Bokura wa "Yomi" o Machigaeru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

(Đang ra)

Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

Aoikou

Ban ngày, Alicia Snowell là một cô dâu trung thành của các vị thần, hết lòng cống hiến cho Thánh Giáo hội và tín đồ của mình. Đêm xuống, chị lại là giáo tra thượng hạng của Giáo hội, không ngần ngại d

4 43

Cứ chơi tẹt ga đi! Nữ Thần đá bay trùm cuối trong Tutorial rồi, Giờ tao muốn làm gì thì làm

(Đang ra)

Cứ chơi tẹt ga đi! Nữ Thần đá bay trùm cuối trong Tutorial rồi, Giờ tao muốn làm gì thì làm

Supana Onikage

Giờ thì tôi là Karina rồi nhé - ít ra bây giờ là vậy! Trước kia tôi chỉ là một anh nhân viên văn phòng tầm thường ở Nhật Bản, cho đến khi bị vèo lên cõi thần linh gặp Nữ thần Thời Gian và Không Gian,

3 38

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

(Đang ra)

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Nora Kohigashi

Khi phát hiện những quyền năng rực lửa vụt bừng thức tỉnh—hoàn toàn trái ngược với “bộ mặt thiên thần” thường ngày—Liz chỉ biết tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra với mình đây?” Thế rồi cô mới vỡ lẽ một c

23 265

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

135 937

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

368 5450

Bokura wa "Yomi" o Machigaeru Tập 1 - Đọc 『Chạy đi, Melos!』 (Dazai Osamu) – Takehisa Yuma

Thật lòng mà nói. Tôi không ưa gì nhà văn tên Dazai Osamu cho lắm.

Có lẽ, trong số các tiểu thuyết gia kim cổ đông tây, danh tiếng của ông ta cũng phải tranh vị trí nhất nhì, lại còn đẹp trai, đào hoa hết chỗ nói. Tài năng thì trời phú, đã thế còn là con nhà giàu.

Thế mà sao chứ? Gã đàn ông này, nói thẳng ra là một kẻ vô cùng thất cách.

Nghiện ngập, nát rượu, không giữ lời hứa, tiền bạc và đàn bà thì bê tha. Hễ có chuyện gì là lại đòi chết cho xong.

Rốt cuộc, ông ta còn bất mãn cái gì nữa chứ!

Được ưu ái đến thế rồi mà còn muốn ích kỷ đến đâu nữa đây.

Đối với phần lớn người trên đời, ví dụ như một kẻ tầm thường như tôi, hoặc thậm chí còn tệ hơn...

──Nói tóm lại, là tôi đang ghen tị.

*『Eros đã sôi sục cả lên!』*

Câu chuyện bắt đầu bằng một dòng như thế.

Nghe được tin đồn về một nữ hoàng ngang ngược vung roi, Eros đứng ngồi không yên, lập tức tìm đến tòa nhà hỗn hợp lấp lánh ánh đèn neon tựa như cung điện. Nhưng xui xẻo thay, hôm đó vị nữ hoàng mục tiêu lại không đi làm, cậu đành thất thểu trở về nhà trong thất vọng.

Eros liên lạc với người bạn, Selinuntius, và hứa chắc như đinh đóng cột sẽ cùng nhau đi lần nữa, nhưng cậu lại quên mất hôm đó là ngày cưới của em gái mình.

Ngay khi lễ cưới kết thúc, Eros ba chân bốn cẳng chạy thẳng đến quán của nữ hoàng.

Ấy là bởi vì, người bạn Selinuntius đã tuyên bố rằng, nếu Eros không đến kịp giờ mở cửa đã hẹn, thì anh ta sẽ chọn chính vị nữ hoàng mà cậu đang nhắm tới.

Eros chạy.

「Đêm nay ta sẽ bị quất. Ta chạy là để bị quất!」

Vẫn còn thừa thời gian trước giờ mở cửa. Thế nhưng Eros hết lần này đến lần khác suýt bị vô số cám dỗ lôi kéo, để rồi khi nhận ra thì thời gian đã gần kề.

Cậu rẽ vào một con hẻm nhỏ để đi đường tắt, và bị ba gã đàn ông tấn công tình dục ở đó (cái tình tiết gì mà tàn nhẫn thế này!).

Dù vậy, Eros vẫn tiếp tục chạy. Khi cậu đến nơi vừa kịp lúc, Selinuntius nói.

「Eros, sao cậu lại trần như nhộng thế này.」

Trong lúc mải mê tưởng tượng đến màn chơi đùa với nữ hoàng, Eros đã không thể kìm nén được nữa và lột sạch đồ từ lúc nào không hay.

「Selinuntius, hãy đấm tôi đi!」

Bị cưỡng hiếp tập thể trên đường đi, Eros đã thức tỉnh cả với tình yêu đồng giới, và yêu cầu Selinuntius chơi SM với mình.

Đó cũng là điều mà Selinuntius mong muốn. Eros và Selinuntius bắt đầu màn dạo đầu ngay trước quầy lễ tân của quán. Nữ hoàng chứng kiến cảnh đó, bèn bước đến chỗ hai người và,

「C-cho ta tham gia với, được không!」

Cả ba vui vẻ cùng nhau bước vào phòng chơi.

Trong căn phòng học vừa yên tĩnh vừa xuống cấp với tấm biển 「Câu lạc bộ Văn học」 treo trên cửa, cô ấy ghé sát vào mắt tôi, người vừa mới đọc xong câu chuyện mang tên 『Hổ thẹn đi, Eros』.

Hàng mi dài cùng đôi mắt to tròn đen láy lấp lánh sau cặp kính gọng đen.

「Tôi muốn nghe cảm tưởng của cậu?」

Nói rồi, cô ấy chớp mắt một cái thật khẽ, và nhìn tôi chăm chú.

Chủ tịch của câu lạc bộ này, chị Aoi Shiori, có mái tóc đen cắt ngắn. Với cặp kính trông như một thiếu nữ văn chương, dù vẻ ngoài có phần trầm lặng và giản dị, nhưng phải nói rằng chị ấy hoàn toàn là gu của tôi. Cứ ngỡ được sinh hoạt câu lạc bộ chỉ có hai người với một cô gái như thế, tôi đã vui mừng hớn hở đăng ký tham gia, và đó chính là khởi đầu của mọi sai lầm.

Vốn dĩ, tính cách của chị ấy đã có quá nhiều vấn đề.

「Dù chị có hỏi cảm tưởng... thì đây cũng không phải chuyên môn của tôi mà.」

Đối với một kẻ yêu văn học như tôi, cuốn manga mỏng dính mà chị ấy khoe là mới tìm được ở lễ hội doujinshi hôm trước, có thể nói chắc chắn không phải chuyên môn của tôi. Không, không chỉ có vậy...

「Cái này, về cơ bản là BL mà.」

「Làm gì có cô gái nào ghét BL đâu.」

「Đó là thành kiến đấy ạ. Mà khoan, trước hết thì tôi là đàn ông mà...」

「Dùng từ〝con trai〟thì sao nhỉ? Vì cậu vẫn còn là trai tân mà, phải không?」

「Còn trinh thì vẫn là đàn ông. Hơn nữa, cái này rõ ràng là R-18 đúng không ạ?」

Tôi, người mới thành học sinh cao trung được hai tháng, dĩ nhiên là chưa đủ 18 tuổi. Và nếu đã nói đến chuyện đó, thì chiếc cà vạt sọc vắt trên bộ ngực căng tròn trĩu nặng dưới lớp đồng phục mùa hè của chị ấy, vốn được phân màu theo năm nhập học, có màu xanh lá cây, là bằng chứng cho thấy chị là học sinh năm hai. Tức là, chẳng cần nghĩ cũng biết chị ấy cũng chưa đủ 18 tuổi.

「Thôi nào, mấy chuyện nhỏ nhặt đó không cần để tâm làm gì.」

──Thiệt tình. Đáng lẽ mọi chuyện không phải thế này...

Tôi lại lẩm bẩm câu nói không biết đã lặp lại bao nhiêu lần trong suốt thời gian qua. Tôi nhìn quanh phòng sinh hoạt yên tĩnh chỉ có hai người, những giá sách và vô số đầu sách xếp kín một mặt tường. Mùi giấy cũ và mực in thoang thoảng. Cơn mưa rào bất chợt đổ xuống vào đầu giờ chiều như thể chỉ là một lời nói dối, ánh nắng dịu dàng lọt qua cửa sổ làm những hạt bụi nhỏ li ti trong phòng lấp lánh. Dù hôm đó là ngày hè nóng nực đầu tiên được ghi nhận trong năm, nhưng căn phòng học trong tòa nhà cũ được xây trên sườn đồi này vẫn có những làn gió dễ chịu thổi vào, làm tấm rèm màu đỏ thẫm bên cửa sổ khẽ lay động.

