một người gác mộ đã đến.

Khi một người gác mộ phát hiện xác chết, cần phải chôn cất. Tuy nhiên, một điều nữa mà người gác mộ phải chú ý là tung tích của người sống. Chôn cất người chết vẫn quan trọng, nhưng sự bình yên của người sống cũng quan trọng không kém.

Ai nghĩ về những gì mình nên nói, và định nhắc lại điều đó. Cô bé nhấc xẻng lên, đứng dậy dù chân còn run rẩy. Không sao cả.

Cô bé lại gần thi thể nằm gần nhất. Dù nửa bên đầu đã không còn, Ai vẫn nhận ra đó là ai. Mới sáng nay thôi, ông ấy còn mặc quần áo, đi giày tươm tất. Giọng nói lè nhè mỗi khi ông gọi tên cô cũng chẳng còn lạ lẫm gì nữa. Vậy mà, có lúc cô lại chẳng nhớ nổi tên ông. Ông Yuto lúc này dường như xa lạ đến lạ thường.

“…Nhận diện thi thể… xác định thời điểm…”

Hai việc này cô làm xong không chút khó khăn. Tiếp theo, cô phải tìm xem còn ai sống sót không.

“Có ai không—còn ai sống không—?”

Cô cất tiếng gọi, nhưng không có lời đáp. Phải rồi, ông Yuto có vợ mà. Thế bà Yuki đâu? Vừa nghĩ tới đây, Ai quay sang nhìn thi thể nằm cạnh mình, và thấy bà Yuki cũng đã chết. Rồi cô nghĩ tới bạn bè của bà Yuki, và thấy họ cũng nằm chết la liệt đối diện. Ai cũng đã chết. Khoảnh khắc ấy, Ai có cảm giác như ngay từ đầu đã chẳng có ai còn sống cả.

Sau đó, cô phải chôn cất họ. Mình làm được.

Ai đặt xẻng xuống bên cạnh. Dùng cả hai tay nâng thi thể lên, cố kìm nén cảm giác ớn lạnh đang chạy dọc cánh tay.

Nặng quá! Gánh nặng ấy lớn hơn cô tưởng tượng rất nhiều lần, khiến đầu gối cô khuỵu xuống. Thi thể bất ngờ đổ sập xuống đất, đôi mắt thối rữa trợn ngược nhìn lên.

Dưới tác động của trọng lực, nhãn cầu lăn tròn về phía Ai.

Mình không làm được. Những lời này từ từ thấm vào tâm trí Ai, và cô vội vàng gạt bỏ ý nghĩ đó.

Mình làm được. Mình là người giữ mồ mà. Mình sẽ làm được.

Cô bất giác thở dốc, như thể vừa chạy một mạch hết sức. Mình làm được, chắc chắn rồi.

Ai giơ xẻng lên và cắm phập xuống đất. Nếu không thể di chuyển thi thể, vậy thì cô sẽ di chuyển nấm mộ đến bên thi thể vậy. Đúng là một ý tưởng táo bạo.

Đất thì cứng khó đào. Cô đã lặp đi lặp lại động tác này hàng ngàn lần, nhưng lại không thể dễ dàng như trước. Nhưng không sao, cô làm được mà. Cô đã khóc, nhưng cô phải làm được. Má và lưỡi nóng rực, cô thở hổn hển như chó, nhưng cô phải làm được. Đầu cô nóng ran vì sốt, suy nghĩ khó khăn, nhưng cũng chẳng sao cả.

Đương nhiên rồi! Vì mình là người giữ mồ mà!

Ai hít một hơi thật sâu qua cái cổ họng khô khốc, dùng tay áo quệt ngang mặt, lặp đi lặp lại trong đầu ba lần: Mình làm được. Cô tiếp tục công việc. Nấm mồ chỉ sâu chưa đầy 10cm. Mình làm được.

“…Hả?”

Bất chợt, cô nghe thấy một giọng nói.

“…Ơ, không phải con bé Ai đây sao? Làm sao thế? Sao lại khóc nhè?”

