*“Shakespeare có một người viết thuê.”*
Và danh tính thật của người đó được cho là nhà ngoại giao Henry Neville, hay Bá tước Oxford Edward de Vere, hoặc Francis Bacon, thậm chí là nhà soạn kịch Christopher Marlowe, cùng vô số giả thuyết khác.
Từ xưa đến nay, những nhân vật vĩ đại thường luôn bị gắn liền với các giả thuyết về người đóng thế hay kẻ đứng sau. Lịch sử Nhật Bản cũng không phải ngoại lệ.
Thái tử Shotoku, Minamoto no Yoshitsune, Tokugawa Ieyasu… Kể ra thì không bao giờ hết. Thậm chí có thể nói, việc bị đồn có người đóng thế đã trở thành một loại đẳng cấp của vĩ nhân.
Kỳ nghỉ hè kết thúc, ngày mùng một tháng Chín đã tới. Vì cuốn light novel đọc hồi hè mà tôi đã từng lo không biết kỳ nghỉ này có lặp đi lặp lại mãi không, nhưng có vẻ nỗi bất an đó đã được giải tỏa rồi. Biết đâu chừng, kỳ nghỉ hè tính đến hôm qua đã lặp lại khoảng 15498 lần mà tôi không hề hay biết, nhưng nếu chính tôi của hiện tại không biết, thì cứ coi như nó chưa từng xảy ra cũng được.
Làm mới tinh thần cho học kỳ mới, tôi dậy sớm, ung dung uống cà phê ở quán quen từ sáng sớm, rồi suýt nữa thì muộn học. Tôi vội vã chạy lên con dốc gãy tim và trượt vào lớp vừa kịp lúc chuông bắt đầu giờ học vang lên.
Thoát khỏi cảnh muộn học ngay ngày đầu tiên của kỳ mới, tôi vào lớp, ngồi xuống chiếc ghế của mình ở dãy trong cùng cạnh cửa sổ, hàng thứ hai từ dưới lên, và phóng tầm mắt nhìn quanh lớp học.
Sasaba Sarasa không có ở đó.
Một cô gái cực kỳ nghiêm túc dù có vẻ ngoài của một gyaru như cô ấy mà lại đi muộn, chuyện đó thường là không thể xảy ra.
Tôi hỏi người bạn thân đẹp trai Kurosaki Taiga ngồi ở bàn sau.
“Hôm nay, cô Sasaba?”
Ngay khoảnh khắc đó, một dự cảm chẳng lành chạy dọc sống lưng tôi.
“──Cô Sasaba là ai?”
Tôi thoáng nghĩ không biết Taiga có buột miệng nói ra một câu như thế không. Trong một thế giới đã bị viết lại từ lúc nào chẳng hay, tôi chắc chắn sẽ phải nhờ đến sự giúp đỡ của chị Shiori với mái tóc ngắn và cặp kính trong phòng Câu lạc bộ Văn nghệ để đưa thế giới trở về nguyên dạng, trí tưởng tượng đó của tôi chắc chắn là do ảnh hưởng của cuốn light novel tôi đọc hồi hè.
Không. Thà như vậy có khi lại thanh thản hơn. Thế giới này là hiện thực không thể chối cãi, và chúng ta đang đứng trên vạch kéo dài của những sự kiện mùa hè không thể nào xóa bỏ được.
“Hôm nay, bọn tớ không đi cùng nhau… Chắc là, tại tớ cả…”
Đó là những lời từ thế giới hiện thực, phát ra từ miệng Kurosaki Taiga.
Kurosaki Taiga và Sasaba Sarasa từng là một cặp. Một cặp đôi trai tài gái sắc khiến ai cũng phải ghen tị, và chỉ riêng việc là bạn của hai người họ thôi cũng đủ khiến tôi thấy hãnh diện.
Thế nhưng, tình yêu đó đã kết thúc cùng với mùa hè. Chắc vì lý do đó mà từ đầu học kỳ mới, họ không còn đi học cùng nhau nữa.
Vì là ngày khai giảng, nên hôm đó trường cho nghỉ vào buổi trưa.
Cô Sasaba vẫn không đến.
“Không phải lỗi của Taiga đâu.”
Tôi vỗ vai người bạn đang tỏ rõ vẻ bận tâm.
“Tớ định ghé qua phòng sinh hoạt câu lạc bộ bây giờ đây──”
“À, vậy thì tớ cũng…”
“Không, hôm nay cứ để mình tớ đi thôi. Nghe chuyện quá khứ với chị Shiori thì, tớ nghĩ nên để tớ nói chuyện trước sẽ tốt hơn là đột nhiên dẫn Taiga đến.”
“À, đúng là vậy thật… Vậy, hôm nay trông cậy vào cậu nhé.”
“Ừ, cứ để tớ lo.”
Hai thằng con trai chạm nhẹ nắm đấm vào nhau. Gần đây tôi cuối cùng cũng đã quen với những hành động ra vẻ ngầu ngầu thế này. Tôi tiễn bóng lưng Taiga một mình rời khỏi lớp học với vẻ cô đơn, rồi hướng về phía khu nhà học cũ nằm trên ngọn đồi ở rìa khuôn viên trường.
Một cầu thang dài chạy xuyên qua trung tâm ngôi trường được xây dựng dọc theo sườn núi này. Lên đến đỉnh cầu thang, đối diện là nhà ăn, và sâu bên trái là nhà thể chất. Phía sau đó, qua một cánh cổng sắt đầy rỉ sét, đi lên một con dốc nữa là khu nhà học cũ, nơi được dùng làm phòng sinh hoạt cho các câu lạc bộ không hoạt động sôi nổi lắm. Đó là một tòa nhà gỗ hai tầng, trên đỉnh có một tháp đồng hồ nhỏ, và chiếc đồng hồ đã ngừng chạy từ rất lâu rồi… tôi đã nghĩ vậy, nhưng có vẻ như nó đã hoạt động trở lại từ lúc nào không hay. Trước khi nghỉ hè, chiếc chìa khóa của tháp đồng hồ bị mất đã lâu đã được tìm thấy, nên có lẽ nó đã được sửa chữa trong kỳ nghỉ.
Tôi bước đi trên hành lang kêu kẽo kẹt và vào căn phòng có tấm biển 「Câu lạc bộ Văn nghệ” ở tầng một. Trong phòng sinh hoạt yên tĩnh với những giá sách cũ kỹ, một cô gái tóc ngắn đeo kính gọng đen đang ngồi một mình vẽ manga. Đó là chị Aoi Shiori, trưởng câu lạc bộ. Đây là phòng sinh hoạt của 」Câu lạc bộ Nghiên cứu Manga「 do chị làm trưởng, còn tấm biển “Câu lạc bộ Văn nghệ」 là của câu lạc bộ cùng tên đã bị giải thể vì thiếu thành viên trước khi Câu lạc bộ Nghiên cứu Manga được thành lập, và cứ để nguyên như vậy. Và rồi, Câu lạc bộ Nghiên cứu Manga này cũng đang đứng trước nguy cơ giải thể vì thiếu thành viên.
Những câu lạc bộ không đủ ba thành viên trước Đại hội Hội học sinh vào tháng Mười sẽ bị giải thể. Hiện tại, thành viên của Câu lạc bộ Nghiên cứu Manga chỉ có tôi và chị Shiori.
Nhận ra sự hiện diện của tôi, chị ấy tháo kính ra và nhìn tôi. Đôi mắt to đẹp của chị, nếu cứ im lặng thì thật sự rất quyến rũ, khiến tôi bất giác rung động, nhưng tôi vẫn xác nhận lại rằng trong phòng không có ai khác ngoài chúng tôi.
“Tiếc quá, nhưng Senachii yêu dấu của cậu hôm nay không đến đâu. Mới nãy có liên lạc rồi. Nghe nói hôm nay có việc bận không thể bỏ được.”
“Sena đúng là chu đáo thật. Vốn dĩ không phải thành viên mà còn cất công liên lạc.”
“Mà, cũng gần như là thành viên rồi còn gì. Nếu cần thì cứ ép vào làm thành viên luôn cũng được.”
Tôi đang nghĩ không biết nên mở lời thế nào, nhưng câu chuyện lại tự nhiên rẽ sang hướng này thì thật là tiện cho tôi. Việc Sena không đến hôm nay cũng vừa hay.
「À, em có chuyện muốn nói về việc đó đây──” Tôi kéo một chiếc ghế thừa đối diện chỗ chị Shiori đang vẽ bản thảo manga rồi ngồi xuống. 」──Em đã tìm được người muốn gia nhập rồi.”
“Ồ, thế à… Chắc là một người khiến chị đây hài lòng chứ nhỉ.”
“Vâng, cái đó thì… Hình như chị muốn một người đẹp trai có thể làm người mẫu cho manga BL đúng không ạ? Về điểm đó thì có thể nói là không ai hơn được người này đâu…”
Với một người cực kỳ thông minh như chị Shiori, nói đến đây chắc chắn chị ấy sẽ hiểu tôi đang ám chỉ ai.
Đó là Kurosaki Taiga, bạn cùng lớp và là bạn thân của tôi. Chuyện là trong kỳ nghỉ hè tôi mới biết, Kurosaki Taiga, một gã đẹp trai và là Vua Lear của giới sống ảo, hồi cấp hai đã từng thích chị Shiori. Cậu ấy đã theo chị vào trường này, nhưng bị chị từ chối một lần và bắt đầu hẹn hò với Sasaba Sarasa. Tuy nhiên, cậu ấy không thể quên được tình cảm dành cho chị Shiori, và hai người họ đã chia tay.
Thế nên, người bạn như tôi mới đang làm cái việc bao đồng này đây.
“Vậy thì phải làm một bài kiểm tra nhập câu lạc bộ đã nhỉ.”
“Kiểm tra nhập câu lạc bộ… ạ? Giờ có phải là lúc để thong thả như vậy không? Nếu không nhanh lên thì câu lạc bộ này sẽ bị giải thể đấy.”
“Thà bị giải thể còn hơn là thêm vào một thành viên mà chị đây không ưa.”
“Em thì đâu có làm bài kiểm tra nào đâu?”
“Takepii thì đậu rồi. Vì cậu lúc nào cũng làm chị thấy dễ chịu.”
“Chị đừng nói theo kiểu khiến người khác nghe vào sẽ hiểu lầm thế chứ.”
“Không sao, hôm nay không có Senachii mà. Chỉ có hai chúng ta thôi.”
Chị ấy thong thả cởi cà vạt, tháo cúc áo sơ mi và áp bộ ngực đầy đặn của mình lại gần tôi. Chắc Sena đã quen với thái độ này của chị Shiori nên sẽ không có vấn đề gì. Nhưng tôi chỉ mong chị ấy đừng làm những cử chỉ này trước mặt Taiga.
“Vậy, chị định kiểm tra cái gì ạ?”
“À, thì, cũng đơn giản thôi. Tạm thời cứ coi như là thành viên dự bị, cho đến khi chị quyết định được cậu ta có phải là người cần thiết cho câu lạc bộ này không. Nhớ nhé, đừng làm chị mất hứng đấy. Cả Takepii nữa.”
Cởi cà vạt, để lộ một chút phần ngực, chị Shiori dùng một tấm bảng nhựa quạt vào khe ngực như để đón gió. Tôi quay đi, tránh ánh nhìn liếc xéo đầy khêu gợi của chị.
“Vâng, vâng ạ. Cái đó thì dĩ nhiên rồi…”
Có lẽ, nếu sau này tôi kết hôn, tôi tự tin rằng mình sẽ là một người chồng biết ngoan ngoãn dưới trướng vợ.
Thôi được, chuyện cần nói đã xong. Nghe nói hôm nay Sena cũng không đến, nên tôi về thẳng cũng được, nhưng làm vậy thì hơi bất lịch sự. Lúc này, tôi không thể làm mất hứng chị Shiori được. Tôi định bụng ngồi xuống đọc sách như mọi khi, thì chị Shiori đưa cho tôi bản thảo manga đang vẽ dở.
“Này, cho chị nghe chút cảm nhận về cái này được không.”
Thú thật đây không phải chuyên môn của tôi, nhưng từ chối có thể làm chị ấy phật lòng. Tiêu đề của bản thảo manga được đưa cho tôi là “Người cười ●ennis”.
Câu chuyện nhảm nhí kể về nhân vật chính đã thế chấp ●ennis để vay tiền nhưng không trả được, nên sắp bị lấy mất ●ennis. Tuy nhiên, một vị quan tòa lanh lợi đã phán quyết rằng, đúng là có thể lấy ●ennis làm vật thế chấp, nhưng trong giấy nợ không ghi gì về tinh dịch, do đó dù có lấy đi cũng không được phép làm chảy ra dù chỉ một giọt.
Chị Shiori là một họa sĩ vẽ cái gọi là 「sách mỏng”. Chị chủ yếu vẽ về BL và có vẻ khá nổi tiếng trong lĩnh vực đó. Người ta gọi đó là 」tác giả vách tường「, nhưng theo tôi thấy thì chị ấy sở hữu một “ngọn núi」 rất đáng nể. Khi nói chuyện, chị thường khoanh tay, chắc là vì nó khá nặng. Tôi thường có xu hướng tránh nhìn vào cử chỉ chị dùng cánh tay khoanh lại để đỡ ngọn núi đó từ bên dưới.
Không cần phải nói, mô-típ của câu chuyện này là “Người lái buôn thành Venice” của Shakespeare.
“Người lái buôn thành Venice” là một trong những tác phẩm tiêu biểu của Shakespeare, và phiên tòa đòi thịt người ở nửa sau thì quá nổi tiếng. Nhân vật chính Bassanio vay tiền từ người bạn Antonio để đi cầu hôn một người phụ nữ tên là Portia. Antonio không có sẵn tiền mặt, nên đành phải miễn cưỡng vay tiền từ Shylock, một người Do Thái mà anh ta ghét.
Bassanio đã thành công giải được câu đố của Portia, chọn đúng chiếc hộp trong ba chiếc, và thuận lợi nên duyên cùng cô. Tuy nhiên, cùng lúc đó, những con tàu chở tài sản của Antonio đều mất tích. Vì đã ghi trong giấy nợ rằng sẽ trả một pound thịt làm vật thế chấp, nên tính mạng của Antonio bị đe dọa.
Lúc đó, Portia, người đã trở thành vợ của Bassanio, cải trang thành nam giới và xuất hiện với tư cách là một quan tòa. Trước sự khăng khăng của Shylock đòi thực thi theo giấy nợ, cô cho phép ông ta cắt một pound thịt. Tuy nhiên, cô cảnh báo rằng trong giấy nợ không ghi gì về máu, nên không được làm chảy dù chỉ một giọt, đồng thời tịch thu tài sản của Shylock như một hình phạt vì đã gây nguy hiểm đến tính mạng của một tín đồ Cơ Đốc. Hơn nữa, cô còn ra lệnh cho ông ta phải cải đạo sang Cơ Đốc giáo.
Sau phiên tòa, Bassanio muốn cảm ơn vị quan tòa đã cứu mạng bạn mình. Vị quan tòa yêu cầu chiếc nhẫn mà anh ta nhận được từ vợ. Dù ban đầu từ chối vì đó là vật quan trọng, nhưng cuối cùng anh ta cũng đưa ra để tạ ơn người đã cứu mạng bạn mình. Portia, sau khi cởi bỏ lớp hóa trang và trở về làm phụ nữ, đã nổi giận với người chồng đã làm mất nhẫn. Bassanio chỉ biết rối rít xin lỗi, và từ đó không dám ngẩng đầu lên với vợ, câu chuyện kết thúc.
