Người dịch: Nguyên Wibu
--------------------------------------------
Trường Trung học Kobunkan, nơi Toru theo học, nằm ở quận Higashi của thành phố Nagoya. Đây là khu vực có nhiều trường học nổi tiếng là khó, và Kobunkan là một trường học chung cho cả nam lẫn nữ, tích hợp bậc trung học cơ sở và trung học phổ thông.
Đó là một ngôi trường danh tiếng, nơi mà chỉ cần nói mình học ở Kobunkan cũng đủ để tự hào trong thành phố Nagoya.
khi cùng người bạn thuở nhỏ đổ vào cấp 2 của trường Kobunkan, Toru đã nghĩ mọi chuyện sẽ rất suôn sẻ.
Toru đã nghĩ rằng mọi chuyện đều ổn thỏa khi cậu và một cô gái mà cậu quen từ thuở nhỏ cùng nộp đơn và được nhận vào trường Trung học Kobunkan.
(edit: cô bạn thuở nhỏ này không phải Aino nhé)
Cô ấy là cô gái xinh đẹp nhất trường tiểu học, và điều đó vẫn không thay đổi khi cô lên học trung học cơ sở.
Cô ấy là giấc mơ của bao đứa con trai.
Nhưng giấc mơ ấy chẳng kéo dài được bao lâu...
"tôi.... căm hận chính bản thân mình"
Toru thì thầm trong lòng.
Dù có cố gắng đến mấy, cậu cũng chả thể khiến bản thân yêu thích con người hiện tại của mình.
Giờ đây, khi đã là một học sinh cấp 3 chân chính, cậu cảm thấy bản thân mình khá bình thường.
Thành thích của cậu cũng không tệ, luôn nằm trong top học sinh nửa trên của lớp.
Nhưng đó là tất cả, chỉ vậy thôi cũng chả đáng tự hào gì.
Dù cậu có cố gắng đến mấy, cậu cũng không thể vươn mình đến những nơi cao hơn. Trong ngôi trường này, một ngôi trường chuyện luyện thi, xung quanh cậu ai ai cũng là những người tài giỏi vượt xa cậu.
Ngược lại, có rất nhiều người dù thành tích học tập không tốt nhưng lại rất nổi tiếng trong những hoạt động của câu lạc bộ.
Tuy nhiên, Toru hoàn toàn không có một điểm nổi bật, cậu bỏ luôn cả hoạt động của câu lạc bộ.
Cậu luôn tỏ ra thân thiện với những người bạn cùng lớp, nhưng đó chả phải con người thật của cậu.
Cậu ấy chỉ muốn hòa mình vào đám đông, không một ai chú ý.
(edit:đoạn này tác giả đột nhiên chuyển từ ngôi thứ ba thành ngôi thứ nhất nên mình thấy hơi cấn cấn, tôn trọng ý tác giả mình sẽ giữ ngôi thứ nhất nhé.)
Tôi không bị ai ghét, nhưng cũng chả có mối quan hệ thân thiết với ai cả.
Sau một biến cố xảy ra hồi cấp 2, tôi đã đánh mất tình bạn với một cô gái mà tôi đã quen kể từ thuở nhỏ.
Chika Konoe là tên người thời thơ ấu của tôi, mỗi lần bảng điểm kỳ thi định kỳ được công bố, cái tên Chika luôn là người đứng đầu danh sách.
Các kì thi định kỳ ở ngôi trường này rất khó, vậy mà cô ấy vẫn luôn đạt điểm tuyệt đối. Hơn nữa cô còn là ủy viên hội học sinh và là ác chủ bài của đội bóng rổ nữ.
Cô ấy, giống như đối lập hoàn toàn với tôi.
Cô ấy giỏi đến mức trở thành một sự hiện diện xa vời đối với tôi.
(edit: đến dòng này tác giả lại chuyển thành ngôi thứ 3,hơi khó hiểu;>>)
Ở cấp hai, Toru luôn bị đem ra so sánh với cô bạn thời thơ ấu Chika. Dù ngại ngùng không dám thừa nhận, nhưng cậu thích Chika, và đã cố gắng hết sức để trở thành một người có thể sánh bước cùng cô ấy.
Tuy nhiên, dù có cố gắng đến đâu, cậu cũng không bao giờ trở thành người có thể sánh vai cùng Chika.