Giọng nói dù có hơi cục mịch, nhưng lại hiền từ, chan chứa sự ấm áp và lo lắng. Đó là một giọng nói Ai rất muốn nghe, nhưng lại chẳng muốn chút nào.

“Ông Yuto…”

Thi thể bất chợt bật dậy.

“…Ông… ừm, đầu ông bị thương…”

“À? Không sao đâu. Không đau đâu mà.”

Cô hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ở thế giới này, người chết sẽ không chết hẳn, họ sẽ tiếp tục lang thang, kể cả khi nửa bên đầu chảy máu ròng ròng.

Ai ngây người nhìn cảnh tượng đáng sợ đang diễn ra trước mắt.

“Ôi! Chuyện này nghiêm trọng thật! Có đứa nhóc đáng sợ nào đó xông vào làng! Với lại... ơ, ta không nhớ rõ lắm... lạ thật đấy.”

Yuto ôm đầu, cố gắng nhớ lại, nhưng ký ức của ông ta đang rỉ ra từ hộp sọ, hòa lẫn vào cát đất.

“…Thôi bỏ đi, chuyện này nghiêm trọng lắm! Con phải chạy trốn ngay!”

Nói rồi, ông đưa tay ra, nhưng Ai theo bản năng né sang một bên.

“Ai, con làm sao thế...”

Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào nhau khiến cô buồn nôn tột độ, cô vội vàng giật tay ra.

“Cháu—cháu xin lỗi.”

“…”

Yuto không nói gì. Ai lo lắng nhìn ông, sợ rằng ông sẽ nổi giận, nhưng cô đã lầm. Yuto vẫn cứ nhìn chằm chằm vào chiếc xẻng của Ai, và cả cái hố nhỏ ngay cạnh chân cô nữa.

“Ai, con đào cái hố này làm gì thế hả con?”

Ai không trả lời được. Vừa ngẩng đầu lên, cô đã thấy mình đang nhìn vào cái lỗ trên đầu Yuto.

“Mặt ta có dính gì sao?”

Yuto không bận tâm lắm, đưa tay lên sờ vào cái lỗ trên đầu, rồi nhận ra thứ đáng lẽ phải nằm ở đó đã biến mất từ bao giờ.

Sự im lặng chia cắt người sống và kẻ chết.

“…C-cái gì… cái gì thế này? Không, đây…”

Yuto cố nặn ra một nụ cười, đưa tay ra, cố gắng tìm cách để bào chữa cho mình. Cơ thể Ai không nghe lời, cô cứ thế run lẩy bẩy. Vẻ mặt Yuto thay đổi. Ông ta kinh hoàng nhìn đi nhìn lại giữa cô và chiếc xẻng, như thể cô là một tử thần thật sự đang chuẩn bị kết thúc cuộc đời mình.

Ai muốn hét lên, muốn bảo ông đừng nhìn cô bằng ánh mắt đó nữa.

“Đừng nhìn tôi!”

Nhưng người hét lên câu đó lại là Yuto.

“Đừng nhìn tôi như thế nữa! Con bị làm sao thế? Con đang đối xử với người khác như thể họ là quái vật vậy! Ta có khác gì đâu chứ!”

Ai chết lặng. Cô biết, khi Yuto nhìn cô như một tử thần, thì cô cũng đã coi Yuto như một con quái vật rồi.

“K-không hề. Đây là hiểu lầm…”

Cô đang nói dối. Ngay cả lúc đó, cô vẫn cảm thấy ghê tởm.

Cuộc cãi vã khó chịu, xấu xí cứ thế tiếp diễn. Tử thần thì liên tục cãi cọ, còn người chết thì không ngừng lải nhải một cách bực bội.

Ái chà, không ổn rồi.

“Ai!”

Yuto lần thứ ba vươn tay về phía Ai, và Ai cũng lần thứ ba giật mình né tránh. Nhưng lần này, Yuto đã nghiêm túc hơn, và Ai dễ dàng bị ông ta tóm chặt bằng tay trái, ngã nhào ra đất.

