Trên cõi đời này có vô số sách, và dù có cố gắng đến đâu, ta cũng chẳng thể nào đọc hết chúng trong một kiếp người ngắn ngủi. Chính vì vậy, việc chọn lọc tác phẩm để đọc là điều cần thiết.
Thế nhưng, không phải chỉ có những kiệt tác mới là sách đáng đọc. Dù cho đó là một cuốn sách vô danh, nhưng nếu nó để lại điều gì đó cho bản thân mình, thì đó mới chính là cuốn sách ta nên đọc.
Mùa hè năm ấy, tôi đã có dịp đọc một tác phẩm không có tựa đề của một tác giả hoàn toàn vô danh. Một tác giả vô danh, nghĩa là một người nghiệp dư chưa từng ra mắt chuyên nghiệp. Thực tế, hầu hết những câu chuyện như vậy chẳng bao giờ được in thành sách, mà chỉ tồn tại trong tâm trí của những nhà văn nghiệp dư vô danh. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là, nó thực sự tồn tại ở đó.
Hôm đó, khi trời đã tối hẳn, điện thoại tôi réo lên. Là cuộc gọi từ người bạn thân Kurosaki Taiga, tôi đã lường trước được nội dung cuộc gọi. Vài tiếng trước, tôi tình cờ gặp cậu ta ở trung tâm thương mại, và chúng tôi đã buột miệng cãi nhau một trận. Trong lòng tôi vẫn còn đôi chút tức giận, cũng đã nghĩ đến việc cứ lơ đi cho xong, nhưng cứ để mặc như thế này cũng không phải là cách hay. Hơn nữa, có lẽ tôi cũng nên đính chính lại cho rõ ràng chuyện mình đã lỡ miệng nói rằng 「đang hẹn hò với chị Shiori」.
Taiga nói muốn gặp mặt trực tiếp để nói chuyện. Vừa mới bắt tàu về đến nhà, giờ lại phải bắt tàu đi ra ngoài, tôi không khỏi cảm thấy chán ngán, nhưng cũng đành chịu thôi.
Khi tôi đến nhà ga ở khu phố và bước ra ngoài, trời đã bắt đầu lất phất mưa. Tôi thấy tự hào về bản thân vì đã mang theo ô vào một lúc như thế này. Có một lần trời đột nhiên đổ mưa, nhờ có chiếc ô mang theo mà tôi đã gặp được một chuyện vui nho nhỏ. Kể từ đó, tôi đã có thói quen mang ô theo mình mỗi khi cảm thấy thời tiết có chút đáng ngờ.
Trên đường đến chỗ hẹn với Taiga, ngay trước thư viện thành phố, tôi bắt gặp một người đang ngồi trên ghế dài dưới mưa. Dù chỉ là bóng lưng, nhưng tôi nhận ra ngay đó là ai. Tôi vội chạy đến, giơ chiếc ô che trên đầu cô ấy.
「Cậu Sasaba... Cậu đang làm gì ở đây vậy...」
Cô ấy vẫn cúi gằm mặt, chỉ thì thầm qua một hơi thở sâu và lớn từ đôi vai: 「Ừm, tớ không sao đâu...」. Giọng cô ấy run rẩy, và ngay cả một người như tôi cũng hiểu rằng cô ấy đang khóc. Rồi cô ấy lặng lẽ đứng dậy, vẫn cúi gằm mặt quay về phía tôi, rồi vùi mặt vào khoảng giữa ngực và vai phải của tôi. Có lẽ cô ấy đang cố để tôi không nhìn thấy gương mặt mình.
Tôi cảm nhận được những giọt nước nóng hổi đang tạo thành một vệt ướt không hề nhỏ trên ngực áo phông của mình. Tay phải tôi vẫn cầm ô, tay trái tôi nhẹ nhàng vòng ra sau lưng cô ấy.
「Tớ xin lỗi... Lớp trang điểm trôi hết rồi... Tớ không thể để cậu thấy bộ dạng này được...」
「Này, rốt cuộc đã có chuyện gì vậy? Cậu sẽ bị cảm lạnh đấy.」
「...Ừm, chuyện là... Tớ... Tớ đã chia tay với Taiga rồi...」
「...Thiệt tình, thằng đó đang nghĩ cái quái gì vậy.」
「Không phải... Không phải đâu... Tất cả là lỗi của tớ... Taiga không có lỗi gì cả...」
「Dù lý do là gì đi nữa, làm một cô gái phải khóc thì tất cả đều là sai trái. Cậu nên quên thằng đó đi thì hơn, cậu Sasaba là một người tuyệt vời nhất mà... Thật đấy, tớ đảm bảo. Chắc chắn cậu sẽ sớm tìm được một người bạn trai tuyệt vời hơn.」
「Cậu thật tốt bụng, Takehisa à... ...Cậu thật sự nghĩ tớ tuyệt vời sao?」
「Đương nhiên rồi còn gì.」
「...Vậy sao... Nếu vậy thì... Nếu vậy thì hẹn hò với tớ đi.」
「Hả...」
「Takehisa... Hãy trở thành người yêu của tớ đi...」
「...」
Nếu là thật, tôi đã muốn nói 「có」 ngay lập tức. Cứ nghĩ theo lẽ thường, có ai lại nỡ từ chối khi được một mỹ nữ như cậu Sasaba ngỏ lời hẹn hò chứ? Nhưng, đó có lẽ sẽ là một câu trả lời bất thành thật với bất kỳ ai.
「...Không được... Bởi vì... Như thế thì gian lận quá.」
「...Ừm, gian lận thật nhỉ. Đúng vậy. Tớ thật gian lận... Cảm ơn cậu, nhờ vậy mà... tớ có thể vững bước tiến về phía trước...」
Tôi không hiểu từ 「cảm ơn」 của cô ấy là dành cho ai, về điều gì, nhưng tôi nghĩ mình nên để cô ấy một mình vào lúc này. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy nên tự mình suy nghĩ, tự mình phiền muộn, và tự mình đi đến kết luận. Và không hiểu sao, tôi cảm nhận được rằng chính cô ấy cũng đã quyết tâm như vậy.
Tôi rút tay đang vòng sau lưng cô ấy lại và nắm lấy tay cô ấy. Tôi trao chiếc ô của mình vào tay cô.
