Chẳng biết vì sao Nữ thần học đường lại thích ghé chơi nhà tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Vol 1 - Chương 34: Công việc vặt của nữ thần (Phần 1)

Ngồi trans xong chap này mới hiểu tại sao bác Clear lại drop :V

________________________

“Wakamiya-san, sao kĩ năng nấu nướng của cậu đỉnh vậy?”

Trong khi đang thưởng thức món tráng miệng sau bữa tối, tôi hỏi cô ấy thứ vừa nảy ra trong đầu.

Bữa tối hôm nay gồm có cá, đồ hầm và súp miso. Ngoài ra còn có rau luộc chấm với nước tương, một bữa ăn rất lành mạnh.

Hôm qua thực đơn chính là thịt, và ngày hôm trước là cá. Hầu như cá và thịt luôn là món chính của bữa ăn.

Wakamiya-san đã nấu ăn cho tôi kể từ khi tôi quen cô ấy, từ đó đến giờ chưa có hai hôm nào là trùng thực đơn cả. Tôi biết rằng thể nào cô cũng sẽ phải làm lại cùng một món thôi, nhưng duy trì bữa ăn luôn có sự thay đổi ngày qua ngày như thế này thực sự rất ấn tượng.

Không biết phải nói sao nữa, cô nàng vẫn là học sinh cao trung, hơn nữa còn chưa học qua một lớp học nấu ăn nào ở trường.

Mà tôi vẫn trả tiền nguyên liệu cho cô ấy đàng hoàng, thực sự tôi không thể biến bản thân mình thành một kẻ ăn bám được. …Tôi không muốn lúc nào cũng bị dắt mũi như vậy đâu.

“Tớ đang luyện tập cho sau này ý mà.”

“Ohh, thế cậu định trở thành đầu bếp à?”

“Không, ý tớ không phải vậy. Đó chỉ là một thứ mà mình phải học thôi….”

“Hmmm”

Wakamiya đánh mắt đi chỗ khác với đôi má nhuốm sắc đỏ.

Không hiểu sao cô ấy lại cảm thấy bồn chồn nữa… Nhưng mà thôi, nếu cô không muốn trả lời thì tôi cũng không ép. 

“Mà này, cậu bắt đầu luyện tập từ bao giờ vậy?”

“Từ khi tiểu học. Tớ nhớ là từ hồi lớp 5 thì phải. Lúc đó tớ coi nấu nướng là sở thích hơn là luyện tập.”

“Đây hẳn là tác hại của việc ăn đồ ăn của cậu quá nhiều ha, giờ tôi không thể đi ăn ở ngoài nữa rồi. Tôi nghĩ cậu nên mở một nhà hàng đấy.”

“Fufu, cảm ơn cậu. Tớ đoán mình có thể suy nghĩ về việc đấy đó. Nhưng mà với bất cứ công việc gì thì khởi đầu lúc nào cũng rất khó nhỉ, nhất là với nấu ăn.”

Tôi nở một nụ cười cay đắng trước cái nhìn thực tế của Wakamiya.

Sau khi ăn tráng miệng, tôi đặt đĩa lên bàn. Sau đó tôi nhìn thẳng vào Wakamiya đang ngồi đối diện mình.

“Vậy cậu muốn nói gì với tôi nào?”

“Hãy lên lịch đi.”

“Cậu có thể nói điều đó khi mà Kenichi với Fuji-san ở đây mà?”

Wakamiya hơi phồng má trước cậu hỏi của tôi: “Thế thì còn ý nghĩa gì nữa đâu.”

“Hả? Sao lại không có ý nghĩa gì?”

“Kệ đi! Tokiwagi-san quả thực không thể giúp được mà.Cậu xem này.” Wakamiya nói, rồi lấy một thứ từ trong túi ra. Vài ngày trước tôi là người cầm nó.

Thì ra đó là lí do tại sao túi của cô ấy hôm nay lại to hơn bình thường.

“Er, đó là con thú nhồi bông tôi tặng cậu sao?”

“Đúng rồi! Đây chính là con mèo cậu tặng đó!”

Wakamiya ôm chặt con thú nhồi bông vào trong ngực mình, ánh mắt của cô ấy hướng xuống con mèo.

Vẻ mặt trìu mến đó phút chốc làm tôi như ngạt thở.

Con mèo đang dựa vào khe ngực của cô ấy. Tôi đoán thằng con trai nào nhìn thấy cảnh này đều sẽ muốn đổi chỗ của mình cho con mèo đó mà thôi.

Tôi thì, có một chút là không muốn trở thành ngoại lệ thôi.

