Koi – cũng giống như tôi – không phải kiểu người được yêu thích ở trường.
Từng ấy năm trôi qua, tôi vẫn không thể lý giải vì sao chúng tôi lại hợp nhau đến thế, nhưng nghĩ lại thì… cũng không có gì quá bất ngờ.
Một cô gái rụt rè, ít nói, luôn khắt khe với mọi quy định của trường lại trở thành bạn thân với một thằng con trai hỗn xược và hay gây chuyện như tôi.
Chúng tôi đều cô đơn, nhưng có lẽ vì những lý do khác nhau.
Tôi cũng không rõ từ lúc nào mà mọi chuyện thay đổi, từ khi hai đứa không còn thường xuyên gặp nhau nữa.
Bây giờ, cô ấy lại là người sắc sảo, đáo để – giống như tôi hồi trước.
Còn tôi… có phải lại trở thành một cậu bé rụt rè, trầm lặng không?
“Vậy là hai người là bạn thân từ thuở nhỏ, nhưng dạo gần đây lại xảy ra xích mích gì đó, đúng không?”
Mặt trời đang dần khuất bóng, trời cũng bắt đầu tối – điều đó khiến tôi nhận ra mình đã trò chuyện với Chika trong quán cà phê lâu đến mức nào.
Hiện giờ, cả hai chúng tôi đang ngồi cạnh nhau trên xích đu ở công viên, lặng lẽ quan sát nhịp sống hối hả của thành phố đang dần khép lại một ngày.
Dù bầu trời phía trên vẫn rực ánh đèn đô thị, công viên này lại khá tối và vắng vẻ – có lẽ vài tiếng trước nơi đây còn nhộn nhịp lắm.
“Tôi không nghĩ đó là ‘xích mích’ đâu, chắc là…”
“Cãi nhau tình cảm à?”
Chika nhẹ nhàng đùa, nụ cười nhếch lên như muốn chọc ghẹo.
“…Chỉ là một cuộc cãi nhau thôi mà.”
Tôi siết chặt tay quanh sợi xích đu khi cô ấy cứ tiếp tục ám chỉ rằng tôi và Koi là một cặp.
Chưa từng có ai nói vậy cả.
Thật đấy. Chưa từng.
“‘Cãi nhau’ nghe chán lắm, tôi muốn cái gì đó mang màu sắc hơn, sống động hơn chút.”
Cô là biên tập viên của tôi à?
Cô nàng hầu gái dễ thương phía trước đặt một ngón tay lên cằm, hướng mắt lên bầu trời suy nghĩ trong giây lát, rồi quay lại với hiện thực.
“Không lẽ chúng ta vừa biến một cuộc trò chuyện về chuyện cãi nhau thành một cuộc cãi nhau thật sự?”
“Vậy đâu là khác biệt giữa ‘cãi nhau’ và ‘xích mích’?”
Đến nước này rồi thì tôi cũng chịu – tôi không còn biết hai từ này khác nhau chỗ nào nữa. Trong đầu tôi, “xích mích” nghe giống như chuyện của các cặp đôi hơn.
“Không khác nhau gì mấy đâu. Chỉ là cách mỗi người hiểu và diễn giải chúng khác nhau thôi.”
Chika – đúng như tên cô ấy – thông minh một cách đáng nể.
Đối mặt với một người thông minh thực sự khiến tôi phải nghi ngờ năng lực tư duy của chính mình.
“Cô đang cố nói điều gì với tôi đấy à?”
Chika đẩy nhẹ chân, chiếc xích đu đung đưa theo nhịp, vài sợi tóc lòa xòa khẽ lay trong gió.
“Nếu chúng ta đang trò chuyện mà tôi không cố nói điều gì, thì buổi nói chuyện này chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
Cô ấy thừa nhận luôn rồi!
Giờ chỉ còn việc tìm hiểu điều đó là gì…
Sự khác biệt trong cách diễn giải…
Sự khác biệt trong cách diễn giải…
Cơ mặt tôi như căng lại – như thể tôi có thể ép não mình hoạt động tốt hơn chỉ bằng cách siết chặt nó vậy.
Tiếc thay, phương pháp đó vô dụng.
“Cậu có vẻ đang vật lộn với chuyện này ghê đấy.”
Đến mức đó luôn sao…
“Cô đang cố nói tôi sai về chuyện Koi đang giận tôi sao?”
Chika dừng đu đưa, chân chạm đất khiến sỏi đá dưới chân kêu lạo xạo.
“Tôi chỉ nghĩ… có thể có một lý do khác cho mọi chuyện. Cậu hay suy đoán lắm, biết không?”
Cô ấy đang… chỉ trích tôi sao?
