Nhân vật chính, một người ôm mộng trở thành nhà văn, đã trở nên thân thiết với Holiday Golightly, một nữ diễn viên tân binh sống ở tầng dưới, và dần nhận ra vô số lời nói dối cùng sự giả tạo xoay quanh cô trong cuộc sống thường nhật. Liệu nơi cô không ngừng tìm kiếm chốn dung thân của mình sẽ là đâu…
──Câu chuyện hoàn toàn khác so với những gì tớ đã nghĩ.
〝Sasaba Sarasa. Đang lang thang.〟
Sự khác biệt giữa lang thang và du lịch, tớ nghĩ, có lẽ là ở việc có đích đến hay không. Nếu vậy, một đứa chẳng hề có mục tiêu như tớ hẳn là đang trong một chuyến lang thang rồi. Holly trong 『Bữa Sáng ở Tiffany's』 đã viết “Đang du lịch” vào mục địa chỉ trên danh thiếp của mình. Bởi cô ấy chẳng biết ngày mai mình sẽ sống ở đâu.
Vào đầu kỳ nghỉ hè, tớ tình cờ thấy cuốn 『Bữa Sáng ở Tiffany's』 trong hiệu sách và đã cầm nó lên. Cảm giác lúc ấy không hẳn là cầm lấy một cuốn sách, mà nó giống như việc tớ đang nắm lấy bàn tay của Takehisa, người cũng đang cầm cuốn sách đó trong ký ức của tớ vậy.
──Hoàn toàn khác. Hoàn toàn khác so với diễn biến mà tớ đã tưởng tượng… Tớ đã luôn đinh ninh rằng đó là một cái kết có hậu, nhưng sự thật lại không phải vậy.
Nhân vật chính và Holly hoàn toàn chẳng hề yêu đương nồng thắm, và bản thân Holly cũng không phải là một cô gái ngây thơ đáng yêu như Hepburn. Cô ấy quyến rũ, ranh mãnh và có phần xảo quyệt. Dù vậy, cô vẫn có một cốt cách vững vàng. Tình bạn dành cho tay trùm mafia Sally Tomato, một chi tiết gần như không được khắc họa trong bản điện ảnh, lại cho thấy sức mạnh của cô qua câu nói 《Tôi đánh giá một người qua cách họ đối xử với tôi》. Những gì được miêu tả liên tục trong nguyên tác khác biệt rất lớn so với bản điện ảnh, tớ cảm nhận được hình ảnh của một Holly đang trên hành trình không ngừng tìm kiếm chốn dung thân của mình. Và Holly đã luôn mải miết tìm một nơi bình yên như Tiffany’s. Tớ không hề có ý nói bản điện ảnh là dở. 『Moon River』 là một tuyệt phẩm, và Hepburn thì quyến rũ hết chỗ chê. Nếu không có bộ phim đó, có lẽ cuốn sách này đã chẳng bao giờ đến được tay tớ. Dù vậy, Holly trong nguyên tác lại mang một nét người rất thật, và tớ có thể hiểu được tại sao mọi người xung quanh đều yêu mến cô ấy.
Còn bản thân tớ thì sao? Mãi mà tớ vẫn chẳng có lấy một mục tiêu hay một niềm tin nào. Thế nên, đến tận bây giờ, tớ vẫn đang “lang thang”.
Lần đầu tiên tớ tiếp xúc với tác phẩm này (dù không biết có thể gọi là “tiếp xúc” được không) là vào một năm trước, trong kỳ nghỉ hè năm lớp chín. Ngay gần nhà tớ có một thư viện thành phố, và hồi đó, vì là một sĩ tử, tớ thường đến đó học bài. Ở một không gian rộng lớn mà mọi người đều yên lặng như thế này, việc học hành khá là vào. Thực tế, vào kỳ nghỉ hè, ở đó có rất nhiều người có vẻ là sĩ tử lớp chín, trạc tuổi tớ.
Cậu ấy cũng là một trong số đó, với mái tóc cắt ngắn, làn da trắng, vóc người nhỏ bé, dù có nịnh cũng không thể khen là trông đáng tin cậy được. Dù vậy, vẻ mặt cậu ấy trông thật hiền lành và mang lại một cảm giác bình yên đến lạ. Cậu ấy dành thời gian lúc thì học bài, lúc thì đọc sách, và ban đầu, tớ chỉ xem cậu ấy như một người lạ mặt. Phần lớn thời gian, cậu ấy đều một mình, nhưng thỉnh thoảng tớ lại thấy cậu ấy trò chuyện thân mật với một nữ sinh trạc tuổi. Người đó là một gương mặt quen thuộc với tớ, một người thường xuyên đến thư viện này từ trước. Một nữ sinh tóc đen đeo kính. Hồi đó, tớ cũng khác bây giờ, tóc đen thẳng, đeo kính chứ không phải kính áp tròng màu mè như hiện tại, nên tớ cảm thấy có chút gần gũi và nhớ rất rõ. Mỗi khi gặp cô bạn đó, vẻ mặt cậu ấy lại trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết. Nhìn vẻ mặt ấy, tớ đã trực cảm rằng cậu ấy chắc hẳn có tình cảm với cô bạn đeo kính kia. Mối quan hệ của tớ với cậu ấy chỉ dừng lại ở đó, nên tớ cũng chẳng để tâm gì thêm, chỉ đơn thuần là ngắm nhìn từ xa.
Một ngày nọ, cậu ấy cất tiếng 「Chào buổi sáng” rồi cứ thế ngồi xuống cạnh tớ. Bất ngờ bị bắt chuyện, tớ chỉ biết kinh ngạc đáp lại bằng một giọng lí nhí, 」C-Chào buổi sáng…”
Người ngạc nhiên trước câu trả lời đó lại là cậu ấy.
“A, à, không, xin lỗi. T-Tớ… nhầm người…”
Tớ ngay lập tức hiểu ra sự tình. Tớ có vóc dáng tương tự cô bạn kia, cũng tóc đen và đeo kính. Chắc hẳn cậu ấy đã nhìn nhầm từ phía sau và buột miệng chào thôi.
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, giờ mà đứng dậy chuyển chỗ thì cũng thật khó xử. Ngày hôm đó, hai chúng tớ đã ngồi cạnh nhau học bài. Giữa buổi học, cậu ấy có vẻ đang loay hoay vì làm mất cục tẩy. Tớ bèn lặng lẽ đưa cục tẩy của mình ra,
“Nếu cậu không chê, dùng cái này đi.”