Tay phải ông ta đang cầm một khẩu súng lục ổ quay sáu nòng.

Ai nghĩ rằng ông ta sẽ giết cô, bởi lẽ ý nghĩ đó xuất hiện tự nhiên đến lạ.

Nhưng khẩu súng ngay lập tức chĩa sang hướng khác. Yuto bắn hai phát vào ngôi nhà trước mặt để trấn áp kẻ thù, đồng thời kéo Ai nấp sau lưng mình.

“Nằm xuống! Là cái thằng nhóc đó!”

Mái tóc trắng xuất hiện bên cửa sổ. Đó là Hampnie. Yuto bắn một phát để ngăn Hampnie đến gần, rồi kéo Ai ra khỏi cửa sổ, tạo thành một thế bế tắc mà cả hai bên đều không thể xác định được vị trí của đối phương.

Ai vẫn nằm rạp xuống, ngẩng đầu nhìn Yuto, thấy vẻ bực dọc trên mặt ông ta đã giảm đi một nửa, thay vào đó là nét mặt của người lớn luôn bảo vệ cô.

“Yo, cái gã chết không sạch sẽ kia.”

Giọng nói này vọng lại từ phía bên kia bức tường.

Nghe những lời đó, Ai đoán ra được Hampnie đang ở đâu. Ngôi làng quá nhỏ, đến nỗi người dân trong làng còn biết rõ màu sắc ga trải giường của nhà hàng xóm. Ai nghe thấy vài tiếng động trầm đục, từ đó suy luận rằng hắn đang dùng một cái tủ cạnh tường làm vật che chắn.

Yuto đương nhiên cũng có cùng cảm giác đó, hắn liếm môi, cảm thấy chắc chắn phần thắng đã thuộc về mình rồi thoăn thoắt nạp đạn. Hắn chậm rãi tiến tới, cốt để đoạt chắc phần thắng. Một bước… hai bước… rồi thêm một bước nữa.

Tuy nhiên, lời nói tiếp theo đã dập tắt mọi hy vọng của hắn.

“Ta sẽ bắn 30 viên đạn chì nhỏ bằng hạt đậu vào đây. Hai giây nữa.”

Một. Ngay khoảnh khắc ấy, một viên đạn đã lên nòng. Yuto không chút do dự quay người, nhảy bổ về phía Ai. Hampnie không đếm đến hai, và cũng không bắn viên đạn chì nào.

“Ấn tượng đấy. Thái độ đó không tệ, ngươi đã thay đổi quan điểm của ta về ngươi. Đáng được tôn trọng.”

Đặt một chân lên bệ cửa sổ, Hampnie nhắm bắn, không phải bằng súng săn hay súng trường, mà là một khẩu súng lục nòng ngắn, thân dày. Đó là lựa chọn cuối cùng của một thợ săn khi đối mặt với mãnh thú.

Hắn bắn. Viên đạn magnum thổi bay phần não còn sót lại của Yuto. Khẩu súng còn văng vẳng tiếng ù nhẹ, rồi ngôi làng cuối cùng cũng chìm vào tĩnh lặng.

Xong việc, Hampnie nhảy vào qua cửa sổ.

“Xin lỗi vì đã không kết thúc mọi chuyện thật gọn gàng. Dù sao ta cũng đã thổi bay đầu những kẻ khác rồi.”

Ai vẫn bị xác Yuto đè nặng, không thể cử động. Cô bé hoàn toàn nguyên vẹn, quần áo cũng không dính một giọt máu nào. Tim Yuto đã ngừng đập, máu hắn chẳng vấy bẩn Ai dù chỉ một chút.

Ai đứng dậy từ dưới thi thể nặng nề.

“…Ngươi đã giết tất cả mọi người?”

“Ta không giết họ.”

Muôn vàn cảm xúc hỗn độn trong tâm trí Ai cuộn thành một cơn lốc dữ dội.

“Ngươi nói dối.”

