〝To be, or not to be, that is the question.〟
『Sống hay không sống, đó là vấn đề』
Bản dịch này thì quá nổi tiếng rồi, nhưng thực ra nó hơi quá đà một chút. Nguyên gốc có lẽ chỉ nên được diễn tả là 『Nên làm hay không nên làm』 mà thôi.
『Hamlet』 được xem là một trong Tứ đại bi kịch của Shakespeare, sánh ngang với 『Vua Lear』, 『Othello』, và 『Macbeth』, và có lẽ cũng là vở kịch nổi tiếng nhất.
Sau cái chết của vua cha, em trai của vua là Claudius lên ngôi và cưới luôn mẹ của Hamlet, Gertrude, một cách chóng vánh, khiến Hamlet vô cùng tức giận.
Rồi bóng ma của người cha hiện về trước mắt Hamlet. Vị vua quá cố cho biết mình đã bị Claudius sát hại, và cầu xin con trai hãy tha thứ cho người mẹ (vợ của vua).
Hamlet thề sẽ báo thù cho cha và bắt đầu bày mưu tính kế.
Nếu hỏi bi kịch của câu chuyện này nằm ở đâu, thì đó chính là việc đàn ông thì quá đỗi ngây thơ, trong khi đàn bà lại quá lọc lõi.
Gertrude, người từng thề nguyền tình yêu vĩnh cửu, lại kết hôn với một người đàn ông khác ngay sau khi chồng qua đời.
Chàng trai ngây thơ Hamlet không thể nào tha thứ cho điều đó.
Tệ hơn nữa, chính vua cha lại cầu xin con trai hãy tha thứ cho người vợ đã phản bội mình.
Thật tình. Đàn bà đúng là một sinh vật đáng ghét.
Tôi cũng vậy. Không thể chối cãi, tôi cũng là một trong những người đàn bà đó, kẻ đã dễ dàng ruồng bỏ người con trai mình bắt đầu hẹn hò, rồi lại nói rằng ngay từ đầu mình đã thích một người khác.
Người con trai bị phản bội cũng thật là, lại nói rằng tất cả là lỗi của mình rồi định tha thứ cho tôi.
Chính vì thế mà tôi không thể tha thứ cho bản thân mình.
Hay là, tôi nên vào ni viện luôn cho xong chuyện nhỉ.
Vụ việc hồi nghỉ hè vẫn còn đeo bám, khiến tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi khi phải đối mặt với mọi người vào buổi sáng đầu tiên của học kỳ mới, và cứ thế nghỉ ngang luôn. Người đã tóm được tôi khi tôi trốn vào thế giới sách vở chính là Takehisa. Dù đã hứa rằng ngày mai sẽ đi học đàng hoàng, nhưng quả thật, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra là một điều khó khăn. Cố gắng cư xử bình thường, nhưng giờ nghĩ lại, tôi cũng chẳng rõ cái gì là bình thường, cái gì là không nữa.
Các tiết học buổi sáng kết thúc, đến giờ nghỉ trưa. Nếu như mọi khi, tôi sẽ cùng Takehisa và Kurosaki-kun đến nhà ăn. Nhưng bây giờ, tôi lại sợ điều đó. Ngay khi tiết học kết thúc, tôi, ngồi ở dãy bàn cạnh hành lang, đã chuồn khỏi lớp như đang chạy trốn.
Mất đi chốn dung thân, tôi một mình leo lên sân thượng của khu nhà học mới (lớp của khóa năng khiếu đặc biệt nằm ở tòa nhà mới nhất trong bốn tòa), nhìn quanh một vòng để chắc chắn không có ai. Rồi, như thể đang trốn tránh điều gì đó, tôi ngồi thụp xuống sau bóng tháp nước, ngước nhìn bầu trời và thở dài một hơi thật sâu.
Cơn gió hè oi ả tưởng như bất tận mang theo hơi ẩm, nặng nề và chậm chạp đè xuống.
Lẫn trong mùi cỏ dại mùa hạ, tôi ngửi thấy một mùi gì đó như mùi khét.
Cảm thấy có gì đó không ổn, tôi ló đầu ra khỏi tháp nước và nhìn về phía đầu gió. Bất chợt, tôi chạm phải một ánh mắt đang nhìn trộm mình từ phía đối diện của tháp nước.
Đó là một nam sinh cao ráo, gương mặt thanh tú. Cà vạt màu xanh lá cho tôi biết đó là một anh khóa trên năm hai. Đối phương dường như cũng không ngờ tôi lại ở đây, vội vàng giấu thứ đang cầm trong tay vào sau bóng tháp nước.
Cảm thấy khó xử, tôi lập tức dời mắt, đứng dậy và bước về phía cầu thang.
「Này, đợi đã.」
「Vâng…」
Sợ hãi đến mức tôi không dám quay đầu lại.
「Cô, không thấy gì cả, đúng chứ?」
「…Em không thấy gì cả.」
「…Thế thì tốt.」
Tôi vội vã rời khỏi nơi đó như đang chạy trốn.
Rốt cuộc thì, tôi chẳng có nơi nào để thuộc về cả.
Trong buổi sinh hoạt chủ nhiệm buổi chiều, có thông báo về lễ hội trường sẽ diễn ra vào cuối tháng. Mỗi lớp phải cử ra một người làm ủy viên ban tổ chức, và ủy viên sẽ phải ở lại mỗi ngày sau giờ học để tham gia họp bàn. Chẳng có ai lại muốn lãng phí thời gian quý báu của tuổi thanh xuân vào một việc như vậy cả.
Tôi đã tự ứng cử vào ban tổ chức.
Với những người không biết, có lẽ họ sẽ nghĩ tôi làm vậy để kiếm điểm cho học bạ. Nhưng thật tâm, tôi chỉ muốn tìm cách lấp đầy khoảng thời gian trống sau giờ học mà thôi.
Trước đây, sau giờ học tôi thường hẹn hò với Kurosaki-kun, hoặc cùng Sena và Takehisa đi đâu đó. Nhưng Takehisa đã bắt đầu tham gia câu lạc bộ, còn tôi thì đã chia tay Kurosaki-kun. Sena thì có vẻ đang bám theo Takehisa và còn bận rộn nhiều việc khác nữa. Sena có nhiều bạn bè nên không bao giờ thừa thời gian.
Ngược lại, tôi không tham gia câu lạc bộ nào, cũng chẳng có việc gì đặc biệt để làm. Hơn nữa, nếu chẳng may chạm mặt Kurosaki-kun trên đường về thì cũng chỉ thêm khó xử.
Ban tổ chức được triệu tập ngay trong hôm đó.
Trước các ủy viên được tập hợp từ mỗi lớp, Hội trưởng Hội học sinh, Hoshino-senpai, là người chủ trì cuộc họp.
Thú thật, phải nói là cuộc họp cứ lề mề lê thê. Hầu hết đại diện các lớp đều là những người bị ép buộc tham gia nên chỉ đến cho có lệ, còn Hội trưởng Hoshino-senpai cũng chẳng có vẻ gì là muốn gắn kết mọi người lại. Dù có vẻ ngoài trông nghiêm túc với cặp kính gọng bạc, nhưng biểu cảm của anh ta lại lạnh lùng và có phần coi thường người khác. Có tin đồn rằng bố mẹ anh ta đã quyên góp một khoản tiền lớn cho trường này, nên ngay cả giáo viên cũng khó mà xen vào hành động của anh ta.
Đến cuối cùng, anh ta đứng trước mọi người kể chuyện đời tư và những chuyện vô bổ (mà phần lớn nghe như khoe khoang), và cứ thế hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua mà không có quyết định nào được đưa ra. Thực sự, tương lai thật đáng lo ngại. Dù là người tự ứng cử, tôi đã bắt đầu thấy hối hận.
「Này, Sarasa! Đi chơi đâu đi!」
Những ngày trong tuần bận rộn với công việc của ban tổ chức mà tôi chưa quen đã kết thúc, và vào buổi sáng thứ Bảy, khi tôi nghĩ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, người bấm chuông báo thức trên điện thoại thay cho đồng hồ lại là Sena.
Thật tình, tôi chỉ muốn ngủ thêm một chút nữa.
Đinh ninh rằng sáng nay có thể ngủ nướng một chút, tối qua tôi đã đọc sách đến gần sáng.
Đó là một cuốn light novel có tên 『Sổ tay án kiện học viện Ayakashi』. Mới đây, qua một sự việc nhỏ, tôi đã gặp được tác giả của nó. Dù đã đọc cuốn sách này một lần, nhưng việc đọc lại sau khi gặp tác giả lại mang đến một cảm nhận khác, thật thú vị. Tôi đã mải mê đến mức thức khuya. Sena từng dạy tôi rằng thức khuya là kẻ thù của làn da con gái. Sena thực sự ăn rất khỏe và ngủ rất kỹ.
Dù phiền phức, nhưng ngay cả ngày nghỉ tôi vẫn phải trang điểm và ăn diện đàng hoàng trước khi ra khỏi nhà. Nếu không làm vậy, Sena sẽ giận. Da thiếu ngủ không ăn phấn nên tôi mất chút thời gian.
Hẹn gặp nhau ở băng ghế trước tượng Momotaro gần đài phun nước trước nhà ga. Tự mình quyết định thời gian rồi lại đến muộn là chuyện thường ngày của cô ấy. Trong lúc chờ Sena đến muộn gần một tiếng đồng hồ, đã có ba gã đàn ông đến bắt chuyện với tôi.
「Này, em đi một mình à? Đang rảnh sao?」
Tôi chỉ đang đợi người thôi, và dĩ nhiên là không rảnh. Nhưng nếu trả lời không khéo, họ sẽ càng lằng nhằng hơn, nên tốt nhất là lờ đi. Có lẽ đó là cách nhanh nhất để họ bỏ đi.
Nhưng, thỉnh thoảng cũng có những gã buông lời xúc phạm khi bỏ đi.
「Hừ, đừng có làm cao. Đồ lẳng lơ!」
Đàn ông mà chỉ vì không được như ý đã lật mặt thì thật là tệ hại. Hơn nữa, tôi không phải đồ lẳng lơ. Dù tôi từng có bạn trai cách đây không lâu, nhưng thời gian cũng ngắn và vẫn còn… à mà thôi, chuyện đó không cần nhắc đến.
「Xin lỗi, đợi lâu chưa?」
「Ừ, cũng khá lâu đấy, vì tớ đến đúng giờ hẹn mà.」
Nếu là con gái hẹn nhau thì không cần phải nói dối kiểu 「Không, tớ cũng vừa mới đến」. Hơn nữa, nếu nói vừa mới đến thì tớ cũng thuộc dạng trễ giờ rồi. Vì vậy, tôi đáp lại Sena bằng một câu trả lời có pha chút mỉa mai.
