Hân hoan báo tin: Tập hai đã ra mắt!
Ngẫm lại thì mấy lời tựa này cũng hơi vô nghĩa thật, nhưng dù sao tôi vẫn thấy vô cùng biết ơn vì tập hai của "Chúa Nhật Không Chúa" đã ra lò. Tất cả là nhờ vào sự đón đọc của quý vị độc giả mà tập sách này mới có thể ra mắt. Xin chân thành cảm ơn. Lần đầu tiên trong đời, tôi nhận được thứ gọi là "thư của người hâm mộ". Những lá thư ấy thực sự là báu vật của tôi.
Đời quả là lắm chuyện bất ngờ.
Chẳng hạn như câu chuyện tôi gặp phải sau đây.
Chuyện xảy ra vào một ngày nọ, tại ga Ryogoku của tuyến Chuo-Sobu. Tôi đang đứng trên sân ga hướng về Chiba vì có chút việc. Có lẽ là một ngày nghỉ lễ. Trời đẹp, quang cảnh náo nhiệt với bao gia đình dắt díu nhau đi chơi.
Trong số đó có một gia đình nọ, hai vợ chồng đưa theo cậu con trai có lẽ đang học cấp một.
Bỗng nhiên, cậu bé reo lên:
"Tàu Chuo-Sobu nhanh thật đấy!"
Tôi thấy lạ. Tuyến Chuo-Sobu quả thật có tàu tốc hành giới hạn, nhưng cậu bé lại chỉ vào loại tàu địa phương dừng ở mọi ga, vậy thì làm gì có chuyện nhanh hay chậm gì đâu. Với tôi, tàu cứ tăng tốc, giảm tốc đúng theo lịch trình, đến ga không sớm không muộn. Đến sớm quá hay muộn quá đều không ổn, nên tôi lấy làm lạ về lời của cậu bé.
Rồi cậu bé lại tiếp lời:
"Coi kìa, tàu mới tinh!"
Thoạt đầu tôi không hiểu cậu bé đang nói gì, nhưng nhìn kỹ lại, tôi mới nhận ra chiếc tàu mà cậu bé đang nói đến là một mẫu mới, một mẫu tàu mang dáng vẻ tương lai mà vẫn còn hiếm thấy.
Mới = mẫu mới = nhanh.
Tôi chợt giật mình. Chắc hẳn tôi cũng từng nghĩ như vậy khi còn bé, cái thời mà cái gì "ngầu" là chân lý. Chắc hẳn tôi cũng từng có lối suy nghĩ y hệt như cậu bé, rằng dù là phim hoạt hình hay truyện tranh, cứ phiên bản mới ra lò thì y như rằng sẽ nhanh hơn và mạnh hơn.
Hai mươi năm sau, tôi đã biết quá nhiều, không còn giữ được sự ngây thơ ấy nữa. Chuo-Sobu vẫn là Chuo-Sobu, bất kể nó có là mẫu tàu mới toanh sáng loáng hay một cỗ xe cũ kỹ đã mòn vẹt.
Người cha đứng cạnh cậu bé lắng nghe với vẻ mặt đầy dấu hỏi, xem ra anh ấy đã trở thành một người lớn "chính hiệu". (À mà nói thêm, người mẹ đứng kế bên thì chẳng buồn lắng nghe, chỉ ậm ừ "Ồ, vậy à?"). Còn tôi thì đứng giữa lưng chừng, vừa thầm nghĩ "Đúng là trẻ con thời nay...", vừa nhớ lại mình ngày xưa cũng từng như vậy.
…………………………Ủa? Hình như có gì đó không đúng. Rõ ràng tôi muốn kể chuyện "Đời lắm chuyện bất ngờ", mà sao rốt cuộc lại thành ra "Trẻ con có cái nhìn thú vị ghê" thế này? Mình đã lạc đề ở đâu nhỉ? Thôi, dù sao thì cũng là một câu chuyện hay, cứ để đó không xóa. Chứ giờ mà viết lại thì cũng chẳng có thời gian.
Vâng, tôi thật sự không có thời gian. Trọng điểm của lời bạt này không phải là việc biên tập viên đã ép tôi đến mức nào, mà là tôi thật sự không còn thời gian. Biên tập viên nói đây là một "phép thử", và tôi cũng cảm thấy đúng là như vậy thật. Tôi đoán nó giống như câu "chuyện gì đến sẽ đến", hay kiểu "trong cái rủi có cái may" vậy. Đại khái là thế.
Thôi thì, những gì muốn nói, những điều còn day dứt, tôi xin gác lại cho ngày mai. Vậy nên xin dừng bút tại đây.
Xin chân thành cảm ơn.
Bấy nhiêu thôi là đủ, và tôi tha thiết mong đến một ngày được tái ngộ cùng các bạn.
Kimihito Irie