Lần này, xin chân thành cảm ơn quý vị đã cầm trên tay tập 2 của tác phẩm 「Chúng ta 'đọc' nhầm ý nhau」. Ngay sau khi tập 1 phát hành, tôi có thử lên Twitter tìm kiếm tên sách thì nhận được rất nhiều lời khen ngợi, thậm chí có người còn nói muốn sớm được bình chọn cho giải thưởng 『Kono Light Novel ga Sugoi!』 tiếp theo. Điều này khiến tôi vừa cảm thấy vô cùng ái ngại, vừa mang trong lòng nỗi bất an và áp lực to lớn về việc không biết tập 2 này liệu sẽ được đón nhận đến đâu.
Thú thật là, tôi không nghĩ tập 2 lại có thể ra mắt nhanh đến vậy. Quyết định trao giải cho tác phẩm tại Giải thưởng Sneaker lần thứ 27 là vào tháng 1, trong khi tập 1 được xuất bản vào tháng 12, tức là cách nhau gần một năm. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã tự ý bắt tay vào viết tập 2 rồi gửi thẳng cho biên tập viên, và có vẻ như anh ấy đã sớm quyết định cho xuất bản cuốn sách ngay cả khi chưa biết nó sẽ bán được đến mức nào.
Nói thật lòng, nếu cuốn sách này mà không bán chạy chút nào thì sẽ gây phiền phức cho biên tập viên phụ trách mất. Biết đâu chừng anh ấy còn bị đuổi việc cũng nên. À, tất nhiên đó chỉ là một câu nói đùa thôi. Thưa quý độc giả, nếu mọi người cảm thấy cuốn sách này thú vị, xin đừng giữ làm bí mật cho riêng mình mà hãy giới thiệu cho những người khác nữa nhé. Trông cậy cả vào mọi người ạ.
Mà thôi, đổi chủ đề một chút, các hiệu sách đang ngày một ít đi. Từ khi còn trẻ, tôi đã rất thích các hiệu sách, chỉ cần rảnh rỗi (hoặc không rảnh) là lại ghé qua, có thể ngồi lì ở đó hàng giờ đồng hồ. Thế nhưng gần đây, số lượng hiệu sách đã giảm đi trông thấy, thời gian mở cửa cũng bị rút ngắn lại, khiến tôi thậm chí không thể ghé qua sau giờ làm được nữa.
Cửa hàng sách xuất hiện trong tác phẩm này, thực chất được tôi viết dựa trên một cửa hàng có thật, nhưng vào một ngày nọ khi đang viết dở tác phẩm, tôi đã thấy thông báo cửa hàng sẽ đóng cửa. Tôi đã đến đó một lần cuối cùng trước khi họ đóng cửa. Thật lòng tôi đã từng mơ về ngày tập 1 được bày trên kệ sách của cửa hàng ấy, nhưng có vẻ như đã không kịp nữa rồi. Nhân tiện, tiệm bánh sandwich kia cũng được lấy hình mẫu từ một cửa hàng có thật, và nghe nói nó cũng đã đóng cửa từ vài năm trước.
Thời gian cứ thế trôi đi dù ta có để mặc nó hay không. Khi thương mại điện tử và sách điện tử ngày càng phổ biến, việc các hiệu sách trong thành phố ngày một ít đi là điều không thể tránh khỏi. Vừa cảm thấy buồn bã, mặt khác cũng phải chấp nhận nó như một sự thật.
Các nhân vật trong cuốn sách này cũng vậy, khi chuyển từ môi trường trung học cơ sở trong quá khứ sang môi trường trung học phổ thông mới, họ cũng mang theo gánh nặng quá khứ, khổ đau và rồi dần hòa nhập với cuộc sống mới.
Trong những năm gần đây, khi thế giới thực cũng đang có vô số những thay đổi chóng mặt, chắc hẳn mọi người cũng đang sống với nhiều cảm xúc khó lòng chấp nhận. Những lúc như vậy, xin đừng thu mình trong vỏ ốc mà hãy thử dang rộng đôi cánh bay lên. Không làm thì sẽ chẳng có gì bắt đầu cả.
Hình như lời lẽ của tôi hơi cứng nhắc rồi thì phải nhỉ? Để tôi nói lại từ đầu.
Trong quá trình sản xuất cuốn sách này, biên tập viên phụ trách đã hỏi ý kiến tôi về trang phục sân khấu để trao đổi với họa sĩ minh họa, chị porigon. Tôi đã lùng sục khắp nơi trên mạng để tìm hình ảnh truyền tải ý tưởng, nhưng mãi không tìm được thứ gì thật ưng ý nên đành gửi vài tấm ảnh với suy nghĩ 「chắc thế này là được rồi」. Một thời gian sau, chị porigon. gửi bản phác thảo trang phục, và ngay khoảnh khắc nhìn thấy nó, tôi đã phải thốt lên: 「Sao chị ấy biết được hình ảnh trong đầu mình vậy!」. Xem ra chị ấy có siêu năng lực thì phải.
Ngoài ra, về quá trình chỉnh sửa bản thảo theo lời khuyên của biên tập viên K-san, những góp ý của anh ấy quá đỗi chính xác khiến tôi thực sự không dám ngẩng mặt lên nhìn anh ấy nữa. Tôi quý anh ấy lắm. Khi gặp anh ấy ngoài đời thực tại lễ trao giải, anh ấy trông giống hệt cái avatar trên Twitter đến nỗi tôi nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Và cuối cùng, tôi xin chân thành cảm ơn tất cả các bạn đã mua tác phẩm đoạt giải, 「Chúng ta 'đọc' nhầm ý nhau」, đặc biệt là những bạn đã đăng những lời nhắn ủng hộ và cảm nhận lên mạng. Những lời nói đó đã tiếp thêm cho tôi dũng khí để viết, và cũng trở thành cầu nối giúp nhiều độc giả tìm đến tác phẩm hơn. Nhờ có mọi người mà cuốn sách này mới có thể ra đời.
Xin hãy tiếp tục ủng hộ để tôi có thể viết tiếp tập 3 nhé.
Cuối cùng, tôi dự định sẽ lại đăng một ngoại truyện trên Kakuyomu sau khi tập này được phát hành. Nếu có thể, tôi cũng đang chuẩn bị để công khai kịch bản của vở kịch xuất hiện trong truyện, vậy nên mong mọi người đón đọc.
Mizukagami Hijiri