Thứ Hai, Thượng Đế tạo ra thế giới.
Thứ Ba, Người phân định trật tự và hỗn loạn.
Thứ Tư, Người định hình những quy tắc số liệu.
Thứ Năm, Người cho phép Thời Gian trôi chảy.
Thứ Sáu, Người dõi mắt nhìn khắp thế gian.
Thứ Bảy, Người nghỉ ngơi.
Và rồi, vào Chủ Nhật, Người từ bỏ thế giới.
Mười lăm năm trước, Thượng Đế đột nhiên xuất hiện trước loài người, và Người phán rằng:
“Thế giới này đã quá tải. Thế giới này sẽ đến hồi kết. Ôi, ta đã thất bại rồi.”
Chỉ để lại những lời này, Thượng Đế biến mất. Khi đó, trong lúc loài người vẫn đang hết lời ca tụng thế giới ngập tràn sức sống này, họ bỗng bàng hoàng, kinh hãi. Loài người tồn tại chưa đầy trăm triệu năm thì cuối cùng đã gặp được Thượng Đế. Thế nhưng, những lời đầu tiên Người ban ra lại là lời từ biệt.
Từ ngày đó trở đi, loài người không còn có thể chết.
Tim họ ngừng đập, thân xác thì mục rữa. Kẻ chết vẫn có thể tiếp tục hành động.
Cũng từ ngày đó trở đi, loài người không còn có thể được sinh ra.
Ngọn lửa trong các nhà máy đã tắt, và không còn con người mới nào được tạo ra nữa.
Sau khi Thượng Đế không còn ngự trị thế giới này nữa, loài người đã gào thét trong đau khổ. Hàng triệu người đã thét đến mức nôn ra máu. Người sống nhanh chóng giảm đi về số lượng, rồi sau đó cả thế giới ngập tràn kẻ chết.
Và thế là, những Người Giữ Mộ xuất hiện.
Những Người Giữ Mộ này là phép màu cuối cùng mà Thượng Đế đã ban tặng vì lợi ích của loài người.
Người Giữ Mộ sẽ không bao giờ già đi, và không bao giờ biết mệt mỏi. Thượng Đế đã ban cho họ những cơ thể lý tưởng nhất mà con người từng mơ ước, sai họ xây dựng mộ phần, chôn cất những kẻ chết lang thang. Công việc của họ là đảm bảo sự bình yên cho người sống. Đến lúc này, loài người cuối cùng cũng có thể yên nghỉ.
Trẻ con không còn được sinh ra, kẻ chết lang thang, và những Người Giữ Mộ thì đi khắp nơi.
Đó chính là bức tranh về ngày tận thế.
Trong thời đại không có Thượng Đế này, con người vẫn tiếp tục sống và chết.
Họ mất đi sinh mạng, mất đi người thừa kế, mất đi đức tin, mất đi linh hồn, nhưng họ không muốn mọi thứ kết thúc.
Họ đáp lại sự cứu rỗi của những Người Giữ Mộ bằng đạn dược, và chới với trước món quà vĩnh cửu đầy nghiệt ngã bất chợt đổ xuống từ trời cao.
Đó giống như sự đau khổ của những kẻ dưới địa ngục. Nó cũng giống như chuyến hành trình gian nan của những người khai phá miền đất mới về phía tây.
Ai là một Người Giữ Mộ, mười hai tuổi.
Cô bé cũng bắt đầu bước đi.
Cô bé cũng run rẩy và chịu đựng vì sự nghiệp cứu rỗi thế giới mới.