“A, cảm ơn cậu. Tớ hay làm mất lắm.”
Cuộc trò chuyện chỉ có vậy, một lúc sau, có vẻ đã chán học, cậu ấy mở một cuốn sách bìa mềm ra và bắt đầu đọc. Cậu ấy trông rất vui vẻ, tập trung hơn nhiều so với việc ôn thi. Đó là cuốn 『Kafka bên bờ biển』 của Murakami Haruki. Kafka và Sarasa, nghe vần vần với nhau nhỉ. Tò mò, tớ đã mượn ngay cuốn sách cùng tên ở thư viện rồi về nhà.
Tớ đã run lên vì kinh ngạc. Tớ chưa từng biết đọc sách lại thú vị đến thế. Kể từ đó, mỗi khi thấy cậu ấy, tớ đều để ý cuốn sách trên tay cậu và mượn về một cuốn y hệt.
──Cậu ấy thật hèn nhát.
Những ngôn từ mỹ lệ trong cuốn sách tớ mượn về lại được ghi nhận như thể công lao của cậu ấy. Mãi sau này tớ mới biết, hầu hết những cuốn sách cậu ấy thích đọc thời đó đều thuộc dòng văn học gọi là “chủ nghĩa duy mỹ”. Mỗi lần bắt gặp một câu văn đẹp, tớ lại ảo tưởng rằng đó là những lời cậu ấy dành tặng cho tớ. Trái tim tớ đã dần dần bị cậu ấy thu hút.
Một ngày nọ, cuốn sách cậu ấy đọc là 『Bữa Sáng ở Tiffany's』. Tớ cũng biết cái tên này. Bộ phim cũ cùng tên rất nổi tiếng.
Hôm đó, cô bạn đeo kính không có ở đó. Cậu ấy trông có vẻ chỉ tập trung đọc sách, và cứ thế đọc cho đến hết khi thư viện sắp đóng cửa. Bị tiếng nhạc báo giờ đóng cửa thúc giục, tớ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, và chúng tớ tình cờ chỉ có hai người trong thang máy xuống tầng một.
“Ừm… Chúng ta hay gặp nhau nhỉ.”
Bất ngờ bị cậu ấy bắt chuyện, tớ đã rất căng thẳng. Chỉ việc cậu ấy nhớ ra mình thôi cũng đã đủ khiến tớ vui rồi.
“À… Cuốn sách cậu vừa đọc có hay không…” Dở tệ. Tớ chẳng có chút khiếu ăn nói nào cả…
“Hay lắm. Có lẽ là cuốn hay nhất tớ đọc gần đây đấy.”
“Vậy à… Thế thì, lần tới tớ cũng thử đọc xem sao…”
“Ừ, tớ nghĩ cậu sẽ thích thôi. À, tớ là Takehisa, Takehisa Yuma, rất vui được làm quen.”
“A, a, ư, tớ là… Sa, sa, sa, sa, sa sa sa.” Tớ đã cắn phải lưỡi. Khi đang nói tên mình…
“…Sa, sa… Sasaki-san? Ra là vậy, Sasaki-san à. Mà chúng ta chắc là bằng tuổi… nhỉ. Cậu đã quyết định thi trường nào chưa?”
“À, ừm… Chắc là Hakumei… thì phải…”
“Vậy à, thế thì giống tớ rồi. Mong là cả hai chúng ta đều đỗ nhé.”
“Ừ, ừm… Vậy, tớ… đi trước đây…”
…Thật ra tớ muốn nói chuyện nhiều hơn nữa. Nhưng vì quá căng thẳng, nên cùng lúc cửa thang máy mở ra ở sảnh tầng một, tớ đã bỏ chạy khỏi đó.
Cuốn 『Bữa Sáng ở Tiffany's』 không có ở thư viện. Chính xác hơn là nó đang được cho mượn, và các hiệu sách gần đó cũng không có. Vì quá tò mò, nơi tớ đến không phải hiệu sách mà là một cửa hàng cho thuê băng đĩa. Tớ thuê bộ phim cùng tên, rồi gọi cô bạn Sena đến xem cùng.
Sena rất xinh đẹp và là một thần tượng được mọi người trong trường yêu mến. Và cô ấy cũng là người bạn không thể thay thế, người đối xử với một đứa u tối như tớ không chút phân biệt. Sena rất thích bộ phim đó… à không, đúng hơn là cô ấy hoàn toàn ngưỡng mộ Audrey Hepburn, và từ đó bắt đầu xem rất nhiều phim cũ. Việc cô ấy quyết định vào trường Geibunkan, nơi có khoa nấu ăn, cũng là do bộ phim 『Sabrina Xinh Đẹp』.
…Thú thật, tớ không thích bộ phim này lắm. Nó là kiểu truyện “tình yêu quan trọng hơn tiền bạc” thường thấy, và tớ có cảm giác như vì bị tất cả người giàu có đá nên cuối cùng cô ấy đành phải đến với nhân vật chính vậy. …Kể từ đó, tớ đã không còn cơ hội nào để đọc nguyên tác nữa.
Đó là vào ngày thứ Năm cuối cùng của kỳ nghỉ hè. Qua những lần quan sát, tớ đã nhận ra cô bạn đeo kính kia không đến thư viện vào ngày thứ Năm.
Tớ ngồi vào ghế đối diện cậu ấy và bắt đầu học. Một lúc sau, cậu ấy, người đang đọc sách, cũng bắt đầu học, nhưng có vẻ như lại làm mất cục tẩy. Tớ nghĩ đây là một cơ hội. Tớ đưa cục tẩy của mình ra và nói, 「Tớ còn một cái nữa, cậu cứ dùng đi.” 」Cảm ơn cậu,” cậu ấy đáp. …Thành công rồi. Thật tình tớ không nghĩ mọi chuyện lại suôn sẻ đến thế. Tớ rời khỏi đó như thể đang chạy trốn. Tớ đã rời đi, để lại cục tẩy ở chỗ cậu ấy đúng như kế hoạch.
Tớ đã giấu một lời nhắn nhỏ bên trong nắp cục tẩy đó.
──Tớ thích cậu──
Kỳ nghỉ hè kết thúc, cậu ấy không còn đến thư viện nữa, nhưng chỉ việc thổ lộ được tình cảm của mình thôi cũng đã đủ khiến tớ mãn nguyện. Tớ đã nghĩ rằng, nếu có thể gặp lại nhau một cách định mệnh vào một ngày nào đó, tớ sẽ nghe câu trả lời.