「Nếu ướt thêm nữa cậu sẽ bị cảm đấy, về đi. Cứ dùng ô của tớ.」
「Còn Takehisa thì sao?」
「Không sao đâu. Tớ thích mưa mà... Giờ tớ sẽ đi đấm cho Taiga một trận.」
Tôi để cậu Sasaba lại và chạy khỏi nơi đó. Đi bộ ngược dòng một đoạn dọc theo con sông Nishigawa là một công viên có đài phun nước, Taiga đang ngồi trú mưa trên chiếc ghế dài trong mái che của công viên. Khi tôi chạy ào vào dưới mái che, Taiga im lặng đứng dậy. Mưa không quá lớn, nhưng tôi cũng đã ướt sũng.
「Sao thế, Yuma. Cậu không mang ô à?」
「Lúc nãy tớ đã gặp cậu Sasaba. Tớ đưa ô cho cậu ấy rồi.」
「...Vậy à, thế thì cậu nghe cả rồi nhỉ.」
「Ừ, nghe rồi. Giờ cậu có định biện minh gì không?」
「Không... chẳng có gì cả. Tất cả là lỗi của tôi.」
「...Thì dĩ nhiên rồi!」
Chưa dứt lời, tay phải của tôi đã nắm chặt lại, không chút do dự lao thẳng về phía mặt của Taiga.
Taiga chỉ khẽ nghiêng đầu và né được cú đấm của tôi. Gần như cùng lúc đó, một cú va chạm dữ dội giáng vào vùng chấn thủy của tôi. Cú sốc quá mạnh khiến tôi còn không biết mình có cảm thấy đau hay không.
「X-Xin lỗi, t-tại tớ lỡ tay...」 Ý thức của tôi vụt tắt ngay khi vừa kịp nghe thấy lời xin lỗi thều thào ấy. ...Mất mặt không thể tả...
Tôi tỉnh lại khoảng ba tiếng sau đó. Mắt tôi, đang nằm dài trên ghế, mở ra và nhìn thấy mặt đồng hồ lớn của công viên. Đã quá nửa đêm...
「...A, hết chuyến tàu cuối rồi.」
「Thế thì tôi sẽ ở lại với cậu đến sáng.」
Vì tôi đang nằm chiếm hết cả băng ghế, Taiga ngồi bệt dưới đất bên cạnh. Thấy tôi tỉnh lại, cậu ta lo lắng lên tiếng. Mưa đã bắt đầu nặng hạt hơn.
「Lúc nãy xin lỗi nhé. Đáng lẽ... tôi phải để cậu đấm cho một trận mới phải...」 Tôi vừa nằm vừa lắng nghe câu chuyện của Taiga. 「Thực ra, tôi đã thích chị Aoi từ lâu rồi... chị Aoi ấy. Nên tôi nghĩ mình không thể cứ mãi lừa dối Sasaba được... Đó là lý do.」
「...Cái gì, sao tôi chưa từng nghe chuyện này...」
「Vì tôi chưa nói mà. Yuma, cậu cũng thích chị Aoi, phải không?」
「Thích? À, phải rồi, tôi phải đính chính chuyện đó mới được. ...Tôi không có hẹn hò với chị Shiori đâu. Đó là do chị ấy tự tiện nói, rồi tôi cũng không thể phủ nhận được nữa...」
「...Vậy... ra là thế à... Thế thì... tại sao cậu lại giới thiệu cuốn sách đó cho tôi? Chẳng phải đó là lời cảnh báo rằng tôi sẽ trở thành Gatsby sao?」
「Sách? Cậu nói về 'Gatsby Vĩ Đại' à?」
Taiga im lặng gật đầu.
──Thiệt tình. Taiga đã hiểu sai hoàn toàn về cuốn sách tôi giới thiệu... Mà thôi, tôi cũng chẳng có tư cách gì để nói người khác.
「...Cái gì vậy. Tôi đâu có ý đó. Lý do đơn giản hơn nhiều, là vì tôi ngưỡng mộ một Taiga rực rỡ và hào nhoáng... Chỉ là hình ảnh Gatsby hoa lệ ấy đã trùng khớp với Taiga mà thôi.」
「C-Chỉ có vậy thôi sao?」
"Ừ, chỉ có vậy thôi. Chẳng phải Nick, một chàng trai nhà quê, đã ngưỡng mộ Gatsby và luôn ở bên cạnh giúp đỡ cậu ta sao? Dù cho kết quả có thể là phản bội người bạn cũ, anh ta vẫn hết lòng ủng hộ Gatsby.
Hơn nữa, ở cuối câu chuyện ấy. Ngay cả sau khi Gatsby gặp bất hạnh, Nick vẫn ở bên cạnh, kính phục niềm tin của cậu ta và tiếp tục tôn trọng cậu ta. Đúng là Gatsby khó có thể gọi là một con người hoàn hảo. Cậu ta đã sai rất nhiều. Nhưng Nick vẫn tiếp tục mến mộ Gatsby. Chẳng phải vì thế mà anh ta mới gọi Gatsby là vĩ đại sao."
「Các nhân vật trong câu chuyện đó, ai cũng có một chút sai lầm nhỉ. Nick cũng không ngoại lệ.」
「Đúng vậy. Nick vì quá kính phục Gatsby mà không còn phân biệt được đâu là chính nghĩa nữa.」
「Này, cậu có nghĩ có ai sống mà không bao giờ sai lầm không?」
「...Không có đâu. Dù vậy mọi người vẫn đang cố gắng. Sống trong sai lầm, sống trong lạc lối.」
「Cậu ngầu thật đấy.」
「Tôi đang tỏ ra ngầu thôi. Mà, suy cho cùng cũng chỉ là một vầng trăng giấy mỏng manh.」
「Trăng giấy?」
「Ừ, chị Shiori đã ví tôi như vậy. Một vầng trăng giả tạo, chỉ biết tô vẽ bề ngoài.」
「Trăng... Chẳng lẽ vầng trăng đó là chỉ cậu sao, Yuma?」
「Hả? Chuyện gì vậy?」
Taiga lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh đã lưu và cho tôi xem. Nét vẽ đã quá quen thuộc, đến cả một người mù tịt về hội họa như tôi cũng nhận ra đó là do chị Shiori vẽ. Dưới ánh trăng, hình bóng của Taiga đang dần biến thành một con hổ.
