Người ta thường nói, thà làm rồi hối hận còn hơn không làm mà hối tiếc.
Nỗi hối tiếc vì đã không làm sẽ còn day dứt mãi không nguôi, trong khi nếu hối hận vì đã làm thì cũng chỉ đến vậy mà thôi. Rằng ta có thể bước tiếp sang trang mới── đó chẳng qua chỉ là thứ ngụy biện mà những kẻ ưu tú thường rêu rao.
Chỉ vì một lần lỡ phạm sai lầm mà đánh mất tất cả mọi khả năng sau này là chuyện thường thấy, và thất bại cũng đâu phải lúc nào cũng là mẹ của thành công.
Hơn nữa, người hối tiếc vì đã không làm sẽ chẳng bao giờ nảy sinh thêm nuối tiếc nào khác, họ hoàn toàn không biết đến vô số những hối hận khác nảy sinh từ hành động của người đã làm rồi phải hối hận. Như vậy thì thật quá bất công.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu cứ viện cớ cái này không làm, cái kia cũng không đụng tới, thì rốt cuộc sẽ quen với việc không làm gì cả, để rồi khi nhận ra thì chỉ có thời gian trôi đi trong vô ích. Và chắc chắn rằng ta cũng sẽ hối tiếc cho khoảng thời gian đã qua đó.
Vậy thì, cứ sống và phạm những sai lầm không gây ảnh hưởng quá lớn về sau là tốt nhất chăng? Hay là cứ mạnh dạn hành động không sợ thất bại, tin rằng một lần thành công sẽ tạo ra tự tin và dẫn lối đến thành công tiếp theo cũng là một lựa chọn? Hay vốn dĩ, chỉ nên chọn những việc chắc chắn không thất bại để tích lũy thành công?
Rủi ro cao, lợi nhuận cao. Nếu không đặt cược một ván lớn tiềm ẩn nguy cơ thất bại, con người sẽ mãi mãi nhỏ bé và kết thúc mà chẳng làm nên được trò trống gì.
──Thiệt tình.
Chính mình đang nói cái gì, tôi cũng không hiểu nổi nữa rồi.
Mà, tóm lại thì.
──Nên làm
hay không nên làm...
Đó mới là vấn đề.