Chẳng biết vì sao Nữ thần học đường lại thích ghé chơi nhà tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Vol 1 - Chương 29: Món quà sinh nhật cho Nữ thần

Một thời gian sau kì thi, và hôm nay, chính là ngày định mệnh ấy.

Đúng vậy, chính là hôm nay đây.

Cái thứ cảm xúc kì lạ mà tôi chưa từng trải qua trước đây, làm bụng tôi cồn cào hết cả lên.

Nó đau, thậm chí còn có lúc cảm thấy buồn nôn nữa.

Cô nàng nữ thần lo lắng nhìn tôi, trong khi tay đang giữ một lọ thuốc gì đấy. Thuốc đau bụng thật à ?

Và có lẽ các bạn đang hỏi tôi tại sao lại ở trong cái tình trạng này. 

Câu trả lời rất đơn giản thôi.

Vì hôm nay là “ sinh nhật “ của Wakamiya Rin.

Cái điều tôi lo lắng nhất, đương nhiên không phải việc chất lượng món quà rồi. Tôi lựa nó dựa theo một anh chàng nổi tiếng kiêm bạn thân và bạn gái của nó nữa cơ mà. Chỉ là, bây giờ không biết đưa nó cho cô ấy như thế nào nữa.

Đảm bảo rằng mặt cái thằng này đang hóa đá rồi.

Như thường lệ, Wakamiya đến nhà tôi sau khi tôi hoàn thành ca làm của mình. Tôi có thể đưa cho cô ấy ngay tại chỗ luôn được.

Nhưng mà, về thời gian đưa, đủ thứ nữa. Với lại đưa cho cô ấy luôn thì có nên không ?

Những ý nghĩ cứ nối tiếp nhau quay cuồng trong đầu tôi.

“Tokiwagi-san ? Sao trông cậu nhợt nhạt thế ? Có cần uống thuốc không ? Hay là để tớ nấu cho cậu chút cháo nhé ?”

“Không không, tôi ổn mà”

Wakamiya chằm chặp nhìn tôi. Chắc chắn là cô nàng đang nghi ngờ rồi.

Không thể chịu đựng nổi ánh mắt của Wakamiya, tôi ngoảnh mặt đi.

Chắc hẳn bây giờ cô ấy chưa biết được sự tồn tại món quà của tôi.

Đa số người sẽ thấy háo hức dù chỉ một chút trong những ngày là đặc biệt đối với mình, nhưng mà.. Sao tôi lại thấy Wakamiya không có chút mong chờ gì hết vậy ?

Tôi nhớ lại câu nói của Kenichi “Tạo ra sự bất ngờ khi tặng quà là cực kỳ quan trọng.”

Liệu có thành công hay không đây ?

Tôi hắng giọng, cốt để đến với chủ đề chính.

“...Wakamiya-san, xin cô chút thời gian được không. Có điều này quan trọng tôi muốn nói.”

“Quan trọng sao ?”

Cô nàng chỉnh lại tư thế tao nhã của mình khi nghe thấy tôi nói vậy.

Tôi thở ra một hơi, sau đó bật dậy, cầm lấy cái túi rồi đặt lên đùi Wakamiya.

Cô nghiêng đầu, tỏ rõ vẻ bối rối mà không cầm lấy chiếc túi.

Tôi nghĩ rằng tất cả mọi người trên thế giới này sẽ nghĩ đó là quà sinh nhật. Nhưng vì một lí do nào đó mà..cô ấy lại không nhận ra.

“Tôi tặng cô đấy.”

Ước gì tôi có thể nói ra một câu tử tế hơn tí, như là: “Đây là quà sinh nhật của cậu đấy.”, nhưng mà không nói nổi. Giọng tôi như bị hết hơi vậy.

“Ưm, cái gì đây ?”

“Một món quà… Hôm nay là sinh nhật cô, đúng chứ?”