Thôi được, với một kẻ hoàn toàn ngoại đạo về manga BL như tôi, thì làm sao có thể đánh giá được một bộ manga, nên tôi lái câu chuyện sang nguyên tác “Người lái buôn thành Venice”.
“Với ‘Người lái buôn thành Venice’, gần đây có nhiều vở kịch cứ đề cao Shylock như thể ông ta là một nhân vật bi kịch, nhưng em vẫn nghĩ Shakespeare đã khắc họa Shylock như một nhân vật phản diện thuần túy. Theo quan niệm trung bình của người Anh thời đó, người Do Thái bị ghét bỏ, nên một câu chuyện về Shylock, một người Do Thái tham lam cuối cùng bị đẩy xuống đáy vực của sự bất hạnh, đã được đón nhận nồng nhiệt. Nhưng, ngay cả trong một câu chuyện như vậy, những lời chỉ trích dành cho sự kỳ thị người Do Thái một cách vô tâm hay những lời phỉ báng vô lý vẫn được đưa vào một cách có phê phán. Em nghĩ chính vì thế mà các nhân vật trong câu chuyện này mới có chiều sâu. Dù vậy, Shylock vẫn là một kẻ xấu, và cuộc đối đáp của Lorenzo và Jessica ở cuối truyện thật đẹp… nhưng──”
“Nhưng?”
“Em vẫn nghĩ rằng các nhân vật chính trong câu chuyện này cũng toàn là một lũ khốn nạn. Chẳng phải sao? Antonio đã chế giễu Shylock đủ điều rồi lại đi vay tiền của ông ta. Mà đã đi vay rồi còn ra vẻ bề trên.
Còn Bassanio, dù gia đình sa sút không còn tiền bạc nhưng vẫn không bỏ được thói tiêu xài hoang phí. Đang ngập trong nợ nần thì nghe tin Portia giàu có đang tìm chồng, liền đi xin bạn bè cho vay tiền để đến đó.
Portia cũng tệ không kém. Cô ấy tuôn ra những lời lẽ xúc phạm thậm tệ với những người đến cầu hôn. Hơn nữa, hầu hết đều là về ngoại hình của đàn ông. Rồi Bassanio xuất hiện. Chắc hẳn anh ta là một người cực kỳ đẹp trai. Cô ấy lộ liễu đưa ra vô số gợi ý để anh ta có thể chọn đúng chiếc hộp. Ấy vậy mà đáp án của trò chọn hộp mà cô ấy đang thực hiện lại mang ý nghĩa ‘đừng bị vẻ ngoài lừa dối’, phải chọn chiếc hộp bằng chì chứ không phải vàng hay bạc, thật không khác gì một trò hề.
Đến phiên tòa đòi thịt người, dù Shylock không chịu nhượng bộ là sai, nhưng việc tịch thu tài sản rồi còn bắt cải đạo thì thật sự là quá đáng.
Và cuối cùng là vụ đòi nhẫn. Tự mình bày trò rồi lại nổi giận, thật quá ác ý. Không, vốn dĩ theo đạo Cơ Đốc thời đó, đặc biệt là Công giáo, việc phụ nữ cải trang thành nam giới là một điều cấm kỵ. Nghĩ đến những điều đó, em cảm thấy câu chuyện này toàn là những kẻ xấu.”
“Fufu, ra là vậy. Đúng là phong cách của Takepii. Rất là vặn vẹo.”
Nụ cười thách thức của chị Shiori khiến tôi nhận ra mình lại lỡ lời. Cứ hễ nói về chủ đề mình thích là tôi lại quên mất bản thân và độc thoại một mình, điều đó không tạo ấn tượng tốt với người khác. Dù biết vậy, nhưng cái tật này vẫn không bỏ được, có lẽ là do dù ở cấp hai hay bây giờ, xung quanh tôi có quá nhiều người chấp nhận nó.
「Chị thì,” chị Shiori nói. 」Chị thấy câu chuyện này, dù sao đi nữa cũng quá tiện lợi. Antonio vay tiền của Shylock vì không lường trước được tình huống không trả được nợ, thế mà xui xẻo thay, các con tàu của anh ta lần lượt gặp nạn.
Chẳng phải Shylock cũng vậy sao? Dù rất khó nghĩ rằng một người kinh doanh thành công như Antonio lại không trả được khoản nợ đã vay, thế mà ông ta không lấy lãi mà lại đòi thịt người. Chẳng phải như thế thì dù bị chửi bới mà cho vay tiền cũng chẳng được đồng lãi nào sao?”
“──À, ra là vậy. Em hiểu ý chị rồi. Tức là, có lẽ Shylock đã biết trước rằng nếu Antonio vay tiền thì sẽ không trả được, đúng không ạ?”
“Đúng vậy đó. Có thể thủy thủ đoàn trên tàu buôn của Antonio đã nhận tiền và được chỉ thị làm cho tàu trông như tạm thời gặp nạn. Ở cuối câu chuyện, những con tàu buôn tưởng đã gặp nạn lại bình an vô sự trở về cảng, mang theo tài sản của Antonio. Điều này, dù nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ.”
À, đúng là vậy thật…
Hôm nay tôi chỉ định báo tin Taiga muốn gia nhập câu lạc bộ rồi về ngay, nhưng vì bận tâm chuyện đó, tôi đã cầm lấy cuốn “Người lái buôn thành Venice” trên giá sách của phòng sinh hoạt. Đây là bản dịch của Fukuda Tsuneari. Vì đã đọc tóm tắt nhiều lần nên tôi lướt qua rất nhanh. Lúc nào không hay, chị Shiori đã pha cho tôi một cốc cà phê hòa tan trong chiếc cốc riêng của tôi. Chị ấy hôm nay chu đáo quá mức.
Tôi lướt qua và chú ý đến một vài điểm.
Đầu tiên, Nerissa, người hầu của Portia, có vẻ đã biết Bassanio từ trước. Và, ngay sau khi Bassanio cầu hôn thành công, Gratiano, bạn của Bassanio, và Nerissa đã quyết định kết hôn. Ngay sau đó nữa, những người bạn của Antonio là Salerio và những người khác đến báo tin tất cả các tàu của Antonio đã mắc cạn và tính mạng anh ta đang gặp nguy.
Đúng là, dù sao đi nữa thì thời điểm trong câu chuyện này cũng quá tiện lợi hóa một cách trùng hợp. Nếu những điều thuận lợi cho câu chuyện cứ xảy ra như vậy, thì việc nghĩ rằng có ai đó đang giật dây đằng sau sẽ tự nhiên hơn.
Đầu tiên, kẻ tôi nghĩ đến là chính Shylock. Khi Antonio đến xin vay tiền, ông ta đã lên kế hoạch làm cho các con tàu chở tài sản của Antonio không thể trở về, hoặc chỉ cần tạm thời cản trở và tung tin chúng đã mắc cạn, là có thể hợp pháp đoạt mạng kẻ thù Antonio.
Ý tưởng không tồi, nhưng nếu Shylock là một kẻ keo kiệt, liệu ông ta có nghĩ rằng làm vậy là lãng phí tiền bạc không?
Cảm giác như ngay từ đầu cho vay với lãi suất trả chậm cắt cổ sẽ có lợi hơn.
Tiếp theo, người bị tình nghi là Portia. Cô ta nhanh chóng đến cứu Antonio, ân nhân của người chồng mới cưới Bassanio, và bán một ân huệ. Thêm vào đó, cô ta còn khiến Bassanio phải từ bỏ chiếc nhẫn, biến anh ta thành một người chồng không dám ngẩng đầu trước vợ. Với tài sản dồi dào, cô ta có đủ ngân sách để thực hiện một loạt âm mưu này và cũng có những lợi ích tương xứng.
Tuy nhiên, vấn đề là bản thân Portia có vẻ như lần đầu gặp Bassanio khi anh ta đến cầu hôn. Trong một kế hoạch cần sự chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, việc không biết Bassanio thì thật vô lý.
──Tức là.
“Người đứng sau giật dây vụ này là Nerissa, người hầu của Portia.”
Tôi tuyên bố với chị Shiori.
Tôi nhấp một ngụm cà phê đã hơi nguội để làm ẩm cổ họng.
“Nerissa, người chắc chắn rất hiểu tính cách của Portia, đã biết rằng Bassanio, một người quen, hẳn là mẫu người mà bà chủ của mình sẽ thích. Và dĩ nhiên, cô ta cũng biết sở thích của Bassanio. Có lẽ ngay từ đầu, cô ta đã là người yêu của Gratiano, bạn của Bassanio, và anh ta cũng đã hợp tác, chẳng hạn như xúi giục Bassanio cầu hôn Portia.
Theo kế hoạch, khi hôn sự của Bassanio và Portia được định đoạt, Nerissa cũng thông báo sẽ kết hôn với Gratiano. Giai đoạn tiếp theo, cô ta cho Salerio và những người khác đã được gọi đến báo tin Antonio đang gặp nguy. Ngay sau khi Bassanio vội vã trở về Venice, Nerissa đề nghị với Portia một kế hoạch: cải trang thành quan tòa, giành chiến thắng trong phiên tòa đòi thịt người, và bán ân huệ cho Antonio và Bassanio.
Dĩ nhiên, kế hoạch này thành công. Shylock cũng chỉ là một cộng sự của Nerissa mà thôi.
Và bằng cách tương tự như Portia, Nerissa cũng đoạt lấy chiếc nhẫn từ chồng mình là Gratiano, và giành quyền chủ động với anh ta. Sau khi mọi chuyện được giải quyết, các con tàu của Antonio trở về cảng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.”
“Ra là vậy. Đúng là nếu Nerissa sắp đặt mọi thứ thì sự trùng hợp của các thời điểm đều có thể giải thích được. Nhưng liệu Nerissa, một người hầu, có đủ tiền để làm việc đó không? Dù Shylock có hợp tác, chẳng phải kế hoạch đó chỉ có hại cho ông ta sao, làm gì có lý do để tham gia?”
“Về điểm đó cũng có thể giải thích được phần nào. Số tiền cần thiết cho kế hoạch đó, có thể cô ta đã nói rằng khi Bassanio kết hôn thành công và trở nên giàu có, anh ta sẽ trả công môi giới. Hoặc cũng có thể chính Shylock đã chuẩn bị số tiền đó.”
“Chính Shylock ư? Chẳng phải ông ta được xây dựng là một người Do Thái tham lam tiền bạc sao?”
“Nếu nhìn tổng thể câu chuyện, ta có thể hiểu rằng Shylock không phải là người xấu đến thế. Lời nói của ông ta có lý, và ông ta cũng yêu thương con gái Jessica. Nếu phiên tòa đòi thịt người chỉ là một vở kịch do Nerissa dàn dựng, thì Shylock hoàn toàn là một người tốt.
Tuy nhiên, ông ta là một tín đồ Do Thái giáo, trong khi con gái Jessica lại muốn kết hôn với Lorenzo, một tín đồ Cơ Đốc giáo. Với tư cách là một người cha, ông ta muốn chúc phúc cho con, nhưng với tư cách là một tín đồ Do Thái, việc chấp nhận điều đó sẽ làm mất thể diện. Vì vậy, ông ta đã cấu kết với Nerissa để dựng lên phiên tòa đòi thịt người, cố tình thua kiện để nhận phán quyết phải cải đạo sang Cơ Đốc giáo và chuyển giao tài sản cho con gái.
Bằng cách này, ông ta vừa có thể giữ thể diện của một tín đồ Do Thái, vừa có thể chúc phúc cho cuộc hôn nhân của con gái với tư cách một tín đồ Cơ Đốc, và để lại tài sản cho cô. Chẳng phải việc dùng tài sản của chính mình để diễn vở kịch này cũng có ý nghĩa sao…”
Tôi kết thúc bài biện luận với vẻ đắc thắng, rồi nhấp một ngụm cà phê đã nguội hẳn và nghĩ, chắc là không có chuyện đó đâu. Không lẽ Shakespeare vĩ đại lại viết một vở kịch lố bịch như vậy.
Và đúng lúc đó, trùng hợp một cách quá đáng, cứ như thể là một sự sắp đặt tiện lợi, có một vị khách đến Câu lạc bộ Nghiên cứu Manga này.
Cửa kéo mở ra, một nam sinh lạ mặt liếc nhìn tôi một cái rồi bước về phía chị Shiori.
“À, ừm… chị Aoi… được không ạ?”
Một nam sinh trông có vẻ nhút nhát. Cà vạt màu đỏ, chắc chắn là học sinh năm ba.
“À, gì thế, Tobetchi à.”
Cách gọi 「Tobetchi” của chị Shiori, một học sinh năm hai, và cách gọi 」chị Aoi” của nam sinh năm ba đã cho thấy rõ sự chênh lệch quyền lực.
“Ừm… nếu được thì, cái này…”
Thứ lủng lẳng trên tay anh chàng được gọi là Tobetchi là một chiếc túi ni lông của cửa hàng tiện lợi. Bên trong có rất nhiều đồ ăn vặt.
“Ồ, chu đáo quá nhỉ.”
Vừa nói, chị Shiori vừa nhận lấy túi và đặt phịch xuống góc bàn.
“Thế, hôm nay có chuyện gì?”
Xem ra, đống đồ ăn vặt đó là phí ủy thác cho chị ấy. Coi việc nhận lời nhờ vả chỉ với vài món quà vặt là tử tế, hay coi việc nhận thù lao từ lời nhờ của bạn bè là đáng khinh, điều đó tùy thuộc vào mỗi người.
“Em… em muốn chị tìm giúp một người.”
Anh Tobetchi vừa đảo mắt lia lịa vừa nói như thể thì thầm.
“Tìm giúp? Mất tích hay gì à?”
“K-không, không, không phải thế…”
“Gì vậy, nói không rõ ràng gì cả. Nói cho tử tế xem nào.”
“C-c-cái này…”
Thứ anh Tobetchi đặt lên bàn là một cuốn light novel. Bìa sách là hình minh họa một mỹ nữ tóc đỏ với bộ ngực to đến mức không thể có trong đời thực. Tôi có nghe qua cái tên “Ayakashi Gakuen no Jiken Techou”. Hình như nó đã đoạt giải khuyến khích trong một cuộc thi tân binh của một nhà xuất bản nào đó khoảng nửa năm trước. Nó không gây được nhiều tiếng vang, và có lẽ cũng không bán chạy lắm, nhưng tôi vẫn nhớ nó vì hai lý do.
Thứ nhất, đó là giải thưởng của nhà xuất bản mà tôi vẫn luôn muốn một ngày nào đó sẽ thử sức. Và thứ hai, tuổi của người đoạt giải được ghi là mười bảy. Trong khi tôi vẫn còn đang 「một ngày nào đó”, 」khi nào đó”, thì một học sinh trung học trạc tuổi mình đã gửi tác phẩm và đoạt giải, điều đó khiến tôi không khỏi cảm thấy sốt ruột. Tự nhận là người yêu sách và mong muốn một ngày nào đó trở thành tiểu thuyết gia, nhưng tôi chưa bao giờ viết xong một tác phẩm nào cho đến hết.
Tuy nhiên, dù có quan tâm đến cuốn light novel đó, tôi vẫn cố tỏ ra không hứng thú với câu chuyện. Tôi lấy một cuốn sách bìa mềm từ trong cặp ra, bắt đầu đọc, và tỏ vẻ mình chỉ là một người ngoài cuộc tình cờ có mặt ở đây.
“Cái này?” chị Shiori hỏi.
“Em… em muốn chị tìm tác giả của cuốn này.”
“Tác giả này? Chị không hiểu. Thôi, cứ ngồi xuống đó, rồi từ từ kể chị nghe xem nào.”
“T-thật ra, em nghĩ tác giả của cuốn light novel này là học sinh của trường mình.”