「Aha ha, vậy thì một nửa là lỗi của Sarasa rồi nhỉ.」
Tôi không hiểu rõ ý của Sena cho lắm.
Sena ngồi xuống cạnh tôi, vừa đung đưa chân vừa hỏi, 「Này, đi đâu bây giờ nhỉ」.
Rồi cô ấy bắt đầu ngâm nga một giai điệu mà không đưa ra bất kỳ ý kiến nào.
Tôi nghĩ một người có thể ngâm nga trước mặt người khác, hay đúng hơn là ở một nơi có vô số người qua lại như trước tượng Momotaro ở nhà ga, thật sự rất đáng nể. Chắc hẳn họ cảm thấy hạnh phúc khi được sống. Hoặc là họ rất tự tin vào bản thân.
Giai điệu Sena ngâm nga là một bài hát tôi không biết. Nhưng gần đây cô ấy hay hát bài này nên tôi cũng đã dần nhớ ra.
「A, tớ đói bụng rồi! Hay mình đi ăn gì đi!」
「Ể, Sena. Cậu vẫn chưa ăn cơm à?」
Đã quá trưa rồi. Dĩ nhiên là tôi đã ăn rồi.
「Ể, tớ cũng ăn đàng hoàng rồi mà. Nhưng mà, bụng vẫn đói thôi. Thấy không, đang tuổi ăn tuổi lớn mà.」
Logic đó tôi cũng không hiểu lắm. Sena thực sự ăn rất nhiều và ngủ rất kỹ, nhưng lại không lớn lắm. Chiều cao cũng thấp hơn mức trung bình, lại còn gầy. So với cô ấy, tôi, người đang cố gắng kiêng khem, lại rõ ràng là phát triển hơn. Cả chiều cao, và cả nhiều thứ khác nữa.
「Đành chịu thôi. Vậy đi ăn nhẹ ở đâu đó nhé? Tớ có thể đi cùng cậu uống cà phê.」
「A, vậy thì. Đi karaoke đi!」
「Sao lại lái sang chuyện đó vậy?」
「Ể, tại vì ở karaoke cũng có thể ăn cơm, hơn nữa nếu hát thì chắc Sarasa cũng sẽ đói bụng thôi.」
Logic đó cũng chẳng rõ ràng lắm, nhưng dĩ nhiên tôi cũng không có lý do gì để từ chối. Mấy ngày nay tôi đã rất bực mình với vị hội trưởng Hội học sinh sắp xếp công việc của ban tổ chức quá tệ, nên hét to một trận để giải tỏa cũng không tồi. Có lẽ Sena cũng nhận ra điều đó nên mới rủ tôi đi hôm nay.
Vừa đến quán karaoke cách nhà ga không xa, Sena đã gọi rất nhiều đồ ăn. Trước một đống món mà một người bình thường không thể nào ăn hết, cô ấy nói 「Có cả phần của Sarasa nữa đấy」, nhưng không may là tôi vẫn chưa đói bụng chút nào. Hơn nữa, tôi đang trong quá trình ăn kiêng.
Cũng là để giảm cân, trước hết tôi phải tiêu hao calo. Tôi thử hát những bài cần phải gào to, nhưng không may là tôi không thể hát to như Sena được. Lạ thật, mỡ bụng của tôi chắc chắn nhiều hơn Sena mà…
Một lúc sau, Sena nói đi vệ sinh một mình rồi rời khỏi ghế. Trong lúc đó, tôi một mình hát trong phòng karaoke riêng. Bài hát kết thúc, bài tiếp theo do Sena chọn vang lên. Nhưng Sena vẫn chưa quay lại. Đó là một bài hát thịnh hành nên tôi cũng biết. Tôi cứ thế hát trong lúc đợi Sena quay về.
Vậy mà Sena vẫn không quay lại.
Tôi lại hát một mình. Nhân viên mang đồ uống mà tôi vừa gọi thêm vào nên tôi ngừng hát.
Sau khi nhân viên rời đi, tôi cảm thấy trống rỗng nên cũng ngừng hát luôn. Trong phòng chỉ có một mình tôi. Đành chịu, tôi đụng tay vào đống thức ăn bày trên bàn. Kế hoạch giảm cân đã thất bại thảm hại.
Trong một phòng karaoke mà chỉ ngồi một mình không hát, có thể nghe thấy khá rõ giọng hát từ các phòng khác. Khi đang hát thì không nhận ra, nhưng một khi đã để ý thì lại cảm thấy thật xấu hổ.
Tiếng nhạc vọng ra từ một phòng nào đó, bài hát đó tôi biết. Dù không biết tên bài hát hay tên nghệ sĩ, nhưng đó chính là bài hát mà Sena đã ngâm nga lúc nãy. Nghĩ lại, tôi chỉ toàn nghe Sena ngâm nga chứ có lẽ chưa bao giờ nghe bài này một cách đàng hoàng. Vừa nghĩ vậy, tôi vừa lắng tai nghe bài hát đó… mà, khoan đã? Giọng hát này… là giọng của Sena?
Sena nói đi vệ sinh rồi không quay lại, có lẽ cô ấy đang hát bài này ở một phòng nào khác.
「Thiệt tình… con bé này… tự tiện vào phòng người khác…」
Tôi không thể để cô ấy gây phiền phức quá nhiều, nên tôi lần theo giọng hát của Sena mà đi tìm. Tôi xác nhận giọng của Sena phát ra từ một căn phòng cách đây ba phòng, rồi rón rén mở cửa.
「Xin, xin lỗi…」
「A, Sarasa! Lại đây lại đây!」
「Gì mà lại đây chứ!」
Những người trong phòng đồng loạt nhìn về phía tôi. Toàn là nam, khoảng bốn người, trạc tuổi tôi. Thành thật mà nói, toàn là những gương mặt không được sành điệu cho lắm. Mỗi người đều cầm một loại nhạc cụ. Ghi-ta, bass, keyboard. Và đáng ngạc nhiên hơn, có cả trống nữa. Có lẽ bộ trống này chỉ là loại dùng để luyện tập, trông khá đơn giản và âm thanh cũng nhỏ.
Khi Sena, người đang cầm micro giữa vòng vây của họ, ngừng hát, mọi người cũng ngừng chơi nhạc. Tất cả đều nhìn về phía tôi và phản ứng như thể vừa phát hiện ra một thứ gì đó hiếm có: 「Là… Sasaba Sarasa…」
「Ơ… tại, tại sao lại biết tên em…」
「Bởi, bởi vì ở trường chúng ta cậu là người nổi tiếng mà…」
「Là, là hàng thật đấy, cả Munakata-san và Sasaba-san…」
Dĩ nhiên là hàng thật rồi. Ngược lại, tôi mới là người muốn hỏi xem hàng giả của tôi ở đâu ra. Và qua cách nói chuyện của họ, tôi đoán họ là học sinh trường mình. Nhưng mà, Sena thì không nói làm gì, còn tôi thì nổi tiếng vì chuyện gì cơ chứ. Đáng sợ quá, tôi không dám hỏi.
「Này, Sarasa! Mấy người này giỏi lắm đó! Là Flappers thật sự luôn!」
「Flappers?」
「À… đó là tên ban nhạc của bọn mình…」
Một anh chàng cầm cây ghi-ta bass đã giải thích thêm vào cuộc trò chuyện của tôi và Sena. Nhưng nếu vậy thì có một điều tôi không hiểu.
「Ể, nhưng mà… bài hát vừa rồi…」
「Đúng! Đúng vậy đó! Là bài hát tớ tình cờ tìm thấy trên mạng! Tớ thích quá nên đã tải về nghe, không ngờ lại là của học sinh trường mình, bất ngờ thật nhỉ!」
Sena nói với vẻ phấn khích.
Tóm tắt câu chuyện của họ lại thì là như thế này.
Họ, ban nhạc Flappers, là những học sinh vừa mới nhập học trường Trung học Geibunkan vào tháng Tư năm nay, tức là bạn cùng khóa với chúng tôi.
Vốn không phải là những người chơi nhạc từ trước, họ bắt đầu có hứng thú với âm nhạc chủ yếu qua các trò chơi trên điện thoại. Ngay khi vào cấp ba, họ đã cố gắng tham gia câu lạc bộ nhạc nhẹ. Nghe nói, câu lạc bộ nhạc nhẹ là nơi có thể vừa thưởng thức trà chiều sau giờ học, vừa trải nghiệm những khoảnh khắc lấp lánh rung động trong khi hoạt động âm nhạc.
Tuy nhiên, không may là trường Geibunkan này lại không có câu lạc bộ nhạc nhẹ. Vì vậy, họ đã đăng tin tuyển thành viên trên diễn đàn trực tuyến của trường và tập hợp được bốn người này. Thật trùng hợp, tất cả đều có hoàn cảnh tương tự nhau, dù chưa có kinh nghiệm về âm nhạc nhưng không hiểu sao ai cũng rành về máy tính.
Dù không thể chơi nhạc cụ, nhưng họ đã sáng tác được nhạc bằng một phương pháp gọi là 「sequencing」. Rồi họ cho giọng hát máy tính thể hiện bài hát đã hoàn thành và đăng tải lên mạng.
Tình cờ, Sena đã tìm thấy nó và hoàn toàn bị mê hoặc, rồi tải về nghe.
Có lẽ. Có lẽ bài hát họ sáng tác là về những nhiệt huyết khi bắt đầu một cuộc sống mới ở trường cấp ba. Cùng tuổi, cùng trường, cảm nhận được sự tương đồng trong hoàn cảnh của nhau, Sena đã đồng cảm với bài hát đó một cách thái quá. Theo như tôi nghe, nó không phải là một bài hát quá xuất sắc.
Tuy nhiên, con người có những điểm kỳ lạ, ban nhạc Flappers bắt đầu cảm thấy không hài lòng khi âm nhạc do chính họ sáng tác lại được máy móc thể hiện một cách hoàn hảo.
Dù có vụng về cũng được. Mong muốn được tự tay chơi nhạc, Flappers đã cầm lấy những nhạc cụ thật, và vì không có phòng câu lạc bộ, họ hàng ngày mang nhạc cụ đến phòng karaoke này để luyện tập.
Và tình cờ, Sena đã đi ngang qua. Sena đã rất ngạc nhiên. Một bản nhạc chưa ra mắt chính thức, cũng chưa được chú ý nhiều trên mạng, lại vang lên từ một phòng karaoke. Sena đã dùng sự thân thiện bẩm sinh của mình làm vũ khí, xông vào phòng, và kết quả là họ đã nhanh chóng thân thiết và cùng nhau hát hò.
Nhân tiện, tên ban nhạc Flappers được cho là bắt nguồn từ 「flap」, tức là cánh tà của máy bay. Người phụ trách keyboard đã tự hào giải thích rằng đó là bộ phận thiết yếu để tự do bay lượn trên bầu trời. Nhưng theo như tôi biết, 「Flappers」 là từ chỉ những người phụ nữ tiên phong thịnh hành vào những năm 1920 ở Mỹ, thời được gọi là 「Jazz Age」. Nói cách khác, đó là từ chỉ những cô nàng ngổ ngáo. Hình ảnh của Daisy trong 『Gatsby vĩ đại』 thật ấn tượng.
