Bokura wa "Yomi" o Machigaeru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

74 675

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

34 273

Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

(Đang ra)

Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

Aoikou

Ban ngày, Alicia Snowell là một cô dâu trung thành của các vị thần, hết lòng cống hiến cho Thánh Giáo hội và tín đồ của mình. Đêm xuống, chị lại là giáo tra thượng hạng của Giáo hội, không ngần ngại d

4 43

Cứ chơi tẹt ga đi! Nữ Thần đá bay trùm cuối trong Tutorial rồi, Giờ tao muốn làm gì thì làm

(Đang ra)

Cứ chơi tẹt ga đi! Nữ Thần đá bay trùm cuối trong Tutorial rồi, Giờ tao muốn làm gì thì làm

Supana Onikage

Giờ thì tôi là Karina rồi nhé - ít ra bây giờ là vậy! Trước kia tôi chỉ là một anh nhân viên văn phòng tầm thường ở Nhật Bản, cho đến khi bị vèo lên cõi thần linh gặp Nữ thần Thời Gian và Không Gian,

3 38

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

(Đang ra)

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Nora Kohigashi

Khi phát hiện những quyền năng rực lửa vụt bừng thức tỉnh—hoàn toàn trái ngược với “bộ mặt thiên thần” thường ngày—Liz chỉ biết tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra với mình đây?” Thế rồi cô mới vỡ lẽ một c

23 265

Bokura wa "Yomi" o Machigaeru Tập 1 - Đọc 『Mối tình đầu』 (Turgenev) – Takehisa Yuma

Turgenev là một nhà văn Nga thế kỷ mười chín, người mang đến một nỗi u sầu tĩnh lặng và sâu sắc, và “Mối tình đầu” là tác phẩm tiêu biểu nhất trong số các tác phẩm của ông.

Chàng trai mười sáu tuổi Vladimir phải lòng Zinaida, người sống cạnh biệt thự nơi cậu nghỉ hè.

Một ngày nọ, Vladimir nhận ra người mà Zinaida, cô gái cậu thầm thương trộm nhớ, đang yêu. Người đó lại chính là kẻ mà Vladimir vừa căm ghét lại vừa không thể không kính trọng. Cậu trải qua những ngày tháng ôm ấp một mối tình không bao giờ được đáp lại, trong khi hai người họ thì thầm những lời yêu của một thế giới mà cậu không hề hay biết.

Phải, mối tình đầu ở bất cứ thời đại nào cũng đều phù du và đau khổ.

Nói thẳng ra, nó phải là một thứ phù du và đau khổ. Nếu không phù du và đau khổ thì chẳng còn ý nghĩa. Nếu không phù du và đau khổ thì cũng không ngoa khi nói rằng bạn đã mất đi một tổn thất lớn trong cuộc đời.

──Mà có lẽ, đây cũng chỉ là lời bao biện của một kẻ thua cuộc mà thôi.

Thôi thì, trong cuộc sống thực, những vụ án mạng như trong tiểu thuyết trinh thám hiếm khi nào xảy ra, và tốt nhất là đừng bao giờ có. Và nếu không có những bí ẩn không thể giải mã, thì thám tử cũng chẳng cần thiết.

Đối với chúng tôi, những kẻ đang ở giữa cái tuổi dậy thì, bí ẩn lớn nhất muốn giải mã, có lẽ chỉ là chuyện ai đang thích ai mà thôi.

Ngay cả trong “Mối tình đầu” của Turgenev, chẳng phải điểm hấp dẫn nhất chính là việc nữ chính Zinaida rốt cuộc đang phải lòng ai hay sao?

Mối tình đầu của tôi rốt cuộc là mối tình nào nhỉ? Là cô bạn cùng bàn luôn buông lời cay nghiệt hồi năm nhất trung học ư...? Hay là cô bạn đã hôn tạm biệt lên má tôi một ngày trước khi đột ngột chuyển trường đi mất hồi lớp năm...? Không, có lẽ là cô bạn đã để lộ chiếc quần lót chấm bi trước mặt tôi vì một cơn gió tinh quái ở hành lang năm lớp ba. Không không, nghĩ lại thì có lẽ là cô bạn luôn chơi đồ hàng cùng tôi hồi mẫu giáo. Khi ấy, hai chúng tôi luôn đóng vai vợ chồng và còn nói rằng sau này sẽ cưới nhau thật.

Thế nhưng, có một lần tôi đã yêu một cách rõ ràng. Tôi có thể chắc chắn đó là lúc ấy.

Trong thư viện vào những ngày đầu năm lớp chín...

Tôi đã đến muộn trong lễ khai giảng cao trung. Đúng là một sự khởi đầu cho một tuổi trẻ đầy sai lầm.

Nhưng giờ đây, nói đi nói lại chuyện đã qua cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Để không lặp lại sai lầm, tôi đã đặt tất cả đồng hồ báo thức có thể và chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ chỉ cần quyết tâm đó thôi cũng đã quá đủ rồi. Tôi đã tỉnh giấc trước khi bất kỳ chiếc đồng hồ nào kịp reo. Một khi đã tỉnh, tôi không thể ngủ lại được nữa. Kinh nghiệm quá khứ cho tôi biết, trong những trường hợp thế này, nếu ngủ lại lần nữa, thì khi tỉnh dậy chắc chắn sẽ muộn giờ.

Tuy nhiên, chỉ thức để chờ đến giờ khởi hành cũng thật khổ sở. Chán ngán với việc giết thời gian, tôi quyết định rời khỏi nhà. Cứ đến trường trước rồi ngủ sau cũng được. Như vậy thì chắc chắn không thể muộn được.

Vừa đến ga, tôi đã rùng mình. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một chuyến tàu ở vùng quê lại có thể đông đến thế này. Đây là chuyến tàu sớm hơn một tiếng so với chuyến tôi dự định đi. Quả thật, nếu đi chuyến này thì các nhân viên văn phòng có thể đến công ty ở trung tâm thành phố một cách thoải mái.

Trường cao trung Geibunkan mà tôi theo học nằm ở giữa đường từ nhà đến trung tâm thành phố. Do đó, tôi không cần phải đi chuyến tàu đông đúc như thế này. Vì vậy, tôi nhìn quanh xem có thể giết thời gian ở đâu đó để đợi chuyến tàu tiếp theo. (Dù sao ở vùng quê, tàu cũng không đến liên tục ngay cả trong giờ cao điểm).

Thế nhưng, thứ đập vào mắt tôi là bộ đồng phục trắng tinh như thể được gột giũa kỹ càng. Vài học sinh trong bộ đồng phục nổi bật, như thể đang khẳng định “tôi chính là học sinh trường ưu tú đây”, đang đi vào nhà ga. Mang theo một tia hy vọng, tôi vội vã chạy lên sân ga.

Và ở phía đầu sân ga, giữa dòng người như đàn kiến, tôi có thể nhận ra bóng dáng ấy một cách rõ ràng, không chỉ vì bộ đồng phục trắng tinh nổi bật.

Nàng thiếu nữ văn chương với mái tóc đen. Đó là từ ngữ hoàn hảo để miêu tả cô ấy. Mái tóc đen xinh đẹp được cắt tỉa gọn gàng ngang vai, mềm mại và óng ả, phần tóc mái tạo thành một đường thẳng song song hoàn hảo với đôi môi luôn mím chặt đến mức vô cảm. Chỉ riêng điểm này thôi, nghĩ lại bây giờ, dường như nó đã tượng trưng cho mối quan hệ không bao giờ giao nhau của hai chúng tôi sau này.

Và trên làn da trắng đến mức thiếu sức sống, đôi mắt to tròn, đen láy dường như còn to hơn nhờ cặp kính gọng kim loại toát lên vẻ tri thức. Hàng mi dài và hai quả cầu pha lê luôn long lanh ẩm ướt kia dường như không có tiêu điểm nhất định, có lẽ vì thị lực của cô ấy cực kỳ kém, nhưng khi bị ánh mắt ấy nhìn vào, tôi cảm thấy nó xuyên qua nhãn cầu của mình và chạm vào một nơi sâu hơn một chút. Điều đó lại ẩn chứa một ma lực như thể nhìn thấu tận tâm can, khiến tôi cảm nhận được cả một vẻ quyến rũ mơ hồ.