“Học sinh trường mình? Có căn cứ gì không?”
“Cuốn light novel này được phát hành vào tháng Tám vừa rồi, là tác phẩm của một tác giả tên là ‘Hirasawa Kaori’, người đã đoạt giải tân binh vào đầu năm nay. Đây là một tiểu thuyết kinh dị-bí ẩn có chút khiêu gợi, kể về một nữ sinh trung học ngực bự giải mã những bí ẩn trong trường học. Và, đọc tác phẩm này thì em thấy, ngôi trường làm bối cảnh trong truyện có vẻ chính là trường Geibunkan của chúng ta. Không chỉ trường học, mà tên của các cơ sở vật chất xung quanh, tên ga tàu cũng có nhiều điểm tương đồng, nên em chắc chắn rằng tác giả rất am hiểu về trường mình. Hơn nữa, trong bình luận của biên tập viên nhà xuất bản Marukawa Bunko, họ nói rằng ‘Hirasawa Kaori’ là một nữ sinh trung học xinh đẹp giấu mặt. Tức là, tác giả này chẳng phải là học sinh trường mình sao…”
Lúc đầu còn rụt rè là thế, nhưng có lẽ vì bắt đầu nói về chủ đề mình thích, anh Tobetchi lúc nào không hay đã nói một cách lưu loát và say sưa.
“Vậy, Tobetchi tìm được cô bé đó rồi định làm gì? Dọa sẽ giữ bí mật danh tính để đổi lấy việc gì đó khiêu gợi à?”
“Em không bao giờ làm chuyện đó. Chỉ là…”
“Chỉ là?”
“X-xin chữ ký. Cô ấy là một tác giả giấu mặt. Thế nên sẽ không có buổi ký tặng nào, và bình thường cũng không thể nào xin được chữ ký. L-làm ơn hãy giúp em…”
“Ê, sao lãng phí thế. Thật sự chỉ xin chữ ký thôi à? Nghe này, là một tác giả giấu mặt xinh đẹp đấy. Xinh đẹp đấy, mỹ nữ đấy. Chị nghĩ cậu nên đòi hỏi cái gì đó khiêu gợi hơn chứ.”
“K-không thể nào ạ. B-bởi vì cô ấy chắc hẳn rất bận rộn với công việc, và nếu có thể, em muốn làm phiền cô ấy ít nhất có thể.”
“Hừm, vậy à… Thôi, nếu Tobetchi đã nói vậy thì đành chịu. Mà thật tình, đàn ông con trai ai cũng lãng mạn quá mức, phiền phức thật. Mấy bộ manga khiêu dâm dành cho nam giới cũng vậy. Toàn là mỹ hóa những chỗ quan trọng. Nếu vẽ thẳng thừng, trần trụi thì lại bị kêu là ghê tởm rồi tránh xa.”
──Và rồi. Một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm. Rõ ràng là chị Shiori đang nhìn về phía tôi. Nhưng dĩ nhiên tôi không muốn dính vào chuyện phiền phức nên giả vờ không nhận ra.
“Này, Takepii nghĩ sao?”
Chị Shiori đột ngột hỏi.
“Hả? ──À, xin lỗi chị…”
Tôi hành động như thể nãy giờ không nghe thấy gì. Dĩ nhiên là không phải thế, tôi đã nghe rất rõ, nhưng vẫn giả vờ dán mắt vào cuốn sách bìa mềm, thậm chí còn lật trang như thể đang đọc sách. Đương nhiên là tôi không đọc. Nhưng với chị Shiori thì mấy trò vặt vãnh đó không có tác dụng.
“À ừm… chị hỏi em nghĩ sao, phải không ạ?”
Tôi thở dài một tiếng, tỏ vẻ hơi phiền phức.
“Tại sao, tác giả giấu mặt mà lại biết là mỹ nữ ạ?”
Lý sự cùn là sở trường của tôi. Dĩ nhiên, vì thế nên tôi chẳng có người yêu.
“Thì, xinh đẹp là do quan điểm cá nhân mà. Đấy, mấy cặp đôi xấu xí hay thấy ngoài đường kia kìa, biết đâu trong mắt họ, đối phương lại là một mỹ nhân.”
“Nhưng mà, khi hỏi những người đó lấy ví dụ về mẫu người mình thích trong giới nghệ sĩ, thì y như rằng toàn là tên của các mỹ nam mỹ nữ thôi.”
Tính cách của chị Shiori xấu thật, nhưng có lẽ tôi cũng không thua kém.
“Thôi, vấn đề kiểu này chắc Takepii chuyên hơn chị, nên nhờ cậu cả nhé.”
“Nhờ em?”
Chỉ một câu nói đó của chị Shiori, anh Tobetchi liền quay phắt sang phía tôi. Anh ta đẩy nhẹ cuốn light novel trên bàn về phía tôi. Bìa sách là hình một nữ sinh trung học với bộ ngực to đến mức không thể có trong đời thực, trong một tư thế khá khiêu gợi. Gần đây, bìa của light novel, bất kể nội dung, thường có những hình minh họa gợi cảm như thế này. Người ta nói làm vậy sẽ bán chạy hơn, nên cũng đành chịu, nhưng đôi khi tôi cũng cảm thấy ngại khi mang ra quầy tính tiền ở hiệu sách. Giải thích rằng “À không, nội dung bên trong không phải như vậy đâu…” cũng rất kỳ cục, và thực tế là không ít người không đọc sách vẫn nghĩ light novel là một loại sách khiêu dâm.
Thôi được, quay lại vấn đề. Tóm lại, cuối cùng thì lần này tôi cũng lại bị đẩy cho một mớ phiền phức.
Nhưng mà, bản thân tôi cũng không hẳn là ghét chuyện này. Đối với một người yêu sách như tôi, khi nghe rằng bối cảnh của cuốn light novel này chính là ngôi trường mình đang theo học, và tác giả của nó cũng đang ở trong trường này, thì không thể nào không tò mò được.
Tôi cầm lấy nó và lật qua lật lại. Đọc qua một chút đoạn mở đầu, nhân vật chính đang bắt đầu cuộc sống trung học của mình bằng cách đi lên một con dốc dài với hàng cây anh đào. Giữa chừng có một cây anh đào không bao giờ nở hoa. Điều đó khớp với trí nhớ của tôi, và tên trường cũng rõ ràng là tương tự.
“──Vậy, anh có manh mối nào về danh tính của tác giả đó không?”
“Cũng không phải là không có. Chỉ là… không có căn cứ cụ thể nào cả…”
“Em hiểu rồi. Em không biết mình có giúp được gì không, nhưng tạm thời em sẽ thử xem sao.”
Nói vậy thôi, chứ thật ra trong lòng tôi đang vô cùng phấn khích. Cảm giác này, giống như một thám tử tài ba nhận lời ủy thác, thật tuyệt. Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng có lẽ chị Shiori đã đoán trước được việc anh Tobetchi sẽ đến hôm nay, nên đã cố tình gợi chuyện “Người lái buôn thành Venice” để giữ chân tôi lại. Gần đây tôi đang dần nhận ra rằng chị Shiori là một người có tài mưu lược, có thể làm những việc như vậy một cách dễ dàng.
Tôi trả lại cuốn light novel cho anh Tobetchi và đứng dậy.
「Vậy, em sẽ đi điều tra ngay đây.” Tôi ra vẻ thám tử rồi rời khỏi phòng sinh hoạt, điểm đến đầu tiên của tôi là hiệu sách trước ga. Trước hết, tôi cần mua cuốn light novel đó để làm tài liệu tham khảo. Có lẽ anh Tobetchi đã đưa cuốn 」Ayakashi Gakuen no Jiken Techou” ra làm tài liệu tham khảo lúc nãy, nhưng tôi đã cố tình trả lại. Lý do là vì, không có luật nào cấm tôi giữ bên mình một cuốn sách có thể lấy bối cảnh là ngôi trường mình đang theo học, có thể do một học sinh cùng trường viết ra. Trước hết, tôi muốn có một bản của riêng mình.
Ở phía đối diện vòng xuyến của cửa Nam ga Higashi-Sai-Dai-ji, một nơi mà phương hướng đã trở nên khó hiểu, có một hiệu sách nằm lặng lẽ. Bản thân cửa hàng chỉ là một chi nhánh của một chuỗi cửa hàng nổi tiếng nào đó, nhưng sách thì vốn dĩ mua ở đâu cũng như nhau. Tuy nhiên, cách bán hàng thì lại hoàn toàn khác nhau tùy từng cửa hàng. Không, phải nói là tùy thuộc vào cách làm của từng nhân viên làm việc tại hiệu sách đó thì đúng hơn. Cách viết pop-up hay cách bài trí sách là muôn hình vạn trạng. Cá nhân tôi không thích cái cảm giác vô vị của việc cho sách vào giỏ hàng trên mạng rồi chờ giao hàng. Nhưng gần đây, số lượng hiệu sách ngày càng giảm, và những tấm pop-up như thế này cũng ít đi, thật đáng tiếc. Đặc biệt là ở những hiệu sách trước ga, đôi khi ghé vào giết thời gian lại có thể có những cuộc gặp gỡ bất ngờ với những cuốn sách thú vị.
Thôi được, tôi đã đi lạc đề, nên sẽ quay lại.
Hiệu sách trước ga tuy nhỏ nhưng khá đông khách. Một phần là do tàu ở vùng quê này chỉ có một, hai chuyến mỗi giờ, nên rất tiện để giết thời gian, nhưng một lý do khác có lẽ là do có vài trường học ở gần đó.
Tôi đi thẳng đến khu vực light novel trong lối đi quen thuộc của hiệu sách. Bình thường thì tôi sẽ lượn lờ xem xét khắp nơi, nhưng làm vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian nên tôi tự kiềm chế.
Đến khu vực light novel, tôi dễ dàng tìm thấy cuốn “Ayakashi Gakuen no Jiken Techou” mình cần. Tác phẩm không mấy ăn khách này lại được xếp chồng ngang với những bộ đang được chuyển thể thành anime, hoàn toàn là nhờ vào nỗ lực của nhân viên hiệu sách.
Tấm pop-up ghi “Tác phẩm đầu tay của tác giả địa phương” cho biết khu vực quanh ga Higashi-Sai-Dai-ji là bối cảnh của câu chuyện. Đối với những người sống ở thành thị thì có lẽ đã quen, nhưng ở vùng quê, lời quảng cáo hiếm có này có hiệu quả rất lớn.
Hơn nữa, còn có dòng chữ “Đang bán sách có chữ ký tại quầy thu ngân”.
──Khoan đã. Nếu vậy, chẳng phải chỉ cần mua cuốn sách có chữ ký đó là nhiệm vụ lần này sẽ hoàn thành sao? Hoặc là, nhân viên của hiệu sách này có quen biết với tác giả chăng?
Có câu “Sự thật lạ hơn tiểu thuyết”, nhưng đôi khi câu nói đó lại dẫn dắt đến những hướng không mấy tốt đẹp. Tôi đang vui sướng với trò chơi thám tử của mình, thế mà lại dễ dàng tìm ra câu trả lời một cách vô cùng nhàm chán. Nếu đây là một sự kiện trong tiểu thuyết, thì phải là sau khi suy luận có trình tự, mới đi đến một cái kết bất ngờ về hung thủ.
Vì vậy, tôi quyết định không mua sách có chữ ký, cũng không hỏi nhân viên hiệu sách về danh tính của tác giả Hirasawa Kaori.
Chẳng phải sao. Đó cũng giống như việc mua một cuốn tiểu thuyết trinh thám, đọc phần mở đầu rồi bỏ qua đoạn giữa để đọc ngay cái kết và biết hung thủ là ai. Chắc chắn không có ai làm chuyện đó cả.
Thế nên, tôi lấy cuốn sách thứ hai từ trên chồng sách đang được trưng bày. Ngay khoảnh khắc đó, tôi chợt cảm thấy một ánh nhìn khó chịu. Ở một giá sách cách đó không xa có một nữ sinh mặc đồng phục cùng trường. Bìa minh họa của cuốn “Ayakashi Gakuen no Jiken Techou” mà tôi đang cầm trên tay quá khiêu gợi, nhìn qua chỉ thấy như một cuốn sách khiêu dâm.
Thôi chết, tôi nghĩ và bất giác nhìn về phía đó.
Nữ sinh đó như thể đã nhìn thấy thứ không nên thấy, dùng cuốn sách bìa cứng đang cầm trên tay che mặt lại.
“Bắt trẻ đồng xanh.”
Tôi, không phải ở giữa cánh đồng lúa mạch, mà là giữa cánh đồng sách. Tôi đã bị bắt gặp vào khoảnh khắc không muốn bị nhìn thấy nhất, bởi người mà tôi không muốn gặp nhất.
Cà vạt của cô ấy cùng màu xanh với tôi, là học sinh năm nhất. Váy ngắn để lộ đôi chân trắng nõn, trông hơi ăn chơi một chút. Dù đang che mặt, nhưng mái tóc thẳng nhuộm màu rất đẹp đã khiến tôi không cần phải suy luận xem đó là ai. Chiếc móc khóa hình con mèo có ria mép “Ta là thầy Natsume” treo trên cặp là một món hàng hiếm, không phải ai cũng có.
Tôi bước về phía cô ấy.
Đáp lại, cô ấy lùi lại một, hai bước, vẫn dùng cuốn sách bìa cứng che mặt.
“Cô Sasaba?”
──Sasaba Sarasa. Mỹ nữ số một của lớp. Người tôi từng ngưỡng mộ khi mới nhập học. Người yêu cũ của bạn thân. Người đã trốn học hôm nay.
Có lẽ hôm nay, cô ấy đã định đến trường nhưng lại bối rối không biết phải đối mặt với người yêu đã chia tay Kurosaki Taiga như thế nào, nên mới loanh quanh giết thời gian ở một nơi như thế này. Thực ra cả ngày hôm nay tôi đã lo lắng cho cô ấy nhưng không có manh mối nào, việc tình cờ gặp cô ấy ở đây là một sự may mắn không gì sánh bằng.
“Trốn học rồi làm gì ở đây thế này?”
Đành chịu, cô ấy hạ cuốn sách bìa cứng xuống, và khuôn mặt xinh đẹp như thường lệ của cô hiện ra, pha chút vẻ đáng thương. Vốn dĩ tôi là người có thiên hướng M, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ấy, tôi lại có thể hiểu được một chút cảm giác của một kẻ S.
“Vẫn còn để tâm chuyện của Taiga à?”
“Ừm, à…”
Cô ấy ngập ngừng, rồi khẽ gật đầu.
“Cô Sasaba không cần phải bận tâm đâu.”
“Nhưng, nhưng mà…”
“Nếu không thì, tôi cũng sẽ gặp rắc rối. Nhiều chuyện lắm…”
Cô Sasaba khẽ thở dài một tiếng, rồi chỉ thì thầm “Ừ nhỉ”.
Ánh mắt cô ấy hạ xuống, rồi dừng lại ở tay tôi.
“A, cái đó…”
Lời nói của cô Sasaba khiến tôi nhận ra cuốn light novel mình vẫn đang cầm trên tay. Một cuốn light novel với bìa sách mà người ngoài nhìn vào chỉ thấy như một cuốn sách khiêu dâm.
“À, không, không phải đâu. Cái này là… ừm, có người nhờ vả một chút…”
Trong lúc tôi đang lúng túng tìm lời giải thích, Sasaba-san đứng bên cạnh lẩm bẩm một mình.
“Tác giả đó, là chị Fukuma năm ba đúng không. Chị Fukuma Kaori.”
──Và thế là.
Tôi đã vô tình nghe thấy điều mình không muốn nghe nhất.
