Bây giờ cái trường tôi mới cho nghỉ hè, nên là tùy tuần sau có kín lịch hay không sẽ bom chap trước để sủi đi chơi hay là vẫn ra đều đặn nhé.
Btw, enjoy.
________________________
“Wakamiya-san, đấy là điều mà cậu muốn nói với tôi à?”
“Không, tớ chỉ xác nhận lại thôi.”
“Ừm…Xin lỗi.”
Nhớ lại sự hiểu lầm trước đấy, Wakamiya cười khổ.
“Thế thì là gì? Đừng nói với tôi….là chúng ta sẽ học ngay bây giờ nhé?”
“Thực ra là một buổi góp ý hơn là thảo luận. Nhưng mà dù sao thì vẫn là học thôi.”
“....Góp ý? Và cả việc chúng ta sẽ học bây giờ nữa…Nghiêm túc à..”
Tôi thở dài, nhưng trong lòng lại có chút hạnh phúc. Sẽ rất vui nếu Wakamiya quan sát việc học của tôi. Hơn thế nữa, dành thời gian với cô ấy những ngày gần đây thực sự làm tôi hứng thú.
Nhưng mà, chỉ một chút thôi đấy.
“Trước hết, tớ muốn nói cho Tokiwagi-san tớ nghĩ gì về cậu trước khi tớ đưa ra ý kiến của mình.”
“Hmm?”
Tôi liếc qua Wakamiya, cổ đang nhấp một ngụm trà với vẻ mặt u ám.
“Tớ nghĩ Tokiwagi-san không có thân thiện chút nào hết.”
“Wa, đi thẳng vào vấn đề luôn…Mà tôi cũng không phản bác điều đó.”
Wakamiya không hề đắn đo mà chỉ thẳng ra điều đó, không cần chọn lọc từ ngữ hay gì cả. Một mũi tên cắm xuyên tim tôi luôn. Kể cả khi tôi nhận ra….
Phải chăng tôi thân thiện bằng một nửa bản thân lúc làm việc thì tốt…nhưng mà nói thì dễ mà làm lại khó. Nếu tôi cứ chưng ra bộ mặt nhân viên bán hàng ở trường…chắc hẳn cũng có một hai người bạn. Nhưng mà diễn lâu như thế quá mệt, nên bất khả thi rồi.
“Đó là lí do tại sao tớ lại có ý nghĩ này trong đầu.”
“Là?”
“Điểm xấu của cậu là gì? Và cách để đưa cậu đến cấp độ có thể nói chuyện xã giao như những người bình thường khác…Nhưng mà nếu thế thì, tớ có hơi tọc mạch thì phải.”
“Có lẽ tôi không nên nói điều này, nhưng mà tính cách này của tôi ăn sâu vào máu rồi, muốn thay đổi nó không thể một sớm một chiều được đâu.”
“Tớ đồng ý.”
Cậu khẳng định cái rụp mà không phản đối gì làm tôi hơi buồn đấy. Thà rằng cô ấy che lại ý nghĩ của mình bằng những ngôn từ hoa mĩ còn tốt hơn.
“Nên là, tớ ước chúng ta có thể chữa nó sau này.”
“Haa, sẽ lâu lắm đấy.”
“Tớ nghĩ rằng từ bây giờ cậu nên cố gắng luôn đi, sẽ có ích cho việc tuyển dụng sau này đấy. Nếu không thì kiếm việc sau khi tốt nghiệp sẽ không dễ dàng gì đâu.”
“Có phải hơi sớm khi nghĩ về điều đó không vậy!?”
“Nhưng cậu muốn kiếm một công việc tốt, đúng không?”
“Và tôi vẫn đang học năm đầu cao trung?”
“Việc lập kế hoạch trước rất quan trọng. Cậu sẽ thấy những gì mình nên làm ngay bây giờ dễ hơn nhiều đấy.”
“Cậu tính đi theo ngành triết học à?”
Lập kế hoạch cho tương lai ngay từ năm đầu cao trung…Chắc hẳn chưa một ai nghiêm túc nghĩ về điều này đúng không? Không phải hầu hết, nhưng mà kể cả có nghĩ về việc này đi chăng nữa, nó cũng chỉ là những thoáng lướt qua đầu mơ hồ kiểu: “Tôi muốn cái này”, “Tôi muốn cái kia” mà thôi.
Chà, đó có thể là thứ tách biệt Wakamiya khỏi những người ngoài kia, đồng thời cũng là thứ khiến cô ấy trở nên hoàn hảo như bây giờ. Tôi bây giờ thậm chí còn chưa thể nhìn thấy những gì mà tương lai sẽ mang lại cơ mà.
“Wakamiya-san, cậu đã chuẩn bị đến mức vậy, chắc hẳn cậu có kế hoạch sống sau này ha?”
“Yup, tớ cũng có hy vọng và mong muốn chứ biết không?”
“Thế cậu có thể cho tôi biết được không? Chỉ để tham khảo thôi.”
“Bí mật.”
“Chỉ một chút….”
“Bí mật.”
“Cậu còn không cho tôi lấy một cơ hội luôn à?”
Nhìn vào mắt của cô nàng là tôi biết thừa tỉ lệ cô ấy cho tôi biết điều đó bằng không rồi.
Tôi thở dài và nhún vai.
Khi cô ấy hành động như vậy, tôi biết rằng cổ không hề có ý định nhường nhịn.
“Tokiwagi-san không hề thân thiện, không có kỹ năng giao tiếp, thêm cả vô cảm nữa.”
