Câu chuyện về cô bạn tsundere người Bắc Âu trở nên ngọt ngào ngay sau khi trở thành vị hôn thê của tôi

Truyện tương tự

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

76 923

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

29 1

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

72 938

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

122 2263

Tập 01 - Chương 02: Tsundere thật thà

Người dịch: Nguyên Wibu

--------------------------------------------

“Renjo-kun, đúng không?”

Aino cất tiếng bằng giọng nói trong trẻo.

Tôi ngạc nhiên khi cô ấy nhớ được tên của mình. Rồi cô ấy gọi bằng tên: “Toru-kun,” khiến tôi cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Đã khá lâu rồi kể từ lần cuối tôi được gọi bằng tên riêng. Tôi không còn người thân bên cạnh, cũng chẳng có bạn bè thân thiết. Ngay cả người bạn thời thơ ấu, Chika, giờ cũng không gọi tôi bằng tên nữa.

Tôi đang ôm một cô gái. Dù câu chuyện có là tôi cứu một cô gái khỏi bị ngã khi đang đứng trên ghế trong hiệu sách, thì sự thật vẫn là, tôi đang ôm cô ấy từ phía sau.

Bất chợt, tôi nhận ra điều đó.

Và Aino cũng vậy. Cô ấy không biết phải xử lý tình huống ra sao.

“…Bỏ tôi ra.”

“Xin lỗi.”

Tôi vội vã buông Aino ra. Tuy nhiên, Aino, người vừa ngã, vẫn còn trong vòng tay, đang tựa vào người Tôi.

Không thể cứ để như vậy.

Tôi nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy rồi vỗ nhẹ vào vai cô.

Dường như Aino cũng nhận ra tình huống này. Cô nhìn Tôi với vẻ bối rối. Tôi chỉ nhún vai, cười nhẹ.

“Cậu tự đứng dậy được không?”

Aino gật đầu, chỉnh lại tư thế rồi từ từ tách ra khỏi tôi.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.

Đôi mắt xanh trong veo của cô.

có vẻ cô ấy đang cẩn trọng.

Cô ấy vừa bị một người con trai mà mình hầu như không quen biết ôm lấy, và tôi hiểu vì sao cô lại khó chịu vì chuyện đó.

Nhưng thật khó chịu khi bị nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ thay vì biết ơn vì mình đã giúp kịp thời…

Nghĩ vậy, Tôi lại chìm vào cảm giác tự ghét bản thân. Tôi không giúp cô ấy vì muốn được cảm ơn.

Tôi cũng không có ý tỏ ra kiêu ngạo hay tự mãn rằng mình đã làm điều tốt.

Tôi chỉ định bước đi.

Tuy nhiên, khi Aino cúi mắt xuống, cô buột miệng nói nhỏ, như đang cố lấy can đảm.

“À, um… Renjo-kun.”

“Sao thế?”

“Cậu đã giúp tôi vì tôi sắp ngã phải không?”

Aino nói bằng tiếng Nhật rất trôi chảy. Tôi nhớ rằng đã từng nghe tin đồn rằng cô ấy sống ở Nhật từ nhỏ.

Dù mang vẻ ngoài và quốc tịch Phần Lan, nhưng cô ấy nói tiếng Nhật như người bản xứ.

“Ờ, đúng vậy.”

Tôi gật đầu mơ hồ.

Dù tình huống là bất ngờ, nhưng đúng là tôi đã muốn giúp Aino. Tôi không thể để một người đang sắp bị thương nặng mà bỏ mặc.

Gương mặt Aino sáng bừng lên, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc.

Hóa ra cô ấy cũng có biểu cảm thế này…

Tôi hơi bất ngờ. Aino đầy cảm xúc lúc này trông thật đáng yêu và dễ mến.

Tôi không biết phải làm gì. Nhưng với tôi, cô ấy không phải là ai quá đặc biệt.

Nhưng giờ đây, một cô gái cùng tuổi, bằng xương bằng thịt, đang đứng trước mặt tôi.

Ý nghĩa thực sự của biểu cảm rạng rỡ đó, tôi không thể hiểu hết.

Nhưng có vẻ cô ấy rất vui khi được tôi giúp.

Có vẻ cô ấy không ghét mình..

Tuy nhiên, Aino ngay lập tức đổi nét mặt, phồng má lên và lườm tôi với ánh mắt giận dữ.

Nhưng má cô vẫn ửng đỏ.

“Đừng hiểu lầm. Tôi đâu cần Renjo-kun giúp đâu.”

“Tớ không nghĩ vậy.”

Tôi vô thức đáp lại như vậy. Nếu đúng như lời cô ấy, thì có lẽ cô đã bị ngã thật rồi.

Tôi nghĩ rằng cô chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ, và không có lý do gì để phủ nhận điều đó.

Không cần phải khiến cô gái này thêm khó xử.

Tuy nhiên, Aino khép miệng lại và im lặng.

Sau đó, cô đan tay lại, xoay người, trông rất ngượng ngùng.

Mình không hợp với chuyện này.

Mình không định dính líu vào đâu.

