Bạn thuở nhỏ của tôi là một VTuber!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

(Đang ra)

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

Tappei Nagatsuki

(Phần truyện dịch sẽ được đăng tải từ Arc 6 trở đi)

3 7

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

96 1032

Mushoku tensei

(Đang ra)

Mushoku tensei

Rifujin na Magonote

Câu truyện bắt đầu với một tên Otaku vô công rồi nghề 34 tuổi; Sống một cuộc sống không ra gì, khi tự nhốt mình trong phòng và ăn bám bố mẹ. Và rồi đỉnh điểm của sự rác rưởi khi anh ta đã bỏ qua đám t

3 16

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

75 585

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

213 2251

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

20 168

Volume 1 - Chapter 13: Trận đấu bắt đầu

Khi chúng tôi bước lên bục – một tấm kim loại nhỏ có các mũi tên làm nút bấm cho đôi chân – tôi ngay lập tức bị áp lực khủng khiếp từ phía Koi đè nặng.

Cảm giác như đang ở trong một anime, nơi một nhân vật cố tình không che giấu mana của mình và nó đang rò rỉ ra xung quanh.

Đáng sợ thật sự.

Koi đã đặt chân vững vàng trên bục, sẵn sàng vào tư thế có thể di chuyển linh hoạt nhất.

Mục tiêu của trò chơi là dùng chân nhấn các nút trên sàn đúng nhịp với các giai điệu hiện trên màn hình. Đây là một dạng thi đấu, nhưng khi tăng tốc độ thì chẳng khác nào một bữa tiệc nhảy múa hỗn loạn.

Dù khả năng dẻo dai và linh hoạt của tôi đã mai một đáng kể sau nhiều năm chỉ chơi game và xem stream từ trong phòng, tôi vẫn tự tin có thể thắng Koi ở trò này.

Dù cô ấy có vẻ như đang sở hữu một nguồn năng lượng hoàn toàn mới.

Tôi không thể để bản thân bị lung lay bởi thứ aura đó được!

Tôi bám lấy tay vịn bên cạnh máy và bắt đầu thực hiện một vài động tác giãn cơ, hy vọng có thể phát huy tối đa năng lực còn sót lại của một gã game thủ đã qua thời đỉnh cao.

“Chỉ có mấy ông già mới cần khởi động trước khi chơi trò này.”

Giọng Koi vang lên từ phía sau khi tôi đang ép tay vào thanh kim loại phía trước.

“Đó là bởi vì người già có kinh nghiệm – và họ biết cách trân trọng nó.”

Tôi nghe thấy một tiếng tặc lưỡi rõ to phía sau.

Một điểm cho Aki, mà trò chơi còn chưa bắt đầu!

Trời ơi, tôi vừa tự gọi mình là Aki à?

Biết ngay thể nào chuyện này cũng xảy ra.

Đám con gái này đúng là ảnh hưởng xấu.

“Vậy là cậu tự nhận mình là ông già à?”

“Tớ chỉ nói là tớ không thấy phiền khi bị so sánh thôi.”

Khi tôi quay lại, buông tay khỏi thanh giãn cơ, tôi thấy Koi đang nhìn tôi với ánh mắt như muốn giết người – cắn môi, mắt rực lửa.

Tệ hơn là… tôi lại thấy biểu cảm đó đáng yêu chết được.

Tôi nghĩ lại những màn tung hứng vừa rồi – chúng hơi khác so với kiểu châm chọc thường lệ. Có vẻ như sắc bén hơn một chút? Không rõ là do lời nói hay ngữ điệu.

Bình thường tôi chẳng bận tâm lắm, nhưng nhìn vẻ mặt đó… tự nhiên tôi cảm thấy như thể mình là kẻ tồi tệ nhất thế giới.

Tuy nhiên…

Aura của Koi giờ đây đã đạt đến đỉnh điểm – kết hợp với cơn giận dữ rực lửa, cô ấy thực sự trở thành một sinh vật đáng sợ.

Một con quỷ.

“Cặn bã, bước ngay vào chỗ của cậu đi! Nhớ đừng có xâm phạm sang phần sân của tôi – tôi không muốn dẫm phải cậu đâu.”

Nụ cười đầy răng của Koi dường như chạm thẳng vào tâm hồn tôi và bắt đầu làm nó sụp đổ từng chút một.

Dựa vào nụ cười đó, tôi dám cá là cô rất muốn dẫm lên tôi thì đúng hơn!

Đồ nói dối!

Tôi chẳng còn gì để nói trong khoảnh khắc đó, chỉ lẳng lặng làm theo đúng lời cô ấy bảo. Dù sao thì tôi cũng định vào vị trí ngay sau khi giãn cơ xong.