Đây là điều thường thấy ở những người thị lực kém, có lẽ vì bản thân họ không nhìn rõ nên họ nhìn thẳng một cách đáng sợ. Đối với tôi, một kẻ có thị lực quá tốt, việc nhìn lại đôi mắt đẹp đến nao lòng ấy là điều không thể chịu đựng nổi, và tôi bất giác đảo mắt qua lại.

“A, chào buổi sáng, Yuma-kun.”

Cô ấy bắt chuyện với một giọng nói nhỏ nhẹ, thiếu đi một chút ngữ điệu. Bàn tay chỉ vẫy nhẹ từ khuỷu tay trở lên một cách thanh lịch, và cùng với đó, con thú nhồi bông hình mèo có ria mép trên cặp sách cũng lắc lư theo.

“A, chào buổi sáng.”

Thật ra, tôi gần như đứt hơi, và trái tim đang đập nhanh một cách đáng sợ không phải vì tôi đã chạy lên sân ga. Đã bao lâu rồi chúng tôi mới nói chuyện với nhau như thế này nhỉ? Cảm giác như đã từ rất lâu, rất xa, lại cũng cảm giác như mới hôm qua thôi.

Thực tế. Chắc cũng khoảng ba tuần rồi... Đó là vào ngày lễ tốt nghiệp trung học.

Cho đến ngày hôm đó, chúng tôi đã dành rất nhiều thời gian bên nhau. Khi tôi thi trượt cao trung và hai đứa quyết định sẽ học khác trường, nhận ra rằng sẽ không còn gặp nhau nhiều nữa, tôi đã quyết định sẽ tỏ tình vào ngày lễ tốt nghiệp.

Tôi đã có cơ hội chiến thắng...

──Nhưng lại thất bại hoàn toàn.

Chuyện đã qua rồi. Tôi không bận tâm đâu...

Thế nhưng, tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực này đang nói với tôi rằng đó chỉ là lời nói dối.

Wakamiya Miyabi. Quả thực, cô ấy vẫn còn bén rễ sâu trong tận cùng trái tim tôi.

Wakamiya-san, dù biết hay không biết lòng tôi, vẫn bắt chuyện với một vẻ mặt hoàn toàn vô tư.

Điều đó tàn nhẫn đến nhường nào... Có lẽ cô ấy chẳng bao giờ nghĩ đến.

“Yuma-kun, tớ nhớ cậu học trường Geibunkan mà nhỉ. Cậu đi chuyến tàu sớm thế này à?”

Cô ấy nói với giọng vui vẻ, như thể việc tôi tỏ tình cách đây không lâu chưa từng tồn tại.

“À thì... Nói sao nhỉ, vì tớ là một người siêng năng nên luôn đến trường sớm hơn bất kỳ ai.”

──Tôi đã nói dối. Chỉ là tôi muốn tránh việc đi muộn hai ngày liên tiếp ngay từ đầu năm học.

“Nói thế chứ, chắc lại định ru rú trong thư viện chứ gì?”

“Cũng không hẳn là trúng nhưng cũng không sai. Ngôi trường đó... Geibunkan không có thư viện.”

“Ế, vậy à, lạ thật nhỉ.”

“Đúng vậy. Nhờ thế mà tớ định đọc sách ở một góc nào đó trong lớp...”

“Thế thì buồn nhỉ. Yuma-kun, hồi trung học cậu lúc nào cũng đến thư viện từ sáng sớm cơ mà.”

“...” Tôi không trả lời gì cả.

Thành thật mà nói, lý do tôi đến thư viện mỗi sáng không chỉ vì tôi thích đọc sách. Mà là vì cô ấy, người được mệnh danh là “chủ nhân thư viện”, cũng đến thư viện mỗi sáng. Khoảng thời gian hai người ở một mình lặp đi lặp lại mỗi sáng, nghĩ lại bây giờ, đó là một hành động quá lộ liễu và đáng thương. Nhưng dường như Wakamiya-san không hề để tâm đến điều đó.

Dù sao đi nữa, thói quen đọc sách buổi sáng đã ngấm vào người tôi, và đó là mối liên kết mong manh duy nhất giữa tôi và cô ấy bây giờ.

Chẳng mấy chốc, tàu đến và cửa mở ra. Bên trong, hành khách chen chúc nhau như đang chơi trò oẳn tù tì.

“Phải lên cái này sao...”

“Ừ, đành chịu thôi.”

Tôi lên trước, quay lại, và Wakamiya-san bước vào khoảng trống. Tôi chống tay vào cánh cửa đã đóng sau lưng cô ấy để giữ thăng bằng. Đó là sự quan tâm của tôi để Wakamiya-san không bị ép. ‘Làm thế này trông có giống một cặp tình nhân không nhỉ?’ Giờ tôi mới nghĩ đến điều đó. Dù đã bị từ chối...

Tàu bắt đầu chuyển động, và khi lưng tôi hứng trọn một trận tuyết lở người do định luật quán tính gây ra, chúng tôi không còn có thể nói chuyện được nữa. Chúng tôi cứ thế im lặng nhìn nhau. Người tim đập thình thịch có lẽ chỉ có mình tôi.

Khi tàu vào khúc cua, lưng tôi lại hứng một trận tuyết lở nữa. Tôi cố gắng chịu đựng để cánh tay đang chống không bị gãy, bởi vì tôi là hiệp sĩ của Wakamiya-san.

Nhưng... nếu tôi bị đè bẹp thì sao... Khi đó, có lẽ tôi sẽ đâm sầm vào Wakamiya-san đang đứng đối diện... Và rồi, có lẽ lúc đó tôi sẽ hôn cô ấy... Chắc chắn đó là một hành động bất khả kháng và không ai có thể trách tôi được... Tôi thả lỏng một chút với những ảo tưởng mà chính mình cũng thấy ngớ ngẩn.

Ở khúc cua tiếp theo, cánh tay đang chống của tôi đã gập lại từ khuỷu tay bởi một lực mạnh tác động vào lưng.

Là bất khả kháng...

Cơ thể tôi mất thăng bằng chúi về phía trước, mặt tôi ngày càng gần mặt Wakamiya-san. Trong gang tấc. Hay nói đúng hơn là trán chúng tôi chạm vào nhau, và chóp mũi cũng chạm vào nhau.

0550ae18-8b53-4536-b070-9b4b14125e65.jpg

Môi chúng tôi đã không chạm nhau. Có lẽ như vậy là tốt rồi. Tuy nhiên, khi cảm nhận được hơi thở ấm áp và ẩm ướt của cô ấy ở cự ly gần, tôi cảm thấy mình sắp mất đi sự tỉnh táo.

Lẽ ra Wakamiya-san chỉ cần quay mặt đi là được, nhưng không hiểu sao cô ấy lại im lặng nhắm mắt lại. Khi tôi lấy lại thăng bằng và giữ khoảng cách trở lại, cô ấy mở mắt ra. Chuyện vừa rồi có vẻ cũng khiến cô ấy khá xấu hổ. Đến bây giờ, khuôn mặt trắng bệch của cô ấy mới đỏ ửng lên như một quả cà chua chín mọng. Tôi lấy lại tư thế và chống tay lần nữa. Lúc đó, chiếc cặp đeo trên vai tôi bị tuột xuống một nửa, và cuốn sách bìa mềm nhét trong túi bên hông hơi trồi ra. Bình thường, cái túi mỏng đó vừa vặn cho một cuốn sách bìa mềm, nhưng cuốn sách tôi mang theo hôm đó lại quá mỏng. Dù chỉ trồi ra một chút, nhưng phần lộ ra cũng chỉ là một phần nhỏ. Gáy sách màu trắng và bìa sách màu xanh lá cây lấp ló. Và có lẽ đó là thói quen của một thiếu nữ văn chương, cô ấy dán mắt vào cuốn sách và thì thầm: “Turgenev?”