Tuần mới lại đến, một tuần lễ uể oải bắt đầu. Mỗi ngày sau giờ học, tôi đều phải ở lại muộn vì họp ban tổ chức, nhưng ngày qua ngày, chẳng có quyết định nào được đưa ra vì cách điều hành quá tệ của hội trưởng Hội học sinh. Mỗi khi một ủy viên đại diện lớp đưa ra đề xuất mới, hội trưởng lại gạt đi bằng một câu 「Tiếc là không được」. Anh ta nói rằng không thể thực hiện được vì hai lý do: quy định và sự quan tâm đến người dân trong khu vực, rồi cuối cùng lại lái câu chuyện theo hướng mình muốn. Không, đúng hơn không phải là của mình, mà chỉ đơn giản là tiến hành mọi việc y hệt như lễ hội trường năm ngoái.
Các ủy viên ban tổ chức, sau khi nhận ra rằng nói gì cũng vô ích, dần dần không tham gia vào cuộc thảo luận nữa, và không ít người bắt đầu nghịch điện thoại dưới gầm bàn.
Tôi cũng không ngoại lệ. Sena nhắn tin LINE hỏi 『Cậu đang ở đâu?』. Tôi nhanh chóng gõ lại 『Ủy ban tổ chức lễ hội trường, phòng nghe nhìn』 sao cho hội trưởng không thấy.
Sau đó một lúc, trong khi bài diễn văn khoe khoang nhàm chán của hội trưởng vẫn tiếp diễn, cánh cửa đột ngột bị mở toang một cách ồn ào không chút kiêng dè, và Sena bất thình lình bước vào. Cô ấy nhìn quanh lớp, rồi mỉm cười và vẫy tay với tôi đang ngồi ở phía sau.
「Ai vậy? Em là ai? Bây giờ đang trong giờ họp của ủy ban đấy?」
Hội trưởng tiếp cận Sena với thái độ hách dịch.
「A, em là… Saito Haruna… lớp 1-F ạ!」
Saito-san, người ngồi chéo trước mặt tôi và cùng lớp với Sena, ngạc nhiên đến mức há hốc mồm không nói nên lời.
Sau khi kiểm tra danh sách, hội trưởng nói một câu: 「Saito-san, em đến muộn đấy. Lần sau nhớ nhanh chân lên.」 Sena nói 「Xin lỗi ạ~」 rồi ngồi xuống cạnh tôi, và nháy mắt với Saito-san thật đang ngơ ngác quay lại nhìn, đồng thời đặt ngón trỏ lên môi.
「Này, tớ nghe nói cậu tìm tớ, có chuyện gì à?」
Sena thì thầm hỏi.
「Tớ có tìm cậu đâu. Đang họp ủy ban mà. Với lại nếu có việc gì thì tớ đã nhắn LINE rồi.」
「À, thế à. Mà thôi kệ đi.」
Nói rồi, Sena nhìn vào chủ đề vừa được viết trên bảng đen và nói lớn.
「A, lửa trại hay quá nhỉ! Tớ muốn thử làm một lần. Khiêu vũ dân gian trước đống lửa trại!」 rồi cô ấy nhìn vào dòng chữ 『Không được』 viết bên dưới. 「Nhưng mà, tại sao lại không được ạ?」
Hội trưởng nhíu mày trả lời.
「Saito-kun. Em đến muộn nên chắc chưa nghe, tôi sẽ nói lại cho em. Lửa trại dùng lửa nên rất nguy hiểm. Vì vậy không thể cho phép. Cùng lý do đó, các gian hàng của mỗi lớp cũng bị cấm sử dụng lửa, đúng chứ? Hơn nữa, đốt lửa trại ở sân trường sẽ làm phiền đến người dân xung quanh. Do đó, việc này không được chấp thuận. Em hiểu chứ?」
Anh ta gạt đi một cách hách dịch, y như lúc có đề xuất trước đó. Nhưng Sena không nản lòng.
「Nhưng mà, nói là cấm sử dụng lửa ở các gian hàng của lớp, nhưng lớp bọn em lại đang đường hoàng sử dụng lửa ở nhà ăn trường đấy ạ. À thì, đó là vì tất cả giáo viên khoa nấu ăn đều có chứng chỉ quản lý phòng cháy chữa cháy, nhưng ví dụ như nếu chúng ta giới hạn việc đốt lửa trại chỉ trong đêm bế mạc lễ hội trường, rồi nhờ các giáo viên khoa nấu ăn có chứng chỉ giám sát trong khoảng thời gian đó thì không được sao ạ? Chuyện đó, anh đã xác nhận kỹ chưa ạ? Nếu chưa thì em có thể đi trao đổi giúp. Hơn nữa, nói là quan tâm đến người dân xung quanh, nhưng một ngôi trường nằm giữa núi thế này thì có ảnh hưởng đến mức nào chứ? Nếu cần, em có thể đi từng nhà dân trong khu vực để xin sự thông cảm và cho phép đấy ạ. Lễ hội trường mà cái gì cũng không được làm, cái này cũng không được làm thì chán lắm.」
「Kh…」 Hội trưởng nghiến răng nói, 「Chuyện đó tôi sẽ tự đi trao đổi. Em không cần phải làm. Tôi là Hội trưởng Hội học sinh mà,」 rồi anh ta xóa chữ 『Không được』 trên bảng và viết lại thành 『Đang xem xét』.
Sự xuất hiện của Sena đã làm thay đổi không khí. Khác với trước đây, hội trưởng không thể tùy tiện gạt bỏ ý kiến một cách độc đoán nữa, và các ủy viên ban tổ chức cũng trở nên tích cực phát biểu hơn.
Một lúc sau, một học sinh khoa mỹ thuật đứng lên phát biểu.
「Có ý kiến là muốn bán các tác phẩm do khoa mỹ thuật làm ra. Gian hàng của lớp em muốn làm một quán cà phê triển lãm tranh dựa trên ý tưởng đó ạ…」
Lời phát biểu này, nếu tôi không bị déjà vu, thì chính là đề xuất đã bị hội trưởng gạt đi lúc nãy.
「Em đang nói gì vậy! Lễ hội trường là sự kiện để trình diễn thành quả học tập thường ngày, chứ không phải là nơi để thực hiện các hành vi mang mục đích lợi nhuận, tôi đã nói lúc nãy rồi mà!」
Sena đứng dậy.
「Em thấy nhé. Em nghĩ rằng, gian hàng nào mà chẳng có mục đích lợi nhuận? Dĩ nhiên là không có ý định kiếm lời đậm, và việc tổ chức với mức giá hợp lý được xem như một buổi thực hành hoạt động thương mại xã hội thì em hiểu. Nhưng mà, việc bán các tác phẩm do khoa mỹ thuật làm ra cũng tương tự thôi, nói rằng không được làm vậy thì có phải là vô lý không.
Cũng như bọn em ở khoa nấu ăn, các bạn ở khoa mỹ thuật cũng đến trường với mục tiêu trong tương lai sẽ bán các tác phẩm do mình làm ra để kiếm sống, đúng không? Vì vậy, dù chỉ là gian hàng nhưng việc có người mua tác phẩm của mình cũng đủ làm người ta phấn chấn rồi. Hơn nữa, ở các trường đại học nghệ thuật, việc mua bán tác phẩm của sinh viên là chuyện bình thường, vậy thì sao chúng ta không đặt ra một mức giá trần để không bị coi là mục đích lợi nhuận, rồi cố gắng tìm cách thực hiện nó, đó chẳng phải là công việc của ban tổ chức sao?」
Có lẽ người đã đưa ra đề xuất bị từ chối lần nữa chính là vì trông chờ vào điều này từ Sena.
Gạt bỏ lời phát biểu này của Sena thì chẳng khác nào tự nhận mình đang từ bỏ công việc của chính mình.
「Được rồi. Tôi sẽ đi trao đổi.」
Đó là một chiến thắng áp đảo của Sena.
「Sena giỏi thật đấy…」
Vừa lẩm bẩm, tôi vừa nhìn sang Sena bên cạnh. Cô ấy chẳng những không có vẻ gì là thản nhiên, mà nửa thân dưới của cô ấy dưới gầm bàn đang run lên bần bật. Và cô ấy chỉ quay nửa thân trên, phần mà mọi người có thể thấy, về phía tôi và nói.
「Hi hi, tớ chỉ muốn thử bắt chước Yuu một chút thôi. Tên đó lúc nào chẳng vậy, cứ gây sự với bất cứ ai, đúng không?」
Cô ấy nheo mắt mỉm cười.
「Nhưng mà, có lẽ cậu đã đánh giá quá cao Takehisa rồi đấy.」
Một lời nói xuất phát từ chút ghen tị.
「Nhưng mà, không muốn đốt lửa trại sao? Tớ ấy, tớ ghét việc từ bỏ những điều có thể làm được mà không hề thử.」
Đối với cô ấy, nên làm hay không nên làm không phải là vấn đề. Vấn đề là không thử thách những điều có thể làm được.
Sự xuất hiện của Sena đã giúp cuộc thảo luận trở nên có tính xây dựng hơn, nhưng cũng vì thế mà tiến độ của ủy ban càng bị trì hoãn. Các ủy viên đại diện lớp sẽ phụ trách một khu vực nào đó vào ngày diễn ra lễ hội trường.
「Lẽ ra tôi muốn chúng ta thảo luận và bốc thăm để quyết định khu vực phụ trách, nhưng hôm nay cuộc thảo luận đã kéo dài hơn dự kiến, nên tôi sẽ chỉ định luôn.」
Lời nói đó của hội trưởng Hội học sinh nghe như thể đang đổ lỗi cho Sena vì đã nói những lời không cần thiết. Thật là một kẻ hẹp hòi.
Tôi và Sena được phân công phụ trách sân khấu nhà thi đấu. Tôi nghĩ đây chắc chắn là một cách trả đũa của anh ta. Sân khấu nhà thi đấu là nơi diễn ra các sự kiện của các câu lạc bộ vào ngày hôm đó. Có rất nhiều việc phải làm như buổi biểu diễn của câu lạc bộ kèn hơi, sự xuất hiện của các ban nhạc, và vở kịch của câu lạc bộ Kịch nghệ. Giao công việc đó cho hai học sinh năm nhất chưa có kinh nghiệm về lễ hội trường là một chỉ thị quá kém cỏi. Nếu có bất kỳ sai sót hay sự cố nào xảy ra, cũng có thể nói đó là lỗi của hội trưởng Hội học sinh, nhưng có lẽ đối với anh ta điều đó không quan trọng. Tuy nhiên, phàn nàn về việc đó cũng không hay ho gì, và nếu có thể, tôi muốn đáp trả lại bằng cách hoàn thành tốt công việc.
