Đăng sớm tối sủi.
_______________
Căn phòng của tôi trở nên chật chội hơn bao giờ hết.
Fuji-san cùng tham gia, đôi mắt cô ấy có hơi đỏ. Bây giờ căn nhà này chứa đựng những con người nằm trên top đẳng cấp của trường và một kẻ ăn theo sự nổi tiếng đó.
Thằng ăn theo chắc chắn là tôi rồi.
Nhân tiện, Fuji-san giờ đang dính lấy Kenichi, chúng nó tình tứ ngay trước mắt tôi. Nhìn hai người như vậy làm tôi chỉ muốn tránh mặt đi chỗ khác. Khó xử vãi chưởng.
Tôi cứ đổi mục tiêu nhìn của mình từ Wakamiya lên trần nhà rồi lại quay về Wakamiya. Vì một lí do nào đó mà cô ấy lại ngồi cạnh tôi. Có hơi bồn chồn.
Ai mà nhìn tôi bây giờ chắc chắn đang nghi ngờ tôi có âm mưu gì đây.
Đến buổi trưa mà chả có tí tiến triển nào. Chí ít thì hãy quan tâm cảm xúc của thằng này đi chứ.
Đây là lí do tại sao tôi không thể chịu đựng nổi mấy cặp đôi thời nay, thậm chí đây còn là một cặp đôi toàn những người năng động nữa.
Tôi thở dài.
“Đông đủ rồi ha, bây giờ đến lúc để chuẩn bị cho kế hoạch hè rồi đấy Towa!”
“Hả? Tại sao?”
Tôi bối rối trước lời đề nghị rơi từ trên trời xuống của Kenichi.
“....Rin chưa nói với cậu à?”
“Mình nói với cậu ấy rồi.”
Tôi ấn vào thái dương của mình để kích thích cái đầu nhớ lại. Từ từ đã, thế có nghĩa là….
“....Mày đang nhắc tới lễ hội mùa hè à?”
“Đúng rồi đấy! Tưởng mày quên mất rồi.”
“Ít nhất thì tao sẽ nhớ buổi hẹn đấy. Nhưng mà tao cứ nghĩ là mày chỉ đùa thôi?”
“Mày lạ thật đấy.”
Kenichi trao tôi một ánh mắt ấm áp, nhưng mà chỉ dùng khi nhìn thấy những kẻ đáng thương mà thôi. Fuji-san thở dài.
Ugh, tôi cảm thấy như tôi đang bị lôi ra làm trò đùa vậy.
“Thế lễ hội mùa hè này mọi người tính đi đâu? Tao đến chỉ cho đủ chỗ thôi. Nhưng mà đã hứa rồi thì phải làm.”
"Đến cho đủ chỗ á? Thế tao —”
“..Kenichi.”
Fuji kéo tay áo Kenichi, nhìn nó với vẻ không hài lòng. Có vẻ Kenichi cũng nhận ra điều gì đó, nó gãi má ngượng ngùng.
“Ah~Xin lỗi Towa, xin lỗi vì kéo mày đi cùng.”
“...Xin lỗi, Tokiwagi-kun.”
“Uh.. Tôi không để ý đâu.”
Tôi bối rối trước thái độ này của họ. Quay sang liếc nhìn Wakamiya, cô ấy mỉm cười.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
“Dù sao thì, bắt đầu từ tháng 8 là sẽ tổ chức lễ hội hè. Mày phải chắc chắn là không trùng lịch với công việc của mày đi.”
“Tao biết rồi.”
“Nhắc trước đấy, đừng có bảo với tao là mày sủi vì quản lý gọi mày đến làm việc hay bất cứ thứ gì đấy.”
“...Tao không làm thế đâu.”
“Tokiwagi-san, sao giọng cậu lại ngắt quãng vậy?”
Wakamiya nhìn tôi đầy nghi ngờ. Mấy người cứ thích đoán suy nghĩ của tôi như thể là nó chả là cái gì thế hả.
Tôi thở dài nhưng rồi cũng quyết tâm hứa: ”Tao không sủi đâu, tao thề mà.”
“Thôi thì, nếu mà Towa nuốt lời, thì giao hết việc còn lại cho Wakamiya vậy.”
“....Tùy mày thôi.”
“Thật á? Thế tao phải đi rồi…Không biết là cô ấy sẽ nói gì nhở.”
“Tokiwagi-san, cậu nghĩ tớ là ai vậy hử?”
Wakamiya phồng má giận dỗi rồi quay phắt đi. Cử chỉ đó làm trái tim tôi hụt mất một nhịp, thôi thúc tôi chạm vào đôi má phúng phính đó.
Ngay sau đó, tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn mình nên vội vàng rụt tay về.
Cặp đôi ngồi đối diện đang quan sát chúng tôi.
“Hmm, tao nghĩ là có gì đó à nha…”
“Hả…?”
Tôi nhanh chóng bào chữa, nhưng mà có vẻ như ngay lập tức bị bác bỏ bởi hai quan tòa kia rồi.
Sai quá sai luôn.
Lỡ cho họ xem cái hành động chết tiệt kia mất rồi.
“Có chuyện gì sao, Tokiwagi-san?”
“Không…có gì đâu. Cậu đang làm gì vậy, Wakamiya-san?”
Khi tôi kịp nhận ra thì Wakamiya đã tiến sát lại gần tôi tự khi nào. Nếu cô ấy đến gần hơn nữa thì hoàn toàn có thể nghe thấy nhịp đập trái tim tôi mất.
