Rất vui được làm quen. Tôi là Mizukagami Hijiri, tác giả vừa may mắn ra mắt sau khi nhận được Giải Bạc tại Giải thưởng lớn Sneaker. Nguồn gốc của bút danh khó đọc này đến từ tác phẩm và tác giả mà tôi vô cùng kính trọng, đó là ‘Kouya Hijiri’ của Izumi Kyouka. Tôi cũng có cảm giác là mình hơi làm màu quá rồi, nhưng một khi đã quyết định ra mắt thì đành phải chấp nhận mà đi tiếp thôi.
Ước mơ trở thành tiểu thuyết gia của tôi bắt đầu từ thuở nhỏ, và tôi nghĩ rằng mình thích đọc sách có lẽ là do ảnh hưởng từ mẹ và anh trai. Mẹ tôi thích những tác phẩm có hơi hướm kinh dị một chút như của Yokomizo Seishi hay Yumemakura Baku, còn tôi thì, trong lúc lùng sục những cuốn đó, đã trải qua tuổi dậy thì bằng việc mượn những tiểu thuyết kỳ ảo như ‘Biên niên sử chiến tranh đảo Lodoss’ từ kệ sách của anh trai. Thế nhưng, thời gian cứ thế trôi đi mà tôi vẫn chưa biết mình muốn viết loại tiểu thuyết nào, đến khi thực sự bước vào đời, tôi lại làm một nghề chẳng liên quan gì sất, đó là đầu bếp, và hiện tại tôi vẫn đang lặng lẽ kinh doanh một nhà hàng nhỏ trong thành phố Okayama.
Dù vậy, thói quen đọc sách, tuy ít ỏi, vẫn được duy trì, và rồi tôi đã gặp được ‘Nỗi buồn của Suzumiya Haruhi’. Thật sự, đó là một cú sốc lớn. Chắc giờ này tôi cũng không cần phải giải thích thêm làm gì nữa, nhưng tôi cảm thấy, đây chẳng phải chính là thể loại tiểu thuyết mà mình muốn viết hồi nhỏ hay sao, và thế là tôi đã cầm bút lên, quyết tâm theo đuổi lại giấc mơ đã lãng quên từ thời thơ ấu.
Thật trùng hợp làm sao, trên trang tuyển chọn của Giải thưởng lớn Sneaker lần thứ 27, nơi tác phẩm này đã nhận giải, lại có hình ảnh nhân vật từ cả hai tác phẩm: ‘Biên niên sử chiến tranh đảo Lodoss’ mà tôi đã đọc hồi nhỏ, và ‘Nỗi buồn của Suzumiya Haruhi’ đã thôi thúc tôi quyết tâm viết tiểu thuyết. Có lẽ, đó cũng có thể gọi là một loại định mệnh.
Tháng mười một năm ngoái, khi tác phẩm này đang thuận lợi tiến vào vòng tuyển chọn cuối cùng, người mẹ yêu quý nhất của tôi đã qua đời. Mẹ tôi là một người rất yêu thích tiểu thuyết và các sản phẩm giải trí, người đã đột ngột ra đi trong lúc đang cực kỳ mê mẩn ‘Thanh gươm diệt quỷ’. Biết đâu chừng, việc tác phẩm này đoạt giải cũng có một phần là nhờ sự phù hộ của mẹ tôi từ trên thiên đàng.
Tôi cũng từng tâm sự với mẹ về việc viết lách, điều hối tiếc duy nhất của tôi là đã không thể báo tin mừng đoạt giải khi mẹ còn sống, nhưng tôi tin rằng tác phẩm này chắc chắn đã đến được với mẹ nơi thiên đàng.
Tác phẩm này, 「Chúng ta ‘Đọc’ Sai rồi」, được tôi gửi dự thi thông qua Kakuyomu. Thú thật thì, ban đầu tôi đã cố gắng gửi bản thảo theo cách thông thường qua web. Thế nhưng vì bản thảo gốc đã vượt quá giới hạn từ ngữ của quy định khá nhiều, dù đã cặm cụi cắt gọt nhưng tôi vẫn không tài nào rút gọn cho đủ được. Ngay lúc sắp bỏ cuộc, một ý nghĩ có phần dễ dãi nảy ra: “Ể? Nếu gửi qua cổng Kakuyomu thì quy định số từ sẽ thoải mái hơn, chắc là được nhỉ?”. Và thế là tôi đã gửi đi.
Thế nhưng, sau khi gửi đi tôi mới nhận ra, do đã cắt bỏ cả một nhân vật và một tình tiết để khớp với số từ, một vài chi tiết cài cắm khá quan trọng đã không được giải quyết, dòng thời gian cũng trở nên vô lý, biến tác phẩm thành một mớ khá là đáng thất vọng. Dù vậy, việc được biên tập viên K nhặt lên có thể nói là một sự may mắn hiếm có.