「Chị Aoi đã vẽ cho tôi vào ngày lễ hội văn hóa mùa xuân, trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ ở tòa nhà cũ. Tôi đã nghĩ về ý nghĩa của bức tranh này nhưng không hiểu rõ lắm. Nhưng biết đâu vầng trăng này chính là Yuma, và tôi, được ánh sáng đó chiếu rọi...」
「Không, không thể nào. Chuyện đó xảy ra vào lễ hội văn hóa mùa xuân, lúc đó tôi còn chưa quen biết chị Shiori. Dù chị ấy có biết tôi là bạn của Taiga đi nữa, cũng không thể nào biết rõ đến mức ví tôi là trăng giấy được.」
「Cũng... đúng nhỉ.」
「Hay đúng hơn, bức tranh đó, chẳng phải là Lý Trưng trong 'Sơn Nguyệt Ký' sao?」
「Sơn Nguyệt Ký?」
「Là một truyện ngắn của Nakajima Atsushi. Lý Trưng là một người đàn ông có lòng tự tôn cao, không chịu được cảnh làm quan cấp thấp nên đã nhanh chóng từ bỏ công việc để trở thành thi nhân. Nhưng mọi chuyện không như ý muốn, và rồi vì lòng tự tôn quá cao, anh ta nhận ra mình đang mất đi nhân tính và dần biến thành hổ.」
「Gì vậy, chẳng phải đó là nói về tôi sao. Tức là chị Aoi muốn nói rằng tôi, một kẻ không thể từ bỏ lòng tự tôn, đã trở thành một con hổ mất hết nhân tính...」
「Ai biết được. Lý Trưng đã gửi gắm tâm tư của mình cho người bạn Viên Tám, dặn dò rằng muốn bạn mình nhìn thấy hình dáng cuối cùng khi đã hóa hổ, và câu chuyện kết thúc bằng tiếng gầm của con hổ ấy.」
「Là một kết thúc buồn... phải không?」
"Ừm. Mà, tuy là vậy... nhưng nếu nghĩ rằng câu chuyện đó được ghi lại bởi Viên Tám, bạn của Lý Trưng, thì cũng chưa hẳn đã là như vậy.
Dáng vẻ cuối cùng, hóa thành hổ và gầm lên dưới trăng, dường như được miêu tả không phải là đáng thương, mà là một hình ảnh oai hùng, dũng mãnh. Tức là, Viên Tám, dù bạn mình đã hóa thành thú, vẫn ca ngợi một Lý Trưng đã quyết tâm đi trên con đường của mình đến cùng. Cũng giống như Gatsby vậy."
「...」
Taiga im lặng một lúc. Cậu ta đang suy ngẫm điều gì đó, như thể đang nghiền ngẫm từng lời tôi nói.
「Này, Taiga. Xin lỗi vì nói điều trơ trẽn này, nhưng... cứ nói với cậu Sasaba là tôi đã đấm cậu đi. Nếu không thì tôi sẽ mất mặt với cậu ấy lắm. Tôi muốn giữ thể diện mà.」
Chính tôi cũng nhận thức được rằng mình đang nói những lời rất mất mặt.
「...À, cũng phải... Bạn thân... Này, Sasaba có vẻ như đối với cậu...」
「Hả?」
「Thôi, chuyện này không phải để tôi nói. Quên đi.」
Taiga đứng dậy đi mua nước ở máy bán hàng tự động gần đó. Tôi gắng gượng ngồi dậy trên ghế, cơ thể đau nhức, và suy nghĩ một chút.
──Chắc chắn chị Shiori cũng đã để ý đến Taiga từ lâu. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng, ngày hôm đó, chị Shiori đã một mình chờ đợi trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ Văn học, chờ Taiga mang đơn xin gia nhập đến.
Cách đây không lâu, tôi có nghe Sena kể về đầu đuôi câu chuyện kỳ lạ xảy ra ở tòa nhà cũ. Tôi cứ ngỡ mình đã giải quyết được nó, nhưng suy luận của tôi hoàn toàn thiếu sót, và cậu Sasaba đã nghĩ rằng có kẻ nào đó khác đứng sau dàn dựng.
Tôi nghĩ thủ phạm chính là chị Shiori. Chị ấy đã tự mình dùng chiếc chìa khóa từ tờ ghi chú hoa anh đào ép khô để tạo ra tin đồn có ma trong tòa nhà cũ. Như vậy, hầu hết học sinh sẽ sợ hãi và không dám đến gần tòa nhà cũ nữa. Và khi Taiga gia nhập câu lạc bộ, cô ấy đã bày mưu để hai người có thể tận hưởng tuần trăng mật bên nhau trong phòng học yên tĩnh đó.
Tính toán sai lầm duy nhất là người gia nhập không phải Taiga mà là tôi. Vì vậy, kế hoạch đã thay đổi.
Tôi nhớ khi mình gia nhập, chị ấy đã nói rằng câu lạc bộ sắp bị giải thể vì thiếu thành viên và bảo tôi rủ thêm bạn bè... Người bạn đó có lẽ chính là Taiga.
Và rồi, khi không còn cần phải diễn màn kịch ma quái nữa, chị Shiori đã nhờ Sena và tôi sắp xếp để chiếc chìa khóa được trả về phòng giáo viên như cũ, thì sao nhỉ? Dĩ nhiên, tôi không có bằng chứng và cũng sẽ không làm cái việc vô duyên là tra hỏi chị Shiori như một thám tử lừng danh.
Taiga quay lại với hai lon cà phê.
「Loại này được chứ?」 Nhìn xem, đó là loại cà phê lon có nhiều sữa và đường.
「Tôi là tín đồ của cà phê không đường mà.」
「Thôi nào, đừng nói thế. Tôi khao mà.」
Tôi nhận lấy lon cà phê ấm, kẹp nó giữa hai lòng bàn tay, cảm giác như cơ thể lạnh cóng vì mưa đang ấm dần lên.
「Này, Taiga. Cậu có muốn vào câu lạc bộ Văn học không?」
「Là câu lạc bộ Nghiên cứu Manga chứ. Tôi không hay đọc manga lắm đâu.」
「Thế thì tôi cũng vậy thôi. Hơn nữa, trước đây chị Shiori có nói muốn vẽ một bộ manga với tôi và Taiga làm người mẫu đấy.」
「Không lẽ, cậu đã nhận lời?」
「Tôi đã nói nếu Taiga đồng ý thì tôi không có vấn đề gì.」
「Manga của nhỏ đó chuyên về BL đấy.」
「...」
「Cậu không biết à? Hình như lật ngược tờ giấy ghi 'Aoi Shiori' rồi xoay 90 độ sẽ ra bút danh của nhỏ đó. Doujinshi của nhỏ đó cũng khá nổi tiếng trên mạng đấy.」
「À... hình như tôi có thấy một doujinshi có bút danh như vậy ở đâu đó rồi... Mà, dù sao đi nữa, Taiga sẽ không từ chối lời mời vào câu lạc bộ của tôi đâu nhỉ? Cậu nợ tôi một lần mà, coi như chuyện này xóa nợ tất cả.」
Tôi bật nắp lon cà phê và đưa lên miệng.