「Chào chị Shiorin!」

Một giọng nói trong trẻo đến mức phá tan sự tĩnh lặng của căn phòng vang lên, và cùng lúc đó, cánh cửa lùa của phòng học được kéo ra một cách mạnh mẽ.

Tứ chi vươn ra từ bộ đồng phục mùa hè của cô gái có dáng người nhỏ nhắn gợi liên tưởng đến mặt trời mang một màu nâu nhàn nhạt. Chiếc cà vạt trên ngực có sọc xanh giống hệt tôi, là bằng chứng cho thấy cô ấy là học sinh năm nhất. Mái tóc màu hạt dẻ dài ngang vai bay trong gió, nhưng dáng đứng hai chân dang rộng hơn vai khiến cô ấy chẳng có lấy một nét thùy mị nào.

Đôi mắt xếch lên như mắt mèo hay mắt cáo, khi cười thì híp lại thành một đường thẳng, cùng với cặp lông mày tạo thành hai chữ V.

Mỗi lần nhìn thấy biểu cảm đó của cô ấy, tôi luôn bất giác lồng tiếng cho nó là 「Shishi!」. Dĩ nhiên, không phải cô ấy thực sự phát ra âm thanh đó, mà nó chỉ vang lên trong tâm trí tôi mà thôi.

Nói một cách khiêm tốn thì cô ấy, Munakata Sena, là một mỹ nữ tuyệt trần.

Tính cách dạn dĩ, thân thiện, hay chõ mũi vào mọi chuyện rồi khuấy tung lên, nhưng lúc nào cô ấy cũng mỉm cười. Xung quanh cô ấy luôn tràn ngập tiếng cười, và làm gì có nam sinh nào không bị nụ cười ấy mê hoặc cơ chứ.

ffc17854-12c8-4caa-8c76-d9037caa7ba2.jpg

Liếc mắt nhìn tôi một cái,

「Ủa, Yuu cũng ở đây à.」

Cô ấy hạ một tông giọng, lẩm bẩm với vẻ hơi không vui.

「Tôi ở đây... thì có vấn đề gì à?」

「Thì tại, cậu đó. Chẳng phải hôm nay sau giờ học cậu đi chơi với bọn Sarasa sao?」

「À, ừm... Nói sao nhỉ, là thế này. Tôi cũng đã cố ý tứ một chút rồi nhưng...」

「Haizz...」 cô ấy thở dài, 「Thiệt tình, nếu vậy thì phải nói với tớ một tiếng chứ. Tớ cũng định đi cùng bọn Sarasa hôm nay mà!」

「Hả, vậy sao... Thế tại sao Munakata-san lại ở đây?」

「Gì mà tại sao chứ! Vì cậu không có ở đó chứ sao!」

Nghe qua thì có vẻ là một câu nói dễ khiến người ta hiểu lầm rồi vênh váo tự đắc, nhưng tiếc là ý của cô ấy chắc chắn không phải vậy.

「...Vậy à, xin lỗi.」

「Thôi, cũng không cần phải xin lỗi đâu. Nhưng mà đến tớ cũng thấy khó xử khi phải ở một mình bên cạnh cặp đôi mặn nồng đó lắm chứ.」

Bạn thân của Munakata-san, Sasaba Sarasa, và bạn tôi Kurosaki Taiga mới thành một đôi cách đây không lâu. Một cặp đôi trai tài gái sắc quá đỗi hoàn hảo. Dĩ nhiên, với tư cách là bạn bè, tôi mừng cho họ, nhưng những người xung quanh quả thật cũng phải ý tứ một chút. Cả tôi, và cả Munakata-san...

「A, cái này! Tác phẩm mới của〝Amiko & Tsumiko〟này!」

Phát hiện ra cuốn doujinshi BL 『Hổ thẹn đi, Eros』 trên bàn, Munakata-san thở hổn hển cầm lấy cuốn sách mỏng.

Cái tên 〝Amiko & Tsumiko〟 được ghi rõ ràng trên cuốn doujinshi đó. Tôi cũng thấy ngưỡng mộ vì đó hẳn là một tác giả manga nổi tiếng đến mức khiến Munakata-san phải phấn khích như vậy, nhưng quan trọng hơn là...

「B-bất ngờ thật đấy... Munakata-san cũng... đọc mấy thứ này à...」

「Hả?」

Cô ấy thoáng ngạc nhiên. Chống tay lên hông, ưỡn bộ ngực phẳng ra và hiên ngang tuyên bố.

「Đương nhiên rồi! Làm gì có cô gái nào ghét BL đâu!」

──Là thành kiến... mà nhỉ... Tôi bắt đầu hơi mất tự tin.

Cô ấy ngồi xuống ghế và bắt đầu say sưa đọc cuốn doujinshi. Chịu thua, tôi đứng dậy đi pha cà phê hòa tan.

Tôi đun nước bằng ấm siêu tốc, thiết bị điện duy nhất trong phòng sinh hoạt, rồi pha cà phê vào những chiếc cốc riêng như thường lệ. Tôi và chị Shiori thì không nói, nhưng Munakata-san dù không phải thành viên ở đây, nhưng vì hay ghé qua nên chẳng biết từ lúc nào đã mang đến một chiếc cốc riêng và một tuýp sữa đặc cỡ lớn. Tôi và chị Shiori luôn uống cà phê đen, nhưng Munakata-san lại thích cà phê ngọt có sữa và đường. Tuy nhiên, phòng sinh hoạt này không có tủ lạnh, nên cũng chẳng có sữa. Vì vậy, cô ấy cho rất nhiều sữa đặc vào cà phê để uống. Dĩ nhiên, chỉ cần dùng đường que và kem cà phê bảo quản được ở nhiệt độ thường là xong, nhưng nghe đâu việc chỉ cần chuẩn bị một tuýp sữa đặc sẽ không cồng kềnh là một kỹ thuật khá nổi tiếng trong giới dã ngoại, đặc biệt là với những nhà leo núi quan tâm đến khối lượng hành lý. Dù sao đi nữa, với một kẻ ham đọc sách như tôi, đó là chuyện của một thế giới xa vời.

「Này, Munakata-san. Hay là cậu vào câu lạc bộ của bọn tớ đi? Chắc tớ cũng từng nói rồi, nhưng nếu cứ thiếu thành viên thế này thì đến mùa thu câu lạc bộ sẽ bị giải thể và phòng sinh hoạt sẽ bị thu hồi đấy. Cho nên bây giờ bọn tớ cần thêm thành viên, dù chỉ một người cũng được. Không cần phải đến mỗi ngày đâu. Thậm chí làm thành viên ma cũng được mà.」

「Nhưng mà bây giờ vẫn ổn mà, đúng không?」

「Hả?」

「Đấy, đến mùa thu vẫn được tự do sử dụng nơi này mà. Nếu đến lúc đó mà vẫn không đủ thành viên, đến phút chót thì tớ sẽ suy nghĩ. Như thế thì chắc chắn tớ sẽ khiến Yuu nợ tớ một ân huệ lớn. Phải sử dụng quân bài trong tay một cách hiệu quả nhất chứ.」

Nói rồi, cô ấy cầm ly cà phê, lại chìm đắm vào thế giới manga. Một lúc sau, đọc xong cuốn manga, Munakata-san đắc ý nói,

「Ha, tác phẩm lần này cũng tuyệt vời quá! Đúng là thần tác! Này Yuu, cái này là parody của 『Chạy đi, Melos!』 của Dazai Osamu đúng không!」

Cô ấy nói một điều hiển nhiên không cần phải nhắc lại.

Mà thôi, đối với một người không đọc sách như cô ấy, việc nhận ra điều đó có lẽ cũng đáng được khen ngợi.

「『Chạy đi, Melos!』 đã học ở trường rồi mà!」

Nghe những lời đó của Munakata-san, tôi thấy xấu hổ vì đã quên mất một điều hiển nhiên như vậy.

『Chạy đi, Melos!』 đã học trong giờ giảng thời cấp hai. Tôi nhớ đó là một kỷ niệm tồi tệ, và đã vô thức phong ấn nó trong ký ức của mình.