──Chính xác. Cuốn sách tôi nhét trong cặp hôm đó là “Mối tình đầu” của Turgenev.

“À, tớ định đọc lại một lần nữa.”

「Tớ cũng thích...” Cô ấy buông một câu nói có thể gây hiểu lầm, rồi tiếp tục, 」Chắc chắn Zinaida đã tìm thấy hình bóng của người thương trong Vladimir, và rồi cũng phải lòng Vladimir theo một cách nào đó nhỉ.”

“Ế...”

À, ra vậy, tôi nhận ra cô ấy đã đọc câu chuyện từ phía bên kia. Nghĩ lại, lần đầu tiên nghe cảm nhận của cô ấy về “Mối tình đầu”, tôi bất giác thấy rất có lý.

... Dĩ nhiên, nhân vật chính là Vladimir, một người đàn ông, nhưng Wakamiya-san, một cô gái, đã đọc và giải mã câu chuyện từ tâm trạng và lập trường của nữ chính Zinaida.

“Này, Yuma-kun. Cậu có nghĩ rằng nếu Zinaida không gặp người kia, cô ấy sẽ yêu Vladimir không?”

Tôi không nghĩ vậy. Tôi không nghĩ vậy... nhưng──.

“Ừ, chắc là cô ấy sẽ yêu Vladimir thôi...”

“Vậy à... Cậu cũng nghĩ vậy sao?”

“Ừ.” Tôi trả lời trái với lòng mình. Bởi vì... nếu không nghĩ vậy, tôi không thể chịu đựng được. Ít nhất, nếu gã đó không tồn tại, chắc chắn cô ấy sẽ...

‘...Tớ ấy... Tớ thích Kataoka-kun...’

Tôi đã nhớ lại một điều không muốn nhớ. Nếu gã đó không tồn tại...

〝Ga tiếp theo──Higashi-Saidaiji──, Higashi-Saidaiji──...〟

Tiếng thông báo trong toa tàu vang lên, cho biết tôi sắp đến ga phải xuống.

“Yuma-kun, ga tiếp theo... Cậu phải xuống rồi nhỉ.”

“...Nếu không, hay là chúng ta cứ như thế này đến ga Okayama đi... Sau khi Wakamiya-san xuống, tớ quay lại vẫn kịp đến trường mà...”

“Ế, thôi, không cần đâu. Tớ rất vui vì tấm lòng của cậu, nhưng không có lý do gì để cậu phải làm đến thế đâu... Vả lại, từ đây trở đi tàu sẽ vắng hơn một chút...”

“Ừm... Vậy thì...”

Lý do để làm đến thế, không phải là không có. Bởi vì tôi vẫn rất thích cậu... Bởi vì tôi muốn ở bên cậu lâu hơn một chút... Nhưng làm sao tôi có thể nói ra những lời đó... Hơn nữa, câu nói ‘không có lý do gì để cậu phải làm đến thế’ cũng có thể hiểu là ‘tôi đã từ chối thẳng thừng mối quan hệ với cậu rồi’.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói “Vậy, gặp lại sau nhé” và xuống tàu.

Kể từ đó, mỗi ngày, với cùng một mục đích như năm ngoái, tôi thức dậy sớm, đi chuyến tàu quá sớm để đến trường và đọc sách buổi sáng. Hoàn toàn không trưởng thành chút nào so với lúc đó.

Xuống tàu, tôi cúi gằm mặt lê bước trên con dốc gần như không có học sinh nào, và lẩm bẩm: “Thật sự... mình đang làm cái quái gì vậy chứ...” Tôi đã lỡ lẩm bẩm mất rồi.

Tôi cảm thấy thật thảm hại khi mình vẫn là một khối tiếc nuối...

Nghĩ lại, cuộc gặp gỡ của tôi với cô ấy là khoảng một năm trước... Vào một buổi chiều sau giờ học tháng Tư, khi tôi vừa lên năm lớp chín.

“──Trời quang. ──Không có gió. Ừm, không có gì để chê cả, Yuu-chan. Chiều nay cậu rảnh không? Dù sao cậu cũng không đi sinh hoạt câu lạc bộ chứ gì.”

“‘Câu lạc bộ gì chứ...’ nói thế thì thật thất lễ. Bọn họ đều tin rằng việc đổ mồ hôi mà không suy nghĩ gì như vậy mới là tuổi trẻ. Tớ cũng không ngoại lệ. Tớ là một thành viên chính thức của câu lạc bộ bóng đá đấy nhé.”

“Nói thế chứ cậu có thèm đến câu lạc bộ ngày nào đâu!”

Người luôn bắt bẻ tôi một cách chuẩn xác là bạn tôi, Hatoyama Haruto, biệt danh là ‘Poppo’. Poppo thường ngày ít nói và hướng nội, ngoài tôi ra thì cậu ta gần như không có ai gọi là bạn. Cậu ta hơi cao, khuôn mặt lưỡng tính có thể nói là khá ưa nhìn, nhưng lại chẳng được các bạn nữ yêu thích chút nào. Cậu ta không quan tâm đến những chuyện thông thường mà dồn toàn bộ tâm trí vào một số lĩnh vực rất hẹp. Cậu ta cũng không quan tâm việc không được con gái yêu thích. Cậu ta nói: ‘Tớ không có hứng thú với con gái ba chiều’. Chỉ cần cậu ta chịu khó chải lại mái tóc rối bù thôi thì trông cũng sẽ khá hơn nhiều.

Không cần phải nói nhiều, Poppo là một otaku. Và đề xuất của Poppo hôm nay là thả máy bay giấy trên sân thượng sau giờ học.

Làm thế thì có gì vui? Dù có hỏi cũng vô ích. Suy nghĩ của cậu ta đôi khi người xung quanh không thể hiểu được. Điều đó đôi khi khiến người khác xa lánh cậu ta, nhưng đối với tôi, ở bên cậu ta không bao giờ nhàm chán. Lũ không phải otaku toàn làm những chuyện giống nhau, đua nhau mặc những bộ quần áo giống nhau và tỏ ra vui vẻ. Họ còn tự cho đó là thể hiện bản thân, thật không biết nên cười hay không.

Poppo thì khác. Thỉnh thoảng cậu ta lại nghĩ ra những ý tưởng kỳ quặc và lao vào thực hiện. Hồi năm hai trung học, cậu ta còn nghiêm túc nghĩ đến việc chế tạo một cỗ máy thời gian. Một Poppo như vậy lại đòi thả máy bay giấy trên sân thượng. Chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Sân thượng. Trước mắt tôi là một chồng giấy có in đầy chữ. Lúc đó tôi gần như không đọc sách nên không biết rõ, nhưng có vẻ đó là những trang của một cuốn sách bìa mềm. Chúng đã bị xé ra khỏi gáy và không còn hình dạng của một “cuốn sách”.

“Poppo, tôi không nghĩ vậy đâu nhưng không phải cậu đang tải lậu sách đấy chứ?”

Tôi nghe nói khi tải lậu sách, người ta thường xé rời các trang để dễ scan hơn.

“Làm gì có chuyện đó. Vả lại, đó là chuyện của manga, còn tiểu thuyết thì có cách đơn giản hơn nhiều. Nếu không cần hình ảnh thì chỉ cần đọc chữ là được.”

“Cậu có làm không? Đó là vi phạm pháp luật đấy.”

“Không có.”

“Thế thì tốt.”

Poppo ngồi bệt xuống sân thượng, vừa gấp máy bay giấy vừa ném đi, vừa lẩm bẩm cái này không được, cái kia không xong, vừa dùng chức năng máy tính trên điện thoại để tính toán... Có vẻ hôm nay là một ngày xui xẻo. Chán nản, tôi thong thả ngắm nhìn sân trường từ trên sân thượng.