「...Ngọt. Ngọt quá đi mất.」
Chúng tôi trò chuyện đến sáng rồi mới về nhà. Taiga ngỏ ý che ô đưa tôi ra ga nhưng tôi đã từ chối. Tôi chẳng có ý định che chung ô tình tứ với một thằng con trai. Tôi mua một chiếc ô rẻ tiền ở cửa hàng tiện lợi, đi chuyến tàu đầu tiên và về nhà. Kéo rèm cửa trong căn phòng đã sáng bừng, tôi chui vào chăn.
Liệu chúng tôi có thể trở lại làm ba người bạn thân thiết như trước đây hay không, tôi không biết, nhưng nếu được thì tôi rất mong muốn điều đó.
Tính cách mạnh mẽ và có phần ích kỷ của Taiga lại hợp với một người thụ động như tôi. Hay đúng hơn, có lẽ chính cậu ta đã nhận ra sự hợp nhau đó một cách bản năng. Hơn nữa, khi nghe tin cậu Sasaba và Taiga hẹn hò, tôi không có cảm giác bị Taiga cướp mất cậu Sasaba, nhưng nếu nói rằng tôi không có cảm giác bị cậu Sasaba cướp mất Taiga thì tôi không thể hoàn toàn phủ nhận điều đó.
Chắc chắn tôi đã có cảm tình mạnh mẽ với Taiga. Chắc không phải chị Shiori đã nhìn thấu đến mức đó rồi mới nói muốn vẽ manga BL về tôi và Taiga đâu nhỉ...
Tiếng mưa ngày một lớn, gõ vào cửa sổ. Do thời tiết nên dù mặt trời đã lên, trời vẫn đủ tối để có thể ngủ ngon.
Dù sao thì với trời mưa thế này, pháo hoa chắc cũng bị hủy. Hơn nữa, khi hai người đó đã chia tay thì lời hứa bốn người cùng đi lễ hội cũng chẳng còn nữa. Nhân dịp này cứ ngủ một mạch cho đã. Nghĩ lại thì vùng chấn thủy vẫn còn đau, chắc sẽ bầm một thời gian đây. Nghĩ vậy, tôi lại chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ của tôi bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại. Giai điệu 'Waltz for Debby' của Bill Evans là nhạc chuông tôi cài riêng cho Sena. Chắc là chuyện hai người kia chia tay đây. Dù muốn cứ thế lơ đi, nhưng bản tính của tôi lại không cho phép làm vậy.
Nhìn vào màn hình, tên Munakata Sena cùng ngày giờ hiện lên. Không biết từ lúc nào đồng hồ đã điểm ba giờ chiều. Tôi đã ngủ một giấc dài thật đấy, vừa nghĩ vậy vừa nhận cuộc gọi.
《A, alô, Yuu? Nè, cậu nghe chuyện của Sarasa bọn họ chưa?》
「À, nghe rồi. Tớ cũng vì chuyện đó mà gặp một trận rắc rối, mãi sáng mới về đến nhà.」
《Vậy à, vất vả cho cậu rồi. Sarasa... cậu ấy không kể chi tiết cho tớ nghe lắm...》
「Ừm, là một câu chuyện hơi phức tạp, mà, có vẻ như Taiga có lỗi, nhưng tớ cũng không biết có nên nói ra từ miệng mình không... Nhưng... cậu có thể tha thứ cho Taiga được không? Tớ cũng xin cậu đấy. Tớ nghĩ nếu cứ để yên như vậy, chắc chắn cậu ấy sẽ còn tổn thương hơn nữa.」
《Ừm, nếu Yuu đã nói vậy thì... Hơn nữa Sarasa cũng không kể chi tiết, chỉ nói là Kurosaki-kun không có lỗi gì cả... Và... còn chuyện này nữa...》
「Hửm? Sao vậy?」
《Ừm, à thì... nói vào lúc này thì cũng hơi kỳ... nhưng mà... lễ hội hôm nay... hay là chỉ hai chúng ta đi thôi... À, thì, bộ yukata đã mua rồi, bỏ đi thì uổng quá nhỉ.》
Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn đang mưa rất to.
「Mà, tớ thì không sao, nhưng với trời mưa thế này thì lễ hội đằng nào cũng bị hủy thôi, phải không?」
《Không sao đâu. Chắc chắn mà... Giống như không có đêm nào không tàn, cũng không có cơn mưa nào không dứt. Hơn nữa nhé, từ xưa đến giờ tớ đã là một cô gái nắng rồi đấy!》
Việc cô ấy có phải là một cô gái nắng hay không, tôi có đôi chút nghi ngờ. Những kỷ niệm tôi có với cô ấy, hình như ngày nào cũng mưa, nhưng tôi vẫn nói 「Vậy thì, nếu trời tạnh nhé」 rồi cúp máy. Giờ cũng không thể ngủ tiếp được, tôi chuẩn bị rồi ra khỏi nhà.
Dưới mưa, tôi che chiếc ô trong suốt rẻ tiền mua ở cửa hàng tiện lợi, đi ra ga và lên tàu, nhưng càng nghĩ càng thấy vô ích. Tôi xuống tàu giữa chừng ở ga Higashi-Saidaiji và ghé vào quán cà phê Lilith. Khi định cắm ô vào giá để ô, tôi để ý thấy một chiếc ô màu đỏ và vàng đã cắm ở đó từ rất lâu. Không mấy bận tâm, tôi đặt chiếc ô không chút trang trí của mình bên cạnh rồi bước vào quán.
Đương nhiên, trong quán không có ai khác ngoài tôi. Có lẽ hôm đó tôi đã trở nên hơi đa cảm. Vừa vào quán, tôi liền đi về phía quầy bar bên phải và ngồi vào một góc.
「Sao thế. Nghỉ hè mà mặt mũi trông buồn ngủ thế kia.」
「Vâng, cũng có chút chuyện... Chủ quán, hôm nay cho tôi một ly espresso thật đậm nhé...」
Tôi quay lưng về phía người chủ quán đang làm việc, bắt đầu câu chuyện: 「...Thực ra thì,」 và kể hết tất cả những chuyện đã xảy ra từ tối hôm qua đến sáng nay. Chắc là tôi đã rất muốn kể cho ai đó nghe.
「Hay đấy chứ, đúng là tuổi trẻ.」 Chỉ một câu đó thôi.