Chúng tôi đến đây là để chơi cơ mà.

Với lại… dù lời nói của Koi nghe đúng kiểu "cringe" mà chỉ những cô nàng ảo như Mayu mới dám thốt ra, nhưng khi kết hợp với phong thái mạnh mẽ như của Koi, thì đúng là đủ để khiến người ta khiếp vía.

Tôi là minh chứng sống.

Vừa cringe, vừa đáng sợ.

Một sự kết hợp kinh hoàng.

Tôi bước – không, chắc phải nói là rụt rè lê bước – về phía khu vực của mình và chọn vị trí tối ưu nhất, vị trí quen thuộc trong những trận quyết chiến của tôi với trò này.

Ánh mắt của Koi đã trở lại với màn hình, như thể tôi hoàn toàn không tồn tại – cô ấy hoàn toàn tập trung.

“Cậu muốn bắt đầu với bài nào?”

Sau một hồi lướt qua các tựa bài hát, tôi quyết định chọn bài mà hồi trước Koi chơi tốt nhất. Thường thì chúng tôi luôn bắt đầu với bài đó để giúp cô ấy tự tin hơn cho mấy bài tiếp theo – những bài mà tôi thực sự giỏi.

“Cậu chắc muốn bắt đầu bằng bài này chứ? Cậu chưa từng chơi tốt bài này mà.”

Koi vẫn không thèm liếc mắt sang tôi khi buông lời trêu chọc.

“Tớ nghĩ cậu cần một lợi thế ban đầu. Những bài khác thì cậu có vẻ chẳng làm ăn được gì cả.”

Trò chơi bắt đầu với một giai điệu quen thuộc khiến tôi lập tức quay về những ngày xưa cũ.

Từng chuyển động của tôi, nhanh nhẹn.

Độ chính xác, tuyệt đối.

Tôi–

Cái quái gì vậy?

Nhìn sang phía Koi – cô ấy đã ghi điểm cao hơn cả những cao thủ giỏi nhất mà tôi từng thấy.

Từng bước chân đều chuẩn xác đến mức đáng kinh ngạc, tốc độ thì gần như phi nhân loại, đánh trúng các nốt trước cả khi chúng hiện đầy đủ trên màn hình.

Chỉ trong chốc lát, màn chơi kết thúc, với điểm số của Koi vượt tôi một khoảng cách không tưởng.

Thật sự chẳng thể gọi là so sánh được.

Tôi hiểu rồi.

Giận dữ, aura, lời chọc ghẹo, những câu nói đầy ác ý rồi làm bộ làm ngơ tôi – cô ấy chỉ đang cố đánh vào tâm lý tôi. Làm tôi nhụt chí.

Nhưng tôi sẽ không để cậu thắng dễ dàng như vậy đâu!

Tôi đưa tay lên đầu, nắm lấy cổ áo hoodie và kéo nó ra trong một chuyển động dứt khoát – tiện thể quăng nó xuống sàn.

Áo thun bên trong cũng bị kéo lên một chút, và khi Koi quay sang, chắc định chuẩn bị buông lời gì đó đầy châm biếm sau ván đấu, cô ấy lại đỏ mặt rồi quay ngoắt đi hướng khác.

“Nếu cậu nghĩ làm vậy có thể khiến tôi phân tâm, thì tôi sẽ không mắc bẫy rẻ tiền đó đâu.”

Bẫy rẻ tiền?

Khoan… cô ấy vừa nói như thể cơ thể tôi đủ sức gây phân tâm á?

Nghĩ lại thì…

Đầu tôi vô thức nghiêng sang một bên vì hoang mang.

Cảm thấy có gió lùa qua bụng, tôi đưa tay kéo áo xuống – và nhìn thấy cái áo thun mà tôi đã chọn sáng nay.

Khi cúi xuống, tôi thấy hình một cô gái anime gần như khỏa thân đang nhìn tôi chằm chằm từ trên áo.

“Gần như” chắc không đúng nữa… “ba phần tư” khỏa thân thì đúng hơn.

Có lẽ đó mới là thứ Koi nghĩ là bẫy rẻ tiền

Nhưng thay vì thấy xấu hổ hay chột dạ, tôi lại thấy máu nóng bừng bừng.

Tôi đặt tay lên ngực – trùng với ngực của cô gái trên áo – và dõng dạc tuyên bố:

“Hãy ban cho tôi sức mạnh! Ngay cả những cô gái anime tầm trung cũng có thể tỏa sáng trong một tập phim!”