Nhưng mà tôi cố kìm nén cái cảm giác đó, không cho nó lộ trên gương mặt mình.

“Có chuyện gì sao? Nếu mà có hỏng hay gì thì tôi sẽ mua cho cậu con khác.”

“Không đâu! Và kể cả khi nó có rách….thì tớ cũng không cho cậu mang đi đâu! Đây là món quà đầu tiên cậu mua cho tớ mà….”

“A-à ừm, cũng không có gì quá to tát đâu…”

Nhưng mà sao cô ấy lại mang nó đến đây?

Wakamiya chăm sóc nó thực sự rất tốt, tôi không nghĩ cô ấy mang nó đến đây để phàn nàn với tôi hay gì cả.

“Khi nào chúng ta đi?”

“....Đi đâu cơ?”

“Đến nhà của chú mèo này nè!”

“À, cái nơi nhộn nhịp đó hử?”

“Ừm…tớ nghĩ rằng Tokiwagi-san tặng tớ con thú nhồi bông này, ý cậu muốn mời tớ đến đó chơi, đúng không?”

“Không, tôi không nghĩ xa đến thế đâu….”

Wakamiya cứng đờ người trong thoáng chốc. Sau đó, cả tay lẫn đầu gối của cổ đều rũ cả xuống.

“....Vậy là tớ sai sao? Tớ có hơi hấp tấp rồi….Xấu hổ quá đi mất...”

Tôi nên làm gì với sự vội vàng của cô nàng đây….

Có nên mời cô ấy không?

Hay là tôi nên chờ?

Tôi thực sự không biết. Tôi chưa thể lường trước được cái tình huống này. Đi theo cặp thế này có hơi….

Nếu là Kenichi thì thằng đó sẽ làm gì trong tình huống này đây?

Gương mặt của thằng bạn hiện lên trong đầu tôi. Tôi nhìn chỗ Kenichi vừa ngồi vài tiếng trước. Ơ?

Đó là cuốn sổ tay của Kenichi. Không thể nén được, tôi với tay lấy cuốn sổ.

Khi tôi mở nó, hai tờ giấy rơi ra. Trên tờ giấy ghi nhớ có một dòng chữ: “Mày cô đơn đủ rồi đấy.”

Tôi thở dài rồi vò tờ ghi nhớ. Tôi cắn môi rồi nhìn xuống 2 tờ giấy đó một lần nữa.

“Ừm, Wakamiya-san, tôi biết điều này có hơi đột ngột, nhưng mà…”

“...Có chuyện gì sao?”

Wakamiya nhẹ nhàng vuốt ve con mèo. Trông cô nàng thật dễ thương, nhưng mà bây giờ tôi chỉ muốn độn thổ thôi.

“Lúc tôi đang dọn dẹp thì rơi ra hai tấm vé này. Hết tháng này là hết hạn mất rồi. Lãng phí quá đi mất! Có tận hai chiếc nên tôi không thể dùng hết nổi mất!”

Wakamiya trố mắt nhìn tấm vé trong tay tôi.

“Ồ, tình cờ thật đấy! Vé mời đúng nơi mà chúng ta vừa nhắc tới luôn !! Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được chứ!! ~ Phải làm sao bây giờ? Tôi không biết phải mời ai nên phải đi một mình mất.”

Tôi đặt tay lên trán, phản ứng dữ dội như thể đang gặp rắc rối quá lớn.

Như chúa hề vậy, nhưng mà tôi không quan tâm.

Wakamiya cười khúc khích. Cô dụi mắt để cố kìm lại tiếng cười của mình.

“Nêu cậu không phiền…thì tớ đi với cậu được không?”

“Thật á!? Tôi thực sự rất biết ơn đấy.”

“Và cậu cũng không phải ép mình làm cái hành động đó đâu biết không?”

“Haha… Im đi.”

Tôi cường điệu hóa bản thân quá mức rồi…Nhưng mà cũng chả có ích gì. Cách duy nhất để che giấu sự bối rối của tôi chắc hẳn là vui vẻ một cách gượng ép rồi.

Tôi phải kiểm soát cảm xúc của mình… không chắc chết vì xấu hổ mất.

“Hứa nhé? Nếu cậu quên tớ sẽ buồn lắm đó.”

“Tôi không vô ơn đến vậy đâu.”

“Vô ơn?”

“Không, tôi chỉ nói bản thân mình thôi.”

Tôi nhấp một ngụm trà rồi thở dài.

đoạn này gõ mà muốn đập bàn phím vl :))) haizz ác mộng khi edgy + loser