Buổi họp ủy ban ngày hôm đó kết thúc ở đó, nhưng tôi muốn kiểm tra sớm nhất có thể xem các trang thiết bị ở sân khấu nhà thi đấu có vấn đề gì không. Nếu sau này mới phát hiện ra sự cố thì có thể sẽ không được xử lý kịp trước ngày diễn ra.
Cuộc họp kết thúc, Sena lập tức đến chỗ Saito Haruna thật để xin lỗi. Sena, người đã mạo danh Saito, đã bị hội trưởng Hoshino-senpai nhớ mặt với cái tên Saito, và hơn nữa còn bị coi như kẻ thù. Trong khi đó, Saito-san thật thì ngay cả tên cũng không được nhớ đến, và hơn nữa cô ấy vốn không muốn làm ủy viên ban tổ chức. Không có ai ứng cử nên cô ấy đã bị tự động đề cử. Vì vậy, Sena đã quyết định sẽ tạm thời thay thế Saito-san làm ủy viên ban tổ chức.
Kho dụng cụ thể dục cũng là không gian chung với phòng sinh hoạt của câu lạc bộ Kịch nghệ. Khi tôi vào trong để kiểm tra thiết bị, tôi thấy Takehisa đang ở cùng với các thành viên câu lạc bộ Kịch nghệ. Có vẻ như Takehisa và mọi người sẽ cùng diễn kịch với câu lạc bộ Kịch nghệ. Tôi muốn hỏi chi tiết hơn, nhưng công việc trước mắt là ưu tiên. Sena đang hỏi chuyện nên lát nữa tôi có thể hỏi lại Sena. Tầng một có vẻ đang bận rộn nên tôi quyết định bắt đầu từ tầng hai.
Tuy nhiên, đây có thể là một may mắn bất ngờ. Nếu Takehisa và mọi người diễn kịch, thì dù thế nào tôi cũng muốn xem. Nhưng nếu có công việc của ủy viên ban tổ chức, tôi không thể rời khỏi vị trí của mình một cách dễ dàng và có thể sẽ không xem được. Tuy nhiên, vì là người phụ trách sân khấu nhà thi đấu, tôi có thể vừa đường hoàng làm việc vừa xem kịch.
Việc kiểm tra thiết bị ở tầng hai nhanh chóng kết thúc. Có vẻ như trong kỳ nghỉ hè, nhà thi đấu đã được sửa chữa, và các thiết bị như đèn chiếu sáng, điều hòa đều như mới. Nhưng khi tôi định xuống tầng một, tôi lại phát hiện ra Kurosaki-kun. Nếu Takehisa tham gia diễn kịch, thì việc Kurosaki-kun cũng tham gia là hoàn toàn có thể.
Chúng tôi đã là người yêu của nhau trong một khoảnh khắc mùa hè, rồi chia tay ngay sau đó, và tôi vẫn còn một chút vương vấn ranh giới đã được vạch ra. Tôi nín thở, lắng tai nghe cuộc nói chuyện, và sau khi họ rời đi, tôi cùng Sena kiểm tra tầng một rồi ra về.
Ngày hôm sau, ủy ban lại kết thúc khi trời đã về chiều. Hầu hết học sinh trong trường đã rời đi, chỉ còn lại một vài học sinh miệt mài với hoạt động câu lạc bộ đến muộn.
Tôi chỉ cần lấy lại đồ đạc để trong lớp là có thể về nhà. Hành lang và cả lớp học chắc chắn không còn ai. Trên hành lang vắng người, Sena bên cạnh đang ngâm nga một giai điệu.
『Flying My Girl』
Đó là bài hát gốc của câu lạc bộ nhạc nhẹ – không, là hội những người yêu nhạc nhẹ mà chúng tôi đã gặp ở quán karaoke hôm trước. Sena đã nhận lời làm ca sĩ chính cho ban nhạc của họ. Họ đang nhắm đến việc biểu diễn tại lễ hội trường năm nay. Bị lôi kéo vào các buổi luyện tập, tai tôi đã quen với bài hát, và thỉnh thoảng tôi cũng bất giác ngân nga theo. Khi đã nghe quen, tôi bắt đầu cảm thấy yêu thích nó và nghĩ rằng đây có lẽ là một bài hát khá hay.
Khi bước vào lớp, Takehisa vẫn còn ở đó.
「Takehisa, cậu vẫn còn ở đây à?」
「Sasaba-san vất vả rồi. Họp ủy ban đến tận giờ này à?」
「Ừm… nhưng mà, hầu như chỉ toàn những cuộc thảo luận vô nghĩa, chẳng quyết định được gì cả. Cứ thế này thì lễ hội trường có kịp không nhỉ.」
「Xin lỗi nhé. Có vẻ như tớ đã đẩy việc cho cậu.」
「Không, không phải vậy đâu… là do tớ tự nguyện làm mà.」
Tôi không bị ép buộc. Tôi tự nguyện nhận việc này để trốn tránh Kurosaki-kun và Takehisa.
「Ủa, Yuu. Cậu vẫn còn ở đây à.」
Sena xuất hiện muộn màng.
Takehisa cũng chuẩn bị về, nên tôi đã định cùng cậu ấy ra ga, nhưng Sena lại nói 「Tớ có chút việc bận bây giờ. Xin lỗi nhé」 rồi bỏ đi, và theo lẽ tự nhiên, tôi và Takehisa cùng nhau về. Chuyện đó cũng không làm tôi xao xuyến gì cả. Bởi vì Takehisa đã lẩm bẩm với Sena vừa đi mất, 「Bị đá rồi sao」. Ngay từ đầu, cậu ấy đã chỉ nhìn về phía Sena.
Có vẻ như Takehisa không biết Sena tham gia ban nhạc. Có lẽ cô ấy muốn giữ bí mật để làm cậu ấy bất ngờ vào ngày hôm đó. Nếu vậy thì tôi không nên nói ra. Hơn nữa, Takehisa chắc cũng không vui vẻ gì khi nghe tin Sena, người mà cậu ấy thầm thương, lại dành thời gian mỗi ngày với những chàng trai khác.
Trên đường về chỉ có hai người, Takehisa đã cho tôi xem kịch bản của vở kịch.
Một câu chuyện lấy cảm hứng từ 『Vua Lear』.
Vua Lear, người không thể thành thật với cảm xúc của mình, đã kết hôn với một người khác thay vì người mình yêu chỉ vì một phút bốc đồng.
──Vua Lear này… chính là tôi.
Nhận ra điều gây sốc đó, tôi hoảng loạn đến mức suýt đâm vào một cái cây. Tôi nhận ra vừa đi vừa đọc là không nên, liền gấp kịch bản lại.
Về đến nhà vào đêm hôm đó. Takehisa đã gửi cho tôi file kịch bản qua mail. Cậu ấy muốn nghe cảm nhận của tôi. Sau khi tắm xong, trong trạng thái thư giãn, tôi một lần nữa đọc lại kịch bản.
Sau khi kế vị vua cha vừa đột ngột qua đời, vị vua trẻ Lear phải chọn vợ cho mình. Mẹ của Lear muốn cậu cưới Goneril, con gái của em trai vua, cũng là em họ của Lear trong gia tộc Montague. Nhưng Vua Lear đã có người trong lòng. Đó là Cordelia, tiểu thư của gia tộc Capulet, một gia tộc có mối thù với Montague và bị đồn là đang âm mưu lật đổ quốc gia. Bá tước Kent, cận thần của Vua Lear và biết rõ sự tình, đã khuyên vua nên cưới Cordelia làm hoàng hậu để ổn định quốc gia và xóa bỏ mối thù truyền kiếp giữa hai gia tộc. Vì vậy, để giữ thể diện, Vua Lear đã triệu tập trực tiếp hai người phụ nữ và tuyên bố sẽ cưới người nào yêu thương mình nhiều hơn.
Dĩ nhiên, trong lòng Vua Lear đã có quyết định từ trước. Dù hai người có nói gì đi nữa, cậu vẫn định chọn Cordelia. Nhưng Goneril lại dịu dàng bày tỏ tình cảm với Lear, trong khi Cordelia lại tỏ ra quá lạnh lùng. Tức giận, Vua Lear đã bốc đồng kết hôn với Goneril.
──Hành động ích kỷ của Vua Lear chính là hình ảnh của tôi.
Câu chuyện sau đó được pha trộn với thế giới quan của 『Romeo và Juliet』 và 『Hamlet』. Thái độ lạnh lùng của Cordelia đối với Vua Lear là do âm mưu của anh trai cô, Tybalt.
「Nếu Lear thực sự yêu em, thì dù em có nói gì đi nữa, Lear cũng sẽ chọn em thôi.」
Cordelia đã nghe theo lời của Tybalt, nhưng dự tính của cô đã sai, và cô chìm trong đau khổ.
Trong khi đó, Claudius, vừa là em trai vua vừa là cha vợ của Vua Lear, đã củng cố quyền lực của mình và phớt lờ ý kiến của Lear. Claudius tăng cường đàn áp gia tộc Capulet, và Vua Lear đã quyết đấu với Tybalt, dùng một thanh kiếm tẩm độc đâm Tybalt. Khi Tybalt hấp hối, Vua Lear biết được rằng thái độ lạnh lùng của Cordelia không phải là thật lòng. Cậu đã đến dưới cửa sổ nhà Capulet, thì thầm lời yêu với Cordelia và rủ cô cùng bỏ trốn.
Vào ngày thực hiện kế hoạch bỏ trốn cùng Cordelia, bóng ma của vua cha hiện về trước mặt Vua Lear. Cậu biết được nguyên nhân cái chết của cha là do mẹ Gertrude và em trai vua Claudius ám sát. Bừng bừng lửa giận, Vua Lear vội vã chạy đến phòng ngủ của Claudius. Tại đó, cậu phát hiện ra sự bất chính của em trai vua và mẹ mình, và đã ra tay giết cả hai.
Người gây ra sự hỗn loạn trong hoàng gia không ai khác chính là Vua Lear, và tội lỗi đó, dù là vua, cũng không thể được miễn trừ. Cận thần Kent đã tuyên bố 「Không thể để đài xử tử bị nhuốm máu hoàng gia」, và Vua Lear bị tước ngôi vị và trục xuất khỏi đất nước.
Bá tước Kent tìm đến Cordelia, người bị bỏ lại một mình và bị ép gả cho người khác.
Trong tay ông là một lọ thuốc. Nếu uống lọ thuốc này, cô sẽ rơi vào trạng thái chết giả một thời gian. Trong lúc đó, tang lễ sẽ được cử hành, và thi thể sẽ được đặt trong lăng mộ ở ngoại ô thành phố. Sau khi thuốc hết tác dụng và cô tỉnh lại, cô có thể cùng Lear sống một cuộc sống mới xa thành phố.