Tớ cũng có chút kỳ vọng vào cái gọi là định mệnh đó. Vì cả hai chúng tớ đều thi vào trường Hakumei, nên nếu cả hai cùng đỗ, có lẽ sẽ có cơ hội gặp lại.
Nhưng tớ đã tính toán quá non nớt. Tớ thi trượt và phải vào học ở trường dự phòng là Geibunkan. Tớ đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa…
Thế nhưng, vào ngày khai giảng ở trường Geibunkan, tớ đã chết lặng. Takehisa, người mà tớ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại, lại ở cùng lớp với tớ. Tớ bất giác nhìn cậu ấy chằm chằm. Khi ánh mắt chúng tớ chạm nhau, trái tim tớ như ngừng đập, nghẹt thở. …Cậu ấy lảng đi như thể tớ là một người hoàn toàn xa lạ…
Cũng đành chịu thôi. Ngoại hình của tớ bây giờ và hồi đó khác nhau một trời một vực.
Sena, người cũng vào học cùng trường, đã quan tâm đến tớ rất nhiều. 『Sarasa xinh đẹp thế này, phải chăm chút hơn một chút chứ!』 Cô ấy nói vậy và dạy tớ cách trang điểm. Tớ cũng nhuộm tóc màu sáng hơn, đổi từ kính sang kính áp tròng, lại còn là loại có màu nữa. Tớ cũng đã giảm cân thành công được ít nhiều.
“Cậu dồn sức hơi quá rồi đấy.”
Sena đã nói với tớ như vậy khi khai giảng được khoảng một tuần. Một đứa không biết điểm dừng như tớ đã dồn quá nhiều tâm huyết cho màn ra mắt ở trường cấp ba.
Vốn dĩ chẳng phải là bạn bè thân thiết gì, nên chắc cậu ấy cũng không thể nhận ra tớ của bây giờ và tớ của ngày đó là cùng một người. Tớ cũng đã nghĩ đến việc lại gần và chào 「Lâu rồi không gặp”, nhưng bây giờ phải nói gì đây? 」Tớ muốn nghe câu trả lời cho lời nhắn trong cục tẩy hồi đó”, làm sao mà nói ra được chứ. Đôi khi tớ cũng thấy bực mình với cậu ấy vì coi tớ như người mới gặp lần đầu, nhưng cuối cùng, người có lỗi là chính bản thân tớ.
Vậy thì, cứ làm bạn với cậu ấy như thể là lần đầu gặp mặt. Đúng vậy, chỉ cần thế thôi. Tớ đã lấy hết can đảm để mời cậu ấy cùng đi lễ hội văn hóa mùa xuân được tổ chức trong trường vào dịp Tuần lễ Vàng. Đi riêng hai người thì khó xử quá. Nếu nói đến bạn bè có thể đi cùng, tớ chỉ nghĩ đến Sena. Nhưng nếu dẫn cô ấy đi, ai cũng sẽ thích cô ấy mất. Nhưng không sao. Kurosaki-kun, bạn của Takehisa, một người hoàn hảo đến mức không ai có thể xem là một chàng trai tốt hơn cậu ta được, nếu mời cả cậu ấy đi thì chắc chắn sẽ rất hợp với Sena. Trong lúc hai người họ vui vẻ bên nhau, tớ chắc chắn sẽ có thể làm thân với Takehisa.
──Tính toán đã thất bại. Sena đã dẫn Takehisa đến tòa nhà cũ và mãi không quay lại. Giữa chừng trời đổ mưa, và mãi đến khi mưa tạnh hai người họ mới trở về. Tớ biết ngay câu nói của cô ấy 「Trời mưa nên bọn tớ trú mưa suốt” là nói dối. Tớ biết Sena, người luôn tự nhận mình là 」cô gái mưa”, lúc nào cũng mang theo một chiếc ô gập trong cặp. Trên đường về, khi chỉ còn hai đứa, cô ấy đã nói.
“Này, Yuu là người thế nào?”
“Sao tự dưng cậu lại hỏi thế?”
“Ừm, không hiểu sao tớ lại thấy hơi để ý cậu ta.”
──Đó, quả là một lời nói của thiếu nữ đang yêu. Một đứa hèn nhát như tớ đã chọn cách nói vòng vo để làm xấu đi hình ảnh của Takehisa.
“Để xem nào, có thể nói cậu ta giống như mặt trăng vậy chăng.”
“Trăng? Mặt trăng trên trời ấy hả?”
“Đúng vậy, đầy rồi lại khuyết, chẳng thể nào nắm bắt được. Với lại, những hình thù trên bề mặt mặt trăng cũng đa dạng phải không. Ở Nhật người ta hay nói là có con thỏ đang giã bánh dày, nhưng có người lại thấy đó là con cua, hay là một khuôn mặt người… Rốt cuộc cậu là cái gì thế, tớ nghĩ vậy đó.”
“Hừm. Mặt trăng à. Sarasa đúng là một cô nàng văn chương nhỉ. Người thường chẳng ai ví von như thế đâu. À, mà này, cái cậu Taiga kia, hình như cũng có vẻ hợp với Sarasa đấy chứ? Này, sao nào? Cậu ta đẹp trai thế kia, chắc cậu cũng không ghét đâu nhỉ?”
──Sự thật là tớ vừa mới được cậu ấy tỏ tình lúc nãy, nhưng tớ không thể nói ra được. Tớ cố tìm một lời bào chữa.
“Nhưng mà, sao nhỉ. Tớ không cảm nhận được cái gọi là định mệnh.”
“Định mệnh?”
“Ừm. Ví dụ như, sách, phim hay nhạc yêu thích lại hoàn toàn trùng khớp… Hoặc là người mà mình nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại nữa lại tình cờ ở ngay gần mình.”
Không cần phải nói, khi nói những lời đó, tớ đã nghĩ đến Takehisa.
“Ừm. Để xem nào. Nhưng mà, mới quen nhau nên có thể chưa hiểu rõ về nhau thôi, biết đâu sau này lại có những phát hiện như thế. Ví dụ như hôm nay lại là một ngày hiếm có gọi là trăng xanh, được tỏ tình vào một ngày như thế thì tớ cũng sẽ nghĩ ‘Đây có lẽ là định mệnh’…”
Sena vừa nói vừa ngước nhìn bầu trời bị mây che phủ.
“Nhưng mà, có vẻ như không thấy được trăng xanh rồi…”
Tớ đã suy ngẫm về ý nghĩa câu nói của Sena, ‘không thấy được trăng xanh’.