“Ta không nói dối. Thời đại con người tự tay giết hại lẫn nhau đã kết thúc rồi. Tất cả những gì ta làm chỉ là thổi bay não và đập nát xương sống của họ mà thôi. Giết chóc, đó là việc của những người giữ lăng mộ.”

Câm miệng.

Ai giơ chiếc xẻng lên, bổ thẳng xuống.

Ai đã có một giấc mơ.

Cô bé thấy đó là một giấc mơ lạ lùng, rồi ngơ ngác choàng tỉnh, đưa mắt nhìn quanh. Cô bé không quen với chiếc giường và căn phòng này, nhưng lập tức nhận ra đây là đâu. Đó là Lò gốm duy nhất trong làng, cũng là phòng ngủ của lão Daigo.

Tại sao cô bé lại ngủ ở một nơi như vậy?

Ai thấy mình vẫn mặc quần áo thường ngày, mọi dụng cụ quen thuộc vẫn đeo lủng lẳng bên người. Cô bé tháo cúc cổ áo, thở phào một hơi, rồi khẽ đưa mắt quan sát khắp phòng.

Cô bé không tìm thấy chiếc xẻng.

Đương nhiên, lẽ ra không thể có chiếc xẻng trong phòng ngủ, nhưng việc không tìm thấy chiếc xẻng lại khiến Ai thấy bất an lạ thường.

Cô bé bước ra khỏi phòng.

Những vật dụng, đồ gốm và nội thất do lão Daigo làm, được sắp đặt ngăn nắp trong phòng, như đang chờ chủ nhân trở về. Tuy nhiên, lão Daigo không có mặt, và cuộn nhang muỗi thường được đốt đã tàn từ lâu.

Ai bước ra ngoài sân, và thấy bầu trời nhuộm một màu đỏ rực. Trong khoảnh khắc, cô bé ngỡ là hoàng hôn, nhưng phương hướng lại hoàn toàn sai lệch. Có vẻ như cô bé đã ngủ li bì cả một đêm dài. Cô bé nhìn về hướng bình minh, rồi quay người đi về phía xưởng.

Cô bé không gặp bất cứ ai. Vì lý do nào đó, cô bé cứ thế tránh không nhìn xuống phía làng, và cũng không mảy may thắc mắc vì sao đàn gà lại bỏ chạy.

Cô bé không thấy ai khi đi từ nhà ra xưởng, và cứ thế bước đi mà chẳng hề dừng lại để thắc mắc bất cứ điều gì.

Ai bước nhanh hơn. Tiếng động vọng ra từ xưởng, nơi có chiếc lò nung gốm mà lão Daigo vẫn luôn tự hào. Chắc hẳn lão Daigo đang ở đó, và cô bé mệt mỏi như vậy cũng chỉ vì đã chơi quá lâu trong xưởng của ông mà thôi.

Cô bé mở cửa.

Hampnie đang ở đó.

“Yo.”

Hampnie đương nhiên là người được tạo ra từ xác chết. Chiếc lò nung gốm vốn dùng để nung đồ gốm nay đã biến thành lò hỏa táng, và hắn đang nhồi những thi thể vào chiếc lò đã được cải tạo đó. Thậm chí hắn còn dùng chính chiếc xẻng quen thuộc của cô bé để dồn than củi vào ngọn lửa, chỉ khi nhìn thấy Ai mới dừng lại.

“…À…”

Ai dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng lại nghẹn ứ không thốt nên lời, chỉ đành run rẩy giơ ngón tay trỏ, chỉ về phía Hampnie. Hành động đó của cô bé chẳng mang ý nghĩa gì, nhưng cơ thể cô bé bỗng chao đảo rồi đổ gục xuống, tựa vào khung cửa. Cô bé vội vàng bám chặt lấy, cố gắng giữ cho mình không ngã khuỵu xuống.

Đây không phải là mơ.

“Ng-ngươi…”

“Ta ư? Ta đã nói tên mình rồi mà?”

“Không phải thế!”