Một tiếng cảnh báo vang lên trong đầu Toru.

Nếu mình tiếp tục liên quan đến cô gái này, mình sẽ gặp rắc rối lớn. Không có lý do nào cụ thể, nhưng linh cảm nói vậy.

Và rồi, khi Aino liếc nhìn giá sách, tôi bất ngờ thốt ra những lời mà chính cổ cũng không ngờ đến.

“Nếu có cuốn sách nào cần, cậu muốn tớ lấy giúp không?”

“Hả?”

Aino nghiêng đầu bối rối.

“Nếu tớ đủ cao, tớ có thể với tới bằng thang.”

Nếu Aino cố với thêm lần nữa và ngã lại, thì không ổn chút nào.

Tôi có thể gọi nhân viên cửa hàng, nhưng tự mình lấy sẽ nhanh hơn.

Tôi tự viện ra lý do như vậy trong lòng.

Sự thật là… mình nên rời đi từ đầu.

Nếu cô ấy từ chối, mình sẽ thấy bị tổn thương, và càng ghét hơn nếu bị nghĩ là có ý đồ xấu.

Vậy sao mình lại đề nghị giúp?

Tôi cũng không hiểu nổi chính mình.

Aino nhìn tôi bằng đôi mắt xanh lấp lánh như ngọc lam.

Gương mặt nhỏ nhắn của cô ấy rạng rỡ đầy mong đợi.

Tôi mỉm cười dịu dàng và hỏi:

“Cậu định lấy cuốn nào vậy?”

Aino chỉ lên kệ trên cùng.

“Cuốn đó,… The Long Goodbye.”

“Chandler à?”

Aino dường như ngạc nhiên vì Toru trả lời ngay lập tức.

Chandler là một tác giả người Mỹ chuyên viết tiểu thuyết trinh thám phong cách hard boiled. Tác phẩm tiêu biểu của ông là The Long Goodbye.

“Cậu đã… đọc nó rồi à?”

“Ờ, có.”

Tôi vốn là người thích đọc, nên tất nhiên là tôi đã đọc tác phẩm nổi tiếng này. Phiên bản dịch mới dễ đọc hơn, dù dày nhưng nội dung cuốn hút.

“Vậy à…”

Vì lý do nào đó, má Aino đỏ lên vì vui sướng. Với tôi, hình ảnh Aino đọc cuốn sách như vậy thật khác biệt với ấn tượng ban đầu về cô. tôi trèo lên ghế, vươn tay lấy cuốn sách bìa trắng xanh. Dù khá dày, nhưng là bản bìa mềm nên không quá nặng.

“Của cậu đây, Luhti-san.”

Aino nhận lấy cuốn sách với vẻ hơi lưỡng lự.

“Không phải là tôi… muốn cậu lấy đâu nhá.” 

cô vội nói, như đang giấu đi sự xấu hổ.

(edit: tsundere đây rồi anh em)

Cậu không cần phải ngượng vậy đâu.

“Nếu vậy, tớ trả lại nhé.”

Toru nói đùa, và Aino phồng má giận dỗi.

“Renjo-kun xấu tính.”

“Tớ nghĩ người xấu tính là Luthi-san đó.”

Tôi nói bình thản, nhưng Aino run rẩy nhẹ.

Rồi cô ôm cuốn sách trước ngực, cúi đầu xuống.

“Có lẽ cậu đúng… À… cảm ơn. Tôi thật sự muốn cậu lấy cuốn sách đó. Và tôi rất vui vì cậu đã cứu tôi… khi sắp ngã.”

Dù lắp bắp, Aino thực sự đã cảm ơn tôi.

Dáng vẻ cố gắng lấy hết can đảm đó thật dễ thương.

Chắc hẳn cô ấy không quen nói lời cảm ơn. Có lẽ cô là kiểu người khá ngại ngùng. Nhưng khi cần, cô vẫn có thể nói thật lòng, dù có ngập ngừng.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi có lẽ đã hiểu Aino thêm một chút...chỉ một chút...

Aino thì thầm.

“Đó là… thói quen xấu của tôi, cứ tỏ ra mạnh mẽ.”

“Tớ không nghĩ đó là thói quen xấu đâu.”

Đôi mắt xanh của Aino mở to ngạc nhiên.

“Thật sao?”

“Nếu cần để bảo vệ bản thân, thì không sao cả.”

Aino luôn cô đơn trong lớp.

Cô cố ý giữ khoảng cách, như thể chẳng cần ai giúp đỡ hay làm bạn.

Chắc chắn phải có lý do cho điều đó. Một lý do đằng sau sự lạnh lùng ấy.

Nhưng tôi sẽ không bước vào chuyện đó.

Đó không phải là nơi mà một người ngoài có thể tùy tiện xen vào.

Ngay cả tooi cũng từng có cảm giác đó. Tôi cũng không muốn ai xen vào cuộc sống đầy quan hệ hời hợt của mình.

Và… tôi không muốn lặp lại chuyện đã xảy ra với Chika.

Aino là người đặc biệt. Khi dính líu tới người như cô ấy, tôi lại càng ghét sự tầm thường của bản thân.