Tang lễ của Cordelia được tiến hành theo kế hoạch, nhưng Lear, người đã đi lướt qua sứ giả của Bá tước Kent, nghe tin Cordelia qua đời và vội vã chạy đến lăng mộ.
Trước thi thể lạnh ngắt của Cordelia trong lăng mộ, Vua Lear định tự vẫn…
Kết cục này giống hệt như trong 『Romeo và Juliet』. Tuy nhiên, câu chuyện này đã được thay đổi ở đoạn cuối.
Trong câu chuyện 『Romeo và Juliet』, Juliet tỉnh lại, biết được cái chết của Romeo, và đã dùng dao găm đâm vào ngực mình, tạo nên một kết thúc bi thảm. Nhưng trong kịch bản của vở kịch này, khi Vua Lear định tự vẫn, Cordelia đã tỉnh lại và ngăn cản cậu, tạo nên một kết thúc có hậu.
Tất nhiên, có thể đây là một kết thúc quá tiện lợi, nhưng một cái kết quá bi thảm cho một vở kịch ở lễ hội trường có lẽ cũng sẽ để lại dư vị không tốt, nên như thế này có lẽ cũng được.
Trong buổi họp ban tổ chức ngày hôm sau, Sena đã đến bàn bạc với tôi.
「Hôm qua, Yuu nhờ tớ giúp một tay với vở kịch. Tớ nên làm gì đây?」
Hỏi ra mới biết, tối qua kịch bản đó cũng đã được gửi đến cho Sena, và cô ấy được nhờ đóng vai Goneril.
「Nên làm gì à, Sena, cậu có thời gian không?」
「Ừ, vấn đề là ở đó. Tớ cũng muốn giúp vở kịch, nhưng còn phải lo cho ban tổ chức, rồi còn phải tham gia ban nhạc nữa.」
「Sena, cậu vẫn chưa nói cho Takehisa biết chuyện ban nhạc à?」
「Ừ. Thật ra tớ muốn làm cậu ấy bất ngờ vào ngày hôm đó, nhưng có vẻ như không thể giấu mãi được.」
「Ừ nhỉ. Nếu Takehisa biết cậu tham gia ban nhạc thì chắc cũng sẽ không ép cậu giúp đỡ đâu.」
「Giá như là một vai có ít lời thoại hơn thì tốt. Vai Goneril này, chẳng phải gần như là nữ phụ sao?」
「Đúng vậy, trong kịch bản này không có Regan nên nhân vật nữ chính là Cordelia, còn Goneril là nữ phụ. Ngoài ra thì còn có vai mẹ của Vua Lear, Gertrude. Đây là nhân vật trong 『Hamlet』.」
「Giá như lời thoại chỉ bằng vai Garter belt đó thì tớ cũng có thể học thuộc được.」
「Là Gertrude. Nhưng tớ thấy vai đó cũng không xứng với Sena đâu. Vai một người phụ nữ ngoại tình và giết chồng.」
「Không xứng… Tớ không đáng tin đến thế sao? Tớ thừa nhận là tớ không rành về Shakespeare, nhưng mà…」
「A, Sena. Có lẽ cậu hiểu nhầm ý nghĩa của từ 'không xứng' rồi.」
「Hiểu nhầm?」
「Ừm, 'không xứng' ở đây có nghĩa là vai diễn này quá nhỏ bé so với tài năng của cậu. Tức là Sena nên được giao vai quan trọng hơn. Mọi người tin tưởng cậu lắm đấy.」
「A ha? Ra là vậy à! Ừm, được khen như vậy thì cũng vui, nhưng mà vai Goneril thật sự có quá nhiều lời thoại. Với lại, không phải rất ngầu sao? Một người phụ nữ sẵn sàng làm mọi điều ác vì tình yêu.」
「Đó là vai bị giết đấy?」
「Sống hay chết không phải là điều quan trọng. Đó không phải là vấn đề lớn. Vấn đề là có kiên định với ý chí của mình hay không.」
「Sống hay chết không phải là vấn đề?」
「Đúng vậy. Ví dụ nhé, có một người mình thích đúng không. Trong trường hợp đó, không có lựa chọn nào khác ngoài việc tỏ tình. Thành công hay không, tức là sống hay chết, không phải là vấn đề. Nếu không tỏ tình, cứ mãi giấu trong lòng thì sẽ không bao giờ được giải tỏa, đúng không. Chắc chắn sẽ hối hận vì đã không làm, và đằng nào thì cũng đã thua cuộc rồi.」
「Vậy à. Tức là nếu có người thích, Sena sẽ không ngần ngại tỏ tình.」
「Dĩ nhiên là vậy rồi…」
「Giỏi thật đấy. Cứ như thể cậu tự tin rằng tỏ tình là sẽ thành công vậy.」
「Thành công hay không thì là chuyện khác, nhưng tớ tự tin rằng tình cảm của mình dành cho người đó không thua kém bất cứ ai. Ít nhất, tớ nghĩ Goneril trong kịch bản của Yuu cũng nghĩ như vậy. Cô ấy không quan tâm đến thắng thua ngay từ đầu. Chỉ đơn giản là vì cô ấy thích Vua Lear nên muốn bày tỏ tình cảm đó, kiểu vậy?」
「Nhưng mà, vì lời thoại dài nên cậu không muốn nhận?」
「Một nửa là nói dối. Thật ra tớ cũng không muốn đóng vai nữ phụ thua cuộc. Với lại, vì lời thoại nhiều nên chắc chắn phải luyện tập, nhưng tớ còn phải luyện tập cho ban nhạc nữa.」
「Và cả công việc của ban tổ chức nữa. Ít nhất thì Sena đang thay thế Saito-san ở đây, nên phải làm việc không thua kém gì Saito-san. Hơn nữa, có vẻ như cậu còn đang ôm đồm thêm nhiều việc của ban tổ chức nữa.」
「Tại vì, đã làm thì phải làm cho tới, tớ muốn có lửa trại mà.」
「Vâng vâng. Cố gắng lên nhé.」
「Ừm. A, đúng rồi. Hay là vai Goneril, Sarasa đóng đi?」
「Tớ cũng có công việc của ban tổ chức mà.」
「Nhưng cậu không tham gia ban nhạc, đúng không?」
「Đừng lấy Sena làm tiêu chuẩn chứ. Người bình thường không thể làm nhiều việc như vậy đâu.」
「Nhưng mà, tớ nghĩ nếu Sarasa nhận lời thì Yuu sẽ vui lắm đấy.」
「Đừng nói dễ dàng như vậy.」
「Tớ thấy vai Goneril hợp với Sarasa lắm đấy.」
「Gì chứ? Ý cậu là tớ hợp với vai nữ phụ thua cuộc à?」
「A ha?」
「Mà hội trưởng Hội học sinh sẽ nói gì đây? Liệu anh ta có cho phép chúng ta, những người lẽ ra phải quản lý sân khấu, lại thực sự đứng trên sân khấu không?」
「À, tớ thì đằng nào cũng sẽ đứng trên sân khấu với ban nhạc rồi. Mà, tớ tham gia ban tổ chức với tư cách là Saito, còn tham gia ban nhạc với tư cách là Munakata, nên chắc không bị phát hiện đâu.」
「Được thôi. Đã là dịp đặc biệt thì cứ lên sân khấu diễn kịch đi.」
Tôi đã nghĩ rằng sẽ không được phép, nhưng khi tôi hỏi ý kiến hội trưởng, anh ta đã đồng ý ngay lập tức. Hơn nữa──.
「Vào ngày hôm đó, tôi cũng sẽ phụ trách quản lý sân khấu.」
「Ể, cả hội trưởng nữa ạ?」
「Dĩ nhiên rồi. Quản lý sân khấu là công việc vất vả nhất trong số các công việc của ban tổ chức. Vì các em là những người có tinh thần làm việc, nên tôi đã tin tưởng giao cho các em, nhưng với tư cách là người chịu trách nhiệm, tôi cũng sẽ có mặt. Vì vậy, nếu hai em muốn tham gia diễn kịch, trong khoảng thời gian đó cứ yên tâm giao cho tôi.」
Có lẽ, tôi cần phải đánh giá lại con người hội trưởng Hoshino này.
Được rồi, vậy thì cứ nhận đi, vai nữ phụ thua cuộc này! Thà chiến đấu rồi thua còn hơn là thua mà không chiến đấu.
Đêm đó, tôi hỏi Takehisa về việc phân vai trong vở kịch. Sena đã nói rằng không thể nhận vai Goneril và nếu là vai Gertrude thì có thể tham gia. Cậu ấy đang đau đầu vì phải tìm người khác đóng vai Goneril.
「Này, vai Goneril, nếu tớ nhận thì có được không…」
「Ể, Sasaba-san sao?」
「Tớ thì không được à?」
「K, không, không phải vậy…」
Takehisa ấp úng. Nghĩ lại, có lẽ ngay từ đầu tôi đã không được mời. Vốn dĩ tôi không phải là người quảng giao, cũng không có giọng nói vang như Sena. Việc tôi muốn tham gia có lẽ là một điều ngông cuồng.
「Ừm, được rồi. Nếu Sasaba-san đã nói vậy thì tớ rất mong cậu giúp đỡ. Nếu… nếu có lời thoại nào của vai Goneril mà cậu không muốn nói, cứ thẳng thắn nói với tớ. Trong phạm vi không ảnh hưởng đến vở kịch, tớ sẽ cố gắng sửa lại.」
「Tớ hiểu rồi. Cảm ơn cậu.」
Đã nói ra rồi thì không thể rút lui được nữa. Bằng mọi giá, tôi phải làm cho thật tốt.
Sự tham gia của tôi đã giúp việc phân vai gần như hoàn tất. Vai chính Vua Lear do Kurosaki-kun đảm nhận. Vai người chú Claudius do Wakiya-senpai đóng, vai phản diện Tybalt do trưởng câu lạc bộ Hirasawa-senpai đóng. Đặc biệt, ba người này có cảnh đấu kiếm nên rất khó để người không có kinh nghiệm diễn. Hai thành viên câu lạc bộ Kịch nghệ thì không nói làm gì, nhưng Kurosaki-kun không có kinh nghiệm diễn xuất, nhưng tôi tin cậu ấy sẽ ổn thôi. Cậu ấy không chỉ rất khéo léo trong mọi việc mà còn là một người nỗ lực không ngừng. Vai Kent, cận thần trung thành của Vua Lear, do Takehisa đóng.
Về phía nữ, vai nữ chính Cordelia do Aoi-senpai đảm nhận. Vai nữ phụ thua cuộc Goneril là tôi, và vai mẹ của Vua Lear, Gertrude, do Sena đảm nhận. Các vai phụ khác như vua cha hay sứ giả sẽ do những người không có mặt trên sân khấu lúc đó đóng, bằng cách nào đó sẽ ổn thôi. Dù sao thì cũng không có đủ người. Chỉ cần thiếu một người, chắc chắn vở kịch sẽ không thể vén màn.