Ai úp mặt vào tay, chỉ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.

“Chuyện… chuyện gì thế này?”

“…”

Hampnie không trả lời.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao? Tại sao lại làm thế này? Tôi… và mọi người…”

“…”

Hàng loạt câu hỏi, nghi vấn ập tới dồn dập, nhưng không câu nào có thể thành hình rõ ràng.

“Tại sao ngươi lại giết mọi người?”

“Tại sao ngươi lại để ta sống?”

“Tại sao ngươi lại đến?”

Hampnie không trả lời. “Bố ơi!” Hampnie vẫn im lặng, tiếp tục công việc đang làm. Hắn châm lửa vào chỗ than vừa dồn vào lò, thấy ngọn lửa đã phủ kín cả chiếc lò, rồi nhắm mắt lại.

Hắn thầm cầu nguyện.

Vẻ cười cợt vừa rồi đã tan biến. Khắp người hắn lấm lem mồ hôi và bụi bẩn, chuyên tâm hỏa táng những thi thể với vẻ mặt thành kính lạ thường.

Ai vẫn tựa mình bên cánh cửa, ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt. Những câu hỏi tưởng chừng sẽ tuôn ra xối xả cứ thế nghẹn lại trong cổ họng, khi cô bé chăm chú nhìn Hampnie.

Ai cảm thấy hắn đang hành xử hệt như một người giữ lăng mộ thực thụ.

Ai cảm thấy hắn quá xảo quyệt khi dám tỏ ra như vậy dù đã làm những chuyện tày trời.

Cô bé chậm rãi đứng dậy, rồi chộp lấy chiếc xẻng của mình. Dù bước chân còn loạng choạng, cô bé vẫn dồn một đống than vào lò.

Những thi thể và chiếc xẻng đều thuộc về cô bé. Đó là trách nhiệm của cô bé.

Hampnie đứng nhìn, rồi nhún vai, nói, “Đã bình tĩnh lại rồi sao?”

Ai dừng tay, không xúc xẻng nữa. Cô bé hiểu rõ hắn đang ám chỉ điều gì, “Bây giờ ngươi sẽ không tấn công ta nữa, đúng không?”

Ai nghiêng đầu. Kết thúc cơn ác mộng đó, cô bé vung mạnh chiếc xẻng vào Hampnie, nhằm chém phập vào cái cổ gầy guộc của hắn.

Hampnie chỉ khẽ nghiêng đầu sang một bên, né tránh đòn tấn công.

Ai vung tay trong sự sửng sốt tột độ, nhưng mọi chuyện đã an bài. Hampnie đã né tránh và quật ngã cô bé một cách điêu luyện.

Ngay khi Ai định vung xẻng thêm lần nữa, mũi chân của Hampnie đã thuận đà, đá thẳng vào cằm Ai.

Đó là tất cả những gì cô bé có thể nhớ.

Ai bỗng sực nhớ lại, toàn thân cứng đờ như đá, và một lúc sau, lại tiếp tục công việc đang dang dở.

Cô bé hoàn toàn hoang mang.

Hampnie không nói gì, quay lưng lại với cô bé, tiếp tục làm việc của mình.

Với hai người họ cùng nhau trong xưởng, Ai bỗng nhận ra rằng mình đang ở bên cạnh cha mình.

Cô bé cảm thấy có một điều gì đó tàn nhẫn, phi lý đang ngấm ngầm diễn ra.

Lò thiêu vẫn rực lửa suốt đêm, Hampnie không hề ngơi nghỉ, cứ thế thiêu hết thi thể này đến thi thể khác. Ai thấy mình không thể thua kém, nên dù mệt mỏi rã rời đến mức lảo đảo, cô vẫn gắng sức làm việc. Mỗi khi Hampnie bảo cô ăn, Ai lại đáp: “Anh ăn đi rồi tôi ăn.” Mỗi khi anh bảo ngủ, cô lại nói: “Anh ngủ đi rồi tôi ngủ.”