Trăng xanh còn có ý nghĩa là một lời đề nghị không thể thực hiện, một tình yêu không thành. Tức là, chẳng phải Sena đang nói với tớ rằng “Hãy từ bỏ Takehisa đi” hay sao. Nếu vậy, một đứa chỉ biết tô vẽ bề ngoài bằng một lớp vỏ bọc chắp vá như tớ, dù có cố gắng thế nào cũng không thể nào thắng được Sena. Cuối cùng, tớ chỉ còn cách niêm phong mối tình này lại.
Vài ngày sau, tớ bắt đầu hẹn hò với Kurosaki Taiga. Chứ biết làm sao được. Tớ không thể thắng được Sena, và cũng không thể nghĩ ra ai lý tưởng hơn Taiga. Nếu có một người bạn trai tuyệt vời như cậu ấy, chắc chắn tớ sẽ quên ngay Takehisa… đáng lẽ là vậy.
Nhưng, đó là một lựa chọn sai lầm. Nếu có một cục tẩy có thể xóa đi mọi thứ, điều đầu tiên tớ muốn xóa đi chính là sự thật đó.
Tớ nhận ra khoảng cách giữa Sena và Takehisa ngày một gần hơn. Mỗi lần chứng kiến điều đó, tớ lại cảm thấy đau đớn. Tớ cố gắng kìm nén trái tim đang đập loạn nhịp, nhưng bên trong nó lại có một thứ gì đó như cây xương rồng gai góc, càng kìm nén lại càng đau.
Hôm đó, Taiga bị ốm và nghỉ học. Sena cũng nhắn tin bảo tớ đi trước vì cô ấy ngủ quên, nên tớ phải đi học một mình, rồi một cơn mưa bất chợt đổ xuống khiến tớ ướt sũng.
Nhìn ra ngoài từ cửa sổ lớp học, tớ thấy bóng dáng Takehisa và Sena đang vai kề vai đi chung dưới một chiếc ô gần cổng trường.
Tớ không ghét những ngày mưa. Vì tớ có thể đổ lỗi cho cơn mưa vì những giọt nước mắt đã rơi.
Ngày hôm sau, cả Taiga và Takehisa đều nghỉ học. Có người nói là do Taiga lây bệnh, nhưng tớ không nghĩ vậy. Chắc chắn là do hai người họ cố chen chúc trong một chiếc ô nhỏ nên đã bị dính mưa và cảm lạnh.
Sena rủ tớ cùng về. Khi hai đứa đang đi xuống con dốc của trường, tớ để ý thấy một chiếc móc khóa lạ trên cặp của Sena.
“S-Sena, cậu lấy cái đó ở đâu vậy!”
“Ể, à, cái này à? Cái này thì, ừm…”
Sena ngập ngừng.
Dù hơi cũ nhưng đó là một chiếc móc khóa rất hiếm. Một nhân vật mèo có ria mép và đang cầm bút. 『Ta là thầy Natsume』 là một món đồ hiếm có đối với một số cô nàng văn chương. Dù là hàng sản xuất giới hạn, nó lại trở thành chủ đề bàn tán vì có sức mạnh giúp tình yêu thành sự thật và đã hoàn toàn cháy hàng. Thấy Sena ngập ngừng một cách khó xử, tớ càng thấy nghi ngờ và gặng hỏi, cô ấy bèn thản nhiên nói “Tớ nhặt được đó.”
Tuy nhiên, nếu là nhặt được, thì người làm rơi chắc hẳn đang rất lo lắng. Nghe tớ nói nên tìm chủ nhân để trả lại, Sena đành phải thú nhận toàn bộ sự việc.
Một thời gian ngắn trước, khi đang đọc manga trong phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Văn học (Câu lạc bộ Nghiên cứu Manga) ở tòa nhà cũ, cô ấy tình cờ tìm thấy một mẩu giấy nhớ. Theo lời ghi trên đó, cô ấy mở cuốn từ điển Đức-Ý và tìm thấy chiếc chìa khóa này. Đó là chìa khóa của phòng máy tháp đồng hồ trên tầng ba tòa nhà cũ, nơi được cho là đã bị mất. Sena đã dùng chiếc chìa khóa đó để chơi piano trong phòng máy và đóng giả làm ma. Hôm qua, khi cô ấy diễn lại cảnh đó trước mặt Takehisa, cậu ấy đã dễ dàng phát hiện ra cô ấy chính là thủ phạm.
“Thôi thì, dù sao đi nữa, cậu nên giao chiếc chìa khóa đó cho phòng giáo viên.”
“Ể, đừng mà. Căn phòng bí mật của riêng mình tớ mà.”
“Nếu nhà trường lấy lại được chìa khóa, có lẽ họ sẽ sửa lại cái tháp đồng hồ đang ngừng chạy ở tòa nhà cũ đó. Như vậy hình ảnh của nó sẽ được cải thiện một chút và sẽ không còn những tin đồn ma quỷ vớ vẩn nữa.”
“Ể, nhưng mà tớ cũng khá là thích thú với chuyện đó mà.”
“Cũng có những người bị phiền toái vì chuyện đó đấy, thật là.”
Trong số những người bị phiền toái đó chắc chắn có cả tớ. Sự thật là tớ đã tránh xa tòa nhà cũ vì nghe tin đồn ma quỷ, và nếu không có chuyện đó, thì vào lễ hội văn hóa mùa xuân năm ấy…
Lúc đó tớ chợt nhận ra một điều. Theo lời Sena, cô ấy tìm thấy chìa khóa và bắt đầu đóng giả ma là cách đây không lâu. Nhưng tớ nghe được tin đồn ma quỷ ở tòa nhà cũ là từ hồi mới nhập học. Ít nhất là trước cả khi Sena bắt đầu lui tới tòa nhà cũ. Dù có chút bất an về điều đó, tớ vẫn gạt nó đi và cầm chìa khóa đi đến phòng giáo viên.
Tớ có thể đưa chìa khóa cho bất kỳ ai. Nhưng vừa vào phòng giáo viên, tớ đã bắt gặp thầy chủ nhiệm Harada và cô Sakuragi Mari dạy môn Quốc ngữ.