Dĩ nhiên cô Sasaba không có ác ý, nhưng tôi đã bị tiết lộ tên hung thủ của một cuốn tiểu thuyết trinh thám trước cả khi đọc. Rồi cô Sasaba còn bồi thêm một đòn nữa.
“Con gái của quán cà phê ‘Daddy’ ngay kia kìa.”
Giờ thì, trò chơi thám tử cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ có lẽ là lựa chọn tốt hơn.
“À, ừm, đúng vậy đó… Có người nhờ tôi một chút… Bây giờ tôi định mang cuốn sách này đến quán cà phê kia để xin chữ ký… Là lời nhờ của một anh khóa trên…”
“Hừm. Vậy à.”
Ánh mắt của cô Sasaba có chút lạnh lùng.
Có lẽ. Cô ấy đang nghi ngờ cái phần 「có người nhờ”. Bị nghĩ như vậy cũng hơi xấu hổ. Thế nên, tôi đột nhiên nảy ra một ý. Khi xin chữ ký, tôi sẽ cố tình nhờ viết thêm 」Tặng anh Tobetchi”. Dù sẽ bán đứng anh Tobetchi, nhưng ngay từ đầu cũng đâu có ai dặn tôi phải giữ bí mật.
“Tôi định đi xin chữ ký bây giờ, nếu cô Sasaba không phiền thì đi cùng nhé…”
“Hả?”
“À, thì. Đến quán cà phê xin chữ ký mà không gọi món gì cũng không hay, mà đi một mình ăn một mình thì cũng hơi kỳ… nên là…”
“Ơ, à, ừm… c-cũng được… nếu vậy thì… cũng không sao nhưng mà…”
Quán cà phê Daddy nằm ngay cạnh hiệu sách đó. Vẻ ngoài của nó đậm chất hoài cổ. Một tòa nhà hai tầng với tường ngoài màu trắng, có lẽ tầng hai là nơi ở của chủ quán. Dù thường xuyên đi qua đây, nhưng tôi chưa bao giờ để ý đến sự tồn tại của quán cà phê Daddy, đó là bằng chứng cho thấy tôi đã không quan sát xung quanh mình đến mức nào.
Bên trong quán, trái ngược với hình ảnh từ bên ngoài, lại mang phong cách đồng quê gợi nhớ đến đồ cổ. Nội thất có vẻ hợp với món club sandwich và Coca-Cola. Quán không rộng lắm. Chỉ có một quầy bar và ba bàn ghế hộp. Bản nhạc của Simon & Garfunkel đang phát tuy không hẳn là nhạc đồng quê, nhưng nếu chỉ xét cái tên “El Condor Pasa” thì cũng có thể nói là mang phong cách đồng quê.
Vì là buổi chiều, nên các quý bà có lẽ là dân địa phương đang mải mê trò chuyện bên những tách cà phê đã cạn.
Nhân viên của quán là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi đang đứng sau quầy. Ông để một bộ ria mép ấn tượng khiến người ta muốn hỏi có phải ông đang bắt chước cao bồi không, nhưng khuôn mặt thì lại rất Nhật Bản, và trang phục cũng là áo bếp trắng cùng tạp dề màu xanh rêu. Chẳng có chút gì giống cao bồi cả.
Tôi và cô Sasaba ngồi đối diện nhau ở một bàn trống và mở thực đơn ra.
Ngoài thực đơn đồ uống ra thì chỉ thấy có club sandwich. Bù lại, club sandwich có vài loại. Cô Sasaba chọn club sandwich trứng và Coca-Cola, còn tôi chọn club sandwich giăm bông cốt lết và tôm chiên cùng cà phê nóng. Tôi ngước lên định gọi chủ quán, thì không thấy bóng dáng ông đâu nữa. Một lúc sau vẫn không thấy ai, nên tôi gọi với giọng hơi nhỏ “Xin lỗi ạ”.
“Vâng ạ,” một giọng nữ trẻ trung vang lên từ phía sau. Tôi yên tâm chờ đợi, rồi từ phía sau, một cô gái vừa đeo tạp dề vừa đi đôi dép lê lẹp kẹp bước ra.
Cô ấy khá nhỏ con, cao khoảng 1m40, mái tóc đen gợn sóng nhẹ được buộc lại thành một túm sau gáy. Da trắng, mắt xếch, mặt non choẹt. Trông cô ấy giống như một học sinh lớp bảy, nhưng chiếc áo sơ mi trắng và váy lộ ra từ dưới tạp dề màu xanh rêu rõ ràng là đồng phục của trường Trung học Geibunkan chúng tôi, và cà vạt màu đỏ. Tức là cô ấy là học sinh năm ba, lớn hơn chúng tôi hai tuổi.
Xét tình hình, cô ấy chính là con gái của quán cà phê Daddy này. Danh tính thật của nhà văn light novel “Hirasawa Kaori”, Fukuma Kaori, không thể sai được.
Dù là tôi, cũng không đến mức vô duyên đến nỗi vừa gặp đã đòi chữ ký. Sau khi gọi club sandwich và đồ uống, Fukuma Kaori nhanh chóng đi vào bếp sau quầy và bắt đầu nấu nướng một cách thuần thục.
Theo lời cô Sasaba, chị Fukuma là học sinh khoa nấu ăn. Trường Geibunkan của tôi thực ra không phải là trường có điểm đầu vào cao. Ngoài lớp chuyên tự xưng của tôi, còn có lớp mỹ thuật của chị Shiori và các bạn, lớp âm nhạc. Và còn có lớp nấu ăn của chị Fukuma, nơi đào tạo các đầu bếp chuyên nghiệp. Có lẽ chị Fukuma có ý định kế thừa quán này trong tương lai. Cách chị ấy nấu ăn thay cho ông chủ trung niên không phải là ở mức “phụ giúp” mà mang phong thái của một người chuyên nghiệp.
Phần club sandwich được mang ra không hề tầm thường. Lượng nhân bánh cực kỳ nhiều. Tôi cứ nghĩ sandwich là dùng bánh mì nướng kẹp nhân, nhưng món này thì giống như có một đống nhân và hai lát bánh mì được đặt ở hai bên. Tôi phải dùng tay giữ lại phần nhân đầy ắp đang chực trào ra khỏi hai lát bánh mì nướng giòn, rồi cắn một miếng thật to. Cô Sasaba thì chịu thua trước phần ăn khổng lồ này, cuối cùng đành phải chia nhỏ chiếc club sandwich ra để ăn.
Con người ta thường trở nên thiếu phòng bị nhất khi đang ăn. Vì vậy, khi rủ một cô gái đi hẹn hò, tốt nhất nên lấy việc ăn uống làm trọng tâm. Áp dụng điều đó, tôi vừa ăn vừa nói chuyện với cô Sasaba về những cuốn sách chúng tôi thích, không khí gượng gạo sau khi chia tay Taiga cũng đã dịu đi phần nào. Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, tôi buông một câu hỏi có phần vô duyên,
“Cậu vẫn không thể tha thứ cho Taiga à?”
Tôi cảm nhận được rằng khoảng lặng ngắn ngủi này là do cô ấy tạo ra vì muốn tôi chạm đến chủ đề đó.
“Kurosaki-kun không có lỗi. Hình như Takehisa có chút hiểu lầm rồi. Chỉ là tớ tự biến mình thành một con sâu độc thôi.”
Cô ấy thốt ra những lời như thể đã chuẩn bị sẵn.
“Sâu độc? ‘Hóa thân’ của Kafka à?”
──Một buổi sáng, Gregor Samsa thức dậy và thấy mình đã biến thành một con sâu độc. Dòng mở đầu này rất nổi tiếng. Một tác phẩm kinh điển của văn hào Séc Franz Kafka.
「Một buổi sáng, Sasaba Sarasa thức dậy và thấy mình đã biến thành một con sâu độc──” tôi lẩm bẩm một câu như vậy rồi hỏi, 」Mà này, cô Sasaba. Đọc ‘Hóa thân’ của Kafka, cậu có cảm nhận gì?” Vẻ ngoài tuy có phần sặc sỡ nhưng cô ấy không mấy hòa đồng và thường bị người khác xa lánh, nhưng thực ra lại là một cô gái văn chương cực kỳ nghiêm túc và trong sáng. Cô ấy trở nên hoạt bát nhất và nói thẳng những gì mình nghĩ khi nói về sách.
“Hả? À, ừm… Khi bắt đầu đọc câu chuyện đó, tớ đã nghĩ rằng anh ta không thực sự biến thành côn trùng vì cách mở đầu quá đột ngột. Tớ nghĩ ‘con sâu độc’ chỉ là một cách nói ẩn dụ, mang ý nghĩa của một người sống ẩn dật hay bị trầm cảm. Sau này tớ mới biết, trong nguyên tác của Kafka, từ đó là Ungeziefer, một từ bao hàm ý nghĩa của những thứ bị vấy bẩn, trở nên vô dụng, nên không thể khẳng định chắc chắn là đã biến thành côn trùng.
Ở đầu câu chuyện, nhân vật chính, người phải một mình gánh vác cuộc sống của gia đình, cố gắng đứng dậy đi làm nhưng không thể, và cứ thế nghỉ làm, tự nhốt mình trong phòng rồi dần dần cảm thấy cuộc sống đó thật thoải mái.
Trong khi đó, khi Samsa, người lao động chính của gia đình, trở nên thu mình, các thành viên khác trong gia đình lại bắt đầu làm việc và trở nên năng động hơn. Tớ nghĩ từ ‘hóa thân’ không chỉ áp dụng cho Samsa mà còn cho cả những nhân vật xung quanh nữa.
Cuối cùng, Samsa chết đi, và gia đình còn lại trông rất hạnh phúc.
Tớ thì cứ như một con sâu độc, nhưng các cậu thì bỏ tớ lại và ngày càng trưởng thành… Đấy, Samsa và Sarasa. Nghe cũng giống nhau mà, đúng không.”
“…Hả? Khoan, có phải đây là lúc tôi nên cười không?”
“K-không phải ý đó.”
“Thì, nếu xét về tên người có ba chữ cái và đọc xuôi ngược đều giống nhau, thì cả Samsa, Kafka và Sarasa đều có điểm chung đó.”
“Còn cà chua nữa.”
“Cà chua đâu phải tên người.”
“Không phải đâu. Trong ‘Bữa sáng ở Tiffany’ có một nhân vật tên là Sally Tomato.”
“Hừm, tôi không nhớ nữa. Dù tôi thích câu chuyện đó lắm.”
“Còn có John Smith trong ‘Daddy-Long-Legs’.”
“Trong tôi thì John Smith không phải là Daddy-Long-Legs đâu. Trong câu chuyện đó, John Smith là một người du hành thời gian, và nói đến du hành thời gian thì phải là John Titor. Titor cũng có ba chữ cái và đọc xuôi ngược đều giống nhau. Điểm chung của tất cả những cái tên này có lẽ là… ai cũng rất lôi cuốn? Chẳng có lý do gì để kết luận rằng cô Sasaba là một con sâu độc cả. Dù sao thì cô Sasaba đúng là một cô gái văn chương chính hiệu. Tôi cũng chưa từng nghĩ Samsa là một người trầm cảm sống ẩn dật.”
“Nhưng mà tớ đã sai. Đọc kỹ thì đúng là anh ta đã biến thành ‘côn trùng’ thật.”
“Không đâu, biết đâu Kafka cũng đã gửi gắm ý nghĩa đó vào tác phẩm của mình. Mà này, điều tôi nghĩ khi đọc ‘Hóa thân’ của Kafka là…
Lúc nãy cô Sasaba nói Samsa đã chết, nhưng theo tôi đọc thì không có một chữ nào viết là Samsa đã chết cả.”
“Hả?”
“…Ừm, có thể là do cách dịch, nhưng theo bản tôi đọc thì là… anh ta trở nên đen, cứng và không cử động nữa.”
“Nhưng, nhưng mà điều đó cuối cùng cũng là…”
“Này, cô Sasaba.”
“…”
“Khi nghe đến ‘con sâu độc’, cậu tưởng tượng ra con côn trùng gì?”
“Ừm. Chắc là một loài sinh vật có vỏ cứng như bọ cánh cứng. Bìa cuốn sách tớ đọc có vẽ hình minh họa như vậy.”
“Đúng không. Có lẽ đó mới là câu trả lời đúng. Nhưng lần đầu tiên nghe đến từ ‘con sâu độc’, tôi lại nghĩ đến sâu róm. Thế nên trong đầu tôi cứ tưởng tượng ra một sinh vật giống sâu róm, giống con sâu. Có bản dịch đã dịch là ‘bọ cánh cứng’, nhưng cuốn sách tôi đọc chỉ ghi là ‘con sâu độc’ nên tôi cứ nghĩ là sâu róm cho đến hết. Như vậy thì ở cuối câu chuyện, việc trở nên đen, cứng và không cử động được không phải là vì đã chết.”
“──A.”
“Đúng vậy, là con nhộng đấy. ‘Sasaba’ và ‘sanagi’ nghe cũng giống nhau mà, đúng không?”
“Không, tớ không nghĩ chúng giống nhau đâu… mà khoan, đây có phải là lúc tớ nên cười không?”
“Nếu cậu làm vậy thì tôi mừng lắm… mà thôi, không cần phải gượng ép đâu. Có vẻ sẽ chỉ làm tôi thêm tổn thương thôi…
Thôi thì, đừng để ý chuyện nhỏ nhặt. Một con sâu độc đầy gai góc tự nhốt mình trong vỏ, cứng rắn giam mình trong chiếc kén, rồi chỉ cần thêm một chút nữa… thêm một chút nữa cố gắng là sẽ thành bướm thôi, đúng không.
Câu chuyện ‘Hóa thân’ kết thúc bằng cái chết của Samsa thì thật quá đau lòng. Nếu câu chuyện đó có phần tiếp theo, và chúng ta được tự do tưởng tượng, thì một cái kết mà cuối cùng anh ta biến thành một con bướm xinh đẹp và bay lượn trên bầu trời thì sao nhỉ. Tức là, cô Sasaba cũng có thể trở thành nhộng, và sau đó, hóa thành bướm và tung cánh bay đi.”
“Tớ mà là bướm ư? Liệu có thể không?”
“Trở thành bướm rồi bay hay không bay. Đó mới là vấn đề.”
“Takehisa vẫn thế, thỉnh thoảng lại nói những điều lãng mạn ngốc nghếch.”
Lúc đó, cô Sasaba lần đầu tiên trong ngày mỉm cười khẽ.
Có lẽ từ sau sự việc mùa hè, cô ấy đã không tiếp xúc nhiều với ai trong suốt kỳ nghỉ và cứ tích tụ những cảm xúc tiêu cực một mình. Những suy nghĩ cứng nhắc đã làm giảm đi dũng khí đến trường của cô ấy. Bây giờ nghĩ lại, lẽ ra tôi nên quan tâm và liên lạc với cô Sasaba nhiều hơn trong suốt kỳ nghỉ hè.
Hôm nay, nếu những câu chuyện ngốc nghếch này có thể giúp cảm xúc của cô Sasaba trở nên tích cực hơn thì thật đáng mừng. Không phải vì buồn mà chán nản, mà là vì chán nản nên mới thấy buồn. Chỉ cần cười thôi là tự nhiên sẽ thấy vui vẻ, đó là điều mà gần đây tôi cũng mới học được.
Thôi được, ăn uống no nê xong, tôi ra quầy tính tiền. Vì là người đã ép cô Sasaba đi cùng, nên tôi trả tiền cho cả hai. Dĩ nhiên cô Sasaba định từ chối, nhưng tôi đã thể hiện khí phách đàn ông và từ chối lời đề nghị đó.