Trong buổi nói chuyện khi nhận giải, biên tập viên K đã tỏ ra đồng cảm sâu sắc với chính những điều mà tôi muốn khắc họa, và việc được thấu hiểu đến vậy lại một lần nữa khiến tôi cảm nhận được duyên phận.
Tuy nhiên, điều khiến tôi ngạc nhiên là tác phẩm này lại được xếp vào thể loại ‘Trinh thám’. Bản thân tôi vốn không hề có ý định viết một câu chuyện trinh thám, nhưng ngẫm lại thì cũng không hẳn là không thể gọi nó là trinh thám, dẫu vậy tôi vẫn cảm thấy khá bối rối và áp lực khi tác phẩm của mình lại là một tiểu thuyết trinh thám.
Và rồi, họa sĩ minh họa polygon-san. Ngay khoảnh khắc bản phác thảo nhân vật được gửi đến, tôi đã cảm thấy: “A, là Sena đây rồi”. Nhân vật nào cũng giống hệt như trong tưởng tượng của tôi, hay thậm chí còn vượt xa hơn thế, khiến tôi vô cùng cảm động. Mỗi ngày trong quá trình sửa lại bản thảo, tôi đều mong ngóng những hình minh họa mới, và mỗi khi nhận được, tôi liền đặt làm hình nền điện thoại ngay. Thậm chí nhiều lúc, chính những hình minh họa mới lại là nguồn cảm hứng để tôi viết lại bản thảo.
Đặc biệt, tôi đã rất vui khi anh ấy vẽ cả cây quạt giấy Natsukawa, một đặc sản của Okayama, vào trong tranh minh họa. Đó là quê hương của tôi mà. Tôi nghĩ mình phải đưa nó vào trong truyện, thế là tôi đã vội vàng thêm chi tiết đó vào.
Về phần thầy Otsuichi, em xin chân thành cảm ơn vì lời đề tặng mà bản thân em không dám nhận. ‘GOTH’ của thầy chính là tác phẩm đã kéo em vào vũng lầy trinh thám, nên khi nhận được lời đề tặng của thầy, thú thật là em đã run lên vì xúc động. Đai sách của tác phẩm này, em sẽ coi như báu vật gia truyền.
À, tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn đến đội ngũ biên tập lỗi. Tác phẩm này trích dẫn rất nhiều danh tác và sự kiện lịch sử, và họ đã tra cứu vô cùng tỉ mỉ để xác nhận không có lỗi sai hay thiếu sót trong giải thích, thực sự không biết nói gì để cảm ơn cho đủ.
Nếu cứ tiếp tục cảm ơn thì sẽ không có hồi kết, mà nghe nói các cụ già dài dòng hay bị ghét lắm nên tôi xin phép được cắt bớt, và chỉ muốn nhắn nhủ rằng, tác phẩm này được hoàn thành là nhờ vào sự giúp đỡ của tất cả mọi người.
Khi nhận giải, tác phẩm này đã nhận được đánh giá rằng: “Đọc lần thứ hai sẽ thấy hay hơn”. Khi đọc lại lần thứ hai, biết đâu độc giả sẽ có những phát hiện mới từ những tình tiết đã vô tình lướt qua. Ngoài ra, những hình minh họa ở đầu sách có thể sẽ mang lại cho bạn một góc nhìn khác giữa trước và sau khi đọc xong câu chuyện. Thêm nữa, những danh tác xuất hiện trong truyện đều là những tác phẩm tuyệt vời, nếu có cuốn nào bạn chưa đọc, tôi sẽ rất vui nếu bạn tìm đến chúng. Biết đâu ở đó cũng sẽ có những khám phá mới đang chờ bạn.
Cùng với việc phát hành tác phẩm này, tôi dự định sẽ công bố những câu chuyện hậu trường không thể đưa vào bản chính trên Kakuyomu. Sau khi đọc những câu chuyện đó và cả tập hai hiện đang được viết, có thể bạn sẽ còn nhìn ra nhiều điều hơn nữa, vì vậy nếu có thời gian (hoặc kể cả không có), tôi sẽ rất hạnh phúc nếu bạn đọc lại tác phẩm này lần thứ ba, thứ tư.
A, và một điều cuối cùng.
Câu chuyện này là hư cấu. Tỉnh Okayama xuất hiện trong truyện là một thế giới giả tưởng, pha trộn giữa những thứ có thật, không có thật, hoặc những thứ đã từng tồn tại trong quá khứ nhưng nay không còn nữa. Các nhân vật, cơ sở vật chất, và tổ chức tồn tại trong đó cũng đều là hư cấu, vì vậy, ngay cả khi bạn nhận ra những địa điểm hay nhân vật có thể là nguyên mẫu, xin hãy cân nhắc để không gây ra bất kỳ phiền phức nào cho họ.
Hiện tại tôi đang trong quá trình thực hiện tập hai. Tôi đang cố gắng hết sức để nó trở thành một tác phẩm hay không kém gì tác phẩm này, vì vậy tôi rất mong được gặp lại các bạn vào lúc đó.
Mizukagami Hijiri