Thầy Harada đang dai dẳng mời cô Mari đi ăn. Nghe nói cô Mari là cựu học sinh của trường này, và thầy Harada chính là giáo viên chủ nhiệm của cô hồi đó. Chuyện thầy ấy vẫn vin vào mối duyên cũ để theo đuổi cô Mari một cách lì lợm đã nổi tiếng khắp trường. Vì vậy, để cứu cô Mari đang khổ sở vì bị mời mọc dai dẳng, tớ đã gọi cô ấy ra.
Một lúc sau, cô Mari đến với vẻ mặt mệt mỏi.
“Thưa cô, em nhặt được một chiếc chìa khóa ở tòa nhà cũ ạ.”
Sena đưa ra chiếc chìa khóa có gắn móc khóa với vẻ mặt hơi tiếc nuối.
“Chiếc chìa khóa này, có vẻ như──”
“Chìa khóa của tòa nhà cũ!”
Người nói câu đó là cô Mari. Trước vẻ mặt có phần kích động của cô Mari, tớ đã thử tưởng tượng một chút.
“Có lẽ nào chiếc móc khóa ‘Ta là thầy Natsume’ này là của cô Mari ạ?”
Cô ấy nhìn quanh một cách lén lút rồi hạ giọng nói, “Thật ra là đúng vậy.”
“Đây là từ hồi cô còn là học sinh ở trường này, câu lạc bộ của cô đã sử dụng tòa nhà cũ đó.”
“A, có phải là Câu lạc bộ Văn học không ạ?”
“Ừm. Chà, chính xác thì không phải nhưng cũng tương tự vậy. Dù sao thì, bọn cô quản lý chiếc chìa khóa này, và cái móc khóa này là đồ riêng của cô. Cô là phó chủ tịch, còn người hơn cô một khóa là chủ tịch, bình thường thì cô hoặc chị ấy sẽ giữ chìa khóa.
Khi chị ấy tốt nghiệp, cô không có chìa khóa trong tay nên đã nghĩ chắc là chị ấy giữ. Vào ngày lễ tốt nghiệp, chị ấy đã đưa cho cô một cái túi giấy và nhờ cô quản lý phòng sinh hoạt sau khi chị ấy ra trường. Cô đã nhận lấy túi giấy mà không nhìn vào trong. Cô nghĩ bên trong có chìa khóa nên đã không kiểm tra lúc đó, nhưng sau này xem lại thì chỉ có một cuốn sách bìa mềm.
Sau đó cô không liên lạc được với chị ấy nữa và chìa khóa cứ thế mất tích. Thì ra, nó vẫn luôn ở trong tòa nhà cũ.”
Cô Mari đưa tay ra định nhận lại chìa khóa. Ngay lúc Sena đang miễn cưỡng đưa chìa khóa ra, tớ đã đột ngột giật lấy nó.
“Ể, này Sasaba-san.”
“Em có một vài điều thắc mắc. Em sẽ mang chìa khóa đến sau nên xin cô cho em giữ thêm một chút ạ.”
“Ừm, cũng được thôi nhưng…”
“Thưa cô Mari, cuốn sách bìa mềm lúc đó là cuốn gì ạ, cô còn nhớ không?”
“Ừ, cô nhớ chứ. Là cuốn 『Chanh』 của Kajii Motojirou. Nếu cô không nhầm thì sau đó nó đã được cất trên giá sách của Câu lạc bộ Văn học.”
“Em hiểu rồi. Là 『Chanh』 ạ.”
Tớ quay gót, kéo Sena theo và hướng đến tòa nhà cũ. Theo linh cảm của tớ, ở tòa nhà cũ đó vẫn còn một oan hồn chưa thể siêu thoát vì mối tình dang dở. Tớ muốn giải thoát cho oan hồn đó. Có lẽ điều đó sẽ là một sự an ủi cho chính bản thân tớ, người đang bế tắc lúc này.
Chúng tớ đi đến tòa nhà cũ. Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên tớ đặt chân đến đây. Vì vụ ồn ào ma quỷ nên tớ cũng không dám đến, nhưng một khi đã biết đó chỉ là trò bịp bợm thì chẳng có lý do gì phải sợ. Hơn nữa, tớ cũng muốn gặp thử chị Aoi một lần.
Tòa nhà cũ, lớp học có biển hiệu Câu lạc bộ Văn học. Thực chất nơi đó có vẻ là Câu lạc bộ Nghiên cứu Manga.
“Xin làm phiền ạ.”
Tớ lên tiếng và bước vào lớp nhưng không có ai ở trong.
“Ủa, Shiorin không có ở đây à. Lạ thật. Thôi kệ vậy, hôm nay Yuu cũng không có ở đây mà.”
“Ể, gì cơ? Ý cậu là sao? Chuyện đó… Takehisa và chị Aoi có mối quan hệ đó à?”
“Mối quan hệ đó?”
“Không, ý tớ là… họ là người yêu của nhau, hay sao…”
“Ừm. Chuyện đó thì sao nhỉ. Tớ cũng không biết rõ lắm nhưng họ thân nhau là chắc chắn đấy. Sarasa, cậu để ý à?”
“Ể, không, không phải để ý mà là… Takehisa không nói gì về chuyện đó cả.”
“Ừm, cũng phải. Cậu ta mà, những chuyện quan trọng thì cứ ậm ừ cho qua…”
Nếu đúng là vậy thì thật không thể chấp nhận được. Tớ đã cam chịu lùi bước vì nghĩ rằng đối thủ là Sena thì mình không thể thắng nổi, nhưng không thể ngờ lại bị một người thứ ba không quen biết cướp mất, điều này tớ không thể nào nuốt trôi được.
Tớ lấy lại bình tĩnh và nhớ lại mục đích ban đầu. Đúng rồi, Kajii Motojirou, 『Chanh』.
Và quả thật nó có trên giá sách. Cuốn 『Chanh・Thị Trấn Có Lâu Đài』 của nhà xuất bản Kadokawa. Ở trang 90, chỗ có câu 『Dưới gốc cây anh đào có một xác chết được chôn giấu』, có kẹp một mẩu giấy nhớ dán một bông hoa anh đào khô.
『Mật mã của chiếc chìa khóa nằm giữa Ichi và Mạt.』
──Đúng như mình nghĩ. Quả nhiên chìa khóa không phải do cô Mari làm mất, mà là do người chị khóa trên của cô ấy giữ. Người đó đã không đưa trực tiếp mà lại cố gắng đưa bằng một cách vòng vo. Lý do để làm một việc phiền phức như vậy là…
──Ichi và Mạt. Đó là gì nhỉ? Nếu nghĩ một cách thông thường thì là số 1 và cuối. Nếu coi Mạt là 9 thì ở giữa là 5… không, nếu đã cố tình dùng từ Mạt thì cuối tháng là 30 hoặc 31. Ở giữa sẽ là khoảng 15, 16. Cứ mãi suy nghĩ về những điều không rõ ràng cũng chẳng ích gì.