Đứng trước quầy thu ngân và đối mặt trực diện, chị Fukuma trông thật nhỏ bé. Có lẽ một phần là do công việc, nhưng cách chị ấy đối xử với chúng tôi, những người nhỏ tuổi hơn, bằng một nụ cười hồn nhiên, ngây thơ khiến tôi không khỏi cảm thấy tim mình đập rộn ràng.
“Ừm…”
Vừa nói, tôi vừa lấy cuốn light novel mới mua ở hiệu sách ra khỏi cặp.
Chưa cần tôi đưa ra, cô ấy đã nhận ra tựa đề của cuốn light novel và vẻ mặt có chút khó xử.
“Xin lỗi nhé… tác giả đó, không phải là chị. Hình như mọi người hay nhầm lẫn…”
Dù tôi chưa nói gì, cô ấy đã hiểu rằng tôi sắp xin chữ ký. Chắc hẳn, đây không phải là lần đầu tiên. Có lẽ cô ấy cũng cảm thấy hơi phiền phức.
Dĩ nhiên, lời nói “không phải là chị” của chị Fukuma có thể là nói dối. Nhưng một khi cô ấy đã nói vậy, tôi không có quyền đi xa hơn. Ít nhất thì tôi không thể xin được chữ ký từ cô ấy, và nhiệm vụ tưởng chừng đơn giản lại không hề dễ dàng kết thúc.
Việc xin chữ ký từ một người không muốn cho, đó không còn là công việc của một thám tử, mà là của một kẻ lừa đảo hay một tay sát gái.
Tôi có quen một người là “tay sát gái” siêu hạng, nhưng không thể nào nghĩ rằng gã đó sẽ nhận công việc này.
「Này, em là Sasaba-san phải không?” Bất ngờ bị chị Fukuma gọi, cô Sasaba có chút bối rối. 」Sena đang tìm em đấy. Cùng với Kurosaki-kun thì phải? Cậu bạn đẹp trai đó ấy. Hai đứa là người yêu mà, đúng không?”
À phải rồi, Sena học cùng khoa nấu ăn với chị Fukuma. Hôm nay Sena không đến phòng sinh hoạt có lẽ là vì lo lắng cho cô Sasaba không đến trường nên đã đi tìm. Mà Taiga cũng đi tìm cùng nữa… Lát nữa phải liên lạc lại mới được.
“Em xin lỗi. Đã làm phiền mọi người ạ.”
“Ừm ừm. Không sao đâu, nhưng mà em có ổn không? Bạn trai đang sốt sắng đi tìm mà lại đi hẹn hò với một chàng trai khác thế này? Thôi, chị sẽ giữ bí mật chuyện này cho.”
Chàng trai khác đang hẹn hò đó, có phải là tôi không? Mà chuyện cô Sasaba và Taiga, những người luôn thu hút sự chú ý ở bất cứ đâu trong trường, hẹn hò với nhau xem ra ai cũng biết. Bây giờ mà nói rằng họ đã chia tay rồi thì cũng phiền phức, nên tôi im lặng rời đi.
Ra khỏi quán cà phê, chúng tôi hướng đến nhà ga ngay trước mắt. Chuyến tàu mà cô Sasaba sẽ đi sắp đến rồi.
“Tớ phải xin lỗi Sena và Kurosaki-kun nữa. Hình như đã làm mọi người lo lắng…”
“Thì, lo lắng là thứ người ta tự làm chứ không phải là thứ bị gây ra. Nhưng mà chắc cũng nên xin lỗi một tiếng. Tớ sẽ nói với Taiga giúp cậu.”
“Không, không được. Tớ sẽ tự mình nói.”
“Vậy à… thế thì, chắc là ổn rồi nhỉ.”
Chuyến tàu của hai chúng tôi đi về hai hướng ngược nhau. Cô Sasaba đi qua cây cầu vượt và đứng ở phía bên kia của sân ga. Từ xa, tôi có thể thấy chuyến tàu mà cô Sasaba sẽ đi đang đến. Ở nhà ga vùng quê này, ngoài chúng tôi ra không có ai khác.
Đứng ở sân ga phía bên kia đường ray, cô Sasaba hỏi.
Giọng cô ấy hơi cao, nhưng vẫn đủ rõ ràng để người ở xa như tôi có thể nghe thấy…
“Takehisa… có thích Sena không?”
“…”
“…”
Đoàn tàu đang đến gần.
“Câu đó… tôi có cần phải trả lời không?”
“Không cần đâu. Vì như thế cũng gần như là trả lời rồi…”
Ngay sau đó, đoàn tàu xen vào giữa hai chúng tôi, và chúng tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt của nhau nữa. Tôi nghĩ như vậy cũng tốt.
Về đến nhà, ăn tối xong (bữa tối hôm đó là hamburger với phần ăn rất lớn. Nhưng mà, con trai tuổi dậy thì thì ăn bao nhiêu cũng được), tôi vào phòng riêng và mở cuốn light novel mới mua về.
Tôi đọc xong ngay trong ngày hôm đó, và có thể chắc chắn rằng tác giả của nó là học sinh trường Geibunkan. Khung cảnh trong trường có một vài điểm khác với thực tế. Trường học trong light novel có ba tòa nhà, nhưng thực tế là bốn. Hơn nữa, trường này có các khoa đặc biệt như mỹ thuật hay nấu ăn, nhưng không có khoa điều dưỡng. Tuy nhiên, ngoài những điểm đó ra thì hầu hết đều trùng khớp. Việc thay đổi một chút để phù hợp với cốt truyện là điều bình thường, và ít nhất thì một người ngoài cuộc khó có thể tưởng tượng ra mà viết trùng khớp đến vậy.
Cốt truyện kể về một mỹ nữ tóc đỏ mang dòng máu của Âm Dương Sư, lần lượt truy tìm những hiện tượng kỳ quái xảy ra trong trường, và cuối cùng chiến thắng trong trận chiến với những ác linh bắt nguồn từ những mối duyên nợ trong quá khứ của trường học. Khắp nơi đều rải rác những cảnh gợi cảm. Đặc biệt là cảnh nữ sinh ngốc nghếch đang học để trở thành y tá ở khoa điều dưỡng, nhờ nhân vật chính giúp đỡ để luyện tập quấn băng và tiêm, đọc qua câu chữ thì cứ như thể hai người họ đang có hành vi tình dục đồng giới.
Ra là vậy, nếu một nữ sinh trung học đang đi học mà viết ra thứ này, thì việc muốn che giấu thân phận cũng không phải là không thể hiểu được.
Nhưng mà ở đâu đó… có cái gì đó không ổn. Tôi có cảm giác như vậy. Tại sao trong câu chuyện này lại…
Sáng hôm sau, khi đến lớp và vào bằng cửa sau như mọi khi, tôi thấy ngay chỗ ngồi của cô Sasaba, và cô gái vốn có tính cách nghiêm túc này đã ngồi vào chỗ từ lúc nào.
Tôi cố tình nói với giọng hơi cao 「Chào buổi sáng” để chào. Cô Sasaba mỉm cười trong giây lát, nhưng khi nhận ra bóng dáng Taiga đang đi vào ngay sau lưng, cô ấy lại đáp lại với vẻ mặt hơi khó xử 」Chào buổi sáng”. Tiếp đó, như để đáp lại, Taiga cũng chào lại một cách dè dặt.
Tôi không nghĩ rằng họ có thể dễ dàng quay lại mối quan hệ bạn bè như xưa, nhưng dù chỉ là đeo một chiếc mặt nạ tạm thời cũng được. Tôi mong họ ít nhất cũng giả vờ như vẫn là bạn bè. Nếu không, tôi cũng sẽ gặp phải những chuyện bất tiện.
Giờ học buổi sáng kết thúc, đến giờ nghỉ trưa. Trước đây thì tôi, Taiga và cô Sasaba sẽ cùng nhau đến nhà ăn. Nhưng hôm nay Taiga nói: “Xin lỗi. Hôm nay tớ mang cơm hộp rồi. Hai cậu cứ đi ăn ở nhà ăn đi.”
Đúng là hai người không còn là người yêu mà lại cùng nhau ăn trưa thì cũng khó xử. Thế nên Taiga đã tạo ra một lối thoát. Và với cô Sasaba cũng vậy. Tôi quay lại thì không thấy bóng dáng cô Sasaba đâu nữa. Chắc là để tránh bị chúng tôi rủ đi nhà ăn.
Thực ra thì tôi không cần phải đến nhà ăn. Sáng nào mẹ cũng làm cho tôi một hộp cơm bento đầy đủ. Nhưng để giữ gìn tình bạn, tôi thường ăn cùng mọi người ở nhà ăn vào giờ nghỉ trưa, còn hộp bento thì để đến sau giờ học ăn ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ.
Nhưng bây giờ mà công bố chuyện đó thì cũng khó xử, nên tôi một mình rời khỏi lớp học.
Cầm chiếc túi đựng bento, tôi không đến nhà ăn mà đến phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Nghiên cứu Manga ở khu nhà học cũ. Hộp bento vốn ăn sau giờ học thì bây giờ ăn vào giờ nghỉ trưa là được.
Tuy nhiên, ở đó đã có người đến trước. Người đang ngồi ăn một mình với hộp cơm bento thực dụng toàn màu nâu chứ không phải loại dễ thương của con gái, chính là trưởng câu lạc bộ, chị Shiori.
“Ủa, sao chị Shiori lại ở đây?”
“Chẳng phải cậu là người nói bữa trưa nên ăn vào giờ nghỉ trưa sao?”
“Có thể em đã nói vậy, nhưng điều quan trọng là nên ăn cùng bạn bè.”
“Takepii mà nói câu đó à? Chẳng phải cậu cũng đến đây để ăn một mình sao?”
“Thì, em cũng có nhiều chuyện lắm.”
“Phiền phức thật, cái thứ gọi là bạn bè.”
Tôi ngồi đối diện chị Shiori và mở hộp bento ra. Nếu ai đó nhìn thấy cảnh này, chắc sẽ nghĩ chúng tôi đang hẹn hò thân mật.
“Mà, thế này cũng được ạ. Chắc tình trạng này sẽ kéo dài một thời gian, nên nhờ chị giúp đỡ.”
“Thì, nếu đàn em dễ thương đã nói vậy thì chị đây cũng có thể ăn trưa cùng cậu.”
Và rồi chị Shiori dùng đũa gắp một miếng xúc xích hơi lớn lên, đưa lưỡi liếm nó một cái rồi liếc mắt nhìn tôi.
“Này, Takepii. Cái xúc xích này này. Trên bao bì có ghi là ‘xúc xích dành cho người lớn’ đấy. ‘Dành cho người lớn’ nghe cũng tục tĩu phết nhỉ.”
“Vâng. Chúc mừng chị.”
Tôi lơ đi một cách nhẹ nhàng, nhưng chị Shiori lại dùng đũa gắp miếng xúc xích đưa ra trước mặt tôi và nói “Nào, a~”.
“Chẳng lẽ chị Shiori. Thích kiểu đó à?”
“Chị đây cũng đang khao khát tình yêu mà. Chiều chị một chút đi.”
Nhìn thấy vẻ mặt có chút bất cần của chị ấy, tôi cảm thấy có chút thông cảm, và nghĩ rằng không có ai nhìn thấy nên thôi thì cũng được, tôi mở miệng ra. Miếng xúc xích dành cho người lớn được đưa vào miệng có vị hun khói đậm và cay. Vừa nhai trong miệng, tôi vừa nhớ lại việc chị Shiori đã liếm miếng xúc xích này lúc nãy, nhưng là một người lớn, tôi không làm ầm ĩ lên vì những chuyện như vậy.
Buổi sinh hoạt chủ nhiệm buổi chiều. Cô Sasaba đã tự ứng cử vào ban chấp hành lễ hội trường sẽ được tổ chức vào cuối tháng Chín.
Vốn dĩ đó là công việc không ai muốn làm. Trong gần một tháng tới, phải ở lại sau giờ học để tham gia những cuộc họp nhàm chán. Chắc chắn không có ai muốn lãng phí những buổi chiều sau giờ học quý giá của tuổi thanh xuân, vốn chỉ có một lần, vào những việc như vậy. Nhưng đối với cô ấy, công việc đó có lẽ lại rất phù hợp để lấp đầy khoảng thời gian rảnh rỗi sau giờ học khi không còn ở bên người yêu.
Taiga, người không tham gia câu lạc bộ nào, một mình ra về, còn tôi thì đến phòng sinh hoạt sau giờ học.
Tôi cũng muốn hỏi ý kiến chị Shiori về cách xin chữ ký của chị Fukuma, nhưng tiếc là chị ấy có vẻ không mấy quan tâm đến báo cáo của tôi mà chỉ mải mê vẽ kịch bản phân cảnh cho manga. Thật khó để mở lời.
Đành chịu, tôi ngồi xuống ghế, lấy cuốn sách bìa mềm đang cầm ra và chăm chú đọc.
Chưa đầy vài phút, một giọng nói khỏe khoắn “Chao~” vang lên trong phòng sinh hoạt yên tĩnh.
Mái tóc thẳng màu hạt dẻ bay bay, làn da rám nắng khỏe khoắn, đôi mắt màu hổ phách nheo lại như mắt cáo tạo thành hình chữ V. Trông như thể cô ấy vừa cười “Shishi!” vừa nói.
Munakata Sena.
Là một người bạn thân của chị Shiori, thường hay đến phòng sinh hoạt này chơi khi rảnh rỗi, và cũng là bạn thân của cô Sasaba. Và cũng là lý do khiến tôi sẽ gặp chút bất tiện nếu mối quan hệ bạn bè giữa tôi và cô Sasaba có rạn nứt.
“Này, đi hẹn hò đi.”
Mở miệng ra là một lời mời hẹn hò từ một mỹ nữ. Vốn dĩ thì không thể nào không vui được, nhưng tiếc là tôi cũng không ngốc đến thế. Chắc chắn có cạm bẫy gì đây, tôi đã đủ kinh nghiệm trong cuộc đời không hề được con gái để ý của mình để phán đoán ngay lập tức.
“Không, tôi hơi bận…”
Tôi cúi mắt xuống cuốn sách như thể không có hứng thú.
“Làm gì có chuyện đó!”
Nói rồi cô ấy giật lấy cuốn sách bìa mềm của tôi và đóng sập lại dù tôi còn chưa kịp kẹp thẻ đánh dấu trang.
“Á.”
Thấy tôi bất giác kêu lên, Sena nhìn tôi bằng ánh mắt chán chường và nói một cách lạnh lùng.
“Hừm, ra là vậy. Tớ nghe chị Fuuchin nói rồi. Hôm qua thì hẹn hò với Sarasa, mà hẹn hò với tớ thì lại không muốn. Hừm.”
Chị Fuuchin có lẽ là con gái của quán cà phê Daddy, chị Fukuma. Sena và chị Fukuma học cùng khoa nấu ăn.
“À, không, chuyện đó, không phải như vậy…”
“Hơn nữa, còn là do Yuu bao nữa chứ? Hừm.”
──Ra là vậy. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra.
Nghe chuyện hôm qua tôi đã bao cô Sasaba ăn sandwich, Sena cũng đang đòi tôi bao cô ấy. Hơn nữa, điều phiền phức là, với cái thân hình nhỏ bé đó, cô ấy ăn gấp ba lần người bình thường. Đối với một người có túi tiền eo hẹp như tôi, đó là một sự kiện vô cùng bi thảm.
Tuy nhiên, mọi việc đều có cách nhìn của nó. Trên đời này còn có dịch vụ chỉ cần nói chuyện với nữ sinh trung học là phải trả một khoản tiền lớn. So với việc đó, được ăn uống và trò chuyện với một mỹ nữ vô song mà lại tiếc mấy đồng tiền sandwich thì đúng là đỉnh cao của sự ngu ngốc.