「Hay ho gì chứ? Tôi đâu có kể chuyện gì tốt đẹp đâu.」
「Mười năm nữa, tất cả sẽ trở thành kỷ niệm đẹp thôi. Thiệt tình. Ghen tị với cái thời thanh xuân ghê.」
"Người lớn ai cũng nói vậy, nhưng với người trong cuộc thì cũng có nhiều chuyện vất vả lắm đấy. ...Mà, chắc chú cũng biết rồi.
Tôi có cảm giác mọi người chỉ vì chuyện đã qua nên chỉ nhớ lại những kỷ niệm đẹp rồi nói ghen tị thôi. Về phía chúng tôi là vậy."
「Tuổi trẻ ấy à... chỉ cần nó chưa kết thúc, bản thân điều đó đã là hạnh phúc rồi.」
「Vậy sao ạ. Bernard Shaw có nói 'Tuổi trẻ thật lãng phí cho những người trẻ tuổi'... 」
「Rồi cậu sẽ hiểu thôi.」
「Vậy, tuổi trẻ của chủ quán thì sao ạ?」
「Cũng chẳng khác cậu là mấy đâu, lúc nào cũng tổn thương rồi lại phiền não, rồi lại có lúc cười như điên dại chẳng suy nghĩ gì.」
「Chú có muốn quay lại thời đó không?」
「Ai biết được.」
Nói xong, chủ quán lấy ra một chiếc USB và đặt lên bàn quầy. 「Tôi đã viết thử đấy.」
「...」
"Là bài tập về nhà còn dang dở từ thời thanh xuân của tôi gần hai mươi năm trước. Có lẽ chẳng có tài năng hay kỹ thuật gì, nhưng dù sao tôi cũng muốn thử thách một lần. Cuộc đời tôi vẫn còn hơn ba mươi năm nữa. Đó là khoảng thời gian đủ để một đứa trẻ mới sinh trở thành nhà văn.
...Tôi muốn cậu đọc nó. Rồi cho tôi biết cảm nhận của cậu được không."
「...Nếu là tôi thì được thôi ạ. Mà nói đi cũng phải nói lại, Sena thật lợi hại...」
Ánh sáng chói lòa chiếu vào từ cửa sổ.
「Trời tạnh rồi...」
「Cứ như thể cô ấy điều khiển được cả thời tiết vậy.」
Khi đến ga Okayama và bước ra khỏi nhà ga, tôi mới nhận ra mình đã sai lầm. Một lễ hội ở vùng quê thế này, lại vừa mới mưa xong, vậy mà không biết người ở đâu ra mà đông như kiến, hẹn gặp ở một nơi thế này thì không thể nào tìm thấy nhau được. Đến cả điện thoại cũng bắt đầu viện cớ 「Do đường truyền đang quá tải...」.
Chết rồi. Vừa nghĩ vậy, tôi vừa hướng mắt về phía đài phun nước, nơi hẹn gặp, và thấy Sena đang đứng ở đó. 'Đóa hồng tím Cairo' hình như là tựa đề một bộ phim của Woody Allen thì phải, đó là một cụm từ hoàn hảo để miêu tả cô ấy lúc đó. Có lẽ cô ấy tỏa sáng đến mức có thể nhận ra rõ ràng dù ở trong bất kỳ đám đông nào. Bộ yukata màu tím với đai lưng màu chàm, họa tiết trên yukata là những đóa cẩm tú cầu rực rỡ (tiếc là không phải hoa hồng). Mái tóc được búi gọn về một bên sau gáy, được trang trí bằng một bông hoa giả màu xanh trên mái tóc màu hạt dẻ.
Nhận ra tôi, Sena khẽ vẫy chiếc quạt trên tay ra hiệu. Khi tôi đến gần, cô ấy dang rộng hai tay, khoe bộ yukata của mình.
「Sao?」
──Bị hỏi 「sao」, tôi nghẹn lời. Dù đã đọc kha khá sách và tự cho là mình có thể sử dụng ngôn từ, nhưng dù có vận dụng bất kỳ từ ngữ nào mà trí tưởng tượng của tôi có thể gợi ra, chúng đều trở nên quá sáo rỗng để miêu tả cô ấy. Tôi mất hết ngôn từ, chỉ có thể đứng nhìn.
「N-Này, sao thế. Nhìn kỹ quá rồi đấy?」
Cô ấy ngượng ngùng mỉm cười, dùng chiếc quạt che đi khuôn miệng.
Tôi cứ thế nhìn một lúc, rồi từ từ cất lời.
「Ngắm cặp cá vàng hiên nhà đã chán.」
「……Cái gì vậy?」
Sena thì thầm với vẻ mặt khó hiểu.
「Viết ở đây này,」 tôi chỉ vào hình những con sóng được vẽ trên chiếc quạt cô ấy đang cầm. 「Cậu không biết à?」
「Ừm. Tớ thấy nó dễ thương nên mang theo thôi.」
「Chiếc quạt này gọi là quạt Natsukawa, là một sản phẩm thủ công truyền thống của Okayama. Đặc trưng của nó là kỹ thuật nối thơ và nhìn xuyên thấu, người ta sẽ viết một bài haiku liền một nét rồi giấu trong những con sóng. Nếu giơ lên ánh sáng và nhìn xuyên qua sẽ đọc được chữ.」
「A, thật này. Này, nó có ý nghĩa gì vậy?」
「Để xem nào. Có một ý nghĩa buồn là trời đang mưa, không thể ra ngoài chơi nên chỉ biết ngồi ngắm cặp cá vàng ở hiên nhà đến phát chán.」
「Một ý nghĩa?」
「Ừm. Từ cuối cùng 'nagameaki' là một lối chơi chữ, nó còn có nghĩa là 'nagame' (mưa dầm) đã kết thúc ('aki').」
Chẳng biết cô ấy có nghe tôi nói hay không, cô ấy cứ giơ chiếc quạt lên trời và ngắm nhìn.
「Cơn mưa dầm đã tạnh rồi thì phải.」
Câu thì thầm đó của Sena khiến tôi tin chắc rằng hôm nay pháo hoa sẽ được bắn.