Toru lại bị nhắc nhở về một sự thật tàn nhẫn như thế. Dù có cố gắng đến đâu, cậu vẫn chỉ là một người tầm thường.
Nếu tất cả chỉ dừng lại ở đó, mọi chuyện có lẽ đã chẳng sao.
Dù không còn thân thiết như trước, nhưng họ vẫn có thể làm bạn.
Tuy nhiên, một sự việc xảy ra vào thời cấp hai đã khiến Chika bị tổn thương. Khi đó, Toru đã không thể giúp cô được gì. Trái lại… cậu đã chọn cách trốn tránh nó…….
Toru nợ Chika rất nhiều, và Chika thì thất vọng về cậu. Đó chính là lý do mà giờ đây, họ thậm chí còn chẳng thể nói chuyện với nhau.
Điều quan trọng nhất là, đó chính là điều khiến cậu ta căm hận bản thân đến xương tủy.
"Huh..."
Tôi thở dài, chuyến tàu điện ngầm mà tôi đang đi đến ga Nagoya. Mỗi ngày, tôi sẽ chuyển sang tuyến Đường sắt Quốc gia Nhật Bản tại nhà ga trung chuyển lớn nhất khu vực Chubu để về nhà.
Lúc đó là tháng tư, là lúc tôi bắt đầu cuộc sống năm cấp 3. Thế nhưng, vì trường tôi là một trường liên cấp từ cấp hai lên cấp ba, nên cuộc sống của tôi hầu như không có gì thay đổi.
Mỗi ngày tôi chỉ đến trường rồi lại về nhà, chỉ vậy thôi.
Ngay cả khi về đến nhà, Toru vẫn chỉ có một mình. Cả hai người cha mẹ đã ly hôn của cậu đều không sống ở đó, nên Toru sống một mình. Trước đây, từng có những người có thể gọi là người thân trong gia đình, nhưng giờ họ không còn xem Toru là người nhà nữa.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là không có điều gì đang chờ đợi cậu ta ở phía trước.
"đi đến tiệm sách, mua một cuốn sách rồi về nhà thôi."
Mặc dù cha mẹ Toru không ở bên cạnh, nhưng điều khiến cậu thấy yên tâm là họ không gặp khó khăn về tiền bạc. Mẹ của Toru là con gái của một trong những chủ doanh nghiệp lớn nhất ở Nagoya.
Ở phía trước ga Nagoya, nơi cậu ta đang chuyển tuyến, có vài hiệu sách lớn. Toru bước vào một trong số đó.
Dù là tiểu thuyết trinh thám, light novel, sách mới hay manga, Toru đều đọc tất.
"có lẽ mình nên dành thời gian ra học bài hơn là đọc những thứ này."
"dù sao thì, mình.."
Mình không thể theo kịp Chika. không theo kịp những bạn học thông minh trong lớp, cũng không thể theo kịp cha mình, người từng là một người xuất chúng.
"vậy mình phải làm để khẳng định bản thân trong tương lai đây?"
Toru đi lang thang qua những kệ sách, suy nghĩ mông lung.
Cậu bước đến trước một dãy sách trinh thám bìa mềm.
Đúng như mong đợi từ một hiệu sách lớn nằm trước nhà ga, nơi này có tuyển chọn sách rất phong phú, nhưng lại có một vấn đề.
Các kệ sách quá cao khiến người có chiều cao khiêm tốn không thể với tới những cuốn ở tầng trên cùng.
Trong trường hợp đó, bạn phải mang theo một cái ghế bậc thang mới dùng được.
Khi Toru nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cậu sững người lại.
Không đời nào cậu có thể nhầm lẫn cô ấy được.
Cô ấy mái tóc vàng óng ả tuyệt đẹp, làn da trắng mịn màng như sứ.
Nhìn từ bên cạnh thôi cũng có thể thấy cô ấy có những đường nét của diễn viên.
Đây là bạn cùng lớp của tôi, Aino Luhti. Cô ấy là người gốc Phần Lan, với tên là Aino và họ là Luhti.
"tại sao luhti-san lại ở một nơi thế này nhỉ..."