Tôi quyết định vui vẻ chấp nhận lời mời hẹn hò với mỹ nữ. Bình thường thì tôi ăn trưa vào giờ nghỉ và ăn bento sau giờ học, nhưng hôm nay hộp bento đó đã nằm trong dạ dày rồi. Một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn như tôi mà nói rằng hơi đói bụng cũng không phải là quá lời.
Mà khoan, chẳng phải chị Fukuma đã nói sẽ giữ bí mật chuyện tôi ở cùng Sasaba-san sao? Không, chắc là chị ấy không nói vậy. Chắc tôi nhầm thôi.
「Chị Fuuchin, chao!」
「Ch… chao.」
Chị Fukuma, đang đứng quầy trong quán cà phê Daddy, đáp lại lời chào của Sena một cách ngượng ngùng.
Tôi ngồi xuống một góc quầy và gọi món sandwich. Sau khi nghe xong yêu cầu, chị Fukuma ghé sát vào tai tôi và thì thầm.
「Hẹn hò với hai cô mỹ nữ siêu cấp khác nhau trong hai ngày liên tiếp, cậu cũng không phải dạng vừa đâu nhỉ.」
「À, không, chuyện này…」
Tôi định giải thích, nhưng rồi lại thôi. Những lúc thế này, càng thanh minh thì mọi chuyện càng có xu hướng tệ đi.
Nghe tiếng gọi 「Ba ơi」 của chị Fukuma, ngài Chủ quán lại ló mặt ra từ phía sau, và làm món sandwich cho tôi một cách nhanh chóng với vẻ mặt cau có.
Độ khủng của nó vẫn không đổi. Cuốn light novel tôi đọc hôm qua cũng có nhắc đến một tiệm sandwich có lẽ được lấy làm hình mẫu từ chính quán này. Quả thật, sách có viết là nó rất lớn, nhưng thực tế còn vượt xa cả miêu tả. Cảnh cô nàng nữ chính tomboy há to miệng ngoạm lấy chiếc sandwich kẹp đã để lại ấn tượng sâu sắc, nhưng tôi chỉ muốn vặn lại rằng làm gì có nữ chính nào ngoạm được cả cái sandwich to cỡ này chứ…
Bên cạnh tôi, một tiếng *Rốp!* vang lên! Không ngờ lại có một nữ chính có thể ngoạm trọn cả cái sandwich to thế này tồn tại ngoài đời thật.
Sena dùng cả hai tay nắm lấy chiếc sandwich kẹp thịt ba chỉ xông khói kiểu Pháp và rau diếp khổng lồ đang ngự trị trước mặt, rồi há một cái miệng rộng đáng kinh ngạc và ngoạm lấy nó. Phải nói rằng Sena khá nhỏ con. Đứng trước chị Fukuma thì trông cô ấy có vẻ to lớn, nhưng thực chất cô ấy chỉ cao tầm 1m50 là cùng. Cảnh tượng cô gái nhỏ bé ấy há to miệng ngoạm lấy chiếc sandwich kẹp làm tôi nhớ đến hình ảnh con trăn Nam Mỹ nuốt chửng một con voi trong cuốn *Hoàng Tử Bé*.
Không chịu thua, tôi cũng ngoạm lấy chiếc sandwich kẹp của mình… nhưng lại không thể ăn hết được. Bàn tay nhỏ bé của Sena vươn ra từ bên cạnh, trong lúc tôi đang viện cớ rằng mình mới ăn trưa chưa được bao lâu.
「Này, Yuu. Nếu cậu không ăn thì tớ lấy nốt phần này được không?」
——Thật tình. Đúng là một nữ chính phi thường.
「Rồi, bụng cũng no rồi, chúng ta bắt đầu thôi nhỉ?」
Sena vừa nói vừa liếm vệt sốt tartar còn vương trên đầu ngón tay.
「Bắt đầu? Bắt đầu cái gì cơ?」
「Chụp ảnh. Chụp-ảnh-đó. Hôm nay, chị Fuuchin nhờ tớ làm người mẫu để làm pamphlet cho quán. Thấy không, tớ dễ thương mà, đúng chứ? Nên chị ấy tha thiết nhờ tớ làm người mẫu cho mấy tấm ảnh đăng trên pamphlet.」
「Ể, vậy hôm nay cậu đến đây là để…?」
「Tớ nhận lời với giá hai suất sandwich đấy.」
Cô ấy nheo mắt lại như một chú cáo và giơ dấu hiệu hòa bình trả lời. Hoặc cũng có thể nó mang ý nghĩa là “hai suất” sandwich.
Nói cách khác, ngay từ đầu đây chẳng phải là một buổi hẹn hò, và cũng chẳng có ý gì là bắt tôi khao sandwich cả. Ngược lại, tôi mới là người được khao. Mà không, người khao là chị Fukuma nhỉ?
Buổi chụp ảnh cho pamphlet của quán diễn ra rất đơn giản. Dù gọi là “người mẫu”, nhưng buổi chụp cũng không dùng tấm hắt sáng hay đèn chiếu, máy ảnh cũng chỉ là chức năng camera trên điện thoại của chị. Mà thôi, một quán cà phê nhỏ do cá nhân kinh doanh chắc cũng không thể chi quá nhiều tiền cho một cái pamphlet được.
Ở một góc quán, Sena hướng về phía máy ảnh với những biểu cảm như cười tươi rạng rỡ hay đang cắn sandwich. Thậm chí còn có cả những kiểu ảnh khó hiểu như cầm ly nước trên tay, đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi không hiểu sao lại lôi cả mặt nạ cáo ra che nửa mặt mà cười. Buổi chụp ảnh kéo dài khoảng hai mươi phút nhưng không hề nhàm chán. Chỉ cần ngắm Sena tạo đủ mọi tư thế trước ống kính là tôi đã không thấy chán rồi. Quả nhiên là dễ thương. Tôi thậm chí còn muốn xin chị ấy chuyển toàn bộ dữ liệu ảnh vừa chụp sang điện thoại của mình, nhưng tất nhiên là tôi không đủ can đảm để mở lời.
Sau khi chụp ảnh xong, tôi và Sena rời khỏi quán cà phê Daddy và cùng nhau đi ra ga.
Tôi và Sena đi tàu về hai hướng ngược nhau nên sẽ chia tay ở đây, nhưng tàu ở vùng quê này không đến nhanh như vậy. Để lấp đầy khoảng trống trong cuộc trò chuyện, cuối cùng tôi đã kể hết mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Chuyện tôi nhận lời nhờ vả của một người tên là anh Tobetchi để xin chữ ký của tác giả cuốn light novel đó, và chuyện tôi nghĩ rằng tác giả đó có lẽ là chị Fukuma Kaori.
「Này Sena. Chuyện đó… nếu cậu thân với chị Fukuma thì có thể nhờ cậu xin chữ ký của chị ấy được không?」
「Ừm, nhưng mà. Nếu chính chủ đã nói không phải là mình thì chắc là không được đâu. Với lại…」
「Với lại?」
「Với lại, cũng đâu có bằng chứng nào cho thấy chị Fuuchin là tác giả đâu, đúng không? Dạo trước, hình như chị Fuuchin bị điểm liệt môn Văn hiện đại nên phải học bổ túc đấy, như thế thì liệu có viết tiểu thuyết được không nhỉ?」
Nhân dòng câu chuyện đó, tôi đã nói với Sena về những nghi vấn của mình sau khi đọc cuốn light novel ngày hôm qua.
「Mà này… cuốn light novel đó, tớ cũng đã đọc rồi và có một vài điều suy nghĩ.」
「Gì vậy?」
「Ừm… khó nói lắm, nhưng tớ có cảm giác là, đối với một tác phẩm do một nữ sinh trung học tại chức viết thì nó có hơi quá trong sạch đẹp đẽ.」
「Trong sạch đẹp đẽ?」
「Kiểu như là, các nhân vật nữ quá dễ thương. Tất cả các nhân vật nữ xuất hiện đều là những nhân vật có sức hấp dẫn một cách quá tiện lợi.
Nếu tác giả là nữ, họ sẽ nhìn thấy rất nhiều mặt xấu của phụ nữ trong cuộc sống hàng ngày nên có xu hướng viết những câu chuyện có phần lầy lội hơn. Nhưng các nhân vật nữ trong cuốn light novel đó, tớ có cảm giác họ chỉ được viết ra từ những góc nhìn đẹp đẽ của một người đàn ông. Mà thôi, light novel thì chắc thường là như vậy…」
「Này, thế có nghĩa là, tác giả không phải là chị Fuuchin, đúng không? Vốn dĩ, một cô gái trung học giấu mặt, cũng có khả năng thực ra không phải là con gái, đúng chứ?」
Sena nói vậy rồi nhắm mắt lại, khoanh tay trên bộ ngực phẳng lì và trầm tư một lúc.
「A! Đúng rồi!」
Sena mở bừng mắt như vừa nghĩ ra điều gì đó. Tôi có cảm giác như nghe thấy tiếng “ting” ở đâu đó.
「Tớ, có lẽ đã biết tác giả thực sự của cuốn light novel đó là ai rồi!」
「Tác giả thực sự?」
「Đúng vậy. Tớ ấy, từ nãy đến giờ cứ băn khoăn mãi. Cái anh Tobetchi đó là ai nhỉ. Chắc là người quen của Shiorin, tức là anh Hirasawa Kengo, trưởng câu lạc bộ Kịch nghệ đúng không?」
「Không, không phải, người đó tên là Tobe… Hả? Hirasawa á?」
「Đúng. Cái anh tên Tobe đó, bây giờ tên là Hirasawa Kengo đấy.」
「Bây giờ?」
「Ừm, hình như năm ngoái bố mẹ anh ấy ly hôn, nên bây giờ anh ấy mang họ cũ của mẹ là Hirasawa, nhưng mọi người vẫn cứ gọi là “Tobetchi” nên giờ chẳng ai đổi cách gọi cả.」
「Thật tình. Tên của anh ấy là Tobe hay không phải là Tobe. Không ngờ đó lại là vấn đề. Nhưng mà, Sena này, sao cậu biết rõ chuyện đó thế?」
「Mà nè, tớ trông vậy thôi chứ quan hệ rộng lắm đấy. Bất ngờ chưa, tớ khá là thạo tin đấy nhé.」
「Ừm, công nhận là giỏi thật.」
「Thế nên. Tóm lại là thế này.
Cái danh tính thực sự của nhà văn light novel 「Hirasawa Kaori” chính là anh Hirasawa Kengo. Và, không cần phải nói, người mà anh ấy thích là chị Fuuchin. Bút danh 」Hirasawa Kaori” chính là tên của chị Fuuchin nếu kết hôn với anh Hirasawa.
Nói cách khác, Yuu đã nhận lời nhờ vả của chính tác giả, và bị lợi dụng để tạo cơ hội cho chị Fuuchin đọc cuốn light novel do anh ấy viết. Chỉ cần đọc cuốn sách đó và nhìn vào tên tác giả là sẽ hiểu ngay anh Hirasawa thích chị Fuuchin. Thật tình. Cậu đã bị lôi vào một vở kịch rẻ tiền của một gã đàn ông nhát gan đấy. Yuu à…」
——Thì ra là vậy. Quả thật đó là một suy luận thú vị. Như một ảo mộng màu hồng được vẽ nên bởi trái tim thiếu nữ, đó có lẽ là một câu chuyện khá hoàn hảo. Nhưng…
「Dù vậy, tớ vẫn nghĩ là không phải. Chắc vì Sena chưa đọc cuốn light novel đó nên mới nghĩ vậy, chứ cuốn light novel đó có khá nhiều đoạn miêu tả nhạy cảm. Nếu định dùng nó để thay cho một bức thư tình gửi cho cô gái mình thích, thì đó sẽ là một lời tỏ tình khá là thô thiển đấy. Chắc chắn sẽ bị ghét cho xem.」
「Hừm, vậy à. Hay là tớ cũng thử đọc một lần xem sao?」
「Tớ thì… không khuyến khích đâu.」
Dù nói này nói nọ, nhưng Sasaba-san có lẽ đã đọc nó rồi, và thực tế thì với mức độ miêu tả khiêu gợi đó, có lẽ nữ sinh trung học thời nay cũng chẳng hề hấn gì. Mấy món đồ yêu thích của các hủ nữ lưu hành ngoài kia còn ở một đẳng cấp khác xa.
Hơn nữa, qua cuộc nói chuyện vừa rồi, tôi cũng đã có manh mối về thủ phạm thực sự của câu chuyện này.
Người đó, hóa ra lại ẩn náu ở một nơi rất gần.
Chuyến tàu đi về hướng Tây mà Sena sẽ lên đã đến.
Cô ấy đứng dậy, lên tàu, và vẫy tay với tôi từ sau ô cửa sổ đã đóng.
Tôi không nghe thấy tiếng, nhưng có thể hiểu cô ấy đang nói 「mai gặp lại, bai bai”. Cô ấy nheo mắt cười như một chú cáo và dường như đang nói 」shishi!”.
Tất nhiên. Chắc là cô ấy không thực sự nói ra những lời đó.
Ngày hôm sau, khi tiết ba kết thúc, và sau tiết bốn sẽ là giờ nghỉ trưa, tôi đã bí mật lẻn ra khỏi trường. Tôi dự định sẽ trốn tiết bốn.
Nơi tôi đến là quán cà phê Daddy trước ga. Vì là trước giờ trưa nên trong quán không có ai khác ngoài tôi. Thật là tiện. Đã đến lúc phải hạ màn cho câu chuyện này rồi.
Khi tôi ngồi vào ghế quầy, ngài Chủ quán, một ông chú trung niên, bước tới.
「Yo, chàng lãng tử. Thành khách quen rồi nhỉ.」
Thật tình. Dù có cố gắng thế nào, dù có nhìn nhận một cách thiên vị nhất, tôi cũng chỉ may ra mới đạt được điểm trung bình. Vậy mà gọi tôi là lãng tử thì có hơi quá, nhưng thôi, chắc cũng đành chịu. Dù sao thì, tôi là người đã liên tiếp hai ngày dẫn những cô mỹ nữ xinh đến muốn lóa mắt tới quán này. Cách hiểu đó cũng không có gì lạ, và việc ngài Chủ quán đã nhớ mặt tôi cũng là điều khó tránh.
「Mày, vẫn đang trong giờ học mà đúng không? Trốn học à?」
「À, vâng… nói sao nhỉ. Trong tuổi thanh xuân, có những khoảng thời gian quý giá hơn cả việc học, đúng không ạ?」
「Đúng là thằng nhóc nói mấy lời vớ vẩn. Nhớ là đừng có bén mảng đến gần con gái tao đấy.」
Sau khi buông một lời miệt thị pha chút đùa cợt về phía tôi, ngài Chủ quán nhận yêu cầu một ly cà phê đá và một suất sandwich mang về. Ly cà phê đá được đưa ra nhanh chóng, và trong lúc tôi im lặng uống, ngài Chủ quán đã thoăn thoắt làm xong chiếc sandwich kẹp và đưa cho tôi.
「Và, còn nữa…」
Như thể đang gọi thêm món, tôi lấy ra một cuốn light novel từ trong cặp. Tên sách là *Sổ tay án kiện học viện Ayakashi*.
「Phiền bác ký tên vào đây được không ạ?」
「Hả? Ký tên? Mày là con trai mà lại muốn xin chữ ký của một ông chú à?」
Ngài Chủ quán vừa cười vừa nói.