Là thật à? Tôi hay suy đoán?
“Vậy tôi nên làm gì đây?”
Xin hãy khai sáng cho tôi đi, Chika! Hỡi người thông tuệ, xin hãy cho tôi biết con đường nào nên đi, cho tôi một tia sáng dẫn lối cuộc đời!
Tôi chắp tay lại, cúi đầu với cô nàng hầu gái đang ngồi cạnh mình.
“Hầu hết là cậu phải tự tìm ra thôi. Tôi chỉ có thể nói về những điều tôi đã học được từ cuộc sống của mình.”
Thất vọng tràn trề…
Tôi đã đặt cả niềm tin vào cô đó, Chika!
“Nhưng… tôi nghĩ cậu nên thử đặt mình vào vị trí của Koiyomi, nhìn nhận mọi chuyện từ góc nhìn của cô ấy. Và quan trọng nhất – hãy dựa vào sự thật thay vì những suy đoán vô ích.”
Chika mỉm cười nhẹ, như thể không muốn can thiệp quá sâu vào quyết định của tôi, nhưng vẫn cảm thấy cần phải đưa ra một cú hích đúng lúc.
Tôi biết tôi có thể tin tưởng cô mà!
“Thật sự là… rất hữu ích.”
Tôi chợt nhận ra rằng suốt thời gian qua mình cứ nhìn nhận vấn đề này mà chẳng có đủ thông tin gì. Tôi không biết Koi bây giờ là người thế nào, cô ấy đang đối mặt với chuyện gì. Ngay cả khi cô ấy thực sự buồn, thì cũng không có nghĩa là lỗi do tôi.
Tôi là nhân vật chính, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cả thế giới này xoay quanh tôi.
Câu đó nghe vừa tỉnh táo vừa… tự luyến ghê.
Chika đứng dậy khỏi xích đu, đưa tay ra trước mặt tôi.
“Đi thôi?”
Nhìn quanh, tôi mới nhận ra trời đã tối hẳn, phố xá đông đúc ban nãy giờ chỉ còn ánh đèn le lói.
Thời gian trôi nhanh thật mỗi khi có người bên cạnh.
Tôi đã quen Chika chỉ trong một ngày, nhưng cảm giác như đã thân nhau nhiều năm rồi. Không biết liệu Chika – với tất cả sự thông minh ấy – có đoán trước được điều này không khi đề nghị cùng tôi đi tìm Koi?
Rất có thể, một người được yêu thích như cô ấy đối xử thân thiện với ai cũng giống vậy – xét theo công việc thì hoàn toàn hợp lý.
Tôi nắm lấy tay cô ấy và đứng dậy khỏi xích đu.
“Đi nào, Chikaroo?”
Nếu cô thực sự muốn làm bạn với kiểu người như tôi, thì cô cũng nên chuẩn bị tinh thần bước vào một thế giới đầy… xấu hổ. Chính tôi còn thấy ngượng khi nói cái biệt danh đó ra nữa mà.
Chika bật cười khẽ, tay đưa lên che miệng.
Ước gì cô ấy đừng giấu nụ cười như thế. Dù chỉ một chút tôi cũng thấy đó là điều ấm áp nhất trong cả ngày hôm nay – và tôi đã dành phần lớn thời gian trong một quán maid café rồi đó!
“Cậu vui tính thật. Tôi có một chiếc xe đang chờ ở góc đường, đi cùng tôi chứ?”
Tôi mỉm cười và gật đầu bước đi cùng cô. Nhưng có một điều mà tôi không thể ngừng băn khoăn.
Cô ấy nói “xe” là… taxi đúng không? Chắc là taxi chứ?
Đúng không?
Nhưng khi chúng tôi vừa rẽ khỏi công viên, thì hiện ra trước mắt tôi là một chiếc limousine màu đen đang đậu ngay bên đường.
Nó là chiếc xe dài nhất, sang trọng nhất mà tôi từng thấy ngoài đời.
Loại xe mà bạn chỉ thấy trong phim Mỹ, hoặc khi nhân vật con nhà giàu xuất hiện trong anime.
Cái trope kinh điển ấy – khi mà một cô gái tưởng chừng bình thường hóa ra lại là tiểu thư thừa kế một gia tộc khổng lồ, sống trong dinh thự và có cả dàn người hầu phục vụ…
Một người đàn ông mặc vest đen bóng loáng bước ra từ ghế lái và mở cửa phía sau xe.
“Xin mời tiểu thư Kotobuki.”
______________________________________________________________________________________
Ngày mai tui sẽ cố rước em ghệ Cartethyia nên sẽ không có chap mới đâu >_<
Phú bà chăng :3