Nội dung bài giảng của giáo viên Quốc ngữ, người đã thuyết giảng về tầm quan trọng của niềm tin và tình bạn, toàn là những điều khiến tôi cảm thấy phản cảm. Nhưng có lẽ điều đó cũng không thể tránh khỏi. Đối với tôi, đoạn trích trong sách giáo khoa đó đã bị cắt mất phần quan trọng nhất...

Xét về điểm này, có lẽ cuốn doujinshi 『Hổ thẹn đi, Eros』 này có thể được coi là xuất sắc. Bởi vì nó được vẽ dựa trên nguyên tác không bị cắt bỏ phần quan trọng đó.

Tôi rút cuốn 『Chạy đi, Melos!』 của Dazai Osamu từ giá sách trong phòng sinh hoạt và mang đến chỗ Munakata-san.

Rồi, tôi nói với cô ấy với vẻ hơi ra vẻ ta đây.

「Này, Munakata-san. Cậu có biết kết thúc của 『Chạy đi, Melos!』, cuối cùng đã ra sao không?」

「Hả? Hình như là... Melos và mọi người ôm nhau, rồi nhà vua hối cải và kết thúc... đúng không nhỉ?」

「Đúng vậy, câu chuyện quả thực kết thúc ở đó... trong sách giáo khoa thôi.」

Vừa nói, tôi vừa ngồi xuống chiếc ghế đối diện Munakata-san, mở trang sách bìa mềm lấy từ giá sách ra và đặt lên bàn.

「Nhưng, nguyên tác thì còn có một đoạn tiếp nữa...」

*〝Một thiếu nữ dâng tặng Melos chiếc áo choàng màu đỏ thắm. Melos bối rối. Người bạn tốt bụng bèn tinh ý mách bảo.*

*「Melos, cậu đang khỏa thân đấy à. Mau mặc áo choàng vào đi. Cô gái dễ thương này không thể chịu nổi cảnh thân thể trần truồng của Melos bị mọi người nhìn thấy đâu.」*

*Dũng sĩ đỏ mặt tía tai.〟*

「Ể, cái gì đây?」

Munakata-san đỏ mặt tía tai. Mới lúc nãy còn đọc truyện tranh BL trần trụi không chút nao núng, giờ lại thế này.

「Trong nguyên tác, cuối cùng Melos đã chạy hết tốc lực qua khắp thành phố trong tình trạng khỏa thân, rồi sau đó đánh nhau và ôm chầm lấy Selinuntius. Mà, nếu đưa một cái kết như thế này vào sách giáo khoa cấp hai thì chắc chắn sẽ bị chế giễu đủ đường, nên cũng không phải là không hiểu được...」

「Ủa, Selinuntius... sao không nói sớm hơn chứ? Cái cảnh kết thúc của cuốn manga BL lúc nãy là từ đây mà ra à. Trần truồng đánh nhau rồi ôm nhau... Nhưng mà, tại sao Dazai lại viết một cái kết như thế này nhỉ?」

「Ai biết được? Đây là cách giải thích của tôi thôi, nhưng ở nửa đầu, Melos vừa viện cớ này nọ vừa không thực sự chạy hết mình, nhưng ở nửa sau, khi cậu ta bắt đầu chạy thật sự, thì cậu ta không còn quan tâm đến việc hình dáng của mình trông khó coi như thế nào nữa... chắc là vậy. Mà thôi, diễn giải văn học thì cũng chẳng có đáp án đúng nào cả, cũng không phải là thứ để quyết định đâu là đúng. Cho nên, cứ tự do diễn giải theo cách của mình là được rồi.」

Khi tôi đang cố gắng kết thúc câu chuyện một cách suôn sẻ, chị Shiori xen vào.

「Nhưng mà này, Sena-chii. Dazai Osamu dù là một gã đào hoa, nhưng thực chất lại là một kẻ khá phiền phức đấy, nên phải cẩn thận với những gã đàn ông tồi tệ như thế nhé,」 chị nói toạc ra những lời mà tôi muốn nói nhưng lại ngần ngại. 「Nào là Melos thì chạy còn Dazai thì không, đại loại thế.」

「Là sao ạ?」 Munakata-san tỏ ra hơi hứng thú, và tôi nhân cơ hội đó đắc ý kể lại giai thoại.

「Khi Dazai đang ở Atami, người bạn Dan Kazuo được vợ Dazai nhờ mang tiền trọ đến cho ông ta. Tuy nhiên, Dazai và bạn bè đã dùng số tiền đó để ăn chơi xa hoa và không thể trả tiền trọ. Thế là Dazai nói『Tôi đi xoay tiền đây』rồi để Dan lại làm con tin và một mình rời khỏi Atami.」

「A, giống hệt Melos.」

"Nhưng từ đây thì khác. Đến ngày hẹn, Dazai vẫn không quay lại. Dan bèn đi tìm Dazai thì thấy ông ta đang ung dung chơi cờ tướng với Ibuse Masuji.

Trước sự tức giận của Dan, Dazai chỉ nói một câu.

──Kẻ phải chờ đợi khổ sở hơn, hay kẻ bắt người khác chờ đợi khổ sở hơn đây.

Nghe nói, ông ta đã nói như vậy..."

「...Chẳng hiểu gì cả.」

「Thì chắc là ông ta nói bừa một câu gì đó để lấp liếm thôi. Con người này có đầy những giai thoại như thế đấy.」

「Có phải Dazai đã dựa vào chuyện này để viết『Chạy đi, Melos!』 không?」

"Thì, bản thân『Chạy đi, Melos!』 được viết dựa trên bài thơ『Con tin』của nhà thơ Schiller và các truyền thuyết khác, nhưng việc giai thoại lần này có ảnh hưởng lớn đến nội dung thì chắc là không sai. Vì ông ta đã viết『Chạy đi, Melos!』 ngay sau sự kiện này mà.

Mà, nhân vật Melos này, chuyện gì cũng ích kỷ không chịu được. Không suy nghĩ đã xông vào lâu đài rồi bị bắt, tự ý lấy bạn mình làm con tin...

Ấy thế mà lại còn huênh hoang với chồng của em gái rằng hãy tự hào khi được làm em rể của Melos, hay tự gọi mình là dũng sĩ chân chính. Đi thì lề mề, lại còn ngủ gật, lúc nào cũng viện cớ này nọ để tìm lý do không chạy. Cái câu『Ta, đêm nay, sẽ bị giết. Ta chạy là để bị giết』chỉ có thể coi là hoàn toàn say sưa với bản thân mà thôi. Thiệt tình, thế này thì chẳng khác gì Dazai Osamu hồi ở Atami cả.

Với lại, phần mở đầu của『Chạy đi, Melos!』 là〝Melos đã nổi giận〟, trong khi phần mở đầu của『Sơn Tiêu Ngư』mà Ibuse Masuji, người đã chơi cờ tướng với Dazai, viết ngay sau đó lại là〝Sơn tiêu ngư đã buồn bã〟, điều này cũng thú vị.

Có lẽ, Ibuse Masuji, người cũng là thầy của Dazai, đã thể hiện cảm xúc của mình lúc đó chăng."

「Thôi, dù sao cũng là một kẻ thất cách.」

「Mà, con người này tệ thật đấy. Tôi sẽ không giải thích chi tiết ở đây, nhưng nào là vụ giải thưởng Akutagawa, rồi vụ cãi nhau với Shiga Naoya, đúng là một con người không thể cứu vãn... Nhưng mà, không hiểu sao những kẻ như thế này lại có tài năng xuất chúng, hay được phụ nữ yêu thích. Đó là một trong những bằng chứng cho thấy Thượng đế không công bằng.」

Vừa nói chuyện như thế, Munakata-san đã uống hết ly cà phê ngọt đầy đường và đứng dậy đi pha ly khác. Thay vào đó, chị Shiori nhoài người tới, đặt bộ ngực đầy đặn của mình lên bàn và thì thầm.

「Mà này, Take-pi (chị Shiori gọi tôi như vậy). Cậu nghĩ ai là hung thủ thật sự trong『Chạy đi, Melos!』?」

「Hung thủ thật sự?『Chạy đi, Melos!』 đâu phải truyện trinh thám...」

Chị Shiori nói rằng bình thường chị không đọc sách nhiều lắm, nhưng nghe đâu chị cũng đọc khá nhiều tiểu thuyết trinh thám. Nghe nói trong họ hàng chị có một thám tử tư thật sự. Nhưng thực tế thì khác xa với những gì trong tiểu thuyết trinh thám...