「A, bông hoa anh đào khô này.” Sena nói. 」Hình như trên cái này cũng có một mẩu giấy nhớ tương tự…”
Sena lấy ra một cuốn sách rất mỏng từ góc giá sách. Cuốn sách đó có vẻ là truyện tranh. Trong lúc Sena lật lật các trang, những hình minh họa thoáng qua khiến tớ bất giác phải che mắt lại.
“S-Sao thứ đó lại ở đây chứ.”
“Ể, thì đây là Câu lạc bộ Nghiên cứu Manga mà.”
“T-Truyện tranh, nhưng mà đó…”
“Ể? Truyện tranh bình thường thôi mà, doujinshi thôi.”
“K-Không bình thường chút nào. N-Nếu bị phát hiện để thứ đó trong trường thì…”
“Thôi nào, đừng hoảng thế, miễn là không bị phát hiện là được rồi. Chẳng có giáo viên nào đến những nơi thế này đâu… A, đây rồi.”
Trên một mẩu giấy nhớ có hoa khô tương tự có ghi 『Chìa khóa được kẹp trong từ điển Đức-Ý』.
“Thế là, tớ làm theo và mở từ điển Đức-Ý ra thì…”
Sena lấy ra một chiếc hộp có ghi 『Từ điển Đức-Ý』 từ giá sách. Nhưng thứ bên trong lại là một cuốn nhật ký có bìa rất đẹp. Nó có một ổ khóa số ba chữ số. Sena không cần xoay số mà chỉ cần nhấn nút mở là khóa bật ra. Có vẻ như các con số đã được cài đặt sẵn.
Bên trong, các trang của cuốn nhật ký đã được khoét rỗng, và chiếc chìa khóa cùng móc khóa thầy Natsume nằm ở đó.
Có lẽ đây là do người chị khóa trên của cô Mari đã sắp đặt. Đáng lẽ ra cô Mari phải tìm thấy nó nhờ mẩu giấy nhớ kẹp trong cuốn 『Chanh』. Nhưng cô Mari đã không nhận ra, và chiếc chìa khóa đã mất tích trong nhiều năm. Đương nhiên, tình cảm của người chị khóa trên được gửi gắm vào đó cũng đã không thể đến được với cô Mari.
“Mà này Sena, làm sao cậu biết được mật mã của ổ khóa ba số này?”
“Ể, nó mở sẵn từ đầu rồi mà. Lúc tớ nhìn thấy cuốn nhật ký lần đầu tiên, các con số đã được đặt ở ‘813’.”
Tớ thấy chuyện này thật kỳ lạ. Nếu đã mở sẵn từ đầu thì không cần phải kẹp một mẩu giấy nhớ ghi 『Mật mã của chiếc chìa khóa nằm giữa Ichi và Mạt』 trong cuốn 『Chanh』 làm gì.
Tớ nhìn về phía giá sách, lướt tay theo các gáy sách và suy nghĩ câu trả lời.
Cuốn 『Tuyển tập Lupin』 của Maurice Leblanc đập vào mắt tớ. Không cần kiểm tra bên trong cũng biết rằng trong đó có chứa kiệt tác 『Bí ẩn 813』. Đây chắc hẳn là câu trả lời cho ổ khóa số. Hai cuốn sách hai bên là 『Đồi gió hú』 của E. Brontë và 『Jane Eyre』 của C. Brontë.
『Ichi và Mạt』──Cố tình viết 「Ichi” bằng Katakana hẳn là vì nếu viết bằng Kanji thì sẽ quá dễ đoán. 」Ichi” trong Kanji là ‘Thị’. Tức là, kẹp giữa chị và em gái. Người đã tạo ra cơ cấu này ban đầu chắc chắn không ngờ rằng nó sẽ được giải mã theo trình tự ngược như thế này. Thế giới thực không được sắp đặt thuận lợi như thế giới viễn tưởng. Đừng mong đợi mọi thứ sẽ diễn ra theo kế hoạch.
Mà nói đi cũng phải nói lại, nhìn kỹ thì hai mẩu giấy nhớ này, chẳng phải vốn dĩ là một hay sao. Mẩu giấy nhớ kẹp trong 『Chanh』 và mẩu kẹp trong doujinshi. Ghép cả hai lại, bông hoa khô bị cắt ra sẽ khớp lại một cách hoàn hảo. Nghĩ lại thì khó có thể tin rằng cuốn doujinshi này đã ở đây từ nhiều năm trước, và việc không ai để ý cho đến khi Sena nhìn thấy cũng thật kỳ lạ. Đúng hơn, có thể nghĩ rằng ai đó đã kẹp nó vào doujinshi để Sena dễ tìm thấy, và còn cài đặt sẵn các con số của ổ khóa để cô ấy có thể nhanh chóng lấy được chìa khóa.
Vậy thì, ai đã sắp đặt chuyện này? Người đầu tiên có thể nghĩ đến là Takehisa. Có một cái dớp về các thám tử tài ba, đó là xung quanh họ luôn xảy ra các vụ án liên tiếp. Họ sẽ giải quyết chúng một cách xuất sắc, nhưng bạn đã bao giờ nghĩ đến điều này chưa? Tức là, chính các thám tử đã tự tạo ra vụ án, rồi giả vờ tự mình giải quyết nó. Tương tự như vậy, đầu tiên Takehisa đã tìm ra chìa khóa từ loạt giấy nhớ này, rồi lợi dụng nó để khiến Sena gây ra vụ ồn ào ma quỷ và tự mình giải quyết. Có lẽ một người yêu văn học như Takehisa sẽ giải được bí ẩn của những mẩu giấy nhớ này không chút do dự, và có thể nâng cao giá trị bản thân bằng cách giải quyết nó trước mặt Sena. Nhưng, tớ vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Dù sao đi nữa, trước tiên tớ muốn giải quyết vụ này. Chắc chắn mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây.
Tớ và Sena di chuyển lên tầng ba và dùng chìa khóa để vào phòng máy. Sena bật đèn lên, một cây đàn piano cũ kỹ hiện ra. Trên chiếc bàn bên cạnh là cuốn từ điển Đức-Ý đang mở.