Ở đó, câu lạc bộ bóng đá mà tôi thuộc về (dù chỉ là thành viên ma) đang tập luyện. Tiếng đội trưởng Kataoka-kun hét lớn để khích lệ tinh thần vang vọng đến tận sân thượng.

“Thật là... một gã nóng nảy...” tôi lẩm bẩm một mình.

Lên năm ba, tôi càng không đến câu lạc bộ nữa. Dù sao thì tôi cũng đã xoay sở để giữ được một suất dự bị, nhưng có vẻ tôi không hợp với các môn thể thao đồng đội như bóng đá.

Tôi không phải là người vụng về trong thể thao. Chạy, nhảy đều là sở trường của tôi, và dù chỉ chơi cho vui nhưng trượt băng nghệ thuật và trượt tuyết cũng có thể nói là tôi khá có năng khiếu. Vậy tại sao tôi, một người tự tin là giỏi đoán ý người khác, lại không chơi được các môn đồng đội? Tóm lại là vì tôi quá để ý đến người khác. Trong bóng đá, tôi có thể đọc ý đồng đội và nhận đường chuyền ở vị trí thích hợp. Tôi có thể đọc hành động của đối phương và cướp bóng. Vấn đề là sau đó. Tôi bị ám ảnh bởi nỗi sợ rằng nếu mình làm liều và bị cướp bóng thì sẽ có lỗi với mọi người. Vì vậy, điều tôi làm là cố gắng chuyền bóng cho người khác. Bóng, tức là trách nhiệm, tôi muốn đẩy cho người khác càng nhanh càng tốt. Hành động đó của tôi không được đánh giá cao trong một đội bóng trung học không mấy mạnh. Hơn nữa, trong một trận đấu quan trọng, ở một thời điểm quan trọng, tôi đã phạm một sai lầm lớn.

Trận đấu chỉ còn vài phút, tỷ số là 2-2. Một quả bóng bật ra ngay trước mắt tôi gần khung thành đối phương. Nếu ghi bàn, tôi chắc chắn sẽ trở thành người hùng. Nhưng trước mặt tôi là hai hậu vệ đối phương đang lao tới. Tôi đã sợ hãi.

Hành động tôi đã làm lúc đó là... một cú sút hụt hết sức. Không, nói đúng hơn là một cú bỏ bóng. Tôi đã thấy bóng dáng Kataoka-kun đang lao lên từ phía sau. Tôi đã giao phó cơ hội này cho cậu ta, bỏ bóng hết sức, xoay nửa vòng trên không và ngã ngửa ra đất, hai hậu vệ đối phương cũng sững sờ trước cú ngã của tôi. Đó là một pha chơi bóng gần như phạm lỗi. Nhưng vì quá muốn thắng trận, tôi không hề do dự. Khi tôi cố gắng gượng dậy sau cơn khó thở, Kataoka-kun đã trở thành người hùng. Tôi đã phạm một sai lầm ngoạn mục và trở thành trò cười cho mọi người.

Không chỉ là tôi muốn mọi người hiểu rằng đó là một pha giả vờ. Mà tôi đã tự cảm nhận được sự khác biệt quá lớn giữa mình và Kataoka-kun, và tôi cảm thấy việc chơi bóng đá thật vô nghĩa.

Rảnh rỗi, tôi thử gấp một chiếc máy bay giấy bắt chước. Những chỗ không hiểu, tôi cứ gấp theo cảm tính.

Nín thở, thả lỏng vai và vươn tay ra xa, chiếc máy bay giấy rời khỏi tay tôi, bay vút lên cao, lượn một vòng lớn và chậm rãi trên không. Nó vẽ ba vòng xoắn ốc lớn trên bầu trời rồi từ từ hạ xuống.

Sau khi lượn bốn vòng, nó rơi xuống ban công tầng dưới.

“Chơi ăn gian quá, Yuu-chan.”

“Cái gì.”

“Cậu cứ thế, bất chợt lại giành hết phần hay.”

Tôi vịn vào lan can sân thượng, nhoài người ra nhìn xuống ban công ngay bên dưới. Dường như tầng dưới là thư viện.

“Tớ đi lấy lại đây.”

“Thôi được rồi. Chỉ là một chiếc máy bay giấy thôi mà.”

Tôi lờ đi lời của Poppo và chạy đi.

“Thôi mà, không cần đâu.”

Tiếng của Poppo vang lên sau lưng nhưng tôi không để tâm.

Tôi đi xuống cầu thang và hướng đến thư viện. Nghĩ lại, đó có thể là lần đầu tiên tôi bước vào thư viện.

Tôi mở cánh cửa kéo của thư viện vốn im ắng, chỉ có tiếng “rầm rầm” vang lên. Đương nhiên, tôi đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị mọi người chú ý, nhưng khi bước vào, tôi không những không bị chú ý mà trong thư viện chỉ có một người duy nhất, và người đó đang mải mê đọc sách mà không hề để ý đến tôi.

Ở góc đọc sách rộng rãi ngay trước cửa ra ban công, một nữ sinh đang ngồi một mình, được bao phủ bởi ánh nắng chiều đang ngả màu đỏ thẫm.

Thư viện sau giờ học được bao bọc bởi một màu vàng óng như mật ong đổ, và vô số hạt bụi bay lơ lửng trong không khí như những chiếc lông vũ của thiên thần vừa bay đi.

Nữ sinh với mái tóc ngắn và cặp kính gọng kim loại vẫn tiếp tục đọc sách mà không để ý đến xung quanh. Ánh hoàng hôn nhuộm mái tóc đen của cô ấy thành màu vàng óng.

Tôi biết cô ấy. Đó là Wakamiya Miyabi-san cùng lớp.

Nói là biết nhưng cũng chỉ mới biết mặt và tên. Đây là năm đầu tiên chúng tôi học cùng lớp, nhưng trong một ngôi trường trung học không quá lớn, việc không biết nhau chỉ vì không học cùng lớp cũng là chuyện hiếm. Cô ấy là một người mờ nhạt và không nổi bật đến thế. Dĩ nhiên, chúng tôi chưa từng nói chuyện với nhau.

Tôi muốn không bị phát hiện, nhưng chiếc máy bay giấy lại rơi ở ban công ngay sau lưng cô ấy, phía sau cánh cửa kéo. Tôi lặng lẽ tiến lại gần cô ấy và thấy một tia sáng lấp lánh trong đôi mắt to tròn đen láy và hàng mi dài của cô ấy.

“...Cậu đang khóc à?” Một câu nói tôi không hề có ý định thốt ra đã lỡ bật ra.

Hả. Cô ấy giật mình quay lại nhìn tôi... thật đáng thương... và xinh đẹp...

“T-t-t-Takehisa-kun... Cậu ở đây từ khi nào...”

Thật hết nói nổi. Đến giờ cô ấy mới nhận ra sự tồn tại của tôi. Rồi cô ấy dường như nhận ra mình đã bị thấy khóc.

“A, a, a, xin lỗi, tớ chỉ là, đ-đang đọc sách...”

Cô ấy vội vàng đẩy kính lên và lau nước mắt bằng tay áo của chiếc áo len trắng.

“Cậu làm gì ở đây...”

Tôi nín thở trước ánh mắt của cô ấy nhìn tôi. Ánh mắt đó không nhắm vào nhãn cầu của tôi mà là vào một điểm sâu hơn một chút, có lẽ là do thị lực của cô ấy. Hơn nữa, có lẽ vì không nhìn rõ, cô ấy nhìn thẳng vào tôi một cách không chút do dự.

Tôi mất bình tĩnh trước ánh mắt như thể nhìn thấu tận tâm can của tôi, một kẻ luôn sống bằng vẻ ngoài giả tạo. Để che giấu điều đó, tôi cố tình nói đùa.