「Ý tớ muốn nói là, ai đã cố giết Melos? Chuyện là vậy đó.」

「Người muốn giết Melos là vua Dionys... phải không? Còn ai khác nữa sao?」

「Tớ cảm thấy, trong câu chuyện này, có một thứ ác ý nào đó đang ngấm ngầm hoạt động.」

「Ngấm ngầm hoạt động... Ví dụ như Selinuntius, người hiểu rõ tính cách bốc đồng và liều lĩnh của Melos, đã xúi giục Melos ám sát nhà vua... chẳng hạn? Nhưng, điều đó chắc chắn là không thể. Ai cũng biết rằng với tính cách như của Melos thì việc ám sát sẽ không thể thành công, và kết quả là Selinuntius suýt bị giết vì sự ích kỷ của Melos.」

「Ha ha ha, ra thế. Đúng là với một người có suy nghĩ bốc đồng như Melos, nếu khéo léo thì việc lợi dụng cậu ta chắc sẽ dễ dàng. Nhưng, điểm cần chú ý nhất là ở đây.」

Chị Shiori cầm cuốn sách bìa mềm trên bàn và lật vài trang. Trang được mở ra là cảnh ba tên cướp tấn công Melos.

*〝「Đứng lại.」*

*「Làm gì đó. Ta phải đến hoàng cung trước khi mặt trời lặn. Buông ra.」*

*「Không buông. Để lại hết đồ đạc rồi đi.」*

*「Ta không có gì ngoài mạng sống này. Mà mạng sống duy nhất đó, ta cũng sắp giao cho nhà vua rồi.」*

*「Ta muốn chính mạng sống đó.」*

*「Ra là, các ngươi theo lệnh của nhà vua, đã mai phục ta ở đây.」*

*Bọn cướp không nói một lời, đồng loạt vung gậy lên.〟*

Rõ ràng, ở đây bọn cướp đang cố lấy mạng Melos.

「Câu hỏi là, ai đã thuê đám cướp này.」

「Thì đó chẳng phải là vua Dionys sao? Vì ở đây...」

「Nhưng, thế không phải là lạ sao? Nhà vua là một người không thể tin tưởng ai cả──」

Đúng vậy. Quả thực không cần phải nói cũng biết.

「Chẳng có lý do gì để ông ta hối cải chỉ vì Melos giữ lời hứa. Nếu nhà vua thuê bọn cướp, thì có nghĩa là ngay từ đầu ông ta đã tin rằng Melos sẽ trở về. Bọn cướp cũng không hề nói một lời nào rằng chúng được nhà vua thuê, nhưng, đúng là có cảm giác ai đó đứng sau đã ra lệnh cho chúng lấy mạng Melos.」

「──Vậy, đó rốt cuộc là ai?」

Munakata-san, người đã cho nhiều sữa đặc hơn lúc nãy vào ly cà phê thứ hai, quay trở lại. Trong lúc cô ấy thổi phù phù để làm nguội ly cà phê quá nóng, tôi đã cố gắng suy nghĩ câu trả lời.

Bên cạnh, Munakata-san lật lật cuốn sách bìa mềm. Bất chợt, cô ấy nói ra một gợi ý quan trọng.

「A, nhân vật này không có trong sách giáo khoa.」

Nhìn vào, trang sách đó vẽ Philostratus. Người đàn ông được cho là đệ tử của Selinuntius này, đã nói với Melos khi cậu ta vừa kịp đến thị trấn.

*『Thôi, không được đâu ạ. Vô ích thôi ạ. Xin ngài đừng chạy nữa.』*

*『Vừa đúng lúc này, vị ấy sắp bị hành hình rồi. Ôi, ngài đã đến muộn.』*

Tuy nhiên, trên thực tế, vẫn còn một khoảng thời gian nữa trước khi Selinuntius bị hành hình, và tại sao người đàn ông này lại nói những lời như vậy thì hoàn toàn không hiểu nổi. Hoặc là, dường như anh ta muốn bằng cách nào đó ngăn Melos lại và để Selinuntius bị hành hình.

Vậy thì──, tại sao chứ?

Từ những kiến thức mình có, tôi suy ngẫm và cuối cùng đã đi đến một câu trả lời.

Hướng về phía chị Shiori, tôi trình bày luận điểm của mình.

"──Philostratus nói rằng mình là một thợ đá. Thầy của anh ta, Selinuntius, có lẽ cũng vậy...

Ở châu Âu xưa, các thợ đá đã sáng tạo ra nhiều phương pháp kiến trúc bằng toán học, và kiến thức cũng như kỹ thuật đó được chia sẻ bí mật trong hội bằng những mật mã, đó là một câu chuyện nổi tiếng.

Và những tổ chức đó đã có mối liên hệ lớn với chính trị sau lưng lịch sử, và những truyền thuyết đô thị về việc họ hoạt động ngầm như những hội kín cũng quá nổi tiếng. Hơn nữa, những hội kín này thường không hòa hợp với Công giáo và luôn bị xem là cái gai trong mắt. Và Dazai cũng là một tín đồ Công giáo, nên có thể cho rằng ông ta cũng không có ấn tượng tốt về những hội kín này.

Vậy thì, có thể cho rằng cả Philostratus và Selinuntius đều là thành viên của hội kín đó, và có lẽ họ đã hoạt động ngầm với suy nghĩ rằng một vị vua ngu muội như Dionys không thể nắm quyền mãi được.

Tuy nhiên, giữa thầy và trò đã có sự đối lập trong suy nghĩ. Sự ngu muội của vua Dionys rồi sẽ gây ra sự bất tín của người dân và dẫn đến một cuộc đảo chính là điều có thể thấy trước. Trong khi thầy cho rằng nên chờ đến lúc đó, thì Philostratus trẻ tuổi lại nghĩ rằng phải hành động ngay lập tức.

Vì vậy, anh ta đã nghĩ ra một kế.

Anh ta xúi giục người bạn ngu ngốc và bốc đồng của Selinuntius là Melos gây ra sự việc. Việc kế hoạch của Melos thất bại đã nằm trong tính toán, và Selinuntius, người rất thương bạn, sẽ đứng ra bảo vệ Melos. Philostratus đã tính toán rằng, việc vua Dionys phớt lờ vở kịch tình bạn đầy yêu thương đó và xử tử Selinuntius sẽ ngay lập tức khơi dậy sự phẫn nộ của người dân, đồng thời loại bỏ người thầy có ý kiến đối lập, và kích động người dân để thực hiện một cuộc đảo chính ngay lập tức. Đối với Philostratus, việc Melos trở về là một kết cục không mong muốn nhất.

Vì vậy, anh ta đã cố lấy mạng Melos...

Tuy nhiên, kế hoạch của Philostratus đã thất bại, và vua Dionys cũng không ngu muội đến thế. Đó là sai lầm lớn nhất của Philostratus.

Nhà vua đã hối cải, và kết quả là cuộc đảo chính không còn cần thiết nữa, nhưng liệu Philostratus đã chấp nhận kết quả này như thế nào. Có lẽ, anh ta đã âm mưu kiểm soát từ trong bóng tối bằng cách đưa một kẻ tay sai của mình lên ngôi sau khi vua Dionys qua đời..."

Nói rồi, tôi chợt nhận ra mình đã quá hăng say nhập tâm, và thấy bản thân thật ngớ ngẩn.

「Không thể nào có chuyện đó được. Không lẽ Dazai lại muốn viết một câu chuyện ngớ ngẩn như vậy.」

Chị Shiori nhìn tôi đang tự trách mình với ánh mắt cười cợt. Rốt cuộc, chị ấy đã có suy nghĩ của riêng mình, và đã khéo léo dẫn dắt tôi, để tôi suy luận theo đúng những gì chị ấy tưởng tượng, rồi nhìn tôi say sưa trình bày luận điểm của mình và cười.

Thiệt tình. Chỉ có thể thở dài rằng chị ấy là một con người đáng sợ. Rốt cuộc, tôi chỉ là con rối nhảy múa trong lòng bàn tay của chị ấy mà thôi.

「A, mưa...」

Bất chợt, Munakata-san lẩm bẩm một câu. Nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa không biết đã bắt đầu từ lúc nào đang dần mạnh lên.

Tôi tự khen mình vì đã chuẩn bị chu đáo. Dù chưa vào mùa mưa, nhưng với tính cẩn thận, sáng nay tôi đã mang theo ô.