Tôi có thể cảm thấy hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ Wakamiya, càng làm tim tôi nhói lên mấy phát nữa.
“Cậu giơ tay lên vì muốn chạm vào má tớ đúng không? Ưm…Thế….cậu chạm vào cũng được mà.”
Với đôi má ửng hồng, Wakamiya nói vậy, nhìn đã biết cô nàng ngượng đến thế nào rồi. Tôi nuốt nước bọt. Rồi cô ấy đưa má lại gần tôi để tôi dễ chạm vào hơn.
“Errr, được thật sao?”
“Được mà, nhưng mà tớ không chắc nó có đủ mềm không….”
“Nhưng mà…chuyện này tôi không thể…”
“Nếu cậu từ chối…Tớ sẽ buồn lắm đấy.”
“T-thế à… vậy thì theo ý cậu vậy.”
Tôi dùng ngón trỏ chạm vào má cô ấy.
Thực sự rất mềm và còn đủ độ đàn hồi nữa. Tôi chọc nó thêm mấy lần nữa để tận hưởng cái cảm giác này. Thỉnh thoảng Wakamiya rên lên một tiếng đầy quyến rũ. Cứ mỗi lần cô ấy làm thế là mỗi lần trái tim tôi nhảy lên trong lồng ngực.
Không ổn rồi. Cái này dễ nghiện quá.
“Thế nào?”
“..Tuyệt lắm ạ thưa tiểu thư.”
Tôi còn chả hiểu miệng mình vừa nói cái gì nữa. Tôi đưa tay lên quạt quạt rồi cầm cốc trà trên bàn nốc một hơi cạn queo. Dĩ nhiên nước lạnh sao dập được sức nóng trên mặt tôi được.
“Úi chà, mày vừa cho bọn tao xem gì thế.”
“..Nhìn thế này cũng làm tôi xấu hổ thay luôn.”
“Im đi…”
Tôi lí nhí.
—- Buổi tối —-
Kenichi và Fuji-san cũng về rồi, nên căn phòng thoáng hơn hẳn. Thường thì tôi ưa với việc có nhiều không gian riêng hơn, nhưng lần này là ngoại lệ. Không hiểu tại sao.
Cuối cùng thì cũng chả quyết định được lịch trình cho kì nghỉ hè gì cả. Kenichi chỉ nói: “Sau đó đi ăn cái gì cũng được.”
Nói cách khác thì câu nói đó đồng nghĩa với việc: “Tao chưa có kế hoạch gì.”
Thôi thì, nếu không có kế hoạch thì tôi có thể đi làm, điều đó cũng tốt thôi. Nhưng nếu cứ nhiệt tình như vậy thì chắc tôi đi làm thay vì lên đại học luôn cũng được.
“Yên tĩnh thật đấy.”
“...Họ phiền thật. Tôi thật sự mừng vì hai người họ về đấy.”
“Fufu, nhưng nhìn cậu cô đơn lắm đó.”
“...Không đâu, tôi chỉ đang cảm nhận sự yên tĩnh của căn phòng này thôi.. Không có chuyện đấy đâu.”
“Vậy hở?” Wakamiya thì thầm, miệng mỉm cười. Đôi mắt trong veo của cô ấy như có thể nhìn thấu tâm can, giờ đang dịu dàng ngắm tôi. Nếu tôi nhìn lại vào đôi mắt đó, dám chắc cô ấy có thể biết tôi đang cảm thấy gì luôn.
Tôi nhìn lên trần nhà rồi thở dài.
“Hai người họ về nhà rồi, còn cậu thì sao Wakamiya-san?”
“Tớ phải chuẩn bị bữa tối nữa nên chưa về đâu.”
“Việc cậu chăm sóc tôi như vậy làm tôi cảm thấy có lỗi lắm đấy.”
“Không có vấn đề gì đâu. Chỉ là tính tọc mạch thôi mà.”
“Nhưng mà….”
“Chỉ là tọc mạch thôi.” Mỗi khi tôi đề cập đến vấn đề này, câu trả lời lúc nào cũng là một.
Mọi chuyện bắt đầu cũng là vì tôi, và nó dần dần tiến triển đến cái mức tôi không thể không trả ơn cô ấy vì những gì cô làm cho tôi.
Cô ấy gần như chăm sóc tôi từ sáng đến tôi. Liệu thằng này có thể làm gì để trả ơn đây.
Cái món nợ mang tên “trả ơn” này bây giờ càng ngày càng lớn rồi.
Thôi thì hỏi Kenichi sau vậy.
“À đúng rồi, hôm nay tớ có việc muốn làm với Tokiwagi-san.”
“Việc gì thế?”
“Ừm, cậu dành một chút thời gian với mình sau buổi tối có được không?”
“Được thôi, tôi cũng không phiền đâu.”
“Cảm ơn nhé, tớ sẽ nói sau. Nhân tiện, chúng ta sẽ cùng nhau học đấy. Chuẩn bị tinh thần đi.”
“Nghiêm túc đấy à?”
Cơ thể tôi có biểu hiện từ chối việc học như phản xạ vô điều kiện vậy. Nhưng khi nhìn Wakamiya đang nấu ăn với một tâm trạng vui vẻ, khóe miệng tôi bất giác cong lên.
“Chắc là ổn thôi nhỉ?”
Tôi chống cằm lơ đễnh nhìn cô ấy cho đến khi bữa ăn sẵn sàng.
are u sure ?