Chỉ còn khoảng ba tuần nữa là đến lễ hội trường, và hầu hết các thành viên đều là người mới. Mỗi ngày sau giờ học, họ đều phải luyện tập cật lực đến sát giờ đóng cửa trường… có vẻ là vậy.
Tôi và Sena, vì phải tham gia họp ban tổ chức đến sát giờ đóng cửa trường mỗi ngày, nên không thể tham gia luyện tập. Cả cuộc họp chung của ủy ban và cuộc họp của nhóm phụ trách sân khấu nhà thi đấu đều do hội trưởng Hội học sinh, Hoshino-senpai, chủ trì. Nhưng người này vẫn chỉ toàn nói chuyện của mình, và thời gian cứ trôi đi mà không quyết định được gì cả.
Có những ngày, sau giờ đóng cửa trường, chúng tôi còn phải di chuyển đến các quán cà phê bên ngoài để tiếp tục những cuộc họp kéo dài vô nghĩa. Tôi cũng có cảm giác mắc nợ vì đã được anh ta giúp đỡ nhiều việc, nên cũng khó mà từ chối.
Kết quả là, tôi không thể tham gia luyện tập cùng mọi người. Mọi người đều nói không sao, đừng bận tâm, nhưng việc không thể luyện tập cùng mọi người rõ ràng là đang gây phiền phức. Sena thì vẫn khéo léo như mọi khi, và đã hoàn thành vai Gertrude một cách gần như hoàn hảo chỉ trong thời gian luyện tập ngắn ngủi. Ngược lại, tôi ngay cả việc luyện thanh cũng chưa đâu vào đâu. Vốn dĩ tôi đã không quen với việc nói to. Tôi hoàn toàn không thể hát lớn tiếng trước mặt mọi người như Sena. Thẳng thắn mà nói, tôi đã xem nhẹ việc diễn kịch quá rồi. Tôi tự nhận thức được rằng mình đang kéo chân mọi người.
Ít nhất, tôi cũng phải luyện thanh. Nhưng trên đời này, những nơi có thể nói to lại ít đến không ngờ. Trên đường phố có người qua lại dĩ nhiên là không được, và nhà tôi trong khu chung cư cũng không phải là nơi được phép nói to. Dù có đến những nơi vắng vẻ như công viên vào ban đêm, nhưng nếu ở đó mà hét to những lời thoại kịch (huống hồ còn là lời tỏ tình với Vua Lear), thì có bị báo cảnh sát cũng không có gì lạ. Không, dù không bị báo cảnh sát, chỉ nghĩ đến việc có ai đó nghe thấy thôi cũng đã đủ rùng mình rồi.
Vậy thì, trong trường thì sao. Sau giờ học ở khu nhà cũ, mọi người đều cùng nhau luyện tập, nhưng không may là lúc đó tôi lại phải tham dự cuộc họp của ủy ban. Tôi đã nghĩ xem có nơi nào có thể ở một mình trong giờ nghỉ trưa không, và cuối cùng, một nơi không có người qua lại đã hiện lên trong đầu tôi.
Tôi đi lên chiếu nghỉ trên sân thượng của tòa nhà, mở cửa và nhìn quanh. Đúng như dự đoán, không có ai cả. Để phòng hờ, tôi dựa lưng vào cánh cửa, lối ra vào duy nhất, mở kịch bản giấu trong người ra và lướt ngón tay theo lời thoại của Goneril.
Đầu tiên là cảnh mở màn. Goneril và Cordelia được Vua Lear triệu tập và lần lượt tỏ tình với vua. Goneril tỏ tình trước, sau đó Cordelia tỏ thái độ lạnh lùng.
Tại thời điểm Goneril tỏ tình, dù biết hy vọng mong manh, cô vẫn phải cố gắng hết sức để bày tỏ tình cảm của mình.
〝Ôi, Vua Lear kính mến. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, thần đã bị người mê hoặc. Đôi mắt này, một khi đã biết đến sự tồn tại của người, thì dù có nhìn thấy cầu vồng cũng không còn cảm nhận được màu sắc, dù có ngắm nhìn những vì sao lấp lánh cũng không còn rung động trong tim nữa.〟
Giọng tôi không phát ra được như tôi nghĩ. Ngược lại, giọng tôi còn run lên vì sợ hãi, và vì cố gắng điều chỉnh âm lượng nên giọng nói cứ to nhỏ thất thường giữa chừng câu thoại.
Tôi có chút hối hận vì đã dễ dàng nhận lời tham gia diễn kịch.
Hít một hơi thật sâu, tôi lại lướt ngón tay theo đầu câu thoại trong kịch bản.
「Ôi, Vua Lear kính mến. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, thần đã bị người mê hoặc──」
Nói đến đó, một giọng nói vang lên, 「Anh cũng vậy」.
Giật mình, tôi ngừng nói và nhìn về hướng phát ra giọng nói, phía sau tháp nước trên sân thượng.
Một mùi khét thoang thoảng theo gió bay đến. Chỉ cần mùi đó thôi, tôi đã cảm thấy như biết được ai đang ở đó.
Từ sau tháp nước, một gương mặt vô cùng thanh tú ló ra. Cà vạt màu xanh lá, tôi biết đó là đồ của học sinh năm hai. Tôi đã từng gặp anh ta ở đây trước đây. Có vẻ như anh ta cũng có lý do riêng để yêu thích nơi sân thượng vắng vẻ này.
Anh ta nhìn tôi một lúc với gương mặt thanh tú đó, rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc, 「Trùng hợp thật. Anh cũng bị em mê hoặc ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em đấy,」 rồi đột nhiên nhăn mặt và cười phá lên một cách chế giễu, 「Ha ha ha ha」.
Mặt tôi đỏ bừng trong giây lát, tôi vội mở cửa và rời khỏi sân thượng như đang chạy trốn.
Những nơi có thể ở một mình, thật ra lại ít đến không ngờ.
Huống hồ, những nơi có thể nói to mà không bị ai nghe thấy…
Sau giờ học ngày hôm đó, buổi họp của ủy ban kết thúc khá sớm. Tôi đã nghĩ có thể tham gia luyện tập kịch một chút, nhưng…
「Tớ sẽ đi một vòng ngay trong hôm nay.」
Khi tôi hỏi Sena 「Ý cậu là sao?」, cô ấy trả lời:
「Ừm, vì tớ đã tự nói ra mà. Tớ định trong hôm nay sẽ đi xin sự thông cảm của người dân xung quanh về việc tổ chức lửa trại trong trường…」
Nghe nói hội trưởng Hoshino đã đồng ý với điều kiện là phải có được sự đồng thuận của người dân xung quanh. Về vấn đề phòng cháy chữa cháy trong trường, hội trưởng Hoshino đã lo liệu.
「──Đợi đã. Vậy thì tớ cũng đi cùng.」
Tôi nhận ra rằng trong khi mọi người đều đang cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ được giao, chỉ có mình tôi là không làm gì cả, và tôi không thể chấp nhận điều đó. Dù chỉ một mình tôi đi cùng Sena cũng không biết có giúp được gì không, nhưng chỉ cần nghe lời Sena mỉm cười nói 「Ừm. Cảm ơn cậu」 là tôi đã cảm thấy được đền đáp một chút. Dù điều đó cũng chẳng có giá trị gì nhiều…
Phản ứng của người dân xung quanh rất tốt. Không một ai phản đối hay phàn nàn, tất cả đều nói những lời dịu dàng như 「Cố gắng lên nhé」. Đó không phải là nhờ sự thông cảm của người dân, mà hoàn toàn là nhờ tài ăn nói quảng giao của Sena. Nếu tôi là người đi đầu, chắc chắn tôi sẽ nói chuyện một cách nghiêm túc và nhàm chán, và có thể đã khiến người dân lo lắng những điều không đâu như 「Dùng lửa nguy hiểm lắm──」. Nhưng Sena, lúc thì vui vẻ hoạt bát, lúc thì dùng lời lẽ nghiêm túc và lịch sự, và lúc thì lại dùng ánh mắt của kẻ yếu thế đang cầu xin sự giúp đỡ. Cô ấy còn nói chuyện phiếm để đối phương không phải lo lắng những điều không cần thiết. Trông cô ấy như thể có thể ngay lập tức phán đoán tính cách của đối phương và thay đổi cách cư xử của mình cho phù hợp. Nhưng bản thân cô ấy lại hoàn toàn không nhận thức được điều đó.
Đó là chuyện xảy ra khi chúng tôi đến thăm một nhà. Một người phụ nữ khoảng bốn, năm mươi tuổi, sau khi nghe giải thích về việc muốn tổ chức lửa trại trong đêm bế mạc lễ hội trường, đã nói.
「Ôi, nhưng mà như vậy có hơi xui xẻo không? Này, tại vì, mẹ xem này.」
Người phụ nữ gọi người mẹ già của mình đang ở trong phòng kiểu Nhật bên cạnh cửa ra vào. Người phụ nữ lớn tuổi lê tấm lưng còng ra đến cửa và kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện xưa.
「Mấy đứa trẻ thì chắc không biết đâu. Ngọn núi Kanayama (tên ngọn núi nơi trường chúng tôi tọa lạc) ngày xưa được cho là có thần linh ngự trị. Ngày xưa, nó được viết là Thần Sơn. Trên đỉnh núi có một ngôi đền, và một cô gái trẻ trong làng được chọn làm vu nữ, sống một mình cả đời trong ngôi đền đó để trông coi làng. Khi già đi và không thể làm vu nữ được nữa, cô ấy sẽ xuống núi, và một cô gái khác lại được chọn làm vu nữ.
Nhưng mà, đến tuổi cập kê thì cũng phải có một hai mối tình chứ. Nghe nói, một chàng trai trẻ trong làng và cô vu nữ đã yêu nhau, và chàng trai đêm nào cũng lẻn lên ngôi đền trên núi. Dân làng biết chuyện đã cố gắng tìm mọi cách để chia rẽ hai người. Cuối cùng, hai người đã châm lửa đốt ngôi đền và tự vẫn cùng nhau. Từ đó, phong tục vu nữ ở Kanayama đã không còn nữa, và ngôi trường của các cháu được xây dựng trên nền của ngôi đền đó.」
Tôi chưa bao giờ nghe câu chuyện đó, và có lẽ Sena cũng vậy. Hơn nữa, tôi không nghĩ rằng cô ấy đã biết câu chuyện đó từ trước.
Nghe câu chuyện truyền thuyết về ngọn núi được kể lại một cách cẩn thận, tôi thực sự cảm thấy có điềm chẳng lành. Nhưng Sena thì khác.