Còn khoảng ba mươi phút nữa mới đến bảy giờ, lúc pháo hoa bắt đầu. Chúng tôi quyết định vừa đi về phía bãi giữa của khu lễ hội vừa ngắm các gian hàng trên đường. Ngắm... nhưng không chỉ dừng lại ở việc ngắm. Kẹo táo, takoyaki, kẹo bông, xúc xích. Cứ thấy món gì là cô ấy ăn sạch món đó, tôi không khỏi thắc mắc cái cơ thể nhỏ bé này chứa được bao nhiêu thứ. Nốt ruồi nhỏ trên khóe miệng cô ấy cứ nhấp nhô lên xuống mỗi khi ăn. Cứ như có một sinh vật nhỏ đang sống ở đó vậy. Bắn súng, vớt cá vàng, ném vòng, cứ thấy trò gì là cô ấy chơi hết mình. ...Này này, cứ thế này thì làm sao đến gần nơi bắn pháo hoa kịp đây, tôi vừa lo lắng thì cô ấy đã chạy về phía gian hàng bán mặt nạ ở đằng xa. Có phải trẻ con đâu mà thích mấy thứ đó chứ...
Tôi đứng một mình chờ giữa đám đông. Nếu di chuyển lung tung có thể sẽ lạc mất. Bị bỏ lại một mình, tôi quyết định đứng yên một lúc.
「Ơ? Chẳng phải Yuma sao...」
Một giọng nói quen thuộc từ phía sau, tôi quay lại và thứ đầu tiên đập vào mắt không phải là chủ nhân của giọng nói, người bạn cùng lớp thời cấp hai Kataoka-kun, mà là cô gái văn chương tóc đen bên cạnh cậu ta, Wakamiya Miyabi.
Đúng lúc đó, quả pháo hoa đầu tiên được bắn lên. Tiếng nổ 'ĐÙNG' vang dội và sự rung động làm tim tôi đập loạn xạ.
Trông cô ấy có chút khác so với người tôi biết, có lẽ là vì không đeo kính. Khoác trên mình bộ yukata màu tử đằng, trông cô ấy trưởng thành hơn nhiều so với người tôi từng biết.
Tôi muốn chạy trốn khỏi đây ngay lập tức. Nhưng nghĩ đến Sena, có lẽ tôi không thể làm vậy.
「À, Yuma. Tụi này đang hẹn hò đấy.」
「...À, vậy à.」
Tôi đáp lại một cách thờ ơ... như thể không mấy quan tâm, nhưng trong lòng tôi cảm thấy có thứ gì đó đang sụp đổ. Tôi đã bị cô ấy từ chối thẳng thừng, và cũng không phải chưa từng tưởng tượng ra việc Kataoka-kun và Wakamiya-san, những người cùng học trường Hakumei, sẽ hẹn hò với nhau. Nhưng khi tận mắt chứng kiến, tôi vẫn cảm thấy sốc. Tôi cứ ngỡ mình đã đẩy sự tồn tại của cô ấy vào một góc ký ức, nhưng giờ tôi mới đau đớn nhận ra rằng cô ấy vẫn ở ngay trung tâm trái tim mình.
「À, phải rồi, hồi cấp hai có thầy Okuyama phải không, lúc nãy tao thấy ổng đi với một cô nào đó đấy.」
Những lời đó của Kataoka-kun cũng chẳng lọt vào tai tôi.
「Này, Takehisa-kun hôm nay đi cùng ai à?」
「Nếu đi một mình thì đi chung với tụi này không?」
Họ cứ nói những lời vô duyên một cách thẳng thừng. Cả Wakamiya-san nữa... Hơn nữa, Kataoka-kun chắc cũng biết chuyện tôi tỏ tình với cô ấy, đến mức tôi phải nghi ngờ liệu bọn họ có cố tình làm vậy không. Không, có lẽ nghĩ như vậy mới là đúng. Tôi cảm thấy muốn khóc...
「A, xin lỗi xin lỗi. Để cậu đợi lâu rồi!」 Sena quay lại đúng lúc đó. Cô ấy đeo một chiếc mặt nạ cáo sau đầu, tay trái cầm một cây kem tươi. Con nhỏ này vẫn còn ăn nữa à... tôi vừa nghĩ vậy thì Sena, như thể không nhận ra Wakamiya-san, đã nép vào bên trái tôi, rồi dùng tay phải còn trống đan vào tay trái của tôi. Cái mà người ta thường gọi là nắm tay kiểu người yêu. 「Đây!」 cô ấy nói rồi đưa cây kem trong tay trái đến miệng tôi. Bị hai người Wakamiya-san nhìn chằm chằm, tôi không khỏi thì thầm: 「Này, Sena...」.
「Sao thế, Yuu?」
Cô ấy nhìn tôi dò hỏi, rồi đưa mắt theo ánh nhìn của tôi đến chỗ Wakamiya-san và bạn cậu ta đang đứng im lặng quan sát...
「A! Ôi trời. Gì vậy? Người quen à? Xin lỗi nhé, tớ không để ý...」 Một màn kịch vụng về.
「C-Cái gì, Yuma. Cậu đi cùng bạn gái à, xin lỗi nhé, làm phiền hai người rồi.」
「À, không, không sao đâu.」
「Vậy à, hẹn gặp lại nhé.」
Họ nói vài lời ngắn gọn rồi lướt qua.
「...Chuyện đó... Xin lỗi nhé. Đã để cậu phải bận tâm...」
Đợi họ đi được một lúc, tôi định buông tay Sena ra.
「À, đừng bận tâm, tớ chỉ làm điều mình thích thôi...」 Nói dở, Sena nắm chặt tay tôi hơn.
「Nè, người lúc nãy là Miyamiya phải không?」
Tôi chắc chắn mình chưa bao giờ kể cho Sena nghe về Wakamiya-san.
「Tớ nghe từ Poppo-kun đấy.」
「Thằng đó...」
「Nè, Miyamiya trông giống chị Shiorin nhỉ.」
「...」
「Gu của Yuu là những người như vậy à?」
「...」
「Với lại, cũng hơi giống Sarasa nữa.」
「...Cậu Sasaba? Cái đó thì không giống đâu nhỉ.」
「Bởi vì hồi cấp hai Sarasa cũng để tóc đen thẳng, lại là kiểu người trầm tính và đeo kính nữa.」
「T-Thật vậy sao?」
「Cậu không biết à? Mà, cũng phải thôi. Tự nhiên thấy hơi tức một chút.」
Sena vừa nói vừa ăn xong cây kem, rồi giơ thẳng lòng bàn tay lên trời. Giữa những cánh hoa đủ màu sắc nở rồi tàn trong kẽ hở của các tòa nhà, chỉ có vầng trăng mờ ảo là vẫn lơ lửng ở đó.
