Chẳng biết vì sao Nữ thần học đường lại thích ghé chơi nhà tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hachinan tte, Sore wa nai Deshou!

(Đang ra)

Hachinan tte, Sore wa nai Deshou!

Y.A

Đây là câu chuyện về cậu, Wendelin von Benno Baumeister người sẽ mở ra lối đi của chính mình trong một thế giới khắc nghiệt.

85 7500

The Dragon That Lost Its Eggs Started Raising Me for Some Reason!

(Đang ra)

The Dragon That Lost Its Eggs Started Raising Me for Some Reason!

Kisasaki Suzume

Một anh chàng có vai trò là một người quản lí trong một nhóm mạo hiểm giả, ■■■■■, đã bị phản bội bởi chính những thành viên trong nhóm của anh ta ở ngọn núi Kuguse, nơi có một con rồng đang cư ngụ. Dí

92 12460

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

241 4588

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

161 459

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

49 291

Vol 1 - Chương 32: Khoảng cách giữa con người và đồ ăn

Tối nay rảnh nên làm luôn cho ae. Mai bận nhé. Enjoy

-----------------

Tôi có thể cảm thấy bầu không khí căng thẳng chạy dọc sống lưng.

Thực sự rất đáng sợ. Tôi nín thở nhìn Kenichi.

Tôi chỉ biết ôm đầu hối hận vì đã gián tiếp tạo ra cái tình huống dở khóc dở cười này thôi. Sau lại thành ra thế này cơ chứ….

“....Giải thích đi. Chuyện này là sao?”

“...Ưm, Kotone…như em thấy đấy….”

Kenichi run rẩy lắng nghe tông giọng lạnh băng từ đầu bên kia điện thoại. Nó bình thường thì cao nhưng mà bây giờ…chẳng khác gì một thằng nhóc.

“..Đồ phản bội. Anh phải chết đi sống lại nghìn lần thì em mới hả dạ.”

Tôi thậm chí còn run lên trước giọng nói đầy giận dữ của cô ấy. Còn Wakamiya thì chẳng bận tâm lắm, thậm chí còn vừa dọn bát đĩa vừa ngân nga. Như một đứa trẻ vậy. Ngắm nhìn sự hồn nhiên của cô nàng, mặt tôi bất giác dãn ra.

“Nè nè, em không nhất thiết phải giận đến như vậy đâu chứ!”

“Kenichi, hình như anh chưa hiểu tội lỗi do chính mình gây ra đâu nhỉ?”

“Anh chỉ gửi em một bức ảnh thôi mà, sao lại cáu anh đến th—- A ”

Như chợt nhận ra mình lỡ lời, mặt Kenichi méo mó hết cả: “Thôi chết m* rồi.”

“Em cũng muốn ăn đồ ăn của Rin nấu nữa!”

Giọng Fuji-san nghe như một đứa trẻ đang đòi quà, khác hẳn với vẻ bình thản thường ngày của cô ấy.

Kenichi trừng mắt nhìn tôi, nở một nụ cười chua chát.

Nhân tiện, chính tôi là người chụp ảnh Wakamiya đang nấu ăn bằng điện thoại của Kenichi và gửi cho Fuji-san. Tôi còn nhắn thêm: “Kenichi ăn nhiều hơn hẳn so với Fuji-san nhỉ?”

Cổ tức giận trả lời: “Dám gửi tôi ảnh đồ ăn trong khi tôi đang ăn kiêng hả!! Kenichi sẽ biết tay tôiiii !!!”

Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, tôi thật sự hối hận khi mà tình hình lại căng thẳng thế này. Tính toán sai hết cả rồi.

“Nhưng mà thức ăn cũng đâu có đáng để giận anh như vậy đâu.”

“Kenichi, anh không hiểu sao!! Đồ ăn của Rin nấu ngon lắm đấy biết không hả!? Kia lại còn có cả bánh mì nướng kiểu Pháp mà em thích nữa!!!”

“Anh cũng đâu phải người duy nhất ăn đâu mà.”

“Tokiwagi-san ăn thì được nhưng anh thì không.”

“Hả…..”

Tại sao tôi ăn lại không sao chứ.. Mà Fuji-san thích bánh mì nướng kiểu Pháp à.

Kenichi quay sang cầu cứu tôi. Tôi đành ra hiệu cho Wakamiya. Cô ấy nhận ra rồi cười khẽ song lại gần điện thoại của Kenichi.

Chiếc phao cứu sinh của Kenichi lên tiếng:

“Kotone-chan, cậu có muốn ăn không? Chúng mình vẫn còn nguyên liệu đó ~”

Một câu trả lời hoàn hảo.

“...Thật sao?”

“Thật mà, nhưng mà chuyển sang bữa trưa nhé. Có được không?”

“Yay, mình yêu cậu nhiều lắm Rin!”

Rồi cô ấy cúp máy.

Giọng nói cuối cùng của Fuji-san dễ thương đến độ tôi thắc mắc không biết là của cô ấy nói thật không. Thôi cứ giả vờ như chưa nghe thấy gì hết vậy.

Nhưng mà điều đó có nghĩa là buổi trưa Wakamiya sẽ lại đến đây. Cũng ổn đấy chứ.

Tôi liếc Kenichi, cái thằng vừa bị bạn gái cho ăn bơ. Nó cứ đập đầu xuống bàn nãy giờ.

“Kenichi, tao xin lỗi, trêu mày hơi quá rồi.”

Tôi cúi đầu. Việc làm cho một cặp đôi phải cãi nhau cũng là quá đáng rồi. Cũng may mọi chuyện không quá tệ.

Kenichi nắm lấy vai tôi.

Tôi lập tức cứng đơ người theo phản xạ, chuẩn bị tinh thần bị ăn đấm đây.

“Chiến quá Towa ơi!” Gì vậy trời, tôi không ngờ đến câu nói này luôn? “Nhờ mày mà tao thấy một khía cạnh hiếm có của Kotone đấy. Bình thường cô ấy rất nhát nên không bao giờ có chuyện khoe những mặt đấy ra ngoài đâu.”

“Ơ nhưng mà… tao tưởng hai đứa mày đang cãi nhau?”

“Hmm? Bọn tao có đâu nhỉ? Cái đấy bọn tao không quan tâm lắm đâu. Thật ra cũng khá là vui đấy chứ. Nên là mày khỏi lo việc tao với Kotone chia tay hay gì đâu.”

“Tuyệt thật đấy Kenichi.”

Nhìn nó bây giờ đẹp trai thật, cả tính cách lẫn ngoại hình, và thừa sự tự tin nữa luôn.

Kenichi thật sự rất ngầu. Từ lâu tôi đã ghen tị với thằng bạn thân này, nhưng mà ngọn cỏ ven đường sao với được mây. 

Nhưng mà, tôi phải phát cáu khi mà nhìn thằng này giơ ngón cái lên rồi nói: “Gap moe lúc nào cũng là tuyệt nhất mà!”

Cái thằng, lúc nào cũng cười được, phiền thật đấy…

“Katou-san, Kotone-chan có biết nhà Tokiwagi-san ở đâu không vậy?”

“Ah.. cô ấy không có biết.”

Vừa hay, Kenichi nhận được điện thoại của Fuji-san rằng cổ bị lạc mất tiêu, nó vội vã phóng ra ngoài đón cô ấy.

Ship hộ chai dầu ăn :v