Tôi chỉ vào chiếc máy bay giấy trên ban công ngoài cửa sổ.

“Cái đó... Tớ đã gửi một lá thư tình cho cậu bằng chiếc máy bay giấy đó, nhưng chắc cậu không nhận ra nhỉ.” Tôi lẩm bẩm một câu nói mà chính mình cũng thấy khó chịu.

“A, a a a, a, x-xin lỗi. T-t-tớ...”

Wakamiya-san đỏ mặt đến tận tai.

“K-không, đừng tin thật, chỉ là đùa thôi.”

“...Ế, a, à, a, x-xin lỗi.”

Câu nói đùa của tôi lại khiến Wakamiya-san lúng túng. Tương đối, tôi đã bình tĩnh lại một chút.

“Này, cuốn đó... thú vị đến thế à?”

“Ế... Ừm. Này, Takehisa-kun có đọc tiểu thuyết không?”

“À... thì, Shakespeare thì có...”

──Tôi đã nói dối.

Tôi chỉ biết tên Shakespeare. Lúc đó, tôi thậm chí còn không biết cốt truyện của ‘Romeo và Juliet’. Hơn nữa, khi được hỏi về tiểu thuyết, tôi lại nhắc đến Shakespeare, chứng tỏ tôi là một kẻ ngu ngốc không phân biệt được kịch và tiểu thuyết.

“Nếu là Shakespeare thì tớ thích ‘Đêm thứ mười hai’ và ‘Giấc mộng đêm hè’. Còn Takehisa-kun?”

“...À, thì, tuy hơi cũ nhưng chắc là ‘Hamlet’.”

Tốt, thế này là ổn. Chỉ cần nhắc đến tên ‘Hamlet’ là đủ. Dĩ nhiên, tôi không biết nó kể về cái gì.

“Này, lần sau, cậu có thể cho tớ nghe cảm nhận về những cuốn sách cậu đã đọc không?”

“À, ừ, được thôi. Tớ không nghĩ cảm nhận của tớ có gì thú vị đâu.”

“Ừ, không sao đâu. Tớ muốn biết cảm nhận của người khác, vả lại tớ cũng không có bạn bè để nói chuyện về những điều đó...”

“Ừ, vậy thì, lần sau nhé...”

Tôi lại tỏ ra ngầu, vẫy nhẹ tay với Wakamiya-san rồi quay gót.

Cảm nhận được ánh mắt cô ấy sau lưng, tôi cố gắng ra khỏi thư viện một cách tự nhiên nhất có thể, như thể không có chuyện gì xảy ra. Có lẽ thư viện có hiệu quả cách âm khá tốt, khi ra đến hành lang, tôi mới nghe thấy tiếng nhạc của câu lạc bộ kèn đồng. Đó là bài hát họ sẽ biểu diễn trong cuộc thi khu vực sắp tới, ‘Sing, Sing, Sing’ của Benny Goodman. Tôi gần như nhảy chân sáo theo nhịp điệu vui tươi đó. Tôi thậm chí còn không nhận ra mình đã không lấy lại chiếc máy bay giấy.

Trên đường về nhà hôm đó, tôi đã ghé vào một hiệu sách, mua cuốn ‘Hamlet’ của Shakespeare và đọc suốt đêm.

Tôi gần như không hiểu gì cả, và nhiều lần bị cơn buồn ngủ tấn công, nhưng tôi đã cố gắng đọc xong trước khi trời sáng.

Sau đó, tôi tiếp tục đọc vài cuốn sách nữa và thường xuyên giả vờ tình cờ đến thư viện. Tôi không biết tại sao mình lại gọi đó là tình cờ. Rõ ràng là ai nhìn vào cũng biết không thể nào là tình cờ được. Sau giờ học, và đôi khi cả buổi sáng. Wakamiya-san không phụ lòng mong đợi của tôi, luôn ngồi ở đó.

Tôi ra vẻ là một người yêu sách, đóng vai “những người cùng sở thích” để tiếp cận cô ấy. Lúc đầu, tôi chỉ liếc nhìn cô ấy từ bên cạnh cuốn sách đang mở, nhưng khi quen dần, tôi trở nên táo bạo hơn và đôi khi đặt sách xuống để ngắm nhìn cô ấy. Làn da trắng, mái tóc óng ả, đôi mắt to, hàng mi dài. Bình thường, cô ấy quá trầm lặng nên tôi không để ý, nhưng cô ấy là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Tôi tự hỏi có bao nhiêu người nhận ra sự thật này, và tôi cảm thấy tự hào về bản thân vì đã nhìn thấu điều đó.

Khi đọc sách, cô ấy có thói quen lật trang bằng tay phải và nghịch sợi dây đánh dấu sách bằng tay trái. Khi câu chuyện trở nên căng thẳng, cô ấy quấn sợi dây đánh dấu quanh ngón tay thon dài, trắng muốt. Tôi nhìn sợi dây quấn quanh ngón áp út của cô ấy và tưởng tượng đến món trang sức cho ngón tay đó mà một ngày nào đó tôi sẽ tặng.

Dù cố gắng đọc tiếp, nhưng nội dung không hề vào đầu, và cuối cùng tôi phải đọc đi đọc lại cùng một đoạn. Tôi chắc chắn đang yêu. Và điều đó có nghĩa là tôi đã có thêm một nỗi lo lớn trong tuổi dậy thì.

Và đôi khi, tôi cũng trò chuyện với cô ấy về cảm nhận của mình về sách. Có lần, tôi đã đưa cho cô ấy bài cảm nhận về ‘Sợi tơ nhện’ của Akutagawa Ryunosuke. Đó là một bài cảm nhận kỳ quặc và ngớ ngẩn. Nhưng Wakamiya-san lại nói nó thú vị. ‘Cùng một cuốn sách nhưng mỗi người lại có cách cảm nhận khác nhau. Thay vì những bài cảm nhận xuất sắc chỉ toàn những lời tốt đẹp sáo rỗng, bài của Takehisa-kun thể hiện được cá tính của cậu và rất hay,’ cô ấy nói.

Nghe những lời đó, có lẽ tôi đã trở nên tự mãn. Tôi sung sướng tột độ và cảm thấy không còn sợ hãi việc đọc sai nữa. Tôi chỉ đọc theo cách mình thích. Đôi khi, tôi còn hiểu theo cách tiện cho mình. Tôi đã bắt đầu đọc theo cách đó.

Và tôi ngày càng lún sâu hơn.

──Vào việc đọc sách, và──vào Wakamiya-san.

Kể từ ngày thứ hai nhập học, khi tôi tình cờ đi cùng chuyến tàu với Wakamiya-san, tôi lại bắt đầu một cuộc sống hàng ngày đi chuyến tàu quá sớm, đến trường quá sớm và đọc sách buổi sáng.

Việc tôi làm gần như giống hệt một năm trước, hoàn toàn không trưởng thành chút nào.

“À, Yuu-chan. Gặp cậu buổi sáng thật hiếm. Cậu lúc nào cũng đi chuyến tàu sớm thế này à?”

Một buổi sáng, khi tôi đang đỗ xe đạp ở bãi xe gần ga, người bạn otaku từ thời trung học, Hatoyama Haruto, hay còn gọi là Poppo, đã vui vẻ bắt chuyện với tôi.

“Tại sao Yuu-chan lại đi chuyến tàu sớm thế này? Cậu cũng xuống ở ga Higashi-Saidaiji giống tớ mà phải không? Cùng một ga nên tớ nghĩ khi đi học cao trung chúng ta sẽ đi cùng nhau buổi sáng, nhưng lúc nào cũng không thấy Yuu-chan đâu, tớ đã tự hỏi có chuyện gì... Chẳng cần phải đi chuyến tàu siêu đông này cũng kịp mà.”

“Nói thế chứ, sao hôm nay Poppo lại đi chuyến tàu sớm thế này?”