Ich liebe dich ─── Ti amo
Có một tờ giấy ghi chú dán ở đó. Cả hai đều có nghĩa là ‘Tôi yêu em’ trong tiếng Việt. Không, có lẽ không phải. Ở đây nên dịch là ‘Trăng đêm nay đẹp nhỉ’ thì hơn, mà thôi, chuyện đó không quan trọng.
Ở đó lại có một mẩu giấy nhớ dán hoa anh đào khô quen thuộc.
『Vượt qua bầu trời, ta đợi em ở thế giới giữa sự sống và cái chết.』
Ra là vậy. Tớ thử gõ lên các phím của cây đàn piano cũ bên cạnh. Tập trung vào các nốt La và Si của mỗi quãng tám.
Chỉ có một chỗ, âm thanh rõ ràng bị rè.
“Đúng rồi, chỗ này, đàn bị lệch tông.”
Sena nói.
“Không. Tớ không nghĩ là vậy đâu.”
Tớ phát hiện ra một mẩu giấy nhớ mỏng dính kẹp giữa hai phím đàn, giữa nốt La và Si.
“A, ở một nơi như thế này!”
“Vượt qua ‘So-ra’, giữa ‘Si’.”
Vừa nói tớ vừa nhẹ nhàng mở mẩu giấy nhớ đó ra.
『Ta, người đã không thể OUKA tuổi thanh xuân, đã trở thành một xác chết và ẩn mình dưới chân em. Ít nhất hãy để bàn tay em đào ta lên…』
“Nghĩa là sao nhỉ. Ghi là muốn được đào lên, nhưng mà…”
“Đào xác chết lên, ‘em’ ở đây là cô Sakuragi. Cây anh đào…
Có lẽ giống như ‘Ichi’ được viết bằng Katakana, ‘OUKA’ này cũng cố tình viết bằng Katakana là để đánh lạc hướng? Tức là ‘OUKA’ là…”
Không phải là ‘ca tụng’ mà là ‘hoa anh đào’. Không thể OUKA. Hoa anh đào không nở… Nhắc mới nhớ, hình như trên con dốc trước trường có một cây anh đào không nở hoa.
Tớ mở cửa sổ phòng máy và nhìn ra hàng cây anh đào dẫn đến trường từ tòa nhà cũ nằm trên một ngọn đồi nhỏ. Khung cảnh đẹp hơn tớ nghĩ, và cơn gió đã cuốn đi một chút những phiền muộn trong lòng.
Nhưng, bây giờ đã là tháng Bảy. Hàng cây anh đào đã sớm thay mình thành những tán lá xanh um tùm. Nhìn thế này mới thấy thật kỳ lạ. Những cây anh đào đã từng nở rộ rực rỡ như vậy, chỉ cần thay đổi thời điểm một chút là trông đã hoàn toàn khác. Có lẽ, ít ai nhìn vào hàng cây bây giờ mà nhận ra đó là cây anh đào.
“Này, Sena. Cậu có nhớ trong hàng cây anh đào đó, có một cây duy nhất không nở hoa không?”
“Ừm, hình như là có thì phải, nhưng mà tớ chẳng nhớ là cây nào nữa đâu.”
“Ừ, cũng phải. Làm sao bây giờ nhỉ. Đào từng gốc lên hay là đợi đến mùa xuân năm sau…”
“A, mà này. Đến đó có thể sẽ biết được đấy.”
“Đến đó?”
“Ừ, Sarasa, đi theo tớ.”
Sena vui vẻ nhảy chân sáo, đi đến phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Hội họa Sơn dầu trên tầng hai tòa nhà cũ.
“Ryuu-kun, chào buổi chiềuー”
Cô ấy mở cửa một cách mạnh bạo nhưng trong phòng không có ai.
“Hay là do sợ ma nên nghỉ sinh hoạt câu lạc bộ nhỉ? Thôi kệ. Đã đến đây rồi thì xem một chút đi.”
Sena cứ thế xông vào phòng sinh hoạt không người. Dù biết là không nên, tớ cũng đi theo sau. Vào trong, tớ đã hiểu ý của Sena.
Trên những tấm toan được xếp trong phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Hội họa Sơn dầu, tất cả đều vẽ cùng một bức tranh. Không, nếu nói là giống nhau, người vẽ bức tranh này chắc chắn sẽ nổi giận.
Trên hơn mười tấm toan được xếp hàng, tất cả đều là phong cảnh hàng cây anh đào nhìn từ cửa sổ phòng sinh hoạt này. Trên tấm toan đang vẽ dở là những cây anh đào xanh um tùm như có thể thấy, và trong những tấm toan khác xếp bên cạnh, cũng có những bức tranh về khung cảnh mùa xuân ấy, khi hoa nở rộ. Tất cả đều là những bức tranh phong cảnh được vẽ một cách tinh xảo, và dĩ nhiên, cái cây trơ trụi xấu xí không nở hoa anh đào kia cũng được vẽ lại.
Tớ nhờ Câu lạc bộ Làm vườn cho mượn xẻng, rồi đi đến dưới gốc cây anh đào đã nhắm trước, và quả thật có một chỗ đất có màu khác. Điều đó có nghĩa là đã có người đào ở đây trong một quá khứ không xa.
Đất mềm, và chiếc xẻng làm vườn, thứ mà tớ đã thoáng nghĩ là một quyết định sai lầm, đã có thể đào lên một cách dễ dàng. Từ bên trong, một chiếc hộp nhôm nhỏ hình vuông gỉ sét lộ ra.
Bên trong nữa là một bức thư được bọc trong túi nilon.
Thứ được viết trong bức thư đó là… Có thể nói đó là một bức thư tình. Một bức thư tình chứa đầy tình cảm được viết bằng những lời lẽ vô cùng đẹp đẽ. Thủ phạm đó đã yêu cô Mari khi còn là học sinh trung học. Nhưng vì nhút nhát, cậu ta đã tốt nghiệp mà không thổ lộ tình cảm của mình. Tuy nhiên, ít nhất cũng muốn truyền đạt tình cảm đó, nên cậu ta đã viết bức thư này.
Có lẽ người anh khóa trên vụng về đó đã phải dồn bao nhiêu can đảm để có thể viết ra những lời này. Nhưng tình cảm đó đã không được truyền đi. Bởi vì, cậu ta đã bày ra một cơ cấu phức tạp đến thế này. Nếu, cậu ta lấy hết can đảm để thổ lộ tình cảm trước mặt người mình yêu, thì có lẽ đã không xảy ra chuyện này.