“Tàn nhẫn quá đấy.”
“Sự thật mà, đúng không?”
“Đúng rồi được chưa.”
“Những điểm số của cậu cũng tốt.” Wakamiya lẩm bẩm. Giọng của cô ấy đủ to để tôi có thể nghe thấy nhưng tôi ngó lơ.
Đừng khen tôi. Tôi không quen với việc đó đâu.
Tôi ủ rũ khịt mũi.
“Vì vậy tớ muốn loại bỏ cái sự không thân thiện của Tokiwagi-san. Cậu cứ làm như không hề muốn kết thân với bất kì ai vậy.”
“Loại bỏ à…Không thể đâu. Cái gì tự nhiên của một con người không bao giờ dễ dàng thay đổi đâu.”
“Không đúng một chút nào cả.”
“Không đâu, trừ khi có một tác động nào đó quá lớn, giá trị thật sự và sự tự nhiên của người sẽ không đổi. Cố gắng thay đổi một cách từ từ trong thầm lặng chẳng có tác dụng gì cả.”
“Fufu, tớ biết Tokiwagi-san sẽ nói vậy mà. Việc có một tác động vào rất ư là quan trọng đúng không?”
“U-uh, đúng vậy.”
“Tớ có một đề nghị như thế này. Chúng ta hãy gọi tên nhau từ bây giờ đi!”
“Ehh..”
Tôi cạn ngôn trước ý kiến không ngờ tới của cô nàng. Bối rối cực độ, câu hỏi “tại sao” cứ lăn tăn trong đầu tôi khiến việc nghĩ một cách thông suốt là bất khả thi luôn rồi.
“Tớ nghĩ việc gọi tên nhau giúp chúng ta bước qua rào cản thứ nhất giữa hai người đó. Đây là bước đầu nhé!”
“C-cũng hợp lý, nhưng mà…”
Wakamiya không để tôi nói hết câu, cô lấy một hơi thật sâu rồi nói: “Tớ trước nhé.”
Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi rồi mỉm cười. Nụ cười đầy duyên dáng đó làm tim tôi nhảy tưng tưng trong lồng ngực.
“...Towa-kun.”
Wakamiya, người luôn mang trong mình vẻ nghiêm túc, thì thầm tên tôi bằng tông giọng nhẹ nhàng nhưng trầm lắng. Vẻ mặt của cô nàng lộ rõ vẻ ngượng ngùng. Tim tôi càng ngày càng đập nhanh hơn nữa rồi.
“Đến lượt của cậu đó.”
“Không….Nó khó lắm..”
“Làm đi.”
Có vẻ như tôi không chui được đi đâu nữa rồi. Chỉ biết tặc lưỡi trong lòng thôi.
“Ừm….Rin..”
“Đúng rồi…”
Câu trả lời của cô ấy không rõ ràng như thường lệ, mà nhỏ như tiếng muỗi kêu vậy. Cô nàng hơi run, như đang chịu đựng điều gì đó.
“...........”
Sự im lặng bao trùm cả căn phòng.
Tôi liếc nhìn Rin. Khi ánh mắt hai đứa chạm nhau, chúng tôi ngay lập tức quay mặt đi. Rồi cả hai lại ngẩng mặt lên lần nữa, rồi ánh mắt cả hai lại tìm thấy nhau. Rồi kết cục là lại quay mặt đi tiếp lần thứ hai.
Mặt tôi đỏ rực hết lên rồi.
Và mặt của Rin cũng thế, như một con bạch tuộc luộc luôn. Tôi chắc rằng cô ấy cũng nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của tôi nữa. Tôi biết điều đó mà chẳng cần nhìn vào gương.
Bình tĩnh nào tôi ơi.
Tôi điều tiết lại hơi thở của mình.
“N-này. Gọi nhau bằng tên riêng thế này…Chúng ta chỉ làm khi ở một mình có được không?”
“...Tại sao?” Wakamiya hỏi lại, giọng đượm buồn.
Sau đó cô ấy đặt tay lên đùi tôi rồi nhìn thẳng vào mặt tôi. Đôi mắt trong veo, đẫm lệ của cô như trói chặt tôi lại bằng sự cuốn hút kì lạ của nó.
Tôi quay mặt khỏi Rin rồi nhìn xuống sàn.
“Không, ừm…Làm ngay thì khó lắm…Xấu hổ muốn chết. Thế…cậu thấy thế nào về việc chuyện này chỉ là bí mật giữa hai ta?”
“Bí mật..Một bí mật à?” Rin đặt ngón tay lên miệng, suy nghĩ một lúc. “Được rồi, vậy thì bên ngoài chúng ta sẽ không gọi nhau bằng tên nữa.”
“...Ừ, đừng để lộ đấy. Cậu chắc chắn chứ?”
“Cậu không tin tớ à?”
“Không, tôi chỉ hỏi cho chắc thôi.”
“Tớ hiểu rồi. Vì đây là ‘bí mật giữa chúng ta’ đúng hông?”
Tôi cảm giác câu nói của cô ấy có chút gì là lạ đây, nhưng thôi kệ.
Rin khúc khích cười trong hạnh phúc.
“Ừ…chắc chắn rồi.” Tôi trả lời một cách thản nhiên. Có thể nghe không được thân thiện cho lắm, nhưng không tránh nổi đâu. Tôi không chịu đựng nổi nếu cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô ấy như thế này.
Sau đó, tôi giả vở đổi tư thế ngồi, cốt cũng chỉ để tránh nụ cười của Rin.
Sao mà đỡ được