Cuối cùng, Hampnie đành mặc kệ cô, tự mình co ro lại ở một góc phòng. Ai thấy anh ta đã ngủ say, cuối cùng mới trở về phòng ngủ của mình. Vậy là đã qua đêm thứ hai.

Sáng hôm sau, mãi đến trưa Ai mới tỉnh dậy. Cô đến xưởng, thấy Hampnie vẫn đang làm việc không ngừng nghỉ. Cô vội vàng chạy lại, nhưng anh ta đã lên tiếng trước:

“Đi ăn đi. Tôi ăn xong rồi.”

Ai đi đến phòng khách theo hướng Hampnie chỉ, thấy một đống thức ăn bày ra đó: canh hành tây và khoai tây, thịt ba chỉ chiên giòn, cùng một ổ bánh mì.

Ai không có chút khẩu vị nào, bởi cô cảm thấy mình như một hồn ma trôi dạt, vậy mà vẫn có nghĩa vụ phải ăn hết những gì bày ra trước mắt. Cô thấy mình không thể nuốt trôi bất cứ thứ gì, nhưng vẫn ép mình múc canh, đưa lên miệng.

Nó ngon một cách kinh ngạc.

Vị hành tây thấm vào cái lưỡi khô khốc của cô, khiến nó như đau nhói. Đó là bát canh ngon nhất cô từng được nếm trong đời.

Sau đó, cô ăn bánh mì, cắn một miếng thịt ba chỉ, rồi uống nước.

Mỗi món ăn đều ngon không thể tin nổi.

Thế là Ai cứ thế ăn ngấu nghiến, uống hết bát canh này đến bát canh khác. Cô nhét đầy bánh mì vào miệng, gặm lấy gặm để miếng thịt ba chỉ.

Khi cơ thể đã được bổ sung nước và muối, Ai lại bật khóc. Nỗi buồn tê dại tưởng chừng đã chai sạn lại bắt đầu giày vò cô.

Cô bực bội vì mình vẫn có thể sống tiếp, ăn uống và ngủ nghỉ một cách hoang dại. Cô, người trước đây không thể khóc vì không ăn uống gì, giờ đây thấy mình khác hẳn.

Cô vốn không có ý định ăn, nhưng lại dễ dàng lấy lại khẩu vị nhờ những món ăn ngon. Điều đó khiến cô rơi vào tuyệt vọng.

Nỗi tuyệt vọng bóp chặt lấy cổ họng cô, khiến cô nghẹn ứ. Cuối cùng, cô cũng nuốt xuống được, và sức lực bị nỗi buồn rút cạn đi lại khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn trước.

Cô nghĩ mình nên chết đi cho xong.

Cô thấy mình có quá đủ lý do để làm vậy.

Cô cứ thế nghĩ, vừa khóc vừa nghẹn ngào, chìm đắm trong nỗi buồn của riêng mình. Sâu thẳm trong tim, cô cảm thấy đây là một kết thúc tốt nhất.

Và khi Ai cuối cùng cũng im lặng lại, trong phòng khách không còn chút tiếng động nào.

“Khóc òa lên——!”

Ai bỗng nhiên khóc òa lên, đoạn cầm ổ bánh mì lên. Cô xé từng miếng, nhét đầy vào miệng. Cô lại xé cả miếng thịt ba chỉ, vừa khóc sướt mướt vừa ăn một cách thảm hại và khó coi.

Đó là điều cô cảm thấy mình phải làm.

Ai bước xuống con dốc dẫn về nhà, với bước chân không nhanh không chậm.

Ngôi làng được bao bọc bởi ba mặt đồi núi, lối vào hướng về phía Đông. Ở khoảng đất trống này có một nơi tụ họp. Còn nhà của Ai thì cao hơn một chút, nằm sâu tít bên trong.

Ngôi làng vẫn là một đống đổ nát. Những con chim không mắc bẫy thì đang rỉa xác, ruồi bay vo ve trên những vũng máu tanh tưởi. Chỉ có xác chết là đã biến mất.