Vì vậy, tôi quyết định rời đi sớm.

Tuy nhiên, Aino thì có vẻ khác. Cô lẩm bẩm với chính mình: “Nếu cần thiết để bảo vệ bản thân…”

Rõ ràng là cô rất thích câu nói đó. Rồi Aino khúc khích cười vui vẻ. Mái tóc vàng óng của cô khẽ đung đưa nhẹ nhàng.

“Renjo-kun… tốt bụng thật.”

“Ừm? Tớ á? Tớ không tốt bụng đâu.”

“Nếu cậu không tốt bụng, thì cậu đã chẳng giữ bạn cùng lớp lại hay trèo lên ghế để lấy sách giúp họ.”

“Chuyện đó ai mà chẳng làm.”

“Tớ không biết. Nhưng kể cả người khác có làm thế, thì Renjo-kun vẫn sẽ là người…”

Aino bỏ lửng câu nói, rồi nhìn chằm chằm vào tôi như thể đang quan sát.

Luhti-san định nói gì vậy nhỉ?

Tôi tò mò về phần còn lại trong câu nói của cô, nhưng rồi tôi chợt nhận ra.

Mình ở lại quá lâu rồi.

Không còn điều gì nữa mà tôi có thể làm cho Aino. Tôi đã hành động khác thường một lần, nhưng chuyện đó giờ đã kết thúc.

Tôi không muốn bị hiểu nhầm rằng mình tỏ ra tử tế vì có ý đồ gì đó.

Với một cô gái xinh đẹp và nổi bật như Aino, hẳn sẽ có không ít người như thế quanh cô ấy.

Tôi mỉm cười lơ đãng.

“Rất vui vì mình đã giúp được cậu.Vậy nhé, tớ đi trước đây.”

Aino nhìn tôi với vẻ bối rối.

Sau đó, cô lúng túng và lí nhí nói gì đó. Nghe như cô đang nói: “Đợi đã,” nhưng giọng quá nhỏ.

Tôi lập tức quay gót và rời khỏi nơi đó thật nhanh.

Khi bước ra khỏi hiệu sách, tôi mới nhận ra rằng mình vẫn chưa mua cuốn sách mà mình muốn. Tôi đã hoàn toàn quên mất.

Thở dài, tôi tự nhủ: “Thôi kệ. Ngày mai hoặc ngày kia ghé mua cũng được.”

Điều duy nhất còn lại với tôi là trở về cuộc sống yên bình và buồn tẻ của mình.

Mình không phải là kiểu người sẽ dính dáng đến Luthi-san, nữ thần tóc vàng mắt xanh cô độc. Mình không nghĩ rằng sẽ bao giờ lại dính líu đến Aino nữa.

Tuy nhiên, tôi vẫn chưa hiểu gì về cô gái tên Aino ấy.

Và tôi không thể ngờ rằng, kể từ ngày hôm đó, tôi sẽ gặp Aino mỗi ngày.

Hard-boiled (tiểu thuyết trinh thám kiểu "cứng rắn") Là một thể loại tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng ở Mỹ, đặc biệt thịnh hành vào thế kỷ 20. Các tác phẩm hard-boiled thường có nhân vật chính là thám tử hoặc người điều tra hành động độc lập, cứng cỏi, sống trong một xã hội đầy rẫy tội phạm và tham nhũng. Phong cách kể chuyện thường lạnh lùng, ít cảm xúc, sử dụng ngôn ngữ thực tế, sắc bén. Nội dung thường xoay quanh các vụ án nghiêm trọng, nhưng thay vì nhấn mạnh vào logic phá án như trinh thám cổ điển (ví dụ: Sherlock Holmes), hard-boiled chú trọng đến hành động, tâm lý nhân vật và bầu không khí u ám, gay gắt của xã hội. Tên riêng trong văn hóa Nhật Bản. Ở Nhật Bản, tên người thường được viết theo thứ tự: họ trước, tên sau. Ví dụ: Renjo Toru, trong đó Renjo là họ, Toru là tên riêng. Khi xưng hô, người Nhật rất coi trọng sự lịch sự và khoảng cách xã hội, nên thường không gọi tên riêng trực tiếp, trừ khi hai người rất thân thiết. Thay vào đó, họ: Gọi bằng họ + hậu tố lịch sự như -san(trung lập/lịch sự), -kun(thân mật, dùng với con trai), hoặc -chan (thân mật, thường dùng với trẻ nhỏ hoặc người thân). Tên riêng chỉ được dùng khi mối quan hệ thân mật, gần gũi hơn, ví dụ như bạn thân, người yêu, hoặc khi muốn thể hiện sự quan tâm đặc biệt. Vì vậy, khi một nhân vật gọi người khác bằng tên riêng (ví dụ “Toru-kun”), điều đó thể hiện sự thân mật, hoặc có một mối quan tâm đặc biệt đến người được gọi. Trong truyện, việc Aino gọi Toru bằng “Toru-kun” là một chi tiết quan trọng, cho thấy cô ấy có ấn tượng tốt và bắt đầu mở lòng với cậu.