「Không, không phải vậy đâu ạ. Vì thứ cháu muốn là chữ ký của một nữ nhà văn trung học tại chức giấu mặt cơ.」
Ánh mắt tôi, hiếm khi, lại vô cùng nghiêm túc. Đương nhiên, ngài Chủ quán cũng đáp lại bằng một cái nhìn sắc lẻm về phía tôi.
「Mày nhận ra từ khi nào?」
「Chuyện đó dĩ nhiên rồi. Ngay từ đầu ạ.」
Tất nhiên là nói dối. Nếu không có cuộc nói chuyện với Sena hôm qua, có lẽ tôi vẫn đang nghĩ danh tính của “Hirasawa Kaori” là Fukuma Kaori.
「…Mày muốn xin chữ ký của một ông chú à?」
「Người muốn không phải là cháu. Cháu chỉ đang làm theo yêu cầu của một người thôi ạ.」
「Hừm, vậy à. Nhưng, cái người yêu cầu đó chắc không biết “Hirasawa Kaori” là một ông chú đâu nhỉ.」
「Nếu cháu giữ im lặng thì họ sẽ không biết đâu, đúng không ạ?」
「Mày không định nói à?」
「Chuyện đó ấy à, không nói thì tốt hơn chứ ạ? Ai đó đã nói rằng, trên đời này, có những điều không biết sẽ thú vị hơn.」
「Chậc, hết cách với mày. Này, sao mày biết là tao?」
「Dạ… trước hết là cách hành văn ạ. Lối viết này quá trong sạch đẹp đẽ đối với một người phụ nữ. Nó như thể tin rằng trên đời này không tồn tại sự gian manh xảo trá. À không, là một lối viết cố gắng tin rằng chúng không tồn tại. Các nhà văn nữ sẽ viết một cách trần trụi và ghê rợn hơn nhiều.」
「Chịu thua mày. Chuyện đó thì tao chỉ có thể nói là do mình bất tài thôi.」
「Cũng không hẳn đâu ạ. Đọc rất thú vị và cháu cũng rất cảm động. Với câu chuyện này, nếu miêu tả sự khiêu gợi hay ghê rợn quá trần trụi thì độc giả nam ngược lại sẽ bị dội đấy ạ.」
「Nhưng, không chỉ có vậy, đúng không?」
「Đúng vậy ạ. Đầu tiên, trường của chúng cháu không có khoa điều dưỡng. Nhưng, khi cháu tìm hiểu thì hình như vài năm trước đúng là có khoa điều dưỡng thật.
Và điều khiến cháu bận tâm nhất là, trong câu chuyện đó, có viết rằng trường học có ba dãy nhà. Dãy trong cùng là cũ nhất, và càng ra phía trước thì dãy nhà càng mới. Nhưng thực tế, trường Geibunkan của chúng cháu có bốn dãy nhà. Ba dãy nhà cũng mới dần về phía trước, và một dãy nhà nữa, tòa nhà học cũ hiện không còn được sử dụng, nằm ở phía trên cả nhà ăn. Ban đầu, cháu đã nghĩ là tác giả đã bỏ qua tòa nhà học cũ này. Thực tế thì hầu hết học sinh trong trường đều không có liên quan gì đến nó. Thậm chí có những học sinh còn không biết đến sự tồn tại của tòa nhà học cũ.
Tất nhiên cháu hiểu rằng sự thật và hư cấu là hai chuyện khác nhau. Không cần phải viết mọi thứ một cách trung thực. Nhưng, cuốn light novel này là thể loại kinh dị-trinh thám. Vậy mà một tác phẩm kinh dị-trinh thám lại bỏ qua sự tồn tại của tòa nhà học cũ ấy thì thật là lãng phí. Cháu đã nghĩ như vậy. Tòa nhà học cũ đó, thực tế, cách đây không lâu còn có cả tin đồn ma ám nữa đấy ạ.」
「Mày đang nói cái quái gì vậy?」
「Bác không hiểu đúng không ạ? Cháu nghĩ là bác sẽ không hiểu đâu. Rốt cuộc cháu đang nói về chuyện gì.
Hôm nay, cháu đã vừa đọc lại các đoạn văn trong light novel, vừa đi dạo quanh trường.
Và rồi cháu đã hiểu ra. Tòa nhà học cũ đó đã được viết đến một cách đàng hoàng.」
「Vậy rốt cuộc là chuyện gì?」
「Thứ không được viết trong cuốn light novel này chính là dãy nhà mới, nơi có phòng học mà cháu đang sử dụng. Lúc nãy cháu đã tìm hiểu trong phòng tư liệu của trường và biết được. Dãy nhà mới đó được xây dựng cách đây hai mươi năm, tức là vào thời điểm bác còn đi học, nó chưa tồn tại. Hơn nữa, tòa nhà học cũ lúc đó vẫn đang được sử dụng làm phòng học. Bác đã viết cuốn tiểu thuyết đó dựa trên những ký ức từ thời mình còn đi học. Vì vậy, tổng cộng có ba dãy nhà, như thế là không sai. Một dãy nhà vẫn đang được sử dụng thì làm sao có tin đồn ma ám được.
À, nhân tiện, cháu cũng đã tìm thấy ảnh tốt nghiệp của bác trong phòng tư liệu rồi.
---Thế là QED.」
「Này, mày nói là mày đã nhận ra ngay từ đầu, nhưng theo lời mày nói thì mày mới nhận ra hôm qua hôm nay thôi mà.」
「Ài, thôi, mấy chuyện nhỏ nhặt đó bác không cần nhớ làm gì. Nhưng, điều cháu muốn hỏi là, tại sao, bác lại lừa dối rằng mình là một nữ nhà văn trung học tại chức? Cháu nghĩ đó chắc chắn không phải là điều bác muốn nói ra. Nhưng cháu cũng không phải là người tốt bụng gì nên xin phép nói thẳng… đại loại là ‘cháu sẽ giữ bí mật chuyện này, nên hãy nói cho cháu biết sự thật đi’.」
「Chậc, thằng nhóc khốn kiếp… Được rồi, tao sẽ nói cho mày biết. Ngày xưa, tao từng là giáo viên dạy văn. Một cuốn tiểu thuyết tao viết hồi đó đã giúp tao bước chân vào văn đàn.
Nhưng mà, nói cho cùng cũng chỉ là tài năng chắp vá. Từ tác phẩm thứ hai trở đi, tao không thể viết ra được cái gì ra hồn, nên đã làm công việc viết thuê một thời gian.」
「Người viết thuê ạ?」
「Ừ, đúng vậy. Chủ yếu là viết tiểu luận và tự truyện thay cho các thần tượng hay nghệ sĩ. Tất nhiên là giả làm chính họ rồi. Đôi khi tao còn viết cả triết lý thành công cho các chính trị gia hay giám đốc công ty nữa. Tao phỏng vấn họ đủ thứ, rồi cố tình nghĩ ra những điều mà họ có thể sẽ nói để viết. Với mấy thần tượng ngốc nghếch thì tao còn cố tình dùng sai từ nữa cơ.」
「Nghe có vẻ là một công việc vất vả nhỉ.」
「Ừ, khổ lắm chứ. Tiền bản quyền cũng chỉ khoảng 3:7. Tất nhiên là tao được 3. Đối phương chỉ việc ngủ ở nhà là được 7. Mà thôi, đời là vậy. Nếu không có tên tuổi của người đó, thì dù tao có viết bao nhiêu tiểu luận đi nữa cũng chẳng bán được đến ba phần đó đâu.」
「Ngược lại, có thể nói là mình đang mượn tên của họ…」
「Đặc biệt là, tao còn từng viết chuyên mục bói toán trên tạp chí thay cho một thầy bói nổi tiếng nữa. Lời bói của tao được tiếng là linh nghiệm lắm đấy. Vì khác với những thầy bói qua loa, tao đã cẩn thận viết sao cho ai đọc cũng có ảo giác là lời bói của mình ứng nghiệm. Tao thay đổi nội dung đó theo từng tháng. Mấy người bói toán chỉ đọc mỗi phần tháng sinh của mình thôi, nên dù tao có chép nguyên văn những gì đã viết cho người khác tuần trước thì cũng chẳng ai nhận ra.」
「Thế thì thật là kiệt tác.」
「Ừ, có vẻ như tao khá có khiếu làm người viết thuê. Nhưng tiểu thuyết của chính mình thì lại hoàn toàn tệ hại. Ban biên tập chẳng thèm ngó ngàng tới. Hơn nữa, tao còn nghe được chúng nó nói về tao. Bọn ban biên tập nói với nhau rằng ‘Thằng đó hết thời rồi. Hết hạn sử dụng rồi. Giờ có kéo nó lên thì ở tuổi đó cũng chẳng có tương lai gì’. Thế là, tao đã nghĩ. Lĩnh vực sở trường của tao là viết thuê. Vậy thì tại sao không viết tiểu thuyết với tư cách là người viết thuê cho con gái mình, lúc đó mới mười lăm tuổi.」
「Và bác đã gửi nó đi dự thi giải thưởng cho tác giả mới?」
「Ừ, buồn cười lắm đúng không. Thắng giải ngon ơ. Tao không biết đó là do thực lực, hay là do việc tác phẩm được viết bởi một nữ sinh trung học tại chức đã được cộng điểm. Nhưng, ít nhất thì tao đã định từ chối giải thưởng. Tao chỉ muốn nói cho bọn ban biên tập kia biết rằng tao vẫn chưa hết hạn sử dụng.」
「Vậy, tại sao?」
「Có lẽ tao đã lo bò trắng răng. Bọn ban biên tập chẳng những không nổi giận khi biết danh tính thực sự của nữ sinh trung học là tao, mà còn cười phá lên. Chúng nó quyết định ‘Thôi được, cứ tiếp tục với hình tượng nữ nhà văn trung học giấu mặt này đi’. Đó là tình hình hiện tại. Nhưng, tài viết thuê của tao có lẽ cũng đã cùn rồi. Bị một thằng nhóc trung học như mày nhìn thấu thì hết nói nổi.」
「Mà, cháu nghĩ dù ai viết thì tác phẩm vẫn là tác phẩm thôi, tác giả thực ra là một ông chú thì cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.」
「Nhưng mà, đời không đơn giản như vậy đâu. Không phải là viết cái gì, mà là ai viết, điều đó cũng khá quan trọng đấy.」
「Vì thế mà người ta đeo mặt nạ. Mà…」
「Này, mày. Mày không nghĩ bút danh vốn dĩ cũng giống như một chiếc mặt nạ sao?」
「Cháu thì đang sống với nhiều chiếc mặt nạ khác nhau, nhưng chiếc mặt nạ mang tên bút danh thì cháu vẫn chưa đeo, nên cháu cũng không thể nói chắc được ạ.」
「Nhà văn ấy à, hầu hết đều viết dưới bút danh. Chính vì đeo lên một chiếc mặt nạ của người khác, họ mới có thể viết ra những câu văn trung thực với cảm xúc của mình.」
「A, nhưng cho cháu hỏi một chút được không ạ?」
「Gì thế?」
「Nếu bút danh là để viết ra những cảm xúc thật của mình, thì chẳng phải bút danh lại gần với con người thật hơn sao?」
「Thì ra là vậy. Có lẽ đúng là thế thật. Để sống một cách bình thường trên đời này, có lẽ ai cũng cần một chiếc mặt nạ nào đó.」
Sau khi câu chuyện kết thúc, ngài Chủ quán lấy một cây bút dạ và mở trang đầu tiên của cuốn light novel.
「À, nhờ bác ghi ‘Gửi Tobetchi’ ạ.」
「Chậc, phiền phức thật.」
Tôi bất giác bật cười.
———Gửi Tobetchi
Hirasawa Kaori———
Tôi lại thầm thán phục một ông chú đứng tuổi lại có thể viết ra những dòng chữ ký với nét chữ dễ thương đến vậy. Quả không hổ danh là người viết thuê.
Sau khi hoàn thành mục đích, tôi cất cuốn light novel vào cặp và đứng dậy.
「A, cuối cùng cho cháu hỏi một câu được không ạ?」
「Gì thế?」
「Cháu không muốn nghe câu trả lời là con gái bác đâu. Người mẫu cho nhân vật chính đó là ai ạ? Và nguồn gốc của cái tên Hirasawa Kaori là gì?」
「Không phải mày chỉ hỏi một câu thôi sao?」
「Cháu nghĩ câu trả lời chỉ có một.」
「Một thôi. ‘Hirasawa Kaori’ là tên mối tình đầu của tao.」
「Người đặt tên cho con gái bác là ba hay mẹ ạ?」
「Tao đã nói là chỉ một câu thôi mà?」
「Đúng vậy ạ. Cháu thất bại rồi… Vậy cháu về đây. Cảm ơn bác vì bữa ăn hôm nay.」
Sau đó, tôi trở lại trường vừa lúc các tiết học buổi sáng kết thúc và bắt đầu giờ nghỉ trưa. Đã đến lúc chuyển sang phần kết rồi.
Đầu tiên, tôi tiến đến chỗ ngồi của Taiga. Cậu ta vừa mới lấy ra một cái bánh mì chắc là mua ở đâu đó và chuẩn bị cắn.
「Taiga, giờ mới ăn trưa à?」
「Ừ, mày trốn học đi đâu đấy?」
「Đi mua cái này một chút.」 Tôi đưa ra túi sandwich mua ở quán cà phê Daddy. 「Quà cho cậu đây. Coi như là sandwich của một quán khá nổi tiếng đấy. Thực ra, tớ đã trốn tiết bốn để đi mua nó.」
「Ngon đến thế cơ à?」
「Mà, ngon hay không thì tớ không biết… Tớ cho cậu cái này, cậu giúp tớ một việc được không?」
「Việc mà tớ có thể làm được à?」
「Là việc chỉ có Taiga mới làm được thôi. Cậu cầm cái này, đến phòng sinh hoạt của CLB Văn nghệ được không?」
「CLB Nghiên cứu Manga, chứ?」
「Chuyện đó không quan trọng. Chắc là có một học sinh đang ăn trưa một mình ở đó, cậu đến ngồi ăn cùng người ta được không?」
——Dù sao đi nữa, bạn tôi cũng không phải là một thằng ngốc đến mức nói đến thế này mà vẫn không hiểu ra vấn đề.
「…À, xin lỗi nhé.」
Taiga nhận lấy chiếc sandwich.
「Nghe này, Taiga. Cậu phải ‘a~’ cho cô bé đó ăn đấy nhé.」
「Thật á?」
「Thật. Chắc chắn cô ấy đang mong chờ điều đó.」
「Hiểu rồi. Cứ giao cho tớ.」
Sau khi tiễn Taiga đang hiên ngang rời đi, tôi còn một việc cuối cùng phải làm.
Tôi gọi một cô mỹ nữ đang lén lút một mình chuẩn bị rời khỏi lớp.
「Sasaba-san. Nếu được thì trưa nay, cùng đi ăn ở nhà ăn không?」
「Ơ, à…」
Cô ấy cảnh giác nhìn quanh.
「Taiga có việc bận nên tiếc là tớ chỉ có một mình. Một mình ăn cơm thì cô đơn lắm, nên coi như giúp tớ, cậu đi cùng được không?」
「À, ơ, ờm…」
Sasaba-san vẫn có chút do dự. Để không bị từ chối vì một chuyện cỏn con thế này, tôi phải bồi thêm một câu.
「Vụ nhà văn giấu mặt hôm trước, cuối cùng cũng có kết quả rồi. Thế nên, tớ cũng muốn báo cáo lại chuyện đó.」
「Ơ, à, vậy thì… ừm…」
Tôi đã thành công trong việc hẹn được một cô mỹ nữ đi ăn trưa. Dù nói vậy chứ, hôm kia tôi và Sasaba-san đã thực sự đi ăn trưa riêng với nhau rồi…
Chúng tôi bước vào nhà ăn, nơi có vẻ ngoài sang trọng hơn nhiều so với một nhà ăn thông thường, trông như một nhà hàng tươm tất. Một nhân viên mặc đồng phục đầu bếp của khoa nấu ăn đã dẫn chúng tôi đến bàn.
