Tôi hiện tại đang chuẩn bị cho cuộc hẹn ngày mai. Nhưng mà có một vấn đề….
“Chẳng có một bộ quần áo nào ngoài cái jersey này à?”
Đây là cái jersey mà tôi mặc để đi làm, cũng là để tôi tản bộ nữa.
Đúng rồi đấy. Bây giờ tôi mới nhận ra mình không có nổi một bộ quần áo nào tử tế. Mặc cái jersey đó mà đi hẹn hò với Rin quả thực quá đau đớn luôn. Ít ra tôi còn biết điều đó.
Và tôi không thể làm cô ấy mất mày mất mặt khi đi cùng với một thằng con trai mang theo cái áo xuề xòa đó được.
Thế nên tôi ra ngoài mua chút quần áo, nhưng mà…
“Không thể hiểu nổi...”
Tôi nhặt những bộ trước mặt, trải ra, rồi ướm thử từng cái một, và ngắm lại bản thân trước gương.
Tôi vẫn không thể quyết nổi bộ nào khi mà đã nhìn đi nhìn lại cả chục lần. Cái này có hợp hay không? Có hay không đây?
“Nên mua cái nào bây giờ...Ugh”
Tôi cầm một chiếc sơ mi lên và kiểm tra bảng giá. 3000 yên , nhưng tôi không chắc liệu nó có đắt không nữa.
Thêm nữa, nhân viên bán hàng cứ liên tục bắt chuyện tôi…Thằng này chỉ muốn tự chọn một mình thôi mà.
Nhưng mà vẫn không lựa nổi một bộ.
Biết thế tôi đã xem qua mấy cái tạp chí rồi chọn một hai bộ hợp thời trang xíu rồi.
Nhân tiện, hôm nay Rin không đi cùng tôi. Cô ấy chắc chắn sẽ là cố vấn viên quá hoàn hảo luôn. Nhưng mà, nghĩ đến việc mai tôi sẽ đi chơi với cô ấy bằng bộ quần áo mà chính cổ chọn cho mình, thực sự rất xấu hổ.
Vì vậy, tôi phải tự thân vận động thôi. Đây là cơ hội duy nhất rồi.
“Haa..”
Mặc dù ngoài thì tỏ ra nhiệt tình nhưng cũng không ngăn được tiếng thở dài.
“Huh, Towa, mày đang làm gì thế?”
“Nhầm người rồi.”
Tôi quay lưng lại với giọng nói đầy quen thuộc đó và nhanh chóng rời đi—
“Này! Đừng có chạy!”
Nó nắm lấy vai tôi. Chạy trốn không thành rồi. Thêm cái lực nắm khủng khiếp của nó nữa, chịu luôn….
Đây là sức mạnh của một người đàn ông hoàn hảo à?
“Huh, hôm nay Wakamiya không đi cùng mày à?”
“Ừ. Có phải lúc nào tao cũng dính Ri…Wakamiya-san đâu. Bây giờ tao có việc rồi.”
“Hmmm.”
“Mày với Fuji-san đang hẹn hò đúng không? Đừng có lo cho tao, đi đi.”
“Không phải lúc nào bọn tao đi cùng nhau cũng tính là hẹn hò đâu.”
“..À ừ, tao với cô ấy cũng chỉ gặp nhau vào cuối tuần…”
Một cặp đôi sành điệu đủ để khiến người khác không hề ngạc nhiên nếu họ được phỏng vấn trong thành phố này.
Hào nhoáng thật sự.
Và một thằng con trai đáng ngờ trong một bộ jersey đi mua quần áo.
Đấy là cái mà người ta gọi là phân cực của xã hội ha.
“...Tokiwagi-kun, cậu đang làm gì vậy?”
“Như cậu thấy đấy, tôi đang chọn quần áo.”
“Nghiêm túc luôn?”
“Ừ...”
Họ chăm chú nhìn tôi từ đầu xuống chân rồi lại từ chân lên đầu. Sau đó cả hai đều thất vọng rũ vai.
“Kotone, anh có việc phải làm…”
“...Kenichi, em cũng bận.”
“Hai người có chuyện gì….”
Kenichi và Fuji trưng ra vẻ mặt cao thượng. Có vẻ như đã quyết định điều gì đó rồi. Sau khi liếc nhìn nhau, cả hai gật đầu.
Cặp đôi này đang lên kế hoạch gì vậy?
“....Em sẽ chuẩn bị ở nhà nhé. Khi nào xong chúng ta sẽ gặp nhau sau.”
“Okay!”
Fuji bỏ Kenichi mà chạy đi mất. Cô nàng chạy nhanh thật đấy.
“Bây giờ tao sẽ giúp mày chọn quần áo ~ Mày nghĩ trong thời trang thì thứ gì là quan trọng nào?”
“Áo….quần? Kiểu như thế?”
“Mày không hiểu đâu ~ Đôi chân là trên hết hiểu không. Bàn chân của mày ý!”
“Ý mày là giày hả? Giày thể thao chắc là ổn rồi đúng không? Bây giờ hè rồi thì sau đó đến dép ha.”
“Hả…”
“Sao mày lại nhìn tao như thể thấy quái vật vậy?”
“Nhân tiện, mày đang dùng dép gì?”
“Dép tông?”
Kenichi há hốc miệng, người hóa đá.
“Mày ổn không đấy?” Tôi vẫy vẫy tay trước mặt nó. “Chết rồi hả? Chả….đúng quả báo nhỉ. Điều ước của tất cả những thằng yêu đơn phương thành sự thật luôn kìa.”
“Tao không chết!”
“Thật tiếc làm sao.”
