Bạn thuở nhỏ của tôi là một VTuber!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Mười tám tầng Địa Ngục: Nơi này cấm nói dối

(Đang ra)

Kanojo no Kanojo to Fujun na Hatsukoi

(Đang ra)

Kanojo no Kanojo to Fujun na Hatsukoi

Akeo

Có lẽ là vậy, mà..........Không sao, chỉ cần tôi vẫn không hiểu được tình yêu thì mọi người sẽ có thể hạnh phúc mãi mãi mà, phải không nhỉ?

1 3

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

(Đang ra)

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

Hamubane

Từng chút một, mối quan hệ của họ dần thay đổi.

51 5503

Hầu Gái Chiến Binh Hủy Diệt Dị Giới

(Đang ra)

Hầu Gái Chiến Binh Hủy Diệt Dị Giới

Kawanabe Kashima

Dường như, cô ấy đang che giấu một bí mật nào đó vô cùng to lớn...

1 1

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

(Đang ra)

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

커리우유

Hình như hội nhân vật chính đang hiểu lầm gì đó thì phải.

14 306

Volume 1 - Chapter 17: Cô ấy... đúng là thiên thần!

Nếu Koi là tiểu ác quỷ đáng yêu, thì Chika chính là thiên thần nhỏ dịu dàng.

Chúng tôi đã ngồi nói chuyện ở cái bàn đó suốt hàng giờ, hoặc ít nhất là cảm giác như vậy. Chủ đề thì đủ mọi thể loại mà tôi quan tâm.

“Cậu có biết VTuber là gì không?”

“Anime yêu thích của cậu là gì thế, thưa chủ nhân?”

“Ở nhà cậu có nhiều đồ hầu gái lắm à?”

Nghĩ lại thì chắc đúng là đã qua vài tiếng đồng hồ thật.

Có điều gì đó đặc biệt trong cuộc trò chuyện này, nhưng phải thú thật rằng có lẽ là bởi vì cô ấy đã đối xử với tôi bằng sự tận tình và chu đáo đến khó tin.

Chứ còn ai dám nói mình từng được hầu gái riêng phục vụ trong vài tiếng đồng hồ như thế?

“Cậu chưa kể – mà sao lại có chuyện nhầm lẫn thế này nhỉ?”

Chika mỉm cười, và cách cô ấy cố gắng kiềm lại nụ cười ấy mang theo một chút bối rối—một cảm xúc mà đến giờ cô ấy chưa từng thể hiện.

Xem ra công việc này cũng có vài điều kỳ quặc thật.

“Thưa chủ nhân, thường thì khi có khách đến quán tìm ai đó cụ thể, người đó sẽ là tôi. Việc cậu không yêu cầu đích danh tôi lúc vào là chuyện hiếm gặp.”

Khoan đã… có phải tôi vừa dành cả buổi chiều nói chuyện với một người cực kỳ được yêu thích ở đây?

Tôi có thể tự kết luận điều đó từ trước, nhưng nghe chính cô ấy nói ra lại khiến tôi cảm nhận rõ hơn bao giờ hết.

“Thế... có điều gì ở cậu khiến người ta đặc biệt muốn gặp cậu không?”

Tôi cố tình nhấn mạnh chữ “đặc biệt” như thể đang tung ra một trò đùa ngầm nào đó, nhưng trong đầu lại thấp thỏm không yên. Lỡ cô ấy hiểu sai thì sao?

Tôi không có ý hỏi như thể đang nghi ngờ vì sao cô ấy lại đặc biệt hơn người khác đâu. Thật đấy!

Tôi chỉ đang trò chuyện thôi mà!

Chân bắt đầu gõ nhịp lo lắng dưới gầm bàn, mắt đảo quanh căn phòng như tìm chỗ nương tựa.

Nụ cười của Chika khiến mọi lo lắng trong tôi tan biến. Và tiếng cười khe khẽ sau đó thì đúng là điểm nhấn hoàn hảo.

Đáng yêu quá đi mất!

“Chuyện đó thì... cậu nên hỏi các khách quen thì đúng hơn, thưa chủ nhân. Tôi hiếm khi được hỏi câu như vậy lắm.”

Cô ấy còn chịu chơi theo luôn cái trò nhấn nhá chữ đặc biệt của tôi nữa!

Có khi nào cô ấy thật sự không thấy mấy trò đùa vớ vẩn của tôi tệ như tôi nghĩ? Hoặc là... cô ấy đang nể mặt tôi chăng?

Dù sao thì, tôi và Koi mỗi khi nói chuyện thường hay tung hứng kiểu nhiều hành động, nhiều pha “quăng miếng” hơn.

Nhưng cái không khí nhẹ nhàng này với Chika lại đem đến cảm giác khá dễ chịu.

“Vậy chuyện ngồi cùng khách là điều thường xảy ra với cậu à? Ý tôi là ngồi hẳn thế này chứ không phải vụ nhầm bàn đâu.”

Oái...

Mong là tôi không làm cô ấy thấy như tôi đang nhấn mạnh vào chuyện nhầm lẫn.

“Ngồi cùng một khách cụ thể thì đúng, đó là việc tôi thường đảm nhiệm. Nhưng ngồi lâu thế này thì chưa từng có. Nếu đây mà là chuyện thường xuyên, chắc mấy người quản lý đã có ý kiến rồi đấy.”

Tôi cảm nhận được mặt mình nóng bừng lên sau câu nói ấy.

“Vậy... điều gì khiến chuyện lần này đặc biệt vậy?”