Định bụng đóng cửa sổ, tôi bước về phía đó. Vừa đóng cửa sổ lại, tôi thấy bóng một thầy giáo mặc vest chạy ngang qua bên ngoài cửa kính. Bất ngờ gặp mưa, thầy giơ chiếc cặp da lên che đầu và chạy qua. Cặp kính gọng đen đã ướt sũng, những giọt nước lớn làm mờ đi tầm nhìn.

Thầy giáo đó không phải là giáo viên của trường Trung học Geibunkan này. Dĩ nhiên, một học sinh mới nhập học như tôi không thể nào nhớ hết mặt tất cả giáo viên của trường. Tôi còn tự tin vào khả năng không nhớ được mặt người khác của mình.

Dù vậy, tôi có lý do để khẳng định rằng người đàn ông đó không phải là giáo viên của trường này.

Thầy giáo đó đã chạy vòng quanh tòa nhà và hướng về phía cổng vào của tòa nhà cũ này.

Tôi canh đúng thời điểm, khi thầy giáo đó vừa đến ngay trước phòng sinh hoạt câu lạc bộ Văn học, tôi từ cửa phòng học gọi thầy giáo đang đi trên hành lang là 「Ossan!」.

Phát âm không phải theo kiểu chỉ một người đàn ông lớn tuổi, một ông chú, mà là nhấn trọng âm vào chữ 「O」.

Bị tôi gọi là Ossan, thầy giáo đó ngạc nhiên trợn tròn mắt sau cặp kính.

「Ồ, Takehisa à!」 thầy nói.

「Thầy làm gì ở đây thế ạ?」

「Học sinh cũ về thăm trường cũ cần có lý do sao?」

「Trường hợp của một ông chú trung niên (phát âm theo kiểu chỉ người đàn ông lớn tuổi) thì cần chứ ạ? Sẽ bị nhầm là kẻ biến thái... mà, thầy từng học trường này ạ?」

「Tôi vẫn còn ở độ tuổi hai mươi. Chưa phải là ông chú đâu! Với lại tôi đã xin phép đàng hoàng rồi mới vào đấy.」

Vừa nói, thầy vừa dùng chiếc cặp da ướt đập nhẹ vào đầu tôi một cái. Lần sau tôi nhất định sẽ đi mách hội đồng giáo dục hay gì đó về tội bạo lực học đường.

Munakata-san chọc chọc vào tay tôi rồi hỏi 「Ai thế?」.

「À... đây là thầy chủ nhiệm hồi năm hai cấp hai của tôi. Cứ gọi là Ossan (phát âm theo kiểu ông chú) là được.」

Thầy lại dùng cặp đập vào đầu tôi một lần nữa.

「Vừa rồi phát âm sai rồi. Cậu cố tình phải không!」

「Hừm, bị phát hiện rồi à..., xin giới thiệu lại. Thầy chủ nhiệm hồi cấp hai của tôi, thầy Okuyama. Giáo viên khoa học và là một otaku máy ảnh.」

「Không cần nói đến mức đó.」

Thầy lại giơ cặp lên, nhưng tôi đâu có ngốc đến mức bị dính cùng một đòn nhiều lần, tôi nhẹ nhàng né được.

「Trông hai người thân nhau nhỉ.」

「〝Đâu ra!〟」

Cả hai chúng tôi cùng đồng thanh phản bác lại lời lẩm bẩm của Munakata-san.

Thầy giáo chủ nhiệm thời cấp hai của tôi, thầy Okuyama, được mọi người yêu mến gọi là 「Ossan」. Nhân tiện, biệt danh này là do tôi đặt. Chỉ là thêm hậu tố kính ngữ vào chữ 「O」 đầu tiên trong tên Okuyama, nhưng dĩ nhiên khi thầy không có mặt hoặc khi tức giận, mọi người đều gọi theo cách phát âm chỉ một người đàn ông trung niên.

Thân thiện và không giống một giáo viên cho lắm, thầy ghét phòng giáo viên và luôn ở trong phòng thí nghiệm khoa học, có lời đồn là vì thầy bị các giáo viên khác bắt nạt.

「Vậy, thầy đến đây làm gì?」

「À, có chút việc về buổi giới thiệu kỳ thi tuyển sinh năm sau nên hôm nay tôi đến đây. À, năm nay tôi chủ nhiệm lớp ba.」

「Tội nghiệp thầy quá...」

「Đúng là vậy thật.」

Thầy giáo này ghét công việc. Thầy làm giáo viên chỉ để kiếm sống, và những thứ như nhiệt huyết hoàn toàn xa lạ với thầy.

「Thì đó, việc xong rồi nên tôi đi dạo quanh ngôi trường kỷ niệm này một chút.」

Nói rồi, thầy vừa ngắm nhìn bên trong phòng sinh hoạt vừa từ từ bước đi,

「Nơi này cũng không thay đổi gì cả...」

Thầy lẩm bẩm với vẻ đầy cảm xúc.

「Này... không lẽ Ossan... từng ở trong câu lạc bộ Văn học ạ?」

「Ừm, cũng không hẳn là câu lạc bộ Văn học.」

「Vậy tại sao nơi này lại khiến thầy cảm động như vậy?」

「Hồi tôi dùng nơi này, câu lạc bộ Văn học đã bị giải thể vì thiếu thành viên rồi.」

──Câu lạc bộ Văn học lúc nào cũng thế à... tôi thầm nghĩ trong lòng.

「Thì đó, tôi đã dùng phòng sinh hoạt này.」

「Câu lạc bộ Nhiếp ảnh... à?」

「Ừm, mà... bí mật.」

Nếu đã nói là bí mật thì tôi cũng không truy cứu thêm. Vốn dĩ tôi cũng chẳng có hứng thú gì.

Ossan đi một vòng rồi kéo một chiếc ghế gần đó và ngồi xuống. Ngay lập tức, chủ tịch Shiori pha cà phê và đưa cho thầy. Dù chỉ là cà phê hòa tan pha trong cốc giấy dành cho khách, nhưng hình ảnh đó trông thật không giống chị ấy, như thể đang diễn vai một người phụ nữ chu đáo.

「Mời thầy,khi còn nóng ạ.」

「À, cảm ơn. Em chu đáo quá...」

Tôi thấy Ossan, một người lớn thực thụ, đã có một khoảnh khắc ngây người trước nụ cười của chị sau cặp kính. Nhưng thầy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và quay mặt đi để che giấu sự ngượng ngùng.

「Mà không ngờ, cậu lại tham gia câu lạc bộ Văn học đấy...」

「À, vâng...」

Tôi nói lảng đi, không dám nhìn về phía chị Shiori. Tôi không muốn tưởng tượng chị ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt như thế nào.

「A, này này Ossan!」

Là Munakata-san. Quả nhiên thích ứng nhanh, dù mới gặp lần đầu đã gọi ngay bằng biệt danh.

「Này, Yuu ngày xưa cũng có kiểu đọc sách lệch lạc như thế à?」

「Không... chắc là không đâu nhỉ? Hồi tôi chủ nhiệm, nó có đọc sách đâu... Takehisa, cậu bắt đầu đọc sách từ năm ba phải không...」

「Ồn ào, im đi.」

Tôi ngắt lời thầy bằng một giọng đều đều không cảm xúc.

「Mà thôi... cậu ta đúng là có lệch lạc thật...」

Vừa nói, thầy vừa tìm thấy cuốn doujinshi 『Hổ thẹn đi, Eros』 mà Munakata-san đang đọc lúc nãy, và lật xem. Nếu cuốn doujinshi này bị một giáo viên nào khác ngoài Ossan phát hiện, chắc chắn sẽ bị tịch thu ngay lập tức.

「Này, các em nghĩ Dazai Osamu tự tử hay bị giết? Thật trùng hợp, hôm nay, ngày mười ba tháng sáu, là ngày giỗ của Dazai Osamu. Lễ tưởng niệm Ōtōki vốn dĩ được coi là ngày giỗ vào ngày mười chín tháng sáu, nhưng đó là ngày kỷ niệm được đặt theo ngày phát hiện thi thể và ngày sinh nhật của Dazai. Thực tế, ông ta mất vào ngày mười ba hoặc mười bốn tháng sáu hôm nay. Nhân dịp này, sao chúng ta không thử nói về chuyện đó nhỉ?」

「Hà, ngày giỗ của Dazai... à...」

「Sao thế, Takehisa. Có gì không hài lòng à?」

「Không, không có gì...」

──Nếu nói là không hài lòng... thì cũng không phải là không có. Ngày mười ba tháng sáu, thay vì là ngày giỗ của Dazai, thì còn là sinh nhật của tôi. Dĩ nhiên là chẳng có ai nói lời chúc mừng cả, nhưng tôi cũng không phàn nàn gì về chuyện đó. Vốn dĩ tôi cũng chẳng nói cho ai ở đây biết sinh nhật của mình.