「Chính vì vậy ạ!」
Sena nhìn chằm chằm vào người phụ nữ lớn tuổi và nói ra một điều không ai ngờ tới.
「Cháu nghĩ rằng linh hồn của cô vu nữ vẫn đang ở nơi đó và trông coi thành phố. Chính vì vậy, chúng cháu muốn tổ chức lửa trại để tạ ơn vì đã có thể kết thúc lễ hội trường một cách bình an, và biến nó thành một nghi lễ trấn hồn ạ!」
Một lời nói dối ngẫu hứng. Hai mẹ con tin vào điều đó và đã đồng ý cho tổ chức lửa trại. Gần đây, tôi cảm thấy những điểm đó của Sena ngày càng giống Takehisa.
Và trên đường về, Sena đã thì thầm.
「Ừm, câu chuyện vừa rồi. Có thể dùng được đấy.」
Khi chúng tôi quay trở lại trường sau giờ học, có vẻ như buổi luyện tập của câu lạc bộ Kịch nghệ đã kết thúc và mọi người đã giải tán. Tôi, người chưa từng diễn kịch một cách đàng hoàng, chỉ đang luyện tập một cách tùy hứng, nhưng ít nhất tôi cũng muốn có ai đó nghe và cho tôi lời khuyên. Tôi vẫn chưa thể phát âm cho ra hồn. Tôi không thể nào làm phiền Takehisa, người đã về nhà, bằng cách gọi cậu ấy ra, và Sena cũng đã đến phòng karaoke để luyện tập cho ban nhạc.
──Hử? Phòng karaoke?
Đúng vậy, ở đó tôi có thể nói to mà không cần phải để ý đến ai.
Khi tôi bước vào sảnh của quán karaoke, dù trời đã bắt đầu tối và hoàng hôn đã buông xuống, vẫn có rất nhiều người đang hoạt động sôi nổi. Không, đúng hơn, đây mới là thời điểm quán bắt đầu đông khách. Tôi không biết từ phòng nào, nhưng tiếng một người đàn ông đang hát một bài hát nổi tiếng với lời chế nhạo bỡn cợt vang lên. Anh ta đang hét lên những lời lẽ thô tục khó mà diễn tả bằng lời. Chắc hẳn anh ta không nhận ra rằng giọng mình lại lọt ra ngoài đến vậy. Nghĩ đến điều đó, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu phòng karaoke có thực sự là nơi không cần phải để ý đến người khác hay không.
Khi tôi đứng trước quầy lễ tân, một nhân viên trang điểm theo phong cách gyaru hỏi bằng một giọng đều đều, 「Quý khách đi mấy người ạ?」. Tôi hơi chần chừ trước câu trả lời.
Tôi đã từng nghe người ta bàn tán về việc đi karaoke một mình là được hay không. Có ý kiến cho rằng 「Karaoke không chỉ để hát mà còn để mọi người cùng vui vẻ, nên đi một mình sẽ không vui」, ngược lại cũng có ý kiến 「Ngược lại, chính vì để đi cùng mọi người nên mới phải đi luyện tập một mình」. Rồi lại có ý kiến 「Không, đi một mình có thể hát được nhiều bài hơn trong cùng một khoảng thời gian, và việc giá phòng cao hơn khi đi đông người là không hợp lý」. Nhưng suy nghĩ của tôi lại nhàm chán hơn bất kỳ ý kiến nào trong số đó.
Vốn dĩ, tôi không đi karaoke một mình. Không phải là không đi, mà là không thể đi.
「Quý khách đi mấy người ạ?」, dù không cần hỏi, chỉ cần nhìn là biết tôi đi một mình. Việc bị hỏi như vậy khiến tôi cảm thấy như đang bị sỉ nhục, phải tự thú nhận rằng mình không có bạn bè và phải đến đây một mình trong cô đơn.
Hôm nay, tôi đến đây với một ý chí rõ ràng là để luyện tập diễn kịch, nhưng tôi đã quên mất điều đó. Câu hỏi của nhân viên đã làm tôi nhớ lại, và tôi đột nhiên cảm thấy xấu hổ và cứng đờ người.
「Hai người ạ.」
Một giọng nói trong trẻo vang lên trên đầu tôi.
Quay lại, tôi thấy một nam sinh khóa trên mà tôi đã gặp trên sân thượng của trường. Anh ta cũng mặc đồng phục của trường, và tôi nhận ra rằng nhân viên đã hiểu lầm rằng tôi và anh ta là một nhóm. Tuy nhiên, dù nhìn thế nào đi nữa, anh ta cũng chỉ có một mình, và tôi không biết người thứ hai mà anh ta nói đến ở đâu.
「Phòng 327 ạ.」
Cùng với giọng nói đều đều, nhân viên đưa ra một chiếc giỏ chứa điều khiển và khăn ướt. Anh ta nhận lấy và nói, 「Vậy đấy,」 rồi liếc mắt ra hiệu cho tôi và một mình đi nhanh về phía thang máy.
Tôi nhận ra người còn lại chính là mình, và không biết phải làm gì, tôi vội vàng đuổi theo anh ta.
Có lẽ anh ta đã thấy tôi xấu hổ và do dự nên đã ra tay giúp đỡ. Trong thang máy chỉ có hai người chìm trong im lặng, tôi lí nhí nói, 「Xin… cảm ơn… anh ạ」.
「Hả?」
Anh ta lẩm bẩm một tiếng, vẻ như không hiểu tôi đang nói gì.
Chúng tôi vào phòng có biển số 327.
「Xin… cảm ơn anh ạ. Còn lại, thì… em không sao đâu ạ…」
Anh ta không nghe lời tôi nói, cứ thế ngồi xuống ghế sofa và thao tác điều khiển một cách thành thạo. Nhạc nổi lên. Đó là một bài hát nổi tiếng mà ngay cả tôi, người không rành về xu hướng, cũng biết.
Bài hát của anh ta, người bắt đầu hát một cách không chút e dè, thực sự rất hay, không phải là lời khen sáo rỗng. Hay đúng hơn, giọng hát vang của anh ta chỉ cần nghe thôi cũng đã thấy dễ chịu. Tôi cũng bất giác ngồi xuống ghế sofa và say sưa lắng nghe cho đến khi bài hát kết thúc.
「Rồi, đến lượt em.」
Anh ta đưa điều khiển về phía tôi. Lúc đó, tôi mới sực tỉnh và nhận ra có điều gì đó đã sai.
「A, xin… xin lỗi ạ. Em… hôm nay không phải đến đây để hát karaoke. Nếu… nếu em đã làm anh hiểu lầm thì em xin lỗi.」
「Chết tiệt,」 anh ta tặc lưỡi một tiếng, rồi im lặng nhìn thẳng vào mắt tôi. Ánh mắt sắc bén đến nghẹt thở.
「Vậy… đến đây để luyện tập diễn kịch à?」
Nói rồi, anh ta lại mỉm cười như một người hoàn toàn khác. Gương mặt ngọt ngào đó khiến tôi bất giác ngẩn ngơ… mà khoan,
「Tại, tại sao anh lại biết chuyện đó!」
「Tại sao à, giờ nghỉ trưa hôm nay chẳng phải em đang luyện tập trên sân thượng sao. Vở đó là Vua Lear à? Thôi đi. Cái câu lạc bộ Kịch nghệ đó, dù có giúp đỡ thì cũng chẳng diễn ra hồn đâu. Em cũng không cần phải muối mặt cùng họ làm gì, đúng không? Thay vào đó, hãy cùng anh…」
Thái độ chế nhạo của anh ta khiến tôi tức điên lên. Dù biết anh ta là khóa trên, nhưng tôi đã không kiềm được mà lớn tiếng.
「Tại sao anh lại nói như vậy! Người ngoài đừng có mà nói năng huênh hoang về chuyện người khác đang cố gắng hết sức! Anh có quyền gì mà nói những lời đó!」
「Hả? Quyền gì à? Thì là… Ể? Không lẽ em không biết anh là ai à?」
「Ể? Anh là ai, em còn chưa được nghe tên anh cơ mà.」
「Ha, chết thật. Anh cứ nghĩ một người đẹp trai như anh thì ai cũng biết chứ.」
「Tiếc là, xung quanh em không thiếu trai đẹp đâu ạ.」
「Hừm, là cái thằng Kurosaki đó à?」
「Vâng, Kurosaki-kun nổi tiếng lắm nhỉ…」
「Chắc không bằng anh đâu.」
「Vậy sao… nhưng không chỉ có thế đâu.」
「Hả? Ngoài ra còn có thằng nào đẹp trai như anh nữa à?」
「Có chứ ạ… cỡ đó.」
──Dĩ nhiên. Tôi sẽ không nói đó là ai. Và có lẽ, dù có nói ra tên người đó, anh ta cũng sẽ không chấp nhận đâu…
「──Thôi được rồi. Tên anh là Shiroi. Shiroi Masahiko.」
「…Shiroi? Masahiko…………」
Cái tên đó tôi quả thực đã nghe qua. át chủ bài của câu lạc bộ Kịch nghệ năm hai. Chính là người đã nổi giận và đòi bỏ câu lạc bộ sau khi Hirasawa-senpai mắc lỗi làm cháy trang phục.
「Sao nào. Hóa ra cũng biết anh à.」
「Vâng, đó là… bởi vì anh chính là người đã đẩy câu lạc bộ Kịch nghệ vào tình thế khó khăn, đúng không?」
「Hừ, anh lại thành kẻ xấu à… Chà, có lẽ cũng đúng.」
Shiroi-senpai tỏ vẻ bất mãn, lục lọi trong chiếc cặp đặt bên cạnh và lấy ra một chiếc hộp cỡ lòng bàn tay. Anh ta lấy một điếu từ trong đó, ngậm vào miệng và ném chiếc hộp lên bàn. Anh ta lấy một chiếc bật lửa dùng một lần từ trong túi ra và định châm lửa.
「Này, đừng mà anh. Ở một nơi chật hẹp thế này mà lại hút thứ đó!」
「Gì chứ, ồn ào quá.」
「Nhưng mà đúng là vậy mà! Luật pháp của quốc gia cũng──」
Vừa nói, tôi bỗng nhận ra. Sự thật về sự sụp đổ của câu lạc bộ Kịch nghệ lần này…
Tôi lập tức bình tĩnh lại và nói bằng một giọng lạnh lùng.
「Quả nhiên… kẻ xấu chính là Shiroi-senpai… Vụ cháy nhỏ đó, không phải do Hirasawa-senpai gây ra.」
Nghe những lời đó, Shiroi-senpai không nói gì, chỉ liếc mắt về phía tôi. Tôi biết anh ta đang ra hiệu cho tôi đừng nói nữa, nhưng dĩ nhiên tôi sẽ không do dự.