“Dù sao tao cũng nắm được tình hình rồi. Xin lỗi được chưa…Quên mất là cái bệnh của mày đúng là có một không hai luôn.”
“Ác quá đấy…Nhưng mà cũng không thể phủ nhận được.”
Thực ra tôi thừa biết mình ăn mặc kém sang như thế nào rồi. Tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc đi chơi với ai đó, nên chẳng chuẩn bị gì cả.
“Towa, hôm nay mày mang bao nhiêu?”
“Cũng kha khá. Tiền tiết kiệm từ công việc mà. Đúng rồi...Kenichi.”
“Hở? Sao đấy?”
“Cảm ơn nhé, mày cứu tao rồi. Trước đây cũng vậy.”
“Haha, tao không biết mày nói gì hết nha. Nào nhấc chân lên đi nhanh đê.”
Sau đó, hai bọn tôi lựa quần áo đến tận tối. Kenichi phối đồ hết. Nó bắt tôi thử đồ cả đồng lần, có vẻ như không hài lòng. Nhìn mình trong gương, tôi cứ tưởng bản thân là một con búp bê thử đồ.
◇◇◇
“Này Kenichi, làm ơn giải thích hộ việc tao đang ở đây cái?”
“Mày hỏi cái khỉ gì vậy? Ai đến đây chẳng có chung một mục đích mà, đúng không?”
“Im nào Tokiwagi-kun, cậu đang làm tôi mất tập trung đấy.”
“Ừ…”
Tôi có thể nghe thấy tiếng kéo lướt qua đầu. Mỗi lần nó đi qua là mỗi lần tóc tôi rơi xuống sàn.
“...Tôi cần phải cắt cái này đi.”
“Gia đình Kotone mở hẳn một tiệm cắt tóc luôn này. Cảm ơn vì đã cho bọn anh sử dụng nhé!”
Tay cầm kéo của Fuji dừng lại. Đó là vì Kenichi đang xoa đầu cô ấy.
Fuji nheo mắt như bị nhột, má cô ấy đỏ bừng. Ngay cả khi mím môi thì cô nàng trông vẫn rất hạnh phúc.
“Này hai người. Vui lòng không tán tỉnh sau lưng thằng này nhé. Muốn làm thì khi nào ở một mình thì làm đi.”
““Đấy là ranh giới của bọn tôi mà “”
“Ăn khớp với nhau đến vậy luôn à? Tôi không nhớ là tôi có thả thính người khác hay gì đâu?”
“Cái thanh niên khó ở này xuống địa ngục một lần đi là vừa đấy.” “..Cậu đáng bị con ngựa giẫm lên đấy.”
“Hợp nhau thế hả trời?”
Họ thậm chí còn phàn nàn tôi cùng một lúc luôn. Có khi mấy cặp đôi đồng điệu nhau thế này lại tốt nhỉ.
Chờ đã, hai người này bắt đầu hẹn hò từ bao giờ vậy? Dựa trên cái độ thân thiết đấy thì, hẳn là khá lâu rồi.
“...Tokiwagi-kun. Cậu không đi cắt tóc lần nào à? Đường cắt chả cân đối tí gì…Luộm thuộm hết sức..Đặc biệt là phần ngọn tóc.”
“Tôi nghĩ là đã cắt khá chuẩn khi tự mình nhìn soi gương rồi mà? Tôi dân nghiệp dư thôi nên chẳng giỏi giang gì đâu. Xin lỗi ạ.”
“...Cậu cắt bằng cái gì vậy?”
“Tất nhiên là kéo rồi? Cái đấy mua đâu chả được?”
“”Haa…..””
“Tại sao cả hai người đều thở dài vậy!?”
“Kotone, em đã hiểu cái sự cô đơn này của Towa chưa?”
“...Ừ, nghiêm trọng hơn em tưởng đấy.”
“Cái ánh mắt đó là gì vậy hả?”
Cả hai nhìn tôi đầy thất vọng.
Nhưng đâu thể khác được chứ. Tôi không hề thích thú cái cảm giác mấy ông barber bắt chuyện với tôi.
“...À Kenichi. Mang cái đó đến đây giúp em.”
“À đúng rồi! Anh biết em sẽ nói tới mà, nên anh đặt ở đấy trước rồi.”
“Đúng rồi. Fufu, không hổ danh là Kenichi của em ha.”
“Bởi vì anh có thể đọc suy nghĩ của em nữa mà!”
“...Em cũng thế.”
Cái đôi uyên ương kia nhìn nhau với đôi má ửng hồng. Đó có thể là một bầu không khí lãng mạn nếu không có thằng này ngồi đây.
“............Hãy đi nổ tung ở đâu đó đi.” Tôi lẩm bẩm kèm theo tiếng thở dài và nhắm mắt lại.
Im lặng chờ cho cơn bão qua đi thôi…Tôi không thể chịu nổi khi thấy hai người họ tán tỉnh nhau như vậy. Quá sức xấu hổ.
“Này Towa, mày có thể nhắm mắt, nhưng mà hãy nghe tao này.”
“Gì nữa đây?”
“Ngày mai đi chơi vui vẻ nhá.”
Cảm thấy xấu hổ khi mà Kenichi biết kế hoạch của bọn tôi, tôi cố làm mặt lạnh với nó rồi lẩm bẩm: “Ồn quá đấy…”
Cứ phải có sp mới chơi đc cơ Cái này eng với raw tôi k hiểu lắm. Bên raw lại dịch ra boomerang :)) Nên là để thế này. Với cả hội thoại trùng chưa biết dùng dấu nào cho nó hợp lý. Bác nào biết thì góp ý nhé. Sợ thành oan hồn anh quốc hay sao mà không đi ?