Trước đây đã có lần, chỉ vì sinh nhật tôi trùng với ngày giỗ của Dazai mà tôi bị gọi là 「đầu thai」 của ông ta. Đối với một kẻ ghét Dazai như tôi, đó là một điều vô cùng ô nhục.

「Này, mà Dazai chết như thế nào vậy?」

Người hỏi một câu hiển nhiên như vậy vào lúc này là Munakata-san. Để cô ấy không bị lạc lõng, tôi giải thích ngắn gọn.

"Dazai Osamu đã tự tử bằng cách nhảy sông cùng người tình Yamazaki Tomie ở kênh Tamagawa vào ngày mười ba tháng sáu năm 1948. Hơn nữa, hôm đó cũng là ngày đăng số cuối cùng của『Nhân Gian Thất Cách』trên tạp chí.

Cuốn『Nhân Gian Thất Cách』này, có thể nói là một câu chuyện có nhiều yếu tố tự truyện của chính Dazai, và báo chí thời đó đã đưa tin rằng đây là di thư của Dazai, dĩ nhiên là đã trở thành một chủ đề nóng. Từ đó đến nay, nó đã bán được khoảng 12 triệu bản, trở thành một tác phẩm siêu bán chạy, và số lượng người hâm mộ cuồng nhiệt của tác phẩm này chắc chắn là không đếm xuể."

「A, nhưng mà tiếc thật nhỉ. Nếu bán được nhiều như thế thì chắc sẽ có nhiều tiền, có một cuộc sống sung sướng, nhưng chết rồi thì còn có ý nghĩa gì nữa...」

「Đúng là vậy. Nhưng...」

Như thể cướp lời tôi, chị Shiori tiếp lời.

"Vụ tự tử của Dazai này có rất nhiều nghi vấn đấy. Có một giả thuyết cho rằng, ông ta đã bị người tình Tomie giết.

Thi thể được phát hiện vào ngày mười chín tháng sáu. Trớ trêu thay, đó cũng là ngày sinh nhật của Dazai, và là sáu ngày sau khi ông ta mất tích.

Hai người được tìm thấy trong tình trạng buộc vào nhau bằng một sợi dây đỏ và ôm nhau, bị mắc vào một cây cọc dưới lòng sông.

Thi thể của Tomie có vẻ mặt vô cùng đau đớn, trong khi Dazai lại có vẻ mặt thanh thản, và cũng không có dấu hiệu uống nhiều nước. Hơn nữa, trên cổ thi thể của Dazai còn có những vết hằn như bị siết cổ.

Tức là, có người cho rằng Dazai đã chết, hoặc bất tỉnh, hoặc trong tình trạng say xỉn trước khi xuống nước. Tại hiện trường, người ta tìm thấy một chai rượu whisky rỗng và một chai kali xyanua rỗng."

「Tức là... người tình đó đã cho ông ta uống thuốc độc để giết, rồi buộc sợi dây đỏ vào hai người để ngụy tạo thành một vụ tự tử đôi?」

「Ai biết được,」 tôi tiếp lời. 「Có thể Tomie đã siết cổ giết ông ta, hoặc chai kali xyanua rơi ở đó không liên quan, hoặc chỉ đơn giản là ông ta đã say đến mức không thể rời chai rượu whisky cho đến phút cuối, có vô số khả năng. Trong số đó, có lẽ Munakata-san chỉ đang tưởng tượng ra một kịch bản kịch tính nhất và mong muốn nó là sự thật thôi.」

「Tớ đâu có nghĩ là mong muốn nó là sự thật hay gì đâu...」

「Chỉ là, khi được nghe rằng hiện trường có những thứ này, người ta thường có xu hướng liên kết tất cả lại với nhau và cho rằng tất cả các công cụ đó đều phải có vai trò. Nhưng mà, việc có một cái chai lăn lóc bên bờ sông, có thể chỉ là do ai đó vứt đi, hoặc trôi từ đâu đó đến thôi.」

「Nhưng mà, trong các ghi chép thời đó, còn có những điều này,」

chị Shiori nói. Chị đứng dậy, khoanh hai tay trước bộ ngực đầy đặn và từ từ đi quanh chúng tôi, như một thám tử lừng danh đang giải thích sự thật của vụ án, không cần mở bất kỳ tài liệu nào, mà lại có thể kể lại một cách rành mạch từng chữ như thể đang lấy ra từ ký ức.

"Theo ghi chép thời đó, tại hiện trường vụ tự tử, vẫn còn lại vết guốc ghì mạnh và vết tay chống xuống để ngăn không bị trượt ngã, dù đã một tuần sau khi vụ án xảy ra và trong thời gian đó trời đã mưa. Có thể ông ta đã chống cự quyết liệt việc tự tử, hoặc khi đối mặt với cái chết, ông ta đã sợ hãi và giãy giụa, điều đó cũng không rõ ràng.

Tuy nhiên, một thương gia tơ lụa tên Nakahata, người đã khám nghiệm hiện trường, đã nói với trưởng đồn cảnh sát rằng『Tôi không nghĩ đây là một vụ tự tử đơn thuần』, và trưởng đồn cũng đáp lại rằng『Sau khi đã công bố đây là một vụ tự tử, tức là tự tử đôi, thì bây giờ nói gì cũng vô ích, nhưng thực ra cảnh sát chúng tôi cũng có những điểm không hợp lý』.

Cảnh sát đã nói rằng họ đã xử lý vụ án như đã kết thúc, dù cho có dấu hiệu của một vụ án hình sự."

「Này, Shiorin. Người tình của Dazai, Tomie? Giả sử bà ấy đã giết Dazai, thì động cơ là gì?」

「『Em có muốn thử yêu đến chết không?』, nghe nói Dazai đã nói như vậy.」

Tôi truyền đạt lại câu nói nổi tiếng đó cho cô ấy.

「Theo đúng nghĩa đen, có lẽ Tomie đã yêu đến chết. Dù sao thì đối phương cũng là một nhà văn nổi tiếng thời đó. Vẻ ngoài cũng quyến rũ, nên khi yêu một người như vậy, chắc chắn cần phải có một sự giác ngộ nhất định. Ví dụ như, nếu biết rằng mình đã thật lòng với một người như vậy, nhưng chỉ bị một gã đàn ông như con khỉ không kìm chế được sắc dục chơi đùa, thì sẽ giết gã đó rồi tự sát theo. Một kịch bản yandere như vậy cũng có thể xảy ra đấy.」

「Ừm. Nhưng mà, có thể yêu một người đến mức đó thì có lẽ cũng hơi ngưỡng mộ...」

「Thôi đi Sena-chii. Cậu thì dù không làm gì cũng được mọi người yêu mến, nên không cần phải yêu một gã đàn ông vô dụng đến mức đó đâu...」

「Vậy thì, tôi cũng thử nói điều gì đó ra dáng một giáo viên khoa học xem sao.」

Ossan, người đã im lặng suốt từ khi mở đầu câu chuyện, bắt đầu nói.

"Nào, về nguyên nhân cái chết của Dazai, không cần phải nói cũng biết rằng Nhật Bản thời đó chưa có kỹ thuật khám nghiệm tử thi đầy đủ. Nhưng cũng không cần phải nói, nếu có kỹ thuật khoa học tiên tiến ngày nay, chi tiết đã được làm sáng tỏ.

Tuy nhiên, vấn đề là sau năm mươi năm, ngay cả vật liệu để điều tra cũng không còn. Điều có thể làm chỉ là tái kiểm chứng từ những tài liệu ít ỏi còn lại bằng kiến thức khoa học.

Nào, vấn đề lớn nhất là đã mất sáu ngày từ khi chết đến khi tìm thấy thi thể, và hiện trường phát hiện không cách xa hiện trường tự tử là bao."

「Thế... nghĩa là có vấn đề gì ạ?」

"Thi thể của Dazai được tìm thấy trong tình trạng vẫn mặc quần áo, và thi thể cũng ít bị tổn thương. Điều này có nghĩa là thi thể của Dazai không phải đã chìm xuống đáy sông và di chuyển từ từ dưới đáy sông.