“Câu lạc bộ đấy.” Cậu ta nói với vẻ mặt tự hào, và sau khi chúng tôi đỗ xe xong, cả hai cùng đi bộ đến ga.

“Tớ đã tham gia câu lạc bộ rồi đấy.”

“...Hừm. Poppo à. Mà là câu lạc bộ gì vậy?”

“Câu lạc bộ Nghiên cứu Máy tính. ...Tuyệt thật, lên cao trung có nhiều câu lạc bộ thú vị. Hồi trung học chẳng có gì khiến tớ hứng thú cả...”

“Vậy à... Tớ nhớ Poppo từng nói muốn trở thành kỹ sư hệ thống trong tương lai.”

“Yuu-chan cũng tham gia câu lạc bộ rồi à?”

“...À, thì, nói sao nhỉ. Là đọc sách buổi sáng đấy, ở nhà có đứa em gái ồn ào, đứa em gái ra vẻ, đứa em gái mặt dày, không thể đọc sách yên tĩnh được. Thế nên tớ nghĩ sẽ đến trường sớm để đọc sách... À, đại loại là vậy.”

“À, Yuu-chan thật sự là người đọc sách buổi sáng à?”

“Từ hồi trung học đã vậy rồi mà.”

“Tớ cứ tưởng là... mà thôi.”

Vừa nói, chúng tôi vừa đến sân ga, và theo thói quen, tôi đi thẳng đến cuối sân ga. Có thể nói đó là một hành động bất cẩn. Lẽ ra tôi nên cân nhắc hơn về việc Poppo đang ở bên cạnh.

「A, Yuma-kun chào buổi sáng.” Ở cuối sân ga, nàng thiếu nữ văn chương với mái tóc đen, Wakamiya Miyabi, vẫy tay nhỏ chỉ từ khuỷu tay trở lên. 」A, hôm nay có cả Poppo-kun nữa à.”

Ngay lập tức, Poppo, người có lẽ đã hiểu ra sự tình, nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét.

“...Hừm. ‘Hôm nay có cả’ nghĩa là ngày nào cũng thế nhỉ.”

Tôi lờ đi câu nói đó.

Cả hai chúng tôi cùng bảo vệ Wakamiya-san trong chuyến tàu đông đúc, rồi Poppo và tôi xuống ở sân ga Higashi-Saidaiji.

“Hừm, đọc sách buổi sáng à.”

“Đừng nói gì cả.”

“À, yên tâm đi, từ ngày mai, tớ sẽ không đi chuyến tàu này nữa đâu.”

Nói xong, Poppo bỏ đi. Trường cao trung Higashi-Saidaiji mà Poppo theo học nằm ở phía cổng nam của ga, còn trường Geibunkan của tôi thì ở phía cổng bắc. Vì vậy, chúng tôi chia tay ở hai lối ra khác nhau.

Tôi mở sách trong lớp học vắng người vào buổi sáng sớm, nhưng không thể nào tập trung đọc được. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm cơn gió nhẹ và bất giác nhớ lại chuyện xưa.

Khi kỳ nghỉ hè năm lớp chín bắt đầu, Wakamiya-san bắt đầu đến thư viện thành phố lớn ở trung tâm. Đó là một tòa nhà lớn bốn tầng, đối diện với sân hiên tầng một là một công viên khá rộng. Ở một góc công viên có trưng bày một đầu máy xe lửa đã hết hạn sử dụng (hình như là loại D-51), và chúng tôi gọi đó là công viên xe lửa. Phía bên kia công viên xe lửa là một con sông nhỏ có dòng chảy rất chậm, trông gần như một con kênh, tên là Nishikawa, và dọc theo đó là một con đường đi bộ dài. Ở đó có trồng nhiều loại cây, và nếu đi xuống hạ lưu sẽ có một hàng cây anh đào dài, lúc nào cũng có người đi dạo.

Dù cảnh quan đẹp, Wakamiya-san lúc nào cũng mải mê đọc sách mà không hề để ý đến cảnh vật.

Tôi thỉnh thoảng đến đó. ──Giả vờ tình cờ.

Lúc đó, trong mắt Wakamiya-san, tôi đã có hình ảnh của một người yêu sách, và từ “tình cờ” cũng có phần nào đáng tin. Lẽ ra tôi muốn đến mỗi ngày, nhưng như vậy quá lộ liễu, nên tôi cố gắng đến cách ngày.

Lúc đó, hai chúng tôi đã khá thân thiết, khi gặp nhau chúng tôi nói đủ thứ chuyện, và đôi khi còn học cùng nhau. Đúng vậy, năm đó tôi là một thí sinh.

Không cần phải nói, Wakamiya-san là người học giỏi, còn tôi thì ở mức trung bình, thiên về các môn tự nhiên và rất kém các môn xã hội. Việc đọc sách và học nhóm lặp đi lặp lại trong mùa hè đã giúp thành tích của tôi tiến bộ vượt bậc, đến mức tôi đã thi vào trường danh tiếng Hakumei, một điều tôi chưa từng nghĩ đến. (Kết quả là việc học nhồi nhét đã dẫn đến thất bại trong kỳ thi.)

Và khi kỳ nghỉ hè năm lớp chín kết thúc và học kỳ mới bắt đầu, đội trưởng câu lạc bộ bóng đá Kataoka-kun đã đến tìm tôi.

“Này. Chúng ta cũng là thí sinh rồi, nên trận đấu sắp tới là trận cuối cùng, cậu có muốn tham gia không?”

Thật bất ngờ. Một thành viên ma như tôi không có lý do gì phải tham gia trận đấu bây giờ cả.

“Sao bây giờ lại?”

“Cũng là để kỷ niệm mà. Hơn nữa, tớ khá đánh giá cao kỹ thuật chuyền bóng của cậu đấy. Với lại... lúc đó, mọi người đã phàn nàn rất nhiều nhưng tớ biết. Đó là một cú bỏ bóng để đánh lừa đối phương... đúng không?”

Tôi không tức giận trước những lời nói có phần kẻ cả. Đội trưởng câu lạc bộ bóng đá, cao ráo, đẹp trai. Học hành cũng thuộc top đầu, giọng nói trầm và chín chắn không giống một cậu bé mười lăm tuổi. Dĩ nhiên, cậu ta cũng chạy nhanh. Tôi không có gì có thể thắng được cậu ta. Ngược lại, tôi còn cảm thấy tự hào khi được cậu ta công nhận một chút. Và việc cậu ta nhận ra sự thật về sai lầm lớn của tôi lúc đó khiến tôi thực sự vui mừng. Nhưng điều đó cũng không thay đổi được gì bây giờ.

“Không, thôi được rồi. Bây giờ tôi cũng chẳng luyện tập gì cả, tham gia trận đấu chỉ làm vướng chân mọi người thôi.”

“...Vậy à, thôi... đành chịu vậy.”

Kataoka-kun trông có vẻ buồn.

Vài ngày sau đó, vào một buổi chiều sau giờ học. Khi tôi đang ở thư viện đọc sách cùng Wakamiya-san, Kataoka-kun đã đến. Lúc đó, việc tôi ở đó đã được khá nhiều người trong trường biết đến.

“Xin lỗi. Làm phiền hai người à?”

“Không, không có gì. Mà trận đấu sao rồi? Hôm qua phải không?”

Kataoka-kun cười một cách mỉa mai.

“...Thua rồi. Nếu có cậu ở đó thì...”

“...À, không, xin lỗi.”

“Đừng xin lỗi. Chỉ là mỉa mai thôi. Mà này... Chủ nhật này, các thành viên giải nghệ định tổ chức một buổi tiệc, cậu có muốn đến không?”

“Tôi lấy tư cách gì mà đến đó chứ. Tôi đã không tham gia câu lạc bộ lâu lắm rồi...”

Sau một thoáng im lặng, Kataoka-kun nhìn về phía Wakamiya-san.

“Vậy, Wakamiya đến không?”

Nghe vậy, tôi cũng không thể im lặng được.

