Tôi đã lệch nên chap mới đây T-T
__________________________________________________________________________
Lady Kotobuki? Là ai vậy?
“Cậu có muốn tôi cho cậu quá giang về nhà không?”
Chika bước lên phía trước một chút, giờ cô ấy đang đứng giữa tôi và người tài xế to lớn, mặc vest chỉnh tề.
Tôi không tài nào phân biệt được liệu ông chú này là tài xế hay vệ sĩ nữa; cảm giác như tôi có thể thấy được cơ bắp ngực ông ta lồ lộ qua lớp áo vest – hay đúng hơn là, chúng đang nhìn tôi.
Chúng đang quan sát từng cử động của tôi.
“Ồ, đừng bận tâm đến Tetsuo – ban đầu anh ấy hơi đáng sợ một chút thôi.”
Chika trấn an tôi về người đàn ông to lớn với... ờm, cơ ngực đồ sộ. Giờ biết tên anh ta rồi thì có lẽ tôi nên gọi anh ta là đại ca Tetsuo to con. Mặc dù cũng chẳng quen ai tên Tetsuo, nên thêm chữ "to" chắc cũng chẳng cần thiết.
Tetsuo thôi cũng đủ rồi.
Mà nói về Tetsuo, vẻ mặt anh ta chùng xuống sau khi Chika nhận xét anh đáng sợ. Giờ thì anh ấy chỉ lặng lẽ nhìn xuống đất, ánh mắt u buồn.
Tôi không có ý sợ anh đâu, Tetsuo à! Đừng buồn vậy mà, cô ấy không có ý xấu gì đâu, tôi thề đó.
Chika tốt lắm mà.
Mà nhắc mới nhớ…
“Lady Kotobuki là ai vậy?”
Sự chú ý của tôi dành cho người tài xế có vòng một khiến tôi quên béng mất chuyện cũ – cụ thể là cái tên mà anh ta đã gọi ra.
“Lady Kotobuki là mẹ tôi.”
Ngay khi Chika nói vậy, Tetsuo định giơ tay lên phản đối, nhưng khi cô ấy nói tiếp, anh ta lại từ từ hạ tay xuống.
“Tôi là Chika Kotobuki, còn đây là tài xế của tôi – Tetsuo. Và đây là xe của chúng tôi. Cậu có muốn đi nhờ không?”
Chuyện này thật sự đang diễn ra sao?
Tôi cũng không ngu đến mức nghĩ rằng chuyện này chẳng liên quan gì đến Chika, nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi đã hy vọng điều gì đó dễ hiểu hơn. Có vẻ như tâm trí tôi luôn hướng đến những giả thuyết dễ chấp nhận, đôi khi là để né tránh sự thật.
Sự thật, trong trường hợp này, là cô hầu gái kia rất có thể cũng có hầu gái riêng cho mình.
Một cô hầu gái không hề là hầu gái – đúng hơn là một kẻ mạo danh, một đặc vụ hai mang.
Một đặc vụ hai mang… hiện đang đưa tôi về nhà.
“Cảm ơn nhé, tôi cũng chẳng biết một chàng trai xinh trai như tôi sẽ ra sao khi lang thang ngoài phố lúc tối muộn nữa.”
Dù tôi lại tung ra một câu đùa vô cùng dở tệ, Chika vẫn bật cười thích thú rồi bước vào trong xe, nhích sang một chỗ để tôi ngồi cạnh.
“Cậu chắc không sống sót nổi quá năm phút đâu.”
Không được đồng tình với tôi như vậy chứ, tôi rất độc lập đấy!
Đừng để chuyện tôi nhờ một người bạn mới quen trong ngày đưa về nhà làm lu mờ sự thật đó – chuyện này không liên quan gì đâu!
Tôi bước theo Chika vào trong xe, mà nói thật thì gọi cái xe này là “xe” có hơi xúc phạm. Nội thất bên trong được bọc da mượt mà, cảm giác mát lạnh khi chạm vào – điều càng nổi bật hơn khi máy sưởi trong xe phả hơi ấm ra.
Không giống như ghế thường đi ngang qua xe, hàng ghế ở đây chạy dọc và ngang theo chiều xe, tạo thành một chiếc ghế dài nối liền.
Một chiếc ghế siêu cấp bự chảng!
Người giàu đúng là sướng thật.
Khi tôi vươn tay định đóng cửa lại, bàn tay tôi vấp phải một lực cản.
Ngước lên, tôi thấy Tetsuo đang đứng sừng sững trước mặt, ánh mắt anh ấy như dao găm đâm sâu vào linh hồn tôi, gương mặt nửa sáng nửa tối với nụ cười đáng sợ khiến tôi rùng mình.
