Tính mai làm mà vô địch nên triển luôn.
Căn phòng này, chứa 3 người có hơi chật chội.
Và bầu không khí thực sự khó xử, hoặc là mỗi mình tôi nghĩ thế. Vì Wakamiya và Kenichi chẳng bận tâm cho lắm.
Cách hành xử của hai người họ vẫn hết sức bình thường.
“Chào buổi sáng, Tokiwagi-san. Cả Katou-san nữa.”
“Này, nước đi này mình chưa lường trước được luôn ấy.”
“Katou-san, sao cậu lại ở đây?”
“Mình đang nghĩ đến việc dọn nhà cho Towa. Nhưng mà có vẻ như nó không cần đến mình nữa nhỉ. Đúng chứ, Wakamiya?”
“Fufu, đúng rồi đó.”
Tôi chỉ biết thở dài.
Rõ ràng tôi không hề muốn Kenichi biết chuyện này, nhưng mà người tính không bằng trời tính rồi.
“Wakamiya, cậu phải gọi tôi một tiếng nếu muốn qua nhà tôi chứ.”
“Phải làm á? Tớ nghĩ là đến đây thường xuyên rồi thì cái đấy bỏ qua được chứ —?”
“Chờ đã!”
Tôi ngay lập tức bịt miệng Wakamiya lại. Mặc dù cảm nhận được độ mềm của môi cô ấy, nhưng mà tôi không quan tâm đến cái đấy!
Muộn mất rồi….
“Hô, cậu đến nhà của Towa thường xuyên luôn à.” Kenichi mỉm cười.
Wakamiya đang bị tôi bịt miệng mà vẫn cố lẩm bẩm gì đó. Có hơi nhột à nha.
Tôi hít một hơi sâu rồi bỏ tay ra.
“...Tokiwagi-san?”
Wakamiya nhìn tôi đầy trách móc trong khi hai má đỏ bừng.
Tôi quay sang cầu cứu Kenichi, nhưng mà thấy nó cười toe toét thế kia thì chắc chắn không cùng phe rồi.
“Tớ nghĩ rằng tự nhiên bịt miệng một cô gái là vô duyên lắm đấy. Cậu có gì muốn nói không đây?”
“...Tôi xin lỗi. Tôi hơi thiếu tế nhị rồi.”
Tôi thõng vai xuống mà nhìn lên trần nhà.
Phải chăng Wakamiya nên bận tâm hơn về việc cô ấy đến nhà tôi thường xuyên à. Nếu điều này mà lộ ra thì… chẳng nhẽ cô ấy không biết xấu hổ là gì sao?
Không, à?
Chẳng phải những cô gái tầm tuổi này cũng phải có mấy cái phản ứng như thế chứ.
“Nói mới nhớ, Tokiwagi-san, cậu ăn sáng chưa.”
“...Chưa đâu.”
“Sao lại chưa chứ, bữa sáng là bữa ăn quan trọng nhất ngày đấy nhé.”
“Rồi rồi, tôi biết rồi.”
“Nếu biết rồi thì chấn chỉnh lại cách sống đi chứ. Tớ mượn bếp của cậu nhé. Chỉ là mấy món đơn giản thôi có được không?”
“Được thôi, tùy ý cậu.”
Wakamiya lấy chảo và gia vị, rõ ràng đã quá quen thuộc với nơi này. Sau đó cô bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.
Kenichi cứ gật gật đầu liên tục, coi như là một cách thể hiện sự ngưỡng mộ của nó với nữ thần. Nó ghé vào tai tôi nói: “Cô ấy sẽ thành một người vợ đảm đang đấy.”
Nó nói câu đó như người già vậy.
Tôi hắng giọng một cách khó chịu để ngắt lời Kenichi.
“Ừ thì, tao công nhận rằng cô ấy chăm sóc cho người khác rất giỏi, còn kĩ năng nấu nướng thì khỏi phải bàn.”
“Hơ hơ, cô ấy làm việc cực kì hiệu quả đúng không? Cứ như là Wakamiya-san làm mỗi ngày ý nhỉ?”
“Không ngạc nhiên cho lắm.”
“Mà nhà mày cũng sạch trơn nữa. Tao không nghĩ cô ấy chỉ đến đây có vài lần đâu.”
“Ờ thì…”
“Đừng có ‘ừ thì’ với tao! Thừa nhận đi!”
Tôi tránh ánh mắt của Kenichi mà liếc nhìn Wakamiya.
Có vẻ như cô ấy nhận ra tôi đang nhìn, cổ khẽ mỉm cười.
Biểu cảm đó của cô ấy thực sự quyến rũ, nhưng không phải lúc này.
Đúng rồi đấy, vì Kenichi đã nhìn thấy bọn tôi “chim chuột” với nhau, nó phô ra gương mặt “Tao biết gì đâu” nhưng mà ánh mắt thì như vừa thấy một cặp vợ chồng mới cưới.
“Chờ tao một chút…”
“Này này ~ mày không bào chữa được đâu à nha. Thế tóm lại đầu đuôi câu chuyện là thế nào đây?”
“Mày thấy rồi đấy, cô ấy chỉ chăm sóc một con chó đi lạc là tao đây thôi.”
“Hả? Thế mày với cô ấy không hẹn hò hay gì à?”
Tôi thở dài. Biết ngay là nó sẽ hiểu nhầm mà.
“Không phải đâu. Tao với cô ấy ở hai mặt phẳng không thể cắt nhau rồi.”
“Mày đang nói với tao là không có hẹn hò trong khi cả hai gần nhau đến thế này à?”
“Tao không biết là tao với cô ấy trông như thế nào, nhưng mà chắc chắn không có mối quan hệ kiểu đấy đâu.”
“Thật á? Làm gì có chuyện đấy.”
Kenichi há hốc miệng. Thôi dừng đi được rồi đấy. Nhìn mày thế này độ đẹp trai của mày tụt kinh lắm.
“Tớ sắp xong rồi đây. Katou-san có muốn ăn cùng không?”
“À cảm ơn nhé. Nếu mà Towa có để lại chút gì thì cứ để mình lo nốt.”
“Fufu, mình làm nhiều lắm nên không lo thiếu đâu.”
Wakamiya lấy đĩa rồi phục vụ đồ ăn ra trước mặt hai thằng bọn tôi.
Kenichi thốt lên đầy ngưỡng mộ.
Trên bàn bao gồm bánh mì kiểu Pháp, trứng giăm bông, salad và súp.
Nghĩ gì thì nghĩ, thế này đâu có “đơn giản” đâu?
Ngược lại, bữa ăn này cân bằng quá đi chứ
“Towa, đỉnh quá vậy!”
“Im lặng mà ăn đi mày.”
Tôi ra dấu với một Kenichi đang phấn khích quá mức, rồi bắt đầu thưởng thức.
Tuy nhiên Wakamiya lại chặn tay tôi.
“Cậu có phải nói gì trước khi ăn không nhỉ?”
“...À à… Ưm.. cảm ơn vì bữa ăn..”
“Được rồi, cứ tự nhiên.”
Tôi lơ đễnh đưa thức ăn lên miệng.
Kenichi vừa ăn vừa cười: “Không đời nào Kotone có thể nấu được như thế này!”
Có vẻ khá là thú vị nếu tôi nói chuyện này với Fuji-san. Chắc là trả thù được cái thằng này đấy.
Ba người ngồi trong một căn hộ không rộng rãi gì.
Nhưng không hiểu sao, tôi lại không thấy nó chật chội nữa
cái này tôi tra thì nó có nghĩa là "âm thanh của đàn hạc" chả hiểu gì nên để nguyên nghĩa :v