「Cậu đang làm gì vậy?」
「Định bắt lấy mặt trăng ấy mà. Nhưng có lẽ vẫn chưa với tới.」
「Làm sao mà với tới được. Cậu nghĩ từ đây đến mặt trăng là bao xa chứ.」
「Chuyện đó, không thử sao biết được. Nếu đứng vững trên mặt đất, dùng cơ thể làm lò xo rồi vươn thẳng người lên, biết đâu lại có thể nắm lấy một cách dễ dàng.」
「Sena thật lợi hại.」
「Cái gì cơ?」
「Lúc nào cũng lạc quan như vậy. Giống như mặt trời luôn chiếu rọi, tiếp thêm nguồn dinh dưỡng tươi sáng cho một kẻ luôn mục rữa như tôi.」
「Mặt trời? Tớ á? Ừm. Nhưng mà, tớ không thích thế lắm.」
「Tại sao?」
「Bởi vì, nếu Yuu là mặt trăng thì chúng ta không thể ở bên nhau được.」
Hình như cậu Sasaba đã ví tôi như mặt trăng thì phải. Một vầng trăng giấy chỉ biết tô vẽ bề ngoài, không bao giờ để người khác thấy mặt trái của mình.
「Vậy thì không cần lo đâu. Ban ngày mặt trăng vẫn ở đó mà. Chỉ là vì mặt trời quá chói lóa nên không nhìn thấy thôi.」
「Nè, chúng ta nghỉ một lát đi.」
Sena chỉ vào một băng ghế ven sông.
「Được không, pháo hoa bắt đầu rồi đấy. Đến địa điểm chính vẫn còn một đoạn nữa.」
「Không sao đâu, không sao đâu. Đến gần quá cũng chỉ toàn người là người thôi.」
「Vậy à, nếu thế thì...」
Khi đến gần băng ghế, dù trông có vẻ không ướt, nhưng do cơn mưa lúc nãy, chắc chắn nước mưa đã ngấm vào chiếc ghế gỗ. Bộ yukata mới sắm của Sena không thể bị ướt được. Tôi trải chiếc khăn mình mang theo lên ghế.
「Cảm ơn. Cậu đúng là chu đáo.」 Sena nói lời cảm ơn rồi định ngồi xuống.
Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy có chút không yên tâm, liền nói 「A, đợi một chút」 rồi cho tay vào túi. Một chiếc khăn tay hơi nhàu hiện ra. Đó là một chiếc khăn tay màu trắng có hoa văn lá phong. Tôi vuốt nhẹ cho phẳng rồi đặt lên trên chiếc khăn tắm.
「Rồi, mời cậu.」
Sena không ngồi lên chiếc khăn tay đó. Cô ấy chỉ đăm đăm nhìn vào chiếc khăn tay tôi vừa lấy ra.
「Này, tại sao Yuu lại có cái này?」
Tại sao ư? Tôi cố nghĩ... Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi.
「A, à, xin lỗi. Hình như là vào buổi sáng ngày khai giảng, tớ bị Sena đập vào đầu... lúc đó tớ nhặt được thứ Sena đánh rơi định trả lại... rồi quên bẵng đi, cứ ngỡ là của mình rồi chiếm dụng luôn...」
Thiệt tình. Tôi từ xưa đã hay như vậy.
Ngay khi tôi định thành thật nói lời xin lỗi... thì Sena cất tiếng.
「A, là của lúc đó...」
「Đúng vậy. Khi chúng ta gặp lại, có vẻ Sena không nhớ ra tớ.」
「Hihi, xin lỗi nhé...」
「Không sao đâu.」
「Vậy à, cậu bé lúc đó chính là Yuu sao... Ừm, đúng là cảm thấy có duyên phận thật.」
Sena lặng lẽ ngồi xuống chiếc khăn tay.
Từ đây không nhìn rõ pháo hoa lắm. Ánh pháo hoa lấp ló qua kẽ hở của các tòa nhà, phản chiếu xuống mặt nước sông Nishikawa, thỉnh thoảng làm sáng bừng cả một khoảng, nhưng ở con đường đi bộ ven sông ít đèn đường này, xung quanh vẫn khá tối và vắng người. Tiếng nổ vang rền từ xa, chậm hơn ánh sáng pháo hoa rất nhiều, vọng lại giữa những tòa nhà.
「Nếu là pháo hoa thì, ở đây cũng có này.」
Sena lấy ra từ trong túi xách vài que pháo bông, cùng với một cây nến nhỏ có đế và một chiếc bật lửa dùng một lần.
「Pháo hoa lớn cũng đẹp, nhưng cuối cùng vẫn là cái này.」
Hai chúng tôi ngồi trên ghế, đặt cây nến xuống đất giữa hai người, rồi dùng bật lửa châm lửa. Sena đưa cho tôi một nửa số pháo bông, cả hai cùng đưa chúng lại gần ngọn lửa.
Dưới chân chúng tôi, ánh sáng bừng lên rực rỡ. Gương mặt hồng hào của cô ấy càng thêm đỏ ửng dưới ánh lửa. Tôi cố gắng tìm kiếm từ ngữ, nhưng những lúc thế này lại chẳng nghĩ ra được gì. Một que pháo bông tàn lụi, rồi tôi lại im lặng châm que tiếp theo. Sena cũng châm que pháo tiếp theo của mình. Chuyện gì thế này? Lẽ ra chúng tôi vẫn thường trò chuyện một cách tự nhiên, mà giờ đây đột nhiên tôi còn chẳng nhớ nổi chúng tôi thường nói chuyện gì.
Tiếng pháo hoa lớn ở xa đã tắt. Một màn trình diễn kết thúc, có một khoảng nghỉ vài phút trước khi màn tiếp theo bắt đầu. Thêm vào sự im lặng của hai người, âm thanh nền cũng biến mất, xung quanh chỉ còn lại những tiếng ồn ào nhỏ nhặt, không, ngay cả những tiếng ồn đó cũng không còn lọt vào tai tôi nữa. Để xua đi sự khó xử, tôi lập tức châm que pháo tiếp theo thay cho que vừa tàn.
Lúc đó, một cơn gió mạnh thổi từ hướng khuất gió. Gió làm lay động mái tóc búi của Sena, đồng thời dập tắt cả đầu que pháo bông của hai chúng tôi và ngọn nến dưới chân.
Dù xung quanh vẫn có ánh đèn thành phố, nhưng bóng tối đột ngột khiến mắt tôi chưa kịp quen, cảm giác như hoàn toàn tối đen. Hình như chiếc bật lửa được đặt ở đâu đó quanh đây. Tôi mò mẫm trên băng ghế theo trí nhớ. Thứ tôi nắm được không phải là bật lửa. Đó là bàn tay lạnh ngắt của Sena. Tôi vội rụt tay lại, nhưng bàn tay kia của Sena đã đặt lên trên tay tôi như để ngăn lại.