Thông thường, khi chết đuối, người ta sẽ giãy giụa và uống nhiều nước, phổi sẽ đầy nước và chìm xuống đáy. Tuy nhiên, như đã nói trước đó, mặc dù Tomie có vẻ mặt đau đớn, nhưng biểu cảm của Dazai lại thanh thản, điều đó có nghĩa là Dazai không giãy giụa và uống nhiều nước."

「Thế có nghĩa là, ông ấy đã bị giết trước đó ạ?」

「Cũng không thể quyết định như vậy được. Có thể ông ta đã say đến mức không thể giãy giụa thôi.」

"Đúng vậy, ở thời điểm này thì chưa thể nói gì được.

Tuy nhiên, tóm lại là. Ở trạng thái nổi, thi thể di chuyển đến hiện trường phát hiện có lẽ chưa đến một ngày. Nếu thi thể được tìm thấy sau sáu ngày, thì lẽ ra nó phải trôi dạt xuống hạ lưu xa hơn. Tức là, có lẽ thi thể đã chìm ở đâu đó một lần."

「Ví dụ như ôm vật nặng để chìm xuống... à?」

「Không, không cần phải làm đến thế. Khi một người chết, theo thời gian, nước sẽ xâm nhập vào phổi và cuối cùng sẽ chìm xuống đáy. Thi thể chìm trong nước sẽ tạo ra khí trong cơ thể và nổi lên mặt nước trở lại. Tuy nhiên, kể cả như vậy, nếu xét đến nhiệt độ từ ngày mười ba tháng sáu đến khi được phát hiện, và trong thời gian đó trời có mưa, thì nhiệt độ nước có thể được coi là khá ấm. Nếu vậy thì sáu ngày vẫn là quá lâu để nổi lên.」

「Trời ơi, sốt ruột quá! Rốt cuộc thì! Chuyện là thế nào!」

Munakata-san, người đã mất kiên nhẫn (hoặc không theo kịp câu chuyện) với lời giải thích dài dòng của Ossan, vội vàng muốn có kết luận.

「──Đấy, thầy thấy chưa. Dòng thời gian của người trẻ khác với của một ông chú (phát âm theo kiểu người lớn tuổi). Người lớn nói dài dòng sẽ bị ghét, nên thầy mau kết luận đi.」

Ossan hơi ngần ngại rồi tóm tắt lại 「Vậy thì」.

「Có lẽ Dazai đã ngừng tim ngay sau khi xuống nước. Thi thể đã trôi dạt gần đến hiện trường phát hiện và bị mắc kẹt ở đó.」

「Mắc kẹt?」

「Đúng vậy, vào rễ cây dưới nước.」

「Rễ cây dưới nước?」

"Phần sông gần cầu Shinbashi, nơi phát hiện thi thể, có cấu trúc rỗng bên trong. Đúng vậy, mặt cắt của nó giống như một bình cầu đáy tròn. Rễ của những cây mọc ven sông đã lan rộng khắp nơi dưới nước. Hai thi thể bị mắc vào những rễ cây đó, phổi của họ chứa đầy nước và chìm xuống đáy sông.

Sau đó, khi khí tích tụ trong cơ thể và họ định nổi lên, họ lại bị mắc vào phần trần của hang rỗng và mất thêm thời gian để nổi lên. Hơn nữa, trong trường hợp chết đuối, có thể xuất hiện những vết hằn như bị siết cổ... thì, chắc là như vậy."

「Ừm, vậy cuối cùng thì sao? Dazai bị giết hay tự tử? Rốt cuộc, chuyện đó thế nào?」

Thấy Munakata-san vẫn chưa hài lòng sau khi bị bắt giải thích vội vàng, tôi bổ sung.

"Thì, việc có vết siết cổ chỉ là một sự hiểu lầm đã được quyết định rồi. Vốn dĩ, về điểm đó, ngay từ đầu đã có đầy mâu thuẫn. Dù Dazai có say đến đâu, cũng khó có thể tin rằng bàn tay mảnh khảnh của Tomie có thể siết cổ một người đàn ông như Dazai đến chết. Hơn nữa, vốn dĩ cũng không cần phải chuẩn bị kali xyanua làm gì.

Và, nếu chết vì kali xyanua, thì như Ossan nói, không thể nghĩ rằng Tomie lại biết được việc thi thể sẽ chìm xuống rồi nổi lên lại. Nếu vậy, xác suất thi thể được phát hiện ngay lập tức sẽ cao, và như thế thì nguyên nhân cái chết là do kali xyanua sẽ bị bại lộ ngay. Vậy thì càng không cần phải ngụy tạo thành một vụ tự tử đôi.

Và, bây giờ là quan điểm của tôi. Một suy luận của một người học ban xã hội chứ không phải giáo viên khoa học, nhưng trước hết,『Nhân Gian Thất Cách』không phải là di thư của Dazai. Theo các tài liệu được phát hiện sau này,『Nhân Gian Thất Cách』sau khi hoàn thành đã được sửa chữa nhiều lần trước khi công bố. Và, di tác thực sự phải nói là tiểu thuyết『Good-bye』. Trong khi đang viết tiểu thuyết này, cuối cùng đã trở thành tác phẩm cuối cùng, có lẽ ông ta đã mất đi sự tự tin của một nhà văn và muốn tự tử.

Tiêu đề『Good-bye』cũng có vẻ ẩn ý, nhưng tiểu thuyết này đã dừng lại ở chương thứ mười ba. Tôi nghĩ đó là một con số kiêng kỵ đối với một người đã nghiên cứu nhiều về Cơ đốc giáo như Dazai. Không cần phải nói, trong Cơ đốc giáo, số mười ba là một con số xui xẻo, và có lẽ vì thế mà ông ta đã chọn ngày mười ba để tự tử.

Tức là, tôi nghĩ Dazai vẫn là tự tử. Đây không phải là một vụ án giết người đâu."

Với ý kiến của tôi, Munakata-san cuối cùng cũng có vẻ mặt hài lòng. Ossan cũng im lặng gật đầu một cái thật mạnh.

Thế là, một vụ án đã được giải quyết... đáng lẽ là vậy, nhưng như thường lệ, chủ tịch câu lạc bộ của chúng tôi, chị Shiori, không dễ dàng để câu chuyện kết thúc như vậy.

「Không, đây rõ ràng là một vụ giết người. Hơn nữa còn là giết người hàng loạt... Về phần tớ, tớ muốn đề nghị án tử hình, nhưng không may là hung thủ đã chết một cách đáng tiếc, nên vụ án đành phải đi vào bế tắc mà thôi.」

「Không lẽ, thế thì chẳng phải Tomie thực ra không có ý định chết sao. Dù sao đi nữa thì cũng...」

「Không, Take-pi. Không phải như vậy đâu. Kẻ giết người là Dazai Osamu. Hắn đã giết Tomie, định bụng một mình sống sót và hưởng thụ hạnh phúc...」

「Ể...」

"Cậu thử nghĩ xem. Ban đầu Sena-chii cũng đã nói, nếu sách bán chạy và ông ta còn sống thì sẽ trở thành người giàu có và sống sung sướng.

Hơn nữa, tiểu thuyết『Nhân Gian Thất Cách』này đã được sửa chữa nhiều lần trước khi công bố. Chẳng phải Dazai đã rất tự tin vào tác phẩm này sao?

Vào ngày đăng số cuối cùng, nếu tin tức tác giả tự tử xuất hiện trên báo, sẽ có bao nhiêu người quan tâm đến câu chuyện『Nhân Gian Thất Cách』này? Không, thực tế là tiểu thuyết đó đã trở thành một hiện tượng và là một trong những tác phẩm bán chạy nhất trong lịch sử văn học Nhật Bản. Sai lầm duy nhất của ông ta là không thể tự tay nhận lấy lợi nhuận đó.

『Good-bye』hay con số kiêng kỵ mười ba, nếu nói là quá hoàn hảo thì cũng đúng là quá hoàn hảo. Đối với một người đang thực sự nghĩ đến việc tự tử, việc chuẩn bị một cách bình tĩnh và tính toán như vậy có phải là hơi quá không?"

「Tức là, đó là một vụ tự tử bất thành, bất thành... của chính Dazai Osamu?」

"Tự tử bất thành thì sách sẽ bán chạy. Điều này Dazai đã lặp lại bốn lần trong quá khứ, và mỗi lần đều được hưởng lợi từ nó.