「Hôm trước, em đã thấy có gì đó không ổn. Em là ủy viên ban tổ chức lễ hội trường, phụ trách nhà thi đấu, nên em đã đến đó để đo kích thước cho việc chuẩn bị. Lúc đó, em cảm thấy nhà thi đấu có vẻ trắng hơn trước. Rồi một lúc sau em mới hiểu ra. Đèn chiếu sáng của nhà thi đấu đó, tất cả đã được thay bằng đèn LED. Em đã nói với hội trưởng Hội học sinh và xem tài liệu, đúng là vào đầu kỳ nghỉ hè, toàn bộ hệ thống chiếu sáng của nhà thi đấu đã được thay bằng đèn LED.
Kỳ lạ, đúng không?
Chuyện Hirasawa-senpai gây ra vụ cháy nhỏ là vào khoảng cuối tháng Bảy. Đèn LED có gây ra hiện tượng hội tụ ánh sáng không ạ? Nguyên nhân thực sự của vụ cháy, có lẽ là một thứ gì đó trực tiếp hơn. Có lẽ đã có một nguồn lửa dễ bắt cháy hơn ở đó, đúng không?」
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, Shiroi-senpai cười. Rồi anh ta không nhận tội, cũng không xin lỗi, mà lại nói ra một điều bất ngờ.
「Nào, chúng ta bắt đầu luyện tập diễn kịch thôi.」
「Chờ, chờ một chút. Tại sao lại thành ra thế này?」
「Anh sẽ đích thân làm huấn luyện viên diễn xuất cho em. Hôm nay, chẳng phải em đến đây để luyện tập diễn kịch sao?」
「Lẽ nào, đây là tiền bịt miệng ạ?」
「Không phải. Không phải như vậy. Anh đang nói là em có tố chất đấy. Vì vậy, anh sẽ đích thân huấn luyện cho em.」
「Em… em không hiểu anh đang nói gì…」
Dù sao đi nữa, việc được át chủ bài của câu lạc bộ Kịch nghệ, Shiroi-senpai, đích thân chỉ bảo không phải là một chuyện tồi đối với tôi, người không có nhiều cơ hội luyện tập cùng mọi người.
「Chuyện này tuyệt đối phải giữ bí mật với những người khác.」
Đằng sau lời nói của anh ta, có lẽ là cảm giác không thể nói ra tội lỗi của mình dù đã thừa nhận. Vì vậy, có lẽ anh ta nghĩ rằng việc nhận vai trò huấn luyện viên cho tôi là một cách để chuộc lỗi.
Nên nói hay không nên nói sự thật mà mình đã biết, có lẽ đó không phải là vấn đề lớn. Bây giờ dù có biết sự thật, chắc chắn ai cũng sẽ bối rối không biết phải làm gì tiếp theo, và cũng không giải quyết được gốc rễ vấn đề, hơn nữa tôi cũng không phải là nhân vật có vai trò đó.
Và nhờ giữ bí mật, thời gian cứ thế trôi qua một cách bình yên, và ngày trước lễ hội trường đã đến. Thành thật mà nói, tôi nghĩ kỹ năng diễn xuất của mình đã tiến bộ vượt bậc. Chắc chắn tôi đã đạt đến mức không còn kéo chân mọi người nữa.
Ngày trước lễ hội trường, nhiều học sinh ở lại trường muộn để chuẩn bị, và nhà trường cũng chấp nhận điều đó. Sau tám giờ tối, bầu trời cuối tháng Chín đã hoàn toàn chìm trong bóng tối, và những cơn gió lạnh lùa qua ngôi trường nằm trên sườn núi.
Những học sinh chỉ quen với cái nóng ban ngày, chẳng ai mang theo áo khoác, vừa làm việc xuyên đêm vừa càu nhàu 「lạnh quá, lạnh quá」. Thế nhưng, trông họ dường như vẫn đang tận hưởng điều đó, như thể không khí lễ hội náo nhiệt vẫn còn vương vấn.
Sau khi xong việc của ban tổ chức, tôi lại lao vào chuẩn bị cho vở kịch, và mãi đến khi công việc tạm ổn để mọi người giải tán thì đã hơn chín giờ đêm. Tôi, Kurosaki-kun và Takehisa, ba chúng tôi ghé qua lớp học được trang trí cho tiết mục cà phê cosplay để lấy đồ. Ngay lúc chuẩn bị rời đi, tôi đã gọi Takehisa lại, đúng như kế hoạch đã định sẵn.
「À, xin lỗi Takehisa, tớ có chuyện muốn xác nhận với cậu ngay trong hôm nay, cho tớ một chút thời gian được không?」
Tôi lấy kịch bản của vở kịch ra, giả vờ một cách trắng trợn.
「À, vậy thì tớ đi trước nhé.」
Kurosaki-kun rời khỏi phòng, để lại tôi và Takehisa một mình trong lớp học về đêm.
「Có chuyện gì thế?」
Takehisa lại gần tôi với một giọng điệu thản nhiên. Chắc hẳn cậu không hề nhận ra trái tim tôi đang đập rộn ràng đến nhường nào đâu nhỉ.
Thật ra tôi đã do dự rất nhiều, không biết nên làm hay không nên làm điều này…
Tôi nghĩ rằng, những câu chuyện của Shakespeare thường có xu hướng không dung thứ cho những người phụ nữ bất nghĩa.
Trong 『Hamlet』, Gertrude đã bị giết chết dù đó không phải là ý muốn của người cha quá cố, và cả Cordelia, người đã nói những lời cay nghiệt với Vua Lear, cũng phải chết. Về phần Desdemona trong 『Othello』, nàng bị sát hại chỉ vì một mối nghi ngờ ngoại tình.
Nếu vậy thì, một người như tôi có lẽ cũng không thể nào được sống sót. Có thể nói rằng hành động của tôi đáng tội muôn lần chết. Thế nhưng, với tình cảm này, sống hay chết đã không còn là vấn đề nữa. Các nữ anh hùng trong kịch của Shakespeare, ai nấy đều chẳng bận tâm đến những điều như vậy. Họ chỉ đơn giản là làm đến cùng điều mình tin tưởng mà thôi.
Tôi mở kịch bản, dùng ngón tay chỉ vào lời thoại trong cảnh đầu tiên của Goneril. Đó là cảnh Goneril, em họ của Vua Lear, tỏ tình.
Tôi vừa lướt ngón tay theo dòng thoại, vừa cất tiếng.
「A, thưa Vua Lear. Ngay từ lần đầu gặp mặt, thiếp đã là tù nhân của người—」
「Ừm.」
Takehisa khẽ gật đầu.
「Cái này, có hơi lạ không nhỉ?」
「Vậy… sao?」
「Này nhé, Goneril được quy định là em họ của Vua Lear, vậy nên chắc chắn họ đã gặp nhau nhiều lần từ khi còn nhỏ, đúng không? Thế mà lại nói ‘ngay từ lần đầu gặp mặt’— chẳng phải hơi kỳ lạ sao?」
「—À, quả thật là vậy. Phải làm sao đây?」
「Tớ ấy, dù có hơi mạo muội, nhưng tớ đã thử nghĩ ra một lời thoại thay thế rồi.」
「Quả nhiên là cậu. Vậy, nó thế nào?」
「Ừm, thế nên là, tớ… muốn luyện tập một chút cho buổi diễn chính thức. Cậu có thể giúp tớ một lát được không?」
「Tất nhiên rồi.」
「Vậy, phiền cậu đóng vai Vua Lear nhé.」
「Ừm, hiểu rồi.」
—Tôi mới ranh ma làm sao. Tôi tự thấy ngán ngẩm với cái màn kịch rẻ tiền do chính mình dựng nên, nhưng dù vậy, tôi cũng đang dốc hết sức mình.
Takehisa đứng đối diện với tôi, không cầm kịch bản, chỉ lặng lẽ nhìn tôi và nói lời thoại của Vua Lear. Có hơi ngượng một chút, nhưng có lẽ như vậy lại tiện hơn. Dĩ nhiên tôi cũng không cầm giấy nhắc tuồng, và cũng không cần đến nó. Bởi vì tôi chỉ cần nói ra những gì trong lòng mình là đủ…
「Vậy thì Goneril. Hãy cho ta biết tình cảm của nàng. Nàng nghĩ gì về ta?」
Sự căng thẳng bò dọc sống lưng. Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào Vua Lear, không, vào Takehisa.
「Vâng, thưa Vua Lear. Có lẽ người chẳng bao giờ để ý, nhưng thiếp đã luôn dõi theo người từ rất lâu rồi. Tuy nhiên, có lẽ thiếp đã mất một chút thời gian để nhận ra đó chính là tình yêu.
Có lẽ thiếp đã bị thu hút bởi sự dịu dàng của người, sự quan tâm mà người dành cho tất cả mọi người một cách bình đẳng, không phân biệt thân phận.
Người có cười thiếp không? Khi mà ngay cả lúc này đây, trái tim thiếp như muốn vỡ tung vì nỗi khao khát dành cho người?
Không, thiếp biết chứ. Thiếp biết rằng người đã có một người khác trong lòng.
Dù vậy, thiếp vẫn vô cùng biết ơn vì người đã cho thiếp cơ hội để thổ lộ tình cảm này.」
Nói xong, tôi lặng lẽ cúi đầu, hai tay nắm lấy vạt váy, đầu gối hơi chùng xuống và cúi chào.
「…Cậu thấy, sao?」
Dù hỏi vậy nhưng mặt tôi vẫn cúi gằm. Dù có cái cớ là đang diễn, nhưng mặt tôi đã đỏ bừng lên, không thể để ai nhìn thấy được.
「…Hay. Hay lắm! Đúng, chính là nó. Chính vì có những lời này, chính vì sau những lời này mà ông ấy mới thất vọng trước thái độ lạnh lùng của Cordelia và chọn Goneril. Quả nhiên là cậu, Sasaba-san.」
Lời khen của Takehisa khiến tôi vui một cách thuần túy. Dù đó chỉ là lời khen dành cho một câu thoại trong kịch, nhưng thế là quá đủ rồi.
「Cảm ơn cậu. Nhưng, đây chỉ là luyện tập cho buổi diễn chính thức thôi. Đến lúc đó, tớ chắc chắn sẽ làm tốt hơn nữa.」
「Ừ, tớ mong chờ đấy.」
—Lúc này, đây là tất cả những gì tôi có thể làm được.
Liệu 「màn diễn chính thức」 ấy sẽ đến khi nào, giờ tôi không biết, nhưng một ngày nào đó, nó phải đến.
—to be or not to be.
Nên làm hay không nên làm, đó không phải là vấn đề. Nếu không làm, bức màn sẽ không thể kéo lên, và cũng chẳng thể hạ xuống.
Một ngày nào đó, tôi nhất định phải làm, nếu không, cảm xúc này sẽ chẳng biết đi về đâu.
Nói cách khác, vấn đề là, khi nào sẽ là lúc đó đây—.