“Đúng…Đúng rồi…Ermm, cảm ơn cậu nhiều lắm…”

Wakamiya, người luôn mang cho mình một chất giọng thẳng thắn như thế, bây giờ lại ấp a ấp úng. Hiếm có khó tìm thật.

Nhìn cô ấy, mà tôi cũng bối rối theo. Đáng lẽ nữ thần như cô nàng cũng phải nhận được cả tá quà rồi đấy chứ.

Wakamiya cứ nhìn chằm chằm vào cái túi giấy một lúc lâu khiến tôi phải mở miệng trước.

“Ừm, cô biết đấy, tôi thực sự rất biết ơn sự giúp đỡ của cô tất cả những ngày qua, nên tôi muốn báo đáp thôi. Và trùng hợp thay hôm nay lại là sinh nhật cô, nên …. Có lẽ là hơi phiền phức nhỉ, nhưng cứ cầm lấy đi… Không, phải nói là bắt buộc thì đúng hơn đấy.”

Có vẻ như thành công rồi nhỉ, nhìn dáng vẻ của cô ấy kìa.

Wakamiya khúc khích cười, trong khi hai bên má đỏ bừng lên. Sau đó cô ấy giữ gói quà tỉ mỉ hết sức.

Tôi vui mừng nắm chặt tay.

“Nhìn Tokiwagi-san quyết tâm như thế, tớ cứ nghĩ rằng…”

“Hm..?”

“Tớ cứ tưởng cậu định tỏ tình với tớ cơ đấy.”

Hự, tôi nốc cạn tách trà trên bàn rồi từ chối bằng tất cả sức lực:

“Không có chuyện đó đâu! Cậu hiểu nhầm rồi! Tôi không có cái ý định đó đâu!”

“Thật sao…”

Wakamiya thất vọng thấy rõ trước câu trả lời của tôi. Nhìn dáng vẻ của cô ấy càng làm tôi bồn chồn khó tả.

“Ưm, tôi không nghĩ là tôi biết phải nói gì khi nhìn thấy phản ứng đấy của cô đâu.”

“...”

Wakamiya chìm vào im lặng.

Tôi bắt đầu toát hết cả mồ hồi rồi đây.

“Ý tôi không phải thế đâu! Chỉ là, tôi và cô không hợp nhau, nên tôi mới nghĩ rằng tôi không phải là người thích hợp để hẹn hò với Wakamiya, chứ không phải là tôi không muốn. Với cả, tôi mới là người sai —“

Ngón tay của Wakamiya chạm vào miệng tôi, ngăn lời giải thích nhuốm đầy vẻ hoảng loạn của tôi.

Và khi cả hai nhìn nhau, cô ấy nói: “Bình tĩnh nào Tokiwagi-san, tớ chỉ đùa thôi mà.”

Chậc, tôi tặc lưỡi rồi quay mặt đi.

Tuy quay mặt nhưng tôi vẫn liếc nhìn Wakamiya, thấy cô ấy đang mỉm cười.

“Thực sự thì, tớ vẫn rất ngạc nhiên đấy.”

“À, nhìn tôi không giống như là đang chuẩn bị tặng quà lắm hả ?”

“Không phải, bất ngờ vì cậu “ nhớ “ sinh nhật của tớ cơ.”

“Cậu nghĩ tôi là cái gì vậy trời ?”

Sự thật thì, tôi nghĩ cái việc tặng quà cho một người khác giới như thế này không thể nào khả thi nếu không có góp ý từ Kenichi đâu. Thường thì tôi cũng chả để ý mấy cái dịp kiểu sinh nhật như thế này, và cảm xúc của người khác cũng thế. Còn về kinh nghiệm với những cô gái thì bằng không.

Nợ nó một lời cảm ơn rồi, thực sự ấy.

“Tokiwagi-san, tớ mở nó được chứ.”

“Được thôi, nhưng cũng đừng kì vọng quá.. Không phải thứ gì quá đặc biệt đâu.”