Mắt tôi dần quen với bóng tối...
Sena đang ở rất gần.
Làn gió thoảng qua mang theo mùi lưu huỳnh, hòa quyện với hơi thở ẩm ướt của Sena.
Cô ấy khẽ nhắm hai mắt lại.
Những lúc thế này, tôi đã suy nghĩ mình nên làm gì.
Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
Tôi chỉ có thể điên cuồng chối bỏ đáp án duy nhất hiện lên trong đầu, nhưng rồi vòng đi vòng lại, tôi vẫn quay về với chính nó.
Nhưng, tôi vẫn không thể quyết định được.
Vẫn còn vài chuyện trong lòng tôi chưa thể hoàn toàn rũ bỏ, chúng đang cản trở tôi.
Mắt Sena mở ra...
Cô ấy đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra, và ngước nhìn lên trời.
Có lẽ tôi lại vừa tự mình suy diễn một cách đáng xấu hổ rồi chăng.
Tôi cũng đứng dậy, sánh vai bên cạnh cô ấy.
Cả hai cùng ngước nhìn bầu trời, ngắm vầng trăng có chút mờ ảo.
Sena khẽ thì thầm.
「Trăng... đẹp quá nhỉ...」
Sena nói một câu không hề giống với tính cách của cô ấy.
「Mặt trăng... chỉ có thể tỏa sáng khi được ánh mặt trời chiếu rọi thôi...」
Buổi sáng đầu tiên của tháng Chín, bầu trời trong xanh và cái nóng cuối hè vẫn còn kéo dài, nhưng gió đã trở nên dịu dàng hơn đôi chút.
Đó là một thói quen hàng ngày của tôi và tôi không có ý định thay đổi nó. Hay đúng hơn, bây giờ mà thay đổi thì mới là bất thường. Tôi đi đến tận cùng sân ga và chào buổi sáng với cô gái văn chương tóc đen.
「A, Takehisa-kun, chào buổi sáng. Lâu rồi không gặp nhỉ.」
「À, chào buổi sáng... Hôm nay cậu lại đeo kính à.」
「Hửm? À, cậu đang nói về ngày lễ hội phải không. Lúc đó mới là đặc biệt thôi.」
「Thật là uổng phí. Wakamiya-san không đeo kính trông cũng mới mẻ và dễ thương lắm đó.」
──Sao mình có thể thốt ra những lời như vậy một cách trơn tru thế này. Chắc là do trong lòng tôi đã có thêm một chút thong dong. Và như thường lệ, tôi hoàn thành nhiệm vụ hiệp sĩ của mình trong vài ga tàu, và khi tàu đến ga Higashi-Saidaiji...
「À, ờm... b-bạn gái cậu thật tuyệt vời nhỉ.」
「...Phải không?」 Tôi không nói thêm lời thừa thãi nào. Nếu cô ấy nghĩ vậy thì cứ để vậy đi.
Xuống tàu, tôi vẫn còn thời gian. Tôi không đến trường ngay mà đi đến quán cà phê Lilith và ngồi vào ghế quầy. Như thường lệ, không có khách nào khác.
Tôi vừa nhâm nhi ly cà phê đen nóng vừa nhắm mắt, lắng nghe bài 'How High the Moon' do Kei Kobayashi trình bày.
「Hôm nay bắt đầu học kỳ mới rồi nhỉ.」 Chủ quán bắt chuyện.
「Vâng, cũng có thể nói là. Một khởi đầu mới cho cuộc sống. À, phải rồi. Cái này...」 Tôi lấy chiếc USB từ trong túi ra và đưa cho chủ quán.
Chủ quán im lặng nhận lấy, cho vào túi, rồi hắng giọng một cái trước khi hỏi.
「Vậy, thế nào?」
「Ừm. Mà, tóm lại thì câu chuyện này muốn nói rằng, thế giới này có thể trông khác đi như thế nào tùy thuộc vào cách nhìn, cách suy nghĩ của mỗi người, phải không ạ? Mà thôi, bài cảm nhận của tôi về nó đã để trong USB này rồi, khi nào chú chuẩn bị xong tinh thần thì hãy đọc nhé.」
「Một bài cảm nhận cần phải chuẩn bị tinh thần để đọc sao...」
「Hơn nữa, chú định đặt tên cho câu chuyện đó là gì?」
「Không, tôi vẫn chưa quyết định. Nếu muốn thì cậu đặt giúp cũng được.」
「Vâng, vậy để tôi nghĩ thêm. A, không xong rồi. Đã muộn thế này rồi. Mới đầu học kỳ mà đã sắp muộn học.」
Tôi rời khỏi quán, nhìn lên bầu trời trên con dốc vắng người ngay sát giờ vào lớp, rồi nhìn lên mặt trời đang lơ lửng phía xa hơn. Tôi vươn thẳng lòng bàn tay lên như thể dùng toàn bộ cơ thể làm lò xo.
Tôi cảm nhận được hơi ấm của mặt trời trên đầu ngón tay đang dang rộng. Chỉ cần vươn thêm một chút nữa, tôi có cảm giác mình có thể chạm tới cả mặt trời.
「Hihi!」
Tôi cố tình bật cười thành tiếng.
──Ra là vậy. Không phải vì buồn chán nên mới cúi đầu, cũng không phải vì vui vẻ nên mới cười. Mà là vì cúi đầu nên mới trở nên buồn chán, và vì cười nên mới trở nên vui vẻ. Ít nhất thì cô ấy chắc chắn đang sống như vậy.
Trong quá khứ, chỉ vì được người khác chấp nhận sự lệch lạc và vặn vẹo của mình mà tôi đã trở nên hoàn toàn tự ti. Dù cho đến bây giờ tôi vẫn không nghĩ rằng việc vặn vẹo là xấu, nhưng cô ấy đã dạy cho tôi rằng còn có một cách sống khác, đó là thẳng bước tiến lên.
Bầu trời buổi sáng trong xanh và quang đãng thật dễ chịu.
Tôi hình dung lại buổi sáng ngày khai giảng vài tháng trước.
Hình như ngày hôm đó tôi đã cứ cúi gằm mặt mà đi, hoàn toàn không nhận ra...
Trên đầu tôi lúc đó, những bông hoa anh đào chắc hẳn đã nở rộ...
Tôi chạy lên con dốc về phía mặt trời.