“Tại sao lại là Wakamiya-san? Cô ấy càng không liên quan gì cả.”

“Nếu Wakamiya đến, cậu cũng sẽ đến, phải không.”

“K-không, chuyện đó... Tại sao lại thành ra thế này?”

“Sao trăng gì nữa, không cần phải nói nhiều làm gì, phải không? Vì cậu...”

「À, ừm...” Wakamiya-san chen vào, cắt ngang lời nói. 」Ừm... Nếu tớ đi thì Yuma-kun cũng sẽ đi chứ?”

“Không, tại sao lại thành ra thế này...”

“Cậu nên đi đi. Những buổi như thế này... Dù sao cũng là dịp mà... T-tớ sẽ đi.”

“...Đ-được rồi. Vậy tớ cũng sẽ đi.”

“Tốt, vậy quyết định thế nhé, Chủ nhật một giờ chiều tập trung trước cổng trường.”

Kataoka-kun nói vậy rồi bỏ đi. Chuyện trở nên thật kỳ quặc.

Chủ nhật, tôi vừa nghĩ xem mình sẽ phải đối mặt với mọi người như thế nào, vừa do dự, nên đã đến hơi muộn. Wakamiya-san dường như đã đến sớm.

Wakamiya-san, một người hoàn toàn lạc lõng, không có lý do gì để đến đây, và tôi đã lo rằng cô ấy sẽ bị cô lập, nhưng đó là một lo lắng thừa thãi.

Tập trung ở đó có khoảng hơn mười mấy thành viên năm ba của câu lạc bộ bóng đá, bao gồm cả tôi, cũng có vài người không đến. Ngoài ra, còn có khoảng một số lượng tương đương các bạn nữ. Một trong số đó là người quản lý, còn lại hầu hết các bạn nữ khác tôi không biết lý do tại sao họ được mời đến. Nhưng có lẽ đó là nhờ vào sức hút của Kataoka-kun.

Tất cả chúng tôi cùng đi bộ đến một quán karaoke gần đó (đó là cơ sở giải trí hàng đầu và duy nhất ở vùng quê này).

Gần ba mươi người cả nam lẫn nữ, trông gần giống một buổi hẹn hò nhóm lớn hơn là một hoạt động câu lạc bộ. Chúng tôi vào căn phòng lớn nhất, và mỗi người tự do vui vẻ với nhóm bạn thân của mình. Tôi, người đã lâu không tham gia câu lạc bộ, và Wakamiya-san, người chỉ có sách là bạn, tự nhiên tạo thành một thế giới riêng ở một góc phòng.

Với số lượng người đông như vậy, chắc sẽ không ai để ý nếu có người không hát karaoke. Và ai sẽ để ý đến chúng tôi ở phía sau chứ.

Lại như thường lệ, tôi và Wakamiya-san trao đổi ý kiến về những cuốn sách gần đây. Một chàng trai đã chen vào.

「À, nếu là đọc sách thì tôi cũng đọc khá nhiều đấy. Dazai Osamu chẳng hạn. ‘Thất Lạc Cõi Người’ là tuyệt nhất nhỉ.” Thật là sáo rỗng. Đó không thể là ý kiến của một người yêu sách được... mà chỉ vài tháng trước, tôi cũng như vậy thôi. Nghĩ vậy, cái vẻ 」ra vẻ yêu sách” mỏng manh của tôi lúc đó (dù bây giờ cũng chẳng khá hơn là bao) chắc chắn đã bị một thiếu nữ văn chương thực thụ nhìn thấu. Nghĩ đến đó, tôi thấy hơi xấu hổ.

Dù sao đi nữa, Kataoka-kun, người luôn quan tâm đến mọi người, có lẽ đã để ý đến chúng tôi đang ngồi một mình ở góc phòng, tách biệt khỏi mọi người.

Và việc cậu ta chen vào đó có nghĩa là...

Rõ ràng là hầu hết các bạn nữ tham dự buổi tiệc này đều là fan của Kataoka-kun, và nơi cậu ta ở luôn là trung tâm chú ý của buổi tiệc.

Ánh mắt của cả hội trường đều đổ dồn về góc phòng của chúng tôi. Lũ trai gái tuổi dậy thì đã bắt đầu chán karaoke, và điều quan tâm của họ bây giờ là──.

“Này, mà Takehisa-kun và Wakamiya-san đang hẹn hò à?” một ai đó lên tiếng.

“Thôi đi, không cần hỏi cũng biết mà.”

“Đúng vậy, lúc nào cũng thấy hai người ở bên nhau.”

Chúng tôi không thể phản bác hay khẳng định trước những lời nói tự do của họ. Ngược lại, vẻ mặt cúi gằm, đỏ bừng của Wakamiya-san dường như đang khẳng định điều đó. Chúng tôi dường như đã bị coi là một cặp tình nhân. Tôi không hề cảm thấy khó chịu về điều đó. Ngược lại, tôi còn cảm thấy vui mừng.

Và lũ trai gái tuổi dậy thì đang phấn khích cuối cùng đã đi đến một hành động liều lĩnh.

──Trò chơi Vua.

Đó là trò chơi của ác quỷ, nơi một con quỷ đội lốt vua tự do hành động. Do luật chơi tàn ác, trò chơi này đang có nguy cơ tuyệt chủng trong thời hiện đại, nhưng ở những vùng quê như thế này, nó vẫn còn tồn tại một cách mờ nhạt.

Nhưng dù sao cũng là học sinh trung học. Đó chỉ là một trò chơi nhẹ nhàng có chừng mực. Búng tai, búng trán. Cùng lắm là công bố tên người mình thích, và với gần ba mươi người, xác suất trở thành nạn nhân cũng thấp. Tôi chỉ định ngồi ở góc phòng làm người ngoài cuộc.

Nhưng, điều đó đã đến một cách đột ngột.

“Vậy thì, số 12 và số 26 hôn nhau đi!”

Một nam sinh luôn thích đùa quá trớn đã nói vậy.

“Này, chờ đã, thế thì không ổn đâu.”

Những tiếng nói như vậy vang lên. Mong rằng mệnh lệnh đó sẽ bị hủy bỏ. Tôi nắm chặt chiếc đũa có ghi số 12 để không ai nhìn thấy.

“Mà ai là số 12 và 26 vậy! Mau ra mặt đi.”

Không khí trở nên căng thẳng, và dù là tôi cũng không thể lờ đi được nữa. Tôi đứng dậy, thì thầm “12”.

“Số 26 là ai!”

Sau một khoảng im lặng, Wakamiya-san từ từ đứng dậy.

“...À, ra là vậy. Thế thì không có vấn đề gì cả.”

「Đúng vậy, dù sao hai người cũng không phải là lần đầu tiên đâu nhỉ.” 」Được rồi, được rồi. Hôn đi.「 “Ê, tớ muốn xem.」

Những lời nói tùy tiện vang lên. Việc bị hiểu lầm là một cặp tình nhân giờ đây đã trở thành một đòn đau.

“Hôn đi, hôn đi, hôn đi...”

Chẳng mấy chốc, tiếng hò reo và vỗ tay đã bắt đầu. Tình hình đã không thể cứu vãn được nữa. Wakamiya-san cúi gằm mặt, nắm chặt tay. Và đến một thời điểm nào đó, sự chịu đựng của cô ấy đã vỡ tung.

“...À, à, ừm... Chúng tôi! Không hề hẹn hò gì cả!”

Tôi chưa bao giờ nghĩ Wakamiya-san có thể hét lớn như vậy. Lời phủ nhận dứt khoát của cô ấy đã làm cả hội trường đóng băng, không khí trở nên căng thẳng. Không ai nói một lời nào. Có lẽ chỉ vài giây, nhưng cảm giác như một khoảng thời gian vô tận.

“A-a, hỏng hết cả không khí rồi.” Sự im lặng bị phá vỡ bởi lời nói đầy mỉa mai của Kataoka-kun.