“Tôi thấy cậu thú vị, thưa chủ nhân. Đây là lần đầu tôi ngồi nói chuyện với một vị khách không yêu cầu đích danh tôi. Và hơn nữa... đây cũng là lần đầu tôi tiếp chuyện một người mà rõ ràng đang đi tìm một cô gái khác.”

Khoan đã… gì cơ?

Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng là mình không đến đây để tìm người nào cụ thể mà!

Đừng khiến tôi bị hiểu lầm chứ!

“À-à, tôi hiểu rồi…”

Ừm… nói gì hơn được nữa đâu.

“Bổn phận của hầu gái không phải là xâm phạm chuyện riêng của chủ nhân. Tôi chỉ đơn thuần là ở đây để phục vụ.”

Cô ấy bám vai diễn này chặt thật. Chúng tôi đã trò chuyện suốt cả buổi rồi mà cô ấy vẫn chưa một lần trượt ra khỏi vai.

Không biết các hầu gái khác ở đây có như vậy không, hay cô ấy được yêu cầu vì sự tận tụy với nghệ thuật nhập vai này?

Một nghệ thuật cao quý, thực sự là như vậy!

“Không sao đâu, tôi chẳng có gì phải giấu cả.”

Sao tôi lại cảm thấy tội lỗi khi nói câu đó nhỉ?

Không biết tôi có tưởng tượng ra giọt mồ hôi chảy bên má mình không…

“Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi. Chủ nhân có điều gì muốn tìm kiếm, mà là người hầu trung thành, tôi muốn cùng cậu tìm thấy điều đó.”

…Hả?

Tôi chỉ biết im lặng nhìn cô hầu gái xinh đẹp với ánh mắt hoang mang.

“Ý tôi là, thưa chủ nhân, tôi đã xong ca làm khoảng một tiếng rồi. Tôi nghĩ, nếu cậu muốn, thì ta có thể cùng nhau tìm cô bạn gái ấy của cậu?”

“B-bạn gái của tôi? (ý tôi là... bạn là con gái...)”

“Ồ, xin lỗi chủ nhân. Cậu thích gọi là người yêu không? Hay là em gá-…”

“Bạn gái! Bạn gái nghe ổn lắm rồi! Rất ổn!”

Chika nở một nụ cười nửa miệng đầy tinh quái, đủ khiến tôi nhớ đến Mayu, nhưng cô ấy nhanh chóng lấy lại nét nghiêm túc.

“Một cô bạn gái rất ổn, à? Tôi có chút ghen tị đấy, thưa chủ nhân.”

Căn phòng này... từ nãy đến giờ luôn nóng thế này à?

Hay chỉ mình tôi?

Chẳng biết sao nữa, tôi vội đẩy người khỏi bàn để đứng dậy, nhưng lại hơi loạng choạng. Ghế va vào sàn tạo ra tiếng động khẽ.

Tôi đứng lên, Chika ngẩng mặt nhìn tôi, mày hơi nhíu lại.

“Được rồi, hầu g... à không, Chika…”

Giọng tôi nghe có vẻ… run thật đấy.

“Chika, vậy… ta đi thôi chứ?”

Cuối cùng cũng nói ra được!

Cô bạn hầu gái trẻ của tôi đứng dậy, khoác tay tôi và dẫn tôi ra quầy để thanh toán trước khi rời khỏi quán.

Đây là lần đầu tiên tôi đi giữa một căn phòng đầy người với một cô gái xinh đẹp khoác tay mình.

Với vận may của tôi thì... cũng có thể là lần cuối luôn.

Giọt mồ hôi—lần này thì tôi chắc chắn là thật rồi.

Vừa ra đến ngoài, Chika buông tay tôi, đưa hai tay ra sau lưng và nhìn xuống – đồng thời ưỡn nhẹ ngực ra trước.

Tôi chỉ là quan sát thôi đấy nhé! Trông không giống cô ấy cố tình đâu!

“Em xin lỗi, thưa chủ-…”

Ngay lập tức, cô ấy đưa hai tay lên che miệng.

“Xấu hổ quá – thành thói quen mất rồi.”

Tôi cũng không ngạc nhiên đâu.

Ngay cả các VTuber (là điểm so sánh đầu tiên tôi nghĩ tới) chắc cũng gặp khó khăn khi phải thoát vai sau khi stream mấy tiếng mỗi ngày.

Nghĩ đến Mayu mà xem.

Không biết ngoài đời cô ấy sẽ như thế nào nhỉ…

“Đó là gương mặt của một chàng trai đang nghĩ đến một cô gái đấy.”

Tôi giật mình quay lại nhìn Chika.

Giọng cô ấy vẫn dịu dàng như trước, nhưng không còn quá khuôn phép nữa. Dù vậy, vẫn cực kỳ dễ mến và thân thiện.

Nụ cười của cô ấy rất ấm áp, và có gì đó khiến tôi thấy thoải mái. Cái áo cardigan mỏng khoác ngoài bộ đồ hầu gái cũng khiến tôi dễ mở lòng hơn.

Tôi thích cái vibe bình dị thế này.

“Kể cho em nghe về cô ấy đi.”

Thú thật là tôi không rõ Chika mong chờ điều gì từ cuộc gặp này, nhưng cô ấy cho tôi cảm giác như thể là kiểu người sẵn sàng giúp đỡ bạn bè.

Mà tụi tôi thành bạn từ khi nào thế nhỉ?

Có lẽ cô ấy đơn giản chỉ là người tốt.

Tôi tự hỏi… nếu để Chika gặp Koi, họ có hợp nhau không?