“Này, Sarasa. Bức thư này làm sao đây? Có nên đưa cho cô Sakuragi không?”
“Để xem nào, bây giờ mà đưa thì chắc chỉ làm cô ấy khó xử thôi. Có lẽ đối với cô Mari, không biết gì về chuyện này sẽ hạnh phúc hơn.”
Tớ nhận ra một dòng nóng hổi đang chảy trên má mình. Chắc là tớ đã đồng cảm với người anh khóa trên đáng thương đó.
Không, không phải. Tớ đã nhận ra sai lầm mình đã phạm phải trong quá khứ. Nhận ra sai lầm ngu ngốc của mình, tớ đã thực sự đồng cảm với người anh khóa trên đó.
“Này, Sarasa. Tớ này, có lẽ tớ biết người anh khóa trên đã viết bức thư này là ai đó. Có lẽ người đó vẫn còn lưu luyến cô Sakuragi, và đang viện cớ gì đó để đến trường này xem tình hình đấy.”
“Tại sao, cậu lại biết được chuyện đó?”
“Tại sao à, thì tớ cũng không biết rõ nữa. Linh cảm của con gái chăng? Cách đây không lâu, có một ông chú đến tòa nhà cũ, vào phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Văn học rồi nhìn quanh quất bên trong. Tớ biết ngay. Đó là vẻ mặt của một người đang đắm chìm trong ký ức về mối tình xưa.”
Nghe thì có vẻ không có căn cứ gì. Nhưng tớ có cảm giác những gì Sena nói là đúng. Đôi khi trên đời này, có những thứ mạnh mẽ hơn cả những lý lẽ được sắp xếp mạch lạc để thuyết phục người khác.
“Này, Sarasa. Chúng ta tự mình viết thư trả lời đi!”
Có lẽ cũng không phải là ý tồi. Nếu điều đó có thể là một lời tạ lỗi cho chính bản thân tớ, người đã phạm sai lầm lúc đó.
Một thời gian sau, tớ cùng Taiga đi đến trung tâm thương mại để mua yukata. Tớ định mua một bộ yukata mới để mặc trong lễ hội mùa hè vào ngày hôm sau. Cuối cùng tớ cũng tìm thấy một bộ yukata tuyệt đẹp. Ngay lúc tớ định với tay lấy nó, một bàn tay khác từ bên cạnh đã nhẹ nhàng lấy mất. Một cô gái tóc đen, mắt to, có lẽ cũng là học sinh trung học như tớ.
Người đó có vẻ biết tớ. Với tớ thì đó là lần đầu gặp mặt, nhưng tớ lại có cảm giác quen thuộc một cách mơ hồ. Tớ có cảm giác cô ấy giống ai đó mà tớ biết, nhưng lại không thể nhớ ra là ai. Chỉ có một điều rõ ràng là tớ cảm thấy một sự thù địch nào đó đối với cô ấy. Tớ không biết đó là do cô ấy, hay là do người nào đó giống cô ấy, nhưng ngay sau đó, sự thù địch của tớ đối với cô ấy đã trở nên rõ ràng.
Người xuất hiện ở đó là Takehisa.
“…Chỉ là người yêu của nhau thôi.”
Người phụ nữ đó chính là chị khóa trên trong câu lạc bộ của Takehisa, Aoi Shiori. Và họ nói rằng họ là người yêu của nhau.
Một thứ gì đó trong lòng tớ đã hoàn toàn sụp đổ. Có lẽ có thể nói là tớ đã phát điên.
Tớ đã chấp nhận từ bỏ vì nghĩ rằng mình không thể thắng được Sena. Hơn nữa, nếu đối thủ là Sena thì cũng được. Tớ đã nghĩ vậy và kìm nén bản thân, nhưng việc bị một bàn tay bất ngờ xuất hiện và cướp mất một cách dễ dàng như vậy thì dù thế nào tớ cũng không thể chịu đựng được.
Ngay lúc tớ định nói gì đó, tớ nghĩ Taiga đã cảm nhận được điều gì. Cậu ấy đã lớn tiếng thay cho tớ. Nhờ vậy mà tớ đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Cứ thế, Takehisa và Taiga đã cãi nhau và bỏ đi. Tớ không còn tâm trạng mua sắm nữa.
Trên đường về, Taiga im lặng đi trước tớ. Vì tớ mà Takehisa và Taiga đã suýt nữa bất hòa.
Quả nhiên tớ không thể cứ thế này mãi được. Bản thân tớ bây giờ đang không thành thật với bất kỳ ai. Tớ phải giải quyết dứt điểm mọi chuyện… Ngay lúc tớ quyết tâm mở miệng, Taiga đã dừng lại trước mặt tớ. Đúng lúc đó, chúng tớ đang ở công viên trước thư viện thành phố.
“Có lẽ chúng ta, nên chia tay thì hơn… Quả nhiên không thể tiếp tục lừa dối trái tim mình được.”
“………”
“…Anh… có người mình thích rồi…”
…Đại ngã đã nhìn thấu tất cả rồi sao…. Đó là những lời chỉ ra rằng tớ đang thích một người khác không phải là cậu ấy. Bị nói trúng những gì đang nghĩ trong đầu, tớ không thể nói thêm được gì nữa.
“…Em xin lỗi…”
“Sasaba không cần phải xin lỗi… Là do anh… Một mình anh tự ý…”
Đại ngã chỉ nói vậy rồi bỏ đi. Tớ ngồi một mình trên chiếc ghế gỗ gần đó và khóc. Tớ đã gục xuống chiếc ghế nơi mà một năm trước tớ đã nói chuyện với Takehisa.
Bầu trời đã hoàn toàn tối sầm, và dường như sắp đổ lệ…
Trên mặt sông Nishikawa chảy trước mắt, một vầng trăng khuyết đang soi bóng.
Trăng trông gần đến mức tưởng như có thể với tay là chạm tới, nhưng tớ lại cảm thấy uất hận vì không bao giờ có thể chạm vào được.
Trong cơn uất hận, tớ đá một viên sỏi, và vầng trăng khuyết trên mặt sông lập tức rung động rồi tan vỡ. Chỉ còn lại những gợn sóng do viên sỏi để lại lan ra.
Có lẽ lựa chọn của tớ là sai lầm. Tớ biết rằng bây giờ đã không thể làm gì được nữa. Nhưng tớ không thể không làm vậy. Nếu không làm thế, tớ sẽ không thể nào bước tiếp được nữa.