“Mấy người, sao cũng được, hôn nhanh đi. Nếu không thì cút về ngay.”

Có lẽ đó là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy căm ghét một ai đó. Tôi lườm Kataoka-kun bằng ánh mắt đầy sát khí. Chân tôi bước nửa bước về phía Kataoka-kun thì, “Thôi, về đi,” Wakamiya-san thì thầm đủ để chỉ mình tôi nghe thấy. Nhờ vậy, tôi đã tỉnh táo lại một chút và nắm chặt tay Wakamiya-san.

“Về thôi!”

Tôi nói lớn để mọi người có thể nghe thấy, rồi kéo tay Wakamiya-san rời khỏi quán karaoke. Tiếng huýt sáo và vỗ tay vang lên sau lưng.

Sau đó một thời gian, tôi không nói chuyện với Kataoka-kun. Trong trường, trái với lời tuyên bố của Wakamiya-san, người ta vẫn đồn rằng chúng tôi đang hẹn hò. Mối quan hệ của chúng tôi không có gì thay đổi. Vẫn như mọi khi, chúng tôi đọc sách và trò chuyện trong thư viện. Trong những ngày tháng đó, có lẽ tôi nên nhận ra điều gì đó. Thỉnh thoảng, cô ấy có ánh mắt xa xăm, hay chìm đắm trong suy nghĩ... không, có lẽ từ rất lâu trước đó... Cô ấy có lẽ đã từng ngắm nhìn bóng dáng ai đó đang chạy trên sân trường và khích lệ mọi người, và ngày hôm đó, việc cô ấy đề nghị tham gia buổi tiệc cũng có thể là vì lý do đó.

Tôi chỉ một mình ngắm nhìn bóng dáng cô ấy và tưởng tượng ra một thế giới tiện lợi cho bản thân mình.

Một ngày nọ, tình cờ tôi và Kataoka-kun ở một mình, cậu ta đã nói.

“Yuma. Lúc đó, xin lỗi nhé... Lúc đó, tôi chỉ có thể nói như vậy.”

Chỉ là những lời đó thôi, nhưng lúc đó, tôi cuối cùng đã nhận ra. Đã nhận ra.

Kataoka-kun đã yêu. Yêu nàng thiếu nữ văn chương với mái tóc đen, mờ nhạt và không nổi bật đó.

Lúc đó, những lời nói đó không phải nhắm vào tôi.

Mà là để bảo vệ cô ấy. Một biện pháp cuối cùng để làm điều đó.

Kataoka-kun chỉ đơn giản là tự nhận vai phản diện để giải thoát cho nàng thiếu nữ văn chương khỏi hội trường đó.

〝À, đây chính là tình yêu〟〝Vì tình yêu, đôi khi người ta muốn hy sinh bản thân mình〟

Tôi nhớ lại một câu nói trong “Mối tình đầu” của Turgenev.

Lúc sắp đi, Kataoka-kun đã nói với tôi. Đó không phải là một giọng điệu khinh thường, mà nếu phải nói, đó là một giọng điệu mang ấn tượng của sự ngưỡng mộ hay kính phục đối với tôi.

“──Chỉ cần, không có cậu...”

Kataoka-kun nhẹ nhàng ấn nắm đấm vào hông tôi.

Tôi đã hoàn toàn bị lừa bởi cái tên sách. Tôi cứ nghĩ “Mối tình đầu” của Turgenev là câu chuyện tình yêu của Vladimir và Zinaida, nhưng khi đọc thực tế, tôi lại cảm thấy một ấn tượng khác ở nửa sau. Đó là câu chuyện về hai người đàn ông cạnh tranh nhau vì một cô gái tên Zinaida... tôi đã cảm thấy như vậy.

Và thế là, tôi đã thi trượt cao trung, còn Wakamiya-san thì đã đỗ.

Việc hai chúng tôi phải xa nhau đã được định đoạt, và tôi đã quyết định sẽ tỏ tình vào ngày lễ tốt nghiệp.

Tôi đã có cơ hội chiến thắng...

Đó là một ngày nào đó, có lẽ là vào kỳ nghỉ hè.

Từ xưa, tôi đã có trí nhớ kém hay hay quên, đặc biệt là hay làm mất cục tẩy. Và tôi luôn mượn của Wakamiya-san, người luôn học cùng tôi. Rồi tôi lại quên trả. Thật là. Tôi ghét bản thân mình.

Hơn nữa, tôi có một sở thích kỳ lạ với cục tẩy. Tôi tháo nắp của cục tẩy ra, đeo nắp đó vào ngón trỏ tay trái, và dùng ngón trỏ tay phải vuốt ve phần thân mới tinh của cục tẩy. Có lẽ để làm cho nó trơn hơn, nó có một lớp bột, và rất mịn. Một cảm giác khoái cảm chạy dọc sống lưng. Tôi lén lút làm điều này mà không ai biết.

Rồi một lần, ở phần mới tinh sau khi tháo nắp, có những chữ được viết bằng bút.

──Tớ thích cậu──

Nhìn kỹ lại, đó không phải là cục tẩy của tôi. Không cần phải nghĩ, đó chắc chắn là cái tôi đã mượn của Wakamiya-san và để quên. Cô ấy đã gửi cho tôi một thông điệp bí mật từ lúc nào không hay.

Tôi chắc chắn đã nhận được nó... Tôi đã nghĩ vậy, nhưng...

‘...Tớ ấy... Tớ thích Kataoka-kun...’

Chuyện đã sai ở đâu... Có lẽ tôi đã bỏ lỡ thời điểm thích hợp để hành động. Hoặc có lẽ từ đầu, thông điệp đó không phải dành cho tôi.

Tôi chỉ đơn giản là diễn giải theo cách tiện lợi cho mình.

Nghĩ lại bây giờ, nó cũng giống như “Mối tình đầu”.

Tôi đã đọc câu chuyện này và nghĩ rằng đó là câu chuyện tình yêu của Vladimir và Zinaida. Nhưng Wakamiya-san thì không. Cô ấy đã đọc câu chuyện đó từ góc nhìn của Zinaida, và xem đó là câu chuyện về một cô gái đang đau khổ vì tình yêu với người thương của mình và đã tâm sự với Vladimir, người luôn ở bên cạnh cô.

Sự tình tóm lại là như vậy.

Hồi trung học, tôi cứ nghĩ mình là Vladimir, nhân vật chính của câu chuyện. Nhưng nếu kể từ góc nhìn của Zinaida, Vladimir chỉ là một người ngoài cuộc. Chỉ có vậy thôi.

Và câu chuyện này, cuối cùng không phải là câu chuyện tình yêu của hai người. Mà chỉ là câu chuyện tình bạn giữa Vladimir và đối thủ tình trường của anh.

Và, vẫn như cũ, tôi lại bắt đầu đọc sách một mình trong lớp học vắng người vào buổi sáng sớm. Một năm trước là hai người, nhưng bây giờ chỉ còn một mình. Tôi mở “Toàn tập Sakaguchi Ango”, nhưng nội dung vẫn không vào đầu, và trong đầu tôi chỉ toàn là những ký ức về lúc đó.

Tôi chìm đắm trong nỗi buồn man mác khi nhớ lại những chữ viết trên cục tẩy──Tớ thích cậu──.

Rồi tôi nhận ra có một học sinh đang ngồi ngay bên cạnh mình. Tôi nhìn sang, đó là Sasaba-san, người đẹp nhất lớp. Cô ấy, người thường ngày luôn mạnh mẽ, lại đang ngượng ngùng, lúng túng, và đôi má trắng của cô ấy đã ửng đỏ.

“Này, Takehisa──. Tớ muốn cậu... hẹn hò với tớ...”

Nghe những lời đó, não tôi như sôi lên...

──Và rồi, một cách ngu ngốc, tôi lại phạm phải một hiểu lầm tai hại nữa, để rồi tan nát cõi lòng.