Cô gái nhỏ nhắn Aino đang đứng trên một chiếc ghế bậc thang, cố với tay lấy một cuốn sách trên kệ. Cô mặc đồng phục blazer, có lẽ cũng như Toru, đang trên đường từ trường về nhà.
Aino là một người nổi tiếng. Cô là kiểu con gái xinh đẹp khiến ai cũng phải ngoái nhìn, lại là người nước ngoài. Lúc nào cô cũng giữ gương mặt điềm tĩnh và hầu như không giao tiếp với ai trong lớp.
Toru và Aino từng học chung lớp ở trung học cơ sở, và bây giờ vẫn là bạn cùng lớp, nhưng cậu vẫn không biết nhiều về tính cách hay cách cư xử của cô ấy.
Toru quyết định giả vờ như chưa nhìn thấy cô ấy.
Cô ấy không phải là người mà cậu muốn dính dáng tới. Tất nhiên, Aino là một cô gái quyến rũ và xinh đẹp, ngay cả với một nam sinh bình thường như Toru.
Nhưng việc cậu có muốn đến gần cô ấy hay không lại là chuyện khác.
Toru không quan tâm đến người khác nên cũng chả muốn bước vào thế giới cô đơn của Aino, một thế giới mà chẳng ai có thể chạm tới.
Đúng hơn là, cậu không đủ can đảm. Toru có cảm giác Aino không ưa đàn ông, và dù có cố tiếp cận cô đi nữa, thì kết cục bị từ chối dường như là điều hiển nhiên.
Hơn nữa, Aino quá nổi tiếng và là một cô gái xinh đẹp nổi bật đến mức không thể không chú ý.
Dính dáng đến cô ấy sẽ là một gánh nặng quá lớn. Giống như cách người bạn thuở nhỏ, Chika, từng trở thành một gánh nặng đối với Toru vậy.
Khi vừa định quay người đi, Toru chợt nhận ra vẻ mặt đầy tuyệt vọng của Aino.
Aino trông đầy tuyệt vọng, nhón chân lên và với tay ra.
Khác với vẻ lạnh lùng thường thấy trong lớp học, lúc này cô lại toát lên một nét dễ thương rất đỗi con người. Toru cảm thấy… hơi chút hứng thú.
"Cậu đang cố lấy cuốn sách nào vậy?"
Toru lên tiếng hỏi, giọng hơi ngập ngừng.
Như thể nhận ra ánh nhìn của tôi, Aino quay lại và khẽ thốt lên một tiếng “ồ” đầy ngạc nhiên.
Ngay sau đó, Aino mất thăng bằng.
Ngay khoảng khắc "nguy hiểm" đó, Toru đã hành động.
"Ahh!"
Cùng lúc với tiếng hét của Aino, Toru ôm lấy cô vào lòng.
Aino, người vừa ngã, được đỡ trọn trong vòng tay cậu. Mái tóc vàng óng của cô rối tung lên, mềm mại như tơ, rơi vương vào tay Toru. Mùi hương ngọt ngào đặc trưng của con gái lướt nhẹ qua mũi, khiến tim Toru khẽ rung lên một nhịp, dù cố kìm nén, cậu vẫn không khỏi bối rối trong lòng.
Cậu cố nén sự bối rối, rồi khẽ hỏi:
"Cậu....không sao chứ? Luhti-san?"
...
"vâng, mình ổn."
Aino khẽ gật đầu, rồi quay lại nhìn cậu bằng đôi mắt xanh biếc. Sau đó, Toru cũng gật đầu đáp lại.
"Ren...jo-kun phải không?"
"Đúng rồi, đúng rồi. Renjo là họ của tớ và bạn cùng lớp của cậu đó. Cậu có biết tên tớ không?"
Tôi không kiềm được mà buột miệng nói đùa một câu. Dù sao thì chắc cô ấy sẽ chẳng nhớ nổi tên mình đâu, nên mới hỏi thử.
Nhưng mà, hình như tôi đã sai rồi..?
"tên cậu là.... Toru, đúng không?"
Nhà ga trung chuyển (tiếng Nhật: 乗換駅 [nori-kae eki]) là nhà ga lớn nơi hành khách chuyển tuyến giữa các tuyến tàu khác nhau, có thể là: Giữa các tuyến tàu điện ngầm (subway) và tàu JR (Japan Railways) Hoặc giữa các tuyến địa phương và tuyến cao tốc