Hầu hết xác người dân làng đã được hỏa táng. Hampnie biết chúng ở đâu, đã thu thập tất cả. Ai, người quen thuộc với cái chết hơn ai hết, đã nhận diện từng người và cho hỏa táng họ.

Tổng cộng có 45 thi thể đã được thu thập.

Ai ngước nhìn bầu trời, nhớ lại số lượng ngôi mộ mình đã đào, trừ đi chính mình, và nhận ra con số đó cũng chính là số người dân trong làng.

Tổng cộng có 47 ngôi mộ.

Cô leo lên con dốc, đến trước hành lang quen thuộc, đón lấy một cơn gió. Đó thường là một làn gió nhẹ nhàng, dường như dân làng đã chọn nơi này cho cô ở ngay từ khi cô chào đời.

Ngôi nhà trông không khác gì trước đây, ngoại trừ vài dấu chân lộn xộn ở cửa. Như mọi khi, Ai phủi bụi khỏi đế giày, rồi đưa tay mở cửa.

Yoki và Anna hẳn là đang ở bên trong.

Não của họ hẳn đã bị nổ tung, giống như những người khác.

Đó hẳn là sự thật.

Nhưng…

Nếu như không phải vậy thì sao?

Cô thấy mình có những suy nghĩ không nên có, nhưng lại không thể ngừng tưởng tượng. Nếu… nếu họ không ở bên trong, nếu họ vẫn còn sống, nắm tay nhau…

Cô hẳn sẽ vô cùng vui sướng. Điều đó lẽ ra phải là sự thật.

Nhưng…

Nếu họ bỏ lại cô thì sao?

Ai không biết mình đang nghĩ gì, cũng không biết mình đang mong họ sống hay chết.

Cô mở cửa.

Tiếng chuông khẽ vang lên. Ai không thay giày mà bước vào, bước chân cô gây ra tiếng cọt kẹt lạ lùng trên sàn gỗ. Một khẩu súng trường nằm ở bên cạnh hành lang, một khẩu cô chưa từng thấy bao giờ. Cô quay lại, thấy cửa không khóa, và cả mùi máu tanh nồng xộc vào mũi.

Thi thể của họ ôm chặt lấy nhau trong phòng khách. Họ đều bị bắn xuyên đầu, Yoki tựa vào tường, ôm Anna, cánh tay phải của Anna thì bị xé toạc.

Nhưng ngay cả giữa cảnh tượng tan hoang này, họ vẫn trông thật thanh thản.

Ai nức nở khóc, kinh tởm những suy nghĩ của chính mình. Cô ghét cái cảm giác nhẹ nhõm khi thấy họ ở đó, buồn vì mình đã quên mất họ. Cô ghét bản thân vì đã cảm thấy buồn. Cô tuyệt vọng nhận ra mình không còn trong trắng như mình nghĩ.

“Ư!”

Ai lau nước mắt, rồi gỡ hai người ra khỏi vòng tay nhau. Thi thể của Yoki đã cứng đờ, nên cô tốn không ít sức lực.

“Cần tôi giúp không?”

Hampnie nói ở cửa. Ai quay phắt lại, không chút ngạc nhiên. Cô đã cảm nhận được sự hiện diện của anh ta suốt thời gian qua, nhưng chưa bao giờ ngờ anh ta lại tự nguyện đề nghị giúp đỡ.

“Làm ơn biến mất đi.”

Ai nói với một góc tối, và bóng tối không tỏ vẻ tội lỗi chút nào, chỉ đơn giản đáp lại: “Tôi biết.” Giọng nói biến mất ngay sau đó, nhưng không quên lẩm bẩm:

“…Và đó là lý do tại sao tôi ghét điều này.”

Ai không biết những lời đó dành cho cô, hay cho cặp đôi đang say ngủ kia. Tuy nhiên, Ai không muốn biết, nên cô lặng lẽ tiếp tục công việc của mình.

Được rồi, vậy là Ai nhấc Anna lên. Không có chút mùi nước hoa nào cả.