Chẳng biết vì sao Nữ thần học đường lại thích ghé chơi nhà tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Vol 1 - Chương 30: Chuyến ghé thăm của một anh chàng năng động

Sáng sớm, chiếc điện thoại của tôi đổ chuông. Nghĩ rằng lại là Wakamiya gọi để kéo tôi ra khỏi giường như mọi lần, nên tôi ấn nghe. Nhưng thứ lọt vào tai tôi lại là một âm thanh đinh tai nhức óc: “Chào buổi sángggg !!!!”

Tôi đã muốn ném cái điện thoại đi lắm rồi, ngặt nỗi buồn ngủ quá nên thôi.

Để cô ấy đánh thức tôi mỗi ngày thế này cũng chẳng tốt đẹp gì.

“...Có chuyện gì mà gọi tôi dậy sớm thế hả ?”

Tôi càu nhàu.

“Nè nè~ 9h sáng rồi đấy nha ? Nhanh dậy đi nào.”

“Hả ?”

Vừa nghe thấy từ “9h sáng”, tôi giật mình, toát cả mồ hôi mà nhìn lên lịch của mình.

“Sao cơ…Ngày nghỉ à? Hiếm thật…”

Nhìn thấy chữ “Nghỉ” trên bảng ca làm, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Thực sự thì, kể từ khi bắt đầu công việc này, tôi chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện nghỉ một vài hôm mà cứ cắm đầu vào làm. Chắc hẳn quản lý cũng lo lắng cho sức khỏe của tôi nên thỉnh thoảng cũng bảo tôi phải nghỉ ngơi đi.

Tôi chưa bao giờ hoảng vì nhớ hụt ngày đến thế. Đối với tôi thì khái niệm thời gian luôn cực kì chắc chắn.

Nhưng mà hôm qua….chắc hẳn là cái ngày căng thẳng nhất trong cuộc đời tôi, căng thẳng đến nỗi quên béng giờ giấc luôn.

Tôi thậm chí còn quên cả ngày nghỉ nữa…. Nghiêm trọng rồi đây.

“Nè! Đừng bắt mình phải đợi chứ! “

Wakamiya nói, có vẻ cô nàng hơi giận rồi.

Không hiểu vì sao giận luôn.

Hay là điện thoại của tôi có vấn đề gì nhỉ, chắc phải mang đi sửa mất.

Bang, Bang, Bang!

Có tiếng gõ cửa, nhưng tôi nhớ là, Wakamiya hay shipper đâu có gõ kiểu thế.

Và rồi…

“..Kenichi. Có cần tao mở cửa không? “

“Sao lại không chứ! “

Tôi thở dài trước giọng nói phát ra ở cửa trước, rồi lặng lẽ mở cửa.

Một thanh niên cực kì đẹp trai với nụ cười tràn đầy sức sống đang đứng trước mặt tôi.

Kenichi mang theo dụng cụ dọn dẹp và một cái túi đựng rác. Chắc hẳn đến nhà tôi để dọn nhà hộ rồi.

“...Sao mày lại ở đây vậy ?”

“Này, này, trước chat bảo là nhà mày bẩn lắm cơ mà. Thấy tao đến dọn cho mày thế này thì mày phải tỏ vẻ biết ơn đi chứ !”

“Đừng có đến mà không báo trước. Hôm nay lại đúng chủ nhật nữa…”

“Nếu tao đến bất ngờ thì có thể sẽ thấy sách đen của mày thì sao ? Tao thực sự tò mò về mẫu người của mày đấy.”

“Nhà tao không chứa kiểu đồ đấy đâu… Thế tóm lại mục đích chính mày đến đây để làm gì ?”

“Tao chỉ muốn trêu mày tí ấy mà, gì căng.”

“Đồ phiền phức.”

Tôi nở nụ cười một cách cay đắng, hoàn toàn trái ngược với Kenichi.

Tôi biết nó đến chỉ vì quan tâm đến tôi - một người “đã từng“ vật lộn với cuộc sống một mình này.

Kenichi cũng thường xuyên ghé nhà tôi, chứng minh rằng nó rất quan tâm đến tôi…. Thực sự, không dứt ra nổi khỏi thằng này luôn.

Hiểu ra là, nó cũng khá giống với Wakamiya, luôn nghiêm khắc với chính bản thân.