Tôi buông tay khỏi tay nắm cửa, thấy Tetsuo cố biến ánh nhìn của mình thành một nụ cười thân thiện – nhưng cái vẻ tươi cười đó lại đáng sợ theo một kiểu khác. Khi anh ta khẽ đóng cửa lại, tôi thấy cánh tay anh hơi run.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng thấy đồng cảm với người bạn vụng về này.
Cậu đang cố gắng hết sức, đúng không?
“Cảm ơn.”
Tôi chỉ hy vọng Tetsuo cảm thấy được trân trọng, dù anh ta đáng sợ chẳng kém gì Koi lúc cô ấy nổi giận.
Tôi thật sự muốn xem hai người đó đấu aura với nhau đấy. Aura vs aura.
“Cậu thật sự không thể ngừng nghĩ về cô ấy, đúng không?”
Khi tôi quay lại, Chika đang quan sát gương mặt tôi kỹ lưỡng như thể cô ấy chuẩn bị viết một bài phân tích về biểu cảm của tôi sau này vậy. Trong mắt cô ánh lên vẻ thích thú – ánh nhìn của người sắp lĩnh hội một điều gì đó.
“Cái tôi không thể ngừng nghĩ tới là cái khả năng kỳ dị đó của cậu ấy!”
Đọc suy nghĩ người khác là một chuyện, nhưng đoán trúng phóc họ đang nghĩ gì trong một thời điểm nhất định là chuyện khác hẳn!
“Khả năng gì cơ?”
Chika thôi không soi xét nữa, ngồi dựa lưng ra ghế da như một tiểu thư con nhà tài phiệt.
Và chắc cô ấy là thế thật.
“Khả năng biết tôi đang nghĩ về Koi ấy.”
“Thì lúc đầu tôi cũng không chắc, nhưng giờ thì có thể nói là tôi đã xác nhận rồi.”
Cô ấy vừa khiến tôi ký vào bản thú tội toàn diện luôn rồi đấy. Đặc vụ này, giỏi quá sức tưởng tượng.
Cô hầu gái mạo danh bắt chéo chân, ngẩng cằm lên đầy tự tin; khi làm vậy, lớp tất mỏng trên chân cô ấy khẽ lộ ra.
“Cô ấy cứ lảng vảng trong đầu tôi mãi.”
Giờ thì chuyện này giống bệnh hơn là một nỗi nhớ bình thường; từ lúc gặp cô ấy lần cuối tôi vẫn chưa cảm thấy ổn. Ngày qua ngày nó càng trở nên tệ hơn. Ngay cả khi xem Mayu – việc thường giúp tôi giải tỏa – giờ cũng chỉ khiến tôi nhớ đến cô ấy nhiều hơn.
Chika giống như một luồng gió mới – một đặc vụ hai mang, một kẻ mạo danh, và là một người rất thú vị để ở cạnh.
“Vậy thì tôi khuyên cậu nên làm gì đó đi.”
Nghe dễ nhỉ, khi người ta chỉ đứng ngoài mà quan sát. Nhưng nếu có gì để làm thì chắc tôi đã làm rồi.
“Chẳng phải giờ tôi chỉ có thể chờ thôi sao?”
“Tôi tưởng tôi đã nói rồi mà, nếu cậu cứ ngồi chờ mà không cố hiểu rõ Koi hơn hay tình huống hiện tại thì đến lúc cô ấy liên lạc lại, cậu cũng chẳng thể tiến xa được.”
Tôi nhớ cô ấy đã nói như vậy thật, nhưng lúc đó tôi nghĩ đó là lời khuyên kiểu thụ động – như là lần tới khi gặp thì hãy cố gắng thấu hiểu hơn. Chứ tôi không nghĩ cô ấy muốn tôi hành động ngay bây giờ.
Khoan đã, đoạn cuối là gì cơ?
“Cậu vừa nói ‘khi cô ấy liên lạc lại với tôi’? Như thể chắc chắn điều đó sẽ xảy ra vậy…”
Chika – người con gái đầy mưu lược ngồi trước mặt tôi – mỉm cười.
“Dĩ nhiên rồi, tôi đâu có giúp cậu nếu tôi không biết chắc là chuyện đó sẽ xảy ra.”
Tôi không biết Chika có biết điều gì đó mà tôi không biết hay không. Mà có lẽ là có, bởi dường như ai cũng biết gì đó mà tôi không hay.
Cứ như có một sự thật to tướng mà cả thế giới đều thấy rõ trừ tôi vậy.
“Giờ thì, cuối cùng cũng đến lúc đi rồi. Cậu sống ở đâu vậy?”