Vốn dĩ Dazai cũng là một kẻ thường xuyên giả vờ tự tử mà, phải không? Dù sao thì tác phẩm đầu tay của ông ta đã là『Vãn niên』, và chính ông ta nói rằng định viết xong cuốn này rồi chết... có vẻ là vậy.

Nhưng, mỗi lần như vậy, những người phụ nữ yêu Dazai đều mất mạng. Giả vờ tự tử đôi, đã có bao nhiêu người phụ nữ bị giết dưới tay ông ta...

Lần ở kênh Tamagawa cũng vậy phải không? Tomie đã chết với vẻ mặt đau đớn, đúng không?

Liệu một người phụ nữ đang yêu có chết với vẻ mặt đau đớn như vậy khi tự tử cùng người mình yêu không? Nhưng nếu, đó là do bị chính người mình yêu dìm đầu xuống nước cho đến chết ngạt thì sao? Nếu ông ta đã cố tình chuẩn bị chai rượu whisky rỗng và chai kali xyanua để ngụy tạo thành một vụ tự tử đôi thì sao?"

Tôi hiểu rõ những gì chị ấy muốn nói.

Nhưng đó là một suy luận mà dù thế nào tôi cũng không muốn tin.

Chắc chắn không ai phản đối việc ông ta là một kẻ『Nhân Gian Thất Cách』.

Ngay cả tôi, người luôn lớn tiếng tuyên bố ghét Dazai, cũng không thể gật đầu đồng ý với ý kiến đó.

Thật ra, tôi không hề ghét Dazai. Tôi chỉ đơn thuần ghen tị với tài năng xuất chúng, quá đỗi được ưu ái của ông ta mà thôi.

Tôi chỉ muốn hướng ánh mắt ngưỡng mộ về phía tài năng đó, và phủ nhận đối phương để tự an ủi bản thân tầm thường của mình mà thôi.

Vậy tại sao, chị Shiori lại có thể đưa ra một suy luận nghiêm khắc như vậy đối với Dazai?

Để xua tan bầu không khí u ám bao trùm lớp học, về bóng tối của chị ấy và về nguyên nhân cái chết của Dazai Osamu sẽ mãi mãi là một bí ẩn, tôi quyết định nói câu nói quen thuộc.

Là lời của một người bạn đã nói.

──Thôi, có những điều không biết thì thế giới mới thú vị.

Bằng những lời nói thản nhiên như vậy, tôi kết thúc buổi sinh hoạt câu lạc bộ ngày hôm đó.

Ngoài cửa sổ, trời vẫn tiếp tục mưa.

Munakata-san, người đang nghịch điện thoại, gọi tôi.

「A, này Yuu. Bánh crêpe suzette ở quán cà phê mà bọn Sarasa ghé hôm nay, ngon lắm đó!」

「...Vậy à. Tốt quá nhỉ.」

「Hả? Cậu nói gì thế? Vốn dĩ nếu hôm nay cậu không từ chối lời hẹn với bọn Sarasa, thì tớ cũng đã đi cùng và được ăn rồi! Cậu có thấy có trách nhiệm về việc đó không hả?」

「Không, dù sao đi nữa thì...」

「Thôi được rồi. Bọn mình cũng đi ăn crêpe suzette ở đó ngay bây giờ đi! Này, vậy nên Shiorin! Bọn tớ về trước đây nhé!」

Vừa nói những lời đó, cô ấy vừa kéo tay tôi rời khỏi phòng học có tấm biển Câu lạc bộ Văn học.

Và rồi, nơi chúng tôi đến là một quán cà phê có tên Lilith, trông hơi cũ kỹ. Về quán cà phê đó, tôi sẽ kể chi tiết vào một dịp khác, nhưng món crêpe suzette của quán quả thực ngon không chê vào đâu được.

Tuy nhiên, điều khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa là Munakata-san đã đề nghị khao tôi món crêpe suzette hôm đó.

Tôi hỏi cô ấy lý do tại sao Munakata-san, người luôn tìm cách bắt tôi khao đồ ngọt, lại chịu khao món crêpe suzette đắt hơn bình thường một chút.

「Ể? Vì hôm nay là sinh nhật của Yuu mà, phải không?」

「Ể... Tôi, tôi đã nói với ai là hôm nay là sinh nhật của mình à?」

「Phư phưn.」

Cô ấy vừa nói vừa tạo thành hai chữ V bằng mắt và lông mày.

「Sáng nay cậu có lẩm bẩm là có bong bóng bay mà, đúng không?」

──Về chuyện đó, đúng là tôi có nhớ. Nhưng, tôi lại muốn hỏi tại sao. Việc có bong bóng bay vào ngày sinh nhật đã cài đặt trên Twitter là chuyện ai cũng biết. Nhưng việc Munakata-san biết Twitter của tôi mới là điều kỳ lạ. Dĩ nhiên tôi không tự mình nói cho cô ấy, và tôi cũng không nghĩ rằng chỉ với nickname YUMA mà lại bị lộ danh tính. Tuy nhiên...

「Vốn dĩ lấy tên thật là YUMA đã là dễ đoán quá rồi. Chỉ cần gõ những thứ Yuu có vẻ thích, hay quê ở Okayama, là ra ngay thôi. Với lại, xem cậu tweet gì trên Twitter thì toàn là cảm nhận về những cuốn sách đã đọc... mà còn là những cảm nhận cực kỳ lệch lạc nữa. Tìm thấy rồi thì xác định ngay được thôi.」

──Thiệt tình. Tôi không còn lời nào để nói. Và tôi cũng không ngờ rằng tất cả những điều đó đều bị Munakata-san biết hết, và tôi không thể không lo lắng rằng mình đã lỡ nói điều gì đó thừa thãi.

「──Ừm, từ khi nào...」

「Ừm. Cũng khá gần đây thôi. Tớ đã tìm thấy. À, đúng rồi. Trong số follower của Yuu có một người tên là〝Nanase〟. Đó là tớ đấy.」

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra và kiểm tra danh sách follower. Việc tìm thấy 「Nanase」 trong số ít ỏi follower là điều dễ dàng. Tài khoản quá đơn giản, không có cả avatar hay ảnh bìa, dù có theo dõi một vài người nhưng không tự đăng bất cứ thứ gì. Hơn nữa, tài khoản này mới được tạo gần đây, nói không ngoa thì nó được tạo ra để theo dõi tôi. Từ giờ trở đi, tôi cảm thấy mình phải cẩn thận trong lời nói.

「À, lúc nãy cậu đó. Cậu có vẻ hơi không thích việc ngày giỗ của Dazai Osamu trùng với sinh nhật của mình, đúng không!」

「Sao cậu... biết hay vậy.」

「Biết chứ, chừng đó thì tớ biết. Nhưng mà nhé, những lúc như vậy nên suy nghĩ khác đi một chút thì sẽ lành mạnh hơn. Việc sinh nhật của Yuu trùng với ngày giỗ của Dazai có nghĩa là, ít nhất đối với fan của Dazai, họ sẽ nhớ ngay được sinh nhật của Yuu đấy! Nhờ vậy mà tớ cũng nhớ ngay được ngày giỗ của Dazai, một thông tin hoàn toàn vô dụng trong đời.」

Nói rồi, cô ấy thanh toán (thật sự đã khao) và rời khỏi quán, đi trước một bước.

Tuy nhiên, đi được một đoạn, cô ấy dừng lại, quay đầu lại và nói.

「Hiểu chưa? Coi như cậu nợ tớ một ân huệ đấy nhé, đến sinh nhật tớ phải trả lại gấp ba đó! Nghe chưa!」

Nói rồi, cô ấy lại nheo mắt cười như thường lệ.

Thiệt tình. Từ trước đến nay, tôi đã nợ cô ấy bao nhiêu rồi nhỉ.

Làn gió chiều hơi se lạnh thổi qua, làm gợn nhẹ bề mặt những vũng nước trên đường.

「Mà không biết, mưa đã tạnh từ lúc nào nhỉ.」

Tôi lẩm bẩm, và đi theo sau cô ấy một chút.

Từ giờ, tôi nghĩ mình sẽ ngẩng cao đầu mà nói. Ngày mười ba tháng sáu. Đây là sinh nhật của tôi, và là ngày giỗ của Dazai Osamu.

Và vào ngày này, tôi sẽ lập ra một ngày kỷ niệm nữa.

Munakata-san đã nói crêpe suzette ngon.

Vậy nên hôm nay, là Ngày Kỷ niệm Crêpe Suzette.