Trường này có một khoa gọi là khoa nấu ăn. Không cần phải nói, đây là khoa dành cho những học sinh muốn trở thành đầu bếp trong tương lai. Học sinh khoa nấu ăn, trong giờ nghỉ trưa này, sẽ tham gia vào việc nấu nướng, phục vụ và vận hành nhà ăn này như một phần của chương trình học.
「Quý khách dùng gì ạ?」
Một học sinh khoa nấu ăn với vẻ mặt hơi hờn dỗi trong bộ đồng phục đầu bếp đến nhận yêu cầu.
Thật tình. Lại có nhân viên thái độ tệ thế này. Lát nữa phải đi khiếu nại mới được.
「Kh, không phải đâu Sena. Ch, chuyện này là có lý do…」
Sasaba-san đang cố gắng hết sức để giải thích với cô nhân viên phục vụ của khoa nấu ăn.
「Sasaba-san. Đâu có ai nghi ngờ hay hiểu lầm gì đâu, nên cậu càng giải thích thì càng đáng ngờ đấy. Vốn dĩ, chúng ta vẫn thường ăn trưa cùng nhau như thế này mà… chỉ là, hôm nay không có Taiga, thế thôi.」
「Đúng vậy. Sarasa chẳng cần phải giải thích gì cả.」
Cô nhân viên phục vụ nói với giọng hơi khó chịu.
Chúng tôi gọi hai suất mì ống trong thực đơn hàng ngày, và sau đó tôi đã kể lại toàn bộ câu chuyện.
Dù tôi vừa mới nói với ngài Chủ quán ở quán cà phê Daddy là sẽ “không nói cho ai biết”, nhưng với bản tính dối trá của mình, tôi chẳng bận tâm đến lời hứa đó và kể hết mọi chuyện, kể cả việc tác giả light novel chính là ngài Chủ quán.
「Nói cách khác, đó là một người viết thuê…」
「Gì cơ? Một con ma viết á?」
Nghe lời của Sasaba-san, Sena, người không biết đã đứng ngay cạnh bàn chúng tôi từ lúc nào, lên tiếng. Có vẻ như cô ấy đã lén nghe cuộc nói chuyện của chúng tôi trong lúc làm việc và không thể ngồi yên được nữa.
「Không sao không sao, hôm nay gần xong việc rồi, tớ đang nghỉ giải lao mà.」
Cô ấy tự đưa ra lời giải thích dù chẳng ai hỏi. Hết cách, tôi đành tiếp tục câu chuyện.
「Sena, làm gì có chuyện đó. Người chết thì không làm được gì cả. Người viết thuê có nghĩa là một người khác đã viết nó. Này, chẳng phải cũng có giả thuyết rằng các vở kịch của Shakespeare thực ra là do người khác viết sao.」
「A! Cái đó tớ biết! Hình như là thịt ba chỉ xông khói của Pháp đúng không?」
「…Chắc cậu đang nói đến Francis Bacon thì phải.」 Sasaba-san đưa ra một lời chỉnh lưng thích hợp. 「Có nhiều giả thuyết cho rằng một người không phải quý tộc như Shakespeare lại có thể miêu tả chi tiết cuộc sống của giới quý tộc hay mô tả chính xác các sự kiện ở nước ngoài là vì tác giả thực sự là một quý tộc, hoặc một nhà ngoại giao. Nhưng mà, cuối cùng thì ai là người viết cũng không quyết định giá trị của tác phẩm đó.」
「Đúng vậy. Dù danh tính thực sự của Shakespeare là ai đi chăng nữa, thì các tác phẩm của ông đều xuất sắc vượt trội. Giá trị của tác phẩm không bị ảnh hưởng bởi tuổi tác hay xuất thân của tác giả. Mà, ở thời hiện đại, liệu đó có phải là sự thật bất biến hay không thì còn phải xem lại.」
Phần báo cáo của tôi đến đó là hết, nhưng khi có hai thiếu nữ ở đây thì câu chuyện không dừng lại ở đó.
「Này, chuyện đó thì để sau đi, nhưng mà chuyện anh Tobetchi thích chị Fuuchin vẫn không thay đổi, đúng không? Biết đâu sau này, hai người họ kết hôn và một ‘Hirasawa Kaori’ thực sự sẽ ra đời thì sao?」
「Ể, nếu vậy thì cả mẹ lẫn con đều là Hirasawa Kaori à? Hình như tên mẹ của anh Tobe là Hirasawa Kaori đúng không?」
「Ể, thật á? Vậy thì, nếu sau này hai người họ kết hôn, thì cùng với mẹ của anh Tobe sẽ có ba Hirasawa Kaori ra đời à?」
「Không, khoan đã… nếu tên mối tình đầu của ngài Chủ quán là Hirasawa Kaori, thì có lẽ nào đối tượng mối tình đầu của ngài ấy chính là mẹ của anh Tobetchi không? Hình như bây giờ cả hai đều đã ly hôn rồi. Biết đâu sau này họ gặp lại nhau rồi tái hôn luôn thì sao? Nếu vậy thì Hirasawa Kaori và Hirasawa Kaori kết hôn, anh Tobetchi và chị Fuuchin trở thành anh em, nhưng sau đó họ lại kết hôn với nhau và lại có thêm một Hirasawa Kaori nữa…」
「Nếu vậy thì rắc rối nhỉ. Bố là nhà văn ‘Hirasawa Kaori’, vợ ông ấy có họ cũ là Hirasawa Kaori. Con trai là Hirasawa Kengo và vợ anh ấy là chị Fuuchin, tức là Hirasawa Kaori?」
「Gia đình kiểu gì vậy trời. Rối rắm không chịu được. Mà này Sasaba-san, Sena, hai cậu tưởng tượng bay xa quá rồi đấy. Thật tình. Mấy cái tế bào não màu hồng của các cậu hoạt động quá công suất rồi đấy.」
「Ara, thiếu nữ lúc nào cũng là những người lãng mạn mà.」
「Thật tình. Cuối cùng thì ai cũng là người lãng mạn cả thôi… cả đàn ông lẫn phụ nữ…」
Tôi vừa lẩm bẩm như vậy vừa định nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ… thì bắt gặp ánh mắt của nhân vật chính trong câu chuyện, chị Hirasawa… à không, chị Fukuma Kaori. Đó không phải là ánh mắt đáng yêu như của một chú chó Chihuahua… mà trông có vẻ hơi tức giận.
「Này! Senachii. Lại lêu lổng ở đây nữa à! Đang bận rộn mà không lo làm việc đi!」
「A, x, xin lỗi ạ~」
Sena vội vàng quay lại làm việc. Nhìn cảnh đó, Sasaba-san bật cười khúc khích. Liệu cô ấy đã vui lên được chút nào chưa nhỉ. Tôi mong Sasaba-san sẽ sớm quên đi Taiga và có thể cười một cách hồn nhiên.
Nếu không thì, còn có chuyện của người bạn thân của Sasaba-san mà tôi đang có tình cảm, và hơn nữa, tôi lại đang đóng vai thần tình yêu cho một kẻ tên là Kurosaki Taiga, kẻ thù của toàn bộ nữ sinh sau khi đã bỏ rơi Sasaba-san. Tôi không muốn cảm thấy áy náy với Sasaba-san vì chuyện đó.
Sau giờ học, tôi đến phòng sinh hoạt ở tòa nhà cũ. Tôi đã dặn anh Tobetchi đến đó để đưa cuốn light novel có chữ ký như đã hứa.
Trong phòng, lạ là chị Shiori vẫn chưa đến. Hoặc với một người như chị ấy, cũng có khả năng chị đang cố tình đến muộn.
Một lúc sau, chị Shiori vẫn chưa đến. Lớp của chị, lớp mỹ thuật năm hai, ở ngay gần đây, còn lớp của tôi, lớp dự bị đặc biệt năm nhất, lại ở xa nhất. Vì vậy, thường thì chị Shiori luôn đến trước, nên việc tôi ở một mình trong phòng này là chuyện hiếm.
Và, không hiểu sao tôi lại cảm thấy có chút cô đơn.
*Soạt.* Tiếng cửa lùa của lối vào được mở ra.
「A, chị Shio…」
「A, không… xin lỗi.」
Dù anh Tobetchi chẳng có lỗi gì, nhưng không hiểu sao anh ấy lại cúi đầu xin lỗi tôi, một đàn em.
Tôi lập tức lấy ra cuốn light novel có chữ ký tác giả từ trong cặp.
「Xin lỗi anh. Đây ạ, thứ anh đã nhờ.」
「A, v, vậy à… cảm ơn cậu.」
Anh Tobetchi nhận lấy với một lời cảm ơn khiêm tốn. Vì đã mong đợi anh ấy sẽ vui hơn một chút, nên tôi cảm thấy hơi thất vọng.
「Xin lỗi anh. Em đã xin chữ ký với điều kiện là không được tiết lộ danh tính của tác giả cho bất kỳ ai. Vì vậy, tuy không có bằng chứng, nhưng chữ ký đó chắc chắn là của chính tác giả.」
Dù đã không chút do dự tiết lộ danh tính của tác giả cho Sena và Sasaba-san, nhưng tôi lại cố tình không nói cho chính chủ biết, để anh Tobetchi không phải thất vọng khi biết sự thật. Một nữ nhà văn trung học tại chức giấu mặt, thực ra lại là một người đàn ông trung niên, đó là một sự thật chẳng ai muốn biết.
Thế nhưng, anh Tobetchi lại đáp lại tôi bằng một nụ cười nhếch mép.
「Không sao. Không sao đâu… Thực ra, tớ đã biết được danh tính của nhà văn mang bút danh ‘Hirasawa Kaori’ này rồi.」
Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt có phần dịu dàng, như đang khuyên bảo.
「Vậy… sao ạ…」
「Thành thật mà nói, cũng có hơi sốc một chút.」
「Em xin lỗi…」
「Không sao đâu. Thực ra, khi tớ lần đầu tiên phát hiện ra bút danh đó, tớ đã ngạc nhiên và mua ngay lập tức. Dù sao thì cũng cùng tên với mẹ mình mà. Nhưng, rồi sao nữa. Câu chuyện đó rõ ràng lấy bối cảnh là trường này, và thậm chí còn có cả một tiệm sandwich trông giống nhà của Fukuma-san nữa.
Tớ đã sướng điên lên. Tớ chắc mẩm rằng tác giả của cuốn light novel này, ‘Hirasawa Kaori’, chính là Fukuma-san, và việc cố tình chọn bút danh là Hirasawa thay vì tên thật Fukuma là vì… cô ấy thích tớ… tớ đã nghĩ như vậy đấy.」
Anh Tobetchi từ từ đến gần cửa sổ, mở ra và nhìn ra ngoài. Làn gió vẫn còn mang hơi nóng ùa vào lớp học.
「Nhưng mà… mình không thể tự mình hỏi cô ấy chuyện đó được, đúng không? Vì vậy, tớ đã nghĩ đến việc lợi dụng Aoi-san. Mà không hề nhận ra rằng tất cả chỉ là suy diễn của riêng mình… rồi, Aoi-san lại giới thiệu cậu cho tớ, nói rằng nếu là về tiểu thuyết thì cậu rành hơn.
Một người sắc sảo như Aoi-san. Có lẽ cô ấy đã nhìn thấu hết mọi âm mưu của tớ rồi. Và vì thế mà cố tình giới thiệu cậu cho tớ. Thật tình. Chẳng đáng để cười nữa.」
「Đúng vậy ạ. Tác giả, thực ra lại là một người đàn ông, chắc anh cũng không muốn biết điều đó đâu nhỉ?」
「Nhưng, mà thôi. Dù cơ duyên là gì, tớ đã đọc cuốn light novel này và thấy nó thực sự là một câu chuyện thú vị. Vì vậy tớ đã trở thành một người hâm mộ chân chính của cuốn sách này, và cũng rất vui khi có được chữ ký. Nên cậu cũng vậy, đừng khách sáo làm gì, hãy viết một tác phẩm thú vị khác vào lần tới nhé.」
「A, vâng…」
——Theo đà của câu chuyện, tôi lỡ miệng trả lời, nhưng có gì đó không đúng.
Trước mắt tôi, người đang có một dấu hỏi to tướng lơ lửng trên đầu, anh Tobetchi lấy điện thoại ra và thao tác. Anh ấy cho tôi xem màn hình. Trên đó có,
〝Ảnh thật của nữ nhà văn trung học tại chức giấu mặt đang gây sốt ‘Hirasawa Kaori’ bị rò rỉ!〟
Trên trang có tiêu đề đó, một bức ảnh quen thuộc được đính kèm.
Bức ảnh đi kèm với tiêu đề gây sốc đó không phải là ảnh của một ông chú trung niên. Mà chắc chắn là một nữ sinh trung học xinh đẹp đang nheo mắt cười như một chú cáo. Hầu hết khuôn mặt đã bị che bởi chiếc mặt nạ cáo, nhưng không thể nào không nhận ra đó là ai. Đôi mắt nheo lại như một chú cáo. Trông như đang cười “shishi!”. Không thể nào quên, đó là bức ảnh quảng cáo cho quán mà Sena đã nhận lời chụp để đổi lấy hai suất sandwich.
「Đến tớ cũng có thể dễ dàng nhận ra rằng cô gái trong bức ảnh này là Hirasawa Kaori chỉ là giả thôi. Cô bé đó, luôn ở cùng cậu đúng không. Và cậu thì, lại rất rành về tiểu thuyết.」
「A, không…」
Có vẻ như anh Tobetchi đang hiểu lầm rằng tôi chính là Hirasawa Kaori. Tôi vội vàng định phủ nhận điều đó. ——Nhưng,
「Em xin lỗi. Em không có ý lừa dối anh…」
「Không sao đâu. Tớ không để tâm.」
Tôi đã quyết định không nói ra sự thật.
Chắc chắn như vậy sẽ tốt hơn cho cả anh Tobetchi, và cho cả ngài Chủ quán cà phê kia.
Vì vậy, tôi quyết định sẽ chủ động đeo lên chiếc mặt nạ ‘nữ nhà văn trung học xinh đẹp giấu mặt’.
Vốn dĩ, tôi là người thường xuyên sử dụng nhiều chiếc mặt nạ khác nhau. Việc có thêm một chiếc mặt nạ mới như vậy cũng không tệ.
Suy cho cùng, liệu có tồn tại một kẻ nào sống một cách đường đường chính chính mà không đeo bất kỳ chiếc mặt nạ nào không?
Cái tôi muốn người khác nhìn thấy. Cái tôi muốn che giấu. Con người sống bằng cách đeo lên vô số những chiếc mặt nạ.
*Soạt!* Tiếng cửa lùa của lối vào lại vang lên.
「Chao~」
Một giọng nói khỏe khoắn vang lên.
「Ủa? Hôm nay Shiorin không có ở đây à? Mà thôi kệ. Có Yuu là được rồi!」
Sena cười một cách ngây thơ trong sáng.
Có lẽ, chỉ riêng cậu ấy là người không cần đến thứ gọi là mặt nạ. Lúc nào cũng sống trung thực với trái tim mình. Có lẽ chính vì vậy mà một kẻ như tôi, người đang sử dụng rất nhiều chiếc mặt nạ, lại bị thu hút… hay thực ra, chính cậu ấy mới là người đang sống với một chiếc mặt nạ phi thường, mà một kẻ như tôi vĩnh viễn không tài nào nhìn thấu được.