Wakamiya lại cười khúc khích. Cô ấy lấy cái hộp từ chiếc túi ra, cẩn thận xé giấy bọc và tháo ruy băng.

Tôi nín thở theo dõi phản ứng của cô ấy. Căng thẳng và lo lắng, là cảm giác duy nhất của tôi bây giờ.

“Đây là… một con mèo nhồi bông sao ?” Wakamiya nói, cẩn thận nâng con thú nhồi bông bằng cả hai tay. Cô ấy chớp mắt đầy ngạc nhiên.

“Đúng rồi đấy.. Con này hiện giờ đang khá hot phải không… Tôi không nghĩ cô sẽ thích thứ như này, nhưng mà đu trend cũng không quá tệ nhỉ ?“

Yep, Fuji-san góp ý cho tôi đấy.

Ở khu vực này có một công viên giải trí rất nổi tiếng mà ai ở đây cũng từng một lần ghé qua. Và con mèo này chỉ bán ở đấy. Bây giờ bắt gặp những học sinh cầm theo nó chẳng khó khăn gì.

Quá là xấu hổ cho một nam sinh khi đi mua một con thú nhồi bông một mình, nên tôi đã nhờ Kenichi và Fuji-san mua hộ, mang ơn họ rồi.

Tôi có cảm giác thằng Kenichi sẽ bắt tôi phải trả nợ nhiều nhiều đây, nhưng thực sự có một mình thì tôi không làm nổi đâu.

Nhưng mà tôi cũng có chút lo lắng. Không biết Wakamiya có thấy thấy ghê tởm khi một thằng con trai tặng cho cô ấy một con thú nhồi bông dễ thương không ?

Trong khi chờ đợi phản ứng của Wakamiya, cô nàng đưa con thú bông lên cao rồi nhìn chằm chằm vào mặt nó.

“Wakamiya-san? Nếu cô không thích thì cứ ném nó đi. Tôi không bận tâm nếu nó bị vùi dưới đáy tủ của cô đâu. Hoặc là, trả lại cho tôi cũng được.”

Tôi không thể chịu đựng được bầu không khí im lặng này nên cố gắng vẫy tay mà nói đùa với cô ấy.

Đáp lại, Wakamiya ôm chặt con thú bông ấy. Cô trông như một đứa trẻ không muốn bị giật món quà yêu thích của mình vậy. Sau đó, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt trách móc: “Tớ không trả cho cậu đâu! “

“Ơ-ừm, được thôi, cô thích là tôi vui rồi.” Tôi nở một nụ cười gượng gạo, vì bất ngờ trước giọng điệu có phần mạnh mẽ của cô ấy.

Bây giờ thì, con thú nhồi bông đó trở thành món đồ chơi yêu thích của Wakamiya mất rồi.

Wakamiya cẩn thận ôm lấy con mèo nhồi bông, cùng với một ánh mắt cực kì dịu dàng. Vẻ ngây thơ này của cô khác hẳn so với mọi khi. Nó dễ thương đễn nỗi bất cứ thằng con trai nào một khi đã nhìn cô thì không thể rời mắt nổi.

Tôi thì, đương nhiên không phải ngoại lệ. Tôi bị thu hút bởi vẻ quyến rũ của cô ấy đến mức quên luôn khái niệm thời gian luôn.

Vẻ mặt đó của Wakamiya gần như làm tôi phải nín thở. Tim đập mạnh, mặt tôi đỏ au.

“Chết tiệt…”

Tôi thầm rủa, nhưng thực sự, tôi rất vui khi cô ấy nhận nó

“Tokiwagi-san”

“Hở, gì thế ?”

“Thực sự, cảm ơn cậu nhiều lắm.”

“Ơ-ừm..”

Tôi gãi má. Không cần phải nói, nụ cười khi nãy của Wakamiya, tôi không thể quên nổi nữa rồi.