Đây hẳn là lí do mọi người đều vây quanh Kenichi. Một người tốt từ trong ra ngoài.

Nhưng mà nó có hơi tọc mạch….

“Tao vào nhé.”

“...Cứ tự nhiên. Mày sẽ không tìm được cái gì đâu.”

“Không thể nào, căn nhà của Towa trước là bãi rác mini cơ mà, sao bây giờ sạch trơn hết rồi ?”

Nó há miệng như một thằng ngốc luôn, đánh rơi cả bộ dụng cụ lau dọn xuống sàn.

“Cái quái gì đâyyyyyyy! “ Kenichi hét lên.

Cứ làm ồn như vậy ảnh hưởng đến hàng xóm lắm đấy thằng kia.

À mà, làm gì có hàng xóm nhỉ ?

“... Mày phản ứng thái quá rồi đấy. Bất ngờ đến thế cơ à ?“

“Cái gì đây!? Cái gì thế này!? Sao nhà mày lại sạch đến vô lý như thế !”

“Mày định nói là nhà tao lúc nào cũng bẩn hết à ?”

“Nhà mày lúc nào tao đến là y như vừa bị trộm xong ý. Đương nhiên là tao phải bất ngờ vì độ sạch sẽ bây giờ rồi. Như kiểu có bà tiên ra dọn giúp mày vậy đấy.”

“À, tất cả là nhờ một chuyên gia đấy.”

Kenichi nhìn khắp xung quanh với ánh mắt lấp lánh. Hệt như một đứa trẻ đang tia đồ chơi.

Mặc kệ Kenichi, tôi thu dọn bộ quần áo đã được gấp gọn gàng rồi thay đồ ngủ ra.

“...Ảo thật đấy. Tao nghĩ chỉ có một người duy nhất có khả năng làm được việc này thôi.”

“Rồi, rồi.” Tôi lẩm bẩm tỏ vẻ không quan tâm. Sau đó tôi rót một cốc trà rồi mời Kenichi: “Đây uống đi để bình tĩnh lại đã.“

Kenichi bàng hoàng nâng cốc trả lên. Sau đó thở dài nhẹ nhõm: “Chà, chắc là tao hết việc rồi ha.”

Vẻ mặt của nó có chút cô đơn, nhưng cũng pha lẫn sự vui mừng.

“Thôi bỏ đi, tao cũng không muốn dọn cho mày mỗi ngày đâu.”

“Chuyện gì đây. Mày nói như thể mày biết hết vậy.”

“Haha. Thế kể tao coi ~”

“Hm ?”

“Có ổn không? Hôm qua ấy.”

Tôi quay mặt đi chỗ khác mà trả lời: “Được chứ, nhờ mày cả đấy.”

Nhớ đến chuyện hôm qua làm mặt tôi có nóng hơn một chút.

“Chiến luôn mà !” Kenichi nở một nụ cười vô tư lự.

Nhân tiện, cái nụ cười con buôn tôi dùng cho công việc là học của thằng này đấy. 

“Nhưng mà, nhà mày sạch thế này rồi, thì hôm nay tao lại chả có việc gì để làm.”

“Thế về đi.”

“Ác quá đấy!...Thế lên kế hoạch cho kì nghỉ hè đi !”

Kenichi lấy cái sổ tay trong cặp , lật ra và mở mục “Tháng Bảy”

Trong đấy kín kế hoạch luôn.

“Kế hoạch hè à? Còn công việc của tao thì tính sao? Tao không đi đâu.”

“Này, từ từ đã chứ! Năm đầu tiên mà không đi là không được đâu.”

“Nhưng mà hè kiếm được nhiều tiền…”

Knock, knock, knock

Tôi có thể nghe thấy tiếng gõ cửa từ đây. Khác hẳn với tiếng đập của Kenichi, tiếng gõ cửa này lại rất thanh lịch.

Và cùng lúc đó, điện thoại của tôi vang lên.

“Mày không ra mở cửa à ?” Kenichi hỏi, khóe miệng có hơi nhếch lên.

“...Chắc là người giao báo thôi.”

“Thế còn cuộc gọi đến thì sao ?”

“Để tao gọi lại sau vậy.”

Bây giờ phải làm ngơ thôi. Chắc tí xin lỗi cô ấy sau vậy.